Sính Kiêu
Chương 45
Ở thời đại này, có thể đứng đầu một trường học, đặc biệt là hiệu trưởng một trường đại học, thông thường đều là đại gia trong lĩnh vực chuyên môn, có uy tín cao trong xã hội, có vai trò vị trí cực kỳ quan trọng ở trong trường.
Vì trường quân y trực thuộc quân đội, tính chất đặc biệt, cho nên bình thường hiệu trưởng ít khi can thiệp vào các công việc của trường.
Ông bình thường ít nói cười, đối với sinh viên thì luôn nghiêm khắc, nhưng giống như giờ phút này, ông đột ngột mất bình tĩnh và nói những lời nặng nề như thế thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Ông
vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây người.
Trong văn phòng yên lặng như ve sầu mùa đông.
Lý Hồng Hi mặt lúc đỏ lúc trắng, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.
Các sinh viên ở bên ngoài thì nổ ra một tràng hoan hô vang dội, cũng không biết là ai hô đầu tiên “Hiệu trưởng muôn năm”, tiếng hô vang hết đợt này đến đợt khác.
– Có chuyện gì thế? Ôi, chuyện gì thế, tôi tới đưa đồ ăn cho Tiểu Tô, tiểu Tô lại xảy ra chuyện à? Tránh ra cho tôi, tôi phải đi gặp hiệu trưởng.
Bỗng nhiên bên ngoài văn phòng có tiếng phụ nữ ồn ào.
Mã phu nhân mặc áo lông chồn, cả người sang trọng được mấy nam sinh dẫn tới, đẩy đám học viên đang chắn hết đường hết cửa ra, giày cao gót giẫm lên nền xi măng, gấp gáp đi đến.
Vừa nhìn thấy Tô Tuyết Chí, bà ta đứng trước mặt cô, nói to:
– Mấy người làm gì thế? Tối hôm đó nếu không nhờ tiểu Tô thì con trai tôi không biết đã ra sao rồi. Là chúng tôi van xin cậu ấy phẫu thuật cho con trai tôi, mấy người dựa vào đâu mà đuổi cậu ấy. Tôi cho mấy người biết, ông nhà tôi ngày ngày qua lại với Đốc bạn Liêu, Thị trưởng Chu và Cục trưởng Mã. Mỗi năm quyên cho họ không biết bao nhiêu là tiền, gặp ông nhà tôi cũng phải khách sáo. Dù là vị Tư lệnh Hạ kia mới tới, ông nhà tôi cũng có thể nói đấy. Ai là Hiệu trưởng, ra nói rõ ràng cho tôi.
Đột nhiên có một người phụ nữ ăn nói đanh đá xông vào trong văn phòng, mọi người im lặng nhìn nhau, hiệu trưởng nhíu mày.
Tô Tuyết Chí vội kéo Mã phu nhân đang nổi giận đùng đùng ra, nói hiệu trưởng đã hủy bỏ quyết định buộc thôi học của mình rồi, cô không bị sao hết.
Mã phu nhân lúc này mới thở phào một hơi, sau đó hai mắt như radar bắn về phía mọi người:
– Ai là họ Lý? Thấy nói là họ Lý đuổi cậu đúng không? Là ai, đứng ra cho tôi.
Lý Hồng Hi thấy vị Mã phu nhân này hung hăng không khác gì một con cọp cái thì luống cuống lùi về sau, bị Mã phu nhân liếc một cái đã khóa cứng ngay, đi lên túm lấy cổ áo anh ta:
– Cậu phải không? Nãy họ nói cậu bình thường hay ức hϊế͙p͙ học viên, chẳng phải kẻ thiện gì. Cho rằng tiểu Tô một thân một mình không có ai chống lưng nên ức hϊế͙p͙ đúng không? Tôi cho cậu ức hϊế͙p͙ à.
Sinh viên ở bên ngoài chỉ sợ thiên hạ không loạn, huống hồ có trò hay là Lý Hồng Hi để xem, cả đám hưng phấn, Tưởng Trọng Hoài đi đầu reo hò ủng hộ Mã phu nhân.
Hiệu trưởng Hòa thấy sự việc đã hỗn loạn quá mức rồi, lạnh lùng quát ngưng lại, cho người đưa Mã phu nhân ra khỏi trường ngay lập tức, sau này không được phép vào trường nữa.
Người của văn phòng giám thị tiến vào, vừa lôi vừa kéo, cuối cùng cũng “mời” được Mã phu nhân ra ngoài.
– Tiểu Tô đừng sợ. Có chị ở đây, có chuyện gì em cứ tới tìm chị, chị chống lưng cho em….
Bà Mã bị người ta kéo ra ngoài vẫn còn quay đầu lại nói thật to.
Hiệu trưởng cuối cùng cũng khôi phục được trật tự. Ông chau mày, yêu cầu phòng giáo vụ ra thông báo xử phạt, sau đó giải tán mọi người, nói với Tô Tuyết Chí:
– Em ở lại.
Mấy người bác sĩ Hồ vội vã đi ra ngoài, Lý Hồng Hi cũng ủ rũ cun cút đi theo mọi người, sinh viên ở bên ngoài cũng giải tán hết, cuối cùng, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tô Tuyết Chí.
Tô Tuyết Chí theo lễ nghi của người thời đại này khom mình thật sâu với hiệu trưởng Hòa, nói:
– Em xin lỗi thầy vì đã gây rắc rối cho thầy và nhà trường, cũng làm liên lụy đến bác sĩ Hồ và bệnh viện. Họ hỗ trợ em vì lý do đạo đức, không có họ, một mình em không thể hoàn thành ca mổ đó. Trong việc này không liên quan gì đến họ. Xin thầy tha thứ cho em.
Hiệu trưởng Hòa không nói gì, chỉ nhìn cô, thần sắc dần dần hòa hoãn, đi tới vỗ vỗ vai cô.
– Gan không nhỏ, năng lực cũng khá lắm. Nhưng nhớ kỹ, không có lần sau đâu.
Tô Tuyết Chí nghe trong lời nói của ông đầy sâu xa lại chân tình, vội gật đầu:
–
Vâng, em nhớ ạ.
Hiệu trưởng thở dài:
– Ý thầy là, không phải bảo em lần sau gặp tình huống tương tự thì lại thấy chết mà không cứu. Cứu tử phù thương là trách nhiệm của người thầy thuốc. Tuy thầy chuyên về tây y nhưng lại xuất thân trong gia đình làm nghề trung y, từ nhỏ thầy đã thường nghe thường thấy, trong những tình huống đặc biệt, người thầy thuốc luôn bị dao động giữa trách nhiệm và tình người, không thể tránh được. Thầy hy vọng các em trước khi quyết định chữa bệnh và cứu người thì cần phải đánh giá điều tốt và điều xấu nhất có thể, đảm bảo rằng mình có thể chấp nhận được hậu quả xấu nhất thì hẵng đi làm. Đặc biệt là…
Ông dừng lại một chút,
– Giống như tình huống lần này của em, nếu hậu quả không như mong muốn, nếu em có chứng chỉ, dù là kiện ra tòa thì vẫn có thể phản biện lại được. Thí dụ như vụ việc của bệnh viện Thanh Hòa, tòa án đã nhượng bộ dư luận và thái độ của công chúng, nhưng cũng không dám hoàn toàn bỏ qua chứng cứ của các nhà chuyên môn. Đến cuối cùng thì chỉ bồi thường tiền mà không thể kết án. Nhưng như trường hợp của em, không có bằng tốt nghiệp, một khi bị kiện thì rủi ro rất lớn. Con người bình thường chỉ chú trọng kết quả, tòa án sẽ càng không nhấp nhận bằng chứng lương tâm của một người thầy thuốc để dùng làm chứng cứ phán án đâu.
Tô Tuyết Chí nghiêm trang một lần nữa khom mình thật sâu cảm tạ hiệu trưởng.
– Tuy nhiên, thầy rất vui vì có một sinh viên tài năng như em, vừa có thiên chức của người thầy thuốc lại vừa có sự dũng cảm gánh vác trách nhiệm. Thầy là nhận được điện báo của Lục Định Quốc, biết tình hình thì lập tức lên xe lửa quay về ngay trong đêm.
Ông bổ sung một câu.
Tô Tuyết Chí vô cùng bất ngờ thì biết là Lục Định Quốc gửi điện báo, đồng thời cũng rất cảm động vì hiệu trường đã không màng mệt nhọc lên đường quay về ngay trong đêm.
Cô lại muốn cúi người xuống thì bị cản lại.
– Thầy nghe bác sĩ Hồ miêu tả lại, trong lúc phẫu thuật em đã chọn dùng kỹ thuật khâu và thắt mà cậu ta chưa từng thấy trong ca mổ bao giờ. Xem ra, hiệu quả rất cao. Thầy đang nghĩ, sử dụng kỹ thuật này để khâu vết mổ ruột thừa thật sự rất hợp lý. Là tự em nghĩ ra được à?
Tô Tuyết Chí biết hiệu trưởng đang nói về phương pháp nhúng dây ví, một loại khâu đảo ngược trong phẫu thuật, chủ yếu được để bao chôn, có thể giảm bớt ô nhiễm và thúc đẩy quá trình chữa lành. Nó thường được sử dụng cho các lỗ nhỏ trong phẫu thuật sản phụ khoa hoặc tiết niệu. Đây cũng là một phương pháp khâu lại ruột thừa sau khi mổ của đời sau.
Cô ấp úng nói:
– Cũng không phải em nghĩ ra…
Hiệu trưởng rất hứng thú nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Cô cố gắng tuyệt vọng để bào chữa. Phương pháp mới này cô không thể lấy lý do là đọc trêи các tạp chí nước ngoài để giải thích một cách qua loa được.
Bất giác cô chợt nảy lên một ý tưởng.
– Hồi ở nhà em có thấy một bác sĩ thú ý mổ lớn ốm và chỉ khâu như thế, em thấy phương pháp này tốt hơn khâu thông thường và có lợi cho việc lành vết thương, nên em đã tìm hiểu và cải tiến nó…
Hiệu trưởng rất tin tưởng, cảm khái nói:
– Có trí tuệ. Tự thầy cũng thấy không bằng. Em cũng giỏi về học tập, từ thú y mà thu hoạch được lợi ích cho mình, rất là hiếm có. Bác sĩ thú ý kia giờ đang ở đâu, còn ở đó không?
Tô Tuyết Chí lắc đầu:
– Về sau lại đi rồi, không biết đi đâu ạ.
Hiệu trưởng có vẻ tiếc nuối.
Sự phát triển của ngoại khoa phẫu thuật cho đến nay, xét trêи khía cạnh toàn cầu, hẳn là ở giai đoạn thăm dò ban đầu. Tô Tuyết Chí bỗng nhớ lần trước Hạ Lan Tuyết từng nhắc đến, nói vị bác sĩ người Đức khám bệnh cho anh trai cô ấy cũng rất có hứng thú với kỹ thuật khâu vết thương. Việc phổ cập các kỹ thuật khâu vết thương đã được vô số bác sĩ phẫu thuật có thâm niên hoạt động lâu năm của đời sau nghiệm chứng và xác nhận, rất có lợi để cải thiện tỷ lệ lành vết thương sau phẫu thuật và giảm thiểu nhiễm trùng của các hoạt động phẫu thuật hiện tại.
Cô nhân cơ hội nói:
– Thực ra không chỉ có một loại đó, vẫn có một vài kỹ thuật nữa ạ. Khi nào rảnh, em sẽ sửa sang lại rồi nhờ hiệu trưởng xem qua, xem có phù hợp cho phẫu thuật không.
Hiệu trưởng rất có hứng thú, gật đầu:
– Rất tốt.
Ông suy nghĩ một chút,
– Đúng rồi, một thời gian nữa tôi sẽ đến kinh thành tham gia hội nghị nghiên cứu y học các nước, lúc ấy không chỉ có đồng nghiệp từ các trường y ở Trung Quốc mà một số giáo sư, chuyên gia y tế nước ngoài cũng sẽ đến hội nghị để thảo luận một số vấn đề y học mới trêи thế giới hiện nay. Em có thể làm trợ lý cho tôi, tham khảo một chút, mở mang kiến thức.
Tô Tuyết Chí nói cảm tạ.
Hiệu trưởng gật đầu:
– Không có gì nữa, em về đi.
Tô Tuyết Chí đi rồi, hiệu trưởng mới nhớ mấy câu mà khi nãy Lý Hồng Hi nói nhỏ với ông. Lý Hồng Hi nói, em học sinh này lúc vào học là dựa vào một nhân vật lớn mới được vào. Trước đó, nhân vật lớn đó lại thông qua cục trưởng lên tiếng, muốn nhà trường hủy bỏ toàn bộ ưu đãi với em sinh viên này. Rõ ràng là, sinh viên này đã đắc tội đối phương, người nọ hẳn là vô cùng bất mãn, khuyên tốt nhất chớ có ngỗ nghịch, không thì sẽ nhân cơ hội mà buộc thôi học người ta, tiễn đi cho xong việc.
Chính mấy câu nói này đã khiến ông nổi giận.
Ông đương nhiên biết nhân vật lớn mà Lý Hồng Hi ám chỉ là ai.
Lúc trước chỉ một câu của đối phương, tầng tầng lớp lớp truyền xuống, nhà trường buộc phải thêm danh sách học viên. Xem thành thích rõ ràng là người học hành chẳng đâu vào đâu, tương lai ra đời cũng chỉ ngồi không ăn bám mà thôi.
Bởi tính chất là trường quân y mà hiệu trưởng cũng đành phải nhẫn nhịn. Về sau không ngờ rằng học viên được nhét vào kia học tập lại rất khá, ưu tú hiếm có, ông mới dần dần thay đổi cách nhìn, cảm thấy có thể bồi dưỡng. Nhưng lại không nghĩ vào lúc này, đối phương lại chỉ thị một câu, muốn đuổi học con người ta.
Cái gì có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không, bởi thế mà ông bộc phát trước mặt mọi người, công khai phản đối. Bản thân ông không sợ đắc tội với vị nhân vật lớn kia, nhưng giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, bỗng lại lo lắng thay cho em sinh viên kia.
Ông tuy không biết Tô Tuyết Chí đắc tội với người ta như nào, nhưng không cần nghĩ cũng biết ắt là nhân vật lớn kia sai rồi.
Nhân tài khó có được. Gặp được một mầm non ở các phương diện đều xuất sắc như vậy, nếu bởi vì đắc tội với tiểu nhân mà ngày sau không thể an tâm nghiên cứu học vấn, thậm chí còn rơi vào chuyện sẽ bị trả thù, vậy thì thật sự là một tổn thất lớn.
Hiệu trưởng trầm ngâm một
lát, cầm lấy điện thoại, gọi cho Tông Phụng Tiển, gặp được rồi thì nói lại sự việc xảy ra trêи người em sinh viên này một lần.
Tông Phụng Tiển ngạc nhiên:
– Chính là em sinh viên trong lễ khai giảng hôm đó phải không?
Hiệu trưởng nói:
– Đúng vậy, chính là em ấy, Tô Tuyết Chí. Một nhân tài về y học rất hiếm có. Cũng không biết làm sao mà đắc tội với Hạ Hán Chử nữa. Nếu bởi vậy mà ảnh hưởng đến việc học, tôi rất quan ngoại loại y quan thổ kiêu tay cầm binh quyền nhưng không phân phải trái này. Tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nhờ Tông lão giúp đỡ. Hy vọng ngài ra mặt giúp em sinh viên đó thoát khỏi tình cảnh đó, để em ấy được yên tâm học hành nghiên cứu.
Tông Phụng Tiên nói:
– Tôi cũng từng nghe nói Hạ Hán Chử vô cùng tàn nhẫn hung bạo. Lúc trước có gặp mặt, thấy cậu ta rất có phong thái của kẻ sĩ. Về sau có nghe nói cậu ta đến nhậm chức còn chỉnh đốn cục cảnh sát Thiên Thành, làm chút việc có lợi cho dân. Tôi còn tưởng cậu ta khác biệt, những gì tôi nghe được là tin đồn tam sao thất bản, thì ra đúng là thật à?
Hiệu trưởng nói:
– Mua danh chuộc tiếng, xưa nay đâu hiếm!
Tông tiên sinh lắc đầu:
– Những võ phu này người nào cũng ham tranh quyền đoạt lợi, biến tướng lầm quốc ương dân không nói, hiện tại mà ngay cả một thanh niên học sinh mà cũng không buông tha nữa.
Những văn nhân học giả như Tông tiên sinh trong xương cốt vốn luôn có thành kiến với những người đó, giờ bắt gặp chuyện như này thì ấn tượng dĩ nhiên càng kém.
Hai người trong điện thoại cảm thán vài câu, Tông Phụng Tiển trầm ngâm nói:
– Qua vài ngày nữa là ngày sinh thần của Vương Hiếu Khôn, hai ngày trước ông ta đích thân gọi điện mời tôi tham dự bữa tiệc mừng thọ. Khi ấy tôi lấy lý do sức khỏe mà từ chối. Nghe nói họ Hạ và họ Vương tương giao từ lâu, nghĩ cậu ta cũng sẽ tham dự. Nếu đã vậy, đến hôm đó tôi sẽ tham dự, tiện nói mấy câu về em sinh viên đó trước mặt cậu ta. Chỉ cần không phải là hiềm khích gì lớn, nghĩ chút mặt mũi này cậu ta chắc sẽ vẫn cho tôi.
Hiệu trưởng Hòa cảm ơn Tông tiên sinh, lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó mới yên tâm cúp điện thoại.
Tô Tuyết Chí dĩ nhiên không biết hiệu trưởng đã tốn tâm tư vì mình, sau khi trở về, thấy trong phòng ký túc đã đầy một đống người, không chỉ đám bạn cùng phòng mà còn có cả những người ở các phòng khác, tất cả đang chờ ở đó, phấn khởi hả hê thảo luận việc Lý Hồng Hi bị hiệu trưởng nổi giận đập bàn, thấy cô về thì đồng loạt chúc mừng cô.
Lục Định Quốc cũng ở đó.
Tô Tuyết Chí thấy lòng ấm áp, cúi người cảm ơn, lại đi lên cảm ơn Lục Định Quốc.
Lục Định Quốc xua tay:
– Là bạn với nhau, việc nhỏ thôi. Tương lai phát triển thì đừng quên bạn bè nhé.
Tô Tuyết Chí không khỏi tức cười, đúng lúc nghe một nam sinh bình thường trong học hành rất thích chơi chữ, hay ăn nói ăn vẻ, nói:
–
Nhân vật lớn mà Lý Hồng Hi nói chắc là Tư lệnh cảnh vệ Hạ Hán Chử nhỉ? Đúng là quá đáng thật. Bọn chúng ta tuy không đấu lại với cái ác, nhưng cũng không thể ngồi không chờ chết được, nhỡ đâu họ càng ức hϊế͙p͙ thì sao. Chúng ta nên đoàn kết lại, cùng giúp đỡ nhau. Tôi có một ý tưởng, tôi quen biết một phóng viên của tờ báo tiến bộ, hay là chúng ta sẽ hẹn người ta, nhờ người ta viết một bài về những uất ức mà cậu đã gặp phải, đăng lên báo, để dư luận gây áp lực cho anh ta. Tôi tn rằng chỉ cần có lương tâm, báo chí sẽ vui lòng đăng giúp chúng ta.
Mọi người đều tán thành ý tưởng này, cùng nhìn sang Tô Tuyết Chí.
Tô Tuyết Chí khϊế͙p͙ sợ, vội vã cảm ơn ý tốt của mọi người, nói vị nhân vật lớn kia thực ra không phải họ Hạ.
– Có lẽ lúc trước tôi không cẩn thận đã đắc tội ai đó, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là ai. Chờ tôi nghĩ ra rồi, nếu bản thân không giải quyết được, đến khi đó tôi sẽ nhờ các bạn hỗ trợ.
Mọi người nghe cô nói như vậy thì mới thôi, ngồi thêm một lát thì tới giờ ăn, nghe nói bữa tối nay có món thịt kho tàu hiếm khi mới có, cả đám giải tán, tranh nhau đi nhà ăn.
Buổi tối nay, Tô Tuyết Chí bọc chăn quanh cơ thể, nằm trêи giường đơn, trong tiếng ngáy ầm ĩ của các bạn cùng phòng mà không thể nào ngủ được.
Sự việc biến đổi bất ngờ, cuối cùng vở hài kịch lại lấy việc ghi lỗi mà kết thúc, bản thân xem như may mắn không việc gì, thật sự là ngoài dự đoán.
Bên trường học chắc chắn là không có việc gì nữa. Nhưng với cô mà nói, còn có một rắc rối khác, một rắc rối cực lớn.
Cô không biết có phải anh đã chỉ thị nhà trường buộc thôi học mình không, dù sao, đắc tội anh chắc là không thoát rồi.
Buổi tối hôm đó, cô vô cùng bối rối, sợ anh bắt ép mình cưới em gái của anh mà không hề nghĩ ngợi cũng không giữ lại đường sống lập tức từ chối ‘ý tốt” của anh, ít nhất, chẳng để cho anh chút mặt mũi nào. Tiếp theo, điều gì sẽ xảy ra nếu như anh vẫn ép buộc mình, hoặc là đối phó với hai nhà Tô Diệp, vậy thì mình phải làm sao?
Tìm Vương Đình Chi hoặc Phó Minh Thành giúp?
Rõ ràng là không thể. Đừng nói cô không có giao tình gì với hai người họ, dù là có, họ không làm gì được Hạ Hán Chử, với mình, đã đắc tội thì tội càng thêm lớn nữa mà thôi.
Nếu cứ mặc kệ thì lại như chôn xuống một quả mìn, không biết sẽ nổ lúc nào, cuộc sống càng khó an hơn.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi, cuối cùng đã nghĩ ra được cách.
Cô quyết định tìm Hạ Hán Chử, giải thích với anh lý do buổi tối hôm đó mình đã từ chối ý tốt của anh. Cần phải để anh hiểu rõ, không phải là cô không biết điều khinh thường nhà họ Hạ, mà là có nỗi khổ không thể nói ra.
Nếu từ đó có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, tiếp tục gọi anh là cậu họ, khôi phục lại quan hệ như lúc ban đầu, vậy thì hoàn hảo rồi, có thể an tâm rồi.
Hết chương 45
Vì trường quân y trực thuộc quân đội, tính chất đặc biệt, cho nên bình thường hiệu trưởng ít khi can thiệp vào các công việc của trường.
Ông bình thường ít nói cười, đối với sinh viên thì luôn nghiêm khắc, nhưng giống như giờ phút này, ông đột ngột mất bình tĩnh và nói những lời nặng nề như thế thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Ông
vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây người.
Trong văn phòng yên lặng như ve sầu mùa đông.
Lý Hồng Hi mặt lúc đỏ lúc trắng, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.
Các sinh viên ở bên ngoài thì nổ ra một tràng hoan hô vang dội, cũng không biết là ai hô đầu tiên “Hiệu trưởng muôn năm”, tiếng hô vang hết đợt này đến đợt khác.
– Có chuyện gì thế? Ôi, chuyện gì thế, tôi tới đưa đồ ăn cho Tiểu Tô, tiểu Tô lại xảy ra chuyện à? Tránh ra cho tôi, tôi phải đi gặp hiệu trưởng.
Bỗng nhiên bên ngoài văn phòng có tiếng phụ nữ ồn ào.
Mã phu nhân mặc áo lông chồn, cả người sang trọng được mấy nam sinh dẫn tới, đẩy đám học viên đang chắn hết đường hết cửa ra, giày cao gót giẫm lên nền xi măng, gấp gáp đi đến.
Vừa nhìn thấy Tô Tuyết Chí, bà ta đứng trước mặt cô, nói to:
– Mấy người làm gì thế? Tối hôm đó nếu không nhờ tiểu Tô thì con trai tôi không biết đã ra sao rồi. Là chúng tôi van xin cậu ấy phẫu thuật cho con trai tôi, mấy người dựa vào đâu mà đuổi cậu ấy. Tôi cho mấy người biết, ông nhà tôi ngày ngày qua lại với Đốc bạn Liêu, Thị trưởng Chu và Cục trưởng Mã. Mỗi năm quyên cho họ không biết bao nhiêu là tiền, gặp ông nhà tôi cũng phải khách sáo. Dù là vị Tư lệnh Hạ kia mới tới, ông nhà tôi cũng có thể nói đấy. Ai là Hiệu trưởng, ra nói rõ ràng cho tôi.
Đột nhiên có một người phụ nữ ăn nói đanh đá xông vào trong văn phòng, mọi người im lặng nhìn nhau, hiệu trưởng nhíu mày.
Tô Tuyết Chí vội kéo Mã phu nhân đang nổi giận đùng đùng ra, nói hiệu trưởng đã hủy bỏ quyết định buộc thôi học của mình rồi, cô không bị sao hết.
Mã phu nhân lúc này mới thở phào một hơi, sau đó hai mắt như radar bắn về phía mọi người:
– Ai là họ Lý? Thấy nói là họ Lý đuổi cậu đúng không? Là ai, đứng ra cho tôi.
Lý Hồng Hi thấy vị Mã phu nhân này hung hăng không khác gì một con cọp cái thì luống cuống lùi về sau, bị Mã phu nhân liếc một cái đã khóa cứng ngay, đi lên túm lấy cổ áo anh ta:
– Cậu phải không? Nãy họ nói cậu bình thường hay ức hϊế͙p͙ học viên, chẳng phải kẻ thiện gì. Cho rằng tiểu Tô một thân một mình không có ai chống lưng nên ức hϊế͙p͙ đúng không? Tôi cho cậu ức hϊế͙p͙ à.
Sinh viên ở bên ngoài chỉ sợ thiên hạ không loạn, huống hồ có trò hay là Lý Hồng Hi để xem, cả đám hưng phấn, Tưởng Trọng Hoài đi đầu reo hò ủng hộ Mã phu nhân.
Hiệu trưởng Hòa thấy sự việc đã hỗn loạn quá mức rồi, lạnh lùng quát ngưng lại, cho người đưa Mã phu nhân ra khỏi trường ngay lập tức, sau này không được phép vào trường nữa.
Người của văn phòng giám thị tiến vào, vừa lôi vừa kéo, cuối cùng cũng “mời” được Mã phu nhân ra ngoài.
– Tiểu Tô đừng sợ. Có chị ở đây, có chuyện gì em cứ tới tìm chị, chị chống lưng cho em….
Bà Mã bị người ta kéo ra ngoài vẫn còn quay đầu lại nói thật to.
Hiệu trưởng cuối cùng cũng khôi phục được trật tự. Ông chau mày, yêu cầu phòng giáo vụ ra thông báo xử phạt, sau đó giải tán mọi người, nói với Tô Tuyết Chí:
– Em ở lại.
Mấy người bác sĩ Hồ vội vã đi ra ngoài, Lý Hồng Hi cũng ủ rũ cun cút đi theo mọi người, sinh viên ở bên ngoài cũng giải tán hết, cuối cùng, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tô Tuyết Chí.
Tô Tuyết Chí theo lễ nghi của người thời đại này khom mình thật sâu với hiệu trưởng Hòa, nói:
– Em xin lỗi thầy vì đã gây rắc rối cho thầy và nhà trường, cũng làm liên lụy đến bác sĩ Hồ và bệnh viện. Họ hỗ trợ em vì lý do đạo đức, không có họ, một mình em không thể hoàn thành ca mổ đó. Trong việc này không liên quan gì đến họ. Xin thầy tha thứ cho em.
Hiệu trưởng Hòa không nói gì, chỉ nhìn cô, thần sắc dần dần hòa hoãn, đi tới vỗ vỗ vai cô.
– Gan không nhỏ, năng lực cũng khá lắm. Nhưng nhớ kỹ, không có lần sau đâu.
Tô Tuyết Chí nghe trong lời nói của ông đầy sâu xa lại chân tình, vội gật đầu:
–
Vâng, em nhớ ạ.
Hiệu trưởng thở dài:
– Ý thầy là, không phải bảo em lần sau gặp tình huống tương tự thì lại thấy chết mà không cứu. Cứu tử phù thương là trách nhiệm của người thầy thuốc. Tuy thầy chuyên về tây y nhưng lại xuất thân trong gia đình làm nghề trung y, từ nhỏ thầy đã thường nghe thường thấy, trong những tình huống đặc biệt, người thầy thuốc luôn bị dao động giữa trách nhiệm và tình người, không thể tránh được. Thầy hy vọng các em trước khi quyết định chữa bệnh và cứu người thì cần phải đánh giá điều tốt và điều xấu nhất có thể, đảm bảo rằng mình có thể chấp nhận được hậu quả xấu nhất thì hẵng đi làm. Đặc biệt là…
Ông dừng lại một chút,
– Giống như tình huống lần này của em, nếu hậu quả không như mong muốn, nếu em có chứng chỉ, dù là kiện ra tòa thì vẫn có thể phản biện lại được. Thí dụ như vụ việc của bệnh viện Thanh Hòa, tòa án đã nhượng bộ dư luận và thái độ của công chúng, nhưng cũng không dám hoàn toàn bỏ qua chứng cứ của các nhà chuyên môn. Đến cuối cùng thì chỉ bồi thường tiền mà không thể kết án. Nhưng như trường hợp của em, không có bằng tốt nghiệp, một khi bị kiện thì rủi ro rất lớn. Con người bình thường chỉ chú trọng kết quả, tòa án sẽ càng không nhấp nhận bằng chứng lương tâm của một người thầy thuốc để dùng làm chứng cứ phán án đâu.
Tô Tuyết Chí nghiêm trang một lần nữa khom mình thật sâu cảm tạ hiệu trưởng.
– Tuy nhiên, thầy rất vui vì có một sinh viên tài năng như em, vừa có thiên chức của người thầy thuốc lại vừa có sự dũng cảm gánh vác trách nhiệm. Thầy là nhận được điện báo của Lục Định Quốc, biết tình hình thì lập tức lên xe lửa quay về ngay trong đêm.
Ông bổ sung một câu.
Tô Tuyết Chí vô cùng bất ngờ thì biết là Lục Định Quốc gửi điện báo, đồng thời cũng rất cảm động vì hiệu trường đã không màng mệt nhọc lên đường quay về ngay trong đêm.
Cô lại muốn cúi người xuống thì bị cản lại.
– Thầy nghe bác sĩ Hồ miêu tả lại, trong lúc phẫu thuật em đã chọn dùng kỹ thuật khâu và thắt mà cậu ta chưa từng thấy trong ca mổ bao giờ. Xem ra, hiệu quả rất cao. Thầy đang nghĩ, sử dụng kỹ thuật này để khâu vết mổ ruột thừa thật sự rất hợp lý. Là tự em nghĩ ra được à?
Tô Tuyết Chí biết hiệu trưởng đang nói về phương pháp nhúng dây ví, một loại khâu đảo ngược trong phẫu thuật, chủ yếu được để bao chôn, có thể giảm bớt ô nhiễm và thúc đẩy quá trình chữa lành. Nó thường được sử dụng cho các lỗ nhỏ trong phẫu thuật sản phụ khoa hoặc tiết niệu. Đây cũng là một phương pháp khâu lại ruột thừa sau khi mổ của đời sau.
Cô ấp úng nói:
– Cũng không phải em nghĩ ra…
Hiệu trưởng rất hứng thú nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Cô cố gắng tuyệt vọng để bào chữa. Phương pháp mới này cô không thể lấy lý do là đọc trêи các tạp chí nước ngoài để giải thích một cách qua loa được.
Bất giác cô chợt nảy lên một ý tưởng.
– Hồi ở nhà em có thấy một bác sĩ thú ý mổ lớn ốm và chỉ khâu như thế, em thấy phương pháp này tốt hơn khâu thông thường và có lợi cho việc lành vết thương, nên em đã tìm hiểu và cải tiến nó…
Hiệu trưởng rất tin tưởng, cảm khái nói:
– Có trí tuệ. Tự thầy cũng thấy không bằng. Em cũng giỏi về học tập, từ thú y mà thu hoạch được lợi ích cho mình, rất là hiếm có. Bác sĩ thú ý kia giờ đang ở đâu, còn ở đó không?
Tô Tuyết Chí lắc đầu:
– Về sau lại đi rồi, không biết đi đâu ạ.
Hiệu trưởng có vẻ tiếc nuối.
Sự phát triển của ngoại khoa phẫu thuật cho đến nay, xét trêи khía cạnh toàn cầu, hẳn là ở giai đoạn thăm dò ban đầu. Tô Tuyết Chí bỗng nhớ lần trước Hạ Lan Tuyết từng nhắc đến, nói vị bác sĩ người Đức khám bệnh cho anh trai cô ấy cũng rất có hứng thú với kỹ thuật khâu vết thương. Việc phổ cập các kỹ thuật khâu vết thương đã được vô số bác sĩ phẫu thuật có thâm niên hoạt động lâu năm của đời sau nghiệm chứng và xác nhận, rất có lợi để cải thiện tỷ lệ lành vết thương sau phẫu thuật và giảm thiểu nhiễm trùng của các hoạt động phẫu thuật hiện tại.
Cô nhân cơ hội nói:
– Thực ra không chỉ có một loại đó, vẫn có một vài kỹ thuật nữa ạ. Khi nào rảnh, em sẽ sửa sang lại rồi nhờ hiệu trưởng xem qua, xem có phù hợp cho phẫu thuật không.
Hiệu trưởng rất có hứng thú, gật đầu:
– Rất tốt.
Ông suy nghĩ một chút,
– Đúng rồi, một thời gian nữa tôi sẽ đến kinh thành tham gia hội nghị nghiên cứu y học các nước, lúc ấy không chỉ có đồng nghiệp từ các trường y ở Trung Quốc mà một số giáo sư, chuyên gia y tế nước ngoài cũng sẽ đến hội nghị để thảo luận một số vấn đề y học mới trêи thế giới hiện nay. Em có thể làm trợ lý cho tôi, tham khảo một chút, mở mang kiến thức.
Tô Tuyết Chí nói cảm tạ.
Hiệu trưởng gật đầu:
– Không có gì nữa, em về đi.
Tô Tuyết Chí đi rồi, hiệu trưởng mới nhớ mấy câu mà khi nãy Lý Hồng Hi nói nhỏ với ông. Lý Hồng Hi nói, em học sinh này lúc vào học là dựa vào một nhân vật lớn mới được vào. Trước đó, nhân vật lớn đó lại thông qua cục trưởng lên tiếng, muốn nhà trường hủy bỏ toàn bộ ưu đãi với em sinh viên này. Rõ ràng là, sinh viên này đã đắc tội đối phương, người nọ hẳn là vô cùng bất mãn, khuyên tốt nhất chớ có ngỗ nghịch, không thì sẽ nhân cơ hội mà buộc thôi học người ta, tiễn đi cho xong việc.
Chính mấy câu nói này đã khiến ông nổi giận.
Ông đương nhiên biết nhân vật lớn mà Lý Hồng Hi ám chỉ là ai.
Lúc trước chỉ một câu của đối phương, tầng tầng lớp lớp truyền xuống, nhà trường buộc phải thêm danh sách học viên. Xem thành thích rõ ràng là người học hành chẳng đâu vào đâu, tương lai ra đời cũng chỉ ngồi không ăn bám mà thôi.
Bởi tính chất là trường quân y mà hiệu trưởng cũng đành phải nhẫn nhịn. Về sau không ngờ rằng học viên được nhét vào kia học tập lại rất khá, ưu tú hiếm có, ông mới dần dần thay đổi cách nhìn, cảm thấy có thể bồi dưỡng. Nhưng lại không nghĩ vào lúc này, đối phương lại chỉ thị một câu, muốn đuổi học con người ta.
Cái gì có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không, bởi thế mà ông bộc phát trước mặt mọi người, công khai phản đối. Bản thân ông không sợ đắc tội với vị nhân vật lớn kia, nhưng giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, bỗng lại lo lắng thay cho em sinh viên kia.
Ông tuy không biết Tô Tuyết Chí đắc tội với người ta như nào, nhưng không cần nghĩ cũng biết ắt là nhân vật lớn kia sai rồi.
Nhân tài khó có được. Gặp được một mầm non ở các phương diện đều xuất sắc như vậy, nếu bởi vì đắc tội với tiểu nhân mà ngày sau không thể an tâm nghiên cứu học vấn, thậm chí còn rơi vào chuyện sẽ bị trả thù, vậy thì thật sự là một tổn thất lớn.
Hiệu trưởng trầm ngâm một
lát, cầm lấy điện thoại, gọi cho Tông Phụng Tiển, gặp được rồi thì nói lại sự việc xảy ra trêи người em sinh viên này một lần.
Tông Phụng Tiển ngạc nhiên:
– Chính là em sinh viên trong lễ khai giảng hôm đó phải không?
Hiệu trưởng nói:
– Đúng vậy, chính là em ấy, Tô Tuyết Chí. Một nhân tài về y học rất hiếm có. Cũng không biết làm sao mà đắc tội với Hạ Hán Chử nữa. Nếu bởi vậy mà ảnh hưởng đến việc học, tôi rất quan ngoại loại y quan thổ kiêu tay cầm binh quyền nhưng không phân phải trái này. Tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nhờ Tông lão giúp đỡ. Hy vọng ngài ra mặt giúp em sinh viên đó thoát khỏi tình cảnh đó, để em ấy được yên tâm học hành nghiên cứu.
Tông Phụng Tiên nói:
– Tôi cũng từng nghe nói Hạ Hán Chử vô cùng tàn nhẫn hung bạo. Lúc trước có gặp mặt, thấy cậu ta rất có phong thái của kẻ sĩ. Về sau có nghe nói cậu ta đến nhậm chức còn chỉnh đốn cục cảnh sát Thiên Thành, làm chút việc có lợi cho dân. Tôi còn tưởng cậu ta khác biệt, những gì tôi nghe được là tin đồn tam sao thất bản, thì ra đúng là thật à?
Hiệu trưởng nói:
– Mua danh chuộc tiếng, xưa nay đâu hiếm!
Tông tiên sinh lắc đầu:
– Những võ phu này người nào cũng ham tranh quyền đoạt lợi, biến tướng lầm quốc ương dân không nói, hiện tại mà ngay cả một thanh niên học sinh mà cũng không buông tha nữa.
Những văn nhân học giả như Tông tiên sinh trong xương cốt vốn luôn có thành kiến với những người đó, giờ bắt gặp chuyện như này thì ấn tượng dĩ nhiên càng kém.
Hai người trong điện thoại cảm thán vài câu, Tông Phụng Tiển trầm ngâm nói:
– Qua vài ngày nữa là ngày sinh thần của Vương Hiếu Khôn, hai ngày trước ông ta đích thân gọi điện mời tôi tham dự bữa tiệc mừng thọ. Khi ấy tôi lấy lý do sức khỏe mà từ chối. Nghe nói họ Hạ và họ Vương tương giao từ lâu, nghĩ cậu ta cũng sẽ tham dự. Nếu đã vậy, đến hôm đó tôi sẽ tham dự, tiện nói mấy câu về em sinh viên đó trước mặt cậu ta. Chỉ cần không phải là hiềm khích gì lớn, nghĩ chút mặt mũi này cậu ta chắc sẽ vẫn cho tôi.
Hiệu trưởng Hòa cảm ơn Tông tiên sinh, lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó mới yên tâm cúp điện thoại.
Tô Tuyết Chí dĩ nhiên không biết hiệu trưởng đã tốn tâm tư vì mình, sau khi trở về, thấy trong phòng ký túc đã đầy một đống người, không chỉ đám bạn cùng phòng mà còn có cả những người ở các phòng khác, tất cả đang chờ ở đó, phấn khởi hả hê thảo luận việc Lý Hồng Hi bị hiệu trưởng nổi giận đập bàn, thấy cô về thì đồng loạt chúc mừng cô.
Lục Định Quốc cũng ở đó.
Tô Tuyết Chí thấy lòng ấm áp, cúi người cảm ơn, lại đi lên cảm ơn Lục Định Quốc.
Lục Định Quốc xua tay:
– Là bạn với nhau, việc nhỏ thôi. Tương lai phát triển thì đừng quên bạn bè nhé.
Tô Tuyết Chí không khỏi tức cười, đúng lúc nghe một nam sinh bình thường trong học hành rất thích chơi chữ, hay ăn nói ăn vẻ, nói:
–
Nhân vật lớn mà Lý Hồng Hi nói chắc là Tư lệnh cảnh vệ Hạ Hán Chử nhỉ? Đúng là quá đáng thật. Bọn chúng ta tuy không đấu lại với cái ác, nhưng cũng không thể ngồi không chờ chết được, nhỡ đâu họ càng ức hϊế͙p͙ thì sao. Chúng ta nên đoàn kết lại, cùng giúp đỡ nhau. Tôi có một ý tưởng, tôi quen biết một phóng viên của tờ báo tiến bộ, hay là chúng ta sẽ hẹn người ta, nhờ người ta viết một bài về những uất ức mà cậu đã gặp phải, đăng lên báo, để dư luận gây áp lực cho anh ta. Tôi tn rằng chỉ cần có lương tâm, báo chí sẽ vui lòng đăng giúp chúng ta.
Mọi người đều tán thành ý tưởng này, cùng nhìn sang Tô Tuyết Chí.
Tô Tuyết Chí khϊế͙p͙ sợ, vội vã cảm ơn ý tốt của mọi người, nói vị nhân vật lớn kia thực ra không phải họ Hạ.
– Có lẽ lúc trước tôi không cẩn thận đã đắc tội ai đó, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là ai. Chờ tôi nghĩ ra rồi, nếu bản thân không giải quyết được, đến khi đó tôi sẽ nhờ các bạn hỗ trợ.
Mọi người nghe cô nói như vậy thì mới thôi, ngồi thêm một lát thì tới giờ ăn, nghe nói bữa tối nay có món thịt kho tàu hiếm khi mới có, cả đám giải tán, tranh nhau đi nhà ăn.
Buổi tối nay, Tô Tuyết Chí bọc chăn quanh cơ thể, nằm trêи giường đơn, trong tiếng ngáy ầm ĩ của các bạn cùng phòng mà không thể nào ngủ được.
Sự việc biến đổi bất ngờ, cuối cùng vở hài kịch lại lấy việc ghi lỗi mà kết thúc, bản thân xem như may mắn không việc gì, thật sự là ngoài dự đoán.
Bên trường học chắc chắn là không có việc gì nữa. Nhưng với cô mà nói, còn có một rắc rối khác, một rắc rối cực lớn.
Cô không biết có phải anh đã chỉ thị nhà trường buộc thôi học mình không, dù sao, đắc tội anh chắc là không thoát rồi.
Buổi tối hôm đó, cô vô cùng bối rối, sợ anh bắt ép mình cưới em gái của anh mà không hề nghĩ ngợi cũng không giữ lại đường sống lập tức từ chối ‘ý tốt” của anh, ít nhất, chẳng để cho anh chút mặt mũi nào. Tiếp theo, điều gì sẽ xảy ra nếu như anh vẫn ép buộc mình, hoặc là đối phó với hai nhà Tô Diệp, vậy thì mình phải làm sao?
Tìm Vương Đình Chi hoặc Phó Minh Thành giúp?
Rõ ràng là không thể. Đừng nói cô không có giao tình gì với hai người họ, dù là có, họ không làm gì được Hạ Hán Chử, với mình, đã đắc tội thì tội càng thêm lớn nữa mà thôi.
Nếu cứ mặc kệ thì lại như chôn xuống một quả mìn, không biết sẽ nổ lúc nào, cuộc sống càng khó an hơn.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi, cuối cùng đã nghĩ ra được cách.
Cô quyết định tìm Hạ Hán Chử, giải thích với anh lý do buổi tối hôm đó mình đã từ chối ý tốt của anh. Cần phải để anh hiểu rõ, không phải là cô không biết điều khinh thường nhà họ Hạ, mà là có nỗi khổ không thể nói ra.
Nếu từ đó có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, tiếp tục gọi anh là cậu họ, khôi phục lại quan hệ như lúc ban đầu, vậy thì hoàn hảo rồi, có thể an tâm rồi.
Hết chương 45
Bình luận truyện