SMILY

Chương 30: Hai chiếc hộp



Em tiễn Angel về rồi nhìn lại hai cái hộp, ừ thì trái tim của em không phải bằng giấy hoa, giấy lụa cầu kỳ mà chỉ đơn giản là một tờ giấy lịch nhưng mỗi tờ lịch là một ngày mình bên nhau đó chính là ý nghĩa của số tim trong cái hộp màu đỏ, còn số tim trong cái hộp màu trắng có ý nghĩa là một ngày mình xa nhau. Nhìn qua bằng mắt cũng có thể thấy số tim trong cái hộp màu trắng nhiều hơn cái hộp màu đỏ điều đó cũng có nghĩa là chúng mình xa nhau nhiều hơn là gần nhau, mà có lẽ anh cũng đã quên mất trong cuộc đời anh từng tồn tại một người là em. 

Mọi thứ ở bên này điều rất tốt nước Úc cũng như trở thành quên hương thứ hai của em từ lâu rồi vì nó đã dang rộng vòng tay đón một người chịu nhiều bất hạnh đau khổ của số mệnh như em, lúc em đau khổ tuyệt vọng nhất em đã đến với đất nước xa lạ này để mong tìm một tia hy vọng mới và nó cũng đã chào đón em trong ánh bình minh rực rỡ nhất mà em từng thấy trong đời. Nhờ nó mà em đã phần nào bỏ đi những quá khứ không vui trong lòng và làm một bác sĩ khoa tim như em mong muốn. Mười năm thời gian không đủ dài để người ta phủi sạch quá khứ nhưng cũng không quá ngắn để làm lại cuộc đời và đón nhận những thứ mới…trong suốt thời gian qua người luôn quan tâm chăm sóc cho em là cô Mai Thùy, Angel,Jonhny và hiển nhiên không thể thiếu sự quan tâm khích lệ từ nơi xa của những người bạn thân hồi học phổ thông. 

Johnny cũng như anh vậy đó là một người rất tốt nhưng người đó chưa làm em khóc lần nào cũng chưa bao giờ để em phải chịu tổn thương, anh ấy cũng nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình nhưng sao em không cảm nhận được tim mình xao động vì anh ấy…Có lẽ trong tim em vẫn còn chứa đứng bóng hình của anh nên em mới không chấp nhận yêu thêm một người nữa bởi vì trái tim em quá nhỏ bé nên chẳng thể chứa đựng hai bóng hình trong cùng một lúc được đâu, nó sẽ trở nên chật chội lắm!!! mười năm qua em thông suốt hầu hết tất cả mọi chuyện nhưng chẳng hiểu nổi tại sao em lại chẳng thể quên được anh nhiều lần cũng nghĩ sẽ yêu người khác để quên anh nhưng em làm không được.

Hôm nay, em đi dạo trên phố thì vô tình nghe thấy một bài hát lời việt từ một quán café có tên là Chờ, ở nơi đất khách quê người mà bắt gặp được hình ảnh của người Việt, được nghe tiếng mẹ đẻ của quê hương là một điều vô cùng hạnh phúc đến nỗi không có từ ngữ nào diễn tả được. Em vào quán gọi một tách Espresso rồi tĩnh lặng thưởng thức bài hát đó, khi nghe lời bài hát ấy tự nhiên lại thấy tim mình có chút nhói đau…

“ (Ɲhững kỷ niệm ngàу xưa vẫn còn đâу

Vẫn còn đó những hàng câу, vẫn còn đó những câu chuуện ngàу xưa mình bên nhau khi tan trường về vẫn còn taу trong taу chung đôi.

Hứa cho nhau những ngọt ngào, gửi cho những nụ hôn và giờ tà áo trắng đã phai màu

Không biết bâу giờ anh và em có còn giữ những hồi ức của ngàу hôm qua)

Ɲhững kỉ niệm vẫn còn mãi sâu trong lòng em

Đến bâу giờ vẫn còn nhớ lời anh haу vẫn nói...

Ɲếu lỡ mai nàу mình cách xa hai phương trời...

Thì anh vẫn luôn nghĩ về em.

Thấm thoát trôi qua đã nhiều năm rồi

Ϲó lẽ anh cũng chẳng còn như xưa

Lặng nhìn hàng câу đong đưa

Góc... sân trường hiu vắng....

Là nơi đôi ta đã gặp nhau.....

Gửi cho anh những nỗi nhớ trên đường đi hôm nào

Gửi cho anh những ngàу tháng đã từng bình уên

Gửi cho anh những hạnh phúc những niềm tin anh đã quên

Khi đôi ta xa chẳng được bao lâu

Ϲòn đâu cánh hoa phượng thắm rơi vào taу em cười

Ϲòn đâu những trang vở trắng ghi đầу lời уêu thương

Ϲòn đâu ánh mắt nồng ấm vẫn chờ em trên đường như xưa

Ϲhỉ còn góc sân nào lặng уên...

Gửi cho anh... Ɲổi nhớ hôm nào..

Gửi cho anh... Yêu thương bình уên

Gửi cho anh.. niềm tin đã vội quên

Khi đôi ta xa chẳng bao lâu

Ϲòn đâu cánh hoa Phượng thắm rơi vào taу em cười

Ϲòn đâu những trang vở trắng ghi đầу lời уêu thương

Ϲòn đâu ánh mắt nồng ấm vẫn chờ em trên đường như xưa

Ϲhỉ còn góc sân nào lặng уên...”.

Nghe loáng thoáng mấy cô du học sinh bảo tên của bài hát này là “ Gửi cho anh” và tiếp nối bài hát này là một bài hát khác tên là “ Người yêu cũ”, em bất giác cười tự giễu đầy chua xót thầm nghĩ “ Ừ ngay cả người yêu cũ cũng không thể có tư cách để làm mình thảm hại hơn người ta quá nhiều”. Tách Espresso trên bàn nguội lạnh từ lúc nào nhấp môi một cái liền cảm thấy rất khó uống, ừ thì không uống nữa mà đứng dậy tính tiền rồi nhanh chóng rời khỏi đó, tự huyễn hoặc là bản thân chưa từng đến nơi ấy, chưa từng yêu con người ấy…nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện