Sinh Đồ
Chương 35
Edit: ViVu
Cảm giác này giống như một mùa hè nào đó xa xưa, sau giấc ngủ dài, anh nghe thấy những âm thanh dễ nghe nhất của mùa hè, tiếng mưa, tiếng ếch kêu, tiếng ve, tất cả cùng nhau ngân vang, tựa như mottj khúc hát ru. Bầu không khí ôi nóng bị gió thổi tan, tràn ngập khoang mũi là mùi thơm của đêm khuya.
Lý Chính mở mắt ra, cảnh vật trước mắt hiện ra rõ ràng lóng lánh, những tia sáng chiếu xuống nước sông, trông như những tia khúc xạ khi chiếu qua viên kim cương trong suốt.
Ạnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tó dài của người bên gối, trần nhà màu vàng phản chiếu bóng dáng hai người, vô cùng mờ nhạt, nhìn thật kỹ mới có thể nhìn ra một chút hình dạng, đầu tựa vào nhau, một người nằm thẳng, một người nằm nghiêng, anh nhìn xuống phía dưới một chút. Phân nửa phía dưới không lộ ra, chiếu thẳng đến bàn chân, mơ hồ không rõ ràng.
Lý Chính hơi nâng chân lên, lòng bàn chân dán lên người bên cạnh, mắt nhìn sang. Bàn chân nhỏ kia cuộn tròn lại, sau đó khôi phục lại như không có chuyện gì xảy ra.
Lý Chính dùng ngón chân cái miêu tả ngón chân cô, nói; “Trắng quá.” Giọng nói khàn khàn, ngủ vẫn chưa đủ.
Chu Diễm chậm rãi co chân lại, từ từ nhắm hai mắt, tai đỏ lên, giả vờ nói chuyện như bình thường; “Mấy giờ rồi?”
Lý Chính sờ tìm điện thoại của Chu Diễm trên bàn sách, xem một cái, nói: “Gần chín giờ.”
”Đã trễ như vậy rồi sao?”
Chu Diễm mở mắt ra, định ngồi dậy, bàn tay trên vai ấn nhẹ một cái.
Lý Chính hôn lên trán cô, nói: “Ngủ thêm một lát, không mệt à?”
Chu Diễm nói, 'Không mệt...” Ngay vào chữ cuối cùng, đã hoàn hồn.
Lý Chính cười khẽ,cọ cằm vào gương mặt cô, Chu Diễm né tránh, nhiệt độ trên mặt tăng cao, nói: “Râu của anh.”
”Thì sao?”
”Đâm.”
Lý chính cố tình xoa môi cô, “Đâm? Đâm ở đâu?”
Chu Diễm che miệng.
”Hả? Đâm ở đâu?” Lý Chính hỏi.
Chu Diễm chọt mạnh vào cằm anh, đỏ mặt trừng mắt, cũng không nói chuyện, Lý Chính cười cười, bàn tay bên trong quần áo của cô lại bắt đầu tác quái, Chu Diễm vặn vẹo, uốn éo cơ thể, không thể ngăn cản, ngược lại còn để lộ ra hơn phân nửa bả vai, Lý Chính còn cố ý cọ cằm vào phần ngực bị lộ ra của cô, Chu Diễm kêu một tiếng: “Á!!!”
Râu ngắn mới nhú, vừa đau vừa ngứa, còn có còn có hơi thở nóng bóng phả lên, cái cảm giác khác thường này làm Chu Diễm không biết phải làm sao, tay của cô đành tìm trợ giúp từ xung quanh, một phát đã tóm được con búp bê bằng bông, nắm lấy nó, rồi gõ nhẹ lên cái đầu trên ngực mình.
Lý Chính hít một hơi, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tay người dưới thân cầm con búp bê, anh khựng lại,.rồi dựa vào đầu giường.
Lý Chính kéo cổ áo cô lên, ôm bờ vai cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Rõ ràng đôi mắt kia giống như lúc mới gặp nhau, nhưng lại có gì đó khác biệt, giờ phút này trong suôt long lanh, như cảnh vật đầu tiên hôm nay nhìn thấy, chính là tia sáng phản chiếu trên mặt nước sông lăn tăn gợn sóng.
Mặc áo T-shirt của anh, để tóc dài, cầm một con búp bê mỏng manh xấu xí, trông thật đẹp mắt.
Lý Chính thổi nhẹ vào cổ áo cô, nói: “Đỏ như tôm luộc.”
Toàn thân Chu Diễm nóng lên, nhất là ngực, cô nói: “Nóng.”
Lý Chính cười cười, ánh mắt dò xét từng con búp bê trên giường, đỏ xanh trắng vàng xấu xí, không tuân theo quy tắc nào, cô lại có vẻ rất yêu thích chúng, tối hôm qua, lúc ôm cô về, anh thấy bảy con búp bê này được bày trí ngay ngắn chỉnh tề, có vẻ được người ta chăm sóc bảo quản cẩn thận.
Lý Chính chống cằm lên trán cô, gọi một tiếng: “Tiểu Nữu (cô gái nhỏ)...”
”Hở?” Chu Diễm ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Chính nắm con búp bê mặt qủy trong tay cô, hỏi: “Đây là nhũ danh à?”
Chu Diễm nói: “Khi còn bé thì gọi như vậy... Không phải lúc bé chúng ta đã gặp nhau sao?”
”Em nhớ?”
”Ông cậu nói.”
”Ồ...” Lý Chính mỉm cười, “Gọi anh là anh ba... Còn tưởng rất quen.”
Sắc mặt Chu Diễm vẫn như bình thường nói: “Dù thế nào cũng đều là bà con xa.”
”Anh là thuộc chi nào?” (Trong một gia tộc được chia thành nhiều phòng hay gọi còn gọi là chi)
Chu Diễm im lặng.
Lý Chính nói tiếp: “Anh còn thấy em tè dầm.”
“... Nói bậy.”
”Không phải lúc ấy em mới ba tuổi sao? Tè dầm không phải là bình thường à?”
“... Tùy anh muốn nói thế nào thì nói.”
”Em nói muốn đi tiểu, mẹ em không kịp bế em, quần vừa cởi ra đã tiểu mất rồi.”
Chu Diễm nói: “Anh nói vớ vẩn gì hả!”
”Cũng là anh cầm quần lót bị ướt giúp em, lúc ấy là giữa mùa đông, mẹ em đặt em trên ghế salon mặc quần vào cho em, cũng là anh ngồi đấy đỡ em, không cho en lộn xộn.”
Chu Diễm có chút thẹn quá hóa giận, trong lòng lại bán tín bán nghi, miệng thì lại kiên quyết phủ nhận: “Anh chỉ nói hưu nói vượn thôi, bay giờ nói ấn tượng khắc sâu, sao lúc trước không nghe nói đến?”
Lý Chính vỗ mông cô một cái, mặt không đỏ tim không loạn nói: “Vừa mới nhớ đến.”
Trong lòng Chu Diễm một chút cũng không tin nổi, trên mặt càng nóng hơn nữa, đạp anh một cái, nói: “Anh còn tiếp tục đặt chuyện! Còn không chịu xuống giường!”
Lý Chính cười, xoay người bước xuống.
Chu Diễm nằm trên giường thêm vài phút nữa, cơ thể vẫn không thoải mái, cô mang dép lê của Lý Chính rồi ra ngoài.
Quần áo bọn họ đang phơihơi trên cọc treo quần áo ở bên ngoài, kể cả áo ngực và quần lót của cô, trái tim Chu Diễm đập loạn xạ, tìm kiếm trong đó.
Tất cả đều có chút ẩm ướt, phải hong khô thêm lát nữa, bên ngoài đang có mưa nhỏ, không thể mang ra phơi nắng.
Chu Diễm không có quần áo để thay, túm lấy cổ áo, đi vào phòng bếp. Nước vẫn chưa mở, trong nồi là cơm nấu lúc sáng hôm qua, cô ngửi một cái, không biết có hư không. Chu Diễm vô thức nhìn về phía bên trái, đối diện là cửa nhà vệ sinh, Lý Chính đang đứng cạo râu ở trước gương, dao cạo râu kêu rè rè khi lướt qua cằm anh, đột nhiên anh nghiêng đầu.
Một người để trần, cầm dao cạo râu, một người chỉ mặc áo T-shirt rộng thùng thình, hai chân trần đứng bên cạnh bếp.
Tầm mắt giao nhau, chỉ còn tiếng gió vù vù thổi lững lờ trên mặt nước.
Lý Chính vẫy tay: “Lại đây.”
Chu Diễm bất động một lúc, lắc đầu.
Lý Chính lại vẫy tay lần nữa: “Lại đây.”
Chu Diễm dứt khoác đổ cháo trong nồi, vo gạo mới, nói: “Ăn cháo nha.”
”Sao cũng được.”
Lúc đang nấu cháo, nước cũng nở, Chu Diễm hứng một thau nước lạnh, vắt khăn lau dọn vệ sinh.
Giường bên ngoài đều hỗn loạn, Chu Diễm dùng sức lau chiếu hai lần, lau sạch dấu chân trên mặt đất, thẳng đến bên trong phòng ngủ, cô thuận tay lau trần nhà trên giường.
Lau hai cái, xóa một lớp bụi trên trần nhà, gương mặt của cô hiện ra như ẩn như hiện. Chu Diễm cắn môi, hay là không lau.
Đi về phía cửa được hai bước, chần chừ vài giây, lại đi trở về, lau trần nhà một lần.
Lý Chính đứng trước bếp, khuấy nồi cháo, thấy Chu Diễm trở ra, nói: “Thịt khô chưng cách thủy, xào với da bí đao, thấy thế nào?”
”Da bí đao?”
”Chưa từng ăn sao?”
”Chưa hề.”
Lý Chính nói: “Cắt da bí đao, lấy dao cạo lớp ngoài, anh sẽ qua xào.”
Chu Diễm nghe theo lời anh cắt da bí đao, quay qua bồn nước cạo lớp vỏ ngoài, cạo vô cùng cẩn thận.
Lý Chính vịn bồn nước, nhốt cô vào lồng ngực, dùng cằm cọ vào trán và gò má cô.
Động tác của Chu Diễm khựng lai, Lý Chính nói: “Có còn đâm nữa không, hử?”
Chu Diễm cố ý nói: “Đâm.”
”Em cạo giúp anh được không?”
”Anh cạo mấy chục năm, còn cần đến em sao?”
”Lưỡi dao cạo rất mảnh, anh thấy em cao bí đao rất thuần thục.”
Chu Diễm ấm dao mạnh một cái, rách vỏ bí đao, nói: “Được lắm.”
Lý Chính khẽ cười, hôn cô một cái.
Da bí đao cắt xong, sau khi dầu nóng thì đổ vào, Lý Chính vừa xào vừa nói: “Da bí đao xào với ớt xanh và đậu phụ khô ăn tương đối ngon, điều kiện có hạn chỉ có thể xào với thịt khô.”
Chu Diễm nói: “Em nghĩ anh chỉ biết nấu cơm Tây.”
Lý Chính liếc cô một cái, tay vẫn không ngừng, nói: “Cơm Tây hay món Trung Quốc đều được. Lúc trước ở Italy vài năm, kết quả nửa chữ tiếng Ý cũng không biết, ngược lại lại biết mấy món ăn.”
Chu Diễm hỏi: “Anh cũng không biết tiếng Anh?”
”Phân biệt được A B C D.”
Chu Diễm nói: “Thẩm Á Bình kia biết tiếng Ý không?”
”Tám lang nửa cân, biết một ít.”
”À.” Chu Diễm cúi đầu, móng tay vừa mới cắt ngắn cào nhẹ lên mặt bếp.
Lý Chính nhìn cô một cái, rồi lại xào vài cái, gắp hai miếng vỏ bí đao, đưa tới trước miệng Chu Diễm, “Nếm thử đi. “
Chu Diễm há miệng ăn, gật đầu nói: “Ăn ngon quá.”
Không phải thứ đắt tiền nhất, bất kì chợ rau nào cũng có thể tìm mua được da bí đao... Lý Chính tắt lửa, bày da bí đao ra bàn, bưng cháo lên, hai người ăn đến nỗi chóp mũi đổ mồ hôi.
Ăn xong, Lý Chính nói: “Anh đi ra ngoài một lát.”
”Đi đâu vậy?” Chu Diễm hỏi.
”Lấy tiền lương.”
Chu Diễm sững sờ: “Anh có thể lấy được tiền lương?”
Lý Chính mỉm cười vỗ đầu cô, “Sao lại không thể? Ngoan ngoãn ở đây, anh sẽ về rất nhanh.”
“...Ừ.”
Lý Chính đi khỏi, Chu Diễm thu dọn bàn ăn xong, sờ lên quần áo đang phơi, đã khô, cô thay áo T-shirt trên người, mặc lại quần áo của mình.
Lúc mặc áo ngực, tay cô run run một lúc, lúc mặc quần lót, chân cô lung lay một trận. Rõ ràng hai món đồ vô cùng quen thuộc, hiện tại mặc vào, lại dường như có thể cảm nhận được độ mạnh yếu và nhiệt độ của người nọ khi chà xát chúng nó, trong lòng Chu Diễm có một loại rung động quái dị, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa cố gắng đè nén lại.
Thật vất vả mới mặc xong, Chu Diễm gọi điện cho chị hàng xóm, nói với đầu dây bên kia: “Ngày hôm qua em không có lên kịp xe.”
Người bên kia hỏi: “Vậy hôm nay em lên xe sao?”
”Đợi vài ngày nữa đã.”
”Chờ vài ngày? Em có việc gì sao?”
”Ừ...”
”Vậy em phải biết nắm bắt nha, chị nói tốt nhất là trong hai ngày trở về, nhà xưởng cần người có thể nhanh chóng tuyển người mới.”
”Vâng.” Chu Diễm nói.
***
Lý Chính đi tìm ông chủ Vương đòi tiền lương, một giờ sau đi ra khỏi như xưởng, quần áo trên người dính vài vết bẩn, anh bỗng cử động quai hàm, có hơi đau một chút, tìm một vòng, nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc xe bên đường.
Không thấy vết thương.
Anh phủi phủi quần áo, tránh không để khi trở về bị ai đó trông thấy, phủi sạch sẽ, vài tờ tiền trong tay.
Một xấp nhân dân tệ, không nhiều cũng không ít, đếm xong rồi, Lý Chính nhìn chằm chằm vào mấy tờ tiền một lúc, nhét tất cả vào túi, tiện đường đi đến chợ bán thức ăn, mua mấy túi to thức ăn, lúc đi qua tiệm thuốc, anh dừng lại, suy nghĩ, vẫn đi đến siêu thị bên cạnh, mua hai gói khoai tây chiên, một gói kẹo, lúc tính tiền, thuận tay cầm một hộp bao.
***
Chu Diễm ngồi trong phòng ngủ đọc sách, mắt nhìn chằm chằm vào sách vở, nhưng tai lại dỏng lên, nghe thấy có tiếng người nhảy lên thuyền, cô nâng khóe miệng, đặt sách xuống, lập tức chạy ra cửa.
Mở cửa, Chu Diễm thoáng sửng sốt.
***
Lý Chính cầm theo mấy túi đồ trở về, đến bến tàu, anh cúi đầu nhìn quần áo trên người, vỗ hai cái, hoạt động gân cốt, mới tiếp tục đi về phía trước.
Thuyền hồn trong gang tấc, Lý Chính vô thức sờ lên túi quần đang nhô lên, đúng lúc đang đi đến, anh tùy tiện nhìn lướt qua các chiếc xe dừng lại ven đường.
Thân xe màu trắng, khác hẳn các chiếc xe còn lại trên đường.
Lý Chính ngừng chân, nhướng mày, bước nhanh hơn, đảo mắt lên boong tàu, nghe thấy có người nói chuyện.
“... Vì thế chúng tôi cho rằng, đây không chỉ đơn giản là vụ án gây tai nạn rồi bỏ trốn, căn cứ theo điều tra, chúng tôi có lý do nghi ngờ người gây tai nạn là mẹ cô.”
Lý Chính đi đến cửa ra vào, liếc mắt một cái đã thấy Vương Lân Sinh, còn phía đối diện Vương Lân Sinh, là Chu Diễm với sắc mặt bình tĩnh.
Thấy anh xuất hiện, ánh mắt của cô dời qua, đi đến bên cạnh anh, nắm lấy vạt áo T-shirt của anh.
Cảm giác này giống như một mùa hè nào đó xa xưa, sau giấc ngủ dài, anh nghe thấy những âm thanh dễ nghe nhất của mùa hè, tiếng mưa, tiếng ếch kêu, tiếng ve, tất cả cùng nhau ngân vang, tựa như mottj khúc hát ru. Bầu không khí ôi nóng bị gió thổi tan, tràn ngập khoang mũi là mùi thơm của đêm khuya.
Lý Chính mở mắt ra, cảnh vật trước mắt hiện ra rõ ràng lóng lánh, những tia sáng chiếu xuống nước sông, trông như những tia khúc xạ khi chiếu qua viên kim cương trong suốt.
Ạnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tó dài của người bên gối, trần nhà màu vàng phản chiếu bóng dáng hai người, vô cùng mờ nhạt, nhìn thật kỹ mới có thể nhìn ra một chút hình dạng, đầu tựa vào nhau, một người nằm thẳng, một người nằm nghiêng, anh nhìn xuống phía dưới một chút. Phân nửa phía dưới không lộ ra, chiếu thẳng đến bàn chân, mơ hồ không rõ ràng.
Lý Chính hơi nâng chân lên, lòng bàn chân dán lên người bên cạnh, mắt nhìn sang. Bàn chân nhỏ kia cuộn tròn lại, sau đó khôi phục lại như không có chuyện gì xảy ra.
Lý Chính dùng ngón chân cái miêu tả ngón chân cô, nói; “Trắng quá.” Giọng nói khàn khàn, ngủ vẫn chưa đủ.
Chu Diễm chậm rãi co chân lại, từ từ nhắm hai mắt, tai đỏ lên, giả vờ nói chuyện như bình thường; “Mấy giờ rồi?”
Lý Chính sờ tìm điện thoại của Chu Diễm trên bàn sách, xem một cái, nói: “Gần chín giờ.”
”Đã trễ như vậy rồi sao?”
Chu Diễm mở mắt ra, định ngồi dậy, bàn tay trên vai ấn nhẹ một cái.
Lý Chính hôn lên trán cô, nói: “Ngủ thêm một lát, không mệt à?”
Chu Diễm nói, 'Không mệt...” Ngay vào chữ cuối cùng, đã hoàn hồn.
Lý Chính cười khẽ,cọ cằm vào gương mặt cô, Chu Diễm né tránh, nhiệt độ trên mặt tăng cao, nói: “Râu của anh.”
”Thì sao?”
”Đâm.”
Lý chính cố tình xoa môi cô, “Đâm? Đâm ở đâu?”
Chu Diễm che miệng.
”Hả? Đâm ở đâu?” Lý Chính hỏi.
Chu Diễm chọt mạnh vào cằm anh, đỏ mặt trừng mắt, cũng không nói chuyện, Lý Chính cười cười, bàn tay bên trong quần áo của cô lại bắt đầu tác quái, Chu Diễm vặn vẹo, uốn éo cơ thể, không thể ngăn cản, ngược lại còn để lộ ra hơn phân nửa bả vai, Lý Chính còn cố ý cọ cằm vào phần ngực bị lộ ra của cô, Chu Diễm kêu một tiếng: “Á!!!”
Râu ngắn mới nhú, vừa đau vừa ngứa, còn có còn có hơi thở nóng bóng phả lên, cái cảm giác khác thường này làm Chu Diễm không biết phải làm sao, tay của cô đành tìm trợ giúp từ xung quanh, một phát đã tóm được con búp bê bằng bông, nắm lấy nó, rồi gõ nhẹ lên cái đầu trên ngực mình.
Lý Chính hít một hơi, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tay người dưới thân cầm con búp bê, anh khựng lại,.rồi dựa vào đầu giường.
Lý Chính kéo cổ áo cô lên, ôm bờ vai cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Rõ ràng đôi mắt kia giống như lúc mới gặp nhau, nhưng lại có gì đó khác biệt, giờ phút này trong suôt long lanh, như cảnh vật đầu tiên hôm nay nhìn thấy, chính là tia sáng phản chiếu trên mặt nước sông lăn tăn gợn sóng.
Mặc áo T-shirt của anh, để tóc dài, cầm một con búp bê mỏng manh xấu xí, trông thật đẹp mắt.
Lý Chính thổi nhẹ vào cổ áo cô, nói: “Đỏ như tôm luộc.”
Toàn thân Chu Diễm nóng lên, nhất là ngực, cô nói: “Nóng.”
Lý Chính cười cười, ánh mắt dò xét từng con búp bê trên giường, đỏ xanh trắng vàng xấu xí, không tuân theo quy tắc nào, cô lại có vẻ rất yêu thích chúng, tối hôm qua, lúc ôm cô về, anh thấy bảy con búp bê này được bày trí ngay ngắn chỉnh tề, có vẻ được người ta chăm sóc bảo quản cẩn thận.
Lý Chính chống cằm lên trán cô, gọi một tiếng: “Tiểu Nữu (cô gái nhỏ)...”
”Hở?” Chu Diễm ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Chính nắm con búp bê mặt qủy trong tay cô, hỏi: “Đây là nhũ danh à?”
Chu Diễm nói: “Khi còn bé thì gọi như vậy... Không phải lúc bé chúng ta đã gặp nhau sao?”
”Em nhớ?”
”Ông cậu nói.”
”Ồ...” Lý Chính mỉm cười, “Gọi anh là anh ba... Còn tưởng rất quen.”
Sắc mặt Chu Diễm vẫn như bình thường nói: “Dù thế nào cũng đều là bà con xa.”
”Anh là thuộc chi nào?” (Trong một gia tộc được chia thành nhiều phòng hay gọi còn gọi là chi)
Chu Diễm im lặng.
Lý Chính nói tiếp: “Anh còn thấy em tè dầm.”
“... Nói bậy.”
”Không phải lúc ấy em mới ba tuổi sao? Tè dầm không phải là bình thường à?”
“... Tùy anh muốn nói thế nào thì nói.”
”Em nói muốn đi tiểu, mẹ em không kịp bế em, quần vừa cởi ra đã tiểu mất rồi.”
Chu Diễm nói: “Anh nói vớ vẩn gì hả!”
”Cũng là anh cầm quần lót bị ướt giúp em, lúc ấy là giữa mùa đông, mẹ em đặt em trên ghế salon mặc quần vào cho em, cũng là anh ngồi đấy đỡ em, không cho en lộn xộn.”
Chu Diễm có chút thẹn quá hóa giận, trong lòng lại bán tín bán nghi, miệng thì lại kiên quyết phủ nhận: “Anh chỉ nói hưu nói vượn thôi, bay giờ nói ấn tượng khắc sâu, sao lúc trước không nghe nói đến?”
Lý Chính vỗ mông cô một cái, mặt không đỏ tim không loạn nói: “Vừa mới nhớ đến.”
Trong lòng Chu Diễm một chút cũng không tin nổi, trên mặt càng nóng hơn nữa, đạp anh một cái, nói: “Anh còn tiếp tục đặt chuyện! Còn không chịu xuống giường!”
Lý Chính cười, xoay người bước xuống.
Chu Diễm nằm trên giường thêm vài phút nữa, cơ thể vẫn không thoải mái, cô mang dép lê của Lý Chính rồi ra ngoài.
Quần áo bọn họ đang phơihơi trên cọc treo quần áo ở bên ngoài, kể cả áo ngực và quần lót của cô, trái tim Chu Diễm đập loạn xạ, tìm kiếm trong đó.
Tất cả đều có chút ẩm ướt, phải hong khô thêm lát nữa, bên ngoài đang có mưa nhỏ, không thể mang ra phơi nắng.
Chu Diễm không có quần áo để thay, túm lấy cổ áo, đi vào phòng bếp. Nước vẫn chưa mở, trong nồi là cơm nấu lúc sáng hôm qua, cô ngửi một cái, không biết có hư không. Chu Diễm vô thức nhìn về phía bên trái, đối diện là cửa nhà vệ sinh, Lý Chính đang đứng cạo râu ở trước gương, dao cạo râu kêu rè rè khi lướt qua cằm anh, đột nhiên anh nghiêng đầu.
Một người để trần, cầm dao cạo râu, một người chỉ mặc áo T-shirt rộng thùng thình, hai chân trần đứng bên cạnh bếp.
Tầm mắt giao nhau, chỉ còn tiếng gió vù vù thổi lững lờ trên mặt nước.
Lý Chính vẫy tay: “Lại đây.”
Chu Diễm bất động một lúc, lắc đầu.
Lý Chính lại vẫy tay lần nữa: “Lại đây.”
Chu Diễm dứt khoác đổ cháo trong nồi, vo gạo mới, nói: “Ăn cháo nha.”
”Sao cũng được.”
Lúc đang nấu cháo, nước cũng nở, Chu Diễm hứng một thau nước lạnh, vắt khăn lau dọn vệ sinh.
Giường bên ngoài đều hỗn loạn, Chu Diễm dùng sức lau chiếu hai lần, lau sạch dấu chân trên mặt đất, thẳng đến bên trong phòng ngủ, cô thuận tay lau trần nhà trên giường.
Lau hai cái, xóa một lớp bụi trên trần nhà, gương mặt của cô hiện ra như ẩn như hiện. Chu Diễm cắn môi, hay là không lau.
Đi về phía cửa được hai bước, chần chừ vài giây, lại đi trở về, lau trần nhà một lần.
Lý Chính đứng trước bếp, khuấy nồi cháo, thấy Chu Diễm trở ra, nói: “Thịt khô chưng cách thủy, xào với da bí đao, thấy thế nào?”
”Da bí đao?”
”Chưa từng ăn sao?”
”Chưa hề.”
Lý Chính nói: “Cắt da bí đao, lấy dao cạo lớp ngoài, anh sẽ qua xào.”
Chu Diễm nghe theo lời anh cắt da bí đao, quay qua bồn nước cạo lớp vỏ ngoài, cạo vô cùng cẩn thận.
Lý Chính vịn bồn nước, nhốt cô vào lồng ngực, dùng cằm cọ vào trán và gò má cô.
Động tác của Chu Diễm khựng lai, Lý Chính nói: “Có còn đâm nữa không, hử?”
Chu Diễm cố ý nói: “Đâm.”
”Em cạo giúp anh được không?”
”Anh cạo mấy chục năm, còn cần đến em sao?”
”Lưỡi dao cạo rất mảnh, anh thấy em cao bí đao rất thuần thục.”
Chu Diễm ấm dao mạnh một cái, rách vỏ bí đao, nói: “Được lắm.”
Lý Chính khẽ cười, hôn cô một cái.
Da bí đao cắt xong, sau khi dầu nóng thì đổ vào, Lý Chính vừa xào vừa nói: “Da bí đao xào với ớt xanh và đậu phụ khô ăn tương đối ngon, điều kiện có hạn chỉ có thể xào với thịt khô.”
Chu Diễm nói: “Em nghĩ anh chỉ biết nấu cơm Tây.”
Lý Chính liếc cô một cái, tay vẫn không ngừng, nói: “Cơm Tây hay món Trung Quốc đều được. Lúc trước ở Italy vài năm, kết quả nửa chữ tiếng Ý cũng không biết, ngược lại lại biết mấy món ăn.”
Chu Diễm hỏi: “Anh cũng không biết tiếng Anh?”
”Phân biệt được A B C D.”
Chu Diễm nói: “Thẩm Á Bình kia biết tiếng Ý không?”
”Tám lang nửa cân, biết một ít.”
”À.” Chu Diễm cúi đầu, móng tay vừa mới cắt ngắn cào nhẹ lên mặt bếp.
Lý Chính nhìn cô một cái, rồi lại xào vài cái, gắp hai miếng vỏ bí đao, đưa tới trước miệng Chu Diễm, “Nếm thử đi. “
Chu Diễm há miệng ăn, gật đầu nói: “Ăn ngon quá.”
Không phải thứ đắt tiền nhất, bất kì chợ rau nào cũng có thể tìm mua được da bí đao... Lý Chính tắt lửa, bày da bí đao ra bàn, bưng cháo lên, hai người ăn đến nỗi chóp mũi đổ mồ hôi.
Ăn xong, Lý Chính nói: “Anh đi ra ngoài một lát.”
”Đi đâu vậy?” Chu Diễm hỏi.
”Lấy tiền lương.”
Chu Diễm sững sờ: “Anh có thể lấy được tiền lương?”
Lý Chính mỉm cười vỗ đầu cô, “Sao lại không thể? Ngoan ngoãn ở đây, anh sẽ về rất nhanh.”
“...Ừ.”
Lý Chính đi khỏi, Chu Diễm thu dọn bàn ăn xong, sờ lên quần áo đang phơi, đã khô, cô thay áo T-shirt trên người, mặc lại quần áo của mình.
Lúc mặc áo ngực, tay cô run run một lúc, lúc mặc quần lót, chân cô lung lay một trận. Rõ ràng hai món đồ vô cùng quen thuộc, hiện tại mặc vào, lại dường như có thể cảm nhận được độ mạnh yếu và nhiệt độ của người nọ khi chà xát chúng nó, trong lòng Chu Diễm có một loại rung động quái dị, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa cố gắng đè nén lại.
Thật vất vả mới mặc xong, Chu Diễm gọi điện cho chị hàng xóm, nói với đầu dây bên kia: “Ngày hôm qua em không có lên kịp xe.”
Người bên kia hỏi: “Vậy hôm nay em lên xe sao?”
”Đợi vài ngày nữa đã.”
”Chờ vài ngày? Em có việc gì sao?”
”Ừ...”
”Vậy em phải biết nắm bắt nha, chị nói tốt nhất là trong hai ngày trở về, nhà xưởng cần người có thể nhanh chóng tuyển người mới.”
”Vâng.” Chu Diễm nói.
***
Lý Chính đi tìm ông chủ Vương đòi tiền lương, một giờ sau đi ra khỏi như xưởng, quần áo trên người dính vài vết bẩn, anh bỗng cử động quai hàm, có hơi đau một chút, tìm một vòng, nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc xe bên đường.
Không thấy vết thương.
Anh phủi phủi quần áo, tránh không để khi trở về bị ai đó trông thấy, phủi sạch sẽ, vài tờ tiền trong tay.
Một xấp nhân dân tệ, không nhiều cũng không ít, đếm xong rồi, Lý Chính nhìn chằm chằm vào mấy tờ tiền một lúc, nhét tất cả vào túi, tiện đường đi đến chợ bán thức ăn, mua mấy túi to thức ăn, lúc đi qua tiệm thuốc, anh dừng lại, suy nghĩ, vẫn đi đến siêu thị bên cạnh, mua hai gói khoai tây chiên, một gói kẹo, lúc tính tiền, thuận tay cầm một hộp bao.
***
Chu Diễm ngồi trong phòng ngủ đọc sách, mắt nhìn chằm chằm vào sách vở, nhưng tai lại dỏng lên, nghe thấy có tiếng người nhảy lên thuyền, cô nâng khóe miệng, đặt sách xuống, lập tức chạy ra cửa.
Mở cửa, Chu Diễm thoáng sửng sốt.
***
Lý Chính cầm theo mấy túi đồ trở về, đến bến tàu, anh cúi đầu nhìn quần áo trên người, vỗ hai cái, hoạt động gân cốt, mới tiếp tục đi về phía trước.
Thuyền hồn trong gang tấc, Lý Chính vô thức sờ lên túi quần đang nhô lên, đúng lúc đang đi đến, anh tùy tiện nhìn lướt qua các chiếc xe dừng lại ven đường.
Thân xe màu trắng, khác hẳn các chiếc xe còn lại trên đường.
Lý Chính ngừng chân, nhướng mày, bước nhanh hơn, đảo mắt lên boong tàu, nghe thấy có người nói chuyện.
“... Vì thế chúng tôi cho rằng, đây không chỉ đơn giản là vụ án gây tai nạn rồi bỏ trốn, căn cứ theo điều tra, chúng tôi có lý do nghi ngờ người gây tai nạn là mẹ cô.”
Lý Chính đi đến cửa ra vào, liếc mắt một cái đã thấy Vương Lân Sinh, còn phía đối diện Vương Lân Sinh, là Chu Diễm với sắc mặt bình tĩnh.
Thấy anh xuất hiện, ánh mắt của cô dời qua, đi đến bên cạnh anh, nắm lấy vạt áo T-shirt của anh.
Bình luận truyện