Chương 5
"Làm sao vậy? Vẫn là bởi vì chuyện cũ kia mà mất hứng?" Trên bàn tinh dịch ngọc bày một bộ trà cụ bạch ngọc, nước trà đang phát ra tiếng sôi sùng sục, ngón tay thon dài của Khương Ương cầm lên một chén nhỏ đưa cho thiên đế, sau đó không nhanh không chậm mà hỏi thăm.
Thiên đế ngồi đối diện nàng, nghe vậy nâng đôi mắt, tiếp nhận nước trà, thổi nhẹ nhàng một chút, nhấp một ngụm, cũng không nói tiếp.
Khương Ương làm như đã quen, cũng không giận, khóe môi khẽ cong, tiếp tục chi phối một bộ bảo bối của nàng, pha trà, ngâm trà, lại mời thiên đế uống trà, màn che trước điện bị gió thổi qua thổi lại, hồ hoa sen ngoài điện lại trở nên ầm ĩ, mà ti trúc lại dường như càng thêm dễ nghe.
Rốt cục, thiên đế mở miệng.
"A Ương." Hắn để rất nhẹ giọng nói, như là đang tự quyết định.
Đôi mắt của nữ tử vẫn rơi vào trên trản trà, trầm thấp lên tiếng: "Ân?"
"Mấy ngày trước đây ta phái người thăm dò Côn Lôn Sơn."
"Vẫn không bỏ xuống được?"
"Không phải ta không bỏ xuống được, A Ương." Thiên đế cúi đầu, ngón cái cùng ngón trỏ chà xát cùng một chỗ, trên góc áo vuốt phẳng vài cái, cả người đều lộ ra một cổ vô cùng lo lắng không chịu nổi, nói: "Là ngươi không biết."
Ngoài dự đoán lại không nhận được sự đáp lại của Khương Ương.
Thiên đế vừa nhấc mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Khương Ương, nàng ngũ quan ngày thường không tính toán quá tinh xảo, nhưng màu da cực bạch, chân mày lại rất đen, thình lình nhìn lên càng phát ra thu hút ánh nhìn, đặc biệt là lúc chăm chú nhìn vào một người, có vẻ chuyên chú cùng chăm chú.
Trong lòng Thiên đế không khỏi chấn động một chút.
Khương Ương: "Ta không biết cái gì? Nàng đã sớm chết, không phải sao? Năm đó chúng ta tận mắt thấy được nàng đã chết trên Trấn Yêu Đài, cũng là ngươi tự mình xác nhận, không nên buồn lo vô cớ nữa, A Tuấn."
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Ngươi là thiên đế, phải làm chính là hảo hảo quản lý tam giới, không nên để cho một số chuyện không liên quan tiêu hao tâm thần, nếu có chuyện gì cần làm, ta thay ngươi đi làm là được rồi, dù sao cũng đáng tin tưởng hơn so với ngoại nhân."
"Hay là nói, ngươi không tín nhiệm ta?"
"Không phải." Thiên đế cực nhanh phủ nhận.
Hắn bỗng dưng đứng lên, Khương Ương lúc này mới nhẹ không thể phát giác mà nhíu mi, ở góc độ thiên đế không nhìn thấy lộ ra một biểu tình ảo não, sau đó bình tĩnh nói: "Ngươi lại muốn đi nữa sao? Ta cho người tiễn ngươi ra ngoài?"
Thiên đế không đáp lời, bắt đầu ở trong phòng chậm rãi qua lại, gần đây càng lúc càng lo nghĩ, Khương Ương cũng đứng dậy, không coi ai ra gì mà đem trà cụ thu dọn, động tác của nàng phá lệ chậm rãi, lúc dọn xong chén trà cuối cùng thì đạt được kết quả nàng mong muốn.
Thiên đế gắt gao mím môi, giống như hạ một quyết định vô cùng mạo hiểm, quả nhiên mở miệng chính là long trời lở đất: "Yêu nghiệt kia không chết."
Động tác trong tay Khương Ương đầu tiên là chậm lại, sau đó con ngươi hơi rụt lại một chút, tiếp theo là lắc đầu: "Ta không tin."
"A Ương, ta nói chính là sự thật, nếu không vì sao mấy năm nay ta ngày đêm không được an bình, sống trong lo sợ?"
"Ngươi hồ đồ rồi."
"Ta không hồ đồ, ta dẫn ngươi đến một nơi."
"Đi nơi nào?"
Thiên đế kéo tay Khương Ương: "Ngươi theo ta đến đó là được."
Nhìn phía trước không còn bóng lưng của đế vương xưa nay bình tĩnh, Khương Ương hơi giãy tay ra , thiên đế quay đầu lại, Khương Ương nói: "Ta sẽ theo sau ngươi."
Hai người đáp tường vân không biết lướt qua bao nhiêu trọng thiên, bay qua vài ngọn núi, bầu trời không trăng sao, nhưng Khương Ương bóp ngón tay tính toán ít nhất cũng đi một ngày một đêm, đập vào mắt đều là mênh mông một mảnh, bàn tay thiên đế nâng một kiện bảo vật phát quang, nhìn giống như la bàn của nhân gian, hắn mang theo Khương Ương lách phải lách trái trong phiến thiên địa trống rỗng, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.
Hắn dùng tay đặt trên trán mình, chậm rãi lấy ra một thanh đoản kiếm phát quang màu vàng chanh, trong miệng thao niệm, trước mặt Khương Ương bỗng nhiên hiện ra một cái Bát Quái Hạo Thiên Kính thật lớn, phát sinh quang mang chói mắt.
Thiên đế kết kết giới xung quanh bản thân, đem Bát Quái Hạo Thiên Kính cùng nhau tráo vào kết giới.
Hồi lâu.
Cùm cụp — cùm cụp —
Bát quái âm dương chậm rãi tách ra hai bên, trên mặt thiên đế đã có mồ hôi hột, hất cằm ý chỉ vào trong cửa, ý bảo Khương Ương cùng hắn đi vào, Khương Ương nâng chân nhìn thoáng qua cửa vào, đoản kiếm khảm vào một cái rảnh cao nhất trên bát quái kính.
Nếu như nói trong cửa ngoài cửa có cái gì bất đồng, đó chính là sương mù bên trong dày đặc hơn so với bên ngoài, la bàn của thiên đế cũng không dùng được nữa, hắn dựa vào ký ức dọc theo một phương hướng mà đi thẳng về phía trước.
Khương Ương rốt cục nhịn không được hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu?"
"Xem yêu nghiệt kia."
"Ở đây là nơi nào?"
Thiên đế ngừng lại, đôi mắt nhắm lại, nghiêng tai dường như đang nghe động tĩnh sâu trong tầng mây, một hồi lâu mới một lần nữa xác nhận phương hướng, trả lời: "Nơi này là hỗn độn."
"Ta nghe phụ thân cùng mẫu thân nói qua, năm đó Bàn Cổ đại thần một búa chém xuống, cũng không đem thiên địa hoàn toàn tách ra, có một số chỗ vẫn tiếp giáp với nhau, thiên địa cùng âm dương đổ vào cùng một chỗ gọi là hỗn độn. Ta cũng không biết đây rốt cuộc là ở phương nào trong thiên địa, chỉ là mẫu thân năm đó đã dẫn ta đến, nên ta vẫn nhớ kỹ."
Hắn bỗng dưng im tiếng, nghiêm mặt nói: "A Ương, chúng ta đến rồi."
"Ở đây nào có cái...." Sắc mặt Khương Ương cũng bỗng nhiên thay đổi, trong sương mù tựa hồ có vật gì đó, cao bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ, mặc dù nhìn không rõ hoàn cảnh, uy áp của thứ đó làm cho người ta lòng sinh cảm giác kính nể cùng sợ hãi khó có thể chống cự, Khương Ương đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
Thiên đế thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà nói: "Cảm giác được rồi sao?"
"Cái.... Cái gì?"
"Là yêu vật kia." Thiên đế nâng tay, trong hỗn độn nhẹ nhàng huy ống tay áo, vân vụ phút chốc tán đi, làm cho người ta thấy rõ thứ đó rốt cuộc là gì: "Có phải ngươi rất muốn quỳ xuống hay không, trong nội tâm khắc chế không được muốn đi thần phục nàng. Coi như là ta, ở trước mặt yêu vật này vẫn không đáng vào đâu, bốn vạn năm qua đi, mỗi lần ta nhìn thấy nàng đều sẽ cảm thấy bản thân giống như một con kiến hôi nên nào dám làm bá chủ cây cao?"
Đó là một bộ hài cốt khuyển tộc thật lớn, lớn đến khó có thể tưởng tượng, thiên đế cùng Khương Ương lúc này đứng ở dưới chân nó, còn không bằng một chân của nó, đầu của nó vô cùng to lớn, giương răng nanh thật dài, cốt cách nghiêm nghị, lẳng lặng đứng giữa phiến hỗn độn, giống như một con cự thú ngủ đông, lành lạnh muốn ra.
"Kiến càng sao có thể làm bá chủ cây cao?" Thiên đế trầm thấp lập lại một lần, cao cao ngẩng đầu lên, nhìn hốc mắt bỗ nghẽ trống rỗng của nó, bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười, hung hãn nói: "Ta càng muốn làm bá chủ thử xem! Năm đó cây này không phải cũng gãy trong tay ta sao?"
"Đây là thi cốt của nàng? Ngươi vẫn nhớ kỹ năm đó, chúng ta không phải...." Khương Ương lòng có lo âu, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, run giọng nói: "Không phải ăn hết huyết nhục rồi sao? Nên..... Nên hình thần câu diệt mới phải a."
"Ta cũng hy vọng như vậy. Nhưng sự thực là không chỉ thi cốt của nàng còn lưu lại mà ngay cả Nguyên Thần cũng chạy đi phân nửa." Thiên đế thở dài, tiếc hận nói: "Ngươi còn nhớ rõ ngày ấy liên hoa giữa trán nàng tuôn ra hồng quang sao? Đó là Nguyên Thần của nàng, ta chỉ đoạn xuống phân nửa, phân nửa còn lại chẳng biết đã chạy đi nơi nào, là ta nhất thời sơ ý. Còn có, hồng hoang đại hỏa đốt tròn ba tháng, huyết nhục cởi ra chúng ta đã ăn, nhưng xương cốt của nàng chết sống thiêu không cháy, cuối cùng ta cũng chỉ đành đem thi cốt của nàng phong ấn tại hỗn độn."
"Trước đây vị kia của Côn Lôn Sơn cùng nàng giao tình không cạn, cho nên ta đã phái Đỗ Hành đi Côn Lôn Sơn, nhìn xem có tung tích Nguyên Thần của nàng hay không."
"Đỗ Hành?"
Thiên đế khoát khoát tay, nói: "Một tiểu tinh quân không biết tên mà thôi, một vạn năm trước phi thăng ta đem hắn an bài ở Bách Hoa cốc, nơi đó có phong ấn dùng trấn áp yêu vật này, thân hắn dính khí tức của phong ấn, nếu như gặp gỡ nàng, nhất định sẽ có dị thường, chỉ là.... Ta nghe hắn hồi bẩm, tựa hồ cũng không có gì động tĩnh."
"Có thể là vị kia của Côn Lôn Sơn đã dùng thủ đoạn gì đó hay không?"
"Không bài trừ khả năng này."
Khương Ương bỗng nhiên nghiêng đầu, thiên đế vô cùng bỡn cợt nở nụ cười, nói: "A Tuấn, nếu ngươi cũng đã nghẹn nhiều năm như vậy, thế nào hôm nay lại nhịn không được mang ta đến nơi này? Trước đây ta cũng là yêu, không sợ ta đem yêu vật này phóng xuất?"
Thiên đế bị nàng cười đến thả lỏng vài phần, cũng cười nói: "Ngươi tuy rằng là yêu, mà năm đó vì hàng phục nàng ngươi ra khí lực nhiều nhất thiên đình, thiếu chút nữa mất cả mạng, huống hồ chúng ta bốn vạn năm giao tình, ta không tín nhiệm ngươi còn có thể tín nhiệm ai?"
"Huống hồ...." Thiên đế xoay người nhìn hài cốt bị vân vụ che lấp, giữ kín như bưng nói: "Không ai có thể phá giải phong ấn này. Một cửa cuối cùng, sẽ có người thay ta ngăn trở."
* * * * * * * *
Khương Ương biết biểu tình này của thiên đế, chính là sẽ không có ý nói tiếp, ở hỗn độn không nhẹ không nặng nói vài câu về chuyện trước kia liền trở lại Tử Anh Điện ở ba mươi hai trọng thiên. Tay nàng dò vào một giá sách trong phòng ngủ, vặn vài cái, trên tường liền xuất hiện một cơ quan ngầm, đặt một pho tượng thuý ngọc vô giá.
Bàn tay Khương Ương kết trọng trọng pháp án, sau cơ quan lại là cơ quan, rốt cục lấy ra một quyển trục.
Nàng mở quyển trục ra, thân hình hóa thành một đạo thanh quang chui vào trong.
Đó là bóng lưng của một nữ nhân, thon dài, thướt tha, bạch giày bạch cừu, tóc dài chấm đất.
Sau khi Khương Ương đi vào người đó mới chậm rãi xoay người lại, nàng là một nữ nhân dáng vẻ vô cùng trẻ tuổi, tóc dài tản ra, ở giữa trán có một đạo văn đường hồng sắc, đúng là một đóa liên hoa.
Khương Ương hơi gật đầu, kính cẩn nói: "Vương."
Nữ nhân kia liền chậm rãi nở nụ cười.
Bình luận truyện