Sở Lưu Hương Hệ Liệt
Chương 48: Bám như đỉa đói
Người có dáng vẻ phú thương mỉm cười thốt:
-Tại hạ cứ lo sợ tráng sĩ gặp điều gì ngoài ý tưởng, song Mẫn tướng quân lại bảo kiếm pháp của tráng sĩ tuyệt luân, nhất định là không ai làm gì nổi tráng sĩ, dù có gặp trở ngại. Quả thật Mẫn tướng quân có nhãn lực hơn người! Ngô Cúc Hiên vuốt chòm râu thưa, cười nhẹ:
-Hồng tướng công quen nếp sống lầu cao cửa rộng, không am tường sự việc võ lâm. Cho nên không biết được Hồng huynh có kiếm pháp như thế nào! Cho dù giữa chốn trăm vạn hùng binh, lấy đầu thượng tướng, Hồng huynh vẫn làm được dễ dàng, như thò tay vào túi lấy vật dụng! Mần tường quân vỗ bàn cười lớn:
-Chỉ mong Hồng tráng sĩ không lấy đầu của bổn soái thôi.
Y nói tiếng Hán lưu loát vô cùng, lại có nhiều ý nghĩa, tỏ rõ con người có tâm cơ sắc bén.
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng nhìn họ, bỗng hỏi:
-Các vị đã đến đó, tại sao không vào thẳng trong khách sạn?
Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Nói chuyện trong khách sạn, dù sao cũng bất tiện. Hà huống Mẫn tướng quân cùng Bán Thiên Phong lại có duyên hương hảo với nhau.
Mẫn tướng quân cười lớn:
-Chẳng dám giấu Hồng tráng sĩ, Bán Thiên Phong vốn là một dũng tướng dưới trướng của bổn soái, từ ngày hắn hành nghề cường đạo, hắn giúp bổn soái rất nhiều việc. Đang lúc tráng sĩ đùa cợt hắn mà bổn soái xuất hiện thì tráng sĩ còn vui vẻ gì được nữa.
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Ừ! Thì ra, cường đạo và tướng quân câu kết với nhau. Y còn nói chi hơn.
Hồng y thiếu nữ bật cười ha hả:
-Ngươi biết không, về vấn đề quân phí cho cuộc cử sự của Mẫn tướng quân, chính Bán Thiên Phong cung cấp một phần lớn đó! Người gù lưng thầm nghĩ:
-Thì ra là thế! Giờ đây công việc của các ngươi cầm như hoàn tất, các ngươi sợ Bán Thiên Phong đòi phần thưởng, cho nên giết hắn đi để khỏi phải chia phần.
Nhất Điểm Hồng trừng mắt nhìn nàng trầm giọng thốt:
-Vị cô nương này là ai? Tại sao các vị muốn nàng... Ngô Cúc Hiên cười nhẹ, chặn lời y:
-Tiểu nội có làm điều chi đắc tội với Hồng huynh chăng?
Nhất Điểm Hồng trầm tịnh là thế, cũng phải giật mình:
-Nàng... nàng là vợ của các hạ?
Hồng y thiếu nữ cười duyên:
-Ngươi kỳ quái à? Lúc ta thấy y, cũng có rất nhiều người kỳ quái những người đó cho rằng một đoá hoa xinh cắm lên đống phân trâu! Nàng cười, gập lưng lại mà cười.
Ngô Cúc Hiên không hề biến đổi thần sắc, trái lại còn cười lên mấy tiếng:
-Hồng huynh đã thành công rồi chứ? Chẳng rõ chiếc thủ cấp của hôn quân, Hồng huynh để đâu?
Nhất Điểm Hồng điềm nhiên:
-Còn gởi lại trên cổ lão! Mẫn tướng quân, Hồng tướng công cùng nhìn nhau, cùng biến sắc. Rồi cả hai cùng hỏi:
-Sao tráng sĩ chưa... đắc thủ?
Nhất Điểm Hồng vẫn diềm nhiên như thường:
-Chưa nghĩa là chưa! Ngô Cúc Hiên trầm ngâm một lúc:
-Hay là... hay là hôn vương nghe tin trước rồi chạy trốn nơi nào?
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Ừ! Mẫn tướng quân, Hồng tướng công cùng thở dài.
Ngô Cúc Hiên cười nhạt:
-Cũng chẳng sao! Bởi sớm muộn gì Hồng huynh cũng cắt được chiếc đầu của lão ta! Lão thoáng nhìn qua người gù lưng, hỏi:
-Hai người này là ai?
Dĩ nhiên lão hỏi Nhất Điểm Hồng, nhưng người gù lưng đáp thay:
-Bọn chúng tôi không liên quan gì đến hôn vương, bất quá lão vung tiền, thuê bọn tôi đến với lão và lão đã trốn đi nơi nào, chúng tôi không được biết! Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Hồng huynh bắt họ mang theo, hẳn có ý muốn hỏi cung họ?
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng:
-Ừ! Mẫn tướng quân lại hỏi:
-Tại sao ngay lúc đó, tráng sĩ không hỏi họ?
Nhát Điểm Hồng buông gọn:
-Tại hạ chỉ biết giết người, chứ không biết hỏi người! Ngô Cúc Hiên lại cười:
-Còn tại hạ thì không biết giết người, chỉ biết hỏi người! Lão từ từ bước tới cạnh hai người, cúi mình xuống, vừa cười vừa hỏi:
-Cao danh quý tánh của hai vị?
Người mặt rỗ đáp:
-Ngươi đừng hỏi vô ích, bọn ta là những tiểu tốt không tên.
Dây trên mình hắn quấn chặt thật, song bất quá để xem cho hợp cảnh một chút, chứ nếu họ dùng thực lực, thì qua một cái vung tay, họ sẽ được tự do ngay.
Và người gù lưng còn giữ lễ độ, chớ người rỗ mặt cộc lốc như thường.
Họ đến đây, để họ do thám sự tình, họ không thấy gì, người rỗ mặt muốn đứng lên, toan xuất thủ thử xem, song người gù lưng chưa nhích động, hắn phải dằn lòng chờ đợi.
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Hai vị không mảy may liên quan đến hôn vương lại không có điểm nhỏ oán cừu với bọn tại hạ, vậy thì giữ hai vị lại đây làm gì? Nên thả hai vị đi là hơn! Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Người giao cho các hạ, tuỳ các hạ quyết định.
Ngô Cúc Hiên buông gọn:
-Tại hạ xin mở trói cho hai vị trước, rồi mình sẽ đàm đạo sau! Lão ngồi luôn xưống, tháo các mối dây.
Người gù lưng và người rỗ mặt không tiện xuất thủ. Nhưng Ngô Cúc Hiên đột nhiên vung tay như gió điểm vào mình họ, mỗi người bảy tám huyệt đạo đều bị lão chọi vào.
Thì ra con người vẻ xấu xí đó, từng xưng là bậc danh sĩ, lại là một cao thủ võ lâm.
Nhất Điểm Hồng biến sắc:
-Các hạ làm gì thế?
Y toan đứng lên, một mũi tiểu đao dã chong ngay phía sau ót y. Đao dí sát vào da, gây cảm giác lạnh rợn.
Rồi Hồng y thiếu nữ cười ròn thốt:
-Người đã giao cho hắn, hắn làm gì tuỳ hắn phải không?
Nhất Điểm Hồng biết rõ nếu y nhúc nhích là mũi dao đâm xuyên ót.
Người gù lưng bình tĩnh như thường, cười lạnh hỏi:
-Bằng hữu có thủ pháp khá đấy! Đem cái công phu đó, áp dụng đối phó với hai người bị trói, mà lại là vô danh tiểu tốt, kể ra thì nhỏ mọn, mà thi triển tài cao! Không xứng với tâm cơ chăng?
Ngô Cúc Hiên điềm nhiên:
đạo Soái Lưu Hương là một tiểu tốt vô danh sao?
Nhất Điểm Hồng trầm tính khí xuống liền.
Người gù lưng bật cười ha hả:
đạo Soái Lưu Hương? Nếu tại hạ là Đạo Soái Lưu Hương thì làm gì lại bị trói như vầy?
Chừng như y cho đó là một việc buồn cười nhất, y cười, miệng cười, mắt cười, tất cả những bộ phận trên người y đều cười.
Ngô Cúc Hiên nhìn y, đợi y dứt trận cười, liền hỏi với giọng nhạt nhẽo:
-Một đường dây nhỏ làm sao giữ nổi Đạo Soái Lưu Hương? Lưu Hương do thám xong rồi thì chỉ vùng cánh tay là dây đứt. Có phải vậy chăng?
Người gù lưng không cười nữa. Y không ngờ Ngô Cúc Hiên lợi hại đến thế?
Ngô Cúc Hiên từ từ tiếp:
-Lưu Hương không thừa nhận sao, Lưu Hương còn chờ tại hạ rửa mặt cho nữa sao?
Tiểu Phi bắt buộc phải nhận:
-Bằng hữu có nhãn lực đấy. Song do đâu bằng hữu khám phá ra sự tình?
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Cái thuật cải sửa dung mạo của Lưu Hương, có thể bảo là vô song trong thiên hạ. Nhưng dù cái thuật đó có tinh vi đến đâu vẫn còn một vài sơ hở, bởi trên mặt, có một nơi không ai cải sửa nổi! Tiểu Phi à lên một tiếng:
-Thế à?
Ngô Cúc Hiên gật đầu:
đạo Soái cũng hiểu chứ. Diện mạo, làn da, thanh âm đều có thể cải biến, đến thân hình cao thấp cũng sửa đổi được. Chỉ có hai mắt là bất di bất dịch. Nhất là khoảng cách hai con mắt. Đạo Soái không làm sao thu hẹp hay nới rộng khoảng cách đó.
Tiểu Phi nhìn thoáng qua Cơ Băng Nhạn, người mặt rỗ, mỉm cười:
-Không ngờ chúng ta cao cờ, lại gặp cờ cao! Chàng nhìn qua Ngô Cúc Hiên, hỏi:
-Có một nhận xét như vậy, hắn các hạ phải là người quen. Các hạ là ai, tại hạ không nhớ rõ. Chúng ta có gặp nhau tại nơi nào?
Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Tại hạ là một tiểu tốt vô danh, dù Đạo Soái Lưu Hương có gặp mặt rồi tất cũng phải quên, bởi để ý làm gì một kẻ tầm thường?
Tiểu Phi cũng cười:
-Xem ra càng có danh lại càng bất lợi?
Trong tình cảnh này, chàng còn cười cười nói nói được. Còn Cơ Băng Nhạn và Nhất Điểm Hồng thì nóng nảy như có lửa đốt trong lòng.
Đột nhiên, Nhất Điểm Hồng vừa ngã người tới trước, vừa đạp chân về phía sau.
Y tập luyện về hạ bộ rất công phu, vừa ngã tới là thân hình sát mặt sàn thuyền.
Nhưng thanh tiểu đao vẫn theo y, vẫn dí sát nơi ót.
Hồng y thiếu nữ thì đảo tay nơi nóc thuyền, tránh khỏi cái đạp của y. Nàng cười ròn thốt:
đừng làm gì, vô ích! Ta bám ngươi như đỉa bám, không vẫy nổi đâu.
Tiểu Phi nhìn Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Các hạ lấy một người vợ kể ra cũng có biệt tài đấy! Cái tài bám sát như đỉa đeo. Có lẽ các hạ cũng có lúc phải khó chịu chứ?
Ngô Cúc Hiên cười nhạt:
-Chỉ sợ Đạo Soái còn khó chịu hơn tại hạ phần nào! Khoang thuyền tối quá, tối đến độ không thấy ngón tay nữa.
Cát chạm lườn thuyền nghe rào rào, âm thanh đó gây một cảm giác khó chịu, nhất là cho những người có tâm sự trùng trùng.
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn bị nhốt dưới sàn thuyền, họ nằm sát lườn thuyền, họ nghe rõ tiếng rào rào đó.
Chẳng hiểu tại sao Ngô Cúc Hiên không giết ngay họ, mà cũng không giết Nhất Điểm Hồng. Chừng như, nếu giết họ đi thì bọn Ngô Cúc Hiên lại tiếc rẻ!... Tiểu Phi thở dài, lầm thầm:
-Ngô Cúc Hiên! Ngươi là ai? Tại sao vừa trông thấy ta ngươi nhận ra liền?
Cơ Băng Nhạn cười lạnh:
-Ngươi tưởng ngươi giả dạng như vậy là tuyệt xảo rồi à? Chính ta đây mà còn nhận ra sơ hở của ngươi thay.
Tiểu Phi gật đầu:
-Tự nhiên là ngươi phải nhận ra, song người đừng quên là chúng ta sống bên cạnh nhau ngày này qua ngày khác, chúng ta gần nhau suốt tháng rộng năm dài.
Còn Ngô Cúc Hiên, lão ta đâu phải là bằng hữu mà biết rõ ta?
Cơ Băng Nhận trầm ngâm một lúc:
-Hay lão ta là Hắc Trân Châu?
Tiểu Phi lắc đầu:
-Không phải đâu! Cơ Băng Nhạn cau mày:
đến phút giây này, ngươi vẫn còn tự tin được à?
Tiểu Phi thốt:
-Hắc Trân Châu có thể cải dạng, chứ không che giấu được võ công. Nhìn cách điểm huyệt của Ngô Cúc Hiên, ta nhận ra công phu của lão còn cao hơn công phu của Hắc Trân Châu nhiều! Cơ Băng Nhạn không nói gì nữa.
Bên trên sàn thuyền, tiếng cười, tiếng nói vang lên sang sảng, vọng xuống tai họ.
Thuyền làm bằng trúc nên vách không ngăn cách âm thanh được.
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn là những kẻ sắp chết, người bên trên không cần có kỵ họ, chúng cứ cười, cứ nói.
Thuyền lướt đi không rõ được bao lâu, rồi đột nhiên dừng lại.
Mẫn tướng quân cất tiếng:
-Tiên sinh ước hội Thạch phu nhân tại đây?
Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn và Nhất Điểm Hồng giật mình, biến sắc.
Ngô Cúc Hiên cười mấy tiếng, rồi đáp:
-Phải! Tại đây, không lầm đâu.
Hồng tướng công bật cười ha hả:
-Ngô tiên sinh hành sự, khi nào lại lầm lạc? Bất quá vị Thạch phu nhân đó có thành tâm hiệp tác với tệ quốc chăng?
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Nếu bà ta không có ý tứ hiệp tác, thì cái việc cầu cạnh nơi bà đối với chúng ta khó hơn lên trời! Mẫn tướng quân cau mày:
-Không lẽ võ công của bà ta trên hẳn tiên sinh?
Ngô Cúc Hiên khoát tay:
đừng làm cuộc so sánh như vậy! Nếu cho rằng tại hạ có chút tài, thì cái tài đó đặt bên cạnh Thạch phu nhân như lửa đóm sánh với thái dương! Mẫn tướng quân mỉm cười:
-Nếu vậy thì, với sự tiếp trợ của Thạch phu nhân, từ nay tệ quốc cầm như nằm cao gối mà mộng thiên đàng! Ngô Cúc Hiên gật đầu:
đúng vậy! Hồng tướng công mỉm cười:
- Dù sao thì mọi sự toàn bằng sự sắp xếp của Ngô tiên sinh. Chúng ta là phàm phu tục tử, làm gì kết nạp được Thạch phu nhân, nếu Ngô tiên sinh không vận trù quyết sách hộ?
Mẫn tướng quân tiếp:
-Phải lắm! Phải lắm! Khi đại công thành tựu, thì trên từ quốc vương đại ca, từ bổn soái và Hồng tướng công, không ai dám quên công đức của Ngô tiên sinh.
Ngô Cúc Hiên bật cười ha hả:
-Tại hạ là một con người thôn dã, được quân vương chiếu cố, kể ra thật vinh hạnh lắm rồi, nào dám nghĩ đến công lao nhỏ mọn! Hồng y thiếu nữ chen vào:
-Ngươi đừng khách khí! Sau này ngươi phải xin Mẫn tướng quân và Hồng tướng công ban cho một chức quan nho nhỏ, cho ta có dịp nở mặt nở mày với đời chứ! Hồng tướng công cười vang:
đương nhiên! Đương nhiên! Sau ngày thành công, đại tẩu sẽ là một vị nhất phẩm phu nhân.
Họ nói, họ cười, rồi có tiếng chén chạm nhau như họ đang uống rượu mừng.
Tiểu Phi suy tư trầm trọng.
Bây giờ chàng mới tin chắc là Ngô Cúc Hiên cấu kết với Thạch Quan Âm, và cả hai giúp bọn phản thần Quy Tư quốc, làm việc soán nghịch.
Họ tưởng chừng như công việc hoàn thành, bất quá chỉ còn cắt đầu Quy Tư Vương là xong hẳn.
Ngô Cúc Hiên nào phải con người ham muốn một chức quan nhỏ? Cho dù dành ngôi vị tể tướng cho lão, chưa chắc gì xứng tâm, xứng tài của lão.
Con người đó không thể giới hạn hoài bão trong phạm vi quá hẹp hòi như vậy! Nhưng trong trường hợp này, Hắc Trân Châu chiếm địa vị gì? Tại sa mạc hắn làm vua, không lẽ hắn lại là thuộc hạ của Thạch Quan Âm? Sao bọn này không thương lượng với hắn, mà lại đi cầu cạnh nơi Thạch Quan Âm?
Thạch Quan Âm sắp đến nơi, mạng số của bọn Tiểu Phi sắp được định đoạt.
Bỗng Cơ Băng Nhạn hỏi:
-Lưu Hương, bình sinh ngươi tự tin lắm, ngươi nghĩ xem chúng ta có thể sống sót và thoát đi được chăng?
Tiểu Phi cười nhẹ:
-Có lắm phen, thiên hạ đặt đao nơi cổ ta, ta vẫn sống được như thường.
Cơ Băng Nhạn cười khổ:
-Lưu Hương ơi, ta muốn biết đến lúc nào ngươi mới tuyệt vọng?
Tiểu Phi điềm nhiên:
đầu ta chưa rụng, thì ta chưa hề tuyệt vọng! Có tiếng chim ưng ré lên, rồi tiếng cát chạm nhau rào rào.
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
đến! Cơ Băng Nhạn thốt:
-Thì ra, Thạch Quan Âm cũng dùng quỷ thuyền! Tiểu Phi tiếp:
-Con thuyền này có lẽ cũng của Thạch Quan Âm đưa đến cho chúng! Chừng như Thạch Quan Âm đã đến, bọn Ngô Cúc Hiên bước đi đón, nên tiếng chân vang trên sàn thuyền.
Biết Thạch Quan Âm sắp lên thuyền, bọn Tiểu Phi như bị một ma lực nào thu hút hồn phách, cả ba cùng hồi hộp, cả ba cùng nín lặng, không ai nói gì với ai nữa.
Hồng y thiếu nữ cất tiếng với giọng hoà hoãn:
đệ tử Trưởng Tôn Hồng xin bái kiến phu nhân! Tiểu Phi đoán đúng, Hồng y thiếu nữ là môn hạ của Thạch Quan Âm. Thạch Quan Âm gả đệ tử cho Ngô Cúc Hiên, như vậy thì họ Ngô chẳng phải là một nhân vật tầm thường. Và đã là chồng của đệ tử Thạch Quan Âm, thì họ Ngô chưa đến cái tuổi mọc râu như thế, cái tác già hiện tại của lão là cái tác giả mạo.
Sau đó một lúc, có tiếng chân người bước vào thuyền.
Hồng tướng công thốt:
-Mần sinh từ lâu ngưỡng mộ phong cách oai nghi của phu nhân, mãi đến hôm nay mới được hân hạnh bái kiến, cái nguyện sanh bình cầm như đã thoa? mãn, thoa? mãn lắm rồi.
Hắn nói lưu loát, trái lại, Mẫn tướng quân thì lập cập như người vừa học nói.
Dù một lanh lợi, một lấp vấp, qua âm thanh của họ, Tiểu Phi cũng đoán được là họ khẩn trương vô cùng, họ như không còn tự chủ nữa.
Có lẽ oai khí của Thạch Quan Âm quá to, nên làm cho họ khiếp đảm chăng?
Trong bất cứ cuộc hội hiệp nào, giai đoạn đầu luôn luôn dành cho khách sáo, qua những câu chào mừng, tâng bốc nhau rồi người hội hiệp mới đi vào đề chính.
Một giọng nói cực kỳ quyến rũ vang lên:
-Hai vị là cành vàng, lá ngọc, chức cả quyền cao, còn tiện thiếp bất quá là một lão phụ sống nơi thảo dã, có chi xứng đáng lắm đâu mà hai vị dành cho quá nhiều ngưỡng vọng?
Người phát ra thanh âm đó chừng như đang ngồi ngay bên trên đầu Tiểu Phi.
Chàng nghĩ, hiện tại, ngay trên đầu chàng có một người đẹp thì hơn tiên mà ác thì hơn ác quỷ, chàng buồn cười thầm... Chàng muốn nhìn mặt con người đó như thế nào, một con người mà tạo hoá đã pha chất tạo thành một cách kỳ dị như thế.
Con người đó thực sự là tiên hay ác ma? Con người đó tại sao lại có ma lực quá mạnh, ảnh hưởng cả đến chàng. Chàng còn bị dao động thì ai lại không bị dao động?
Bên trên sàn thuyền, cuộc đàm thoại bắt đầu. Mẫn tướng quân cất tiếng trước:
-Chẳng hay phu nhân có mang viên Cực Lạc Tinh theo đó chăng?
Thạch Quan Âm không đáp, hỏi lại:
-Tướng quân có biết sự bí mật quanh viên Cực Lạc Tinh chăng?
Mẫn tướng quân ấp úng:
-Tại hạ... không được biết.
Thạch Quan Âm tiếp:
-Nếu tướng quân không biết được điều bí mật ẩn chứa trong Cực Lạc Tinh thì đối với tướng quân, nó chỉ là một viên đá rất thông thường, bất quá nó chỉ có hình thức đẹp một chút vậy thôi. Nếu già này trao cho tướng quân, vị tất tướng quân có chỗ dùng nó?
Mẫn tướng quân giật mình, nín lặng.
Hồng tướng công cười cười vuốt:
-Nhưng vãn sinh biết. Nếu viên đá đó về tay hôn vương thì cái giá trị của nó đổi thay liền. Do đó, vãn sinh không muốn nó về tay hôn vương.
Thạch Quan Âm cười nhẹ:
-Già đã quyết định đem Cực Lạc Tinh đổi lấy những vật khác nơi hôn vương.
Mẫn tướng quân và Hống tướng công biến sắc, kêu lên:
-Không! Không được đâu! Phu nhân đừng làm thế! Ngô Cúc Hiên mỉm cười thốt:
-Nhị vị không phải sợ hãi. Nếu phu nhân đánh đổi viên Cực Lạc Tinh cho hôn vương để lấy những thứ khác là phu nhân có dụng ý gì đó.
Mẫn tướng quân rung rung giọng:
- Dụng ý làm sao?
Ngô Cúc Hiên đáp:
-Trên thế gian này chỉ có hôn vương, một mình hôn vương biết được sự bí mật quanh viên Cực Lạc Tinh mà thôi. Dù chết, hôn vương cũng chẳng nói ra, trừ khi nào viên đá cầm như mất rồi mà trở về tay hôn vương, lão ta mừng, lão ta tri ân người tìm ra để trả lại cho lão. Lão sẽ tiết lộ với người tri ân... Hồng tướng công tỉnh ngộ:
đúng! Đúng vậy! Dù lão không tiết lộ với người tri ân, lão cũng tiết lộ với người thân tín, lúc đó chúng ta cho người do thám rình nghe sự tình.
Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Hồng tướng công thông minh quá! Mẫn tướng quân thở phào, cười vang:
-Hiện tại, hôn vương không có cao thủ nào bên cạnh, hộ vệ lão, chúng ta dù có trao viên Cực Lạc Tinh cho lão, cũng chẳng sao, bởi chúng ta muốn lấy lại lúc nào tuỳ ý. Thủ đoạn đó là muốn bắt, phải thả, thả ra rồi bắt lại. Tuyệt diệu!
-Tại hạ cứ lo sợ tráng sĩ gặp điều gì ngoài ý tưởng, song Mẫn tướng quân lại bảo kiếm pháp của tráng sĩ tuyệt luân, nhất định là không ai làm gì nổi tráng sĩ, dù có gặp trở ngại. Quả thật Mẫn tướng quân có nhãn lực hơn người! Ngô Cúc Hiên vuốt chòm râu thưa, cười nhẹ:
-Hồng tướng công quen nếp sống lầu cao cửa rộng, không am tường sự việc võ lâm. Cho nên không biết được Hồng huynh có kiếm pháp như thế nào! Cho dù giữa chốn trăm vạn hùng binh, lấy đầu thượng tướng, Hồng huynh vẫn làm được dễ dàng, như thò tay vào túi lấy vật dụng! Mần tường quân vỗ bàn cười lớn:
-Chỉ mong Hồng tráng sĩ không lấy đầu của bổn soái thôi.
Y nói tiếng Hán lưu loát vô cùng, lại có nhiều ý nghĩa, tỏ rõ con người có tâm cơ sắc bén.
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng nhìn họ, bỗng hỏi:
-Các vị đã đến đó, tại sao không vào thẳng trong khách sạn?
Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Nói chuyện trong khách sạn, dù sao cũng bất tiện. Hà huống Mẫn tướng quân cùng Bán Thiên Phong lại có duyên hương hảo với nhau.
Mẫn tướng quân cười lớn:
-Chẳng dám giấu Hồng tráng sĩ, Bán Thiên Phong vốn là một dũng tướng dưới trướng của bổn soái, từ ngày hắn hành nghề cường đạo, hắn giúp bổn soái rất nhiều việc. Đang lúc tráng sĩ đùa cợt hắn mà bổn soái xuất hiện thì tráng sĩ còn vui vẻ gì được nữa.
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Ừ! Thì ra, cường đạo và tướng quân câu kết với nhau. Y còn nói chi hơn.
Hồng y thiếu nữ bật cười ha hả:
-Ngươi biết không, về vấn đề quân phí cho cuộc cử sự của Mẫn tướng quân, chính Bán Thiên Phong cung cấp một phần lớn đó! Người gù lưng thầm nghĩ:
-Thì ra là thế! Giờ đây công việc của các ngươi cầm như hoàn tất, các ngươi sợ Bán Thiên Phong đòi phần thưởng, cho nên giết hắn đi để khỏi phải chia phần.
Nhất Điểm Hồng trừng mắt nhìn nàng trầm giọng thốt:
-Vị cô nương này là ai? Tại sao các vị muốn nàng... Ngô Cúc Hiên cười nhẹ, chặn lời y:
-Tiểu nội có làm điều chi đắc tội với Hồng huynh chăng?
Nhất Điểm Hồng trầm tịnh là thế, cũng phải giật mình:
-Nàng... nàng là vợ của các hạ?
Hồng y thiếu nữ cười duyên:
-Ngươi kỳ quái à? Lúc ta thấy y, cũng có rất nhiều người kỳ quái những người đó cho rằng một đoá hoa xinh cắm lên đống phân trâu! Nàng cười, gập lưng lại mà cười.
Ngô Cúc Hiên không hề biến đổi thần sắc, trái lại còn cười lên mấy tiếng:
-Hồng huynh đã thành công rồi chứ? Chẳng rõ chiếc thủ cấp của hôn quân, Hồng huynh để đâu?
Nhất Điểm Hồng điềm nhiên:
-Còn gởi lại trên cổ lão! Mẫn tướng quân, Hồng tướng công cùng nhìn nhau, cùng biến sắc. Rồi cả hai cùng hỏi:
-Sao tráng sĩ chưa... đắc thủ?
Nhất Điểm Hồng vẫn diềm nhiên như thường:
-Chưa nghĩa là chưa! Ngô Cúc Hiên trầm ngâm một lúc:
-Hay là... hay là hôn vương nghe tin trước rồi chạy trốn nơi nào?
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Ừ! Mẫn tướng quân, Hồng tướng công cùng thở dài.
Ngô Cúc Hiên cười nhạt:
-Cũng chẳng sao! Bởi sớm muộn gì Hồng huynh cũng cắt được chiếc đầu của lão ta! Lão thoáng nhìn qua người gù lưng, hỏi:
-Hai người này là ai?
Dĩ nhiên lão hỏi Nhất Điểm Hồng, nhưng người gù lưng đáp thay:
-Bọn chúng tôi không liên quan gì đến hôn vương, bất quá lão vung tiền, thuê bọn tôi đến với lão và lão đã trốn đi nơi nào, chúng tôi không được biết! Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Hồng huynh bắt họ mang theo, hẳn có ý muốn hỏi cung họ?
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng:
-Ừ! Mẫn tướng quân lại hỏi:
-Tại sao ngay lúc đó, tráng sĩ không hỏi họ?
Nhát Điểm Hồng buông gọn:
-Tại hạ chỉ biết giết người, chứ không biết hỏi người! Ngô Cúc Hiên lại cười:
-Còn tại hạ thì không biết giết người, chỉ biết hỏi người! Lão từ từ bước tới cạnh hai người, cúi mình xuống, vừa cười vừa hỏi:
-Cao danh quý tánh của hai vị?
Người mặt rỗ đáp:
-Ngươi đừng hỏi vô ích, bọn ta là những tiểu tốt không tên.
Dây trên mình hắn quấn chặt thật, song bất quá để xem cho hợp cảnh một chút, chứ nếu họ dùng thực lực, thì qua một cái vung tay, họ sẽ được tự do ngay.
Và người gù lưng còn giữ lễ độ, chớ người rỗ mặt cộc lốc như thường.
Họ đến đây, để họ do thám sự tình, họ không thấy gì, người rỗ mặt muốn đứng lên, toan xuất thủ thử xem, song người gù lưng chưa nhích động, hắn phải dằn lòng chờ đợi.
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Hai vị không mảy may liên quan đến hôn vương lại không có điểm nhỏ oán cừu với bọn tại hạ, vậy thì giữ hai vị lại đây làm gì? Nên thả hai vị đi là hơn! Nhất Điểm Hồng buông gọn:
-Người giao cho các hạ, tuỳ các hạ quyết định.
Ngô Cúc Hiên buông gọn:
-Tại hạ xin mở trói cho hai vị trước, rồi mình sẽ đàm đạo sau! Lão ngồi luôn xưống, tháo các mối dây.
Người gù lưng và người rỗ mặt không tiện xuất thủ. Nhưng Ngô Cúc Hiên đột nhiên vung tay như gió điểm vào mình họ, mỗi người bảy tám huyệt đạo đều bị lão chọi vào.
Thì ra con người vẻ xấu xí đó, từng xưng là bậc danh sĩ, lại là một cao thủ võ lâm.
Nhất Điểm Hồng biến sắc:
-Các hạ làm gì thế?
Y toan đứng lên, một mũi tiểu đao dã chong ngay phía sau ót y. Đao dí sát vào da, gây cảm giác lạnh rợn.
Rồi Hồng y thiếu nữ cười ròn thốt:
-Người đã giao cho hắn, hắn làm gì tuỳ hắn phải không?
Nhất Điểm Hồng biết rõ nếu y nhúc nhích là mũi dao đâm xuyên ót.
Người gù lưng bình tĩnh như thường, cười lạnh hỏi:
-Bằng hữu có thủ pháp khá đấy! Đem cái công phu đó, áp dụng đối phó với hai người bị trói, mà lại là vô danh tiểu tốt, kể ra thì nhỏ mọn, mà thi triển tài cao! Không xứng với tâm cơ chăng?
Ngô Cúc Hiên điềm nhiên:
đạo Soái Lưu Hương là một tiểu tốt vô danh sao?
Nhất Điểm Hồng trầm tính khí xuống liền.
Người gù lưng bật cười ha hả:
đạo Soái Lưu Hương? Nếu tại hạ là Đạo Soái Lưu Hương thì làm gì lại bị trói như vầy?
Chừng như y cho đó là một việc buồn cười nhất, y cười, miệng cười, mắt cười, tất cả những bộ phận trên người y đều cười.
Ngô Cúc Hiên nhìn y, đợi y dứt trận cười, liền hỏi với giọng nhạt nhẽo:
-Một đường dây nhỏ làm sao giữ nổi Đạo Soái Lưu Hương? Lưu Hương do thám xong rồi thì chỉ vùng cánh tay là dây đứt. Có phải vậy chăng?
Người gù lưng không cười nữa. Y không ngờ Ngô Cúc Hiên lợi hại đến thế?
Ngô Cúc Hiên từ từ tiếp:
-Lưu Hương không thừa nhận sao, Lưu Hương còn chờ tại hạ rửa mặt cho nữa sao?
Tiểu Phi bắt buộc phải nhận:
-Bằng hữu có nhãn lực đấy. Song do đâu bằng hữu khám phá ra sự tình?
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Cái thuật cải sửa dung mạo của Lưu Hương, có thể bảo là vô song trong thiên hạ. Nhưng dù cái thuật đó có tinh vi đến đâu vẫn còn một vài sơ hở, bởi trên mặt, có một nơi không ai cải sửa nổi! Tiểu Phi à lên một tiếng:
-Thế à?
Ngô Cúc Hiên gật đầu:
đạo Soái cũng hiểu chứ. Diện mạo, làn da, thanh âm đều có thể cải biến, đến thân hình cao thấp cũng sửa đổi được. Chỉ có hai mắt là bất di bất dịch. Nhất là khoảng cách hai con mắt. Đạo Soái không làm sao thu hẹp hay nới rộng khoảng cách đó.
Tiểu Phi nhìn thoáng qua Cơ Băng Nhạn, người mặt rỗ, mỉm cười:
-Không ngờ chúng ta cao cờ, lại gặp cờ cao! Chàng nhìn qua Ngô Cúc Hiên, hỏi:
-Có một nhận xét như vậy, hắn các hạ phải là người quen. Các hạ là ai, tại hạ không nhớ rõ. Chúng ta có gặp nhau tại nơi nào?
Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Tại hạ là một tiểu tốt vô danh, dù Đạo Soái Lưu Hương có gặp mặt rồi tất cũng phải quên, bởi để ý làm gì một kẻ tầm thường?
Tiểu Phi cũng cười:
-Xem ra càng có danh lại càng bất lợi?
Trong tình cảnh này, chàng còn cười cười nói nói được. Còn Cơ Băng Nhạn và Nhất Điểm Hồng thì nóng nảy như có lửa đốt trong lòng.
Đột nhiên, Nhất Điểm Hồng vừa ngã người tới trước, vừa đạp chân về phía sau.
Y tập luyện về hạ bộ rất công phu, vừa ngã tới là thân hình sát mặt sàn thuyền.
Nhưng thanh tiểu đao vẫn theo y, vẫn dí sát nơi ót.
Hồng y thiếu nữ thì đảo tay nơi nóc thuyền, tránh khỏi cái đạp của y. Nàng cười ròn thốt:
đừng làm gì, vô ích! Ta bám ngươi như đỉa bám, không vẫy nổi đâu.
Tiểu Phi nhìn Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Các hạ lấy một người vợ kể ra cũng có biệt tài đấy! Cái tài bám sát như đỉa đeo. Có lẽ các hạ cũng có lúc phải khó chịu chứ?
Ngô Cúc Hiên cười nhạt:
-Chỉ sợ Đạo Soái còn khó chịu hơn tại hạ phần nào! Khoang thuyền tối quá, tối đến độ không thấy ngón tay nữa.
Cát chạm lườn thuyền nghe rào rào, âm thanh đó gây một cảm giác khó chịu, nhất là cho những người có tâm sự trùng trùng.
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn bị nhốt dưới sàn thuyền, họ nằm sát lườn thuyền, họ nghe rõ tiếng rào rào đó.
Chẳng hiểu tại sao Ngô Cúc Hiên không giết ngay họ, mà cũng không giết Nhất Điểm Hồng. Chừng như, nếu giết họ đi thì bọn Ngô Cúc Hiên lại tiếc rẻ!... Tiểu Phi thở dài, lầm thầm:
-Ngô Cúc Hiên! Ngươi là ai? Tại sao vừa trông thấy ta ngươi nhận ra liền?
Cơ Băng Nhạn cười lạnh:
-Ngươi tưởng ngươi giả dạng như vậy là tuyệt xảo rồi à? Chính ta đây mà còn nhận ra sơ hở của ngươi thay.
Tiểu Phi gật đầu:
-Tự nhiên là ngươi phải nhận ra, song người đừng quên là chúng ta sống bên cạnh nhau ngày này qua ngày khác, chúng ta gần nhau suốt tháng rộng năm dài.
Còn Ngô Cúc Hiên, lão ta đâu phải là bằng hữu mà biết rõ ta?
Cơ Băng Nhận trầm ngâm một lúc:
-Hay lão ta là Hắc Trân Châu?
Tiểu Phi lắc đầu:
-Không phải đâu! Cơ Băng Nhạn cau mày:
đến phút giây này, ngươi vẫn còn tự tin được à?
Tiểu Phi thốt:
-Hắc Trân Châu có thể cải dạng, chứ không che giấu được võ công. Nhìn cách điểm huyệt của Ngô Cúc Hiên, ta nhận ra công phu của lão còn cao hơn công phu của Hắc Trân Châu nhiều! Cơ Băng Nhạn không nói gì nữa.
Bên trên sàn thuyền, tiếng cười, tiếng nói vang lên sang sảng, vọng xuống tai họ.
Thuyền làm bằng trúc nên vách không ngăn cách âm thanh được.
Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn là những kẻ sắp chết, người bên trên không cần có kỵ họ, chúng cứ cười, cứ nói.
Thuyền lướt đi không rõ được bao lâu, rồi đột nhiên dừng lại.
Mẫn tướng quân cất tiếng:
-Tiên sinh ước hội Thạch phu nhân tại đây?
Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn và Nhất Điểm Hồng giật mình, biến sắc.
Ngô Cúc Hiên cười mấy tiếng, rồi đáp:
-Phải! Tại đây, không lầm đâu.
Hồng tướng công bật cười ha hả:
-Ngô tiên sinh hành sự, khi nào lại lầm lạc? Bất quá vị Thạch phu nhân đó có thành tâm hiệp tác với tệ quốc chăng?
Ngô Cúc Hiên cười nhẹ:
-Nếu bà ta không có ý tứ hiệp tác, thì cái việc cầu cạnh nơi bà đối với chúng ta khó hơn lên trời! Mẫn tướng quân cau mày:
-Không lẽ võ công của bà ta trên hẳn tiên sinh?
Ngô Cúc Hiên khoát tay:
đừng làm cuộc so sánh như vậy! Nếu cho rằng tại hạ có chút tài, thì cái tài đó đặt bên cạnh Thạch phu nhân như lửa đóm sánh với thái dương! Mẫn tướng quân mỉm cười:
-Nếu vậy thì, với sự tiếp trợ của Thạch phu nhân, từ nay tệ quốc cầm như nằm cao gối mà mộng thiên đàng! Ngô Cúc Hiên gật đầu:
đúng vậy! Hồng tướng công mỉm cười:
- Dù sao thì mọi sự toàn bằng sự sắp xếp của Ngô tiên sinh. Chúng ta là phàm phu tục tử, làm gì kết nạp được Thạch phu nhân, nếu Ngô tiên sinh không vận trù quyết sách hộ?
Mẫn tướng quân tiếp:
-Phải lắm! Phải lắm! Khi đại công thành tựu, thì trên từ quốc vương đại ca, từ bổn soái và Hồng tướng công, không ai dám quên công đức của Ngô tiên sinh.
Ngô Cúc Hiên bật cười ha hả:
-Tại hạ là một con người thôn dã, được quân vương chiếu cố, kể ra thật vinh hạnh lắm rồi, nào dám nghĩ đến công lao nhỏ mọn! Hồng y thiếu nữ chen vào:
-Ngươi đừng khách khí! Sau này ngươi phải xin Mẫn tướng quân và Hồng tướng công ban cho một chức quan nho nhỏ, cho ta có dịp nở mặt nở mày với đời chứ! Hồng tướng công cười vang:
đương nhiên! Đương nhiên! Sau ngày thành công, đại tẩu sẽ là một vị nhất phẩm phu nhân.
Họ nói, họ cười, rồi có tiếng chén chạm nhau như họ đang uống rượu mừng.
Tiểu Phi suy tư trầm trọng.
Bây giờ chàng mới tin chắc là Ngô Cúc Hiên cấu kết với Thạch Quan Âm, và cả hai giúp bọn phản thần Quy Tư quốc, làm việc soán nghịch.
Họ tưởng chừng như công việc hoàn thành, bất quá chỉ còn cắt đầu Quy Tư Vương là xong hẳn.
Ngô Cúc Hiên nào phải con người ham muốn một chức quan nhỏ? Cho dù dành ngôi vị tể tướng cho lão, chưa chắc gì xứng tâm, xứng tài của lão.
Con người đó không thể giới hạn hoài bão trong phạm vi quá hẹp hòi như vậy! Nhưng trong trường hợp này, Hắc Trân Châu chiếm địa vị gì? Tại sa mạc hắn làm vua, không lẽ hắn lại là thuộc hạ của Thạch Quan Âm? Sao bọn này không thương lượng với hắn, mà lại đi cầu cạnh nơi Thạch Quan Âm?
Thạch Quan Âm sắp đến nơi, mạng số của bọn Tiểu Phi sắp được định đoạt.
Bỗng Cơ Băng Nhạn hỏi:
-Lưu Hương, bình sinh ngươi tự tin lắm, ngươi nghĩ xem chúng ta có thể sống sót và thoát đi được chăng?
Tiểu Phi cười nhẹ:
-Có lắm phen, thiên hạ đặt đao nơi cổ ta, ta vẫn sống được như thường.
Cơ Băng Nhạn cười khổ:
-Lưu Hương ơi, ta muốn biết đến lúc nào ngươi mới tuyệt vọng?
Tiểu Phi điềm nhiên:
đầu ta chưa rụng, thì ta chưa hề tuyệt vọng! Có tiếng chim ưng ré lên, rồi tiếng cát chạm nhau rào rào.
Nhất Điểm Hồng buông gọn:
đến! Cơ Băng Nhạn thốt:
-Thì ra, Thạch Quan Âm cũng dùng quỷ thuyền! Tiểu Phi tiếp:
-Con thuyền này có lẽ cũng của Thạch Quan Âm đưa đến cho chúng! Chừng như Thạch Quan Âm đã đến, bọn Ngô Cúc Hiên bước đi đón, nên tiếng chân vang trên sàn thuyền.
Biết Thạch Quan Âm sắp lên thuyền, bọn Tiểu Phi như bị một ma lực nào thu hút hồn phách, cả ba cùng hồi hộp, cả ba cùng nín lặng, không ai nói gì với ai nữa.
Hồng y thiếu nữ cất tiếng với giọng hoà hoãn:
đệ tử Trưởng Tôn Hồng xin bái kiến phu nhân! Tiểu Phi đoán đúng, Hồng y thiếu nữ là môn hạ của Thạch Quan Âm. Thạch Quan Âm gả đệ tử cho Ngô Cúc Hiên, như vậy thì họ Ngô chẳng phải là một nhân vật tầm thường. Và đã là chồng của đệ tử Thạch Quan Âm, thì họ Ngô chưa đến cái tuổi mọc râu như thế, cái tác già hiện tại của lão là cái tác giả mạo.
Sau đó một lúc, có tiếng chân người bước vào thuyền.
Hồng tướng công thốt:
-Mần sinh từ lâu ngưỡng mộ phong cách oai nghi của phu nhân, mãi đến hôm nay mới được hân hạnh bái kiến, cái nguyện sanh bình cầm như đã thoa? mãn, thoa? mãn lắm rồi.
Hắn nói lưu loát, trái lại, Mẫn tướng quân thì lập cập như người vừa học nói.
Dù một lanh lợi, một lấp vấp, qua âm thanh của họ, Tiểu Phi cũng đoán được là họ khẩn trương vô cùng, họ như không còn tự chủ nữa.
Có lẽ oai khí của Thạch Quan Âm quá to, nên làm cho họ khiếp đảm chăng?
Trong bất cứ cuộc hội hiệp nào, giai đoạn đầu luôn luôn dành cho khách sáo, qua những câu chào mừng, tâng bốc nhau rồi người hội hiệp mới đi vào đề chính.
Một giọng nói cực kỳ quyến rũ vang lên:
-Hai vị là cành vàng, lá ngọc, chức cả quyền cao, còn tiện thiếp bất quá là một lão phụ sống nơi thảo dã, có chi xứng đáng lắm đâu mà hai vị dành cho quá nhiều ngưỡng vọng?
Người phát ra thanh âm đó chừng như đang ngồi ngay bên trên đầu Tiểu Phi.
Chàng nghĩ, hiện tại, ngay trên đầu chàng có một người đẹp thì hơn tiên mà ác thì hơn ác quỷ, chàng buồn cười thầm... Chàng muốn nhìn mặt con người đó như thế nào, một con người mà tạo hoá đã pha chất tạo thành một cách kỳ dị như thế.
Con người đó thực sự là tiên hay ác ma? Con người đó tại sao lại có ma lực quá mạnh, ảnh hưởng cả đến chàng. Chàng còn bị dao động thì ai lại không bị dao động?
Bên trên sàn thuyền, cuộc đàm thoại bắt đầu. Mẫn tướng quân cất tiếng trước:
-Chẳng hay phu nhân có mang viên Cực Lạc Tinh theo đó chăng?
Thạch Quan Âm không đáp, hỏi lại:
-Tướng quân có biết sự bí mật quanh viên Cực Lạc Tinh chăng?
Mẫn tướng quân ấp úng:
-Tại hạ... không được biết.
Thạch Quan Âm tiếp:
-Nếu tướng quân không biết được điều bí mật ẩn chứa trong Cực Lạc Tinh thì đối với tướng quân, nó chỉ là một viên đá rất thông thường, bất quá nó chỉ có hình thức đẹp một chút vậy thôi. Nếu già này trao cho tướng quân, vị tất tướng quân có chỗ dùng nó?
Mẫn tướng quân giật mình, nín lặng.
Hồng tướng công cười cười vuốt:
-Nhưng vãn sinh biết. Nếu viên đá đó về tay hôn vương thì cái giá trị của nó đổi thay liền. Do đó, vãn sinh không muốn nó về tay hôn vương.
Thạch Quan Âm cười nhẹ:
-Già đã quyết định đem Cực Lạc Tinh đổi lấy những vật khác nơi hôn vương.
Mẫn tướng quân và Hống tướng công biến sắc, kêu lên:
-Không! Không được đâu! Phu nhân đừng làm thế! Ngô Cúc Hiên mỉm cười thốt:
-Nhị vị không phải sợ hãi. Nếu phu nhân đánh đổi viên Cực Lạc Tinh cho hôn vương để lấy những thứ khác là phu nhân có dụng ý gì đó.
Mẫn tướng quân rung rung giọng:
- Dụng ý làm sao?
Ngô Cúc Hiên đáp:
-Trên thế gian này chỉ có hôn vương, một mình hôn vương biết được sự bí mật quanh viên Cực Lạc Tinh mà thôi. Dù chết, hôn vương cũng chẳng nói ra, trừ khi nào viên đá cầm như mất rồi mà trở về tay hôn vương, lão ta mừng, lão ta tri ân người tìm ra để trả lại cho lão. Lão sẽ tiết lộ với người tri ân... Hồng tướng công tỉnh ngộ:
đúng! Đúng vậy! Dù lão không tiết lộ với người tri ân, lão cũng tiết lộ với người thân tín, lúc đó chúng ta cho người do thám rình nghe sự tình.
Ngô Cúc Hiên mỉm cười:
-Hồng tướng công thông minh quá! Mẫn tướng quân thở phào, cười vang:
-Hiện tại, hôn vương không có cao thủ nào bên cạnh, hộ vệ lão, chúng ta dù có trao viên Cực Lạc Tinh cho lão, cũng chẳng sao, bởi chúng ta muốn lấy lại lúc nào tuỳ ý. Thủ đoạn đó là muốn bắt, phải thả, thả ra rồi bắt lại. Tuyệt diệu!
Bình luận truyện