Sổ Tay Hình Cảnh
Quyển 2 - Chương 102: Những mẫu chuyện nhỏ số 1
Từ sau khi Diệp Nam Sênh và Cung Khắc xác định quan hệ yêu đương, Diệp Nam Sênh luôn suy nghĩ một vấn đề, làm bạn gái của người ta, có phải nên tặng chút quà gì đó cho đối phương không? Nhớ lại món bánh phù dung hiệu Chu Ký mà Cung Khắc thích ăn, cô đã nhờ cô giáo Mục Trung Hoa tìm cho mình công thức làm bánh phù dung. Nói là làm, từ nhào bột, làm nhân cho tới nướng bánh, cô đều tự tay làm.
Ba ngày sau, khi bảo vệ của tiểu khu Tùng Bình chuẩn bị báo cảnh sát rằng chủ nhà 901 tòa 11 rất có thể đang chế bom phá nhà, Diệp Nam Sênh cầm cây gậy gỗ chọc chọc cửa sổ nhà Cung Khắc: “Cung Tiêu Đằng, con mang cái này cho 902 đi”.
“Dạ.” Đông Đông đón lấy hộp điểm tâm lấy từ cây gậy gỗ xuống, bưng lên chạy đi.
Nhưng Đông Đông không hề quay lại nữa.
Diệp Nam Sênh bắt đầu ngẫm nghĩ, lẽ nào không ngon?
Không sao, không ngon thì làm lại là được rồi.
Thế là mấy ngày sau đó, cây gậy gỗ của nhà 901 cứ đều đặn hằng ngày lại chọc vào cửa sổ ban công nhà 902. Mỗi lần Đông Đông tới, Diệp Nam Sênh đều đợi ở đó, đưa cho nó một hộp bánh phù dung hiệu “Diệp Ký”.
Cuối cùng cũng tới một ngày, Đông Đông không nhận bánh của Diệp Nam Sênh nữa: “Chị Nam Sênh, em xin chị đừng làm bánh cho bố em nữa, thuốc trị đau bụng tiêu chảy ở nhà em hết sạch rồi”.
Diệp Nam Sênh bê bánh trở về phòng, tâm trạng hụt hẫng. Đúng lúc ấy, Hồng Mao bò tới bên chân cô. Diệp Nam Sênh cầm bánh lên, đưa tới bên miệng nó: “Hồng Mao, mày nếm đi, thật sự khó ăn vậy sao?”.
Hồng Mao đưa mũi ra ngửi ngửi rồi lập tức sùi bọt mép, ngã vật ra đất.
-Trích “Ký sự chuyện bếp núc u ám của Diệp Nam Sênh”
Số 2
Ngày xuân phân hôm ấy, trên ngọn núi nhỏ góc Đông Nam của tiểu khu Tùng Bình tổ chức một tang lễ. Đông Đông cầm cái xẻng nhỏ bằng nhựa của nó vừa đào đất vừa hỏi Diệp Nam Sênh đứng sau lưng: “Chị Nam Sênh, có phải chúng ta nên nói gì không?”.
“Nói gì?” Diệp Nam Sênh sụt sịt. Nói thật là cô rất buồn, cấp cứu cả một đêm, dạ dày cũng rửa rồi, thuốc cũng uống rồi, chỉ còn thiếu hô hấp nhân tạo nữa thôi nhưng vẫn không cứu được.
“Khi ông nội của Hoàng Tiểu Binh qua đời, cậu ấy và ông đã nói rất nhiều.” Đào một lớp đất sâu bằng nửa cánh tay, Đông Đông lau mồ hôi, bôi cả đất trên lòng bàn tay lên mặt.
“Thôi được rồi…” Diệp Nam Sênh nhớ lại những lời thoại trong bộ phim truyền hình mà Cung Tiêu Đằng hay xem lúc tám giờ tối, đan hai tayvào nhau, đặt trước bụng, lẩm bẩm từng câu: “Tới một thế giới khác, mày phải ngủ sớm dậy sớm, nuôi dưỡng thói quen làm việc nghỉ ngơi điều độ, rãnh rỗi có thể quen bạn gái, hoặc chơi bời với đối tượng nào đó, có chơi bời ra sản phẩm cũng không sao, chúng mày cũng chẳng có cái gọi là kế hoạch sinh đẻ. Ăn nhiều món ngon vào, đừng ăn lung tung, có biết không?”.
Nhưng cô còn chưa nói xong, phía sau đã có tiếng nói vang lên.
“Về nhà.”
Là Cung Khắc, giọng nói xa xa vọng tới từ phía con đường nhỏ dưới gốc cây.
“Bố ơi…” Mỗi lần Cung Khắc xuất hiện, Đông Đông lại như vậy, bất luận trong tay đang cầm cái gì cũng lập tức bỏ xuống, phi như bay về phía Cung Khắc.
Nhìn theo cái bóng nhỏ xíu của Đông Đông, Diệp Nam Sênh nhíu mày hét: “Cung Tiêu Đằng, đám tang cử hành được một nửa rồi, rốt cuộc có chôn nữa hay không?”.
“Không chôn nữa! Dù sao thì cỏ độc của bố có độc hơn nữa, Hồng Mao ăn vào cũng giống như thuốc ngủ!”.
Diệp Nam Sênh cúi đầu nhìn Hồng Mao nằm dưới đất, để lộ lớp da bụng trắng hếu. Cô cũng thấy kỳ lạ: “Sao mày không chết vì độc hả?”.
Đang nói thì Hồng Mao cả đêm không hít thở bỗng lật người đổi tư thế, tiếp tục nằm bò ra, bất động.
Ánh nắng mùa xuân dường như cực kỳ ru ngủ người ta.
“Hồng Mao, đứng dậy, đừng để tao gọi mày tới lần thứ hai! Còn không dậy, ba ngày tới tao sẽ đút cho mày món bánh phù dung … tao làm.”
Câu nói của Diệp Nam Sênh đã thành công khiến Hồng Mao nằm cứng đơ cả đêm mở mắt, nhanh lẹ bò theo Diệp Nam Sênh về nhà.
Vạch đen rơi đầy xuống mặt Diệp Nam Sênh, thì ra điểm tâm cô làm còn độc hơn cả cỏ độc.
Cung Khắc và con gái đi cách Diệp Nam Sênh mấy bước nói chuyện với nhau thế này.
“Ban nãy con làm gì đấy?”
“Chơi với chị ạ.”
“Ồ, chơi trò gì?”
“Tổ chức tang lễ cho Hồng Mao.” Cung Tiêu Đằng ngồi trên vai Cung Khắc, vỗ tay nói.
…
Cung Khắc câm nín một lúc. Anh đang suy nghĩ một chuyện, xem ra sau khi mấy chậu cây Vân Nha, Rùa bạc Bana Brazil và cây lá kim Tứ Xuyên lần lượt trở thành điểm tâm sau bữa ăn cho mấy con thú cưng của Diệp Nam Sênh, anh thật sự phải nghiêm túc suy nghĩ xem chậu cây mới được nhận có nên đưa thẳng tới văn phòng ở trường không.
- Trích “Nhật ký nuôi thú cưng của Diệp Nam Sênh”
Số 3
Một ngày, Cung Khắc ngồi trong phòng đọc sách, bạn nhỏ Đông Đông bò ra đất vẽ vời. Cung Tiêu Đằng suy nghĩ ra gì đó bèn ngẩng đầu lên: “Sau này gọi là cô Nam Sênh, đó là bạn gái của bố”.
“Không được được đâu, bố.” Đông Đông lắc đầu rồi lại cặm cụi vẽ, “Chị nói rồi, gọi là cô già lắm, gọi là chị mỗi năm có thể chia tiền mừng tuổi của bố với con. Quan trọng nhất là chị nói ngày nào bố dám ‘đá’ chị, chị sẽ ra tòa kiện bố tội dụ dỗ trẻ vị thành niên”.
“À…” Cung Khắc đáp rồi tiếp tục đọc sách.
Một phút sau, anh đứng dậy, ra khỏi phòng sách đi vào phòng ngủ. Diệp Nam Sênh đang nằm thẳng cẳng ngủ trên giường.
Anh đóng cửa vào, nghiêng người nằm lên giường: “Để anh kiểm tra xem nào, xem chỗ nào vị thành niên”.
- Trích “Nhật ký của Cung Khắc về vấn đề xưng hô”.
Số 4
Để ban ngày có thể yên tâm đọc sách, tránh bị Diệp Nam Sênh làm phiền, một ngày nọ, Cung Khắc mua một chú chó về nhà.
Buổi trưa, Diệp Nam Sênh thay váy hoa đi sang nhà 902 tìm Cung Khắc. Vừa đẩy cửa ra, cô thấy một chú chó con nằm dưới đất, sợ quá lập tức lùi ra khỏi phòng. Cung Khắc có được một ngày thảnh thơi hiếm hoi để đọc sách.
Trước bữa tối, Đông Đông sang bên nhà 901 chơi trở về, vừa ăn cơm vừa nói với bố chuyện tấm biển mà chị Nam Sênh mới treo ngoài phòng ngủ.
“Viết gì vậy?”
“Cấm Cung Khắc và chó.”
“À…” Cung tiên sinh lại đáp rồi tiếp tục ăn cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đông Đông tìm khắp nơi không thấy bố đâu bèn chui vào nhà 901, nhìn mãi vào nét chữ trên cửa nhà Diệp Nam Sênh rồi gật gù: “Bố thật mạnh mẽ”.
Sau đó, mẹ hai của Đông Đông biết chuyện này bèn hỏi Đông Đông: “Trên biển viết gì vậy con?”.
“Đánh đổ đế chế phong kiến, nhân dân tự mình làm chủ.”
- “Sợ chó”
Số 5
Trước khi quyết định đi đăng ký, Cung Khắc muốn xác nhận lần cuối một số chuyện. Thế là họ ngồi mặt đối mặt trong phòng thí nghiệm của Diệp Nam Sênh, giữa bàn bày một bàn tay trái được ngâm trong nước thuốc.
“Anh không biết cười.”
“Mẹ em nói em cười quá to, vừa hay có thể cân bằng với anh.”
“Anh ít nói, lấy anh em sẽ chán đấy.”
Diệp Nam Sênh giơ tay về phía Cung Khắc: “Chẳng phải tai vẫn khỏe mạnh sao? Đừng để cả ngày trở thành người tâm thần tự lẩm bẩm là được rồi. Với lại, nam trị ngoài, nữ trị trong. Anh phụ trách thâm trầm. Khi nào thâm trầm không đủ dùng, cũng may có thể thả em ra ngoài ầm ĩ mấy câu để giữ thể diện”.
“Khớp chân và khớp tay của anh cố định sắt, cử động chậm chạp”.
“Em thích ăn hạnh nhân. Với lại, chậm rãi là cách để sống thọ. Anh nhìn con rùa đấy.”
- “Ngợi khen”
Số 6
Mẹ đưa cho Diệp Nam Sênh ba tiêu chuẩn kén chồng, thế là ngày nọ, bác sỹ Diệp hẹn gặp nói chuyện với Cung tiên sinh.
“Mắt anh có tốt không?”
Cung Khắc gật đầu.
“Ừm, như vậy là có thể nhìn thấy vẻ đẹp của em.”
“Khả năng nhẫn nại thế nào?”
“Được”
“Điều này rất quan trọng, vì em hay nói năng tùy tiện.”
“Sức khỏe thì sao?” Vừa hỏi xong, Diệp Nam Sênh lại giơ tay ngăn Cung Khắc lại. Cô xoa cái hông đau nhức, “Khỏi cần trả lời…”.
-“Lời mẹ dạy”
Số 7
Cung Khắc khi đánh răng có thói quen nghiêng đầu nhìn gương. Đông Đông cũng có thói quen tương tự như vậy, thế là sau này Diệp Nam Sênh bị nghoẹo cổ.
Cung Khắc ăn rau chân vịt thích ăn phần thân, Đông Đông ăn rau chân vịt cũng thích ăn phần thân, thế là sau này Diệp Nam Sênh tự nhiên cũng gia nhập đội quân cướp thân rau chân vịt.
Cung Khắc thích ăn đồ ngọt, Đông Đông cũng thích ăn đồ ngọt, thế là sau hai năm quen Cung Khắc, Diệp Nam Sênh cũng đã tăng năm cân.
Diệp Nam Sênh thích ngủ nướng, Cung Khắc thích dậy sớm. Đông Đông đi học cũng phải dậy sơm, thế là sau khi gả về nhà họ Cung, Diệp Nam Sênh đã cố gắng sửa thói quen này của hai bố con họ…
Tới nay vẫn chưa thành công.
- “Nồi nào úp vung nấy”
Số 8
Trước khi kết hôn, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh bàn bạc việc để hai gia đình ở hai vùng gặp mặt nhau.
Sáu giờ tối, ở một nhà hàng nào đó, Diệp Nam Sênh cùng Cung Khắc ngồi bên bàn ăn chờ đợi, Nam Sênh tỏ vẻ ngượng ngùng.
Mẫu thân đại nhân đã dặn, con gái phải e thẹn.
Thế nên gương mặt e thẹn của Diệp Nam Sênh cứ cứng đờ cho tới khi Cung Khắc và bà Cung bước vào cửa.
“Bà thông gia, cảm ơn bà bao dung, nếu không với cái tính xấu của Nam Sênh nhà tôi, chắc chắn không đàn ông nào thèm!” Mục Trung Hoa nhảy bật lên khỏi ghế như lò xo, nắm tay bà Cung, nước mắt rưng rưng.
“Đâu có, bà thông gia. Tôi phải cảm ơn bà đã không chê thằng liệt cơ mặt nhà tôi. Ban đầu tôi không dám nghĩ Cung Khắc nhà chúng tôi lại lấy được vợ đâu.” Bà Cung cũng trào dâng cảm xúc, bắt tay lại với Mục Trung Hoa.
“Nam Sênh nhà chúng tôi không biết nấu nướng, món gì làm ra cũng khó nuốt như thuốc độc vậy.”
“Cung Khắc nhà tôi rất thiếu tinh tế, chưa bao giờ biết tặng con gái quà cáp gì đâu.”
“Nam Sênh làm việc nhà cũng qua quýt lắm…”
“Cung Khắc chơi game lúc nào cũng chỉ ở trình độ cơ bản…”
“Nam Sênh &%#...”
“Cung Khắc @&*…”
Diệp Nam Sênh đứng sánh vai ở bên cạnh xoa gương mặt đờ đẫn, ủ dột nói với anh: “Chúng ta không kết hôn được rồi”.
“…?”
“Hai bà mẹ chính là chị em ruột thất lạc nhiều năm.”
…
“Anh trai!”
- “Thông gia”
Số 9
Sau khi cưới, Diệp Nam Sênh mới phát hiện ra Cung tiên sinh là một người rất thiếu kiến thức cuộc sống. Ví dụ như sau.
Một ngày nọ, Cung tiên sinh dậy sớm, phát iện ra cằm nổi lên một lớp da. Anh hỏi Diệp Nam Sênh vẫn còn mơ màng: “Bà xã, thế này là sao?”.
“Da mặt bị khô.” Diệp Nam Sênh trả lời xong lại lật người ngủ tiếp.
Hôm sau, Diệp Nam Sênh đi công tác. Trước khi đi, nhớ ra chuyện này nên cô xuống nhà, vào tiệm mỹ phẩm, mua cho Cung tiên sinh lọ sữa rửa mặt hằng ngày dành cho nam.
Tối đó, khám nghiệm tử thi xong trở về khách sạn, bác sỹ Diệp định gọi điện thoại cho Cung tiên sinh thì phát hiện vừa nhận được một tin nhắn của anh, nội dung như sau:
Vợ à, kem đánh răng mới rất tốt, nhiều bọt, hàm lượng nhiều, ngoại trừ mùi vị hơi lạ, lần sau vẫn nên mua loại cũ thì hơn.
- “Mùi lạ”
Số 10
Năm Cung Tiêu Đằng tám tuổi, nó đã tìm được niềm hứng thú mới trong cuộc đời.
Một ngày nọ, vừs đi học về, Đông Đông nắm chặt thứ gì đó trong tay, lén lén lút lút đi vào, không may đụng phải Cung Khắc.
Cung tiên sinh: “Tay con cầm cái gì kia?”.
Đông Đông lắc đầu: “Không có gì ạ”.
Cung tiên sinh: “…”.
Đông Đông cúi gằm: “Thôi được rồi. Bố ơi, con nói với bố, bố cũng phải giúp con. Con muốn có em bé”.
Cung tiên sinh: “…!”.
Mấy ngày sau, Diệp Nam Sênh đi công tác trở về, phát hiện hai bố con đang đứng ngoài ban công cho Hồng Mao và Long Long ăn, vừa cho ăn Đông Đông không quên chỉ huy: “Bố ơi, giáo sư Lưu nói phải dùng ba phần thuốc bảy phần nước, hình như tỷ lệ của bố là 4:6 rồi”.
Cung Khắc: “Ồ”.
Đông Đông: “Aiya, lại thành tỉ lệ 2:7 rồi”.
Diệp Nam Sênh bước lên: “Làm gì vậy?”.
Đông Đông quay đầu lại: “Hồng Mao và Long Long ở bên nhau lâu như vậy mà không sinh được em bé, con và bố đang trị bệnh cho chúng nó”.
Ồ…Diệp Nam Sênh cởi áo khoác ra: “Không cần trị, không trị nổi đâu”.
“Vì sao ạ?” Đông Đông đau lòng hét lên.
Diệp Nam Sênh: “Con đã nhìn thấy hai con tắc kè đực nào đẻ ra chim chưa?”.
“…!”
Đông Đông thất vọng lẩm bẩm: “Nhưng Hồng Mao và Long Long ngủ lúc nào cũng đè lên nhau…”.
Diệp Nam Sênh quay người đi. Xem ra không nên kể cho họ chuyện mấy cuốn truyện tranh BL mình mua hồi đi học đã bị Hồng Mao và Long Long xé ra ăn.
- “Chuyên trị bệnh vô sinh”.
Số 11
Mục Trung Hoa và ông Diệp lấy nhau đã mấy chục năm, cực hiếm khi có mâu thuẫn, duy nhất có một lần mà tới nay họ vẫn còn nhớ nguyên.
Đó là năm Diệp Nam Sênh thi đại học. Khi đối mặt với việc chọn chuyên ngành, hai vợ chồng lần đầu tiên bất đồng.
“Học pháp y chẳng phải rất tốt sao, đi theo con đường chính nghĩa còn gì. Chẳng phải ông vẫn nói tôi là nữ pháp y ngầu nhất sao? Tôi nghĩ nếu tương lai Nam Sênh làm pháp y, chồng nó cũng sẽ khen nó như vậy.” Mục Trung Hoa cắt một miếng đào, đưa cho Diệp Chi Viễn.
Ai ngờ được lần này Diệp Chi Viễn không hề dao động chút nào, “Bà cũng nói lúc tính toán tôi mê người nhất mà”.
Khi Diệp Nam Sênh từ bỏ quyền phát biểu, hai vợ chồng đành dùng trò oẳn tù tì để phân thắng thua. Ba ván thắng hai.
Ván thứ nhất, Mục Trung Hoa ra kéo, Diệp Chi Viễn ra đấm, ông thắng.
Ván thứ hai, Mục Trung Hoa ra lá, Diệp Chi Viễn ra kéo, ông lại thắng.
Diệp Chi Viễn hôn lên má vợ, an ủi: “Không sao, tôi chỉ giỏi xác suất hơn bà thôi mà”.
“Phải, Chi Viễn ông là thông minh nhất. Nhưng tôi quên không nói luật chơi, chuyên ngành của Nam Sênh, ai thua người ấy quyết…”
Thế là rất nhiều năm sau khi kết hôn, châm ngôn lâu dài của giáo sư Diệp dừng lại ở câu: Đấu với vợ, khi nào có thể thắng?
- “Thông minh nhất”
Số 12
Hai nhà Cung, Diệp sống ở hai thành phố khác nhau, một năm hiếm có cơ hội gặp mặt một lần. Lần gặp mặt năm nay tổ chức vào lúc Diệp Nam Sênh mang thai được bảy tháng.
Hai gia đình gặp nhau để bàn bạc đặt tên cho em bé sắp chào đời.
Tích cực nhất chính là bố Diệp Nam Sênh, người có học vấn cao nhất trong số họ – ông Diệp Chi Viễn. Thời tiết tháng bảy, ông phe phẩy cái quạt, nghĩ rất lâu: “Hay gọi là Cung Bảo đi, đứa bé là bảo bối của hai gia đình chúng ta”.
“Không hay.” Diệp Nam Sênh là người đầu tiên nhảy ra phản đối. Tên của con cô phải thật nổi bật, thật khác biệt.
Thế là ông Diệp ghi lại: Con gái muốn nổi bật, khác người.
“Cung Diệp thì sao? Đồng âm với ‘Dựng Nghiệp’, dựng công lập nghiệp.” Ông lại gợi ý.
“Hay thì đúng là hay…” Cung Khắc ôm Diệp Nam Sênh: “Nhưng ông nội con tên là Cung Diệp”.
Ồ, trùng tên rồi, cũng không được. Ông Diệp tiếp tục phe phẩy quạt. Tiếp sau đó, ông lại gợi ý Cung Bình, Cung Chính.
Bà Mục nhẹ nhàng đánh một cái ánh mắt về phía ông: Cháu trai ông là người đại diện cho Tòa án à?
Thế là buổi chiều hôm ấy, tất cả những gợi ý của ông Diệp nếu không bị trùng với cái tên nào đó của tổ tông nhà họ Cung thì cũng bị những chữ đồng âm cổ quái của bà Mục phản bác hết.
Đêm về, Diệp Chi Viễn vẫn đang phe phẩy quạt. Ông nhíu mày, gãi đầu gãi tai, nghĩ bụng: Sao tổ tiên nhà học Cung chiếm dụng hết những cái tên hay ho rồi, phải để lại cho mình một tên chứ!
Còn Cung Khắc vừa nhặt một tờ giấy nháp lên, nhìn chăm chú vào hai chữ trên đó, quay đầu lại hỏi Diệp Nam Sênh: “Cục công an có quản lý việc đổi họ không nhỉ?”.
-“Nhật ký đặt tên”
Ba ngày sau, khi bảo vệ của tiểu khu Tùng Bình chuẩn bị báo cảnh sát rằng chủ nhà 901 tòa 11 rất có thể đang chế bom phá nhà, Diệp Nam Sênh cầm cây gậy gỗ chọc chọc cửa sổ nhà Cung Khắc: “Cung Tiêu Đằng, con mang cái này cho 902 đi”.
“Dạ.” Đông Đông đón lấy hộp điểm tâm lấy từ cây gậy gỗ xuống, bưng lên chạy đi.
Nhưng Đông Đông không hề quay lại nữa.
Diệp Nam Sênh bắt đầu ngẫm nghĩ, lẽ nào không ngon?
Không sao, không ngon thì làm lại là được rồi.
Thế là mấy ngày sau đó, cây gậy gỗ của nhà 901 cứ đều đặn hằng ngày lại chọc vào cửa sổ ban công nhà 902. Mỗi lần Đông Đông tới, Diệp Nam Sênh đều đợi ở đó, đưa cho nó một hộp bánh phù dung hiệu “Diệp Ký”.
Cuối cùng cũng tới một ngày, Đông Đông không nhận bánh của Diệp Nam Sênh nữa: “Chị Nam Sênh, em xin chị đừng làm bánh cho bố em nữa, thuốc trị đau bụng tiêu chảy ở nhà em hết sạch rồi”.
Diệp Nam Sênh bê bánh trở về phòng, tâm trạng hụt hẫng. Đúng lúc ấy, Hồng Mao bò tới bên chân cô. Diệp Nam Sênh cầm bánh lên, đưa tới bên miệng nó: “Hồng Mao, mày nếm đi, thật sự khó ăn vậy sao?”.
Hồng Mao đưa mũi ra ngửi ngửi rồi lập tức sùi bọt mép, ngã vật ra đất.
-Trích “Ký sự chuyện bếp núc u ám của Diệp Nam Sênh”
Số 2
Ngày xuân phân hôm ấy, trên ngọn núi nhỏ góc Đông Nam của tiểu khu Tùng Bình tổ chức một tang lễ. Đông Đông cầm cái xẻng nhỏ bằng nhựa của nó vừa đào đất vừa hỏi Diệp Nam Sênh đứng sau lưng: “Chị Nam Sênh, có phải chúng ta nên nói gì không?”.
“Nói gì?” Diệp Nam Sênh sụt sịt. Nói thật là cô rất buồn, cấp cứu cả một đêm, dạ dày cũng rửa rồi, thuốc cũng uống rồi, chỉ còn thiếu hô hấp nhân tạo nữa thôi nhưng vẫn không cứu được.
“Khi ông nội của Hoàng Tiểu Binh qua đời, cậu ấy và ông đã nói rất nhiều.” Đào một lớp đất sâu bằng nửa cánh tay, Đông Đông lau mồ hôi, bôi cả đất trên lòng bàn tay lên mặt.
“Thôi được rồi…” Diệp Nam Sênh nhớ lại những lời thoại trong bộ phim truyền hình mà Cung Tiêu Đằng hay xem lúc tám giờ tối, đan hai tayvào nhau, đặt trước bụng, lẩm bẩm từng câu: “Tới một thế giới khác, mày phải ngủ sớm dậy sớm, nuôi dưỡng thói quen làm việc nghỉ ngơi điều độ, rãnh rỗi có thể quen bạn gái, hoặc chơi bời với đối tượng nào đó, có chơi bời ra sản phẩm cũng không sao, chúng mày cũng chẳng có cái gọi là kế hoạch sinh đẻ. Ăn nhiều món ngon vào, đừng ăn lung tung, có biết không?”.
Nhưng cô còn chưa nói xong, phía sau đã có tiếng nói vang lên.
“Về nhà.”
Là Cung Khắc, giọng nói xa xa vọng tới từ phía con đường nhỏ dưới gốc cây.
“Bố ơi…” Mỗi lần Cung Khắc xuất hiện, Đông Đông lại như vậy, bất luận trong tay đang cầm cái gì cũng lập tức bỏ xuống, phi như bay về phía Cung Khắc.
Nhìn theo cái bóng nhỏ xíu của Đông Đông, Diệp Nam Sênh nhíu mày hét: “Cung Tiêu Đằng, đám tang cử hành được một nửa rồi, rốt cuộc có chôn nữa hay không?”.
“Không chôn nữa! Dù sao thì cỏ độc của bố có độc hơn nữa, Hồng Mao ăn vào cũng giống như thuốc ngủ!”.
Diệp Nam Sênh cúi đầu nhìn Hồng Mao nằm dưới đất, để lộ lớp da bụng trắng hếu. Cô cũng thấy kỳ lạ: “Sao mày không chết vì độc hả?”.
Đang nói thì Hồng Mao cả đêm không hít thở bỗng lật người đổi tư thế, tiếp tục nằm bò ra, bất động.
Ánh nắng mùa xuân dường như cực kỳ ru ngủ người ta.
“Hồng Mao, đứng dậy, đừng để tao gọi mày tới lần thứ hai! Còn không dậy, ba ngày tới tao sẽ đút cho mày món bánh phù dung … tao làm.”
Câu nói của Diệp Nam Sênh đã thành công khiến Hồng Mao nằm cứng đơ cả đêm mở mắt, nhanh lẹ bò theo Diệp Nam Sênh về nhà.
Vạch đen rơi đầy xuống mặt Diệp Nam Sênh, thì ra điểm tâm cô làm còn độc hơn cả cỏ độc.
Cung Khắc và con gái đi cách Diệp Nam Sênh mấy bước nói chuyện với nhau thế này.
“Ban nãy con làm gì đấy?”
“Chơi với chị ạ.”
“Ồ, chơi trò gì?”
“Tổ chức tang lễ cho Hồng Mao.” Cung Tiêu Đằng ngồi trên vai Cung Khắc, vỗ tay nói.
…
Cung Khắc câm nín một lúc. Anh đang suy nghĩ một chuyện, xem ra sau khi mấy chậu cây Vân Nha, Rùa bạc Bana Brazil và cây lá kim Tứ Xuyên lần lượt trở thành điểm tâm sau bữa ăn cho mấy con thú cưng của Diệp Nam Sênh, anh thật sự phải nghiêm túc suy nghĩ xem chậu cây mới được nhận có nên đưa thẳng tới văn phòng ở trường không.
- Trích “Nhật ký nuôi thú cưng của Diệp Nam Sênh”
Số 3
Một ngày, Cung Khắc ngồi trong phòng đọc sách, bạn nhỏ Đông Đông bò ra đất vẽ vời. Cung Tiêu Đằng suy nghĩ ra gì đó bèn ngẩng đầu lên: “Sau này gọi là cô Nam Sênh, đó là bạn gái của bố”.
“Không được được đâu, bố.” Đông Đông lắc đầu rồi lại cặm cụi vẽ, “Chị nói rồi, gọi là cô già lắm, gọi là chị mỗi năm có thể chia tiền mừng tuổi của bố với con. Quan trọng nhất là chị nói ngày nào bố dám ‘đá’ chị, chị sẽ ra tòa kiện bố tội dụ dỗ trẻ vị thành niên”.
“À…” Cung Khắc đáp rồi tiếp tục đọc sách.
Một phút sau, anh đứng dậy, ra khỏi phòng sách đi vào phòng ngủ. Diệp Nam Sênh đang nằm thẳng cẳng ngủ trên giường.
Anh đóng cửa vào, nghiêng người nằm lên giường: “Để anh kiểm tra xem nào, xem chỗ nào vị thành niên”.
- Trích “Nhật ký của Cung Khắc về vấn đề xưng hô”.
Số 4
Để ban ngày có thể yên tâm đọc sách, tránh bị Diệp Nam Sênh làm phiền, một ngày nọ, Cung Khắc mua một chú chó về nhà.
Buổi trưa, Diệp Nam Sênh thay váy hoa đi sang nhà 902 tìm Cung Khắc. Vừa đẩy cửa ra, cô thấy một chú chó con nằm dưới đất, sợ quá lập tức lùi ra khỏi phòng. Cung Khắc có được một ngày thảnh thơi hiếm hoi để đọc sách.
Trước bữa tối, Đông Đông sang bên nhà 901 chơi trở về, vừa ăn cơm vừa nói với bố chuyện tấm biển mà chị Nam Sênh mới treo ngoài phòng ngủ.
“Viết gì vậy?”
“Cấm Cung Khắc và chó.”
“À…” Cung tiên sinh lại đáp rồi tiếp tục ăn cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đông Đông tìm khắp nơi không thấy bố đâu bèn chui vào nhà 901, nhìn mãi vào nét chữ trên cửa nhà Diệp Nam Sênh rồi gật gù: “Bố thật mạnh mẽ”.
Sau đó, mẹ hai của Đông Đông biết chuyện này bèn hỏi Đông Đông: “Trên biển viết gì vậy con?”.
“Đánh đổ đế chế phong kiến, nhân dân tự mình làm chủ.”
- “Sợ chó”
Số 5
Trước khi quyết định đi đăng ký, Cung Khắc muốn xác nhận lần cuối một số chuyện. Thế là họ ngồi mặt đối mặt trong phòng thí nghiệm của Diệp Nam Sênh, giữa bàn bày một bàn tay trái được ngâm trong nước thuốc.
“Anh không biết cười.”
“Mẹ em nói em cười quá to, vừa hay có thể cân bằng với anh.”
“Anh ít nói, lấy anh em sẽ chán đấy.”
Diệp Nam Sênh giơ tay về phía Cung Khắc: “Chẳng phải tai vẫn khỏe mạnh sao? Đừng để cả ngày trở thành người tâm thần tự lẩm bẩm là được rồi. Với lại, nam trị ngoài, nữ trị trong. Anh phụ trách thâm trầm. Khi nào thâm trầm không đủ dùng, cũng may có thể thả em ra ngoài ầm ĩ mấy câu để giữ thể diện”.
“Khớp chân và khớp tay của anh cố định sắt, cử động chậm chạp”.
“Em thích ăn hạnh nhân. Với lại, chậm rãi là cách để sống thọ. Anh nhìn con rùa đấy.”
- “Ngợi khen”
Số 6
Mẹ đưa cho Diệp Nam Sênh ba tiêu chuẩn kén chồng, thế là ngày nọ, bác sỹ Diệp hẹn gặp nói chuyện với Cung tiên sinh.
“Mắt anh có tốt không?”
Cung Khắc gật đầu.
“Ừm, như vậy là có thể nhìn thấy vẻ đẹp của em.”
“Khả năng nhẫn nại thế nào?”
“Được”
“Điều này rất quan trọng, vì em hay nói năng tùy tiện.”
“Sức khỏe thì sao?” Vừa hỏi xong, Diệp Nam Sênh lại giơ tay ngăn Cung Khắc lại. Cô xoa cái hông đau nhức, “Khỏi cần trả lời…”.
-“Lời mẹ dạy”
Số 7
Cung Khắc khi đánh răng có thói quen nghiêng đầu nhìn gương. Đông Đông cũng có thói quen tương tự như vậy, thế là sau này Diệp Nam Sênh bị nghoẹo cổ.
Cung Khắc ăn rau chân vịt thích ăn phần thân, Đông Đông ăn rau chân vịt cũng thích ăn phần thân, thế là sau này Diệp Nam Sênh tự nhiên cũng gia nhập đội quân cướp thân rau chân vịt.
Cung Khắc thích ăn đồ ngọt, Đông Đông cũng thích ăn đồ ngọt, thế là sau hai năm quen Cung Khắc, Diệp Nam Sênh cũng đã tăng năm cân.
Diệp Nam Sênh thích ngủ nướng, Cung Khắc thích dậy sớm. Đông Đông đi học cũng phải dậy sơm, thế là sau khi gả về nhà họ Cung, Diệp Nam Sênh đã cố gắng sửa thói quen này của hai bố con họ…
Tới nay vẫn chưa thành công.
- “Nồi nào úp vung nấy”
Số 8
Trước khi kết hôn, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh bàn bạc việc để hai gia đình ở hai vùng gặp mặt nhau.
Sáu giờ tối, ở một nhà hàng nào đó, Diệp Nam Sênh cùng Cung Khắc ngồi bên bàn ăn chờ đợi, Nam Sênh tỏ vẻ ngượng ngùng.
Mẫu thân đại nhân đã dặn, con gái phải e thẹn.
Thế nên gương mặt e thẹn của Diệp Nam Sênh cứ cứng đờ cho tới khi Cung Khắc và bà Cung bước vào cửa.
“Bà thông gia, cảm ơn bà bao dung, nếu không với cái tính xấu của Nam Sênh nhà tôi, chắc chắn không đàn ông nào thèm!” Mục Trung Hoa nhảy bật lên khỏi ghế như lò xo, nắm tay bà Cung, nước mắt rưng rưng.
“Đâu có, bà thông gia. Tôi phải cảm ơn bà đã không chê thằng liệt cơ mặt nhà tôi. Ban đầu tôi không dám nghĩ Cung Khắc nhà chúng tôi lại lấy được vợ đâu.” Bà Cung cũng trào dâng cảm xúc, bắt tay lại với Mục Trung Hoa.
“Nam Sênh nhà chúng tôi không biết nấu nướng, món gì làm ra cũng khó nuốt như thuốc độc vậy.”
“Cung Khắc nhà tôi rất thiếu tinh tế, chưa bao giờ biết tặng con gái quà cáp gì đâu.”
“Nam Sênh làm việc nhà cũng qua quýt lắm…”
“Cung Khắc chơi game lúc nào cũng chỉ ở trình độ cơ bản…”
“Nam Sênh &%#...”
“Cung Khắc @&*…”
Diệp Nam Sênh đứng sánh vai ở bên cạnh xoa gương mặt đờ đẫn, ủ dột nói với anh: “Chúng ta không kết hôn được rồi”.
“…?”
“Hai bà mẹ chính là chị em ruột thất lạc nhiều năm.”
…
“Anh trai!”
- “Thông gia”
Số 9
Sau khi cưới, Diệp Nam Sênh mới phát hiện ra Cung tiên sinh là một người rất thiếu kiến thức cuộc sống. Ví dụ như sau.
Một ngày nọ, Cung tiên sinh dậy sớm, phát iện ra cằm nổi lên một lớp da. Anh hỏi Diệp Nam Sênh vẫn còn mơ màng: “Bà xã, thế này là sao?”.
“Da mặt bị khô.” Diệp Nam Sênh trả lời xong lại lật người ngủ tiếp.
Hôm sau, Diệp Nam Sênh đi công tác. Trước khi đi, nhớ ra chuyện này nên cô xuống nhà, vào tiệm mỹ phẩm, mua cho Cung tiên sinh lọ sữa rửa mặt hằng ngày dành cho nam.
Tối đó, khám nghiệm tử thi xong trở về khách sạn, bác sỹ Diệp định gọi điện thoại cho Cung tiên sinh thì phát hiện vừa nhận được một tin nhắn của anh, nội dung như sau:
Vợ à, kem đánh răng mới rất tốt, nhiều bọt, hàm lượng nhiều, ngoại trừ mùi vị hơi lạ, lần sau vẫn nên mua loại cũ thì hơn.
- “Mùi lạ”
Số 10
Năm Cung Tiêu Đằng tám tuổi, nó đã tìm được niềm hứng thú mới trong cuộc đời.
Một ngày nọ, vừs đi học về, Đông Đông nắm chặt thứ gì đó trong tay, lén lén lút lút đi vào, không may đụng phải Cung Khắc.
Cung tiên sinh: “Tay con cầm cái gì kia?”.
Đông Đông lắc đầu: “Không có gì ạ”.
Cung tiên sinh: “…”.
Đông Đông cúi gằm: “Thôi được rồi. Bố ơi, con nói với bố, bố cũng phải giúp con. Con muốn có em bé”.
Cung tiên sinh: “…!”.
Mấy ngày sau, Diệp Nam Sênh đi công tác trở về, phát hiện hai bố con đang đứng ngoài ban công cho Hồng Mao và Long Long ăn, vừa cho ăn Đông Đông không quên chỉ huy: “Bố ơi, giáo sư Lưu nói phải dùng ba phần thuốc bảy phần nước, hình như tỷ lệ của bố là 4:6 rồi”.
Cung Khắc: “Ồ”.
Đông Đông: “Aiya, lại thành tỉ lệ 2:7 rồi”.
Diệp Nam Sênh bước lên: “Làm gì vậy?”.
Đông Đông quay đầu lại: “Hồng Mao và Long Long ở bên nhau lâu như vậy mà không sinh được em bé, con và bố đang trị bệnh cho chúng nó”.
Ồ…Diệp Nam Sênh cởi áo khoác ra: “Không cần trị, không trị nổi đâu”.
“Vì sao ạ?” Đông Đông đau lòng hét lên.
Diệp Nam Sênh: “Con đã nhìn thấy hai con tắc kè đực nào đẻ ra chim chưa?”.
“…!”
Đông Đông thất vọng lẩm bẩm: “Nhưng Hồng Mao và Long Long ngủ lúc nào cũng đè lên nhau…”.
Diệp Nam Sênh quay người đi. Xem ra không nên kể cho họ chuyện mấy cuốn truyện tranh BL mình mua hồi đi học đã bị Hồng Mao và Long Long xé ra ăn.
- “Chuyên trị bệnh vô sinh”.
Số 11
Mục Trung Hoa và ông Diệp lấy nhau đã mấy chục năm, cực hiếm khi có mâu thuẫn, duy nhất có một lần mà tới nay họ vẫn còn nhớ nguyên.
Đó là năm Diệp Nam Sênh thi đại học. Khi đối mặt với việc chọn chuyên ngành, hai vợ chồng lần đầu tiên bất đồng.
“Học pháp y chẳng phải rất tốt sao, đi theo con đường chính nghĩa còn gì. Chẳng phải ông vẫn nói tôi là nữ pháp y ngầu nhất sao? Tôi nghĩ nếu tương lai Nam Sênh làm pháp y, chồng nó cũng sẽ khen nó như vậy.” Mục Trung Hoa cắt một miếng đào, đưa cho Diệp Chi Viễn.
Ai ngờ được lần này Diệp Chi Viễn không hề dao động chút nào, “Bà cũng nói lúc tính toán tôi mê người nhất mà”.
Khi Diệp Nam Sênh từ bỏ quyền phát biểu, hai vợ chồng đành dùng trò oẳn tù tì để phân thắng thua. Ba ván thắng hai.
Ván thứ nhất, Mục Trung Hoa ra kéo, Diệp Chi Viễn ra đấm, ông thắng.
Ván thứ hai, Mục Trung Hoa ra lá, Diệp Chi Viễn ra kéo, ông lại thắng.
Diệp Chi Viễn hôn lên má vợ, an ủi: “Không sao, tôi chỉ giỏi xác suất hơn bà thôi mà”.
“Phải, Chi Viễn ông là thông minh nhất. Nhưng tôi quên không nói luật chơi, chuyên ngành của Nam Sênh, ai thua người ấy quyết…”
Thế là rất nhiều năm sau khi kết hôn, châm ngôn lâu dài của giáo sư Diệp dừng lại ở câu: Đấu với vợ, khi nào có thể thắng?
- “Thông minh nhất”
Số 12
Hai nhà Cung, Diệp sống ở hai thành phố khác nhau, một năm hiếm có cơ hội gặp mặt một lần. Lần gặp mặt năm nay tổ chức vào lúc Diệp Nam Sênh mang thai được bảy tháng.
Hai gia đình gặp nhau để bàn bạc đặt tên cho em bé sắp chào đời.
Tích cực nhất chính là bố Diệp Nam Sênh, người có học vấn cao nhất trong số họ – ông Diệp Chi Viễn. Thời tiết tháng bảy, ông phe phẩy cái quạt, nghĩ rất lâu: “Hay gọi là Cung Bảo đi, đứa bé là bảo bối của hai gia đình chúng ta”.
“Không hay.” Diệp Nam Sênh là người đầu tiên nhảy ra phản đối. Tên của con cô phải thật nổi bật, thật khác biệt.
Thế là ông Diệp ghi lại: Con gái muốn nổi bật, khác người.
“Cung Diệp thì sao? Đồng âm với ‘Dựng Nghiệp’, dựng công lập nghiệp.” Ông lại gợi ý.
“Hay thì đúng là hay…” Cung Khắc ôm Diệp Nam Sênh: “Nhưng ông nội con tên là Cung Diệp”.
Ồ, trùng tên rồi, cũng không được. Ông Diệp tiếp tục phe phẩy quạt. Tiếp sau đó, ông lại gợi ý Cung Bình, Cung Chính.
Bà Mục nhẹ nhàng đánh một cái ánh mắt về phía ông: Cháu trai ông là người đại diện cho Tòa án à?
Thế là buổi chiều hôm ấy, tất cả những gợi ý của ông Diệp nếu không bị trùng với cái tên nào đó của tổ tông nhà họ Cung thì cũng bị những chữ đồng âm cổ quái của bà Mục phản bác hết.
Đêm về, Diệp Chi Viễn vẫn đang phe phẩy quạt. Ông nhíu mày, gãi đầu gãi tai, nghĩ bụng: Sao tổ tiên nhà học Cung chiếm dụng hết những cái tên hay ho rồi, phải để lại cho mình một tên chứ!
Còn Cung Khắc vừa nhặt một tờ giấy nháp lên, nhìn chăm chú vào hai chữ trên đó, quay đầu lại hỏi Diệp Nam Sênh: “Cục công an có quản lý việc đổi họ không nhỉ?”.
-“Nhật ký đặt tên”
Bình luận truyện