Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 356: Trương văn viễn
Mắt của Trương Văn Viễn có thể nhìn thấy những nơi ở rất rất xa, cho nên anh ta sống rất mệt mỏi. Bởi vì mỗi ngày vừa mở mắt ra, cảnh vật cách xa tít mù tắp đã đập thẳng vào mắt, trong đầu phải chứa lượng thông tin quá lớn. Mỗi lần nhìn xa cả một này có thể khiến anh ta hoa mắt đau đầu nôn đến mấy ngày.
Nhưng trong màn sương mù dày đặc của Thư Sinh, anh ta cũng không thể nhìn những nơi ở quá xa, nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng vì mắt quá sắc bén nên Trương Văn Viễn có thể đi lại tự do thoải mái trong sương mù, đồng thời tránh đi những nguy hiểm ẩn giấu bên trong đó.
Lần này Tô Tô và Tiểu Ái ra ngoài hóng gió, bảo Trương Văn Viễn dẫn đi. Bọn họ còn đặc biệt đến thăm biển hoa ăn thịt người trong truyền thuyết.
Biển hoa ăn thịt người nằm ở rìa ngoài phía tây của thôn Bát Phương, tiếp giáp với đầu và giữa thôn, phát triển vô cùng xanh tốt. Hoa ăn thịt người màu đỏ tím, rễ cây mọc chằng chịt, quấn chặt vào nhau tạo thành một thảo nguyên xanh mướt.
Khi không có con mồi, những cây hoa ăn thịt người này sẽ đua đua nhau khoe sắc, toát ra vẻ đẹp lộng lấy trong sương mù dày đặc. Còn khi có con mồi đi vào biển hoa ăn thịt người, những bông hoa xinh đẹp sẽ mọc ra những cái gái sắc nhọn, mạnh mẽ ngoạm chặt lấy con mồi, giống như miệng con người lúc ăn thức ăn, bắt đầu nhai nuốt.
Tô Tô bế Tiểu Ái, ngồi trong xe Jeep, nhìn Trương Văn Viễn ở bên ngoài xe đang bắt một con gà biến dị để biểu diễn cho Tô Tô xem sức mạnh của biển hoa ăn thịt người này. Cô nhíu mày, trong lòng thầm tính toán khoảng cách của biển hoa này và thảm cây bụi biến dị trong chiến hào của thôn Bát Phương.
Cô cảm thấy khoảng cách khá lớn, vì sao hoa ăn thịt người lại sinh sôi mạnh mẽ ở đây? Mọc thành một biển hoa? Mà không phải mọc ở thảm cây bụi biến dị trong chiến hào? Là ai ném những bông hoa ăn thịt người bên trong chiến hào đến đây?
Trong lòng Tô Tô thắc mắc, cô suy nghĩ rồi lắc đầu, dung lượng của bộ não không đủ dùng. Tối hôm qua sau khi cho Tô Tô uống sữa vào ban đêm hai lần, sáng nay thức dậy cô vừa nghĩ đến vấn đề là đầu cô lại hơi đau. Cho nên nghi vấn này tạm thời cứ để đó, dù sao cho dù là ai ném những bông hoa ăn thịt người này đến đây, thì chúng vẫn mọc thành một biển hoa, cũng coi như là giúp đỡ một phần cho thôn Bát Phương.
“À mà, các anh bị tôi nhốt bên ngoài lâu như vậy, còn oán hận gì không?”
Thấy Trương Văn Viễn đứng trước biển hoa ăn thịt người, Tô Tô không nhịn được lên tiếng hỏi. Anh ta quay đầu lại, đôi mắt khủng bố nổi bật trên gương mặt bình thường. Đôi mắt anh ta trắng dã, chỉ có hai chấm màu đen bé tí xíu coi như là đồng tử.
Chỉ thấy Trương Văn Viễn cười hết sức thoải mái: “Mới đầu cũng có nhưng sau này trải qua nhiều lần đại nạn không chết, mới phát hiện ra cô cũng không quá tuyệt tình. Những nguy hiểm chúng tôi không đối phó được, thì người của thôn Bát Phương đều đến giúp chúng tôi. Bây giờ chúng tôi sống trong sương mù, cũng sống rất tốt, có cho chúng tôi vào trong thôn có khi lại thấy không quen.”
Có sương mù bảo bệ, mặc dù không thấy rõ phía trước nhưng lại khiến cho đám người sống sót sinh ra cảm giác an toàn một cách kỳ lạ. Bọn họ không nhìn thấy nguy hiểm của thế giới này, chỉ biết sống trong màn sương thì sẽ an toàn tuyệt đối. Giống như một đứa trẻ, quay về bên cạnh mẹ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời không chạy lung tung, bọn họ có thế sống đến khi tận số.
Hơn nữa, một ngày ba bữa đều có người của thôn Bát Phương đưa tới, ngoài ra còn đưa thêm đồ ăn lót dạ. Bây giờ bọn họ cũng trồng rau củ và cây ăn quả. Nếu như ngày nào đó bọn họ tự phải lo nấu nướng bên ngoài thôn, cũng có thể đảm bảo lương thực cho mình.
Ở mạt thế, con người sẽ thay đổi. Có người sẽ trở nên xấu xa, có người thì trở nên tốt hơn, không tranh giành, không toan tính vươn lên, không đắm chìm trong trụy lạc mà sa ngã. Cuộc sống như vậy thật ra cũng rất tốt.
Tô Tô bế Tiểu Ái, mỉm cười gật đầu nhìn Trương Văn Viễn. Cô cảm thán nói, “Các anh đã sống vượt lên hoàn cảnh.”
Trương Văn Viễn cười quay người đi lên xe, ngồi vào ghế lái, đưa Tô Tô và Tiểu Ái quay về cổng thôn Bát Phương. Xe dừng lại anh ta lại xoay người lấy một chú chó nhỏ khắc gỗ trong thùng nhỏ trong xe, ngại ngùng tặng cho Tô Tô ngồi ở ghế sau. Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Tô, Trương Văn Viễn vội giải thích:
“Hôm nay là ngày Tiểu Ái đầy tháng. Tôi… chúng tôi cũng không có gì để tặng con bé. Trong nhóm chúng tôi có một người biết điêu khắc, con bé lại sinh năm 2018, tuổi Tuất cho nên đã khắc cho con bé một chú chó nhỏ, hy vọng cô và con bé không chê.”
Chú chó gỗ nhỏ được khắc bằng rễ cây bình thường. Tay nghề của người khắc xem ra cũng khá, mặc dù có một số chi tiết còn hơi thô nhưng xem ra cũng bỏ rất nhiều công sức.
Tô Tô nhận lấy món quà Trương Văn Viễn tặng cho Tiểu Ái. Cô nhìn món quà, sau đó rất thành tâm thành ý nói cảm ơn, “Tấm lòng của mọi người thật đáng quý, còn nhớ đến giờ là năm 2018. Cảm ơn, Tiểu Ái chắc chắn sẽ thích.”
Năm 2018, con số này khiến lòng Tô Tô cảm thấy bồi hồi. Bây giờ e rằng cũng chẳng có mấy ai còn nhớ đến ngày tháng nữa. Nói đến ngày tháng hiện tại, mọi người sẽ đơn giản là nói là mùa thu, tháng thứ 11, sau mạt thế.
Tuy món quà Trương Văn Viễn tặng không đáng tiền nhưng lại rất có thành ý. Bây giờ là mạt thế, không ai lấy ra được món quà đắt tiền tặng cho một đứa trẻ sơ sinh, cho dù có lấy ra được, nhưng lại có mấy người có thật lòng tặng chứ? Cho nên món quà của những người này tặng quà xuất phát từ tấm lòng, Tô Tô cũng cảm ơn một cách chân thành.
Khi cô bế Tiểu Ái cầm theo chú chó gỗ nhỏ đi vào thôn Bát Phương, cánh cửa mở ra. Tiểu Mộc Dương đã đứng đợi sau cửa, giống như cậu ta chưa từng rời khỏi chỗ đó, thân hình bé nhỏ, mặc áo thể thao màu đen. Mặc kệ những người phía sau bận rộn qua lại, cậu ta vẫn không hề có ý giúp đỡ, chỉ lo đợi Tô Tô và Tiểu Ái quay về.
Trên bãi đất trống trong thôn, đã bày sẵn mấy chiếc bàn tròn, mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc lát nữa sẽ diễn ra. Tô Tô một tay bế Tiểu Ái, tay còn lại xoa đầu Tiểu Mộc Dương, suy nghĩ một lát rồi túm lấy một cậu thanh niên dặn dò:
“Bày thêm mấy cái bàn bên ngoài để cho những người bên ngoài cũng chung vui.”
“Hả, được!”
Cậu thanh niên bị Tô Tô gọi lại, chính là anh Bảo. Vẻ mặt cậu ta vô cùng hào hứng, giống như hôm nay là tiệc đầy tháng của con mình vậy. Cậu ta nhìn Tiểu Ái đang ngủ say chảy cả nước miếng trong lòng Tô Tô, nói:
“Vừa rồi, máy bay của Sở Hiên đến, mang rất nhiều đồ cho Tiểu Ái, đều chất ở trong sân của chúng ta. Quà của Phương Thúc Ế cũng được đưa đến cùng quà của Sở Hiên.”
Nhưng trong màn sương mù dày đặc của Thư Sinh, anh ta cũng không thể nhìn những nơi ở quá xa, nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng vì mắt quá sắc bén nên Trương Văn Viễn có thể đi lại tự do thoải mái trong sương mù, đồng thời tránh đi những nguy hiểm ẩn giấu bên trong đó.
Lần này Tô Tô và Tiểu Ái ra ngoài hóng gió, bảo Trương Văn Viễn dẫn đi. Bọn họ còn đặc biệt đến thăm biển hoa ăn thịt người trong truyền thuyết.
Biển hoa ăn thịt người nằm ở rìa ngoài phía tây của thôn Bát Phương, tiếp giáp với đầu và giữa thôn, phát triển vô cùng xanh tốt. Hoa ăn thịt người màu đỏ tím, rễ cây mọc chằng chịt, quấn chặt vào nhau tạo thành một thảo nguyên xanh mướt.
Khi không có con mồi, những cây hoa ăn thịt người này sẽ đua đua nhau khoe sắc, toát ra vẻ đẹp lộng lấy trong sương mù dày đặc. Còn khi có con mồi đi vào biển hoa ăn thịt người, những bông hoa xinh đẹp sẽ mọc ra những cái gái sắc nhọn, mạnh mẽ ngoạm chặt lấy con mồi, giống như miệng con người lúc ăn thức ăn, bắt đầu nhai nuốt.
Tô Tô bế Tiểu Ái, ngồi trong xe Jeep, nhìn Trương Văn Viễn ở bên ngoài xe đang bắt một con gà biến dị để biểu diễn cho Tô Tô xem sức mạnh của biển hoa ăn thịt người này. Cô nhíu mày, trong lòng thầm tính toán khoảng cách của biển hoa này và thảm cây bụi biến dị trong chiến hào của thôn Bát Phương.
Cô cảm thấy khoảng cách khá lớn, vì sao hoa ăn thịt người lại sinh sôi mạnh mẽ ở đây? Mọc thành một biển hoa? Mà không phải mọc ở thảm cây bụi biến dị trong chiến hào? Là ai ném những bông hoa ăn thịt người bên trong chiến hào đến đây?
Trong lòng Tô Tô thắc mắc, cô suy nghĩ rồi lắc đầu, dung lượng của bộ não không đủ dùng. Tối hôm qua sau khi cho Tô Tô uống sữa vào ban đêm hai lần, sáng nay thức dậy cô vừa nghĩ đến vấn đề là đầu cô lại hơi đau. Cho nên nghi vấn này tạm thời cứ để đó, dù sao cho dù là ai ném những bông hoa ăn thịt người này đến đây, thì chúng vẫn mọc thành một biển hoa, cũng coi như là giúp đỡ một phần cho thôn Bát Phương.
“À mà, các anh bị tôi nhốt bên ngoài lâu như vậy, còn oán hận gì không?”
Thấy Trương Văn Viễn đứng trước biển hoa ăn thịt người, Tô Tô không nhịn được lên tiếng hỏi. Anh ta quay đầu lại, đôi mắt khủng bố nổi bật trên gương mặt bình thường. Đôi mắt anh ta trắng dã, chỉ có hai chấm màu đen bé tí xíu coi như là đồng tử.
Chỉ thấy Trương Văn Viễn cười hết sức thoải mái: “Mới đầu cũng có nhưng sau này trải qua nhiều lần đại nạn không chết, mới phát hiện ra cô cũng không quá tuyệt tình. Những nguy hiểm chúng tôi không đối phó được, thì người của thôn Bát Phương đều đến giúp chúng tôi. Bây giờ chúng tôi sống trong sương mù, cũng sống rất tốt, có cho chúng tôi vào trong thôn có khi lại thấy không quen.”
Có sương mù bảo bệ, mặc dù không thấy rõ phía trước nhưng lại khiến cho đám người sống sót sinh ra cảm giác an toàn một cách kỳ lạ. Bọn họ không nhìn thấy nguy hiểm của thế giới này, chỉ biết sống trong màn sương thì sẽ an toàn tuyệt đối. Giống như một đứa trẻ, quay về bên cạnh mẹ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời không chạy lung tung, bọn họ có thế sống đến khi tận số.
Hơn nữa, một ngày ba bữa đều có người của thôn Bát Phương đưa tới, ngoài ra còn đưa thêm đồ ăn lót dạ. Bây giờ bọn họ cũng trồng rau củ và cây ăn quả. Nếu như ngày nào đó bọn họ tự phải lo nấu nướng bên ngoài thôn, cũng có thể đảm bảo lương thực cho mình.
Ở mạt thế, con người sẽ thay đổi. Có người sẽ trở nên xấu xa, có người thì trở nên tốt hơn, không tranh giành, không toan tính vươn lên, không đắm chìm trong trụy lạc mà sa ngã. Cuộc sống như vậy thật ra cũng rất tốt.
Tô Tô bế Tiểu Ái, mỉm cười gật đầu nhìn Trương Văn Viễn. Cô cảm thán nói, “Các anh đã sống vượt lên hoàn cảnh.”
Trương Văn Viễn cười quay người đi lên xe, ngồi vào ghế lái, đưa Tô Tô và Tiểu Ái quay về cổng thôn Bát Phương. Xe dừng lại anh ta lại xoay người lấy một chú chó nhỏ khắc gỗ trong thùng nhỏ trong xe, ngại ngùng tặng cho Tô Tô ngồi ở ghế sau. Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Tô, Trương Văn Viễn vội giải thích:
“Hôm nay là ngày Tiểu Ái đầy tháng. Tôi… chúng tôi cũng không có gì để tặng con bé. Trong nhóm chúng tôi có một người biết điêu khắc, con bé lại sinh năm 2018, tuổi Tuất cho nên đã khắc cho con bé một chú chó nhỏ, hy vọng cô và con bé không chê.”
Chú chó gỗ nhỏ được khắc bằng rễ cây bình thường. Tay nghề của người khắc xem ra cũng khá, mặc dù có một số chi tiết còn hơi thô nhưng xem ra cũng bỏ rất nhiều công sức.
Tô Tô nhận lấy món quà Trương Văn Viễn tặng cho Tiểu Ái. Cô nhìn món quà, sau đó rất thành tâm thành ý nói cảm ơn, “Tấm lòng của mọi người thật đáng quý, còn nhớ đến giờ là năm 2018. Cảm ơn, Tiểu Ái chắc chắn sẽ thích.”
Năm 2018, con số này khiến lòng Tô Tô cảm thấy bồi hồi. Bây giờ e rằng cũng chẳng có mấy ai còn nhớ đến ngày tháng nữa. Nói đến ngày tháng hiện tại, mọi người sẽ đơn giản là nói là mùa thu, tháng thứ 11, sau mạt thế.
Tuy món quà Trương Văn Viễn tặng không đáng tiền nhưng lại rất có thành ý. Bây giờ là mạt thế, không ai lấy ra được món quà đắt tiền tặng cho một đứa trẻ sơ sinh, cho dù có lấy ra được, nhưng lại có mấy người có thật lòng tặng chứ? Cho nên món quà của những người này tặng quà xuất phát từ tấm lòng, Tô Tô cũng cảm ơn một cách chân thành.
Khi cô bế Tiểu Ái cầm theo chú chó gỗ nhỏ đi vào thôn Bát Phương, cánh cửa mở ra. Tiểu Mộc Dương đã đứng đợi sau cửa, giống như cậu ta chưa từng rời khỏi chỗ đó, thân hình bé nhỏ, mặc áo thể thao màu đen. Mặc kệ những người phía sau bận rộn qua lại, cậu ta vẫn không hề có ý giúp đỡ, chỉ lo đợi Tô Tô và Tiểu Ái quay về.
Trên bãi đất trống trong thôn, đã bày sẵn mấy chiếc bàn tròn, mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc lát nữa sẽ diễn ra. Tô Tô một tay bế Tiểu Ái, tay còn lại xoa đầu Tiểu Mộc Dương, suy nghĩ một lát rồi túm lấy một cậu thanh niên dặn dò:
“Bày thêm mấy cái bàn bên ngoài để cho những người bên ngoài cũng chung vui.”
“Hả, được!”
Cậu thanh niên bị Tô Tô gọi lại, chính là anh Bảo. Vẻ mặt cậu ta vô cùng hào hứng, giống như hôm nay là tiệc đầy tháng của con mình vậy. Cậu ta nhìn Tiểu Ái đang ngủ say chảy cả nước miếng trong lòng Tô Tô, nói:
“Vừa rồi, máy bay của Sở Hiên đến, mang rất nhiều đồ cho Tiểu Ái, đều chất ở trong sân của chúng ta. Quà của Phương Thúc Ế cũng được đưa đến cùng quà của Sở Hiên.”
Bình luận truyện