Sở Sở Ở Thanh Triều
Chương 17: Sở Sở khai trương làng du lịch
Sở Sở nghĩ đến lần trước bọn họ gặp nhau, không khỏi âm thầm cười trộm, Thập a ca nhìn chằm chằm Sở Sở một hồi lâu thầm nghĩ:
“Nha đầu này sao nhìn quen mắt như vậy a, gặp qua nơi nào đây?”
Suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, lặng lẽ chọc chọc Bát ca bên cạnh nhỏ giọng nói:
“Bát ca huynh xem nha đầu đứng phía sau Tứ ca kia, đệ thấy rất quen, huynh thấy qua chưa?”
Bát a ca Dận Tự và Cửu a ca Dận Đường cũng nhìn theo phương hướng hắn chỉ. Sở Sở thấy ba vị này cũng nhìn nàng chằm chằm, mỉm cười nhanh chóng làm mặt quỷ với ba người, liền cúi đầu không nhìn bọn họ nữa, ba người đoán chừng không nghĩ tới có nha đầu to gan như vậy, đều là sau khi sửng sốt bất giác mỉm cười, Cửu a ca nói:
“Hình như đã gặp nơi nào đó!.”
Thập a ca nói: “Thập Tứ rất thân thiết với nàng, một hồi đệ đi hỏi lão Thập Tứ một chút.”
Đang nói, nghe thấy ba tiếng trống vang lên, tất cả mọi người trên đại điện đứng lên, Sở Sở tò mò nhìn trộm. Ngoài điện theo ánh đèn léo lắt một đoàn người dần dần đến gần, chỉ chốc lát Khang Hi liền dẫn theo lấy mười phi tử bước đi vào. Khang Hi nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc áo khoác ngoài sử dùng lông chồn tía hoặc chồn đen, trên đầu mang hướng quan bằng nhung kết lông chồn đen hoặc cừu đen xung quanh, đỉnh mũ là nhung đỏ. Trên đỉnh có một hạt đông châu lớn sáng chói bốn phía, vóc người không tính là quá cao ước chừng một thước bảy, lùn hơn so với các hoàng tử Sở Sở đã gặp, nhưng sống lưng thẳng tắp, bước chân vững vàng, dáng vẻ rất thong dong như kiểu mọi vật đều ở trong tay mình.
Bởi vì Sở Sở đứng ở mặt bên lại không thể ngẩng đầu, cho nên không nhìn được kỹ gương mặt. Theo sát phía sau cũng là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo ngoài minh hoàng, Sở Sở đoán đại khái là thái tử xui xẻo nhất trong lịch sử, phía sau mới là đám phi tần, cho đến khi Khang Hi đi lên ngự tọa, mọi người lại quỳ xuống hành lễ. Lúc Sở Sở đứng dậy mới dò xét cẩn thận Khang Hi, vị trí Sở Sở cách Khang Hi không tính là quá xa, trung gian chỉ cách ba bốn bàn, cho nên lúc này cũng có thể thấy rõ ràng gương mặt của Khang Hi. Khang Hi đã cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là long bào màu vàng sáng, hai vai cùng trên ngực cũng thêu ngũ trảo long. Mày kiếm mắt sáng mũi cao môi mỏng, ánh mắt hết sức kiên định có lực, ngồi ở phía trên thật cao có một loại tôn quý trông coi chúng sanh.
Bàn về dáng ngoài Thập Tam Thập Tứ cực kỳ giống vị Khang Hi gia này, nhưng ánh mắt sắc bén thì Tứ a ca giống nhất, quét nhìn con trai con gái phía dưới cảm giác không giống như một phụ thân, thấy giống như chủ nhiệm lớp trường cấp 3 hơn, lộ ra xem kỹ cùng nghiêm nghị. Đầu phía dưới là cả đám hoàng phi, Sở Sở còn chưa kịp lần lượt quan sát, Khang Hi gia liền truyền lệnh rồi. Ngay sau đó mấy thái giám liền mang tới hai cái bàn lớn màu vàng, đặt ở giữa đường đi, bưng lên từng món thức ăn. Sở Sở không kịp nhìn, đợi đến khi bày đầy, Sở Sở không khỏi ngạc nhiên, thế nhưng không có một món nào bốc hơi nóng, vả lại tất cả mọi người thấy hoàng đế sai người gắp món nào, mọi người cũng theo phong trào ăn món ấy. Sở Sở không khỏi có chút đồng tình với những người này, đây mà là hưởng thụ cái gì, thuần túy là chịu tội. Cuối cùng, mỗi người ăn một bánh sủi cảo lạnh như băng thì căn bản kết thúc.
Trời ạ, tiệc đêm 30 của hoàng đế chính là như vậy, nhìn trông rất náo nhiệt, người ăn quá khổ cực, cũng may, hai canh giờ dạ yến rốt cuộc cũng xong. Khang Hi gia dẫn đám vợ lớn vợ nhỏ của mình trở về tây lục cung của mình, Sở Sở cũng đi theo Tứ a ca xuất cung, bởi vì ngày tới là đại triều Tứ a ca tuyệt đối không thể vắng mặt, cho nên đem Sở Sở đưa về Dung Nguyệt cư rồi lại trở về trong phủ nghỉ ngơi.
♥♥♥
Sở Sở qua một năm mới dị thường bận rộn, tất cả chi tiết chương trình làng du lịch đều đã căn bản lên kế hoạch gần xong. Tứ a ca ở một bên cười nhiều lần nói vạn tuế gia cũng phong bút rồi, so với hoàng a mã, một ngày nàng kiếm hơn tỷ bạc. Sở Sở không chút nào để ý hắn nhạo báng, thỉnh thoảng bỏ rơi Tứ a ca quá mức cũng sẽ bị trừng trị không ngừng, nhưng mỗi lần sau khi kinh nguyệt hết mấy ngày, Sở Sở tuyệt không cho Tứ a ca thực hiện được, Tứ a ca cho rằng là tiểu nha đầu uốn éo tính dã liền theo nàng.
Thời gian bốn tháng thoáng qua rất nhanh, làng du lịch của Sở Sở căn bản đã hoàn thành. Công trình hậu kỳ trang trí vẫn còn tiếp tục nhưng trước mắt phòng khách cũng gần xong rồi. Thập Tam Thập Tứ cơ hồ toàn bộ hành trình chạy theo Sở Sở, Thập Tam còn có chút việc không tới được, Thập Tứ mỗi ngày ra khỏi thư phòng là tới thôn trang chơi đùa với Sở Sở cho nên hai người rất thông thuộc làng du lịch này. Cảm thấy nơi này tất cả đều mới lạ thú vị, nghe Sở Sở nói tương lai làm mục hội viên, không buôn bán ra bên ngoài, hai người hai mặt nhìn nhau hỏi “Như thế nào là hội viên ?”
Sở Sở liếc hai người một cái nhưng không nói, cuối cùng vẫn là Điền Văn Viễn thông minh giải thích cho hai người nghe, mới hiểu được. Thì ra muốn trở thành hội viên nơi này không phải dễ dàng như vậy, sẽ buôn bán trong mười ngày đầu tiên khi làng du lịch khai trương. Phàm người ở trong vòng mười ngày tiêu phí một ngàn lượng thì có thể trở thành hội viên thẻ đồng của làng du lịch, được hưởng giảm giá ưu đãi 10% của làng du lịch, nhưng chỉ cho 30 vị tới trước được trước. Tiêu phí bốn ngàn lượng có thể trở thành hội viên thẻ bạc và hưởng ưu đãi 20% chỉ 20 người. Sáu ngàn lượng có thể trở thành hội viên thẻ vàng trừ hưởng thụ ưu tiên quyền đặt phòng bên ngoài còn có thể hưởng thụ làng du lịch ưu đãi 50% dĩ nhiên chỉ dành cho mười người. Còn có năm người là cổ đông bạch kim trong tay Sở Sở, trước mắt chỉ có Sở Sở và Tứ a ca có, ở làng du lịch tất cả tiêu phí đều giảm giá 70%, sẽ khấu trừ vào hoa hồng tiền lời ở cuối năm.
Thập Tam Thập Tứ suy nghĩ một chút thấy làm cổ đông rất tiện lợi a, quấn theo Sở Sở đòi lấy ra một vạn lượng của mình nhập cổ, Sở Sở không có cách nào cũng vui vẻ cho hai vị gia này thẻ bạch kim. Sau khi Tứ a ca nghe nói dùng sức ký đầu Sở Sở một cái, cười nhạo nàng, trừ bạc quả thật lục thân không nhận (gồm cha mẹ, anh chị em, vợ chồng, con cái), Sở Sở nói năng hùng hồn:
“Ta còn không nguyện ý cho bọn họ nhập cổ phần đâu, không phải nhìn làm bạn bè khá tốt, ta mới không làm khó.”
Thập Tam Thập Tứ trợn tròn mắt, đều ca thán mình kết giao bạn bè kiểu gì, thế nhưng gặp phải nha đầu con buôn. Sau khi làng du lịch mang đến cho hai người tiền bạc vô lượng thì hai người cũng hồi tưởng lại đối thoại hôm nay, thật ra Sở Sở nói rất có lý.
Bất kể nói thế nào, làng du lịch của Sở Sở rốt cuộc cũng làm lễ khai trương. Trải qua một tháng khẩn trương tập luyện cùng đàm phán, cuối cùng đem các tiết mục trong lễ khai trương cũng chuẩn bị không sai biệt lắm. Thành quả trong này là Sở Sở đạo văn rất nhiều, thứ gì cũng có 1 ít, chính mình hát cùng chỉ đạo vũ điệu cũng được nhạc phường cùng gánh hát nhất trí sùng bái, rối rít kiên quyết không cần thù lao, chỉ cần qua lễ khai trương Sở Sở cho phép đám bọn họ tại các trường hợp khác biểu diễn những thứ này là được.
Sở Sở thầm nghĩ chuyện này không cần keo kiệt, dù sao mình đã huấn luyện 300 phục vụ ở làng du lịch, mỗi người đều học xong luôn luôn có thể biểu diễn, mỗi tuần biểu diễn một vài tiết mục ở làng du lịch cho khách giải trí.
Đến mùng mười tháng tư lễ khai mạc làng du lịch bắt đầu từ sau giữa trưa. Từ sớm Sở Sở liền sai người làm truyền đơn tinh mỹ vô cùng, dán ở các khu nhà giàu đại quyền quý kinh thành, đem chế độ hội viên và làng du lịch của mình giới thiệu vắn tắt đặc sắc, vẽ bản đồ làng lịch ở trên, chỗ cuối cùng ghi tên: làng du lịch Sở Sở cùng toàn thể nhân viên, xin đợi các vị quang lâm. Thật ra thì có vài người có vai vế cũng biết, cái làng du lịch này thực tế là sản nghiệp của Tứ a ca.
Tứ a ca là người nào a, đó là đối tượng mà những đại thần, phú thương bình thường muốn cũng không có cửa để nịnh bợ. Hôm nay Sở Sở quả thực đã đưa tới thang mây trèo lên, ai còn không muốn leo lên phía trên chứ. Cho nên khi vừa qua giữa trưa mùng mười tháng tư, làng du lịch liền nghênh đón khách nối liền không dứt. Điền Văn Viễn chủ trì nghênh đón ở cửa, chỉ huy người phục vụ mặc hán phục màu hồng mang theo khách đến hội trường trước, nơi đó bây giờ đã xây vũ đài lớn tạm thời. Vũ đài là làm bằng gỗ vô cùng to rộng, phía sau là cửa chính thanh quán, ở giữa chỉ cách một tầng lụa thật mỏng, giống như mộng ảo.
Dưới vũ đài có năm cái ghế vây quanh bàn bát tiên, dùng dây lụa tách các ghế phía sau ra, bên cạnh có một tấm bảng viết bàn tiệc khách quý, phía sau đều là xếp mỗi ghế một bàn nhỏ cách xa nhau rất chỉnh tề. Kế tiếp phía dưới một hàng sập hàng sau so hàng trước cao hơn một chút, như vậy ngồi ở phía sau cũng có thể thấy rõ ràng mọi thứ trên vũ đài.
Hôm qua Thập Tứ đã vào ở Lưu Cầu quán nơi này, hắn rất ưa thích ôn tuyền vây lượn núi đá bên trong, có thể vừa ngâm ở bên trong, vừa uống chút rượu, vừa thưởng thức hoa anh đào đang nở rộ trong viện, một trận gió thổi qua, cùng cơn khí nóng làm cánh hoa rơi chậm xuống, quả thật giống như tiên cảnh. Quan trọng nhất là nơi này cách Dung Nguyệt cư Sở Sở ở tương đối gần, chỉ cách hai chận tường viện, ôn tuyền làng du lịch đều là từ nơi này chảy tới.
Sáng sớm Thập Tứ đã đi theo Sở Sở lượn chung quanh kiểm tra, quả thật như cái đuôi. Vừa qua khỏi buổi trưa, khách mới lục tục đến. Thời điểm ba vị Bát, Cửu, Thập gia đến cửa làng du lịch, đã đến gần giờ mùi cũng chính là hai giờ chiều. Bãi đất trống trước làng du lịch đã tràn đầy kiệu xe, toàn là quan lại tụ tập, trước mỗi kiệu xe đều có nô tài chờ đợi, thậm chí có rất nhiều người đều là quan lớn trên triều đình. Bát gia âm thầm quét mấy lần, thấy nhân vật dầu muối không ăn như Trương Đình Ngọc Lý Quang hôm nay đều tới, thầm giật mình.
Chỉ vì mấy tháng trước Thập Tứ cầm một vạn lượng bạc của Cửu đệ, nói là có nơi cần dùng, sau mới biết hẳn cho vào cổ cái gì đó của làng du lịch. Mình đã sớm biết Tứ a ca gần đây cưng chiều một nữ nhân, lại tùy ý nữ nhân kia giày vò ở thôn trang, xây một cái gọi lâm viên làng du lịch. Mình vốn không có để ở trong lòng, nhưng dù sao cũng là sản nghiệp kiếm tiền bên ngoài, nhìn giới thiệu vắn tắt cùng lược đồ của làng du lịch, càng thêm kinh ngạc, nghĩ mình đại khái là nhìn lầm. Vị Tứ ca này sao vô duyên vô cớ liền cưng chiều một nha đầu không có cây không có lá đằng trước (ý là ko có gốc gác, ko có chỗ dựa lớn), giờ nhìn có một phong cách kiến trúc riêng cùng quản lý chương trình như vậy thì không phải là người bình thường có thể làm ra.
Cho nên, nhận thiệp của Thập Tứ a ca, ôm tò mò cùng lòng thăm dò cũng đến xem nơi này rốt cuộc là địa phương nào. Đến trước mặt, thấy bên cạnh làng du lịch này là Dung Nguyệt cư của Tứ ca, dọc theo hướng tây ước chừng được hơn mười dặm, cũng dùng tường rào thật cao vây lại. Cửa chính rất đặc biệt, khác hẳn với loại cửa gỗ đinh đồng, cửa bằng sắt, rất đại khí, vài chỗ uốn cong thành cành liền hoa, rất thoáng và xinh đẹp, phía trên lại có một tấm biển viết vài chữ to: “Làng du lịch Sở Sở”.
Trước cửa đứng bốn thiếu nữ mảnh mai duyên dáng đều mặc hán phục trắng nhạt nhưng mà hiển nhiên y phục được sửa lại không ít, bên hông hơi thu lại khiến thân thể cô nương có vẻ càng thêm uyển chuyển yểu điệu, Thập a ca lặng lẽ nói với Cửu a ca:
“Không oán được lão Thập Tứ, hận không được sinh trưởng ở nơi này cảnh trí , như vậy dù là trong phủ Cửu ca huynh cũng không thấy được nha”
Bát gia cảnh cáo nhìn một cái Thập a ca, lúc này bốn thiếu nữ đi tới, cúi người chào thật sâu nói:
“Hoan nghênh quang lâm làng du lịch Sở Sở, xin hỏi các vị công tử có thư mời không ạ?”
Ba vị gia ngược lại không thấy mỉm cười, thầm nghĩ lần đầu tiên có cách chào đón như vậy. Bát gia lệnh đầy tớ đưa lên thư mời màu vàng, một người thiếu nữ trong đó nhận lấy, vừa khom người chào nói:
“Tiểu nữ là Hiểu Nguyệt hướng dẫn viên làng du lịch, xin mấy vị khách quý đi theo tiểu nữ!”
Vừa nói vừa nghiêng người cho mấy vị vào làng. Vào cửa chính, chạm mặt chính là một núi giả, phía trên róc rách suối nước trong suốt, hai chữ đỏ “Nhân Cảnh” trên núi giả hẳn là bút tích của Tứ a ca. Chuyển qua núi giả, hoa và cây cảnh đặt ngang dọc trước mặt, hoa và cây cảnh bốn mùa đều có, vả lại lần lượt thay đổi trong năm. Lúc này chính là mùa hoa đào nở rực rỡ, một mảnh màu hồng, ở giữa là một đường lớn rộng rãi, hai bên là đường đá nhỏ quanh co, cách vườn hoa và cây cảnh không biết thông tới hướng nào, nhưng mỗi đầu đường đều có treo một bảng hiệu làm bằng gỗ, mũi tên chỉ vào phương hướng cần tới, phía trên ghi chú đi về phía trước vài mét là địa phương nào, rất mới mẻ nhanh và tiện.
Ba vị Bát, Cửu, Thập dưới sự hướng dẫn của Hiểu Nguyệt, đi đường lớn rộng rãi ở giữa. Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy mấy đường nhỏ thông qua bốn phương, lướt qua hoa và cây cảnh thấp có thể thấy được mơ hồ tạo hình đình đài lầu các bốn bề chằng chịt quái dị ở các nơi. Ước chừng đi nửa khắc đồng hồ đến một đất trống rất lớn, trước mặt nhìn thấy lầu các mái cong cao nhất ở nơi xa, cao ba tầng, kiến trúc truyền thống rất hùng vĩ, trên cổng chào có hai chữ vàng “Thanh quán”, cửa chính cùng hành lang cũng ẩn sau mặt đài, dưới sự hướng dẫn của Hiểu Nguyệt đi đến phía trước.
Tứ a ca và Trương Đình Ngọc Lý Quang cùng mấy đại quan nhất phẩm, đang ngồi hàng ghế ở giữa nói chuyện phiếm, bên trái là Thập Tam Thập Tứ hai người đang say mê cuồng nhiệt nói gì đó, cách một hai bàn là Bạch Tấn cùng mấy người nước ngoài chưa từng thấy qua, một bàn nhìn giống như mấy chủ bộ vẽ bản đồ ở công bộ. Nhìn thấy ba người bọn hắn Tứ a ca đứng lên, mấy vị huynh đệ cùng quan viên đang hàn huyên đứng lên chào rồi mới rối rít ngồi xuống.
Lúc này Điền Văn Viễn vội vã đi vào ở bên tai Cao Vô Dung nói thầm vài câu, giao cho Cao Vô Dung một cái ngọc bội, hai mắt Cao Vô Dung quan sát bỗng dưng sửng sốt, vội vàng đem ngọc bội trong tay đưa lên cho Tứ a ca, nhỏ giọng bẩm có người bên ngoài cầm khối ngọc bội này muốn gặp Tứ a ca. Tứ a ca nhìn một cái liền đứng lên, phân phó Điền Văn Viễn thông báo Sở Sở đợi lát nữa hãy bắt đầu, mình vội vàng chạy ra ngoài. Đến bên ngoài thấy quả nhiên kiệu nhỏ dừng ở cửa, hai đái đao thị vệ và Lý Đức Toàn bên cạnh hoàng a mã đang đứng trước mặt. Tứ a ca vội vàng tiến lên chuẩn bị quỳ xuống, bất đắc dĩ Lý Đức Toàn dìu hắn nhỏ giọng nói:
“Vạn tuế gia phân phó không cho thông báo.”
“Nha đầu này sao nhìn quen mắt như vậy a, gặp qua nơi nào đây?”
Suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, lặng lẽ chọc chọc Bát ca bên cạnh nhỏ giọng nói:
“Bát ca huynh xem nha đầu đứng phía sau Tứ ca kia, đệ thấy rất quen, huynh thấy qua chưa?”
Bát a ca Dận Tự và Cửu a ca Dận Đường cũng nhìn theo phương hướng hắn chỉ. Sở Sở thấy ba vị này cũng nhìn nàng chằm chằm, mỉm cười nhanh chóng làm mặt quỷ với ba người, liền cúi đầu không nhìn bọn họ nữa, ba người đoán chừng không nghĩ tới có nha đầu to gan như vậy, đều là sau khi sửng sốt bất giác mỉm cười, Cửu a ca nói:
“Hình như đã gặp nơi nào đó!.”
Thập a ca nói: “Thập Tứ rất thân thiết với nàng, một hồi đệ đi hỏi lão Thập Tứ một chút.”
Đang nói, nghe thấy ba tiếng trống vang lên, tất cả mọi người trên đại điện đứng lên, Sở Sở tò mò nhìn trộm. Ngoài điện theo ánh đèn léo lắt một đoàn người dần dần đến gần, chỉ chốc lát Khang Hi liền dẫn theo lấy mười phi tử bước đi vào. Khang Hi nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc áo khoác ngoài sử dùng lông chồn tía hoặc chồn đen, trên đầu mang hướng quan bằng nhung kết lông chồn đen hoặc cừu đen xung quanh, đỉnh mũ là nhung đỏ. Trên đỉnh có một hạt đông châu lớn sáng chói bốn phía, vóc người không tính là quá cao ước chừng một thước bảy, lùn hơn so với các hoàng tử Sở Sở đã gặp, nhưng sống lưng thẳng tắp, bước chân vững vàng, dáng vẻ rất thong dong như kiểu mọi vật đều ở trong tay mình.
Bởi vì Sở Sở đứng ở mặt bên lại không thể ngẩng đầu, cho nên không nhìn được kỹ gương mặt. Theo sát phía sau cũng là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo ngoài minh hoàng, Sở Sở đoán đại khái là thái tử xui xẻo nhất trong lịch sử, phía sau mới là đám phi tần, cho đến khi Khang Hi đi lên ngự tọa, mọi người lại quỳ xuống hành lễ. Lúc Sở Sở đứng dậy mới dò xét cẩn thận Khang Hi, vị trí Sở Sở cách Khang Hi không tính là quá xa, trung gian chỉ cách ba bốn bàn, cho nên lúc này cũng có thể thấy rõ ràng gương mặt của Khang Hi. Khang Hi đã cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là long bào màu vàng sáng, hai vai cùng trên ngực cũng thêu ngũ trảo long. Mày kiếm mắt sáng mũi cao môi mỏng, ánh mắt hết sức kiên định có lực, ngồi ở phía trên thật cao có một loại tôn quý trông coi chúng sanh.
Bàn về dáng ngoài Thập Tam Thập Tứ cực kỳ giống vị Khang Hi gia này, nhưng ánh mắt sắc bén thì Tứ a ca giống nhất, quét nhìn con trai con gái phía dưới cảm giác không giống như một phụ thân, thấy giống như chủ nhiệm lớp trường cấp 3 hơn, lộ ra xem kỹ cùng nghiêm nghị. Đầu phía dưới là cả đám hoàng phi, Sở Sở còn chưa kịp lần lượt quan sát, Khang Hi gia liền truyền lệnh rồi. Ngay sau đó mấy thái giám liền mang tới hai cái bàn lớn màu vàng, đặt ở giữa đường đi, bưng lên từng món thức ăn. Sở Sở không kịp nhìn, đợi đến khi bày đầy, Sở Sở không khỏi ngạc nhiên, thế nhưng không có một món nào bốc hơi nóng, vả lại tất cả mọi người thấy hoàng đế sai người gắp món nào, mọi người cũng theo phong trào ăn món ấy. Sở Sở không khỏi có chút đồng tình với những người này, đây mà là hưởng thụ cái gì, thuần túy là chịu tội. Cuối cùng, mỗi người ăn một bánh sủi cảo lạnh như băng thì căn bản kết thúc.
Trời ạ, tiệc đêm 30 của hoàng đế chính là như vậy, nhìn trông rất náo nhiệt, người ăn quá khổ cực, cũng may, hai canh giờ dạ yến rốt cuộc cũng xong. Khang Hi gia dẫn đám vợ lớn vợ nhỏ của mình trở về tây lục cung của mình, Sở Sở cũng đi theo Tứ a ca xuất cung, bởi vì ngày tới là đại triều Tứ a ca tuyệt đối không thể vắng mặt, cho nên đem Sở Sở đưa về Dung Nguyệt cư rồi lại trở về trong phủ nghỉ ngơi.
♥♥♥
Sở Sở qua một năm mới dị thường bận rộn, tất cả chi tiết chương trình làng du lịch đều đã căn bản lên kế hoạch gần xong. Tứ a ca ở một bên cười nhiều lần nói vạn tuế gia cũng phong bút rồi, so với hoàng a mã, một ngày nàng kiếm hơn tỷ bạc. Sở Sở không chút nào để ý hắn nhạo báng, thỉnh thoảng bỏ rơi Tứ a ca quá mức cũng sẽ bị trừng trị không ngừng, nhưng mỗi lần sau khi kinh nguyệt hết mấy ngày, Sở Sở tuyệt không cho Tứ a ca thực hiện được, Tứ a ca cho rằng là tiểu nha đầu uốn éo tính dã liền theo nàng.
Thời gian bốn tháng thoáng qua rất nhanh, làng du lịch của Sở Sở căn bản đã hoàn thành. Công trình hậu kỳ trang trí vẫn còn tiếp tục nhưng trước mắt phòng khách cũng gần xong rồi. Thập Tam Thập Tứ cơ hồ toàn bộ hành trình chạy theo Sở Sở, Thập Tam còn có chút việc không tới được, Thập Tứ mỗi ngày ra khỏi thư phòng là tới thôn trang chơi đùa với Sở Sở cho nên hai người rất thông thuộc làng du lịch này. Cảm thấy nơi này tất cả đều mới lạ thú vị, nghe Sở Sở nói tương lai làm mục hội viên, không buôn bán ra bên ngoài, hai người hai mặt nhìn nhau hỏi “Như thế nào là hội viên ?”
Sở Sở liếc hai người một cái nhưng không nói, cuối cùng vẫn là Điền Văn Viễn thông minh giải thích cho hai người nghe, mới hiểu được. Thì ra muốn trở thành hội viên nơi này không phải dễ dàng như vậy, sẽ buôn bán trong mười ngày đầu tiên khi làng du lịch khai trương. Phàm người ở trong vòng mười ngày tiêu phí một ngàn lượng thì có thể trở thành hội viên thẻ đồng của làng du lịch, được hưởng giảm giá ưu đãi 10% của làng du lịch, nhưng chỉ cho 30 vị tới trước được trước. Tiêu phí bốn ngàn lượng có thể trở thành hội viên thẻ bạc và hưởng ưu đãi 20% chỉ 20 người. Sáu ngàn lượng có thể trở thành hội viên thẻ vàng trừ hưởng thụ ưu tiên quyền đặt phòng bên ngoài còn có thể hưởng thụ làng du lịch ưu đãi 50% dĩ nhiên chỉ dành cho mười người. Còn có năm người là cổ đông bạch kim trong tay Sở Sở, trước mắt chỉ có Sở Sở và Tứ a ca có, ở làng du lịch tất cả tiêu phí đều giảm giá 70%, sẽ khấu trừ vào hoa hồng tiền lời ở cuối năm.
Thập Tam Thập Tứ suy nghĩ một chút thấy làm cổ đông rất tiện lợi a, quấn theo Sở Sở đòi lấy ra một vạn lượng của mình nhập cổ, Sở Sở không có cách nào cũng vui vẻ cho hai vị gia này thẻ bạch kim. Sau khi Tứ a ca nghe nói dùng sức ký đầu Sở Sở một cái, cười nhạo nàng, trừ bạc quả thật lục thân không nhận (gồm cha mẹ, anh chị em, vợ chồng, con cái), Sở Sở nói năng hùng hồn:
“Ta còn không nguyện ý cho bọn họ nhập cổ phần đâu, không phải nhìn làm bạn bè khá tốt, ta mới không làm khó.”
Thập Tam Thập Tứ trợn tròn mắt, đều ca thán mình kết giao bạn bè kiểu gì, thế nhưng gặp phải nha đầu con buôn. Sau khi làng du lịch mang đến cho hai người tiền bạc vô lượng thì hai người cũng hồi tưởng lại đối thoại hôm nay, thật ra Sở Sở nói rất có lý.
Bất kể nói thế nào, làng du lịch của Sở Sở rốt cuộc cũng làm lễ khai trương. Trải qua một tháng khẩn trương tập luyện cùng đàm phán, cuối cùng đem các tiết mục trong lễ khai trương cũng chuẩn bị không sai biệt lắm. Thành quả trong này là Sở Sở đạo văn rất nhiều, thứ gì cũng có 1 ít, chính mình hát cùng chỉ đạo vũ điệu cũng được nhạc phường cùng gánh hát nhất trí sùng bái, rối rít kiên quyết không cần thù lao, chỉ cần qua lễ khai trương Sở Sở cho phép đám bọn họ tại các trường hợp khác biểu diễn những thứ này là được.
Sở Sở thầm nghĩ chuyện này không cần keo kiệt, dù sao mình đã huấn luyện 300 phục vụ ở làng du lịch, mỗi người đều học xong luôn luôn có thể biểu diễn, mỗi tuần biểu diễn một vài tiết mục ở làng du lịch cho khách giải trí.
Đến mùng mười tháng tư lễ khai mạc làng du lịch bắt đầu từ sau giữa trưa. Từ sớm Sở Sở liền sai người làm truyền đơn tinh mỹ vô cùng, dán ở các khu nhà giàu đại quyền quý kinh thành, đem chế độ hội viên và làng du lịch của mình giới thiệu vắn tắt đặc sắc, vẽ bản đồ làng lịch ở trên, chỗ cuối cùng ghi tên: làng du lịch Sở Sở cùng toàn thể nhân viên, xin đợi các vị quang lâm. Thật ra thì có vài người có vai vế cũng biết, cái làng du lịch này thực tế là sản nghiệp của Tứ a ca.
Tứ a ca là người nào a, đó là đối tượng mà những đại thần, phú thương bình thường muốn cũng không có cửa để nịnh bợ. Hôm nay Sở Sở quả thực đã đưa tới thang mây trèo lên, ai còn không muốn leo lên phía trên chứ. Cho nên khi vừa qua giữa trưa mùng mười tháng tư, làng du lịch liền nghênh đón khách nối liền không dứt. Điền Văn Viễn chủ trì nghênh đón ở cửa, chỉ huy người phục vụ mặc hán phục màu hồng mang theo khách đến hội trường trước, nơi đó bây giờ đã xây vũ đài lớn tạm thời. Vũ đài là làm bằng gỗ vô cùng to rộng, phía sau là cửa chính thanh quán, ở giữa chỉ cách một tầng lụa thật mỏng, giống như mộng ảo.
Dưới vũ đài có năm cái ghế vây quanh bàn bát tiên, dùng dây lụa tách các ghế phía sau ra, bên cạnh có một tấm bảng viết bàn tiệc khách quý, phía sau đều là xếp mỗi ghế một bàn nhỏ cách xa nhau rất chỉnh tề. Kế tiếp phía dưới một hàng sập hàng sau so hàng trước cao hơn một chút, như vậy ngồi ở phía sau cũng có thể thấy rõ ràng mọi thứ trên vũ đài.
Hôm qua Thập Tứ đã vào ở Lưu Cầu quán nơi này, hắn rất ưa thích ôn tuyền vây lượn núi đá bên trong, có thể vừa ngâm ở bên trong, vừa uống chút rượu, vừa thưởng thức hoa anh đào đang nở rộ trong viện, một trận gió thổi qua, cùng cơn khí nóng làm cánh hoa rơi chậm xuống, quả thật giống như tiên cảnh. Quan trọng nhất là nơi này cách Dung Nguyệt cư Sở Sở ở tương đối gần, chỉ cách hai chận tường viện, ôn tuyền làng du lịch đều là từ nơi này chảy tới.
Sáng sớm Thập Tứ đã đi theo Sở Sở lượn chung quanh kiểm tra, quả thật như cái đuôi. Vừa qua khỏi buổi trưa, khách mới lục tục đến. Thời điểm ba vị Bát, Cửu, Thập gia đến cửa làng du lịch, đã đến gần giờ mùi cũng chính là hai giờ chiều. Bãi đất trống trước làng du lịch đã tràn đầy kiệu xe, toàn là quan lại tụ tập, trước mỗi kiệu xe đều có nô tài chờ đợi, thậm chí có rất nhiều người đều là quan lớn trên triều đình. Bát gia âm thầm quét mấy lần, thấy nhân vật dầu muối không ăn như Trương Đình Ngọc Lý Quang hôm nay đều tới, thầm giật mình.
Chỉ vì mấy tháng trước Thập Tứ cầm một vạn lượng bạc của Cửu đệ, nói là có nơi cần dùng, sau mới biết hẳn cho vào cổ cái gì đó của làng du lịch. Mình đã sớm biết Tứ a ca gần đây cưng chiều một nữ nhân, lại tùy ý nữ nhân kia giày vò ở thôn trang, xây một cái gọi lâm viên làng du lịch. Mình vốn không có để ở trong lòng, nhưng dù sao cũng là sản nghiệp kiếm tiền bên ngoài, nhìn giới thiệu vắn tắt cùng lược đồ của làng du lịch, càng thêm kinh ngạc, nghĩ mình đại khái là nhìn lầm. Vị Tứ ca này sao vô duyên vô cớ liền cưng chiều một nha đầu không có cây không có lá đằng trước (ý là ko có gốc gác, ko có chỗ dựa lớn), giờ nhìn có một phong cách kiến trúc riêng cùng quản lý chương trình như vậy thì không phải là người bình thường có thể làm ra.
Cho nên, nhận thiệp của Thập Tứ a ca, ôm tò mò cùng lòng thăm dò cũng đến xem nơi này rốt cuộc là địa phương nào. Đến trước mặt, thấy bên cạnh làng du lịch này là Dung Nguyệt cư của Tứ ca, dọc theo hướng tây ước chừng được hơn mười dặm, cũng dùng tường rào thật cao vây lại. Cửa chính rất đặc biệt, khác hẳn với loại cửa gỗ đinh đồng, cửa bằng sắt, rất đại khí, vài chỗ uốn cong thành cành liền hoa, rất thoáng và xinh đẹp, phía trên lại có một tấm biển viết vài chữ to: “Làng du lịch Sở Sở”.
Trước cửa đứng bốn thiếu nữ mảnh mai duyên dáng đều mặc hán phục trắng nhạt nhưng mà hiển nhiên y phục được sửa lại không ít, bên hông hơi thu lại khiến thân thể cô nương có vẻ càng thêm uyển chuyển yểu điệu, Thập a ca lặng lẽ nói với Cửu a ca:
“Không oán được lão Thập Tứ, hận không được sinh trưởng ở nơi này cảnh trí , như vậy dù là trong phủ Cửu ca huynh cũng không thấy được nha”
Bát gia cảnh cáo nhìn một cái Thập a ca, lúc này bốn thiếu nữ đi tới, cúi người chào thật sâu nói:
“Hoan nghênh quang lâm làng du lịch Sở Sở, xin hỏi các vị công tử có thư mời không ạ?”
Ba vị gia ngược lại không thấy mỉm cười, thầm nghĩ lần đầu tiên có cách chào đón như vậy. Bát gia lệnh đầy tớ đưa lên thư mời màu vàng, một người thiếu nữ trong đó nhận lấy, vừa khom người chào nói:
“Tiểu nữ là Hiểu Nguyệt hướng dẫn viên làng du lịch, xin mấy vị khách quý đi theo tiểu nữ!”
Vừa nói vừa nghiêng người cho mấy vị vào làng. Vào cửa chính, chạm mặt chính là một núi giả, phía trên róc rách suối nước trong suốt, hai chữ đỏ “Nhân Cảnh” trên núi giả hẳn là bút tích của Tứ a ca. Chuyển qua núi giả, hoa và cây cảnh đặt ngang dọc trước mặt, hoa và cây cảnh bốn mùa đều có, vả lại lần lượt thay đổi trong năm. Lúc này chính là mùa hoa đào nở rực rỡ, một mảnh màu hồng, ở giữa là một đường lớn rộng rãi, hai bên là đường đá nhỏ quanh co, cách vườn hoa và cây cảnh không biết thông tới hướng nào, nhưng mỗi đầu đường đều có treo một bảng hiệu làm bằng gỗ, mũi tên chỉ vào phương hướng cần tới, phía trên ghi chú đi về phía trước vài mét là địa phương nào, rất mới mẻ nhanh và tiện.
Ba vị Bát, Cửu, Thập dưới sự hướng dẫn của Hiểu Nguyệt, đi đường lớn rộng rãi ở giữa. Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy mấy đường nhỏ thông qua bốn phương, lướt qua hoa và cây cảnh thấp có thể thấy được mơ hồ tạo hình đình đài lầu các bốn bề chằng chịt quái dị ở các nơi. Ước chừng đi nửa khắc đồng hồ đến một đất trống rất lớn, trước mặt nhìn thấy lầu các mái cong cao nhất ở nơi xa, cao ba tầng, kiến trúc truyền thống rất hùng vĩ, trên cổng chào có hai chữ vàng “Thanh quán”, cửa chính cùng hành lang cũng ẩn sau mặt đài, dưới sự hướng dẫn của Hiểu Nguyệt đi đến phía trước.
Tứ a ca và Trương Đình Ngọc Lý Quang cùng mấy đại quan nhất phẩm, đang ngồi hàng ghế ở giữa nói chuyện phiếm, bên trái là Thập Tam Thập Tứ hai người đang say mê cuồng nhiệt nói gì đó, cách một hai bàn là Bạch Tấn cùng mấy người nước ngoài chưa từng thấy qua, một bàn nhìn giống như mấy chủ bộ vẽ bản đồ ở công bộ. Nhìn thấy ba người bọn hắn Tứ a ca đứng lên, mấy vị huynh đệ cùng quan viên đang hàn huyên đứng lên chào rồi mới rối rít ngồi xuống.
Lúc này Điền Văn Viễn vội vã đi vào ở bên tai Cao Vô Dung nói thầm vài câu, giao cho Cao Vô Dung một cái ngọc bội, hai mắt Cao Vô Dung quan sát bỗng dưng sửng sốt, vội vàng đem ngọc bội trong tay đưa lên cho Tứ a ca, nhỏ giọng bẩm có người bên ngoài cầm khối ngọc bội này muốn gặp Tứ a ca. Tứ a ca nhìn một cái liền đứng lên, phân phó Điền Văn Viễn thông báo Sở Sở đợi lát nữa hãy bắt đầu, mình vội vàng chạy ra ngoài. Đến bên ngoài thấy quả nhiên kiệu nhỏ dừng ở cửa, hai đái đao thị vệ và Lý Đức Toàn bên cạnh hoàng a mã đang đứng trước mặt. Tứ a ca vội vàng tiến lên chuẩn bị quỳ xuống, bất đắc dĩ Lý Đức Toàn dìu hắn nhỏ giọng nói:
“Vạn tuế gia phân phó không cho thông báo.”
Bình luận truyện