Chương 113: Chương 113
Chuyện Lục Hàm Chi cải tử hoàn sinh cho người đã chết truyền ầm ĩ khắp kinh thành.
Từ đó, cậu nhận được một danh hiệu: Diệu Thủ(*) thần y.
(*)Bàn tay thần kỳ
Sở dĩ gọi là Diệu Thủ là bởi vì trong kinh đã có một Lâm thần y.
Lâm thần y, Lục Diệu Thủ được xưng danh là “kinh thành song tuyệt”.
ngôn tình tổng tài
Có người lại còn nói rằng y thuật của Lục Hàm Chi đã có thể so sánh với thần y Lạc Hàn Y.
Sự cảm kích của nhà Tả tướng Lâm đại nhân với Lục Hàm Chi có thể nói là còn sâu hơn biển.
Chưa nói đến hai đứa cháu của bọn họ, chỉ riêng việc nếu như Tiểu Lâm phu nhân chết, nửa đời sau của Lâm công tử cũng coi như bị hủy.
Có người cũng si tình như Lục Húc Chi vậy.
Trong cốt truyện gốc, Sở Vương chết trong đại lao, Lục Húc Chi mang theo tình yêu với Sở Vương sống như một cái xác không hồn suốt đời.
Hắn nói đã đồng ý với Sở Vương sẽ không tự sát, cũng nói thân thể tóc da là cha mẹ ban cho, không thể làm tổn hại.
Nhưng linh hồn trong thể xác kia đã sớm đi theo hắn ta.
Nhà họ Lục cũng rất buồn rầu, bởi chẳng những phủ An Vương bị người của nhà họ Lâm đạp nát ngưỡng cửa mà cửa nhà họ Lục cũng chẳng khác gì.
Lâm phu nhân và Lâm tướng tự xách mấy cái rương lớn đến nhà họ Lục tặng quà.
Mặc dù biết rõ nhà họ Lục cũng không thiếu thứ gì, nhưng bọn họ cứ không nhịn được muốn tặng.
Phải biết rằng Lâm công tử là con trai độc nhất của Lâm phủ.
Bọn họ nghĩ tới việc suýt chút là nhà họ Lâm đã tuyệt hậu nên lòng cảm kích đối với Lục Hàm Chi càng lúc càng lớn.
Trong kinh thành, thanh danh của Lục Hàm Chi vang dội, ngay cả cửa cậu cũng không dám ra.
Vừa ra khỏi cửa đã bị người ta vây lại chỉ trỏ, tuy rằng tất cả mọi người đều có thiện ý, nhưng việc này vẫn rất ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của cậu.
Cậu cảm thấy mình bây giờ cứ như idol của thế kỷ 21, bị fan vây đuổi chặn đường, khiến cậu cực kỳ hoài niệm sắc mặt của những người kia khi mình vừa mới xuyên tới.
Sao các người không có liêm sỉ như vậy chứ? Không phải nên làm việc nghĩa không chùn bước mà tiếp tục khinh bỉ ta sao?
Lục Hàm Chi đau đầu đành phải trốn trong phủ An Vương không ra khỏi cửa, nhưng chuyện đau đầu hơn lại xuất hiện.
Lâm thần y cứ như dính ở phía sau mông cậu, cái đuôi nhỏ của cậu từ nhị tẩu đổi thành Lâm Trùng Vân.
Cứ thử nghĩ xem, một người đàn ông mặt không đổi sắc, trầm mặc ít nói, suốt ngày đi theo sau mông ngươi giống hệt Bạch Vô Thường, ai chịu cho được?
Lục Hàm Chi có ý đồ cắt đuôi hắn, ai ngờ tên lưu manh này khinh công rất được, vài bước đã đuổi theo.
Vì thế A Thiền và A Xu mấy ngày nay thường nhìn thấy cảnh tượng Lục Hàm Chi đi phía trước, Lâm Trùng Vân đuổi theo phía sau.
Lục Hàm Chi quay lại, Lâm Trùng Vân cũng quay lại.
Lục Hàm Chi đi một vòng quanh hồ hoa, Lâm Trùng Vân cũng đi vòng một vòng.
Ánh mắt A Xu và A Thiền cứ dõi theo hai người, từ bên này vòng sang bên kia rồi lại từ bên kia vòng sang bên này.
Cho đến khi Lục Hàm Chi mạnh mẽ quay đầu lại, giận dữ quát to: “Aaa huynh đủ chưa?”
Lâm Trùng Vân không cẩn thận đụng phải Lục Hàm Chi.
Hắn che mũi mình, lùi về phía sau một bước.
Cảnh tượng này chọc cười hai đứa trẻ ngồi xem náo nhiệt, A Xu và A Thiền vỗ tay cười.
Tiểu Lục Tử bên cạnh có chút bất lực, luôn cảm thấy tiểu Vương gia không được thông minh lắm.
Lâm thần y rốt cục mở miệng, nói: “Cái kia… Xin Lục huynh chỉ điểm đôi chút!”
Lục Hàm Chi nói: “Chỉ cái lông gì! Huynh bảo ta chỉ cái gì đây?”
Lâm thần y nói: “Ta đã xem cho Tiểu Lâm phu nhân, lúc đó nàng ấy thật sự đã tắt thở, vô phương cứu chữa.
Nhưng sao Lục huynh lại có thể cứu nàng ấy? Còn giúp nàng ấy bình an sinh con nữa?”
Lục Hàm Chi thầm nghĩ, phương diện này liên quan đến huyền học, ta nói thì huynh có thể hiểu sao? Nhưng Lâm thần y quá cố chấp.
Rốt cục cậu cũng biết vì sao Lâm Trùng Vân có thể trở thành thần y, còn Lục Hàm Chi cậu chỉ có thể dựa vào bàn tay vàng mà nằm thắng.
Lục Hàm Chi khẽ thở dài, không biết nên trả lời Lâm thần y như thế nào.
Nhưng đối phương đã quấn lấy cậu ba ngày, cậu cảm thấy nếu như mình không nhả ra cách chữa thì trăm phần trăm là hắn sẽ còn quấn tiếp.
Không còn cách nào khác, Lục Hàm Chi đành phải nói: “Cái đó… Trùng Vân huynh, huynh bình tĩnh một chút.
Ta đi lấy dụng cụ chữa bệnh cho huynh xem được không?”
Lâm Trùng Vân gật đầu, cuối cùng cũng dừng bước, không đi theo Lục Hàm Chi nữa.
Lục Hàm Chi trở về phòng, vô cùng đau đầu mà hỏi hệ thống: “Những thứ đồ dùng phẫu thuật này có thể cho vị Lâm thần y kia nhìn được không?”
Hệ thống đáp: [Có thể.]
Lục Hàm Chi lấy hộp y tế dùng để phẫu thuật từ trong không gian của hệ thống ra.
Hệ thống rất có tâm, vẻ ngoài hộp y tế cổ kính, bên trong bày các loại dụng cụ phẫu thuật.
Có dụng cụ nạo tử c ung, kìm, móc, kéo, nhíp… các loại, một chai cồn dùng để khử trùng và cuộn chỉ ruột dê dùng để khâu vết mổ.
Còn có một số thứ linh tinh vụn vặt khác dùng để hỗ trợ phẫu thuật.
Lục Hàm Chi đã vứt hết những loại rác y tế đã từng dùng, số còn lại đều là những nguyên vật liệu có thể tìm được trong thời đại này.
Chỉ có mỗi thuốc kháng sinh quan trọng nhất sau phẫu thuật thì lại không thể cho Lâm thần y xem, dù sao cậu không biết cách chế tạo ra nó.
Sở dĩ cậu quyết định đưa những thứ này cho Lâm Trùng Vân, một là vì bị hắn làm phiền đến phát sợ, hai là đưa những thứ này cho hắn thì cũng có thể trợ giúp cho y học.
Nếu có thể để phương pháp phẫu thuật được xuất hiện sớm, chẳng phải tuổi thọ của nhân loại cũng có thể được kéo dài ư?
Dù có thực hiện được không thì đưa cho Lâm thần y xem cũng sẽ không thiệt được.
Lục Hàm Chi mang hòm thuốc ra, hai đứa trẻ cũng chạy tới xem.
Lục Hàm Chi bảo Tiểu Lục Tử trông chừng A Thiền, không cho bé cầm những thứ sắc bén này.
Mắt Lâm thần y sáng lên khi nhìn thấy những vật này, trên mặt hắn xuất hiện sự cuồng nhiệt có một không hai.
Lục Hàm Chi nói: “Dao phẫu thuật sắc bén, huynh cẩn thận một chút.”
Lâm thần y cầm lấy một cái kéo bạc nhỏ, hỏi: “Đây… chính là thứ huynh dùng để cứu Lâm phu nhân?”
Lục Hàm Chi gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lâm thần y lại cầm lấy một con dao phẫu thuật sắc bén, hỏi: “Nhưng… những thứ này không phải đều là hung khí giết người sao?”
Lục Hàm Chi đáp: “Cũng là lợi khí cứu người.”
Ánh mắt Lâm thần y tràn đầy khát khao, hắn hỏi: “Lục huynh là dùng vật này mổ bụng phụ nhân, đưa đứa trẻ ra sao?”
Lục Hàm Chi đáp: “Đúng vậy, sau đó dùng sợi chỉ bằng ruột dê này khâu lại.”
Lâm thần y nhận lấy sợi ruột dê kia, chăm chú nghiên cứu, hỏi: “Sợi này là dùng ruột dê chế thành?”
Lục Hàm Chi cũng không biết giải thích thế nào, đành phải nói: “Nó… được làm từ collagen ở lớp niêm mạc dưới ruột dê, dùng khâu trong cơ thể người có thể tự tiêu được.”
Mỗi lần Lục Hàm Chi nói một tới điểm tri thức, sự kinh ngạc và vui mừng trong mắt Lâm thần y lại tăng thêm một phần.
Hắn cầm bút lông và giấy viết viết vẽ vẽ, ghi chép lại tất cả những gì Lục Hàm Chi nói.
Thực ra hắn từng nghe Vũ Văn Giác nói qua về y thuật của Lục Hàm Chi.
Nhưng lời Vũ Văn Giác nói lúc trước không khỏi mang theo sắc thái tình cảm chủ quan.
Hơn nữa đối với Lâm thần y, bị sưng phổi cũng không phải là bệnh nặng không thể chữa khỏi.
Chỉ cần hắn dốc lòng điều trị, trong vòng 1 tháng hơn vẫn có thể phục hồi được.
Nhưng mới trị liệu có 3 ngày mà đã bình phục thì Lâm Trùng Vân thật sự cảm thấy quá phi lý.
Tận đến khi Lục Hàm Chi chữa khỏi cho Tiểu Lâm phu nhân, đồng thời thành công giúp nàng ấy sinh hạ một đôi song sinh, Lâm Trùng Vân mới bị y thuật của cậu thuyết phục.
Vì thế cả buổi chiều, Lâm Trùng Vân liên tục hỏi Lục Hàm Chi đủ loại vấn đề.
Ví dụ như cồn làm ra như thế nào.
Khi hắn biết được dùng rượu là có thể tinh luyện ra cồn nồng độ cao thì lập tức nhờ cậu nói ra phương thức tinh luyện.
Lục Hàm Chi nào biết tinh luyện như thế nào? Đạo cụ của cậu đều là hệ thống cho cả!
Lâm Trùng Vân giống như một đứa bé hiếu học, cơ bản là muốn vét sạch một bụng kiến thức của Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi vừa đau đầu vừa cầu cứu hệ thống.
Hệ thống chỉ nói cậu đáng đời, nhưng vẫn đưa ra phương án giải quyết cho cậu.
[Ký chủ có thể dùng một điểm giao dịch để đổi một quyển giải thích y học cổ đại, là bản dịch bằng chữ cổ, có trợ giúp cho vị Lâm đại phu này.]
Lục Hàm Chi như được đại xá, đứng dậy nói: “Trùng Vân huynh chờ một chút, đợi ta vào lấy một thứ.”
Cậu trở về phòng đóng cửa lại, tiêu một điểm giao dịch để đổi một quyển sách y rồi đi ra.
Lục Hàm Chi lấy sách y ra lật xem, phát hiện đích thật là có rất nhiều phần giải thích về tiểu phẫu nhưng đều dùng lối văn cổ để viết.
Ngay cả phương pháp tiêu viêm sau phẫu thuật cũng là dùng phương pháp cổ.
Chỉ là không có loại phẫu thuật mổ bụng, bởi vì vết thương quá sâu sẽ dễ bị nhiễm khuẩn kỵ khí, từ đó mắc bệnh uốn ván.
Bệnh uốn ván có tỷ lệ tử vong cao ở thời cổ đại, không có kháng sinh và ít có khả năng sống sót.
Nhưng đối với Lâm Trùng Vân, quyển sách này đã quá đủ rồi.
Hắn như nhặt được báu vật, vái lạy Lục Hàm Chi thật sâu, nói: “Đa tạ Lục Diệu Thủ!”
Nói xong bèn cầm lấy quyển sách kia về viện của hắn ở phủ An Vương, đọc như đói như khát.
Lục Hàm Chi thấy rốt cục cũng đuổi được vị thần y này đi, cậu thở dài một hơi.
Thế gian này quả nhiên luôn có người sẽ si mê một chuyện đến độ điên cuồng.
Đừng thấy Lâm thần y ngày thường không nói một lời, sự ham học trên phương diện y thuật thật đúng là không người nào sánh được.
A Thiền bước đến đòi ôm, Lục Hàm Chi bế bé lên.
A Thiền nói: “A cha..
A bu bu… Tra tra tra! Đánh đánh đánh!”
Rất thần kỳ, Lục Hàm Chi thế mà lại nghe hiểu A Thiền nói cái gì.
Cậu hỏi: “À à, A Thiền muốn nói vị thúc thúc vừa rồi châm lên người cô cô, A Thiền muốn đánh hắn, đúng không?”
A Thiền dùng sức gật đầu, nói: “A xấu xấu!
Lục Hàm Chi nói: “Ồ, vị thúc thúc kia là người xấu?”
A Thiền tiếp tục gật đầu.
Lục Hàm Chi bị bé chọc cười, nói: “Không phải đâu A Thiền à, Lâm thúc thúc là đại phu, là người đi chữa bệnh.
Cô cô bị bệnh, thúc thúc châm lên người cô cô là vì muốn chữa khỏi cho muội ấy.”
A Thiền nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, chắc là nghe không hiểu.
Lúc này Vũ Văn Giác từ ngoài cửa đi vào, vừa đi vừa nói: “Hàm Chi! Biên cảnh lại gửi thư nhà tới rồi! Lần này A Mân còn gửi quà cho đệ, một cái bao lớn như vậy, mau tới xem đệ ấy mang thứ tốt gì cho đệ.”
Vừa nghe Vũ Văn Mân gửi quà cho mình, Lục Hàm Chi lập tức tỉnh táo.
Cậu buông A Thiền xuống mà rồi đi tới.
A Thiền chân ngắn cũng đi theo.
Bé vịn góc bàn nhìn lên, có thể nói là vô cùng tò mò.
Lục Hàm Chi cũng rất tò mò, nghe thấy Vũ Văn Giác vừa mở gói hàng vừa nói: “Ta biết ngay A Mân không thể nào không viết thư nhà cho đệ, nhất định là đệ ấy muốn cho đệ một niềm vui bất ngờ.
Hai lần trước nhất định là đang chuẩn bị.
Lần này gửi về cho đệ một món quà lớn như vậy, có thể thấy được trong lòng A Mân nhà chúng ta vẫn có…”
Sau khi nhìn thấy đồ trong bọc, Vũ Văn Giác đột nhiên im bặt.
Hắn ta nuốt nước bọt, đậy lại lần nữa: “Những lời vừa rồi coi như ta chưa nói.”
Lục Hàm Chi:???
Cậu nghi hoặc đi tới, mở bao bì ra, chỉ thấy một cái móng heo lớn đang nằm bên trong.
Còn bị cắn mất một miếng..
Bình luận truyện