Sổ Điểm Danh Vạn Giới

Chương 91: Cô giáo Tô không có khác biệt



 

Diệu ca bên này vì phòng ngừa Hứa Kỳ Tịch lại bật hack, ở chỗ sâu trong lòng quyết đoán đem các loại đạo cụ như phù văn, ngọc bài, bảo thạch xoá khỏi 'hoá đơn cung cấp cho Hứa Kỳ Tịch'.

Vốn trên hoá đơn cung cấp này còn có một vài bảo thạch rất lớn, trước đây cung cấp cho Hứa Kỳ Tịch, cũng không cần lo lắng hắn đem bảo thạch lắp vào kiếm lớn. Dù sao kích thước lỗ trên kiếm lớn, đã hạn định thể tích của vật lắp vào.

Nhưng hiện tại, kiếm lớn của Hứa Kỳ Tịch có thể lớn có thể nhỏ, thay đổi tùy tâm. . . Cái này đã mơ hồ có tí hình thức ban đầu của thần binh.

'Như Ý Kiếm' có thể lớn có thể nhỏ, vậy thể tích đồ vật lắp vào liền không bị hạn chế, biến tất cả không có khả năng thành có khả năng, biến ra kỳ tích thuộc về nó.

"Hay lắm, nếu như mình có thể liên tục đạt được một vài phù văn cùng loại, chỉ cần không sợ bị hút khô, tương lai có cơ hội." Hứa Kỳ Tịch sau khi hô diệu, lòng có cảm giác, quay đầu lại nhìn vị trí lô hội.

Ở nơi ấy, quả nhiên có con chuột Hamster đang theo dõi nhìn.

Hứa Kỳ Tịch đã quen với việc không chỗ không ở của Diệu ca, hắn giơ kiếm lớn nói với chuột Hamster: "Diệu ca, anh xem, ngọc phù《 Thiên Thủ Đại Phật Chưởng 》dĩ nhiên có thể lắp vào kiếm lớn! Ngọc phù vốn chỉ có thể dùng hai lần, hiện tại cũng biến thành bổ sung năng lượng, có thể sử dụng tuần hoàn."

Diệu ca: ". . ."

Tôi thấy rồi, tôi trọng thương rồi, anh còn muốn bổ đao. Lần tới đừng nói là ưu đãi 20%, 10% đều không có.

 

"Diệu ca anh còn có phù văn cùng loại hay không . . . Cho mấy cái? Viết vào giấy nợ nhé?" Hứa Kỳ Tịch vui vẻ nói.

Hắn đã nếm được ngon ngọt và diệu dụng của khoản nợ.

Chỉ cần mình nợ quá nhiều, trả nợ sẽ rất có động lực.

"Chít ~" Diệu ca tùy ý kêu một tiếng ——một tiếng này, thật ra không có bất luận ý nghĩa gì, là một tiếng 'Chít' đơn thuần, nó bắt nạt Hứa Kỳ Tịch nghe không hiểu tiếng chuột Hamster, cho nên ứng phó có lệ hắn.

"Ừm, tôi rõ ràng." Hứa Kỳ Tịch gật đầu, làm vẻ mặt tôi hiểu rồi —— hắn nghe không hiểu Diệu ca nói, nhưng Diệu ca không có lấy ra phù văn mới, cũng không có lấy ra giấy bút viết giấy nợ, như vậy khẳng định là Diệu ca tạm thời không có hàng.

Diệu ca: "? ? ?" Anh rõ ràng cây búa? Tôi cũng chỉ là chít một tiếng, không có bất cứ nội hàm gì!

"Vậy chờ Diệu ca lần sau có hàng, tôi lại viết giấy nợ. Lần này, tôi muốn mời cô giáo Tô đục thêm nhiều lổ. . . Không giới hạn 900 lổ. Đến lúc đó tôi lắp đầy một ngàn lổ trước, thăng cấp đến cảnh thứ ba giới. Sau khi thăng cấp xong, trên thân kiếm sẽ có nhiều lỗ, Diệu ca không cần lo lắng kiếm của tôi không đủ lỗ." Hứa Kỳ Tịch an ủi: "Diệu ca tạm thời không có hàng cũng không quan hệ, chậm rãi nhập hàng là tốt rồi."

Diệu ca: "! ! !"

Thiếu chút nữa liền nhịn không được móc ra các loại ngọc bài, bảo thạch, phù bảo, hung hăng đập vào mặt Hứa Kỳ Tịch—— nó tối kỵ người khác nói nó không đủ hàng hóa.

Nếu không phải bên người không có giấy và bút, nó hiện tại ngay lập tức sẽ tăng thêm giấy nợ mới cho Hứa Kỳ Tịch, sau đó dùng các loại bảo thạch và các loại ngọc bài, đem thằng nhãi không có ánh mắt này đập cho nằm đất.

. . .

Hứa Kỳ Tịch 'An ủi' xong Diệu ca, quay lại đến bên cạnh Cánh Cửa Kỳ Tích, đem 'Như Ý' kiếm truyền tống đến cô giáo đối diện Tô.

"Cô giáo Tô, tôi thành công." Sau khi truyền tống kiếm lớn qua, Hứa Kỳ Tịch lại liên hệ Tô Khê Sa: "Cô giáo Tô hiện tại tìm một chổ trống trải, tôi có thể khống chế được kiếm lớn, đem nó hóa thành Trảm Hạm Đao chân chính. Lần này không bằng chúng ta một bước đúng chỗ, sau khi đục 900 lổ, lại thêm mấy lổ?"

"Không vội. . . Trước tiên đục cho đủ một ngàn lổ, nâng cấp trạng thái của kiếm lớn tới giai đoạn tiếp theo rồi hãy nói." Tô Khê Sa giơ kiếm lớn, ánh mắt nhìn hai phù văn mới.

Ngọc phù《 Thiên Thủ Đại Phật Chưởng 》, là phù bảo sơ cấp của cảnh giới thứ tư, kỹ xảo chiến đấu.

"Mảnh phù văn này có chút thú vị. . . Kỳ Tịch anh lần tới sử dụng nó có thể cẩn thận thưởng thức kỹ xảo của nó. Nói không chừng, anh có thể đem nó lĩnh ngộ thành kỹ năng của bản thân." Tô Khê Sa nhắc nhở.

"Còn có thể chơi như vậy?" Hai mắt Hứa Kỳ Tịch sáng lên.

Tô Khê Sa nhẹ nhàng đem kiếm lớn đặt lên bục rèn, nói: "Cái khả năng này cũng là một trong các phương pháp sử dụng 'Kiếm lớn' của anh, nó có thể là một dụng cụ dạy học hoàn mỹ."

Rõ ràng là công pháp dựa vào cảnh giới nghiền đè bắt nạt kẻ địch, nhưng còn cất dấu chức năng bổ túc như vậy. . . A Giải rốt cuộc nhìn trúng điểm nào trên người của người này, mới chế tạo một bộ công pháp tuỳ thân cho hắn như thế?

Hoặc là, trong tay A Giải vừa lúc có một bộ công pháp như thế, lại đúng lúc vô cùng thích hợp người trước mắt?

"Như vậy, tiếp tục!" Tô Khê Sa giơ cây búa lên, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng.

Nàng ấy cười, Hứa Kỳ Tịch tim đập đều tăng tốc —— hắn nhanh chóng nằm úp đến đầu giường, nắm chặt chăn, cũng đem một cái khăn mặt cuốn lại, cắn chặt.

Đêm, còn rất dài.

Đau đớn cũng còn rất dài, chí ít còn có 898 lổ, cần tăng thêm.

Nhiều lổ như vậy, chỉ sợ không phải một đêm có thể hoàn thành.

Hứa Kỳ Tịch thậm chí đã làm tốt chuẩn bị tâm lý đau nhức cả ngày.

Trong đêm dài đăng đẳng, ngoại trừ tiếng hô hấp đều đều của Hoạ Mi, mơ hồ còn có thể vang lên tiếng kêu rên của Hứa Kỳ Tịch.

Diệu ca khẽ động cái lỗ tai, sau một lúc, nó mang theo lô hội chạy. . . Quá ảnh hưởng lỗ tai, một người đàn ông rên rĩ liên tục, như vậy làm sao mà ngủ?

. . .

Cuối cùng, Hứa Kỳ Tịch cũng không biết bản thân mình kiên trì bao lâu.

Dù sao thì khi hừng đông, cô giáo Tô bên kia đục lổ vẫn chưa kết thúc, còn đang không ngừng đục lỗ.

Đau đớn cả đêm, tinh thần Hứa Kỳ Tịch mệt mỏi, sau đó trong vô thức, liền ngủ mất. . .

Mồ hôi lạnh cũng không chảy nữa. . . Có thể là thân thể đều mất nước, không còn mồ hôi để chảy?

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Hứa Kỳ Tịch mơ hồ cảm giác được Hoạ Mi dùng khăn lau đi vệt mồ hôi trên mặt của hắn. Sau đó, lại tựa như nhỏ giọng căn dặn hắn cái gì.

Mơ hồ còn nghe được âm thanh 'Chít chít', hẳn là chuột Hamster Diệu ca giải thích mọi chuyện với Hoạ Mi.

Lần thứ hai tỉnh lại, đã là hơn 9 giờ sáng.

Hắn vừa mở mắt, liền thấy chuột Hamster Diệu ca loay hoay phun nước bình, cẩn thận phun nước cho chậu lô hội, sau đó dùng khăn lông ngắn lau lá, làm cho lá trở nên càng thêm sáng bóng.

Hứa Kỳ Tịch khẽ động ý niệm, sau đó hắn phát hiện một việc —— cô giáo Tô bên ấy, còn đang đục lổ!

Phương diện tinh thần của hắn vẫn thỉnh thoảng có thể cảm giác được một ít đau đớn, nhưng đã là trình độ có thể tiếp thu.

"Là mình thích ứng đau đớn sao?" Hứa Kỳ Tịch nghi hoặc nói.

"Anh suy nghĩ nhiều, trên thế giới nào có loại chuyện 'Thích ứng đau đớn' này. Chỉ đơn giản là tôi giảm lại độ mạnh, không lăn qua lăn lại anh nữa." Đối diện, cô giáo Tô tựa như thay đổi quần áo, bình tĩnh trả lời.

Hứa Kỳ Tịch: "! ! !"

Cô giáo Tô không phải nói, sở dĩ lần này đục lổ đau như vậy, là bởi vì tôi thăng cấp làm cường độ kiếm lớn được nâng cao, cô phải dùng lực nhiều hơn sao?

Không nghĩ tới cô vậy mà lại là người như vậy. . .

Chẳng lẽ là mình trước đấy, không cẩn thận đắc tội cô giáo Tô? Cho nên bị trả thù?

Vậy, mình 'Không cẩn thận' ở phương diện nào?

Hứa Kỳ Tịch âm thầm quan sát cô giáo Tô.

Một lát sau, hai mắt hắn sáng lên.

Là quần áo? !

Cô giáo Tô thay đổi quần áo.

Mà hắn trước đấy, tựa như không khen quần áo mới của cô giáo Tô đẹp, cho nên mới có tính tình?

Vậy hiện tại, sửa chữa một chút?

"Cô giáo Tô, bộ quần áo này rất đẹp." Hứa Kỳ Tịch khích lệ: "Đương nhiên, thân hình còn đẹp hơn so với quần áo. Tôi chủ yếu muốn nói, bộ quần áo này xứng với cô."

Tô Khê Sa: ". . ."

Dục vọng cầu sinh của Hứa Kỳ Tịch vẫn rất mạnh.

Lời khen này tuy rằng quá hạn, nhưng đừng quên Tô Khê Sa nàng ấy một mình trấn thủ thần điện đã nhiều năm, nàng ấy cũng là giai tầng 'Quá hạn', không có khác biệt với Hứa Kỳ Tịch.

Vì vậy, hiệu suất nện búa của Tô Khê Sa mơ hồ nâng cao một ít, khi nâng cao hiệu suất đồng thời. . . Đau đớn không có tăng cường.

Cũng chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ sau, ngàn lổ hoàn thiện.

Kiếm lớn, trong mơ hồ xảy ra thay đổi. Sau khi nó được một ngàn lổ, dường như như là hoàn thành cơ bản.

Cơ bản sau khi hoàn tất, bước tiếp theo có thể là. . . Tiến hóa?

"Bên kia, anh tập hợp đủ một ngàn mảnh phù văn chưa?" Tô Khê Sa nắm kiếm lớn hỏi.

Lòng hiếu kỳ của nàng đều nhảy ra.

Sau khi lắp đầy phù văn vào một ngàn lổ, thanh kiếm lớn này, sẽ xảy ra biến dị thế nào?

Sẽ sinh ra 'Khí linh' sao?

Hay là kiếm lớn trực tiếp tiến hóa thành kiếm nhân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện