Sơ Luyến Anh Thì (First Love)
Chương 10
Ba tuần sau, Mục Thiên Thành thông báo với bố ‘Muốn đưa Thiên Phàm đến cùng ăn tối’. Tuy Mục Tử Duy và Thịnh Tĩnh Quảng đã từng gặp Thiên Phàm ở bệnh viện nhưng ý nghĩa của lần gặp này không phải bình thường, Mục Tử Duy vô cùng hồi hộp mới sáng sớm đã dậy quét dọn biệt thự, lau đi lau lại phòng khách đến mức không thấy một hạt bụi.
-Con dâu tới ra mặt bố chồng thì người hồi hộp phải là cậu ta chứ, em làm gì mà đứng ngồi không yên thế này? Được rồi được rồi, bàn trà này em đã lau ba lần rồi đấy, đã có thể soi gương được rồi đây này… Cứ ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi đã.
Thịnh Tĩnh Quảng không thể nhìn được nữa đành buông tờ báo xuống muốn kéo Mục Tử Duy ngồi xuống.
-Không được, em cần phải dọn dẹp lại toilet chút nữa.
Mông vừa mới chạm vào sofa đã đứng bật dậy, Mục Tử Duy căng thẳng chạy bình bịch vào phòng tắm. Thịnh Tĩnh Quảng bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười tiếp tục đọc báo.
Đúng bảy giờ tối, chuông cửa vang lên.
Mục Tử Duy từ chiều đến giờ vẫn bận rộn ở trong phòng bếp giật nảy người, vẻ mặt kinh hoảng nắm chặt Thịnh Tĩnh Quảng.
-Trên mặt em có sạch sẽ không? Quần áo có chỉnh tề không? Còn…
-Bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi mà!
Đối mặt với khuôn mặt điềm tĩnh vững vàng của Thịnh Tĩnh Quảng, cuối cùng Mục Tử Duy cũng có thể an tâm, chậm rãi mở cửa ra bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Trước mắt là hai người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, dáng người cao ráo đứng ngoài cửa.
Chiều cao của hai người cũng xấp xỉ nhau, phong độ cũng ngang tầm – một người đẹp trai pha lẫn điềm tĩnh, ngay cả nụ cười cũng tươi mát như gió xuân; một người tuấn tú tao nhã, trong mắt lại mang theo vẻ thản nhiên xa cách, như cây tùng cành liễu cùng tôn nhau lên.
Thịnh Tĩnh Quảng đứng bên cạnh cũng không khỏi ủng hộ trong lòng: quả là một cặp xứng đôi!
-Bố, chú Thịnh, đây là Thiên Phàm.
Mục Thiên Thành cất tiếng giới thiệu trước tiên.
-Cháu chào bác trai, chào chú Thịnh.
Thiên Phàm lễ phép chào hỏi.
-Đã gặp nhau ở bệnh viện rồi mà, mau vào đi! Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, hai đứa chắc cũng đói bụng rồi phải không?
Mục Tử Duy cười đứng tránh ra cho hai người bước vào.
Thiên Phàm biết Mục Thiên Thành bị father complex rất nghiêm trọng, trong lòng tất nhiên có ghen tị; nhưng trước đây cậu đã từng gặp Mục Tử Duy ở bệnh viện, dáng dấp thanh tịnh sạch sẽ của đối phương rất có lực thu hút, hôm nay gặp lại người bố ấm áp cẩn thận như vậy cũng có thể giải thích được tính cách thích chiếu cố người khác của anh ấy có từ đâu.
Phòng ăn sạch sẽ bật đèn sáng trưng, trên bàn ăn hình chữ nhật đã sớm bày các món ăn ngon đẹp mắt, mùi thơm nức mũi.
-Ngồi xuống đi, cứ ăn tự nhiên như ở nhà mình, đừng khách sáo.
Mục Tử Duy ngồi xuống vị trí đầu bàn, Thịnh Tĩnh Quảng ngồi ở đối diện ông, mà Mục Thiên Thành và Thiên Phàm thì ngồi hai bên trái phải ở hai bên sườn.
Mọi người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Khung cảnh gia đình thật ấm áp. Tuy ‘gia đình’ này không giống những gia đình bình thường khác, trong mắt người đời có lẽ sẽ không được chấp nhận, nhưng Mục Thiên Thành cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Bố anh là người rất tiến bộ, luôn tin tưởng vào ánh mắt lựa chọn bạn đời của anh – hơn nữa người này còn là Thiên Phàm quên mình cứu anh, cho nên lúc Mục Thiên Thành thẳng thắn thông báo, Mục Tử Duy tuy là rất giật mình nhưng vẫn vui vẻ chúc phúc.
Thịnh Tĩnh Quảng mở một chai rượu vang chủ động rót cho mỗi người một ly. Thiên Phàm cảm ơn, cầm ly rượu để ở chóp mũi hơi ngửi, sau đó nở nụ cười vui vẻ:
-Petrus? Là rượu ngon đây.
-Cháu biết về rượu ư?
Thịnh Tĩnh Quảng là một người cực kỳ am hiểu về rượu, bình thường luôn sưu tầm các loại rượu vang nổi tiếng nhất trên thế giới để lúc nhàn hạ lôi ra uống cho đỡ buồn.
-Có hiểu một chút, trước kia lúc còn học đại học có làm thêm trong tiệm rượu nên cũng biết một phần.
-Vừa ngửi đã biết nhãn hiệu rượu, cũng không phải chỉ ở mức ‘một phần’ chứ?
Thịnh Tĩnh Quảng mỉm cười nhìn cậu ta:
-Nếm được ra năm sản xuất không?
Thiên Phàm nâng ly đặt dưới ngọn đèn quan sát cẩn thận kỹ càng tỉ lệ của nó, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ – biểu tình trên mất cũng không thay đổi quá nhiều – lại uống thêm một ngụm nữa mới trầm ngâm nói:
-Có lẽ là năm 82? Mỗi chai Petrus lâu năm này đều là thượng đẳng, bác trai quả thật rất có con mắt tinh tường.
Thịnh Tĩnh Quảng thoải mái cười lớn, rất có cảm giác tình cờ gặp được tri âm.
-Quả nhiên là người trong nghề, cháu biết thưởng thức hơn tiểu Thành.
Mục Tử Duy bình thường tuy cũng có uống cùng nhưng hoàn toàn không phân biệt được rượu ngon hay dở – điểm ấy Mục Thiên Thành cũng tương tự – đến giờ rốt cuộc cũng gặp được người cùng sở thích, Thịnh Tĩnh Quảng đương nhiên vô cùng vui vẻ.
-Vâng vâng, trong mắt chú cháu là trâu nhá mẫu đơn là được rồi.
Mục Thiên Thành nhớ rõ trước kia Thịnh Tĩnh Quảng cũng từng gọi mình cùng nhấm rượu ngon, cũng hỏi cảm tưởng, kết quả Mục Thiên Thành thẳng thắn trả lời một câu ‘Không khác gì với rượu mua trong siêu thị’ làm Thịnh Tĩnh Quảng giận sôi gan.
-Cũng tự biết mình biết người đấy.
Thịnh Tĩnh Quảng liếc mắt nhìn anh.
Mọi người nhấm nháp rượu vang thơm ngon cùng vịt non nướng giòn, nói nói cười cười không khí hài hòa vui vẻ.
-Đồ ăn có hợp khẩu vị của cháu không? Nếu không ăn được nhất định phải nói thẳng để lần sau bác còn biết mà thay đổi.
Mục Tử Duy thân thiết hỏi Thiên Phàm.
-Bác trai khiêm tốn rồi, tay nghề của bác hoàn toàn có thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp – thịt nướng đặc biệt non mềm, nước tương thì thơm ngon đậm đà, đã lâu rồi cháu không được ăn bữa cơm tây ngon như vậy.
Thiên Phàm mỉm cười nói với ông.
-Cháu thích là được rồi.
Mục Tử Duy mừng rỡ cười như hoa nở.
Mục Thiên Thành thấy Thiên Phàm nói chuyện vui vẻ với mọi người không hề xa cách thì rất hài lòng; từ điểm này có thể thấy sự xa cách ban đầu của Thiên Phàm quả thật là cố ý ra vẻ, từ lúc hai người cùng bỏ đi phòng bị với đối phương thì thái độ của cậu ấy ngày càng tự nhiên, trở nên nhu hòa hơn trước kia rất nhiều.
Trước khi tới đây Thiên Phàm vô cùng lo lắng, Mục Thiên Thành khuyên nửa ngày mới thuyết phục được cậu ấy gặp mặt bố mình; trước khi xuất phát cậu ấy còn giam mình trong phòng ngủ chọn quần áo gần một giờ, lại đóng đô trong phòng tắm hơn nửa ngày mới xuất hiện với vẻ nhẹ nhàng khoan khoái… Có thể thấy được tầm quan trọng của mình cũng như lần gặp này với Thiên Phàm.
Vừa nghĩ như vậy tâm trạng của Mục Thiên Thành không khỏi trở nên cực tốt.
Một bữa cơm kéo dài hơn một giờ, khách và chủ đều rất vui vẻ.
Mục Tử Duy kiên quyết muốn tự mình thu dọn bàn ăn đuổi hết bọn họ lên phòng khách; nhưng Thiên Phàm không chịu để ông một mình vất vả nên vội vàng đi theo giúp đỡ. Mục Thiên Thành cũng muốn đi theo lại bị Thịnh Tĩnh Quảng ra hiệu mắt giữ lại; hai người ngầm hiểu liền cùng nhau đi đến ban công.
-Hút một điếu không?
Thịnh Tĩnh Quảng lấy ra một hộp xì gà rất đẹp.
-Được.
Mục Thiên Thành cũng không khách khí với ông.
Thịnh Tĩnh Quảng lấy bật lửa ra châm thuốc, Mục Thiên Thành cũng nhoài người ra xin tí lửa.
Hai người quay mặt vào phía trong, song song tựa lưng vào lan can ngoài ban công – cùng hít sâu một ngụm rồi lại cùng từ từ phun khói, động tác đồng nhất một cách lạ thường.
Biệt thự được xây dựng theo hướng mở ra, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy mọi hoạt động trong phòng bếp. Chỉ thấy Mục Tử Duy cùng Thiên Phàm một người đứng trước bồn rửa rửa bát, một người cầm khăn lau xung quanh, tương đối ăn ý.
-Ánh mắt của cháu không tồi đâu.
Thịnh Tĩnh Quảng khẽ cười một tiếng:
-Nếu là người này thì chú có thể hiểu vì sao cháu lại vô cùng phiền não.
-Thiên Phàm nói ‘hy vọng chúng ta có thể thật sự chung sống với nhau’, nên nói thế nào đây… Có lẽ những lời này đã cứu vớt cháu.
Nhìn chăm chú vào bóng dáng của Thiên Phàm, trong lòng Mục Thiên Thành như chảy xuôi một dòng nước ấm.
–
Khóe mắt Thịnh Tĩnh Quảng hiện lên ý cười tán thưởng:
-Ha ha, cậu ta thú vị hơn cháu rất nhiều.
-Cậu ấy rất nghiêm túc với tình cảm này, hại cháu không chấp nhận cũng không được.
-Có thể cảm thấy áp lực không?
Thịnh Tĩnh Quảng quay đầu lại nhìn anh.
-Nếu như là cậu ấy… Cháu cam tâm chấp nhận.
-Ồ? Con đường sau này của hai đứa cũng sẽ không dễ đi, điều này chắc không cần chú nói cháu cũng biết. Nhưng chú hy vọng cháu biết – chú và bố cháu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cháu, ủng hộ bất cứ quyết định gì của cháu.
-Cảm ơn chú… Chú Thịnh.
-Thằng nhỏ ngốc nghếch.
Thịnh Tĩnh Quảng thân thiết xoa đầu anh, đối xử với anh giống như với chính đứa con ruột của mình. Bình thường tuy hai người luôn trong trạng thái đối đầu không ai chịu nhường ai, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc có hình ảnh ‘cha con’ ấm áp thế này.
-Lại nói –
Thịnh Tĩnh Quảng cười bỡn cợt:
-Hai đứa đã làm chưa?
Không khí ấm áp lập tức biến mất tăm. Mục Thiên Thành bị sặc khói thuốc, ho chảy cả nước mắt.
-Aizz, nhìn cái bộ dáng này của cháu là biết vẫn chưa làm. Sao lại thế hả? Thiên Phàm không phải đã chuyển đến nhà cháu vài tuần rồi ư? Tiểu Thành này, chú thấy không phải cháu bị liệt dương đấy chứ? Nếu là thật thì công nhận cũng đau đầu thật.
-Câm miệng, cái ông chú già mà nham nhở này!
Mục Thiên Thành trợn mắt nhìn ông.
-Ai da ai da, thật là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn thấy lòng tốt của người ta.
Thịnh Tĩnh Quảng bĩu môi, bỏ về phòng ngủ, sau một phút lại quay lại đưa thứ gì đó cầm trong tay cho Mục Thiên Thành:
-Cầm lấy này.
-Cái gì đấy?
-Gel trơn tốt nhất.
Thịnh Tĩnh Quảng nói thẳng, nét mặt già nua không hề hiện lên tí xấu hổ nào.
-Bot dù sao cũng có phần vất vả hơn, cho nên người làm top phải biết thông cảm cho đối phương. Chỗ đó của đàn ông không thể so với phụ nữ, nếu cưỡng chế đi vào chẳng những làm cả hai đều thấy đau đớn mà còn có thể làm đối phương bị thương, cho nên dùng nhiều gel là điều quan trọng – tối thiểu cũng phải có thể làm ba ngón tay ra vào tự nhiên, còn nữa…
-Đủ rồi, cháu biết! Không cần chú nhiều chuyện!
Mục Thiên Thành run bắn cả đầu vội vàng cắt lời đối phương. May mà hai người ở ban công, nếu không chắc chắn anh sẽ dùng hết sức dính cái miệng của Thịnh Tĩnh Quảng lại.
-Chú có lòng tốt chỉ bảo thì cháu phải khiêm tốn học hỏi mới đúng chứ.
Thịnh Tĩnh Quảng cười thở ra một ngụm khói.
-Cháu xin kiếu.
Mục Thiên Thành lạnh lùng trừng mắt lườm ông, vội vàng bỏ vào phòng khách như tránh dịch bệnh.
Trong phòng bếp, Thiên Phàm lau khô cái bát cuối cùng đặt nó vào trong chạn, cậu ngần ngừ nhìn Mục Tử Duy muốn nói gì đó rồi lại thôi.
-Nhanh ra sofa ngồi đi. Thép cố định trong chân cháu vừa mới lấy ra không nên đứng lâu, bằng không lát nữa tiểu Thành chắc chắn sẽ trách chú.
Mục Tử Duy nở nụ cười hòa ái.
-Bác trai… Nếu không có cháu có lẽ Thiên Thành đã sớm kết hôn rồi…
Thiên Phàm khẽ nói, đối mặt với bố của người khó khăn lắm mới đến được với nhau trong lòng cậu vẫn luôn có cảm giác tội lỗi không thể nào xóa bỏ.
-Đứa nhỏ này, sao lại nghĩ đến chuyện này?
Mục Tử Duy cười vui vẻ:
-Không có cháu có lẽ tiểu Thành thật sự sẽ kết hôn sinh con, trở thành một người chồng mẫu mực, một người đàn ông hoàn mỹ; nhưng như vậy bác sẽ không nhìn thấy vẻ sống động trong mắt nó khi nhìn cháu. Đây là lần đầu tiên chính mắt bác nhìn thấy trên mặt nó có biểu cảm phong phú như vậy, cũng là lần đầu tiên nó biểu hiện bản thân thật sự của mình trước mặt hai bác. Đây đều là công của cháu.
-Bác trai…
Muôn vàn lời nói đều nghẹn trong cổ.
-Kỳ thật bác vẫn lo lắng cho đứa nhỏ này, từ nhỏ nó đã rất ngoan, sau khi lớn lên lại càng không cần bác quan tâm, mọi chuyện làm rất hoàn hảo, nhưng cháu không biết như vậy là rất khác thường ư? Mãi đến khi cháu xuất hiện bác mới hiểu hóa ra đứa nhỏ này vẫn sẽ phiền não vì yêu. Sau khi cháu đột nhiên biến mất cả đêm nó không ăn gì chạy đến chỗ bác ngồi đến rạng sáng, sau đó vẫn cứ buồn bã không vui, bác với Thịnh Tĩnh Quảng vẫn rất lo lắng cho nó.
-Thật ạ?
Trong lòng Thiên Phàm chấn động, Mục Thiên Thành chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
-Đứa nhỏ này kỳ thật rất ỷ lại vào cháu… Dù nó có không biểu hiện ra. Đúng vậy, nó rất chín chắn, rất ít bối rối, bất luận người nào với nó đều chỉ là khách qua đường, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nó không cần cháu; bác tin rằng do dự của nó chính là vì sợ mình không thể cho cháu hạnh phúc. Có nhiều khi cũng phải nhờ cháu chủ động hơn một chút, bao dung nó nhiều một chút… Đứa nhỏ này bác giao cho cháu!
-Cháu sẽ hết lòng quý trọng anh ấy, cảm ơn bác trai.
Thiên Phàm thấp giọng nói.
Ngồi nói chuyện đến hơn mười giờ Mục Thiên Thành và Thiên Phàm mới đứng dậy ra về.
Ngồi vào trong xe Thiên Phàm thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng hoàn toàn thả lỏng.
-Mệt không?
Mục Thiên Thành quay đầu quan sát kỹ sắc mặt của cậu.
-Bình thường.
Thiên Phàm mỉm cười.
-Lúc đầu em còn căng thẳng đấy? Nhưng sau đó đã tốt hơn rất nhiều.
-Em nào có căng thẳng?
-Sao lại không? Vừa rồi lúc nắm tay em lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Mục Thiên Thành cười không phải không có bỡn cợt:
-Nhưng em căng thẳng như vậy chứng tỏ anh rất quan trọng với em? Anh rất vui.
Ánh mắt thẳng thắn của người đàn ông làm Thiên Phàm có hơi ngượng, cậu khẽ nói:
-Còn không phải vì anh đột nhiên lôi em đi gặp bố anh với chú Thịnh.
-Vợ xấu đến mấy cũng phải gặp bố mẹ chồng thôi.
Mục Thiên Thành cười vang nói.
Nghe thấy từ ‘vợ xấu’ này Thiên Phàm tức giận lườm anh.
-Đừng giận mà… Bố anh với chú Thịnh đều rất thích em. Em uống không ít rượu đâu…
Mục Thiên Thành duỗi tay xoa đôi má say đỏ của cậu. Thiên Phàm với Thịnh Tĩnh Quảng đều là người yêu rượu, một lọ Petrvs bị hai người uống sạch, lúc này có lẽ vì cảm giác say trào lên làm hai gò má trắng nõn đỏ bừng, đường nét tuấn tú càng thêm trong sáng làm Mục Thiên Thành vô thức sinh ra xúc động muốn chạm vào.
-Anh cũng không biết em lại được yêu thích như vậy… Trước kia rõ ràng luôn ra vẻ gây sự với anh. Về sau ở công ty không được như vậy anh sẽ ghen tị.
-Ghen, ghen tị…
Thiên Phàm suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi.
Trong lòng Mục Thiên Thành lại có tình cảm này ư?
-Sao? Anh không được ghen tị ư? Anh cũng có thất tình lục dục, sau này ở chung với em chắn chắn sẽ có thể sinh ra đủ loại cảm xúc xấu xí… Đều là lỗi của em!
Trong đôi mắt cười của người đàn ông lóe lên những tia sáng. Thiên Phàm bỗng ý thức được – bất luận là dẫn cậu đi gặp người thân quan trọng nhất, hay những nói thầm thì mờ ám thân thiết đều là biểu hiện cụ thể cho hứa hẹn muốn cùng cậu ‘sống đến cuối đời’ của người đàn ông.
Mục Thiên Thành cũng không nói cho có lệ với cậu mà là thật sự nghiêm túc đong đầy từng kỷ niệm trong cuộc sống với cậu.
-Mặt của em rất nóng đấy? Có phải uống nhiều rượu lắm không? Có choáng đầu không?
Người đàn ông hỏi liên tiếp. Bàn tay đặt lên trán tỏa ra sự lo lắng rất thoải mái.
Thiên Phàm híp mắt lại, hoàn toàn không biết mình cực kỳ giống một con mèo con lười biếng ngủ gật dưới ánh mặt trời.
-Em nhìn quả thật có hơi say rồi, chúng ta về nhà nhanh thôi.
Người đàn ông khởi động xe, tay phải nắm vững tay lái còn tay trái lại vẫn nắm chặt tay cậu. Thiên Phàm khi uống rượu im lặng không khác gì một loại cây vô tri vô giác, để mặc ấm áp từ lòng bàn tay bao bọc lấy mình.
Nhà Mục Thiên Thành cách chỗ bố không xa, ước tính khoảng mười lăm phút đi xe.
Ba tuần trước Thiên Phàm đã chuyển vào nhà đối phương dưới sự nửa cương quyết nửa dịu dàng của anh, một lần nữa bắt đầu ‘cuộc sống ở chung’.
Thời gian bị thương đều là Mục Thiên Thành đến nhà Thiên Phàm chăm sóc chứ Thiên Phàm chưa từng đến thăm chỗ ở của đối phương. Người đàn ông ở trong khu dân cư cao cấp, nhà ở tầng mười độc lập rất riêng tư. Những gia đình ở khu này đều là thành phần trí thức cao cấp cùng những vị cấp chủ quản, ra vào có bảo vệ kiểm tra, an toàn tin cậy. Từ ban công còn có thể nhìn thấy biển rộng cách đó không xa, tầm nhìn thoáng đãng, môi trường trong lành im lặng.
Hoàn toàn khác với một người được chăng hay chớ như mình, người đàn ông đương đối chú trọng chất lượng cuộc sống, đồ trang trí trong nhà đều là hàng hiệu, tuy vậy nhìn không hề xa hoa mà còn đơn giản sáng sủa tao nhã, tạo ra cảm giác không gian thoải mái dễ chịu.
Thiên Phàm vừa bước vào phòng liền đặt mông ngồi xuống sofa trong phòng khách, cả người chìm trong cảm giác buồn ngủ.
-Uống ít trà tỉnh rượu nào.
Mục Thiên Thành bưng tới một chén trà xanh rất thơm, nâng Thiên Phàm dựa vào ngực mình sau đó cầm chén trà để sát vào miệng cậu.
Thiên Phàm giống hệt một con mèo hơi vươn đầu lưỡi vội liếm thử một cái rồi lại vội rụt về bật ra tiếng rên rỉ.
-Sao vậy? Bị nóng rồi à?
Mục Thiên Thành hoảng hốt, vội vàng đặt chén trà xuống rồi nâng cằm Thiên Phàm lên muốn cậu há miệng để kiểm tra tình trạng bên trong.
Chỉ thấy đầu lưỡi có hơi đỏ lên, không biết niêm mạc có bị thương không?
-Sao lại uống vội như thế, ít nhất cũng phải thổi một chút chứ.
Mục Thiên Thành đau lòng trách cứ, ngón tay cái lại vô thức nhẹ nhàng xoa lên đôi môi mềm mại của cậu… Qua vài giây mới ngộ ra cử chỉ của mình quá tình dục, trong lòng có hơi chột dạ, vừa ngẩng đầu bèn thấy Thiên Phàm đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi con ngươi đen sậm nhuốm một tầng hơi nước nhàn nhạt.
-Xin lỗi…
Anh ngượng ngùng muốn rút ngón tay về lại phát hiện Thiên Phàm đã há mồm ngậm nó vào, bắt đầu nhẹ nhàng mút…
Một cơn tê dại bùng lên từ đầu ngón tay.
Hai gò má say đỏ của người đàn ông như hoa đào nở rộ đẹp không sao tả xiết; lại nhuốm thêm một lớp tình dục diễm lệ nhạt nhòa, gợi cảm đến mức làm anh không thể dời tầm mắt. Lãnh đạm lúc đầu đã sớm biến mất còn không một mảnh, Thiên Phàm bây giờ chỉ cần dùng một ánh mắt nhỏ cũng có thể tỏa ra mị lực chưa bao giờ có.
-Thiên Phàm…
Mục Thiên Thành chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô như bị đối phương mê hoặc mà áp sát vào… ngón cái mới bỏ ra đôi môi đã vội vàng thế vào, lập tức ngậm lấy đầu lưỡi của cậu mút vào thật sâu.
-Ư…
Thiên Phàm bật ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, đầu lưỡi muốn trốn lại bị người đàn ông quấn lấy trêu đùa dây dưa, trong khoang miệng không ngừng bị rót vào hơi thở nam tính đặc trưng, ấm áp mà chân thật.
Thân thể vô tình ngửa ra phía sau, cả người lún sâu vào trong sofa… Người đàn ông một tay ôm lấy eo cậu còn một tay đỡ lấy gáy giam cậu vào trong lãnh thổ của mình dấn sâu nụ hôn này…
Hơn cả ngôn ngữ luôn mãi đắn đo, hành động trực tiếp rõ ràng càng thể hiện tâm ý tốt hơn.
Thiên Phàm có nén xấu hổ trong lòng ngốc nghếch đáp lại nhiệt tình của người đàn ông.
Cậu không ghét việc thân mật với anh. Từ sau khi hai người hiểu lòng nhau, dù chỉ là vô tình chạm khẽ đầu ngón tay cũng đủ làm cậu đỏ mặt tim đập. Nhưng từ lúc chuyển vào chỗ của anh sớm chiều ở chung khoảng ba tuần, người đàn ông tuy thường xuyên hôn cậu nhưng cuối cũng vẫn không tiến thêm bước nữa, ngược lại còn tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép.
Thiên Phàm có hơi lo sợ nghi ngờ và lo lắng, không biết ‘phong độ quý ông’ của anh chỉ đơn thuần xuất phát từ tôn trọng hay là vẫn còn do dự với thân phận đồng tính. Lúc này chỉ có da thịt thân mật trực tiếp mới có thể làm tan biến bóng ma bất an trong lòng, vì thế Thiên Phàm ôm chặt lấy người đàn ông cùng anh chìm trong say đắm triền miên.
-Thiên Phàm…
Mục Thiên Thành nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới của cậu, giọng nói khàn khàn nghẹn trong lồng ngực, trái tìm vì mỗi lần gọi của đối phương và nảy lên, lòng ngực bùng lên cảm giác đau đớn ngọt ngào…
Cả người như say ngã vào nụ hôn sâu sắc say đắm…
Khiêu khích đầu lưỡi luôn làm người ta choáng váng nhất, mỗi sợi nước bọt đều mang theo hương vị thơm ngọt vô cùng, tình cảm nồng nàn vương vấn bên hai mái đầu sát nhau. Thiên Phàm chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, không hiểu là do tác dụng của rượu hay là bởi vì bị đụng chạm mà bùng lên cái nóng tình dục. Mỗi khi đầu lưỡi mẫn cảm bị mặt lưỡi thô ráp của người đàn ông khiêu khích cậu đều run rẩy không ngừng, cũng dần dần bật lên những tiếng rên rỉ rời rạc, lại lần nữa bị môi lưỡi nóng rực của đối phương cắn nuốt.
Lửa dục như thủy triều gào thét lao về phía hai người, thân thể dán sát vào nhau đã không thể che giấu khát vọng đối với nhau.
Ý thức được thứ nóng rực độ lớn kinh người đặt trên bụng trong lòng Thiên Phàm bỗng kinh hoàng, nhưng chẳng những cậu không trốn mà ngược lại còn chủ động ôm lấy cổ đối phương, làm thân thể vốn đã dán sát nay càng thêm gần hơn; bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng mạnh của người đàn ông.
-Em không hề phản kháng như vậy có được không? Cẩn thận sẽ bị anh ăn sạch không còn một mẩu đấy!
Người đàn ông vùi mặt vào hõm vai Thiên Phàm cố điều chỉnh hô hấp, cơn sóng dục vọng sâu thẳm trong lòng đã phủ đầy đôi mắt tối đen của anh.
-Rốt cuộc là ai ăn sạch ai trước… Đó vẫn là ẩn số chưa biết đúng không?
Thiên Phàm nhướn mày, dù khuôn mặt tuấn tú có đỏ bừng thì ánh mắt vẫn không chịu thua.
Mục Thiên Thành không khỏi bật cười.
-Đây là khiêu chiến?
-Anh nghĩ thế thì cứ coi như đúng đi.
Thiên Phàm không biết sống chết còn khiêu khích thêm:
-Chúng ta ở chung lâu như vậy mà anh vẫn bình tĩnh kiềm chế không ra tay với em; em đã sớm nghi ngờ chỗ đó của anh có phải không được hay không.
Cái gì? Đây là khiêu khích lớn nhất với một người thân là đàn ông như anh.
Mục Thiên Thành lập tức quặp chặt eo Thiên Phàm, bình tĩnh nói:
-Anh được hay không – chờ lát nữa em sẽ biết!
Tuy là do mình cố ý châm lửa nhưng vào tới lúc quan trọng Thiên Phàm lại lui vào trong giường, có vẻ luống cuống chân tay.
Người đàn ông thấy vậy còn cố ý mở miệng trêu chọc:
-Vừa rồi người nói muốn ăn sạch anh không biết là ai?
-Em đang lấy cảm xúc!
Vẻ vịt chết còn mạnh miệng của Thiên Phàm đổi lấy tiếng cười sang sảng của người đàn ông.
-Vậy trước khi em lấy cảm xúc xong thì đến đây cởi quần áo cho anh trước đi.
Người đàn ông ngang nhiên nằm ngửa trên giường gối hai tay sau gáy nhướn mày nhìn cậu.
Tuy anh vẫn luôn rất dịu dàng nhưng vẫn có lúc quá quắt như bây giờ. Thiên Phàm trừng mắt hung tợn liếc anh một cái, không muốn yếu thế gào lên câu ‘cởi thì cởi!’ rồi lập tức dạng chân cưỡi lên bụng người đàn ông – hoàn toàn không biết tư thế của mình có ý mời gọi rõ ràng – cúi người cởi cổ áo sơ mi của đối phương, nhưng vì đầu ngón tay run rẩy quá mà cởi nửa ngày cũng không xong cúc thứ nhất.
-Thiên Phàm, em nhanh lên đi, anh sắp ngủ rồi.
Người đàn ông miễn cưỡng ngáp một cái.
-Câm miệng!
Thiên Phàm cảm thấy trán mình đã sắp chảy đầy mồ hôi.
-Anh nói này em yêu, hay là để anh làm?
Người đàn ông cười phá lên không đợi cậu nổi cáu đã xoay người đặt cậu dưới thân.
Ánh mắt vô cùng dịu dàng như bừng sáng dưới ngọn đèn mờ tối, trong ánh sáng ấy có chút mê muội rất nhỏ. Ý thức được mình sắp bị hôn đôi lông mi đen dày chậm rãi khép lại, nụ hôn có hơi rượu của người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống…
-Môi của em rất ngọt đấy…
Tiếng nỉ non của người đàn ông nhẹ nhàng thổi vào trong tai:
-Như có ma lực làm anh cứ luôn muốn hôn tiếp…
-Chờ, chờ chút! Anh… Anh thật sự xác định chứ?
Thiên Phàm đột nhiên kêu dừng đúng lúc quan trọng, hai tay chặn trước ngực Mục Thiên Thành cẩn thận quan sát vẻ mặt anh.
-Đừng hỏi lại anh vấn đề này – em đã hỏi rất nhiều lần rồi, mà anh cũng đã trả lời bằng ấy lần.
Mục Thiên Thành bỏ vẻ trêu tức nghiêm túc nhìn cậu:
-Lẽ ra anh muốn có thêm nhiều thời gian để chúng ta bồi dưỡng tình cảm, nhưng hiện giờ xem ra chỉ làm em suy nghĩ linh tinh, cho nên anh không thể đợi được nữa. Anh muốn ôm em, ngay đêm nay.
-Thiên Thành…
Thiên Phàm bị sự nghiêm túc trong mắt người đàn ông làm sợ hãi sững người.
-Em cũng không biết anh muốn em nhiều đến mức nào đâu.
Mục Thiên Thành ôm trọn cả người Thiên Phàm nâng mặt cậu lên lại tiếp tục cướp đi nụ hôn của đối phương lần nữa. Thiên Phàm khẽ lắc đầu như chống cự rồi lại như có gì đó hấp dẫn vô thức, kề sát mặt vào nhau chỉ cảm thấy gò má đối phương nóng rực làm ngực Mục Thiên Thành ấm lên.
Yêu thương như nước, đảo điên đất trời, ấm áp trước giờ chưa từng có như dung nham núi lửa phun trào sôi sùng sục trong lồng ngực. Nhấm nháp dòng tình yêu nóng bỏng làm máu trong người trào lên cuồn cuộn lần đầu tiên trong đời, con ngươi đen của Mục Thiên Thành trở nên sâu thăm thẳm.
Đúng vậy, đây chính là tình cảm mình vẫn luôn nghi ngờ, vẫn luôn nghĩ đời này không thể có – cuối cùng lại cảm nhận một cách chân thực!
Nếu đây không phải là tình yêu… Vậy thì là cái gì?
Quần áo ngăn cản giữa hai người không biết từ lúc nào đã bị lột sạch, cảm xúc trần trụi ôm lấy nhau làm người Thiên Phàm run rẩy, thằng bé giữa hai chân đã cương lên càng làm cậu xấu hổ; cậu chỉ có thể ra sức dùng hai tay che đi.
-Sao mà phải giấu?
Người đàn ông lại cố tính quá quắt vào lúc này cương quyết kéo hai tay cậu cố định hai bên sườn, nương theo ngọn đèn tỉ mỉ nhìn kỹ cậu từ trên xuống dưới.
Bị thấy hết rồi… Cùng là cấu tạo thân thể, đều có thứ mà thằng đàn ông nào cũng có – Mục Thiên Thành lại thấy đẹp toàn diện không hề có một nét dư thừa.
Thiên Phàm như con cá nằm trên thớt đột nhiên bắt đầu vặn vẹo kịch liệt:
-Đừng nhìn, không nên nhìn… Buông em ra!
-Sao lại không cho anh nhìn, toàn thân em đều rất đẹp, bất luận là chỗ này… Chỗ này… Còn có chỗ này…
Người đàn ông nói một từ liền hôn nhẹ lên đầu vú, bụng, sườn eo của cậu… Tùy ý châm lửa trên người cậu.
-Anh sẽ không thể chấp nhận…
Thiên Phàm nhắm chặt mắt lại.
-Đồ ngốc, nếu thật sự không thể chấp nhận thì sao anh có thể hưng phấn như lúc này? Nào, cảm giác chút đi.
Mục Thiên Thành cầm tay cậu đặt lên người dưới của mình… Bàn tay chạm vào chỗ nóng rực như sắt nung, lòng bàn tay trơn nhẵn cảm nhận được dục vọng sống động đang hiên ngang đứng thẳng của đối phương. Thiên Phàm hít vào một hơi, cả khuôn mặt lập tức đỏ phừng gần như có thể nhỏ máu ra.
-Anh thật sự muốn em, cho anh đi…
Dục vọng sâu lắng kinh người đã phủ đầy trong đôi mắt vốn dịu dàng của người đàn ông, đầu mũi nóng rực như đang kể lể khát vọng của mình, Thiên Phàm dúi khuôn mặt nóng bừng vào hõm vai anh nhẹ nhàng gật đầu.
Lỗ nhỏ kín đáo phía sau tiếp xúc với chất lỏng lạnh buốt nào đó làm cặp mông co rụt lại, đầu ngón tay vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch càng nắm chặt mép chăn rồi lại lập tức buông ra…
-Thả lỏng Thiên Phàm, đây là gel trơn… Anh không muốn làm em bị thương.
Sau lưng vang lên giọng nói kiềm chế của người đàn ông, lỗ nhỏ bị ngón tay thon dài mạnh mẽ đâm vào truyền đến đau đớn bỏng rát. Hỗn loạn khi lần đầu bị tiến vào làm đại não trở nên trống rỗng, thậm chí không rảnh suy nghĩ từ lúc nào người đàn ông có thứ gel trơn này, chẳng lẽ là anh ấy đã sớm chuẩn bị?
Quá trình dài như một thế kỷ. Vất vả đợi ngón tay rút ra, mới vừa thở phào nhẹ nhõm Thiên Phàm lại bị thứ nóng rực để ở cửa mình làm sững người ngừng thở. Sau khi người đàn ông dịu dàng thông báo sẽ đi vào, nội bích mẫn cảm bị kéo căng từng chút một nếm được mùi vị xâm lược nóng như sắt nung…
Đau đớn như bị bỏng xộc thẳng lên não, Thiên Phàm lập tức bật lên tiếng rên rĩ rời rạc.
Cảm giác lần đầu tiên kết hợp với người yêu quả thật khắc cốt ghi tâm.
Tuy rất đau nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Người đàn ông đỡ lấy mông cậu cực kỳ dịu dàng thong thả đẩy vào, vừa tiến vào một chút lại rút ra vài phần, xác nhận cậu không làm sao thì lại đẩy vào thêm chút nữa… Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dùng nghị lực kinh người kiềm chế dục vọng của mình kiên nhẫn chờ cậu thích ứng; cuối cùng mới dùng một cú đẩy thẳng vào hoàn toàn chiếm lấy cậu.
Thiên Phàm khẽ thở dài một tiếng rất nhỏ, như con cá bị mất nước hơi hé mở đôi môi, đôi mắt yếu ớt nhuốm đầy màu nước lấp lánh.
Từ nội bích mẫn cảm truyền đến nhịp đập của dục vọng nóng bỏng gần như trùng với nhịp tim đập.
Khổ sở như vậy, rồi lại phong phú như thế; sợ hãi như thế rồi lại không nén nổi mà muốn sát lại gần nhau!
Vì sao cậu lại yêu người đàn ông này như vậy?
Thiên Phàm không phải không từng bi ai nghĩ: chỉ cần đến gần anh linh hồn của cậu như bị sốt cao đột ngột, run rẩy từng cơn rồi lại nóng lên từng trận, trôi nổi giữa hai cực nóng lạnh không thể bình yên; chỉ cần bị anh đụng vào thì dù chỉ là chạm nhẹ nơi đầu ngón tay cũng có thể làm bùng lên ngọn lửa hừng hực thiêu rụi đồng cỏ, hại cậu như thiêu thân lao đầu vào lửa bị nhấn chìm hoàn toàn, rốt cuộc không tìm thấy đường về!
Nhưng xem ra anh ấy cũng không tốt hơn cậu được bao nhiêu. Bên tai vang lên tiếng thở dốc nóng rực chứng tỏ khát vọng mãnh liệt của đối phương; tấm lưng tiếp xúc với lồng ngực trần trụi càng giống một ngọn lửa đang cháy gần như thiêu rụi cậu. Ngay cả như thế người đàn ông giỏi nhẫn nại vẫn không hề làm ẩu, động tác không hề thô lỗ; hai bàn tay đang không ngừng di chuyển khắp người mình lại tỏa ra sự dịu dàng yêu thương.
Biết mình được đối phương quý trọng cẩn thận như thủy tinh dễ vỡ hốc mắt Thiên Phàm không khỏi nóng bừng, nỗ lực thả lỏng bản thân để đón nhận thứ ấy của anh sâu hơn nữa.
-A… Ưn…
Tiếng rên rỉ quyến rũ như tiếng nhạc dưới đêm trăng, thánh thót vang xa trong màn đêm yên tĩnh.
Như rơi vào cơn mơ mịt mù mà xa xôi nhưng ngọn lửa nóng rực đang bao quanh thân thể cũng vô cùng chân thật. Thiên Phàm như cây mạn đằng mất nước bám chặt vào thân thể cường tráng của người đàn ông, dựa vào nguồn nhiệt duy nhất làm mình yên tâm, trong những dải màu lộng lẫy của đau và thích cùng anh say sưa chuyển động.
-Thiên Phàm…
Hơi mở hai mắt mờ sương Thiên Phàm mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã bị lật lại, bị người đàn ông đối mặt xỏ xuyên vào. Nghĩ đến việc những tiếng rên rỉ say đắm cùng vẻ mặt hoảng hốt của mình đều bị gom vào đáy mắt, trong lòng lập tức trào lên cảm giác xấu hổ mãnh liệt làm cậu vội vàng lấy tay che mặt.
-Đừng che, em không biết mình gợi cảm thế nào đâu…
Tay bị kéo ra, tầm mắt chăm chú khóa chặt lấy mình – Thiên Phàm khẽ động vòng eo trong cái nhìn chăm chú của người đàn ông, thứ nóng bỏng trong cơ thể đâm vào cơ thể ngày càng sâu.
-A…
Thân thể Thiên Phàm mềm nhũn, mỗi một cú thúc của người đàn ông lại làm trái tim cậu đập loạn. Lỗ nhỏ mẫn cảm cắn chặt thứ ấy của người đàn ông. Thậm chí bắt đầu mấp máy vô thức, mơ màng đón nhận khoái cảm bao phủ.
Bị chiếm đoạt chặt chẽ, chiếm giữ dịu dàng mà không mất sự kiên quyết, cậu cảm thấy người đàn ông di chuyển qua lại trong cơ thể cậu hơn bất cứ lúc nào, cũng nhấm nháp được tia lửa do va chạm linh hồn hơn bất cứ lúc nào. Trong cơn hốt hoảng Thiên Phàm cảm thấy mình đã cùng người đàn ông hòa vào nhau như nước với sữa không thể phân biệt, mỗi lần đưa đẩy, mỗi lần thở dốc, mỗi lần lặng mắt nhìn nhau đều làm người ta tim đập không ngừng, phù hợp như trời sinh nên phải ở cùng nhau.
Dù vẫn mang theo chút đau đớn nhưng hai người lúc này cũng không để ý đến điều ấy.
Cơn sóng tình đảo điên trời đất chảy khắp toàn thân, nhấn chìm cậu vào trong thủy triều tình dục ào lên của người đàn ông. Dòng điện khoái cảm theo âu yếm vuốt ve quanh quẩn trong cơ thể mãi không biến mất, Thiên Phàm vẻ mặt hoảng hốt ngửa đầu rên rỉ, khuôn mặt tuấn tú ngợp trong dục vọng làm người ta choáng váng, ngàn vạn quyến rũ làm người đàn ông càng thêm say đắm, muốn ngừng mà không được.
-Thiên Thành…
Ngón tay trắng bệch đâm sâu vào hai vai người đàn ông, Thiên Phàm chỉ cảm thấy mình sắp hòa tan. Mỗi một lần đòi hỏi rung động lòng người của đối phương đều làm cậu như băng tuyết dưới ánh mặt trời chói chang chảy từng giọt trong suốt yếu ớt, thân thể cũ thì tan biến như cát bụi không còn tồn tại.
Cực hạn giữa đau và thích làm cảm giác của cậu tan vỡ hoàn toàn, chỉ có thể ôm chặt đối phương, không có khả năng ngăn cản – cũng không muốn ngăn cản cơn chấn động này, mặc cho đối phương thổi tan cả thế giới của mình…
Cuộc làm tình này tiến hành gian nan mà lại nồng nhiệt, dịu dàng mà cuồng dã, vô cùng chân thật rồi lại thoáng như cảnh trong mơ. Giống như chạy bên mép giữa thiên đường với địa ngục – đồng thời với bị cải tạo hoàn toàn lần nữa thì linh hồn cũng bị khắc vào dấu ấn đặc trưng của người đàn ông một cách rõ ràng, sâu đậm.
Lúc cao trào thổi đến trước mắt như văng đầy tia lửa, như có ngàn vạn ngôi sao lướt qua, ngàn vạn bông pháo hoa cùng tung mình nở rộ. Cậu thở dài dưới cảnh đẹp rung động lòng người, chậm rãi nhắm mắt hoàn toàn giao thân thể chìm đắm trong mơ màng cho đối phương.
Sau đó lập tức tan biến lý trí, ký ức cuối cùng là trong đôi mắt đen dịu dàng như nước của người đàn ông, như có một cơn mưa trắng xóa lất phất rơi cậu nhẹ nhàng chìm xuống, rồi lại chìm xuống…
Sau khi chìm nghỉm cậu thấy mình bị bao trùm trong bóng tối ngọt ngào, cậu tin mình sẽ có một giấc ngủ thật ngon thật sâu.
Sáng hôm sau.
Thiên Phàm vừa mở mắt liền đối diện với ánh mắt của đối phương.
Đôi con ngươi đen chứa đầy thân thiết dịu dàng đang nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, khuôn mặt đẹp trai tắm rửa trong nắng sớm mang theo vẻ gợi cảm lười biếng sau khi làm tình.
-Tỉnh rồi à?
Khuôn mặt trơn mịn bị ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve, mơn theo hai gò má đến cằm sau đó quyến luyến không ngừng nơi cần cổ trần trụi thon dài…
Chẳng lẽ anh ấy đang quan sát mình? Đã bao lâu? Tật xấu chảy nước miếng khi ngủ say của mình có phải đã bị anh ấy thấy hết rồi không? Thiên Phàm vội vàng sờ khóe miệng, xác định nó khô mới yên tâm.
-Mấy giờ rồi?
Cậu bị giọng nói khàn đặc của mình làm hoảng sợ.
-Mười giờ đúng.
-Cái gì? Trễ thế rồi ư, đi làm muộn rồi…
Thiên Phàm hoảng hốt muốn ngồi bật dậy, không ngờ thân thể vừa cử động đã đau buốt, giữa mông càng truyền đến cảm giác đau rát khó mở lời làm cậu đột nhiên nhớ lại hình ảnh khó coi tối hôm qua thì không khỏi đỏ bừng mặt mũi.
-Đừng lo, anh đã xin phép cho chúng mình rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cả ngày đi.
Người đàn ông nở nụ cười ôm cậu vào lòng, tay trái thì với lấy cái chén đặt trên tủ đầu giường đưa tới bên môi Thiên Phàm:
-Nào, uống chút nước cho nhuận cổ.
Thiên Phàm không hề khách sáo cầm chén uống ừng ực một lần hết hơn nửa chén nước, nhìn không khác gì một con mèo đói khát.
-Em kêu suốt một đêm giọng không khàn mới lạ, đợi lát nữa anh mua kẹo ngậm cho em; còn mắt cũng có hơi sưng, nhìn qua rất đáng thương…
Vẻ đau lòng trên mặt hiện ra không sót chút gì.
-Còn không phải đều là lỗi của anh à!
-Là anh không tốt, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn.
Người đàn ông mỉm cười nhìn chăm chú cậu một lúc lâu rồi cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn mịn của cậu, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe giống một ly rượu ngon:
-Chào buổi sáng, Thiên Phàm.
-Chào buổi sáng.
Thiên Phàm nằm im lìm trong lòng người đàn ông cố hết sức làm giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường. Dù cậu rất muốn ngoác miệng cười nhưng như vậy chắc chắn sẽ dọa anh ấy, thôi quên đi.
-Đã đói chưa? Anh đã làm xong bữa sáng rồi, ra ăn một chút chứ?
Mục Thiên Thành bưng bữa sáng phong phú đã chuẩn bị xong từ sáng sớm lên – trứng chiên thơm ngào ngạt, bánh mì phết bơ, sandwich vị cá ngon lành, cá hồi cuộn, salad hoa quả cộng thêm cafe thơm lừng.
-Để anh đút cho em.
Sau khi bày các món ăn ra, người đàn ông ngồi xuống giường ôm cậu dựa vào ngực, ân cần đút cậu từng miếng. Thiên Phàm đau nhức toàn thân không hề khách sáo dựa vào ngực Mục Thiên Thành miếng có miếng không ăn những thứ anh đưa đến bên miệng.
-Ăn ngon không?
Người đàn ông dán vào tai cậu hỏi, hơi thở nóng rực thổi hết vào lỗ tai.
-Tàm tạm.
Thiên Phàm liếm liếm môi cảm thấy có hơi khát nước, người đàn ông rất biết quan sát lập tức bưng cafe đến bên môi cẩn thận cho cậu uống một ngụm.
Thiên Phàm thoải mái nheo mắt, lười không khác gì một người không xương.
Luôn cảm thấy ngày như vậy cũng không tồi.
-Em cũng thật khó hầu hạ.
Mục Thiên Thành cười nhẹ nói:
-Nhưng hễ là thứ anh làm thì dù ngoài miệng em có chê đông ngại tây vẫn cứ luôn ăn hết… Kỳ thật em rất thích đồ ăn anh làm đúng không?
-Đã nói tay nghề của anh chỉ tàm tạm thôi.
Thiên Phàm hừ nhẹ giống một con mèo cao ngạo.
-Tóm lại em chịu ăn là tốt rồi.
Mục Thiên Thành mỉm cười.
Hai người một người đút, một người ăn, thỉnh thoảng lại thầm thì vài câu, đắm chìm trong không khí ngọt ngào yên tĩnh…
Thiên Phàm ăn một lúc thì muốn ngủ, đang lúc buồn ngủ lại nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông:
-Vừa rồi anh luôn nghĩ…
-Cái gì?
Thiên Phàm khẽ nhúc nhích.
-Sáng sớm hôm nay hoàn toàn khác sáng sớm hai mươi bảy năm trước.
-Hử?
Mục Thiên Thành cúi đầu nhìn người trong lòng, trong mắt chứa đầy lo lắng nhàn nhạt:
-Trước kia anh chưa từng nhận ra, hóa ra làm bữa sáng cho em lại là một chuyện vui vẻ như vậy; càng không phát hiện kỳ thật mình không khác gì một thằng ngốc, có thể cứ ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt say ngủ của người quan trọng nhất mà không hề thấy chán…
Hiểu ra bốn chữ ‘người quan trọng nhất’ này là nói mình, ngực Thiên Phàm hơi thắt lại.
-Em xem cuộc sống có nhiều điều tốt đẹp như vậy mà vì sao anh lại không hề chú ý? Anh trước kia không khác gì một cái máy làm việc, luôn không ngừng vội vã xử lý việc công ty, vắt hết trí óc tính toán làm thế nào mới có thể mở rộng khách hàng để nâng cao thành tích, chưa bao giờ chú ý hóa ra cây nhã trong khu nhà xanh ngắt như thế, là vì vừa mới đổi mùa; mà bầu trời lại xanh thăm thẳm như vậy là vì thời tiết đặc biệt cuối thu… Anh bây giờ bắt đầu nghi ngờ bản thân vì sao lại xem nhẹ nhiều thứ như vậy; quả thật là rất khó hiểu…
Nhìn xuống Thiên Phàm đang dựa trong lòng ánh mắt Mục Thiên Thành lại càng thêm dịu dàng như nước.
Thiên Phàm có lẽ không biết mình có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, khi cậu ấy mở tròn mắt nhìn chăm chú vào mình hàng lông mi đen dày như cánh bướm hơi chớp, ánh mặt trời chiếu thẳng vào đôi đồng tử trong trẻo ánh lên năm dải màu làm người ta tim đập thình thịch, nháy mắt xuyên thủng tim anh làm cả thế giới tràn ngập màu sắc đẹp mắt.
-Vừa rồi nhìn em từ lúc ngủ say đến lúc mở mắt anh đột nhiên cảm thấy không thở nổi, tất cả nôn nóng bận rộn trong quá khứ đều mất hết ý nghĩa. Anh chỉ muốn ở cạnh em, mỗi giây mỗi phút đều được bên em, cho dù không làm gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn em như thế cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Anh thật sự muốn cho em hạnh phúc, hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của anh, em có thể cảm nhận được không? Cảm giác này… Có lẽ chính là yêu?
-…
Thiên Phàm xoay người ôm chặt lấy người đàn ông, dùng sức rất mạnh như muốn khảm đối phương vào trong cơ thể mình.
-Xin lỗi em, Thiên Phàm, đều vì anh tỉnh ngộ quá muộn mới làm em đau khổ như vậy…
Mục Thiên Thành ôm lại cậu, thở dài lướt qua bên tai như cơn gió nhẹ.
-… Bây giờ vẫn không tính là quá muộn.
Thiên Phàm nở nụ cười nhẹ bẫng.
(cho dù cuộc đời lúc này kết thúc cũng không sao cả, chỉ cần có anh ở bên em là tốt rồi…)
-Sau này mỗi sáng sớm em đều sẽ nằm bên cạnh anh? Như bây giờ?
Mục Thiên Thành khẽ nói.
-Ừm.
-Như vậy có thể nói anh là người đàn ông may mắn nhất trên đời này.
Mục Thiên Thành khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười ấm áp mà Thiên Phàm yêu nhất – nụ cười như ánh mặt trời.
Hai người nhìn nhau một lúc đều không hẹn mà cùng chạm vào môi nhau.
Nụ hôn không tính là nồng nàn nhưng lại ngọt đến khó tin.
Môi lưỡi quấn quít ve vuốt lẫn nhau, vô hạn ấm áp cùng tình yêu chảy tràn trong lòng làm sáng sớm vốn rất bình thường vào lúc này lại tràn ngập ánh sáng rực rỡ thần kỳ.
-Con dâu tới ra mặt bố chồng thì người hồi hộp phải là cậu ta chứ, em làm gì mà đứng ngồi không yên thế này? Được rồi được rồi, bàn trà này em đã lau ba lần rồi đấy, đã có thể soi gương được rồi đây này… Cứ ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi đã.
Thịnh Tĩnh Quảng không thể nhìn được nữa đành buông tờ báo xuống muốn kéo Mục Tử Duy ngồi xuống.
-Không được, em cần phải dọn dẹp lại toilet chút nữa.
Mông vừa mới chạm vào sofa đã đứng bật dậy, Mục Tử Duy căng thẳng chạy bình bịch vào phòng tắm. Thịnh Tĩnh Quảng bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười tiếp tục đọc báo.
Đúng bảy giờ tối, chuông cửa vang lên.
Mục Tử Duy từ chiều đến giờ vẫn bận rộn ở trong phòng bếp giật nảy người, vẻ mặt kinh hoảng nắm chặt Thịnh Tĩnh Quảng.
-Trên mặt em có sạch sẽ không? Quần áo có chỉnh tề không? Còn…
-Bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi mà!
Đối mặt với khuôn mặt điềm tĩnh vững vàng của Thịnh Tĩnh Quảng, cuối cùng Mục Tử Duy cũng có thể an tâm, chậm rãi mở cửa ra bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Trước mắt là hai người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, dáng người cao ráo đứng ngoài cửa.
Chiều cao của hai người cũng xấp xỉ nhau, phong độ cũng ngang tầm – một người đẹp trai pha lẫn điềm tĩnh, ngay cả nụ cười cũng tươi mát như gió xuân; một người tuấn tú tao nhã, trong mắt lại mang theo vẻ thản nhiên xa cách, như cây tùng cành liễu cùng tôn nhau lên.
Thịnh Tĩnh Quảng đứng bên cạnh cũng không khỏi ủng hộ trong lòng: quả là một cặp xứng đôi!
-Bố, chú Thịnh, đây là Thiên Phàm.
Mục Thiên Thành cất tiếng giới thiệu trước tiên.
-Cháu chào bác trai, chào chú Thịnh.
Thiên Phàm lễ phép chào hỏi.
-Đã gặp nhau ở bệnh viện rồi mà, mau vào đi! Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, hai đứa chắc cũng đói bụng rồi phải không?
Mục Tử Duy cười đứng tránh ra cho hai người bước vào.
Thiên Phàm biết Mục Thiên Thành bị father complex rất nghiêm trọng, trong lòng tất nhiên có ghen tị; nhưng trước đây cậu đã từng gặp Mục Tử Duy ở bệnh viện, dáng dấp thanh tịnh sạch sẽ của đối phương rất có lực thu hút, hôm nay gặp lại người bố ấm áp cẩn thận như vậy cũng có thể giải thích được tính cách thích chiếu cố người khác của anh ấy có từ đâu.
Phòng ăn sạch sẽ bật đèn sáng trưng, trên bàn ăn hình chữ nhật đã sớm bày các món ăn ngon đẹp mắt, mùi thơm nức mũi.
-Ngồi xuống đi, cứ ăn tự nhiên như ở nhà mình, đừng khách sáo.
Mục Tử Duy ngồi xuống vị trí đầu bàn, Thịnh Tĩnh Quảng ngồi ở đối diện ông, mà Mục Thiên Thành và Thiên Phàm thì ngồi hai bên trái phải ở hai bên sườn.
Mọi người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Khung cảnh gia đình thật ấm áp. Tuy ‘gia đình’ này không giống những gia đình bình thường khác, trong mắt người đời có lẽ sẽ không được chấp nhận, nhưng Mục Thiên Thành cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Bố anh là người rất tiến bộ, luôn tin tưởng vào ánh mắt lựa chọn bạn đời của anh – hơn nữa người này còn là Thiên Phàm quên mình cứu anh, cho nên lúc Mục Thiên Thành thẳng thắn thông báo, Mục Tử Duy tuy là rất giật mình nhưng vẫn vui vẻ chúc phúc.
Thịnh Tĩnh Quảng mở một chai rượu vang chủ động rót cho mỗi người một ly. Thiên Phàm cảm ơn, cầm ly rượu để ở chóp mũi hơi ngửi, sau đó nở nụ cười vui vẻ:
-Petrus? Là rượu ngon đây.
-Cháu biết về rượu ư?
Thịnh Tĩnh Quảng là một người cực kỳ am hiểu về rượu, bình thường luôn sưu tầm các loại rượu vang nổi tiếng nhất trên thế giới để lúc nhàn hạ lôi ra uống cho đỡ buồn.
-Có hiểu một chút, trước kia lúc còn học đại học có làm thêm trong tiệm rượu nên cũng biết một phần.
-Vừa ngửi đã biết nhãn hiệu rượu, cũng không phải chỉ ở mức ‘một phần’ chứ?
Thịnh Tĩnh Quảng mỉm cười nhìn cậu ta:
-Nếm được ra năm sản xuất không?
Thiên Phàm nâng ly đặt dưới ngọn đèn quan sát cẩn thận kỹ càng tỉ lệ của nó, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ – biểu tình trên mất cũng không thay đổi quá nhiều – lại uống thêm một ngụm nữa mới trầm ngâm nói:
-Có lẽ là năm 82? Mỗi chai Petrus lâu năm này đều là thượng đẳng, bác trai quả thật rất có con mắt tinh tường.
Thịnh Tĩnh Quảng thoải mái cười lớn, rất có cảm giác tình cờ gặp được tri âm.
-Quả nhiên là người trong nghề, cháu biết thưởng thức hơn tiểu Thành.
Mục Tử Duy bình thường tuy cũng có uống cùng nhưng hoàn toàn không phân biệt được rượu ngon hay dở – điểm ấy Mục Thiên Thành cũng tương tự – đến giờ rốt cuộc cũng gặp được người cùng sở thích, Thịnh Tĩnh Quảng đương nhiên vô cùng vui vẻ.
-Vâng vâng, trong mắt chú cháu là trâu nhá mẫu đơn là được rồi.
Mục Thiên Thành nhớ rõ trước kia Thịnh Tĩnh Quảng cũng từng gọi mình cùng nhấm rượu ngon, cũng hỏi cảm tưởng, kết quả Mục Thiên Thành thẳng thắn trả lời một câu ‘Không khác gì với rượu mua trong siêu thị’ làm Thịnh Tĩnh Quảng giận sôi gan.
-Cũng tự biết mình biết người đấy.
Thịnh Tĩnh Quảng liếc mắt nhìn anh.
Mọi người nhấm nháp rượu vang thơm ngon cùng vịt non nướng giòn, nói nói cười cười không khí hài hòa vui vẻ.
-Đồ ăn có hợp khẩu vị của cháu không? Nếu không ăn được nhất định phải nói thẳng để lần sau bác còn biết mà thay đổi.
Mục Tử Duy thân thiết hỏi Thiên Phàm.
-Bác trai khiêm tốn rồi, tay nghề của bác hoàn toàn có thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp – thịt nướng đặc biệt non mềm, nước tương thì thơm ngon đậm đà, đã lâu rồi cháu không được ăn bữa cơm tây ngon như vậy.
Thiên Phàm mỉm cười nói với ông.
-Cháu thích là được rồi.
Mục Tử Duy mừng rỡ cười như hoa nở.
Mục Thiên Thành thấy Thiên Phàm nói chuyện vui vẻ với mọi người không hề xa cách thì rất hài lòng; từ điểm này có thể thấy sự xa cách ban đầu của Thiên Phàm quả thật là cố ý ra vẻ, từ lúc hai người cùng bỏ đi phòng bị với đối phương thì thái độ của cậu ấy ngày càng tự nhiên, trở nên nhu hòa hơn trước kia rất nhiều.
Trước khi tới đây Thiên Phàm vô cùng lo lắng, Mục Thiên Thành khuyên nửa ngày mới thuyết phục được cậu ấy gặp mặt bố mình; trước khi xuất phát cậu ấy còn giam mình trong phòng ngủ chọn quần áo gần một giờ, lại đóng đô trong phòng tắm hơn nửa ngày mới xuất hiện với vẻ nhẹ nhàng khoan khoái… Có thể thấy được tầm quan trọng của mình cũng như lần gặp này với Thiên Phàm.
Vừa nghĩ như vậy tâm trạng của Mục Thiên Thành không khỏi trở nên cực tốt.
Một bữa cơm kéo dài hơn một giờ, khách và chủ đều rất vui vẻ.
Mục Tử Duy kiên quyết muốn tự mình thu dọn bàn ăn đuổi hết bọn họ lên phòng khách; nhưng Thiên Phàm không chịu để ông một mình vất vả nên vội vàng đi theo giúp đỡ. Mục Thiên Thành cũng muốn đi theo lại bị Thịnh Tĩnh Quảng ra hiệu mắt giữ lại; hai người ngầm hiểu liền cùng nhau đi đến ban công.
-Hút một điếu không?
Thịnh Tĩnh Quảng lấy ra một hộp xì gà rất đẹp.
-Được.
Mục Thiên Thành cũng không khách khí với ông.
Thịnh Tĩnh Quảng lấy bật lửa ra châm thuốc, Mục Thiên Thành cũng nhoài người ra xin tí lửa.
Hai người quay mặt vào phía trong, song song tựa lưng vào lan can ngoài ban công – cùng hít sâu một ngụm rồi lại cùng từ từ phun khói, động tác đồng nhất một cách lạ thường.
Biệt thự được xây dựng theo hướng mở ra, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy mọi hoạt động trong phòng bếp. Chỉ thấy Mục Tử Duy cùng Thiên Phàm một người đứng trước bồn rửa rửa bát, một người cầm khăn lau xung quanh, tương đối ăn ý.
-Ánh mắt của cháu không tồi đâu.
Thịnh Tĩnh Quảng khẽ cười một tiếng:
-Nếu là người này thì chú có thể hiểu vì sao cháu lại vô cùng phiền não.
-Thiên Phàm nói ‘hy vọng chúng ta có thể thật sự chung sống với nhau’, nên nói thế nào đây… Có lẽ những lời này đã cứu vớt cháu.
Nhìn chăm chú vào bóng dáng của Thiên Phàm, trong lòng Mục Thiên Thành như chảy xuôi một dòng nước ấm.
–
Khóe mắt Thịnh Tĩnh Quảng hiện lên ý cười tán thưởng:
-Ha ha, cậu ta thú vị hơn cháu rất nhiều.
-Cậu ấy rất nghiêm túc với tình cảm này, hại cháu không chấp nhận cũng không được.
-Có thể cảm thấy áp lực không?
Thịnh Tĩnh Quảng quay đầu lại nhìn anh.
-Nếu như là cậu ấy… Cháu cam tâm chấp nhận.
-Ồ? Con đường sau này của hai đứa cũng sẽ không dễ đi, điều này chắc không cần chú nói cháu cũng biết. Nhưng chú hy vọng cháu biết – chú và bố cháu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cháu, ủng hộ bất cứ quyết định gì của cháu.
-Cảm ơn chú… Chú Thịnh.
-Thằng nhỏ ngốc nghếch.
Thịnh Tĩnh Quảng thân thiết xoa đầu anh, đối xử với anh giống như với chính đứa con ruột của mình. Bình thường tuy hai người luôn trong trạng thái đối đầu không ai chịu nhường ai, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc có hình ảnh ‘cha con’ ấm áp thế này.
-Lại nói –
Thịnh Tĩnh Quảng cười bỡn cợt:
-Hai đứa đã làm chưa?
Không khí ấm áp lập tức biến mất tăm. Mục Thiên Thành bị sặc khói thuốc, ho chảy cả nước mắt.
-Aizz, nhìn cái bộ dáng này của cháu là biết vẫn chưa làm. Sao lại thế hả? Thiên Phàm không phải đã chuyển đến nhà cháu vài tuần rồi ư? Tiểu Thành này, chú thấy không phải cháu bị liệt dương đấy chứ? Nếu là thật thì công nhận cũng đau đầu thật.
-Câm miệng, cái ông chú già mà nham nhở này!
Mục Thiên Thành trợn mắt nhìn ông.
-Ai da ai da, thật là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn thấy lòng tốt của người ta.
Thịnh Tĩnh Quảng bĩu môi, bỏ về phòng ngủ, sau một phút lại quay lại đưa thứ gì đó cầm trong tay cho Mục Thiên Thành:
-Cầm lấy này.
-Cái gì đấy?
-Gel trơn tốt nhất.
Thịnh Tĩnh Quảng nói thẳng, nét mặt già nua không hề hiện lên tí xấu hổ nào.
-Bot dù sao cũng có phần vất vả hơn, cho nên người làm top phải biết thông cảm cho đối phương. Chỗ đó của đàn ông không thể so với phụ nữ, nếu cưỡng chế đi vào chẳng những làm cả hai đều thấy đau đớn mà còn có thể làm đối phương bị thương, cho nên dùng nhiều gel là điều quan trọng – tối thiểu cũng phải có thể làm ba ngón tay ra vào tự nhiên, còn nữa…
-Đủ rồi, cháu biết! Không cần chú nhiều chuyện!
Mục Thiên Thành run bắn cả đầu vội vàng cắt lời đối phương. May mà hai người ở ban công, nếu không chắc chắn anh sẽ dùng hết sức dính cái miệng của Thịnh Tĩnh Quảng lại.
-Chú có lòng tốt chỉ bảo thì cháu phải khiêm tốn học hỏi mới đúng chứ.
Thịnh Tĩnh Quảng cười thở ra một ngụm khói.
-Cháu xin kiếu.
Mục Thiên Thành lạnh lùng trừng mắt lườm ông, vội vàng bỏ vào phòng khách như tránh dịch bệnh.
Trong phòng bếp, Thiên Phàm lau khô cái bát cuối cùng đặt nó vào trong chạn, cậu ngần ngừ nhìn Mục Tử Duy muốn nói gì đó rồi lại thôi.
-Nhanh ra sofa ngồi đi. Thép cố định trong chân cháu vừa mới lấy ra không nên đứng lâu, bằng không lát nữa tiểu Thành chắc chắn sẽ trách chú.
Mục Tử Duy nở nụ cười hòa ái.
-Bác trai… Nếu không có cháu có lẽ Thiên Thành đã sớm kết hôn rồi…
Thiên Phàm khẽ nói, đối mặt với bố của người khó khăn lắm mới đến được với nhau trong lòng cậu vẫn luôn có cảm giác tội lỗi không thể nào xóa bỏ.
-Đứa nhỏ này, sao lại nghĩ đến chuyện này?
Mục Tử Duy cười vui vẻ:
-Không có cháu có lẽ tiểu Thành thật sự sẽ kết hôn sinh con, trở thành một người chồng mẫu mực, một người đàn ông hoàn mỹ; nhưng như vậy bác sẽ không nhìn thấy vẻ sống động trong mắt nó khi nhìn cháu. Đây là lần đầu tiên chính mắt bác nhìn thấy trên mặt nó có biểu cảm phong phú như vậy, cũng là lần đầu tiên nó biểu hiện bản thân thật sự của mình trước mặt hai bác. Đây đều là công của cháu.
-Bác trai…
Muôn vàn lời nói đều nghẹn trong cổ.
-Kỳ thật bác vẫn lo lắng cho đứa nhỏ này, từ nhỏ nó đã rất ngoan, sau khi lớn lên lại càng không cần bác quan tâm, mọi chuyện làm rất hoàn hảo, nhưng cháu không biết như vậy là rất khác thường ư? Mãi đến khi cháu xuất hiện bác mới hiểu hóa ra đứa nhỏ này vẫn sẽ phiền não vì yêu. Sau khi cháu đột nhiên biến mất cả đêm nó không ăn gì chạy đến chỗ bác ngồi đến rạng sáng, sau đó vẫn cứ buồn bã không vui, bác với Thịnh Tĩnh Quảng vẫn rất lo lắng cho nó.
-Thật ạ?
Trong lòng Thiên Phàm chấn động, Mục Thiên Thành chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
-Đứa nhỏ này kỳ thật rất ỷ lại vào cháu… Dù nó có không biểu hiện ra. Đúng vậy, nó rất chín chắn, rất ít bối rối, bất luận người nào với nó đều chỉ là khách qua đường, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nó không cần cháu; bác tin rằng do dự của nó chính là vì sợ mình không thể cho cháu hạnh phúc. Có nhiều khi cũng phải nhờ cháu chủ động hơn một chút, bao dung nó nhiều một chút… Đứa nhỏ này bác giao cho cháu!
-Cháu sẽ hết lòng quý trọng anh ấy, cảm ơn bác trai.
Thiên Phàm thấp giọng nói.
Ngồi nói chuyện đến hơn mười giờ Mục Thiên Thành và Thiên Phàm mới đứng dậy ra về.
Ngồi vào trong xe Thiên Phàm thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng hoàn toàn thả lỏng.
-Mệt không?
Mục Thiên Thành quay đầu quan sát kỹ sắc mặt của cậu.
-Bình thường.
Thiên Phàm mỉm cười.
-Lúc đầu em còn căng thẳng đấy? Nhưng sau đó đã tốt hơn rất nhiều.
-Em nào có căng thẳng?
-Sao lại không? Vừa rồi lúc nắm tay em lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Mục Thiên Thành cười không phải không có bỡn cợt:
-Nhưng em căng thẳng như vậy chứng tỏ anh rất quan trọng với em? Anh rất vui.
Ánh mắt thẳng thắn của người đàn ông làm Thiên Phàm có hơi ngượng, cậu khẽ nói:
-Còn không phải vì anh đột nhiên lôi em đi gặp bố anh với chú Thịnh.
-Vợ xấu đến mấy cũng phải gặp bố mẹ chồng thôi.
Mục Thiên Thành cười vang nói.
Nghe thấy từ ‘vợ xấu’ này Thiên Phàm tức giận lườm anh.
-Đừng giận mà… Bố anh với chú Thịnh đều rất thích em. Em uống không ít rượu đâu…
Mục Thiên Thành duỗi tay xoa đôi má say đỏ của cậu. Thiên Phàm với Thịnh Tĩnh Quảng đều là người yêu rượu, một lọ Petrvs bị hai người uống sạch, lúc này có lẽ vì cảm giác say trào lên làm hai gò má trắng nõn đỏ bừng, đường nét tuấn tú càng thêm trong sáng làm Mục Thiên Thành vô thức sinh ra xúc động muốn chạm vào.
-Anh cũng không biết em lại được yêu thích như vậy… Trước kia rõ ràng luôn ra vẻ gây sự với anh. Về sau ở công ty không được như vậy anh sẽ ghen tị.
-Ghen, ghen tị…
Thiên Phàm suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi.
Trong lòng Mục Thiên Thành lại có tình cảm này ư?
-Sao? Anh không được ghen tị ư? Anh cũng có thất tình lục dục, sau này ở chung với em chắn chắn sẽ có thể sinh ra đủ loại cảm xúc xấu xí… Đều là lỗi của em!
Trong đôi mắt cười của người đàn ông lóe lên những tia sáng. Thiên Phàm bỗng ý thức được – bất luận là dẫn cậu đi gặp người thân quan trọng nhất, hay những nói thầm thì mờ ám thân thiết đều là biểu hiện cụ thể cho hứa hẹn muốn cùng cậu ‘sống đến cuối đời’ của người đàn ông.
Mục Thiên Thành cũng không nói cho có lệ với cậu mà là thật sự nghiêm túc đong đầy từng kỷ niệm trong cuộc sống với cậu.
-Mặt của em rất nóng đấy? Có phải uống nhiều rượu lắm không? Có choáng đầu không?
Người đàn ông hỏi liên tiếp. Bàn tay đặt lên trán tỏa ra sự lo lắng rất thoải mái.
Thiên Phàm híp mắt lại, hoàn toàn không biết mình cực kỳ giống một con mèo con lười biếng ngủ gật dưới ánh mặt trời.
-Em nhìn quả thật có hơi say rồi, chúng ta về nhà nhanh thôi.
Người đàn ông khởi động xe, tay phải nắm vững tay lái còn tay trái lại vẫn nắm chặt tay cậu. Thiên Phàm khi uống rượu im lặng không khác gì một loại cây vô tri vô giác, để mặc ấm áp từ lòng bàn tay bao bọc lấy mình.
Nhà Mục Thiên Thành cách chỗ bố không xa, ước tính khoảng mười lăm phút đi xe.
Ba tuần trước Thiên Phàm đã chuyển vào nhà đối phương dưới sự nửa cương quyết nửa dịu dàng của anh, một lần nữa bắt đầu ‘cuộc sống ở chung’.
Thời gian bị thương đều là Mục Thiên Thành đến nhà Thiên Phàm chăm sóc chứ Thiên Phàm chưa từng đến thăm chỗ ở của đối phương. Người đàn ông ở trong khu dân cư cao cấp, nhà ở tầng mười độc lập rất riêng tư. Những gia đình ở khu này đều là thành phần trí thức cao cấp cùng những vị cấp chủ quản, ra vào có bảo vệ kiểm tra, an toàn tin cậy. Từ ban công còn có thể nhìn thấy biển rộng cách đó không xa, tầm nhìn thoáng đãng, môi trường trong lành im lặng.
Hoàn toàn khác với một người được chăng hay chớ như mình, người đàn ông đương đối chú trọng chất lượng cuộc sống, đồ trang trí trong nhà đều là hàng hiệu, tuy vậy nhìn không hề xa hoa mà còn đơn giản sáng sủa tao nhã, tạo ra cảm giác không gian thoải mái dễ chịu.
Thiên Phàm vừa bước vào phòng liền đặt mông ngồi xuống sofa trong phòng khách, cả người chìm trong cảm giác buồn ngủ.
-Uống ít trà tỉnh rượu nào.
Mục Thiên Thành bưng tới một chén trà xanh rất thơm, nâng Thiên Phàm dựa vào ngực mình sau đó cầm chén trà để sát vào miệng cậu.
Thiên Phàm giống hệt một con mèo hơi vươn đầu lưỡi vội liếm thử một cái rồi lại vội rụt về bật ra tiếng rên rỉ.
-Sao vậy? Bị nóng rồi à?
Mục Thiên Thành hoảng hốt, vội vàng đặt chén trà xuống rồi nâng cằm Thiên Phàm lên muốn cậu há miệng để kiểm tra tình trạng bên trong.
Chỉ thấy đầu lưỡi có hơi đỏ lên, không biết niêm mạc có bị thương không?
-Sao lại uống vội như thế, ít nhất cũng phải thổi một chút chứ.
Mục Thiên Thành đau lòng trách cứ, ngón tay cái lại vô thức nhẹ nhàng xoa lên đôi môi mềm mại của cậu… Qua vài giây mới ngộ ra cử chỉ của mình quá tình dục, trong lòng có hơi chột dạ, vừa ngẩng đầu bèn thấy Thiên Phàm đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi con ngươi đen sậm nhuốm một tầng hơi nước nhàn nhạt.
-Xin lỗi…
Anh ngượng ngùng muốn rút ngón tay về lại phát hiện Thiên Phàm đã há mồm ngậm nó vào, bắt đầu nhẹ nhàng mút…
Một cơn tê dại bùng lên từ đầu ngón tay.
Hai gò má say đỏ của người đàn ông như hoa đào nở rộ đẹp không sao tả xiết; lại nhuốm thêm một lớp tình dục diễm lệ nhạt nhòa, gợi cảm đến mức làm anh không thể dời tầm mắt. Lãnh đạm lúc đầu đã sớm biến mất còn không một mảnh, Thiên Phàm bây giờ chỉ cần dùng một ánh mắt nhỏ cũng có thể tỏa ra mị lực chưa bao giờ có.
-Thiên Phàm…
Mục Thiên Thành chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô như bị đối phương mê hoặc mà áp sát vào… ngón cái mới bỏ ra đôi môi đã vội vàng thế vào, lập tức ngậm lấy đầu lưỡi của cậu mút vào thật sâu.
-Ư…
Thiên Phàm bật ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, đầu lưỡi muốn trốn lại bị người đàn ông quấn lấy trêu đùa dây dưa, trong khoang miệng không ngừng bị rót vào hơi thở nam tính đặc trưng, ấm áp mà chân thật.
Thân thể vô tình ngửa ra phía sau, cả người lún sâu vào trong sofa… Người đàn ông một tay ôm lấy eo cậu còn một tay đỡ lấy gáy giam cậu vào trong lãnh thổ của mình dấn sâu nụ hôn này…
Hơn cả ngôn ngữ luôn mãi đắn đo, hành động trực tiếp rõ ràng càng thể hiện tâm ý tốt hơn.
Thiên Phàm có nén xấu hổ trong lòng ngốc nghếch đáp lại nhiệt tình của người đàn ông.
Cậu không ghét việc thân mật với anh. Từ sau khi hai người hiểu lòng nhau, dù chỉ là vô tình chạm khẽ đầu ngón tay cũng đủ làm cậu đỏ mặt tim đập. Nhưng từ lúc chuyển vào chỗ của anh sớm chiều ở chung khoảng ba tuần, người đàn ông tuy thường xuyên hôn cậu nhưng cuối cũng vẫn không tiến thêm bước nữa, ngược lại còn tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép.
Thiên Phàm có hơi lo sợ nghi ngờ và lo lắng, không biết ‘phong độ quý ông’ của anh chỉ đơn thuần xuất phát từ tôn trọng hay là vẫn còn do dự với thân phận đồng tính. Lúc này chỉ có da thịt thân mật trực tiếp mới có thể làm tan biến bóng ma bất an trong lòng, vì thế Thiên Phàm ôm chặt lấy người đàn ông cùng anh chìm trong say đắm triền miên.
-Thiên Phàm…
Mục Thiên Thành nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới của cậu, giọng nói khàn khàn nghẹn trong lồng ngực, trái tìm vì mỗi lần gọi của đối phương và nảy lên, lòng ngực bùng lên cảm giác đau đớn ngọt ngào…
Cả người như say ngã vào nụ hôn sâu sắc say đắm…
Khiêu khích đầu lưỡi luôn làm người ta choáng váng nhất, mỗi sợi nước bọt đều mang theo hương vị thơm ngọt vô cùng, tình cảm nồng nàn vương vấn bên hai mái đầu sát nhau. Thiên Phàm chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, không hiểu là do tác dụng của rượu hay là bởi vì bị đụng chạm mà bùng lên cái nóng tình dục. Mỗi khi đầu lưỡi mẫn cảm bị mặt lưỡi thô ráp của người đàn ông khiêu khích cậu đều run rẩy không ngừng, cũng dần dần bật lên những tiếng rên rỉ rời rạc, lại lần nữa bị môi lưỡi nóng rực của đối phương cắn nuốt.
Lửa dục như thủy triều gào thét lao về phía hai người, thân thể dán sát vào nhau đã không thể che giấu khát vọng đối với nhau.
Ý thức được thứ nóng rực độ lớn kinh người đặt trên bụng trong lòng Thiên Phàm bỗng kinh hoàng, nhưng chẳng những cậu không trốn mà ngược lại còn chủ động ôm lấy cổ đối phương, làm thân thể vốn đã dán sát nay càng thêm gần hơn; bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng mạnh của người đàn ông.
-Em không hề phản kháng như vậy có được không? Cẩn thận sẽ bị anh ăn sạch không còn một mẩu đấy!
Người đàn ông vùi mặt vào hõm vai Thiên Phàm cố điều chỉnh hô hấp, cơn sóng dục vọng sâu thẳm trong lòng đã phủ đầy đôi mắt tối đen của anh.
-Rốt cuộc là ai ăn sạch ai trước… Đó vẫn là ẩn số chưa biết đúng không?
Thiên Phàm nhướn mày, dù khuôn mặt tuấn tú có đỏ bừng thì ánh mắt vẫn không chịu thua.
Mục Thiên Thành không khỏi bật cười.
-Đây là khiêu chiến?
-Anh nghĩ thế thì cứ coi như đúng đi.
Thiên Phàm không biết sống chết còn khiêu khích thêm:
-Chúng ta ở chung lâu như vậy mà anh vẫn bình tĩnh kiềm chế không ra tay với em; em đã sớm nghi ngờ chỗ đó của anh có phải không được hay không.
Cái gì? Đây là khiêu khích lớn nhất với một người thân là đàn ông như anh.
Mục Thiên Thành lập tức quặp chặt eo Thiên Phàm, bình tĩnh nói:
-Anh được hay không – chờ lát nữa em sẽ biết!
Tuy là do mình cố ý châm lửa nhưng vào tới lúc quan trọng Thiên Phàm lại lui vào trong giường, có vẻ luống cuống chân tay.
Người đàn ông thấy vậy còn cố ý mở miệng trêu chọc:
-Vừa rồi người nói muốn ăn sạch anh không biết là ai?
-Em đang lấy cảm xúc!
Vẻ vịt chết còn mạnh miệng của Thiên Phàm đổi lấy tiếng cười sang sảng của người đàn ông.
-Vậy trước khi em lấy cảm xúc xong thì đến đây cởi quần áo cho anh trước đi.
Người đàn ông ngang nhiên nằm ngửa trên giường gối hai tay sau gáy nhướn mày nhìn cậu.
Tuy anh vẫn luôn rất dịu dàng nhưng vẫn có lúc quá quắt như bây giờ. Thiên Phàm trừng mắt hung tợn liếc anh một cái, không muốn yếu thế gào lên câu ‘cởi thì cởi!’ rồi lập tức dạng chân cưỡi lên bụng người đàn ông – hoàn toàn không biết tư thế của mình có ý mời gọi rõ ràng – cúi người cởi cổ áo sơ mi của đối phương, nhưng vì đầu ngón tay run rẩy quá mà cởi nửa ngày cũng không xong cúc thứ nhất.
-Thiên Phàm, em nhanh lên đi, anh sắp ngủ rồi.
Người đàn ông miễn cưỡng ngáp một cái.
-Câm miệng!
Thiên Phàm cảm thấy trán mình đã sắp chảy đầy mồ hôi.
-Anh nói này em yêu, hay là để anh làm?
Người đàn ông cười phá lên không đợi cậu nổi cáu đã xoay người đặt cậu dưới thân.
Ánh mắt vô cùng dịu dàng như bừng sáng dưới ngọn đèn mờ tối, trong ánh sáng ấy có chút mê muội rất nhỏ. Ý thức được mình sắp bị hôn đôi lông mi đen dày chậm rãi khép lại, nụ hôn có hơi rượu của người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống…
-Môi của em rất ngọt đấy…
Tiếng nỉ non của người đàn ông nhẹ nhàng thổi vào trong tai:
-Như có ma lực làm anh cứ luôn muốn hôn tiếp…
-Chờ, chờ chút! Anh… Anh thật sự xác định chứ?
Thiên Phàm đột nhiên kêu dừng đúng lúc quan trọng, hai tay chặn trước ngực Mục Thiên Thành cẩn thận quan sát vẻ mặt anh.
-Đừng hỏi lại anh vấn đề này – em đã hỏi rất nhiều lần rồi, mà anh cũng đã trả lời bằng ấy lần.
Mục Thiên Thành bỏ vẻ trêu tức nghiêm túc nhìn cậu:
-Lẽ ra anh muốn có thêm nhiều thời gian để chúng ta bồi dưỡng tình cảm, nhưng hiện giờ xem ra chỉ làm em suy nghĩ linh tinh, cho nên anh không thể đợi được nữa. Anh muốn ôm em, ngay đêm nay.
-Thiên Thành…
Thiên Phàm bị sự nghiêm túc trong mắt người đàn ông làm sợ hãi sững người.
-Em cũng không biết anh muốn em nhiều đến mức nào đâu.
Mục Thiên Thành ôm trọn cả người Thiên Phàm nâng mặt cậu lên lại tiếp tục cướp đi nụ hôn của đối phương lần nữa. Thiên Phàm khẽ lắc đầu như chống cự rồi lại như có gì đó hấp dẫn vô thức, kề sát mặt vào nhau chỉ cảm thấy gò má đối phương nóng rực làm ngực Mục Thiên Thành ấm lên.
Yêu thương như nước, đảo điên đất trời, ấm áp trước giờ chưa từng có như dung nham núi lửa phun trào sôi sùng sục trong lồng ngực. Nhấm nháp dòng tình yêu nóng bỏng làm máu trong người trào lên cuồn cuộn lần đầu tiên trong đời, con ngươi đen của Mục Thiên Thành trở nên sâu thăm thẳm.
Đúng vậy, đây chính là tình cảm mình vẫn luôn nghi ngờ, vẫn luôn nghĩ đời này không thể có – cuối cùng lại cảm nhận một cách chân thực!
Nếu đây không phải là tình yêu… Vậy thì là cái gì?
Quần áo ngăn cản giữa hai người không biết từ lúc nào đã bị lột sạch, cảm xúc trần trụi ôm lấy nhau làm người Thiên Phàm run rẩy, thằng bé giữa hai chân đã cương lên càng làm cậu xấu hổ; cậu chỉ có thể ra sức dùng hai tay che đi.
-Sao mà phải giấu?
Người đàn ông lại cố tính quá quắt vào lúc này cương quyết kéo hai tay cậu cố định hai bên sườn, nương theo ngọn đèn tỉ mỉ nhìn kỹ cậu từ trên xuống dưới.
Bị thấy hết rồi… Cùng là cấu tạo thân thể, đều có thứ mà thằng đàn ông nào cũng có – Mục Thiên Thành lại thấy đẹp toàn diện không hề có một nét dư thừa.
Thiên Phàm như con cá nằm trên thớt đột nhiên bắt đầu vặn vẹo kịch liệt:
-Đừng nhìn, không nên nhìn… Buông em ra!
-Sao lại không cho anh nhìn, toàn thân em đều rất đẹp, bất luận là chỗ này… Chỗ này… Còn có chỗ này…
Người đàn ông nói một từ liền hôn nhẹ lên đầu vú, bụng, sườn eo của cậu… Tùy ý châm lửa trên người cậu.
-Anh sẽ không thể chấp nhận…
Thiên Phàm nhắm chặt mắt lại.
-Đồ ngốc, nếu thật sự không thể chấp nhận thì sao anh có thể hưng phấn như lúc này? Nào, cảm giác chút đi.
Mục Thiên Thành cầm tay cậu đặt lên người dưới của mình… Bàn tay chạm vào chỗ nóng rực như sắt nung, lòng bàn tay trơn nhẵn cảm nhận được dục vọng sống động đang hiên ngang đứng thẳng của đối phương. Thiên Phàm hít vào một hơi, cả khuôn mặt lập tức đỏ phừng gần như có thể nhỏ máu ra.
-Anh thật sự muốn em, cho anh đi…
Dục vọng sâu lắng kinh người đã phủ đầy trong đôi mắt vốn dịu dàng của người đàn ông, đầu mũi nóng rực như đang kể lể khát vọng của mình, Thiên Phàm dúi khuôn mặt nóng bừng vào hõm vai anh nhẹ nhàng gật đầu.
Lỗ nhỏ kín đáo phía sau tiếp xúc với chất lỏng lạnh buốt nào đó làm cặp mông co rụt lại, đầu ngón tay vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch càng nắm chặt mép chăn rồi lại lập tức buông ra…
-Thả lỏng Thiên Phàm, đây là gel trơn… Anh không muốn làm em bị thương.
Sau lưng vang lên giọng nói kiềm chế của người đàn ông, lỗ nhỏ bị ngón tay thon dài mạnh mẽ đâm vào truyền đến đau đớn bỏng rát. Hỗn loạn khi lần đầu bị tiến vào làm đại não trở nên trống rỗng, thậm chí không rảnh suy nghĩ từ lúc nào người đàn ông có thứ gel trơn này, chẳng lẽ là anh ấy đã sớm chuẩn bị?
Quá trình dài như một thế kỷ. Vất vả đợi ngón tay rút ra, mới vừa thở phào nhẹ nhõm Thiên Phàm lại bị thứ nóng rực để ở cửa mình làm sững người ngừng thở. Sau khi người đàn ông dịu dàng thông báo sẽ đi vào, nội bích mẫn cảm bị kéo căng từng chút một nếm được mùi vị xâm lược nóng như sắt nung…
Đau đớn như bị bỏng xộc thẳng lên não, Thiên Phàm lập tức bật lên tiếng rên rĩ rời rạc.
Cảm giác lần đầu tiên kết hợp với người yêu quả thật khắc cốt ghi tâm.
Tuy rất đau nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Người đàn ông đỡ lấy mông cậu cực kỳ dịu dàng thong thả đẩy vào, vừa tiến vào một chút lại rút ra vài phần, xác nhận cậu không làm sao thì lại đẩy vào thêm chút nữa… Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dùng nghị lực kinh người kiềm chế dục vọng của mình kiên nhẫn chờ cậu thích ứng; cuối cùng mới dùng một cú đẩy thẳng vào hoàn toàn chiếm lấy cậu.
Thiên Phàm khẽ thở dài một tiếng rất nhỏ, như con cá bị mất nước hơi hé mở đôi môi, đôi mắt yếu ớt nhuốm đầy màu nước lấp lánh.
Từ nội bích mẫn cảm truyền đến nhịp đập của dục vọng nóng bỏng gần như trùng với nhịp tim đập.
Khổ sở như vậy, rồi lại phong phú như thế; sợ hãi như thế rồi lại không nén nổi mà muốn sát lại gần nhau!
Vì sao cậu lại yêu người đàn ông này như vậy?
Thiên Phàm không phải không từng bi ai nghĩ: chỉ cần đến gần anh linh hồn của cậu như bị sốt cao đột ngột, run rẩy từng cơn rồi lại nóng lên từng trận, trôi nổi giữa hai cực nóng lạnh không thể bình yên; chỉ cần bị anh đụng vào thì dù chỉ là chạm nhẹ nơi đầu ngón tay cũng có thể làm bùng lên ngọn lửa hừng hực thiêu rụi đồng cỏ, hại cậu như thiêu thân lao đầu vào lửa bị nhấn chìm hoàn toàn, rốt cuộc không tìm thấy đường về!
Nhưng xem ra anh ấy cũng không tốt hơn cậu được bao nhiêu. Bên tai vang lên tiếng thở dốc nóng rực chứng tỏ khát vọng mãnh liệt của đối phương; tấm lưng tiếp xúc với lồng ngực trần trụi càng giống một ngọn lửa đang cháy gần như thiêu rụi cậu. Ngay cả như thế người đàn ông giỏi nhẫn nại vẫn không hề làm ẩu, động tác không hề thô lỗ; hai bàn tay đang không ngừng di chuyển khắp người mình lại tỏa ra sự dịu dàng yêu thương.
Biết mình được đối phương quý trọng cẩn thận như thủy tinh dễ vỡ hốc mắt Thiên Phàm không khỏi nóng bừng, nỗ lực thả lỏng bản thân để đón nhận thứ ấy của anh sâu hơn nữa.
-A… Ưn…
Tiếng rên rỉ quyến rũ như tiếng nhạc dưới đêm trăng, thánh thót vang xa trong màn đêm yên tĩnh.
Như rơi vào cơn mơ mịt mù mà xa xôi nhưng ngọn lửa nóng rực đang bao quanh thân thể cũng vô cùng chân thật. Thiên Phàm như cây mạn đằng mất nước bám chặt vào thân thể cường tráng của người đàn ông, dựa vào nguồn nhiệt duy nhất làm mình yên tâm, trong những dải màu lộng lẫy của đau và thích cùng anh say sưa chuyển động.
-Thiên Phàm…
Hơi mở hai mắt mờ sương Thiên Phàm mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã bị lật lại, bị người đàn ông đối mặt xỏ xuyên vào. Nghĩ đến việc những tiếng rên rỉ say đắm cùng vẻ mặt hoảng hốt của mình đều bị gom vào đáy mắt, trong lòng lập tức trào lên cảm giác xấu hổ mãnh liệt làm cậu vội vàng lấy tay che mặt.
-Đừng che, em không biết mình gợi cảm thế nào đâu…
Tay bị kéo ra, tầm mắt chăm chú khóa chặt lấy mình – Thiên Phàm khẽ động vòng eo trong cái nhìn chăm chú của người đàn ông, thứ nóng bỏng trong cơ thể đâm vào cơ thể ngày càng sâu.
-A…
Thân thể Thiên Phàm mềm nhũn, mỗi một cú thúc của người đàn ông lại làm trái tim cậu đập loạn. Lỗ nhỏ mẫn cảm cắn chặt thứ ấy của người đàn ông. Thậm chí bắt đầu mấp máy vô thức, mơ màng đón nhận khoái cảm bao phủ.
Bị chiếm đoạt chặt chẽ, chiếm giữ dịu dàng mà không mất sự kiên quyết, cậu cảm thấy người đàn ông di chuyển qua lại trong cơ thể cậu hơn bất cứ lúc nào, cũng nhấm nháp được tia lửa do va chạm linh hồn hơn bất cứ lúc nào. Trong cơn hốt hoảng Thiên Phàm cảm thấy mình đã cùng người đàn ông hòa vào nhau như nước với sữa không thể phân biệt, mỗi lần đưa đẩy, mỗi lần thở dốc, mỗi lần lặng mắt nhìn nhau đều làm người ta tim đập không ngừng, phù hợp như trời sinh nên phải ở cùng nhau.
Dù vẫn mang theo chút đau đớn nhưng hai người lúc này cũng không để ý đến điều ấy.
Cơn sóng tình đảo điên trời đất chảy khắp toàn thân, nhấn chìm cậu vào trong thủy triều tình dục ào lên của người đàn ông. Dòng điện khoái cảm theo âu yếm vuốt ve quanh quẩn trong cơ thể mãi không biến mất, Thiên Phàm vẻ mặt hoảng hốt ngửa đầu rên rỉ, khuôn mặt tuấn tú ngợp trong dục vọng làm người ta choáng váng, ngàn vạn quyến rũ làm người đàn ông càng thêm say đắm, muốn ngừng mà không được.
-Thiên Thành…
Ngón tay trắng bệch đâm sâu vào hai vai người đàn ông, Thiên Phàm chỉ cảm thấy mình sắp hòa tan. Mỗi một lần đòi hỏi rung động lòng người của đối phương đều làm cậu như băng tuyết dưới ánh mặt trời chói chang chảy từng giọt trong suốt yếu ớt, thân thể cũ thì tan biến như cát bụi không còn tồn tại.
Cực hạn giữa đau và thích làm cảm giác của cậu tan vỡ hoàn toàn, chỉ có thể ôm chặt đối phương, không có khả năng ngăn cản – cũng không muốn ngăn cản cơn chấn động này, mặc cho đối phương thổi tan cả thế giới của mình…
Cuộc làm tình này tiến hành gian nan mà lại nồng nhiệt, dịu dàng mà cuồng dã, vô cùng chân thật rồi lại thoáng như cảnh trong mơ. Giống như chạy bên mép giữa thiên đường với địa ngục – đồng thời với bị cải tạo hoàn toàn lần nữa thì linh hồn cũng bị khắc vào dấu ấn đặc trưng của người đàn ông một cách rõ ràng, sâu đậm.
Lúc cao trào thổi đến trước mắt như văng đầy tia lửa, như có ngàn vạn ngôi sao lướt qua, ngàn vạn bông pháo hoa cùng tung mình nở rộ. Cậu thở dài dưới cảnh đẹp rung động lòng người, chậm rãi nhắm mắt hoàn toàn giao thân thể chìm đắm trong mơ màng cho đối phương.
Sau đó lập tức tan biến lý trí, ký ức cuối cùng là trong đôi mắt đen dịu dàng như nước của người đàn ông, như có một cơn mưa trắng xóa lất phất rơi cậu nhẹ nhàng chìm xuống, rồi lại chìm xuống…
Sau khi chìm nghỉm cậu thấy mình bị bao trùm trong bóng tối ngọt ngào, cậu tin mình sẽ có một giấc ngủ thật ngon thật sâu.
Sáng hôm sau.
Thiên Phàm vừa mở mắt liền đối diện với ánh mắt của đối phương.
Đôi con ngươi đen chứa đầy thân thiết dịu dàng đang nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, khuôn mặt đẹp trai tắm rửa trong nắng sớm mang theo vẻ gợi cảm lười biếng sau khi làm tình.
-Tỉnh rồi à?
Khuôn mặt trơn mịn bị ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve, mơn theo hai gò má đến cằm sau đó quyến luyến không ngừng nơi cần cổ trần trụi thon dài…
Chẳng lẽ anh ấy đang quan sát mình? Đã bao lâu? Tật xấu chảy nước miếng khi ngủ say của mình có phải đã bị anh ấy thấy hết rồi không? Thiên Phàm vội vàng sờ khóe miệng, xác định nó khô mới yên tâm.
-Mấy giờ rồi?
Cậu bị giọng nói khàn đặc của mình làm hoảng sợ.
-Mười giờ đúng.
-Cái gì? Trễ thế rồi ư, đi làm muộn rồi…
Thiên Phàm hoảng hốt muốn ngồi bật dậy, không ngờ thân thể vừa cử động đã đau buốt, giữa mông càng truyền đến cảm giác đau rát khó mở lời làm cậu đột nhiên nhớ lại hình ảnh khó coi tối hôm qua thì không khỏi đỏ bừng mặt mũi.
-Đừng lo, anh đã xin phép cho chúng mình rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cả ngày đi.
Người đàn ông nở nụ cười ôm cậu vào lòng, tay trái thì với lấy cái chén đặt trên tủ đầu giường đưa tới bên môi Thiên Phàm:
-Nào, uống chút nước cho nhuận cổ.
Thiên Phàm không hề khách sáo cầm chén uống ừng ực một lần hết hơn nửa chén nước, nhìn không khác gì một con mèo đói khát.
-Em kêu suốt một đêm giọng không khàn mới lạ, đợi lát nữa anh mua kẹo ngậm cho em; còn mắt cũng có hơi sưng, nhìn qua rất đáng thương…
Vẻ đau lòng trên mặt hiện ra không sót chút gì.
-Còn không phải đều là lỗi của anh à!
-Là anh không tốt, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn.
Người đàn ông mỉm cười nhìn chăm chú cậu một lúc lâu rồi cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn mịn của cậu, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe giống một ly rượu ngon:
-Chào buổi sáng, Thiên Phàm.
-Chào buổi sáng.
Thiên Phàm nằm im lìm trong lòng người đàn ông cố hết sức làm giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường. Dù cậu rất muốn ngoác miệng cười nhưng như vậy chắc chắn sẽ dọa anh ấy, thôi quên đi.
-Đã đói chưa? Anh đã làm xong bữa sáng rồi, ra ăn một chút chứ?
Mục Thiên Thành bưng bữa sáng phong phú đã chuẩn bị xong từ sáng sớm lên – trứng chiên thơm ngào ngạt, bánh mì phết bơ, sandwich vị cá ngon lành, cá hồi cuộn, salad hoa quả cộng thêm cafe thơm lừng.
-Để anh đút cho em.
Sau khi bày các món ăn ra, người đàn ông ngồi xuống giường ôm cậu dựa vào ngực, ân cần đút cậu từng miếng. Thiên Phàm đau nhức toàn thân không hề khách sáo dựa vào ngực Mục Thiên Thành miếng có miếng không ăn những thứ anh đưa đến bên miệng.
-Ăn ngon không?
Người đàn ông dán vào tai cậu hỏi, hơi thở nóng rực thổi hết vào lỗ tai.
-Tàm tạm.
Thiên Phàm liếm liếm môi cảm thấy có hơi khát nước, người đàn ông rất biết quan sát lập tức bưng cafe đến bên môi cẩn thận cho cậu uống một ngụm.
Thiên Phàm thoải mái nheo mắt, lười không khác gì một người không xương.
Luôn cảm thấy ngày như vậy cũng không tồi.
-Em cũng thật khó hầu hạ.
Mục Thiên Thành cười nhẹ nói:
-Nhưng hễ là thứ anh làm thì dù ngoài miệng em có chê đông ngại tây vẫn cứ luôn ăn hết… Kỳ thật em rất thích đồ ăn anh làm đúng không?
-Đã nói tay nghề của anh chỉ tàm tạm thôi.
Thiên Phàm hừ nhẹ giống một con mèo cao ngạo.
-Tóm lại em chịu ăn là tốt rồi.
Mục Thiên Thành mỉm cười.
Hai người một người đút, một người ăn, thỉnh thoảng lại thầm thì vài câu, đắm chìm trong không khí ngọt ngào yên tĩnh…
Thiên Phàm ăn một lúc thì muốn ngủ, đang lúc buồn ngủ lại nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông:
-Vừa rồi anh luôn nghĩ…
-Cái gì?
Thiên Phàm khẽ nhúc nhích.
-Sáng sớm hôm nay hoàn toàn khác sáng sớm hai mươi bảy năm trước.
-Hử?
Mục Thiên Thành cúi đầu nhìn người trong lòng, trong mắt chứa đầy lo lắng nhàn nhạt:
-Trước kia anh chưa từng nhận ra, hóa ra làm bữa sáng cho em lại là một chuyện vui vẻ như vậy; càng không phát hiện kỳ thật mình không khác gì một thằng ngốc, có thể cứ ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt say ngủ của người quan trọng nhất mà không hề thấy chán…
Hiểu ra bốn chữ ‘người quan trọng nhất’ này là nói mình, ngực Thiên Phàm hơi thắt lại.
-Em xem cuộc sống có nhiều điều tốt đẹp như vậy mà vì sao anh lại không hề chú ý? Anh trước kia không khác gì một cái máy làm việc, luôn không ngừng vội vã xử lý việc công ty, vắt hết trí óc tính toán làm thế nào mới có thể mở rộng khách hàng để nâng cao thành tích, chưa bao giờ chú ý hóa ra cây nhã trong khu nhà xanh ngắt như thế, là vì vừa mới đổi mùa; mà bầu trời lại xanh thăm thẳm như vậy là vì thời tiết đặc biệt cuối thu… Anh bây giờ bắt đầu nghi ngờ bản thân vì sao lại xem nhẹ nhiều thứ như vậy; quả thật là rất khó hiểu…
Nhìn xuống Thiên Phàm đang dựa trong lòng ánh mắt Mục Thiên Thành lại càng thêm dịu dàng như nước.
Thiên Phàm có lẽ không biết mình có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, khi cậu ấy mở tròn mắt nhìn chăm chú vào mình hàng lông mi đen dày như cánh bướm hơi chớp, ánh mặt trời chiếu thẳng vào đôi đồng tử trong trẻo ánh lên năm dải màu làm người ta tim đập thình thịch, nháy mắt xuyên thủng tim anh làm cả thế giới tràn ngập màu sắc đẹp mắt.
-Vừa rồi nhìn em từ lúc ngủ say đến lúc mở mắt anh đột nhiên cảm thấy không thở nổi, tất cả nôn nóng bận rộn trong quá khứ đều mất hết ý nghĩa. Anh chỉ muốn ở cạnh em, mỗi giây mỗi phút đều được bên em, cho dù không làm gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn em như thế cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Anh thật sự muốn cho em hạnh phúc, hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của anh, em có thể cảm nhận được không? Cảm giác này… Có lẽ chính là yêu?
-…
Thiên Phàm xoay người ôm chặt lấy người đàn ông, dùng sức rất mạnh như muốn khảm đối phương vào trong cơ thể mình.
-Xin lỗi em, Thiên Phàm, đều vì anh tỉnh ngộ quá muộn mới làm em đau khổ như vậy…
Mục Thiên Thành ôm lại cậu, thở dài lướt qua bên tai như cơn gió nhẹ.
-… Bây giờ vẫn không tính là quá muộn.
Thiên Phàm nở nụ cười nhẹ bẫng.
(cho dù cuộc đời lúc này kết thúc cũng không sao cả, chỉ cần có anh ở bên em là tốt rồi…)
-Sau này mỗi sáng sớm em đều sẽ nằm bên cạnh anh? Như bây giờ?
Mục Thiên Thành khẽ nói.
-Ừm.
-Như vậy có thể nói anh là người đàn ông may mắn nhất trên đời này.
Mục Thiên Thành khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười ấm áp mà Thiên Phàm yêu nhất – nụ cười như ánh mặt trời.
Hai người nhìn nhau một lúc đều không hẹn mà cùng chạm vào môi nhau.
Nụ hôn không tính là nồng nàn nhưng lại ngọt đến khó tin.
Môi lưỡi quấn quít ve vuốt lẫn nhau, vô hạn ấm áp cùng tình yêu chảy tràn trong lòng làm sáng sớm vốn rất bình thường vào lúc này lại tràn ngập ánh sáng rực rỡ thần kỳ.
Bình luận truyện