Chương 40
Đúng vậy, Kinh Mặc đâu? Kinh Mặc đi nơi nào rồi?
Côn Lôn đang thu thập hành lý thì phải đi đi tìm Kinh Mặc, tất cả sương phòng cũng không có phát hiện bóng người.
"Ta đã hỏi qua tiểu nhị của khách điếm, tiểu nhị nói thấy Kinh Mặc giờ Mùi rời khỏi, sau đó vẫn không trở về."
"Tiểu nhị của khách điếm..." Sở Tỳ sắc mặt khẽ biến, màu lạnh trong ánh mắt chợt lóe mà qua, nàng nắm tay Côn Lôn một chút: "Ngươi ở tại chỗ chờ ta một hồi, không nên bỏ đi, ta đi rồi liền quay về."
Côn Lôn suy tư một chút liền hiểu được, vì vậy nàng nhìn đôi mắt Sở Tỳ, hai người đều ngầm hiểu được.
"Ngươi để ta đi sao?" Sở Tỳ hỏi.
Côn Lôn cực nhẹ gật đầu một cái.
Mùi máu tanh trên người Sở Tỳ còn không có tan hết, đó là Đỗ Hành Tinh Quân lưu lại, mà bắt đầu từ giờ khắc này, trên người nàng sẽ nhiễm thêm càng nhiều máu của yêu hoặc tiên, nàng không quan tâm, nhưng nàng quan tâm Côn Lôn có quan tâm hay không.
Côn Lôn không thích giết chốc, cũng không cổ hủ, buông tha một người sẽ mang đến nhiều mối họa không cần Sở Tỳ giải thích cùng nàng. Như nàng đã nói trước đó, ngoại trừ phá vỡ tam giới, không có gì là không thể tha thứ.
Ngày thứ hai, Phong Tuấn đi đến khách điếm thành đông nơi Đỗ Hành ở lại, phát hiện Đỗ Hành đã chết, tất cả những người trong khách điếm như chưởng quỹ, tiểu nhị, bao gồm trù sơ, sư phó trong bếp toàn bộ bị diệt khẩu.
Phong Tuấn sắc mặt âm trầm đến khiến người ta sợ hãi, hắn đã thử tìm kiếm hồn phách thất tán của Đỗ Hành Tinh Quân, lại phát hiện đã sớm bị diệt đến không còn một mảnh, ngay cả một sợ tóc cũng không còn.
Khương Ương đầu tiên là lấy làm kinh hãi, hôm qua rõ ràng đã nói chỉ giết Đỗ Hành, thế nào lại giết nhiều như vậy, sau đó vừa nghĩ có lẽ Sở Tỳ sợ người của khách điếm làm bại lộ tướng mạo của nàng, cho nên nhất tịnh diệt khẩu. Nếu như đã bị phát hiện như vậy thì nên dẫn hướng sai cho Phong Tuấn một chút, nàng nói: "Trong thành yêu nghiệt hoành hành, Đỗ Hành Tinh Quân sợ là bị yêu quái nào đó coi trọng, cho nên mới bị giết rồi đoạt hết khí huyết, người của khách điếm nhất định đã thấy được khuôn mặt của hắn, người đó sợ có hậu hoạn, thẳng thắn mà...."
Khương Ương làm động tác cắt cổ, thấp giọng nói: "Trảm thảo trừ căn!"
Phong Tuấn vỗ bàn, mắng: "Ghê tởm, yêu tinh chính là yêu tinh, tác phong hành sự không chút lưu tình, trong khách điếm cũng là yêu, đồng loại tương tàn không sợ trời phạt sao?"
Khương Ương khoanh hai tay ho khan vài tiếng.
Phong Tuấn hồi phục lại tinh thần: "Ta không phải nói ngươi."
Khương Ương: "Đỗ Hành đã chết, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"
"Ai, bảo điển sử quan đem tên Đỗ Hành xóa khỏi sổ tinh quân."
Khương Ương: "....."
"A? Ngươi đang hỏi chuyện mắt trận sao?" Phong Tuấn nghiêm mặt nói: "Đỗ Hành tìm được phương vị cơ bản của mắt trận là được rồi, chuyện còn lại ta tự có biện pháp, ít ra thì cũng là trận mẫu thân tự tay bày ra, ta tìm được."
Hắn thổn thức nói: "Nếu sớm biết thì đã gọi Đỗ Hành sớm ngày rời khỏi Quang Bạch Thành, không công chôn vùi một tính mệnh."
Khương Ương mới không muốn cái gì Đỗ Hành không Đỗ Hành, đó đều không liên quan đến nàng, đồng thời nàng lại không dám hỏi quá mức, từng bước ép sát, lập tức chỉ nói ân một tiếng, phụ họa cùng cảm thán một chút.
Nhưng tục ngữ nói trời tính không bằng người tính, lúc Khương Ương ba người rời khỏi khách điếm thì gặp phải ầm ĩ trên nhai đạo, một đội thủ vệ quân ngay ngắn đứng trước bảng bố cáo, dán bức họa của một người, Phong Tuấn là nhãn lực gì, rất xa nhìn thấy liền chôn chân tại chỗ.
Con ngươi của hắn thoáng co rút, cổ họng làm được nhất thời bị cái gì đó nghẹn lấy, ngạc nhiên nhìn về phía Khương Ương, chỉ chỉ bảng bố cáo.
Khương Ương theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, trong lòng nhất thời lạnh nửa đoạn.
"Tin tức Yêu vương tái thế đã sớm lan truyền sôi sùng sục trong yêu giới, thành chủ Quang Bạch Thành hiện tại mới dán bố cáo, có lẽ là trời cao đường xa, mới vừa có được tin tức không bao lâu."
Chỉ có hai người ở trong phòng, Khương Ương đè nặng giọng nói: "Vì sao ngươi không sớm nói cho ta biết? Còn có hôm qua, ngươi ở trước mặt vương vì sao cũng không nói?!"
Liên buông tay: "Hôm qua ta không vui, không muốn nói."
"Ngươi!"
Khương Ương một quyền nện xuống bàn, lại sợ động tĩnh quá lớn kinh động Phong Tuấn, nện một nửa lại thu hồi, hờn dỗi tích tụ trong ngực: "Rốt cuộc là ai đem tin tức này truyền ra!"
Phong Tuấn hôm nay đã biết tin tức Sở Tỳ tái thế, như vậy không phải là yêu giới, mà ngay cả thiên đình cũng sẽ có một chân, đến lúc đó hai mặt thụ địch, cho dù nàng có mười cái tay cũng không có cách nào ngăn chặn bọn họ, không bằng....
Nàng nheo đôi mắt, cắn môi, nhanh chóng làm quyết định.
Liên kéo nàng: "Ngươi đi đâu?"
Khương Ương: "Đi giết Phong Tuấn, nếu như Phong Tuấn đã chết, thiên đình tất nhiên không rảnh quan tâm hắn, nếu muốn loạn thì để thiên hạ đại loạn đi!"
Nàng bất ngờ bị trúng một cú gõ đầu.
"Ngươi là ngốc hay là đầu óc thiếu dây thần kinh, thiên đế chết, mắt trận ai đi tìm? Ta và ngươi sao? Hay là vương mà ngươi tâm tâm niệm niệm. Thiên đế chết, thiên đình không rảnh quan tâm hắn nhưng đi tìm người hạ thủ còn không thể tìm được sao, ngươi xác định cục diện rối loạn là thứ ngươi muốn sao? Còn không rảnh quan tâm hắn, đến lúc đó người gặp rắc rối chính là ngươi!"
Liên tức giận đến không thở nổi, lại gõ một cái trên đầu nàng: "Ta nói ngươi thế nào lại không biết động não ngẫm lại đây, tin tức này là ai truyền ra? Đây mới là trọng điểm, biết rõ ràng sau lưng nàng còn có địch nhân nào mới có thể sớm đề phòng. Ngươi đâm đầu lao về phía trước ngoại trừ làm một quân chốt thí, còn có tác dụng cái rắm gì!"
Ngươi suy nghĩ vì nàng như vậy, có thể có hồi báo gì sao? Nàng chỉ là đang lợi dụng ngươi!
Dĩ nhiên câu nói sau cùng Liên cũng không nói ra miệng, nàng sợ bị Khương Ương đánh chết.... Trước khi Địa vị của nàng trong lòng nàng ấy không bằng được Sở Tỳ, nàng cảm thấy bản thân nên chú ý từ ngữ một chút sẽ tốt hơn. Cũng không biết ngày đó khi nào mới đến.
Nàng lâm vào trầm tư.
Khương Ương bị nàng mắng đến thoáng chốc bị hồ nhão khuấy trong đầu, nhưng nàng trái lại rất rộng lượng một chút cũng không ngại bị mắng, trái lại khiêm cung mời Liên ngồi xuống, bưng trà rót nước: "Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào, nói với ta một chút đi?"
Liên liếc nàng một cái, không rên một tiếng.
Khương Ương: "Cầu xin ngươi."
Nửa điểm thành ý cũng không có.
Liên nói: "Ngươi hôn ta một cái."
Khương Ương liếc nàng trắng mắt.
"Hôn một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào, ta suy nghĩ cho ngươi như vậy chẳng lẽ không nên có được chút phần thưởng sao?" Liên vươn hai ngón tay bắt đầu ước lượng: "Chỉ một chút như vậy, cũng không thể sao?"
Khương Ương trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: "Cũng không phải không được, ngươi đem khuôn mặt dán đến gần một chút, ta thấy nhìn chỗ nào được thì xuống miệng chỗ đó."
"Hôm qua ngươi còn nói ta xinh đẹp."
"Đẹp thì đẹp, nhưng cũng không có nghĩa là ta phải hôn a, nói gì đi nữa, Côn Lôn cùng vương lẽ nào không đẹp mắt hơn ngươi?"
Liên: "....."
Khương Ương nhìn trái nhìn phải, nói: "Ngươi cười một cái cho ta xem?"
Không hiểu sao Liên nhìn thấy thần sắc nghiêm trang của nàng liền thực sự buồn cười: "Thế nào? Có muốn ta cởi y phục cho ngươi nhìn kỹ hay không?"
Không một chút đứng đắn... Khương Ương nói thầm trong lòng, sau đó nghiêng người đôi môi nhanh chóng chạm vào má lún trên mặt Liên, sau đó nàng ngồi thẳng lưng, nói: "Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói rồi."
Khương Ương bản thể chính là Tu Xà, rắn là động vật máu lạnh, thân thể quanh năm lạnh lẽo, ngay cả môi cũng là như vậy, Liên chỉ cảm thấy trên gương mặt nhiễm một tia mát lạnh, cực kỳ giống ngân nhĩ ướp lạnh của mùa hè, tuy rằng thoáng qua rồi mất nhưng tóm lại có chút ngọt ý.
Hôm nay lừa nàng ấy hôn nàng một cái, coi như là bước tiến rất lớn rồi. Liên rất hài lòng đối với bản thân.
Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Khương Ương, giọng nói không tự giác mà ôn hòa hơn rất nhiều: "Đã có nhóm địch nhân thứ hai, sao không tìm ra cách để cho bọn họ cùng thiên đình chó cắn chó, cho dù nhất thời tìm không ra, chúng ta cũng nên án binh bất động, yên lặng xem biến. Còn có, nếu như thiên đế chết, mắt trận làm sao bây giờ?"
Khương Ương nói: "Sai a, ta và Phong Tuấn cũng không từng đề cập chuyện mắt trận trước mặt ngươi a."
Liên vẻ mặt không thể tránh được: "Để chúng ta xoay ngược thời gian trở về một ngày trước, ngươi ở trước mặt Sở Tỳ đề cập qua chuyện mắt trận, nên ta nhớ kỹ mà thôi."
"Cũng đúng, nếu như Phong Tuấn biết vương ở Quang Bạch Thành, sợ trong lúc mất chốt bị ám toán, có thể sẽ không đi tìm mắt trận nữa hay không?"
"Then chốt là hắn hiện tại còn không biết, hơn nữa tin tức Sở Tỳ tái thế truyền ra, sẽ chỉ làm hắn gia tăng bước tiến, để tránh bị chủ tử ngươi thừa cơ hội. Ngươi chờ xem đi, không phải hôm nay, chính là ngày mai, chúng ta phải đến thành chủ phủ."
Khương Ương chỉ chỉ bên ngoài, nói: "Phong Tuấn."
Lại chỉ chỉ bản thân, nói: "Ta."
Cường điệu: "Là hai người bọn ta, lúc nào nói muốn dẫn ngươi đi."
Liên: "...."
Khương Ương: "Ngươi người này còn phải chờ quan sát, nói gì đi nữa, cho dù ta đồng ý, A Tuấn cũng sẽ không cho một ngoại nhân như ngươi đi đến chỗ mắt trận."
Liên cười đến ý vị thâm trường: "Việc này ta tự có biện pháp. Nói chung, ta muốn đi cùng ngươi, ta phải bảo vệ ngươi."
"Chỉ bằng vào ngươi? Một thanh kiếm mẻ còm nhom, còn bảo vệ ta, không kéo chân ta đã là may mắn rồi." Khương Ương vô cùng chướng mắt nàng.
"Ta là kiếm mẻ?" Đây là lần thứ hai Liên hỏi nàng vấn đề này: "Ta tốt xấu gì cũng là bản mạng pháp bảo trước đây của chủ tử ngươi.
Khương Ương nhướng mày cười nói: "Đó là trước đây, ngươi hiện tại không phải bội kiếm của vương nữa, dĩ nhiên là kiếm mẽ."
Kết giới ngoài cửa chấn động một chút, truyền đến tiếng gõ cửa của Phong Tuấn: "A Ương, ngươi có trong đó không?"
Khương Ương lập tức thu liễm tiếu ý, ngón trỏ để trên môi, thấp giọng nói: "Chớ có lên tiếng."
Nàng tiện tay hóa giải kết giới, nói: "Ta ở đây, vào đi."
Phong Tuấn dường như là có chút vội vàng, gấp rút nói: "Đêm nay chúng ta phải thăm dò thành chủ phủ."
Liên nghe vậy, khuôn mặt đang xụ xuống bỗng nhiên kéo lên một chút.
* * * * * * * *
Bọn họ thấy được bố cáo này, Sở Tỳ cùng Côn Lôn dĩ nhiên cũng thấy được, bất đồng với vẻ hoảng loạn của Côn Lôn, Sở Tỳ trái lại biểu hiện rất bình tĩnh tự giữ, còn trấn an Côn Lôn: "Một đến cũng là đến, hai đến cũng là, càng nhiều càng tốt mà."
Nàng biến ảo dung mạo, mua một xâu hồ lô nhét vào trong tay Côn Lôn.
"Thiên đế nhất định ngồi không yên, đêm nay chúng ta phải đi thành chủ phủ xem thử."
Côn Lôn lo lắng nói: "Vậy kế hoạch lúc trước của chúng ta cùng Khương Ương.... Ngô!"
Trong miệng bị nhét một xâu hồ lô Sở Tỳ cười híp mắt nói: "Đi một bước nhìn một bước."
"Cắn."
Côn Lôn theo lời nàng mà cắn một ngụm, miệng dính đường.
"Có ngọt không?"
Côn Lôn gật đầu.
"Ngọt là tốt rồi, lát nữa mua thêm hai xâu."
Bình luận truyện