Sổ Điểm Danh Vạn Giới

Chương 75: Chín trăm chín mươi sáu phúc báo chưởng



Sau khi bị đánh thừa sống thiếu chết rồi lại tung lá bài tẩy ra nói không chừng sẽ lội ngược dòng một cách ngoạn mục, hơn nữa lá bài tẩy cũng đại diện cho một loại uy hiếp.

Nhưng ngọc phù thiên thủ đại phật chưởng mà Hứa Kỳ Tịch mua được từ anh Diệu… có thể dùng hai lần!

Gặp mặt dùng một phát cũng chẳng hề hấn gì.

Mở màn ra bài bùng nổ luôn!

Ngay khi Hứa Kỳ Tịch phân thân vung lá bài tẩy ra, hai mắt của tinh tinh vương phía đối diện cũng sáng bừng lên. Dù cho có bị Lôi Xiêm La của Diệt Phượng đánh thẳng vào mặt nó cũng không quan tâm.

Nó bị thương khá nặng nhưng không ảnh hưởng đến gân cốt.

Nó nhảy cao lên hai trăm mét… chỉ trong nháy mắt đã vọt đến bên cạnh Hứa Kỳ Tịch, sau đó điều động năng lượng bội hóa.

Bùm ~ tinh tinh vương trên bầu trời lập tức hóa thành một vật khổng lồ cao bốn mươi hai mét!

Nó cao gần bằng mười bốn tầng lầu.

Nó chỉ cần đè xuống thôi là đã đủ để nghiền nát Hứa Kỳ Tịch rồi!

Đây là hình thái lớn nhất mà tinh tinh vương có thể bội hóa ra khi chịu trói buộc của thế giới gương… nhưng thế là đủ rồi! Chỉ cần cơ thể khổng lồ này nện xuống là đã có thể nghiền nát tất cả mọi thứ bên dưới.

Đầu mà bị dập rồi có lẽ sẽ không còn ngon nữa, nhưng nó không bận tâm. Có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là dinh dưỡng vẫn đầy đủ là được rồi.

Đối mặt với vật thể khổng lồ cao bốn mươi hai mét nện xuống từ độ cao hai trăm mét, bác sĩ Diệt Hoàng tái cả mặt.

Điều đáng sợ hơn là vật thể khổng lồ này còn được bao quanh bởi khí độc… giống như bị bôi phân toàn thân vậy, làm họ không biết nên ra tay từ đâu.

Nhưng tinh tinh vương trên bầu trời còn chưa đắc ý được một giây…

Một bàn tay khổng lồ đột nhiên vươn ra, tóm lấy cổ họng của nó, treo nó lơ lửng trong không trung, không cho nó đè xuống!

Tinh tinh vương: “???”

“Thiên Thủ Đại Phật Chưởng!” Giọng nói bình tĩnh lí nhí của Hứa Kỳ Tịch phân thân vang lên ở bên dưới.

Quả nhiên thứ anh Diệu bán toàn là đồ tốt cả.

Ngọc phù này có uy lực chém giết tất cả tinh thú cảnh giới thứ ba, sở hữu sức phá hoại đủ để thay đổi địa hình, đây là sức phá hoại cực hạn của cảnh giới thứ tư.

Lúc này, sau lưng Hứa Kỳ Tịch, một ảnh ảo khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất hiện lên, cao gấp đôi tinh tinh vương.

Sau lưng ảnh ảo khổng lồ này là ảnh ảo ngàn tay.

Thứ tóm lấy tinh tinh vương chỉ là một trong số một nghìn bàn tay của nó mà thôi.

Tinh tinh vương: “???”

Đây là năng lực gì vậy, phạm quy rồi đó, thế giới này có tồn tại đẳng cấp cao như thế từ khi nào vậy?

Hơn nữa tại sao thế giới gương này lại chịu được kỹ năng cường đại như thế được chứ?

Rõ ràng lực chiến cảnh giới thứ ba đỉnh phong mà nó phát huy lúc trước cũng bị thế giới gương trói buộc, hành động khó khăn. Nhưng uy lực của đối phương lại hoàn toàn không chịu sự hạn chế của thế giới gương.

“Kết thúc rồi.” Giọng nói của Hứa Kỳ Tịch phân thân lại vang lên.

Ngay sau đó, ảnh ảo khổng lồ đó lại vươn ba bàn tay ra, một tay hướng lên bắt lấy hai tay của tinh tinh vương, một tay vươn xuống dưới tóm lấy hai chân, tay còn lại kẹp lấy cái đuôi vảy lân.

Chín trăm chín mươi sáu bàn tay còn lại thì đấm đá tinh tinh vương.

“Không ~~” Tinh tinh vương kêu lên tuyệt vọng, tiếng hét vang vọng cả thế giới gương.

Ôi tàn nhẫn quá.

Nó như một đứa trẻ yếu đuối bị người lớn bắt được, liều mạng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi bàn tay to lớn, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn chín trăm chín mươi sáu phúc báo chưởng vô tình đánh mình.

Nó rất phản cảm với chín trăm chín mươi sáu bàn tay này, thậm chí không cần đến chín trăm chín mươi sáu, nó cảm thấy đến sáu bàn tay ban đầu nó cũng không chịu được.

Nhưng kỹ năng đã tung ra rồi, sao có thể thu hồi lại đây?

Hứa Kỳ Tịch phân thân không thể lãng phí một nghìn bàn tay này... Cho dù cuối cùng đánh vào không khí cũng phải phát huy hết tác hiệu quả của một nghìn bàn tay.

Đoàng đoàng đoàng ~

Tiếng sét đánh vang vọng trong thế giới gương.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, xem con tinh tinh vương yếu đuối, đáng thương này bị treo lên đánh theo đúng nghĩa đen.

Chưởng đầu tiên đánh xuống, giáp xác vảy lân mà tinh tinh vương vẫn lấy làm kiêu ngạo nứt vỡ...

Chưởng thứ hai đánh xuống, toàn bộ vảy lân của tinh tinh vương rơi ra, da bong thịt tróc...

Nhất là phần đầu của nó, lông bị cháy hết, để lộ da thịt bên dưới lớp lông... Đây là hiệu quả ẩn của chín trăm chín mươi sáu phúc báo chưởng.

Sau đó thì không còn nữa, chín trăm chín mươi tư bàn tay về sau gần như chỉ là tàn ảnh, không thể phân biệt được là chưởng thứ mấy, tóm lại là không ngừng đánh xuống chỗ tinh tinh vương.

Mỗi một chưởng đều đánh nổ không khí, phát ra tiếng sấm vang rền.

Nhân vật bi thảm nhất vở kịch này chính là... không khí, nó phải chịu đựng tổn thương mình không nên chịu đựng, phần lớn chín trăm chín mươi sáu chưởng này đều đánh vào người nó.

Hơn nữa, nó là người vô tội mà.

Một lúc lâu sau...

Bàn tay khổng lồ liên tục múa may trong không trung cũng ngừng lại.

Ảnh ảo người khổng lồ đáng sợ kia từ từ thu tay lại. Một nghìn bàn tay khép lại, tản ra khí tức từ bi, như đang siêu độ cho kẻ địch vậy.

Thí chủ, phải biết yêu thương.

Cái gì? Ngươi không muốn tương thân tương ái à?

Ngươi nhìn một nghìn bàn tay của ta, nói lại lần nữa đi?

Ảnh ảo khổng lồ có khí tức từ bi tản ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, cuối cùng hóa thành vô số đốm sáng rồi tan biến.

Mà tinh tinh vương khiến tiểu đội thảo phạt đau đầu cũng đã bị đánh ra bã rồi.

“Đáng tiếc quá... Vốn còn đang muốn lấy bộ phận nguồn độc của nó.” Diệt Phượng nói nhỏ.

Thế nhưng khi người khổng lồ một nghìn tay kia hiện lên, cô đã biết không thể giữ lại nguồn độc được rồi.

“Không giữ lại được nguồn độc nhưng gai độc thì vẫn có một cái đây... Diệt Phượng cứu ta với.”

Ở cách đó không xa, giọng nói yếu ớt của đội trưởng Phúc Hắc vang lên.

Lúc này đội trưởng Phúc Hắc đang bị tinh thú slime đè lên. Cũng may hắn không phải thiếu nữ xinh tươi, nếu không cảnh tượng này đã thành kịch bản phim người lớn rồi.

Ở bên dưới, Hứa Kỳ Tịch phân thân tỏ vẻ cao thâm, cất ngọc phù Thiên Thủ Đại Phật Chưởng quý giá đi.

Còn có thể dùng một lần nữa!

Là bài tẩy này mạnh quá.

Điều quan trọng hơn là, chiêu này siêu ngầu!

Không biết có thể lắp nó vào đại kiếm, biến thành kỹ năng chủ động của mình không nhỉ?

Đến lúc đó thử xem sao, nếu như có thể dung hòa nó vào đại kiếm thì ngon lành cành đào rồi.

Hứa Kỳ Tịch phân thân vừa nghĩ vừa vươn tay ra.

Chốc lát sau, một phù văn chúc phúc rơi từ không trung xuống đúng lòng bàn tay của Hứa Kỳ Tịch phân thân.

Đây chính là ngọc phù mà tinh tinh vương bạo ra.

[Chúc người co được dãn được, to được nhỏ được, co duỗi tùy ý.]

Hứa Kỳ Tịch phân thân: “…”

Đột nhiên nó lại không muốn có phù văn này nữa rồi, nhọ lắm.

Nhưng thú phù này thật sự rất phù hợp với đại kiếm của nó.

Nếu như có thể lắp phù văn này vào đại kiếm thì có thể thu nhỏ phong to đại kiếm, biến hóa tùy ý.

Hơn nữa theo như tính chất của đại kiếm, cho dù nó có biến thành trảm hạm đao dài một trăm mét, Hứa Kỳ Tịch cũng có thể vung nó lên như vung một tờ giấy.

Trảm hạm đao một trăm mét lại có tốc độ của kiếm mảnh, thậm chí còn có thể sử dụng với một vài kiếm thuật linh hoạt, đúng là tàn nhẫn mà.

“Một năng lực tới rất đúng lúc… Chắc cô Tô sẽ vui lắm đây.”

Hứa Kỳ Tịch phân thân vui mừng nói.

Có được năng lực này rồi, đợi lát nữa khi đục lỗ có thể phóng to cự kiếm, tiện cho cô Tô làm việc.

Hơn nữa nói không chừng sau khi phong to, có thể đục được nhiều lỗ hơn trên cự kiếm cũng nên?

Dù rằng sau khi đủ một nghìn lỗ, có lắp thêm phù văn cũng không thể nâng cao cảnh giới… nhưng nó vẫn thích thế. Càng lắp được nhiều phù văn, cách chiến đấu của nó sẽ càng dị thường.

Một nghìn phù văn chính là một nghìn năng lực.

Một vạn phù văn chính là một vạn năng lực!

Một kiếm có thể phá vạn pháp, nhưng ngược lại thay đổi về lượng cũng dẫn tới thay đổi về chất, vạn pháp cũng có thể chấn áp một thời đại!

Hứa Kỳ Tịch phân thân cất phù văn đi.

Sau đó hắn lại vươn tay gảy nhẹ trong không trung.

Giọt ‘chất lỏng’ này vốn nằm trên người tinh tinh vương, thế nhưng nó lại tồn tại được dưới thế công của chín trăm chín mươi sáu phúc báo chưởng.

Không phải do giọt chất lỏng này quá mạnh, có thể đối kháng được với chín trăm chín mươi sáu phúc báo chưởng mà chỉ đơn giản là nó có khí tức của Hứa Kỳ Tịch.

“Mình có một dự cảm chẳng lành.” Hứa Kỳ Tịch phân thân nhìn giọt chất lỏng này, nói.

Chắc không phải thứ này là dịch não của mình đấy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện