Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 18: Người quản lý
Hạ Thần Phong đặt ảnh chụp X quang xuống, “Nếu không phải vì việc của Trương An An mà chỉ là một kẻ muốn đâm người khác thì sao?”
Lục Dao cười khổ, hai mắt cô nhìn thẳng vào Hạ Thần Phong, “Đội trưởng Hạ, tuy bình thường hành vi của tôi hơi cổ quái nhưng vẫn chưa đến mức kết oán với người khác. Chiếc xe đó cố ý xông thẳng vào tôi, điểm này tôi nghĩ có thể nhìn thấy rõ qua camera giao thông… Dạo này, tranh chấp duy nhất tôi bị cuốn vào chỉ có chuyện của Trương An An, cho nên vừa rồi tôi mới gọi điện cho cảnh sát Phương hỏi xem rốt cuộc có những ai biết về việc này.”
Đương nhiên là Hạ Thần Phong đã xem qua video giám sát đó rồi, lúc này anh vẫn lưu nó trong điện thoại của mình, chiếc xe không có mắt đó trực tiếp đâm vào Lục Dao từ giữa đường. Nếu không phải Lục Dao đột ngột dừng lại và kéo bà lão đã bị dọa sợ vậy thì trong vụ việc này có ít nhất hai người sẽ bị thương nặng hoặc là mất mạng.
Trước khi vụ việc của Trương An An xảy ra, quả thực cô là một sinh viên đại học mờ nhạt. Nhưng bây giờ Lục Dao lại đột nhiên bị người ta muốn tông chết, cô thật sự nghĩ không thông.
Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, “Lúc đó ở hiện trường phía đông vùng ngoại thành, cô làm ra hành động khác người như vậy, cô không nghĩ đến việc cho dù người của Cục Cảnh sát không nói thì những người ở thôn đó cũng sẽ không nói sao?”
Lục Dao nghe xong liền cau chặt mày, “Lẽ nào cảnh sát các anh chưa tìm được manh nối nào khác à, hung thủ đó sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, lần này nếu không thành công…”
“Không có lần sau.” Hạ Thần Phong đứng lên, “Mấy ngày này tôi sẽ sắp xếp một cảnh sát nữ qua đây, cô yên tâm, kẻ đó sẽ không có cơ hội nữa đâu.”
Hạ Thần Phong ra khỏi bệnh viện, anh cau chặt mày nhìn bầu trời âm u, đúng vào lúc này Tiểu Đao gọi điện thoại đến nói Lưu Mậu Quốc đã bị mời về đồn cảnh sát rồi.
Cảnh sát đã xác định, vào ngày thứ hai của vụ án quả thực Lưu Mậu Quốc có nhận được một bưu kiện gửi đến từ trong thành phố, mà nơi xuất phát của bưu kiện đó chính là phía đông vùng ngoại thành.
Lưu Mậu Quốc là một người đàn ông không quá năm mươi tuổi, vậy mà nhìn ông ta cứ như người gần sáu mươi rồi. Nếu không phải có thẻ căn cước chứng minh, Tiểu Đao cũng khó biết được người trước mắt này lại là Lưu Mậu Quốc.
Hạ Thần Phong đẩy cửa phòng thẩm vấn, anh nhìn thấy một người đàn ông trọc đầu, trên trán có nếp nhăn rất sâu, còn râu mọc ở trên cằm cũng đã trở nên bạc trắng.
Lưu Mậu Quốc rất bình tĩnh, ông ta nhìn thấy Hạ Thần Phong đi vào còn khẽ cười với anh, “Cảnh sát Hạ, không biết vì sao các cậu mời tôi đến đây?”
Hạ Thần Phong để ảnh của Lưu Chí Cường ở trên bàn, ngón tay của anh chỉ vào bức ảnh, “Ông có quen người này không?”
Lưu Mậu Quốc cầm bức ảnh lên, nghiên cứu kỹ một lượt, sau đó cười bỏ ảnh xuống, khẽ lắc đầu, “Cảnh sát, tôi chưa gặp người này bao giờ...”
Nghe thấy câu trả lời quyết đoán như vậy Hạ Thần Phong chỉ nheo mắt nhìn Lưu Mậu Quốc: “Chưa gặp bao giờ, ông chắc chắn không?”
Lưu Mậu Quốc cười, ông ta chỉ vào huyệt Thái Dương của mình và nói: “Những việc khác tôi không dám nói bừa. Lưu Mậu Quốc tôi đây cái gì cũng không biết chỉ có khả năng nhớ mặt người là rất tốt, chỉ cần gặp một lần thì tôi chắc chắn sẽ nhớ. Cảnh sát Hạ, cậu cũng biết rồi đấy, người làm quản lý như chúng tôi ngày nào cũng phải tiếp xúc với đủ loại người, biết mình biết người tự nhiên đi đâu cũng dễ làm việc, cho nên dù là ai tôi cũng đều nhớ được. Nhưng người này tôi thật sự chưa gặp bao giờ.”
Hạ Thần Phong nghe thấy đáp án này cũng không vội, anh chỉ thu bức ảnh về, dường như là muốn nói chuyện đàng hoàng với Lưu Mậu Quốc, anh bắt tréo chân, người tựa vào ghế, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Tôi nghe nói trước đây ông làm kinh doanh tự do, sao biến mất một thời gian đã chuyển sang làm quản lý rồi, ông nhảy việc cũng xa quá đấy.”
Đứng trước câu hỏi sắc bén như vậy, Lưu Mậu Quốc cũng chỉ cười, đôi mắt của ông ta không có sự trốn tránh nào: “Cảnh sát Hạ, cậu đã mời tôi đến, đương nhiên là đã điều tra qua thông tin của tôi. Mười năm trước, con gái tôi nhảy lầu tự sát, lúc đó tôi và vợ tôi đều không thể chấp nhận sự thật này. Tôi ở đó sẽ luôn nhớ đến con tôi, vợ tôi cũng bỏ đi, cũng không có tâm trạng làm ăn nữa, cuộc sống khó khăn nên chúng tôi đã ly hôn… Sau khi ly hôn, tôi liền rời khỏi nơi đó…”
Nói xong, Lưu Mậu Quốc liền thở dài, “Còn việc làm người quản lý cũng là một cơ hội, một người trong ban nhạc nam bây giờ là do tôi đưa vào, cho nên bên trên liền cho tôi cơ hội này…”
Khi Lưu Mậu Quốc nói những lời này, trong ánh mắt không hề có sự trốn tránh cũng không có chút chấn động nào, bao gồm cả việc nói về cô con gái đã qua đời của ông ta, ngoại trừ sự than thở và đau thương trong giọng điệu, Hạ Thần Phong không nhìn thấy bất cứ sự bi thương nào trong mắt ông ta.
Giống như Lưu Mậu Quốc tự nói về bản thân mình, bao nhiêu năm nay ông ta đã gặp đủ kiểu người, ở nơi hỗn loạn như giới giải trí ông ta đã rèn luyện tốt bản lĩnh cho mình…
“Bên trên cho biết, mười năm trước ông đột nhiên bỏ đi, cho đến hai năm trước ông lại đột nhiên xuất hiện. Vậy ông có thể nói cho chúng tôi biết trong tám năm qua, ông đã đi đâu không?”
Lưu Mậu Quốc vươn tay ra vuốt râu của mình và nở một nụ cười thoải mái: “Còn có gì không nói được chứ. Mấy năm trước tâm trạng không tốt, cho nên tôi giống như kẻ lang thang, đi khắp nơi, tới đâu ăn xin tới đó. Đi nhiều nơi rồi tâm trạng cũng dần dần hồi phục, chuyện trong quá khứ cứ để nó trôi qua như vậy. Sau này có được sự giúp đỡ của quý nhân, tôi mới cơ hội làm lại một lần nữa.”
Nếu là người bình thường có lẽ khi nghe thấy những lợi này đều sẽ cảm động. Nhưng Hạ Thần Phong biết Lưu Mậu Quốc đang cố ý thể hiện điều này ra cho người khác thấy.
Anh lấy một tờ hóa đơn chuyển phát nhanh ra, “Hóa đơn này là ông ký phải không?”
Tên người nhận trong hóa đơn không phải Lưu Mậu Quốc mà là tên một thành viên trong nhóm nhạc mà ông ta quản lý. Lưu Mậu Quốc liếc nhìn rồi cười đáp, “Nhóm nhạc của chúng tôi bây giờ rất nổi tiếng, ngày nào cũng có rất nhiều fan trên toàn quốc gửi quà đến, tôi thật sự không nhớ được nhiều số như vậy, nhưng tôi nghĩ chắc là tôi nhận, dù sao thì quà của fan cũng được trực tiếp gửi đến công ty, đã qua kiểm tra không có vấn đề gì mới cho đám trẻ nhận.”
Hạ Thần Phong cười: “Vậy ông có biết bên trong là gì không?”
Lưu Mậu Quốc ngơ ngác một lát rồi cười nói: “Tôi nói này cậu cảnh sát, các cậu như vậy có phải là nghĩ tôi là đồng phạm không? Tôi không quen biết gì hung thủ đâu! Hơn nữa, giữa tôi và Trương An An không có bất cứ thù oán nào, việc gì tôi phải giết cô ta chứ…”
Lục Dao cười khổ, hai mắt cô nhìn thẳng vào Hạ Thần Phong, “Đội trưởng Hạ, tuy bình thường hành vi của tôi hơi cổ quái nhưng vẫn chưa đến mức kết oán với người khác. Chiếc xe đó cố ý xông thẳng vào tôi, điểm này tôi nghĩ có thể nhìn thấy rõ qua camera giao thông… Dạo này, tranh chấp duy nhất tôi bị cuốn vào chỉ có chuyện của Trương An An, cho nên vừa rồi tôi mới gọi điện cho cảnh sát Phương hỏi xem rốt cuộc có những ai biết về việc này.”
Đương nhiên là Hạ Thần Phong đã xem qua video giám sát đó rồi, lúc này anh vẫn lưu nó trong điện thoại của mình, chiếc xe không có mắt đó trực tiếp đâm vào Lục Dao từ giữa đường. Nếu không phải Lục Dao đột ngột dừng lại và kéo bà lão đã bị dọa sợ vậy thì trong vụ việc này có ít nhất hai người sẽ bị thương nặng hoặc là mất mạng.
Trước khi vụ việc của Trương An An xảy ra, quả thực cô là một sinh viên đại học mờ nhạt. Nhưng bây giờ Lục Dao lại đột nhiên bị người ta muốn tông chết, cô thật sự nghĩ không thông.
Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, “Lúc đó ở hiện trường phía đông vùng ngoại thành, cô làm ra hành động khác người như vậy, cô không nghĩ đến việc cho dù người của Cục Cảnh sát không nói thì những người ở thôn đó cũng sẽ không nói sao?”
Lục Dao nghe xong liền cau chặt mày, “Lẽ nào cảnh sát các anh chưa tìm được manh nối nào khác à, hung thủ đó sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, lần này nếu không thành công…”
“Không có lần sau.” Hạ Thần Phong đứng lên, “Mấy ngày này tôi sẽ sắp xếp một cảnh sát nữ qua đây, cô yên tâm, kẻ đó sẽ không có cơ hội nữa đâu.”
Hạ Thần Phong ra khỏi bệnh viện, anh cau chặt mày nhìn bầu trời âm u, đúng vào lúc này Tiểu Đao gọi điện thoại đến nói Lưu Mậu Quốc đã bị mời về đồn cảnh sát rồi.
Cảnh sát đã xác định, vào ngày thứ hai của vụ án quả thực Lưu Mậu Quốc có nhận được một bưu kiện gửi đến từ trong thành phố, mà nơi xuất phát của bưu kiện đó chính là phía đông vùng ngoại thành.
Lưu Mậu Quốc là một người đàn ông không quá năm mươi tuổi, vậy mà nhìn ông ta cứ như người gần sáu mươi rồi. Nếu không phải có thẻ căn cước chứng minh, Tiểu Đao cũng khó biết được người trước mắt này lại là Lưu Mậu Quốc.
Hạ Thần Phong đẩy cửa phòng thẩm vấn, anh nhìn thấy một người đàn ông trọc đầu, trên trán có nếp nhăn rất sâu, còn râu mọc ở trên cằm cũng đã trở nên bạc trắng.
Lưu Mậu Quốc rất bình tĩnh, ông ta nhìn thấy Hạ Thần Phong đi vào còn khẽ cười với anh, “Cảnh sát Hạ, không biết vì sao các cậu mời tôi đến đây?”
Hạ Thần Phong để ảnh của Lưu Chí Cường ở trên bàn, ngón tay của anh chỉ vào bức ảnh, “Ông có quen người này không?”
Lưu Mậu Quốc cầm bức ảnh lên, nghiên cứu kỹ một lượt, sau đó cười bỏ ảnh xuống, khẽ lắc đầu, “Cảnh sát, tôi chưa gặp người này bao giờ...”
Nghe thấy câu trả lời quyết đoán như vậy Hạ Thần Phong chỉ nheo mắt nhìn Lưu Mậu Quốc: “Chưa gặp bao giờ, ông chắc chắn không?”
Lưu Mậu Quốc cười, ông ta chỉ vào huyệt Thái Dương của mình và nói: “Những việc khác tôi không dám nói bừa. Lưu Mậu Quốc tôi đây cái gì cũng không biết chỉ có khả năng nhớ mặt người là rất tốt, chỉ cần gặp một lần thì tôi chắc chắn sẽ nhớ. Cảnh sát Hạ, cậu cũng biết rồi đấy, người làm quản lý như chúng tôi ngày nào cũng phải tiếp xúc với đủ loại người, biết mình biết người tự nhiên đi đâu cũng dễ làm việc, cho nên dù là ai tôi cũng đều nhớ được. Nhưng người này tôi thật sự chưa gặp bao giờ.”
Hạ Thần Phong nghe thấy đáp án này cũng không vội, anh chỉ thu bức ảnh về, dường như là muốn nói chuyện đàng hoàng với Lưu Mậu Quốc, anh bắt tréo chân, người tựa vào ghế, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Tôi nghe nói trước đây ông làm kinh doanh tự do, sao biến mất một thời gian đã chuyển sang làm quản lý rồi, ông nhảy việc cũng xa quá đấy.”
Đứng trước câu hỏi sắc bén như vậy, Lưu Mậu Quốc cũng chỉ cười, đôi mắt của ông ta không có sự trốn tránh nào: “Cảnh sát Hạ, cậu đã mời tôi đến, đương nhiên là đã điều tra qua thông tin của tôi. Mười năm trước, con gái tôi nhảy lầu tự sát, lúc đó tôi và vợ tôi đều không thể chấp nhận sự thật này. Tôi ở đó sẽ luôn nhớ đến con tôi, vợ tôi cũng bỏ đi, cũng không có tâm trạng làm ăn nữa, cuộc sống khó khăn nên chúng tôi đã ly hôn… Sau khi ly hôn, tôi liền rời khỏi nơi đó…”
Nói xong, Lưu Mậu Quốc liền thở dài, “Còn việc làm người quản lý cũng là một cơ hội, một người trong ban nhạc nam bây giờ là do tôi đưa vào, cho nên bên trên liền cho tôi cơ hội này…”
Khi Lưu Mậu Quốc nói những lời này, trong ánh mắt không hề có sự trốn tránh cũng không có chút chấn động nào, bao gồm cả việc nói về cô con gái đã qua đời của ông ta, ngoại trừ sự than thở và đau thương trong giọng điệu, Hạ Thần Phong không nhìn thấy bất cứ sự bi thương nào trong mắt ông ta.
Giống như Lưu Mậu Quốc tự nói về bản thân mình, bao nhiêu năm nay ông ta đã gặp đủ kiểu người, ở nơi hỗn loạn như giới giải trí ông ta đã rèn luyện tốt bản lĩnh cho mình…
“Bên trên cho biết, mười năm trước ông đột nhiên bỏ đi, cho đến hai năm trước ông lại đột nhiên xuất hiện. Vậy ông có thể nói cho chúng tôi biết trong tám năm qua, ông đã đi đâu không?”
Lưu Mậu Quốc vươn tay ra vuốt râu của mình và nở một nụ cười thoải mái: “Còn có gì không nói được chứ. Mấy năm trước tâm trạng không tốt, cho nên tôi giống như kẻ lang thang, đi khắp nơi, tới đâu ăn xin tới đó. Đi nhiều nơi rồi tâm trạng cũng dần dần hồi phục, chuyện trong quá khứ cứ để nó trôi qua như vậy. Sau này có được sự giúp đỡ của quý nhân, tôi mới cơ hội làm lại một lần nữa.”
Nếu là người bình thường có lẽ khi nghe thấy những lợi này đều sẽ cảm động. Nhưng Hạ Thần Phong biết Lưu Mậu Quốc đang cố ý thể hiện điều này ra cho người khác thấy.
Anh lấy một tờ hóa đơn chuyển phát nhanh ra, “Hóa đơn này là ông ký phải không?”
Tên người nhận trong hóa đơn không phải Lưu Mậu Quốc mà là tên một thành viên trong nhóm nhạc mà ông ta quản lý. Lưu Mậu Quốc liếc nhìn rồi cười đáp, “Nhóm nhạc của chúng tôi bây giờ rất nổi tiếng, ngày nào cũng có rất nhiều fan trên toàn quốc gửi quà đến, tôi thật sự không nhớ được nhiều số như vậy, nhưng tôi nghĩ chắc là tôi nhận, dù sao thì quà của fan cũng được trực tiếp gửi đến công ty, đã qua kiểm tra không có vấn đề gì mới cho đám trẻ nhận.”
Hạ Thần Phong cười: “Vậy ông có biết bên trong là gì không?”
Lưu Mậu Quốc ngơ ngác một lát rồi cười nói: “Tôi nói này cậu cảnh sát, các cậu như vậy có phải là nghĩ tôi là đồng phạm không? Tôi không quen biết gì hung thủ đâu! Hơn nữa, giữa tôi và Trương An An không có bất cứ thù oán nào, việc gì tôi phải giết cô ta chứ…”
Bình luận truyện