Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 50: Thổ lộ
Lục Dao khẽ mở miệng, cô vốn muốn Chu Văn tự bỏ cuộc, nhưng bây giờ thật không ngờ Chu Văn lại trực tiếp thổ lộ. Nói thẳng ra, tuy Lục Dao trông rất xinh đẹp, nhưng từ bé đến lớn lại là lần đầu tiên có người tỏ tình với mình, cô hít sâu mấy hơi, ổn định lại tâm trạng của mình.
“Chu Văn, tớ nghĩ thái độ trước đây của tớ đã rất rõ ràng rồi, chúng ta hoàn toàn không hợp.” Lục Dao lần đầu tiên nhìn Chu Văn và nói một cách nghiêm túc.
Chu Văn là người được nuông chiều từ bé, bố mẹ là kỹ sư thiết kế nổi tiếng ở thành phố Tô, tự mở một công ty nhỏ, gia đình có điều kiện như vậy, sao có thể chấp nhận cô chứ?
Lục Dao thấy rất rõ ràng, cho nên cô rất hiểu địa vị của mình, cái gì là của cô thì sẽ là của cô, cái gì không phải của cô thì dù thế nó cũng không thuộc về cô.
Hồng Loan tinh(*) của Chu văn hoàn toàn không có động tĩnh, cho dù bây giờ cậu có thực sự thích cô, vậy đó cũng là một mối tình không có kết quả.
(*) Hồng Loan tinh: trong tử vi là Phụ tinh loại Dâm tinh với ngũ hành Thủy, có đặc tính tốt đẹp, khoái lạc, mang đến may mắn, ý nghĩa tốt lành, cưới hỏi.
Chu Văn nhìn người con gái ở trước mặt, đây là lần đầu tiên cậu chắn trước mặt Lục Dao, quang minh chính đại chăm chú nhìn cô, trong mắt cậu là vẻ bi thương và đau khổ, “Lục Dao, tại sao cậu không muốn cho tớ cơ hội.”
“Nếu cậu cho tớ một cơ hội, tớ sẽ chứng mình lựa chọn của cậu là đúng, tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt, nhưng bây giờ vì sao ngày cả một cơ hội cậu cũng không muốn cho tớ?”
“Chu Văn, bố mẹ cậu sẽ không chấp nhận tớ đâu, một mối tình không được bố mẹ xem trọng, cậu cảm thấy có thể duy trì bao lâu…”
“Cậu chưa hề gặp bố mẹ tớ, vì sao cậu lại khẳng định bọn họ không thích cậu...” Chu Văn không hiểu, tại sao Lục Dao lại nói một cách chắc chắn như vậy.
“Bố cậu tuổi trẻ đã thành công, rất có tài trong lĩnh vực thiết kế, nhưng lại bị ám ảnh bởi danh lợi quá mức. Tám năm trước, nhà cậu hẳn là có một đợt kinh tế bất ổn định, sau đó bố cậu bắt đầu hướng đến tiền và lợi ích, cho nên bây giờ đã đến một công ty làm quản lý cấp cao, mà mẹ cậu từ nhở đã nuông chiều cậu... Cậu cảm thấy bố mẹ cậu sẽ chấp nhận một đứa không cha không mẹ, đến từ vùng hẻo lánh là tớ không?” Lục Dao mới chỉ suy tính một lần đã đại khái hiểu được tình hình của bố mẹ Chu Văn.
“Cậu... Làm sao cậu biết được?” Chu Văn đương nhiên biết chuyện tám năm trước bố mẹ mình đầu tư thất bại, nhưng chuyện này chỉ có người trong nhà biết, chưa bao giờ nói với người ngoài. Chu Văn nhớ lại trong trường có mấy lời đồn, Lục Dao là một người lập dị, ngày nào cũng giống như thầy bói...
“Lớp trưởng, cậu sẽ gặp được một mối nhân duyên tốt, nhưng không phải là ở chỗ tớ, nhân duyên của cậu ba năm sau mới đến... Đến lúc đó, cậu mới thực sự biết thế nào là yêu.” Lục Dao nói xong, không định nhìn xem Chu Văn sẽ kinh ngạc nhiên thế nào, cô vòng qua Chu Văn đi vào ký túc xá, bỏ lại một mình Chu Văn cúi đầu đứng trong gió lạnh, không biết đang nghĩ gì.
Toàn bộ khu ký túc xá rất yên tĩnh, cô quản lý ký túc mấy ngày này cũng không ở đây, cho nên chìa khóa cửa chính giao cho Lục Dao, Lục Dao đi trên lối đi nhỏ, bỗng nhiên dừng bước nhìn xung quanh.
Tuy xung quanh không có âm thanh gì, nhưng trong lòng Lục Dao lại cảm thấy bất an, và tất cả đều được chứng thực khi Lục Dao mở cửa phòng ký túc ra.
Đồ vật bên trong phòng đều bị đã người khác động vào, tủ của Lục Dao cũng bị mở ra, may mà trong thời gian này, Lục Dao đều để bản ghi chép và tiền cổ ông nội để lại vào trong túi mang theo bên mình, cho nên dù toàn bộ tủ của cô bị người ta mang đi thì cũng không đau lòng, nhưng bây giờ điều khiến Lục Dao thực sự tức giận chính là sự khiêu khích của đối phương.
Cô nhìn nửa mảnh đồng tiền cổ nằm trên bàn học mình, đây là một kiểu khiêu khích rất rõ ràng, cũng là một loại uy hiếp. Nếu như Lục Dao lại nhúng tay vào, vậy kết cục của cô sẽ giống như đồng tiền cổ này, bị người trực tiếp phá hủy.
Lục Dao giận quá hóa cười, cô nhìn đồ đạc trong phòng, tuy rất loạn nhưng bên trong có thêm rất nhiều những thứ vốn không thuộc về phòng này, ví dụ như trong góc phòng giấu mấy cái đinh, ví như thứ trong bùn đất của chậu hoa.
Lục Dao mỉm cười, tìm ra hết mấy thứ đồ này, sau đó tìm lấy cái túi đựng rác, vứt vào trong đó.
Cuối cùng Lục Dao ngồi trước bàn học, nhìn nửa mảnh tiền cổ đó, ký túc xá này đã không còn an toàn nữa rồi, nếu như bọn chúng thật sự muốn động đến cô, vậy thì bây giờ trường học căn bản không bảo vệ được cô.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ trường đều rất yên tĩnh. Lần đầu tiên Lục Dao cảm thấy ký túc xá thật lớn, lớn đến mức bản thân cô cảm thấy có chút sợ hãi. Cô nhắm mắt lại, nhưng cứ nghĩ đến phòng đã bị đám người đó bước vào rồi, cô không thể nào yên tâm mà ngủ. Lục Dao nắm chặt lấy ba đồng tiền cổ ở trong tay, như muốn nhận được cảm giác an toàn.
Tí tách tí tách…
Điện ở ký túc xá bị cắt vào đúng 12 giờ đêm, Lục Dao đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, “Vù vù vù...”
Cô bật chiếc đèn tích điện nhỏ lên, ngồi dậy.
Ngoài phòng lúc này gió to đang thổi, từng giọt nước mưa đập vào cửa sổ “Lộp bộp, lộp bộp”, “Tí tách tí tách...” Lục Dao giơ đèn lên trèo xuống giường, đi vào toilet đưa tay vặn nhanh vòi nước, tiếng giọt nước mưa cũng từ từ biến mất.
Lục Dao quay về bên cạnh bàn học, cô đã không còn buồn ngủ nữa, “Không đúng...” Lục Dao chưa bao giờ có cảm giác hoảng hốt như thế này. Lục Dao hoàn toàn không học sâu về phong thủy, ông nội Lục Dao chủ yếu chỉ truyền cho cô bói toán và phương pháp xem quẻ, âm dương phong thủy cô hoàn toàn chỉ học được đại khái, nhưng bây giờ Lục Dao cảm thấy bản thân mình cần phải học lại những gì trước đây đã học một lần nữa.
Lục Dao không thể không thừa nhận, trên phương diện phong thủy, bản thân mình có thể là người mới nhập học. Tuy mạch âm dương này khác nhau, nhưng suy cho cùng vẫn có chỗ giống nhau.
Cô day huyệt Thái Dương, bỗng nhiên nhìn thấy bàn học vốn trống rỗng không có vật gì lại xuất hiện nửa mảnh tiền cổ. Lục Dao cầm đèn chiếu vào nửa đồng tiền cổ đó, sau đó lấy ra từ trong ngăn kéo một nửa nữa, hai mảnh có thể ghép lại thành một đồng tiền cổ hoàn chỉnh.
Lục Dao quay đầu lại, nhưng sau lưng sau lung không có thứ gì, cô nhớ rất rõ, trước khi đi ngủ trên bàn học không có gì cả, bây giờ lại phát hiện nửa mảnh tiền cổ, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là sau khi Lục Dao đi ngủ, có người vào phòng ký túc xá của cô. Ký túc xá tắt điện lúc 12 giờ đúng, bản thân Lục Dao sau khi tắt đèn mới ngủ chập chờn, mà bây giờ mới là hai giờ sáng… Cũng có nghĩa là có khả năng khi cô ngủ chưa lâu, mấy người đó đã vào rồi... Vậy làm sao chúng biết mình đã ngủ rồi…
Lục Dao không biết rốt cuộc là cô đang sợ hãi hay giận dữ. Cô hết lần này đến lần khác bị người khác uy hiếp, cảm giác này rất khó chịu, thuật phong thủy của nhà họ Lục chưa bao giờ dùng để hại người, nhưng không có nghĩa là con gái nhà họ Lục có thể tùy tiện bắt nạt.
Nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mắt, Lục Dao bây giờ là một cô gái đơn độc không nơi nương tựa, hơn nữa lại sống trong thời đại con người hoàn toàn không tin vào phong thủy.
“Chu Văn, tớ nghĩ thái độ trước đây của tớ đã rất rõ ràng rồi, chúng ta hoàn toàn không hợp.” Lục Dao lần đầu tiên nhìn Chu Văn và nói một cách nghiêm túc.
Chu Văn là người được nuông chiều từ bé, bố mẹ là kỹ sư thiết kế nổi tiếng ở thành phố Tô, tự mở một công ty nhỏ, gia đình có điều kiện như vậy, sao có thể chấp nhận cô chứ?
Lục Dao thấy rất rõ ràng, cho nên cô rất hiểu địa vị của mình, cái gì là của cô thì sẽ là của cô, cái gì không phải của cô thì dù thế nó cũng không thuộc về cô.
Hồng Loan tinh(*) của Chu văn hoàn toàn không có động tĩnh, cho dù bây giờ cậu có thực sự thích cô, vậy đó cũng là một mối tình không có kết quả.
(*) Hồng Loan tinh: trong tử vi là Phụ tinh loại Dâm tinh với ngũ hành Thủy, có đặc tính tốt đẹp, khoái lạc, mang đến may mắn, ý nghĩa tốt lành, cưới hỏi.
Chu Văn nhìn người con gái ở trước mặt, đây là lần đầu tiên cậu chắn trước mặt Lục Dao, quang minh chính đại chăm chú nhìn cô, trong mắt cậu là vẻ bi thương và đau khổ, “Lục Dao, tại sao cậu không muốn cho tớ cơ hội.”
“Nếu cậu cho tớ một cơ hội, tớ sẽ chứng mình lựa chọn của cậu là đúng, tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt, nhưng bây giờ vì sao ngày cả một cơ hội cậu cũng không muốn cho tớ?”
“Chu Văn, bố mẹ cậu sẽ không chấp nhận tớ đâu, một mối tình không được bố mẹ xem trọng, cậu cảm thấy có thể duy trì bao lâu…”
“Cậu chưa hề gặp bố mẹ tớ, vì sao cậu lại khẳng định bọn họ không thích cậu...” Chu Văn không hiểu, tại sao Lục Dao lại nói một cách chắc chắn như vậy.
“Bố cậu tuổi trẻ đã thành công, rất có tài trong lĩnh vực thiết kế, nhưng lại bị ám ảnh bởi danh lợi quá mức. Tám năm trước, nhà cậu hẳn là có một đợt kinh tế bất ổn định, sau đó bố cậu bắt đầu hướng đến tiền và lợi ích, cho nên bây giờ đã đến một công ty làm quản lý cấp cao, mà mẹ cậu từ nhở đã nuông chiều cậu... Cậu cảm thấy bố mẹ cậu sẽ chấp nhận một đứa không cha không mẹ, đến từ vùng hẻo lánh là tớ không?” Lục Dao mới chỉ suy tính một lần đã đại khái hiểu được tình hình của bố mẹ Chu Văn.
“Cậu... Làm sao cậu biết được?” Chu Văn đương nhiên biết chuyện tám năm trước bố mẹ mình đầu tư thất bại, nhưng chuyện này chỉ có người trong nhà biết, chưa bao giờ nói với người ngoài. Chu Văn nhớ lại trong trường có mấy lời đồn, Lục Dao là một người lập dị, ngày nào cũng giống như thầy bói...
“Lớp trưởng, cậu sẽ gặp được một mối nhân duyên tốt, nhưng không phải là ở chỗ tớ, nhân duyên của cậu ba năm sau mới đến... Đến lúc đó, cậu mới thực sự biết thế nào là yêu.” Lục Dao nói xong, không định nhìn xem Chu Văn sẽ kinh ngạc nhiên thế nào, cô vòng qua Chu Văn đi vào ký túc xá, bỏ lại một mình Chu Văn cúi đầu đứng trong gió lạnh, không biết đang nghĩ gì.
Toàn bộ khu ký túc xá rất yên tĩnh, cô quản lý ký túc mấy ngày này cũng không ở đây, cho nên chìa khóa cửa chính giao cho Lục Dao, Lục Dao đi trên lối đi nhỏ, bỗng nhiên dừng bước nhìn xung quanh.
Tuy xung quanh không có âm thanh gì, nhưng trong lòng Lục Dao lại cảm thấy bất an, và tất cả đều được chứng thực khi Lục Dao mở cửa phòng ký túc ra.
Đồ vật bên trong phòng đều bị đã người khác động vào, tủ của Lục Dao cũng bị mở ra, may mà trong thời gian này, Lục Dao đều để bản ghi chép và tiền cổ ông nội để lại vào trong túi mang theo bên mình, cho nên dù toàn bộ tủ của cô bị người ta mang đi thì cũng không đau lòng, nhưng bây giờ điều khiến Lục Dao thực sự tức giận chính là sự khiêu khích của đối phương.
Cô nhìn nửa mảnh đồng tiền cổ nằm trên bàn học mình, đây là một kiểu khiêu khích rất rõ ràng, cũng là một loại uy hiếp. Nếu như Lục Dao lại nhúng tay vào, vậy kết cục của cô sẽ giống như đồng tiền cổ này, bị người trực tiếp phá hủy.
Lục Dao giận quá hóa cười, cô nhìn đồ đạc trong phòng, tuy rất loạn nhưng bên trong có thêm rất nhiều những thứ vốn không thuộc về phòng này, ví dụ như trong góc phòng giấu mấy cái đinh, ví như thứ trong bùn đất của chậu hoa.
Lục Dao mỉm cười, tìm ra hết mấy thứ đồ này, sau đó tìm lấy cái túi đựng rác, vứt vào trong đó.
Cuối cùng Lục Dao ngồi trước bàn học, nhìn nửa mảnh tiền cổ đó, ký túc xá này đã không còn an toàn nữa rồi, nếu như bọn chúng thật sự muốn động đến cô, vậy thì bây giờ trường học căn bản không bảo vệ được cô.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ trường đều rất yên tĩnh. Lần đầu tiên Lục Dao cảm thấy ký túc xá thật lớn, lớn đến mức bản thân cô cảm thấy có chút sợ hãi. Cô nhắm mắt lại, nhưng cứ nghĩ đến phòng đã bị đám người đó bước vào rồi, cô không thể nào yên tâm mà ngủ. Lục Dao nắm chặt lấy ba đồng tiền cổ ở trong tay, như muốn nhận được cảm giác an toàn.
Tí tách tí tách…
Điện ở ký túc xá bị cắt vào đúng 12 giờ đêm, Lục Dao đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, “Vù vù vù...”
Cô bật chiếc đèn tích điện nhỏ lên, ngồi dậy.
Ngoài phòng lúc này gió to đang thổi, từng giọt nước mưa đập vào cửa sổ “Lộp bộp, lộp bộp”, “Tí tách tí tách...” Lục Dao giơ đèn lên trèo xuống giường, đi vào toilet đưa tay vặn nhanh vòi nước, tiếng giọt nước mưa cũng từ từ biến mất.
Lục Dao quay về bên cạnh bàn học, cô đã không còn buồn ngủ nữa, “Không đúng...” Lục Dao chưa bao giờ có cảm giác hoảng hốt như thế này. Lục Dao hoàn toàn không học sâu về phong thủy, ông nội Lục Dao chủ yếu chỉ truyền cho cô bói toán và phương pháp xem quẻ, âm dương phong thủy cô hoàn toàn chỉ học được đại khái, nhưng bây giờ Lục Dao cảm thấy bản thân mình cần phải học lại những gì trước đây đã học một lần nữa.
Lục Dao không thể không thừa nhận, trên phương diện phong thủy, bản thân mình có thể là người mới nhập học. Tuy mạch âm dương này khác nhau, nhưng suy cho cùng vẫn có chỗ giống nhau.
Cô day huyệt Thái Dương, bỗng nhiên nhìn thấy bàn học vốn trống rỗng không có vật gì lại xuất hiện nửa mảnh tiền cổ. Lục Dao cầm đèn chiếu vào nửa đồng tiền cổ đó, sau đó lấy ra từ trong ngăn kéo một nửa nữa, hai mảnh có thể ghép lại thành một đồng tiền cổ hoàn chỉnh.
Lục Dao quay đầu lại, nhưng sau lưng sau lung không có thứ gì, cô nhớ rất rõ, trước khi đi ngủ trên bàn học không có gì cả, bây giờ lại phát hiện nửa mảnh tiền cổ, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là sau khi Lục Dao đi ngủ, có người vào phòng ký túc xá của cô. Ký túc xá tắt điện lúc 12 giờ đúng, bản thân Lục Dao sau khi tắt đèn mới ngủ chập chờn, mà bây giờ mới là hai giờ sáng… Cũng có nghĩa là có khả năng khi cô ngủ chưa lâu, mấy người đó đã vào rồi... Vậy làm sao chúng biết mình đã ngủ rồi…
Lục Dao không biết rốt cuộc là cô đang sợ hãi hay giận dữ. Cô hết lần này đến lần khác bị người khác uy hiếp, cảm giác này rất khó chịu, thuật phong thủy của nhà họ Lục chưa bao giờ dùng để hại người, nhưng không có nghĩa là con gái nhà họ Lục có thể tùy tiện bắt nạt.
Nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mắt, Lục Dao bây giờ là một cô gái đơn độc không nơi nương tựa, hơn nữa lại sống trong thời đại con người hoàn toàn không tin vào phong thủy.
Bình luận truyện