Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 256: Cố ý tìm chết
Sau đó, Tô Tô phát hiện, dưới sự bảo vệ của thế lực nào đó, những chuyện như dẫn dụ con mồi mà cô muốn, Mai Thắng Nam đều thực hiện vô cùng hoàn hảo, vừa không để lại hậu họa cũng khiến người khác không thể tra ra bất kỳ manh mối nào. Sau khi làm việc xong, cô ta lại có thể tự lo cho thân mình. Vì vậy, Tô Tô đã hợp tác với cô ta rất nhiều lần.
Không thể nhớ hết những lần hợp tác với nhau, song hai người đã quen biết rất nhiều năm. Từ căn cứ Xuân thành đến căn cứ Kinh thành ở phía Bắc, sau đó là căn cứ Thanh Long, rồi quay lại căn cứ Bạch Hổ ở phía Nam, hai người luôn giữ quan hệ giao dịch. Mai Thắng Nam thay Tô Tô xử lý không ít món nợ máu. Tô Tô cũng cho cô ta rất nhiều tinh hạch và điểm căn cứ.
Những năm qua, Tô Tô điên cuồng chém giết, lăn lộn ở các căn cứ. Mai Thắng Nam thì sống một cuộc sống yên ổn nhàn nhã. Mỗi lần hai người gặp nhau đều là Tô Tô muốn giết một ai đó khó xử lý, cần sự hỗ trợ của cô ta mà thôi. Mỗi một món nợ máu, Mai Thắng Nam và cô, cô và Mai Thắng Nam đều tính toán rõ ràng.
Về sau, cho dù Tô Tô không nói, Mai Thắng Nam không hỏi cũng đoán được chuyện cô muốn nắm hay người cô muốn tìm. Giữa hai người có sự đồng tình hay nảy sinh tình cảm bạn bè thực sự trong loạn thế hay không thì không ai rõ.
Nói tóm lại, Tô Tô chết trong căn biệt thự của Mai Thắng Nam, cho dù cô ta không muốn chôn cô cũng không được.
Món tiền nhặt xác cuối cùng này, Tô Tô vẫn chưa thanh toán cho cô ta.
Niệm tình Mai Thắng Nam đã nhặt xác cho mình, bảo Tô Tô đuổi cô ta ra khỏi thôn Bát Phương để cô ta tự sinh tự diệt, hoặc đến làm ăn ở khu an toàn khác, Tô Tô không làm được.
Nhưng cô cũng không muốn cha mẹ mình liên tục cãi vã vì cô ta.
Vì thế, Tô Tô đã gọi một cậu thanh niên đến, bảo cậu ta báo cho Mai Thắng Nam, sáng mai đến sơn trang Bát Phương. Cô quyết định gặp mặt và nói chuyện với cô ta.
Cha Tô và mẹ Tô cãi nhau nguyên cả một tối. Lúc Diệp Dục quay về đã thấy Tô Tô ngủ gà ngủ gật trong tiếng cãi vã loáng thoáng ngoài cửa. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Dục ra ngoài từ rất sớm. Tô Tô lề mề tỉnh dậy, mặc váy bầu xong, ra cửa nhìn phòng của mẹ Tô. Cha Tô đã đến cổng thôn giám sát đám cu li đào chiến hào. Mẹ Tô cũng theo cha Tô ra ngoài.
Cha Tô đi giám sát cu li, còn mẹ Tô đi giám sát cha Tô.
Thế là Tô Tô ung dung vác cái bụng lớn, đi xuống cầu thang. Mai Thắng Nam đã đứng chờ ở phòng khách với vẻ mặt bất cần đời. Mặc dù sống phong trần nhưng cô ta vẫn ngạo nghễ đứng thẳng lưng. Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ, đã được giặt sạch sẽ dù trông hơi cũ.
Phía sau cô ta, Tẩm Nguyệt và Chu Hiểu Lâm đang bế dỗ trẻ con. Hai người tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Mai Thắng Nam, thấy Tô Tô bước xuống liền chào hỏi cô rồi ôm hai đứa bé và dẫn theo Duệ Duệ ra ngoài phơi nắng.
Ngoài ra còn có mấy cậu thanh niên đi qua đi lại xung quanh Mai Thắng Nam, dáng vẻ rất tò mò nhìn cô ta. Nhưng vì lời nói của Tô Tô tối qua, cũng không dám thô lỗ trước mặt Mai Thắng Nam, chỉ nhìn cô ta rồi lại nhìn Tô Tô rồi ai đi làm việc nấy.
Tương thành cuối tháng sáu, đầu tháng bảy, mới hơn chín giờ sáng trời đã nắng chói chang. Khách sạn lại thẳng hướng mặt trời, cả đại sảnh ngập tràn ánh nắng vàng rực rỡ.
Tô Tô đứng trên bậc cầu thang cuối cùng, nhìn Mai Thắng Nam đứng dưới ánh nắng giống như hoa mai nở trái mùa, có cảm giác lạnh lùng cao ngạo không hợp mùa. Điều này rất mâu thuẫn. Một cô gái phong trần bán thân xác để đổi lấy bát cơm lại có khí chất cao ngạo như vậy, khiến cho Tô Tô nhìn đến mê mẩn.
“Cô đang dò xét tôi sao? Hay là đang nghĩ làm thế nào mới có thể đuổi tôi đi?”
Mai Thắng Nam vẫn tỏ vẻ bất mãn, nhướng mắt nhìn. Hàng lông mi được cô ta chuốt mascara dài cong vút, dày dặn. Đến gặp Tô Tô, cô ta chẳng những không trang điểm nhẹ nhàng đoan trang mà còn trang điểm đậm hơn, lòe loẹt hơn.
Giống như là đến để ngủ với Tô Tô vậy.
Tô Tô không trả lời Mai Thắng Nam. Cô dựa vào một bên tay vịn, ánh mắt nhìn ra phía sau cô ta. Một cậu thanh niên dẫn theo một người đàn ông mặc quân phục đang đi vào đại sảnh. Sau đó, dường như nhìn Tô Tô đang nói chuyện với Mai Thắng Nam, cậu ta bèn dẫn người đàn ông kia ra ngoài. Hai người đứng dưới trời nắng đợi Tô Tô.
Hình như là có chuyện gì đó quan trọng muốn báo cáo với Tô Tô.
Tô Tô không vội gọi cậu thanh niên dẫn người vào, chỉ nhìn về phía sau Mai Thắng Nam, suy nghĩ rồi hỏi:
“Tối qua, cô dẫn mấy chị em của cô đi tìm cha tôi đúng không?”
“Đúng thế. Cha cô rất đáng yêu. Đã già như vậy mà vẫn còn có phản ứng ngây thơ. Ha ha, thực sự quá buồn cười…”
Mai Thắng Nam không hề sợ chết. Cô ta đứng trước mặt Tô Tô, cười ám muội quyến rũ. Cô ta không nói ra chuyện mặc dù cô ta dẫn mấy con hồ ly tinh kia đến cố ý dụ dỗ cha Tô nhưng ông chỉ một mực từ chối, từ đầu đến cuối không hề có phản ứng gì.
Tuy nhiên, Tô Tô hỏi như thế nên cô ta liền cố ý trả lời như vậy, có cảm giác cố ý muốn chết. Dù sao cũng đã mạt thế rồi, sống cuộc sống người không ra người, ma không ra mà cũng cảm thấy chán. Chết dưới thân đàn ông cũng là chết, chết trong tay Tô Tô cũng là chết, chết trong tay mẹ Tô càng là chết. Chết sớm siêu thoát sớm.
Tô Tô lại gật đầu, rất nghiêm túc nói với Mai Thắng Nam: “Cha tôi rất thật thà, sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẹ tôi. Chuyện này cho dù cô có mục đích gì thì tôi hy vọng sau này đừng xảy ra nữa.”
“Ha ha ha…” Mai Thắng Nam lại cười, khẽ cử động, tà váy lay động, đổi một tư thế khác, vẫn đứng thẳng lưng. Cô ta ngước mắt nhìn Tô Tô, vẻ mặt phong tình nói: “Cái thứ đó của người đàn ông kia, tôi quản không được.”
Cũng không chắc cô ta đây là đã đồng ý hay không đồng ý với Tô Tô. Dù sao chỉ có Mai Thắng Nam và Tô Tô mới biết. Chỉ thấy Tô Tô không tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, coi như Mai Thắng Nam đã đồng ý sau này sẽ không làm phiền cha Tô nữa. Cô chuyển chủ đề hỏi:
“Cô có nghĩ đến chuyện đổi nghề không?”
“Làm cái gì?” Mai Thắng Nam cười mỉa mai, nhìn Tô Tô với ánh mắt nguội lạnh, “Cô cho rằng ai cũng đều giống cô là dị năng giả sao? Ba là dị năng giả biết xây dựng nhà cửa, người đàn ông của mình thì là dị năng giả còn có nhóm bộ đội đặc công? Loại người như tôi, trời sinh đã định sẵn làm người bình thường, không làm được chuyện lớn. Ngoài hầu hạ đàn ông ra, không biết làm gì hết! Trời ơi, tôi lại cảm thấy tôi trời sinh đã định sẵn làm gái rồi. Ha ha ha, nghề này thực sự quá hợp với tôi rồi.”
Không thể nhớ hết những lần hợp tác với nhau, song hai người đã quen biết rất nhiều năm. Từ căn cứ Xuân thành đến căn cứ Kinh thành ở phía Bắc, sau đó là căn cứ Thanh Long, rồi quay lại căn cứ Bạch Hổ ở phía Nam, hai người luôn giữ quan hệ giao dịch. Mai Thắng Nam thay Tô Tô xử lý không ít món nợ máu. Tô Tô cũng cho cô ta rất nhiều tinh hạch và điểm căn cứ.
Những năm qua, Tô Tô điên cuồng chém giết, lăn lộn ở các căn cứ. Mai Thắng Nam thì sống một cuộc sống yên ổn nhàn nhã. Mỗi lần hai người gặp nhau đều là Tô Tô muốn giết một ai đó khó xử lý, cần sự hỗ trợ của cô ta mà thôi. Mỗi một món nợ máu, Mai Thắng Nam và cô, cô và Mai Thắng Nam đều tính toán rõ ràng.
Về sau, cho dù Tô Tô không nói, Mai Thắng Nam không hỏi cũng đoán được chuyện cô muốn nắm hay người cô muốn tìm. Giữa hai người có sự đồng tình hay nảy sinh tình cảm bạn bè thực sự trong loạn thế hay không thì không ai rõ.
Nói tóm lại, Tô Tô chết trong căn biệt thự của Mai Thắng Nam, cho dù cô ta không muốn chôn cô cũng không được.
Món tiền nhặt xác cuối cùng này, Tô Tô vẫn chưa thanh toán cho cô ta.
Niệm tình Mai Thắng Nam đã nhặt xác cho mình, bảo Tô Tô đuổi cô ta ra khỏi thôn Bát Phương để cô ta tự sinh tự diệt, hoặc đến làm ăn ở khu an toàn khác, Tô Tô không làm được.
Nhưng cô cũng không muốn cha mẹ mình liên tục cãi vã vì cô ta.
Vì thế, Tô Tô đã gọi một cậu thanh niên đến, bảo cậu ta báo cho Mai Thắng Nam, sáng mai đến sơn trang Bát Phương. Cô quyết định gặp mặt và nói chuyện với cô ta.
Cha Tô và mẹ Tô cãi nhau nguyên cả một tối. Lúc Diệp Dục quay về đã thấy Tô Tô ngủ gà ngủ gật trong tiếng cãi vã loáng thoáng ngoài cửa. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Dục ra ngoài từ rất sớm. Tô Tô lề mề tỉnh dậy, mặc váy bầu xong, ra cửa nhìn phòng của mẹ Tô. Cha Tô đã đến cổng thôn giám sát đám cu li đào chiến hào. Mẹ Tô cũng theo cha Tô ra ngoài.
Cha Tô đi giám sát cu li, còn mẹ Tô đi giám sát cha Tô.
Thế là Tô Tô ung dung vác cái bụng lớn, đi xuống cầu thang. Mai Thắng Nam đã đứng chờ ở phòng khách với vẻ mặt bất cần đời. Mặc dù sống phong trần nhưng cô ta vẫn ngạo nghễ đứng thẳng lưng. Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ, đã được giặt sạch sẽ dù trông hơi cũ.
Phía sau cô ta, Tẩm Nguyệt và Chu Hiểu Lâm đang bế dỗ trẻ con. Hai người tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Mai Thắng Nam, thấy Tô Tô bước xuống liền chào hỏi cô rồi ôm hai đứa bé và dẫn theo Duệ Duệ ra ngoài phơi nắng.
Ngoài ra còn có mấy cậu thanh niên đi qua đi lại xung quanh Mai Thắng Nam, dáng vẻ rất tò mò nhìn cô ta. Nhưng vì lời nói của Tô Tô tối qua, cũng không dám thô lỗ trước mặt Mai Thắng Nam, chỉ nhìn cô ta rồi lại nhìn Tô Tô rồi ai đi làm việc nấy.
Tương thành cuối tháng sáu, đầu tháng bảy, mới hơn chín giờ sáng trời đã nắng chói chang. Khách sạn lại thẳng hướng mặt trời, cả đại sảnh ngập tràn ánh nắng vàng rực rỡ.
Tô Tô đứng trên bậc cầu thang cuối cùng, nhìn Mai Thắng Nam đứng dưới ánh nắng giống như hoa mai nở trái mùa, có cảm giác lạnh lùng cao ngạo không hợp mùa. Điều này rất mâu thuẫn. Một cô gái phong trần bán thân xác để đổi lấy bát cơm lại có khí chất cao ngạo như vậy, khiến cho Tô Tô nhìn đến mê mẩn.
“Cô đang dò xét tôi sao? Hay là đang nghĩ làm thế nào mới có thể đuổi tôi đi?”
Mai Thắng Nam vẫn tỏ vẻ bất mãn, nhướng mắt nhìn. Hàng lông mi được cô ta chuốt mascara dài cong vút, dày dặn. Đến gặp Tô Tô, cô ta chẳng những không trang điểm nhẹ nhàng đoan trang mà còn trang điểm đậm hơn, lòe loẹt hơn.
Giống như là đến để ngủ với Tô Tô vậy.
Tô Tô không trả lời Mai Thắng Nam. Cô dựa vào một bên tay vịn, ánh mắt nhìn ra phía sau cô ta. Một cậu thanh niên dẫn theo một người đàn ông mặc quân phục đang đi vào đại sảnh. Sau đó, dường như nhìn Tô Tô đang nói chuyện với Mai Thắng Nam, cậu ta bèn dẫn người đàn ông kia ra ngoài. Hai người đứng dưới trời nắng đợi Tô Tô.
Hình như là có chuyện gì đó quan trọng muốn báo cáo với Tô Tô.
Tô Tô không vội gọi cậu thanh niên dẫn người vào, chỉ nhìn về phía sau Mai Thắng Nam, suy nghĩ rồi hỏi:
“Tối qua, cô dẫn mấy chị em của cô đi tìm cha tôi đúng không?”
“Đúng thế. Cha cô rất đáng yêu. Đã già như vậy mà vẫn còn có phản ứng ngây thơ. Ha ha, thực sự quá buồn cười…”
Mai Thắng Nam không hề sợ chết. Cô ta đứng trước mặt Tô Tô, cười ám muội quyến rũ. Cô ta không nói ra chuyện mặc dù cô ta dẫn mấy con hồ ly tinh kia đến cố ý dụ dỗ cha Tô nhưng ông chỉ một mực từ chối, từ đầu đến cuối không hề có phản ứng gì.
Tuy nhiên, Tô Tô hỏi như thế nên cô ta liền cố ý trả lời như vậy, có cảm giác cố ý muốn chết. Dù sao cũng đã mạt thế rồi, sống cuộc sống người không ra người, ma không ra mà cũng cảm thấy chán. Chết dưới thân đàn ông cũng là chết, chết trong tay Tô Tô cũng là chết, chết trong tay mẹ Tô càng là chết. Chết sớm siêu thoát sớm.
Tô Tô lại gật đầu, rất nghiêm túc nói với Mai Thắng Nam: “Cha tôi rất thật thà, sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẹ tôi. Chuyện này cho dù cô có mục đích gì thì tôi hy vọng sau này đừng xảy ra nữa.”
“Ha ha ha…” Mai Thắng Nam lại cười, khẽ cử động, tà váy lay động, đổi một tư thế khác, vẫn đứng thẳng lưng. Cô ta ngước mắt nhìn Tô Tô, vẻ mặt phong tình nói: “Cái thứ đó của người đàn ông kia, tôi quản không được.”
Cũng không chắc cô ta đây là đã đồng ý hay không đồng ý với Tô Tô. Dù sao chỉ có Mai Thắng Nam và Tô Tô mới biết. Chỉ thấy Tô Tô không tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, coi như Mai Thắng Nam đã đồng ý sau này sẽ không làm phiền cha Tô nữa. Cô chuyển chủ đề hỏi:
“Cô có nghĩ đến chuyện đổi nghề không?”
“Làm cái gì?” Mai Thắng Nam cười mỉa mai, nhìn Tô Tô với ánh mắt nguội lạnh, “Cô cho rằng ai cũng đều giống cô là dị năng giả sao? Ba là dị năng giả biết xây dựng nhà cửa, người đàn ông của mình thì là dị năng giả còn có nhóm bộ đội đặc công? Loại người như tôi, trời sinh đã định sẵn làm người bình thường, không làm được chuyện lớn. Ngoài hầu hạ đàn ông ra, không biết làm gì hết! Trời ơi, tôi lại cảm thấy tôi trời sinh đã định sẵn làm gái rồi. Ha ha ha, nghề này thực sự quá hợp với tôi rồi.”
Bình luận truyện