Sinh Đồ
Chương 49: Ngoại truyện kết hợp “Sinh đồ” & “Trời và đất” (3)
Ăn xong cơm tối, dọn dẹp bàn, Chu Diễm mang nước ấm tới, đổ vào chậu rửa mặt, vò khăn mặt, đưa cho Lí Chính.
Lí Chính lau mặt xong đưa cho cô, Chu Diễm lại vò lần nữa, nói: “Em giúp anh lau người nhé?”
“Để tự anh.”
Lí Chính cởi áo ra, nhận lấy khăn mặt lau người.
Trên người anh còn có mấy vết thương do hôm lũ lụt che chở cho Chu Diễm, bây giờ còn chưa đóng vảy. Chu Diễm nhìn mấy vết kia, từ từ vươn tay ra sờ một chút.
Lí Chính ngừng lại.
Chu Diễm vội thu tay về.
Lí Chính sờ chiếc bàn trước mặt, chạm vào chậu rửa mặt, để khăn mặt vào, tay lại thử thăm dò bên cạnh, Chu Diễm đỡ lấy cánh tay anh.
“Anh muốn thứ gì?”
Lí Chính cầm lại tay cô, nói: “Không có gì.” Chỉ nắm tay cô thật chặt.
Rửa mặt xong, quay về giường nằm.
Hai chiếc giường bên cạnh không có người, Chu Diễm không xem TV, tựa vào chiếc giường trống không, ngẩn người nhìn Lí Chính.
Lí Chính nói: “Không xem TV à?”
Chu Diễm lắc đầu, rồi nói: “Không xem.”
“Vậy đọc sách nhé?”
“Cũng không muốn xem.”
Lí Chính chìa tay ra: “Sách tiếng Anh của em đâu, có mang từ thuyền theo không?”
“Có.”
“Đưa cho anh.”
Chu Diễm: “…”
Chu Diễm tìm sách, đưa cho anh.
Chu Diễm ngồi tựa vào bên cạnh anh.
Lí Chính túy ý mở một trang ra, bàn tay để lên chữ, “Có che mất không?”
“… Có.”
“Anh nói tiếng Trung, xem em nói tiếng Anh thế nào?”
“Không nhìn thấy, che mất hết rồi.”
Lí Chính dịch sang bên phải một chút, “Hiện tại thì sao?”
“Ừ, tiếng Anh lộ ra rồi.”
Lí Chính cười, ngón tay kia chỉ bừa vào trang giấy, “Đây là gì?”
Chu Diễm ngẩn người, qua một lúc, mới nói: “Compose, sáng tác.”
“Như này là cho em đáp án luôn rồi.” Lí Chính lại tiếp tục chỉ, “Từ này?”
“Concept, khái niệm.”
“Này.”
“Conform, phù hợp.”
Đổi tờ khác, Lí Chính lại hỏi như cũ, “Có che mất không?”
Chu Diễm dịch tay anh một chút, “Không.”
Tiếp tục.
“Này.”
“Dentist, bác sĩ nha khoa.”
“Này.”
“Dew, hạt sương.”
“Ghép lại như lại?”
“D-e-w. Dew.”
“Này.” Lí Chính lại chỉ, “Em dạy anh viết đi, lúc trung học tiếng Anh của anh không được tốt.”
“Vâng, foresee, f-o-r-e-s-e-e, biết trước (*).”
(*)预见 nghĩa là thấy trước trong từ này có từ “见” nghĩa là gặp khiến Lí Chính nhầm lẫn
“Gặp mặt? Gặp em?”
“… Không phải, là biết trước trong thấy trước đó.”
“À.” Lí Chính đọc lại một lần theo cô.
Một người dạy một người đọc, ngoài cửa sổ mưa nhỏ bay bay, trong phòng bệnh, hai người khe khẽ trao đổi.
Ở đầu kia, trong lều, Lục Thích khẽ hôn lên ngón chân Chung Bình.
Lí Chính lau mặt xong đưa cho cô, Chu Diễm lại vò lần nữa, nói: “Em giúp anh lau người nhé?”
“Để tự anh.”
Lí Chính cởi áo ra, nhận lấy khăn mặt lau người.
Trên người anh còn có mấy vết thương do hôm lũ lụt che chở cho Chu Diễm, bây giờ còn chưa đóng vảy. Chu Diễm nhìn mấy vết kia, từ từ vươn tay ra sờ một chút.
Lí Chính ngừng lại.
Chu Diễm vội thu tay về.
Lí Chính sờ chiếc bàn trước mặt, chạm vào chậu rửa mặt, để khăn mặt vào, tay lại thử thăm dò bên cạnh, Chu Diễm đỡ lấy cánh tay anh.
“Anh muốn thứ gì?”
Lí Chính cầm lại tay cô, nói: “Không có gì.” Chỉ nắm tay cô thật chặt.
Rửa mặt xong, quay về giường nằm.
Hai chiếc giường bên cạnh không có người, Chu Diễm không xem TV, tựa vào chiếc giường trống không, ngẩn người nhìn Lí Chính.
Lí Chính nói: “Không xem TV à?”
Chu Diễm lắc đầu, rồi nói: “Không xem.”
“Vậy đọc sách nhé?”
“Cũng không muốn xem.”
Lí Chính chìa tay ra: “Sách tiếng Anh của em đâu, có mang từ thuyền theo không?”
“Có.”
“Đưa cho anh.”
Chu Diễm: “…”
Chu Diễm tìm sách, đưa cho anh.
Chu Diễm ngồi tựa vào bên cạnh anh.
Lí Chính túy ý mở một trang ra, bàn tay để lên chữ, “Có che mất không?”
“… Có.”
“Anh nói tiếng Trung, xem em nói tiếng Anh thế nào?”
“Không nhìn thấy, che mất hết rồi.”
Lí Chính dịch sang bên phải một chút, “Hiện tại thì sao?”
“Ừ, tiếng Anh lộ ra rồi.”
Lí Chính cười, ngón tay kia chỉ bừa vào trang giấy, “Đây là gì?”
Chu Diễm ngẩn người, qua một lúc, mới nói: “Compose, sáng tác.”
“Như này là cho em đáp án luôn rồi.” Lí Chính lại tiếp tục chỉ, “Từ này?”
“Concept, khái niệm.”
“Này.”
“Conform, phù hợp.”
Đổi tờ khác, Lí Chính lại hỏi như cũ, “Có che mất không?”
Chu Diễm dịch tay anh một chút, “Không.”
Tiếp tục.
“Này.”
“Dentist, bác sĩ nha khoa.”
“Này.”
“Dew, hạt sương.”
“Ghép lại như lại?”
“D-e-w. Dew.”
“Này.” Lí Chính lại chỉ, “Em dạy anh viết đi, lúc trung học tiếng Anh của anh không được tốt.”
“Vâng, foresee, f-o-r-e-s-e-e, biết trước (*).”
(*)预见 nghĩa là thấy trước trong từ này có từ “见” nghĩa là gặp khiến Lí Chính nhầm lẫn
“Gặp mặt? Gặp em?”
“… Không phải, là biết trước trong thấy trước đó.”
“À.” Lí Chính đọc lại một lần theo cô.
Một người dạy một người đọc, ngoài cửa sổ mưa nhỏ bay bay, trong phòng bệnh, hai người khe khẽ trao đổi.
Ở đầu kia, trong lều, Lục Thích khẽ hôn lên ngón chân Chung Bình.
Bình luận truyện