Sơ Ảnh Tại Thiên Thương

Chương 8: Độc chiếm dục



CHƯƠNG 8: ĐỘC CHIẾM DỤC

Cổ Thiên Thương lại hỏi cần chú ý những gì.

Giang Ngọc Nhan nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Đừng để hắn ngửi mùi tanh, không thể ăn nhiều dầu mỡ, không thể cảm lạnh, không thể uống thuốc lung tung…”. Giang Ngọc Nhan chợt dừng một chút, ánh mắt ái muội nhìn Cổ Thiên Thương đang nghiêm túc lắng nghe, khoé miệng khẽ cong lên. “Đương nhiên tâm trạng không thể quá kích động, không thể vận động kịch liệt như luyện kiếm hay mang vác vật nặng. Điều quan trọng nhất là không thể sinh hoạt vợ chồng”

Cổ Thiên Thương lúc đầu rất nghiêm túc lắng nghe nhưng sau khi nghe câu cuối thì sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

Giang Ngọc Nhan vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói. “Nếu thật sự nhịn không được thì cẩn thận một chút cũng không sao”

Xem đi, ta quan tâm ngươi biết bao nhiêu.

“Ngươi nói bậy cái gì!”. Cổ Thiên Thương vẻ mặt như hàn băng, giọng nói lạnh lẽo.

“Ta không nói bậy mà là sự thật, mỗi nam nhân đều có dục vọng, đây là sinh lý tự nhiên. Hơn nữa Bạch Sơ Ảnh cũng 17 tuổi rồi, có dục vọng cũng bình thường thôi”

Cái gì? Dục vọng? Bình thường?

Vừa nghĩ tới cảnh Bạch Sơ Ảnh cùng một nữ nhân trần truồng thở dốc trên giường, một cơn lửa giận vô danh bốc lên ngùn ngụt khiến Cổ Thiên Thương xúc động muốn giết người.

Muốn cột hắn bên cạnh từng giây từng phút, không cho hắn rời đi nửa bước, không cho người khác nhìn hắn, đụng vào hắn. Hắn chỉ có thể thuộc về mình, là người của mình.

Từ nhỏ đến lớn, Cổ Thiên Thương muốn gì được nấy, dù là quyền lực hay tiền tài. Đầu óc hắn thông minh, hắn có tư cách để kiêu ngạo. Việc hắn có được tất cả chính là điều đương nhiên, hắn chưa từng phải lo nghĩ. Nhưng đối với hắn mà nói, tất cả mọi thứ chỉ là thuận theo mà tiếp nhận thôi, không phải hắn muốn đi tranh thủ.

Thế nhưng, thiếu niên vừa mới gặp mặt Bạch Sơ Ảnh này lại khiến hắn lần đầu tiên sinh ra độc chiếm dục mãnh liệt.

Cảm giác này rất mới mẻ với hắn, thậm chí khiến hắn lúng túng. Nhưng hắn là Cổ Thiên Thương, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Nếu không buông được thì cứ giữ lấy, khiến Bạch Sơ Ảnh thuộc về mình.

Đối với những lời Giang Ngọc Nhan nói, hắn không cách nào phản bác.

“Còn gì nữa không?”. Sắc mặt Cổ Thiên Thương vẫn khó coi, nhưng đã trấn định lại, suy nghĩ rõ ràng.

“A... không, hết rồi”. Giang Ngọc Nhan nhịn cười, lập tức nói tiếp. “Chuẩn bị một ít thức ăn cho hắn đi, hắn tỉnh lại nhất định sẽ đói”

Mộc Huyền bước lên phía trước, vừa định đẩy cửa vào thì Dương Lăng Tiêu đang canh cửa đã kéo hắn lại.

Mộc Huyền trừng hắn một cái, giận dữ nói. “Làm gì vậy? Buông ra”

Hắn phải vào xem Bảo chủ có bị ma nhập hay không, tại sao lại quý trọng một người vừa gặp mặt đến mức… buồn nôn như vậy.

“Ngươi muốn bị Bảo chủ đông lạnh hay sao? Bảo chủ hiện tại chắc chắn không muốn có người vào quấy rối”

Dương Lăng Tiêu thấp giọng nói, tuy vẻ mặt vẫn vô cảm nhưng xuất phát từ ý tốt muốn nhắc nhở. Quách Dương đứng một bên cũng tán đồng mà gật đầu. Tiểu Khê không hiểu tại sao không vào được, nhưng nếu Lâu chủ không cho vào, mà bọn họ cũng không cho hắn thắc mắc, nên hắn chỉ đành ngoan ngoãn đứng yên, nghi hoặc nhìn bọn họ.

Mộc Huyền tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận một chút. Cũng đúng, dựa theo vẻ mặt khác thường của Bảo chủ, đừng để bị ánh mắt băng lãnh đó liếc mới tốt.

Mộc Huyền đứng yên một hồi thì không đứng nổi nữa, không ngừng rướn cổ, vểnh tai vào phòng. Nhưng phòng này chất lượng quá tốt, từ cửa đến buồng ngoài vẫn còn cách một khoảng chứ đừng nói là buồng trong. Tuy ngẫu nhiên nghe được tiếng người nhưng dường như cố ý thấp giọng, nghe không rõ lắm.

Mộc Huyền không nghe được gì, thất vọng thở dài, bất chợt kề vào tai Dương Lăng Tiêu nói nhỏ. “Đầu gỗ, ngươi nói xem có phải người khác giả dạng thành Bảo chủ hay không?”

Dương Lăng Tiêu cũng thấy hôm nay Bảo chủ rất lạ. Mười tuổi hắn đã ở bên cạnh Bảo chủ, từ nhỏ Bảo chủ đã là một người trầm ổn tỉnh táo, Dương Lăng Tiêu chưa từng nghĩ hắn sẽ lộ ra vẻ mặt lo lắng như hôm nay. Khiến người ta khó tin nhất chính là vị Bảo chủ luôn lạnh lùng của bọn họ cũng có lúc dịu dàng như vậy.

Ách… thật khiến người ta giật mình.

“Nói bậy nói bạ”. Mặc dù Dương Lăng Tiêu cũng cảm thấy kì quái, nhưng người bên trong chính là Bảo chủ nhà mình, tuyệt đối không sai.

Mộc Huyền nghẹn một chút, mất hứng đảo mắt.

Một lát sau, Mộc Huyền lại không nhịn được, tới gần Dương Lăng Tiêu thấp giọng nói. “Ngươi nghĩ nếu lão phu nhân thấy bộ dạng này của Bảo chủ thì có kích động muốn khóc hay không?”

Lão phu nhân vẫn luôn phàn nàn chồng và con mình quá lạnh lùng, không giống người thường, hại nàng cả ngày phải đối diện với hai tảng băng, trong lòng nghẹn muốn chết.

Thật ra Mộc Huyền biết lão phu nhân rất tự hào về bọn họ, đây chỉ là tiếc nuối nho nhỏ mà thôi. Có điều nếu rảnh lão phu nhân sẽ phàn nàn khắp nơi, mà đối tượng thường xuyên nhất chính là Mộc Huyền.

Ôi, không biết lão phu nhân và lão bảo chủ tiêu dao ở nơi nào rồi, thật nhớ lão phu nhân.

Lão phu nhân và mình đúng là tri kỉ, đều bị hại bởi những người lạnh lùng ít nói này, muốn trò chuyện thật tốt, thật sảng khoái cũng không thể.

Ôi…

Mộc Huyền, Dương Lăng Tiêu và Cổ Thiên Thương ra ngoài đã bốn tháng, rất nhớ lão phu nhân tuy đã sắp 40 nhưng vẫn kiều mị như thiếu nữ kia.

Dương Lăng Tiêu nhìn Mộc Huyền một cái, trên mặt hơi thả lỏng, dường như hắn cũng nhớ vị mỹ phụ trung niên kia nên hiếm thấy lộ ra chút cảm tính. “Chắc có”

“Cái gì mà chắc, nhất định sẽ có”. Mộc Huyền kiên định nói.

“Ừ, ngươi nói đúng”.

Mộc Huyền nghe vậy vui rạo rực. Đầu gỗ này rất ít khi có cùng ý kiến với mình.

“Ngươi nói xem lão phu nhân hiện đang đi chơi ở đâu?”

“Không biết”

Sao lại biến về rồi? Ngươi không thể tuỳ tiện đoán một địa điểm ư? Đúng là đầu gỗ.

Mộc Huyền còn định mở miệng thì chợt nghe thấy giọng nói cố ý đè thấp của Bảo chủ.

“Huyền, Tiêu, vào đây”

Mộc Huyền le lưỡi một cái, phóng nhẹ bước chân theo Dương Lăng Tiêu bước vào.

“Tiêu, mang Giang Thánh y đi nghỉ ngơi. Huyền, chuẩn bị chút cháo loãng và bánh ngọt, chờ Ảnh tỉnh lại sẽ ăn”

Hai người nhận lệnh lui xuống làm việc.

“Trước giờ Bảo chủ của các ngươi đã có người yêu chưa?”. Giang Ngọc Nhan rất có tư thế bà tám.

Dương Lăng Tiêu nhìn nam tử tuyệt mỹ, y thuật hạng nhất nhưng lại lộ vẻ mặt nhiều chuyện như bà tám bên cạnh mình, nhíu mày, hờ hững nói. “Không biết”

Nếu không phải ngại hình tượng thiên hạ đệ nhất mỹ nam thì Giang Ngọc Nhan đã đảo mắt khinh bỉ mấy lần.

“Ta đoán là không có”. Ngươi không nói lẽ nào ta không biết? Hừ, hắn tiếp tục nhiều chuyện. “Ngươi nói xem Bảo chủ của ngươi có phải có khuynh hướng đoạn tụ hay không?”

Chân mày Dương Lăng Tiêu càng nhíu chặt. “Giang Thánh y, đừng nói lung tung, cẩn thận cái lưỡi của mình”

“A…”

Giang Ngọc Nhan kinh hoảng che miệng, lông mi dài chớp chớp, bộ dạng giống như bị doạ sợ hết hồn, quả thật chính là yêu tinh dụ người phạm tội. Nếu không phải Dương Lăng Tiêu làm người chính trực, tính cách lạnh lùng, lại biết Giang Ngọc Nhan không phải kiểu người đơn giản thì hắn đã nhào tới ôm Giang Ngọc Nhan vào lòng an ủi một phen.

Dương Lăng Tiêu không để ý tới Giang Ngọc Nhan, không hề dừng bước mà tiếp tục dẫn đường.

Hôm nay lòng tin của Giang Ngọc Nhan đã chịu đả kích rất lớn.

Một Bạch Sơ Ảnh, lại thêm một Cổ Thiên Thương thì chưa tính, hai quái nhân kia vốn không tính cũng được. Thế nhưng không ngờ vị hộ vệ thoạt nhìn chất phác này cũng không để ý tới mỹ mạo của hắn. Chẳng lẽ mình càng ngày càng xấu, hết người này tới người khác đều tỏ ra xa cách. Thật đau lòng…

Giang Ngọc Nhan than vãn một tiếng, vội đuổi kịp Dương Lăng Tiêu.

Cổ Thiên Thương lẳng lặng nhìn người đang ngủ say trên giường, dịu dàng và thương yêu vỗ về gương mặt hơi tiều tuỵ của hắn.

Ảnh, Bạch Sơ Ảnh.

Sao ngươi lại đặc biệt như vậy? Sao ta lại cố chấp với ngươi như thế?

Mặc kệ ngươi là ai, sau này ngươi phải ở cạnh ta, để ta bảo vệ ngươi, quý trọng ngươi.

Ta cũng đặc biệt với ngươi đúng không? Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi cũng thích ta đúng không?

Có vài người đã định trước sẽ gặp nhau, sẽ ở bên nhau, yêu thương nhau đến bạc đầu.

“Tiểu Ảnh”.

Giang Ngọc Nhan vất vả lắm mới tìm được cơ hội ở riêng với Bạch Sơ Ảnh, cần phải nắm chặt thời gian, nếu không lát nữa Cổ Thiên Thương về thì hết cơ hội.

Bạch Sơ Ảnh nghi hoặc nhìn hắn, một tháng ở Dược Thánh cốc hắn đều gọi mình là Bạch Sơ Ảnh, sao thoáng chốc đã thay đổi, hơn nữa còn lộ vẻ thần bí đề phòng, rốt cuộc có chuyện gì?

“Ngươi hãy nghe ta nói”. Giang Ngọc Nhan hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc. “Nhất thiết không được nói cho người khác biết ngươi có mang cục cưng”

“Tại sao?”. Bạch Sơ Ảnh không biết Giang Ngọc Nhan đang căng thẳng chuyện gì.

“Nghe lời ta nhất định sẽ không sai. Ngươi cũng biết nam tử không thể mang thai, nếu người khác biết thì sẽ xem ngươi là quái vật, sẽ mắng ngươi, đuổi ngươi, ghét ngươi”

Biểu cảm của Giang Ngọc Nhan rất nghiêm túc, không giống như đang gạt người.

Bạch Sơ Ảnh tuy đơn thuần nhưng cũng không ngốc, ngược lại hắn rất thông minh, chỉ là lâu ngày hắn sẽ quên, không muốn suy nghĩ mà thôi. Muốn gạt hắn cũng không phải chuyện dễ.

Bạch Sơ Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Không thể nói với Thương ư?”

Người không nên nói nhất chính là hắn! Nếu hiện tại hắn biết thì không làm thịt ta mới là lạ!

“Đương nhiên, ngươi muốn hắn ghét ngươi sao?”. Giang Ngọc Nhan làm ra vẻ “chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng”.

“Ừ, không nói”

Giang Ngọc Nhan thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chưa yên tâm mà dặn thêm lần nữa. “Nhất thiết phải nhớ kĩ, ai cũng không được nói, hiểu chưa?”

“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu.

Giang Ngọc Nhan hài lòng vươn tay sờ đầu hắn, lại bị hắn nghiêng người tránh né.

Sờ một chút cũng không được, thế mà cái tên Cổ Thiên Thương kia mỗi ngày ăn đậu hũ của ngươi thì ngươi lại tỏ ra rất hưởng thụ! Giang Ngọc Nhan tức giận rút tay về.

“Đây là thuốc viên ta làm cho ngươi, sau này không cần uống mỗi ngày, uống nhiều cũng không tốt, hai ngày rồi uống một lần”

“Ừ”

Cho dù làm thành thuốc viên thì mỗi ngày uống vào hắn cũng nôn ra, cứ hai ngày uống một lần là được.

“Có gì không thoải mái thì nói, phải kịp thời cho ta biết, hiểu chưa?” Giang Ngọc Nhan vẫn là một đại phu làm tròn bổn phận, tỉ mỉ dặn dò Bạch Sơ Ảnh.

“Ừ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện