Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông
Chương 10
Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ mười: Đàn ông vĩnh viễn không thể nhanh chóng yêu vẻ đẹp tâm linh của phụ nữ, cho nên trước khi triệt để bắt được người đàn ông đó, nhất - định - không - được - để - anh - ta - nhìn - thấy - ảnh - bạn - trên - chứng - minh - thư!
***
Thì ra một khi đã xui xẻo thì thật sự uống nước cũng có thể giắt răng. Cố Thắng Nam nhe răng trợn mắt nằm trên giường ở nhà mình dưỡng bệnh, tức giận đưa ra kết luận này.
Từ Chiêu Đễ nghe tin chạy tới, không biểu thị bất cứ sự quan tâm gì đối với bệnh tình của Cố Thắng Nam mà thậm chí còn hận không thể lao đến sát người cô ngửi xem có còn giữ mùi đàn ông hay không: "Cố Thắng Nam, thật là bất ngờ! Từ bao giờ bạn cũng trở nên phóng túng như vậy? Chiến đấu trên giường mạnh mẽ tới mức sập cả giường cơ đấy!"
Cố Thắng Nam hết sức kinh ngạc: "Ai nói với bạn là tớ chiến đấu trên giường?"
Lúc này một mỹ nam tử khoan thai bước từ ngoài cửa phòng ngủ Cố Thắng Nam vào - Vivian chứ ai: "Tôi".
Cố Thắng Nam không ngờ mình chỉ bị đau chút xíu như thế mà hai người bạn chí cốt này đều phải lên đường. Có điều, hình như thay vì quan tâm đến bệnh tình của cô, hai người này rõ ràng là quan tâm hơn đến người đàn ông dũng mãnh có thể đè sập giường đó rốt cục là người ra sao.
"Vivian, bạn nghe ai nói thế?"
"Buổi sáng hôm nay tôi gọi điện thoại cho bạn, kết quả là một nam giới nghe máy. Người đàn ông đó nói ông chủ của anh ta làm sập giường bạn, còn làm bạn bị trật xương sống nữa".
Cố Thắng Nam suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ là sáng nay lúc cô điều trị trong phòng bệnh, trợ lí của Lộ Tấn đã nghe điện thoại giúp cô?
Quả nhiên hiểu lầm đã sinh ra như vậy. Sắc mặt Cố Thắng Nam lập tức trắng nhợt, có điều hiển nhiên sắc mặt cô đã bị Vivian hiểu nhầm, chỉ thấy Vivian vỗ vỗ vai Cố Thắng Nam đầy khuyến khích: "Cố Thắng Nam, chiến đấu trên giường không có gì phải mất mặt, rốt cục cũng có một người đàn ông chịu lên giường giúp bạn chấm dứt cuộc đời xử nữ, cho dù bạn có bị gãy lưng cũng đáng".
Cố Thắng Nam đang muốn giải thích, Từ Chiêu Đễ hai mắt lấp lánh ánh sao đã lao tới cắn tai Cố Thắng Nam: "Đè sập cả giường, không biết hắn ta phải dũng mãnh đến mức nào. Thắng Nam, lần này bạn vớ bẫm rồi".
Cố Thắng Nam triệt để dập tắt ý định giải thích, lặng lẽ nằm xuống giường, kéo chăn che mặt lại.
Trong hai ngày Cố Thắng Nam nghỉ ốm, các nhân viên bếp Tử Kinh đúng là khổ không nói nổi. Tuy nhiên họ có khổ đến mấy cũng không khổ hơn được trợ lý của Lộ Tấn.
Lái xe chở vị chuyên gia ẩm thực khó thỏa mãn nhất trong lịch sử này đi gần như đủ một vòng nội thành mà vẫn không tìm được nơi ăn tối hợp khẩu vị sếp, cậu trợ lý không cầm được ngẩng đầu nhìn qua ô cửa trên nóc xe quan sát bầu trời đêm xa xăm, trong lòng lặng lẽ rên rỉ: Thượng đế, xin người hãy ban cho con một Cố Thắng Nam!
Trợ lý sốt ruột như kiến bò chảo nóng, còn người đã mang lại sự khổ sở lần này cho cậu ta lại thảnh thơi ngồi trên ghế sau xử lý tài liệu. Cậu trợ lý thật sự không dám nghĩ đến chuyện chạy tiếp vòng thứ hai quanh nội thành, hết sức thận trọng nhìn ghế sau qua kính chiếu hậu: "Lộ tiên sinh, còn chưa đến mười ngày là phi vụ sẽ kết thúc, chúng ta sẽ phải rời khỏi Tử Kinh. Ngài chịu khó nhịn một chút, mấy ngày nay tạm thời ăn uống tùy tiện được không?"
Lộ Tấn đặt bút xuống suy nghĩ một chút: "Hôm kia là cậu đưa Cố Thắng Nam từ bệnh viện về nhà đúng không? Có nhớ địa chỉ nhà cô ấy hay không?"
Cậu trợ lý lập tức hiểu ra Lộ Tấn muốn làm gì: "Việc này không ổn lắm. Cô ấy đã bị ốm rồi, ngài cũng không tiện ép một bệnh nhân nấu ăn cho ngài đúng không?"
Hiển nhiên cậu trợ lý còn chưa đủ hiểu sếp mình: Vì mĩ thực, anh ta có thể làm mọi thứ...
Lúc chuông cửa vang lên, Cố Thắng Nam đang ngồi trên sofa xem hoạt hình. Không sai, đây chính là hình thức tiêu khiển duy nhất một người phụ nữ hai mươi tám tuổi rưỡi không có bạn trai có thể tìm được lúc bị ốm.
Người ngoài cửa nọ hết sức kiên nhẫn, cứ cách ba giây lại bấm chuông một lần. Cố Thắng Nam chống lưng hết sức thận trọng di chuyển ra cửa, kéo cánh cửa có xích an toàn ra một khe nhỏ: "Anh là?"
Vừa mới hỏi dứt lời, Cố Thắng Nam đã nhận ra người đàn ông ngoài cửa này - không phải trợ lý của Lộ Tấn thì là
Quả nhiên đối phương tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là Tiểu Mạnh, trợ lý của Lộ tiên sinh. Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi".
Thấy Cố Thắng Nam không nhịn được nhìn ra phía sau cậu ta, cậu trợ lý lại bổ sung: "Để tránh gây ra những phiền phức không cần thiết, Lộ tiên sinh không đi lên mà chờ trong xe đang đỗ dưới lầu. Thực ra lần này chúng tôi mạo muội tới thăm chính là muốn mời giáo viên Cố hỗ trợ nấu một bữa tối".
Trời cao ơi! Đất dày ơi! Tên Lộ bắt bẻ còn bắt bệnh nhân này phải hầu hạ hắn nữa!
Cố Thắng Nam vừa định từ chối với lý do "Nhà tôi không có nguyên liệu nấu ăn", trợ lý Tiểu Mạnh đã lập tức giơ chiếc túi nhựa đựng đầy nguyên liệu nấu ăn cần thiết lên: "Cho dù nhà cô không có nguyên liệu nấu ăn cũng không sao cả, chúng tôi đã tự chuẩn bị rồi. Mong cô giúp đỡ, nếu không tối nay chắc chắn tôi sẽ không được ngủ mất, chắc chắn Lộ tiên sinh sẽ bắt tôi đến thành phố bên cạnh tìm mua đồ ăn cho anh ấy!"
Cậu trợ lý này cũng thật đáng thương, Cố Thắng Nam mềm lòng mở cửa cho cậu ta vào nhà.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, màn đêm càng ngày càng dày đặc. Càng ngày càng sốt ruột khó chịu, Lộ tiên sinh ngồi chờ trong chiếc xe đỗ dưới tòa nhà chung cư xem đồng hồ lần thứ hai mươi, rốt cục không nhịn được gọi điện thoại cho trợ lý: "Sao vẫn còn chưa xuống? Đã gần một tiếng rồi đấy!"
"Sắp xong rồi, sắp xong rồi!" Nói xong cậu trợ lý lập tức ném điện thoại xuống bàn.
Không ngờ một câu "sắp xong rồi" này lại bắt Lộ Tấn đợi hai mươi phút, tiếng kháng cự của dạ dày càng ngày càng lớn, Lộ Tấn lần nữa cầm lấy điện thoại di động, đang chuẩn bị bấm số chợt dừng lại suy nghĩ, sau đó cắn răng cất điện thoại vào trong túi, mở cửa bước xuống xe.
Khi Lộ Tấn bấm chuông cửa;
Khi cửa mở ra, Lộ Tấn nhìn thấy cậu trợ lý đeo tạp dề xuất hiện trước mặt mình;
Khi giọng nói tỏ vẻ tiếc nuối của Cố Thắng Nam từ trong phòng vang lên: "Ôi... Nếu anh cho ít nước chanh một chút thì biết đâu món canh này đã ổn rồi"...
Thì Lộ Tấn đã hiểu rõ tất cả.
Lẽ ra ngay từ đâu anh ta phải đoán ra cậu trợ lý ấp úng kéo dài thời gian như vậy chính là vì Cố Thắng Nam không tiện cử động lại ngông cuồng đòi chỉ đạo cậu trợ lý hậu đậu của mình bắt tay thực hiện một bữa tối.
Dưới sự bắn phá bằng ánh mắt của Lộ Tấn, cậu trợ lý xấu hổ cúi đầu, nhân tiện lặng lẽ giấu chiếc muôi lớn trong tay ra sau lưng.
Hoàn toàn không biết đến tình hình này, Cố Thắng Nam vẫn đang đứng trước kệ bếp, nếm thử món canh xong lại quay sang nếm thử món sò mới nướng. Rõ ràng mỗi một bước cô dạy cậu ta đều không thành vấn đề, vì sao thứ làm ra lại khó ăn như vậy? Đang lúc Cố Thắng Nam mải suy nghĩ để tìm nguyên nhân, đột nhiên cô phát hiện phía sau có gì đó không đúng.
Rõ ràng có người đứng sau lưng cô, bóng người đó vừa vặn che kín cả người cô. Cố Thắng Nam đứng như trời trồng, trong tiềm thức đã biết người đứng sau lưng mình là ai rồi.
Nhưng cô không thể quay lại, bởi vì ngay từ lúc cô mới chỉ dẫn Tiểu Mạnh nấu ăn, Tiểu Mạnh đã cực kì căng thẳng nói cho cô hay: Nếu ông chủ cậu ta biết đồ ăn là do cậu ta làm thì cậu ta sẽ chết rất thảm, rất thảm, rất thảm...
Cố Thắng Nam vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ thấy một cánh tay từ phía sau đưa tới cầm lấy một con sò nướng. Ngay sau đó Cố Thắng Nam đã nghe thấy tiếng nhai, nhưng người đó chỉ nhai một miếng đã dừng lại...
Lộ Tấn nhổ miếng sò trong miệng ra: "Giáo viên Cố, cô định cứ quay lưng về phía tôi cả đời à?"
Anh ta đã nói đến nước này, Cố Thắng Nam đành lặng lẽ thở dài xoay người lại.
Ai có thể ngờ được người đàn ông này lại đứng gần như vậy?
Một giây sau khi Cố Thắng Nam xoay người lại, nhìn thấy gương mặt anh ta gần trong gang tấc, cô lui lại một bước theo phản xạ có điều kiện.
Hình như chân cô giẫm vào thứ gì đó...
Ý nghĩ này mới xẹt qua trong đầu Cố Thắng Nam, bên tai cô đã vang lên một tiếng "xoạch".
Cố Thắng Nam trượt chân, ý nghĩ cuối cùng là: Thứ cô giẫm vào chắc là miếng sò Lộ Tấn vừa nhổ ra.
***
Hai ngày trước vừa mới trẹo sống lưng, bây giờ lại thêm trẹo chân, Cố Thắng Nam giữ nguyên tư thế xác chết nằm trên sofa, cả người không hề cử động.
Nhìn Lộ Tấn cầm hộp thuốc của cô từ trong phòng đi ra và trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, Cố Thắng Nam kinh ngạc: "Ngồi gần tôi như vậy, anh không sợ tôi khắc anh nữa à?"
Trong trí nhớ của Cố Thắng Nam, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông này cười như vậy, mơ hồ, ấm áp, không hề có một chút soi mói nào: "Bây giờ cô cần lo lắng cho an nguy của chính cô đi. Bởi vì... bây giờ đến lượt cô cứ gặp tôi là xui xẻo rồi".
"Tôi không phải người mê tín như anh đâu". Cố Thắng Nam vừa dứt lời đã hoảng sợ.
Không ngờ anh ta lại nắm cổ chân cô.
Cố Thắng Nam lập tức co chân lại: "Anh làm gì?"
Lộ Tấn lấy một bình xịt bong gân ra: "Tôi còn không coi cô là phụ nữ, làm sao cô phải xấu hổ?"
Chết tiệt, hắn ta lại cười như vậy!
Cố Thắng Nam nhìn ngây ngốc một giây rồi vội quay mặt qua chỗ khác, để che giấu gì đó, cô cố ý duỗi chân ra hết sức không khách khí.
Tên tiếng Trung của phim Just my luck là "Nụ hôn đổi vận". Bạn nào chú ý sẽ thấy chương trước anh Lộ củ chuối kêu đau mồm, dù chỉ là va chạm bất ngờ trong 1/10 giây nhưng đó cũng được coi là một nụ hôn rồi :D
***
Thì ra một khi đã xui xẻo thì thật sự uống nước cũng có thể giắt răng. Cố Thắng Nam nhe răng trợn mắt nằm trên giường ở nhà mình dưỡng bệnh, tức giận đưa ra kết luận này.
Từ Chiêu Đễ nghe tin chạy tới, không biểu thị bất cứ sự quan tâm gì đối với bệnh tình của Cố Thắng Nam mà thậm chí còn hận không thể lao đến sát người cô ngửi xem có còn giữ mùi đàn ông hay không: "Cố Thắng Nam, thật là bất ngờ! Từ bao giờ bạn cũng trở nên phóng túng như vậy? Chiến đấu trên giường mạnh mẽ tới mức sập cả giường cơ đấy!"
Cố Thắng Nam hết sức kinh ngạc: "Ai nói với bạn là tớ chiến đấu trên giường?"
Lúc này một mỹ nam tử khoan thai bước từ ngoài cửa phòng ngủ Cố Thắng Nam vào - Vivian chứ ai: "Tôi".
Cố Thắng Nam không ngờ mình chỉ bị đau chút xíu như thế mà hai người bạn chí cốt này đều phải lên đường. Có điều, hình như thay vì quan tâm đến bệnh tình của cô, hai người này rõ ràng là quan tâm hơn đến người đàn ông dũng mãnh có thể đè sập giường đó rốt cục là người ra sao.
"Vivian, bạn nghe ai nói thế?"
"Buổi sáng hôm nay tôi gọi điện thoại cho bạn, kết quả là một nam giới nghe máy. Người đàn ông đó nói ông chủ của anh ta làm sập giường bạn, còn làm bạn bị trật xương sống nữa".
Cố Thắng Nam suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ là sáng nay lúc cô điều trị trong phòng bệnh, trợ lí của Lộ Tấn đã nghe điện thoại giúp cô?
Quả nhiên hiểu lầm đã sinh ra như vậy. Sắc mặt Cố Thắng Nam lập tức trắng nhợt, có điều hiển nhiên sắc mặt cô đã bị Vivian hiểu nhầm, chỉ thấy Vivian vỗ vỗ vai Cố Thắng Nam đầy khuyến khích: "Cố Thắng Nam, chiến đấu trên giường không có gì phải mất mặt, rốt cục cũng có một người đàn ông chịu lên giường giúp bạn chấm dứt cuộc đời xử nữ, cho dù bạn có bị gãy lưng cũng đáng".
Cố Thắng Nam đang muốn giải thích, Từ Chiêu Đễ hai mắt lấp lánh ánh sao đã lao tới cắn tai Cố Thắng Nam: "Đè sập cả giường, không biết hắn ta phải dũng mãnh đến mức nào. Thắng Nam, lần này bạn vớ bẫm rồi".
Cố Thắng Nam triệt để dập tắt ý định giải thích, lặng lẽ nằm xuống giường, kéo chăn che mặt lại.
Trong hai ngày Cố Thắng Nam nghỉ ốm, các nhân viên bếp Tử Kinh đúng là khổ không nói nổi. Tuy nhiên họ có khổ đến mấy cũng không khổ hơn được trợ lý của Lộ Tấn.
Lái xe chở vị chuyên gia ẩm thực khó thỏa mãn nhất trong lịch sử này đi gần như đủ một vòng nội thành mà vẫn không tìm được nơi ăn tối hợp khẩu vị sếp, cậu trợ lý không cầm được ngẩng đầu nhìn qua ô cửa trên nóc xe quan sát bầu trời đêm xa xăm, trong lòng lặng lẽ rên rỉ: Thượng đế, xin người hãy ban cho con một Cố Thắng Nam!
Trợ lý sốt ruột như kiến bò chảo nóng, còn người đã mang lại sự khổ sở lần này cho cậu ta lại thảnh thơi ngồi trên ghế sau xử lý tài liệu. Cậu trợ lý thật sự không dám nghĩ đến chuyện chạy tiếp vòng thứ hai quanh nội thành, hết sức thận trọng nhìn ghế sau qua kính chiếu hậu: "Lộ tiên sinh, còn chưa đến mười ngày là phi vụ sẽ kết thúc, chúng ta sẽ phải rời khỏi Tử Kinh. Ngài chịu khó nhịn một chút, mấy ngày nay tạm thời ăn uống tùy tiện được không?"
Lộ Tấn đặt bút xuống suy nghĩ một chút: "Hôm kia là cậu đưa Cố Thắng Nam từ bệnh viện về nhà đúng không? Có nhớ địa chỉ nhà cô ấy hay không?"
Cậu trợ lý lập tức hiểu ra Lộ Tấn muốn làm gì: "Việc này không ổn lắm. Cô ấy đã bị ốm rồi, ngài cũng không tiện ép một bệnh nhân nấu ăn cho ngài đúng không?"
Hiển nhiên cậu trợ lý còn chưa đủ hiểu sếp mình: Vì mĩ thực, anh ta có thể làm mọi thứ...
Lúc chuông cửa vang lên, Cố Thắng Nam đang ngồi trên sofa xem hoạt hình. Không sai, đây chính là hình thức tiêu khiển duy nhất một người phụ nữ hai mươi tám tuổi rưỡi không có bạn trai có thể tìm được lúc bị ốm.
Người ngoài cửa nọ hết sức kiên nhẫn, cứ cách ba giây lại bấm chuông một lần. Cố Thắng Nam chống lưng hết sức thận trọng di chuyển ra cửa, kéo cánh cửa có xích an toàn ra một khe nhỏ: "Anh là?"
Vừa mới hỏi dứt lời, Cố Thắng Nam đã nhận ra người đàn ông ngoài cửa này - không phải trợ lý của Lộ Tấn thì là
Quả nhiên đối phương tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là Tiểu Mạnh, trợ lý của Lộ tiên sinh. Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi".
Thấy Cố Thắng Nam không nhịn được nhìn ra phía sau cậu ta, cậu trợ lý lại bổ sung: "Để tránh gây ra những phiền phức không cần thiết, Lộ tiên sinh không đi lên mà chờ trong xe đang đỗ dưới lầu. Thực ra lần này chúng tôi mạo muội tới thăm chính là muốn mời giáo viên Cố hỗ trợ nấu một bữa tối".
Trời cao ơi! Đất dày ơi! Tên Lộ bắt bẻ còn bắt bệnh nhân này phải hầu hạ hắn nữa!
Cố Thắng Nam vừa định từ chối với lý do "Nhà tôi không có nguyên liệu nấu ăn", trợ lý Tiểu Mạnh đã lập tức giơ chiếc túi nhựa đựng đầy nguyên liệu nấu ăn cần thiết lên: "Cho dù nhà cô không có nguyên liệu nấu ăn cũng không sao cả, chúng tôi đã tự chuẩn bị rồi. Mong cô giúp đỡ, nếu không tối nay chắc chắn tôi sẽ không được ngủ mất, chắc chắn Lộ tiên sinh sẽ bắt tôi đến thành phố bên cạnh tìm mua đồ ăn cho anh ấy!"
Cậu trợ lý này cũng thật đáng thương, Cố Thắng Nam mềm lòng mở cửa cho cậu ta vào nhà.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, màn đêm càng ngày càng dày đặc. Càng ngày càng sốt ruột khó chịu, Lộ tiên sinh ngồi chờ trong chiếc xe đỗ dưới tòa nhà chung cư xem đồng hồ lần thứ hai mươi, rốt cục không nhịn được gọi điện thoại cho trợ lý: "Sao vẫn còn chưa xuống? Đã gần một tiếng rồi đấy!"
"Sắp xong rồi, sắp xong rồi!" Nói xong cậu trợ lý lập tức ném điện thoại xuống bàn.
Không ngờ một câu "sắp xong rồi" này lại bắt Lộ Tấn đợi hai mươi phút, tiếng kháng cự của dạ dày càng ngày càng lớn, Lộ Tấn lần nữa cầm lấy điện thoại di động, đang chuẩn bị bấm số chợt dừng lại suy nghĩ, sau đó cắn răng cất điện thoại vào trong túi, mở cửa bước xuống xe.
Khi Lộ Tấn bấm chuông cửa;
Khi cửa mở ra, Lộ Tấn nhìn thấy cậu trợ lý đeo tạp dề xuất hiện trước mặt mình;
Khi giọng nói tỏ vẻ tiếc nuối của Cố Thắng Nam từ trong phòng vang lên: "Ôi... Nếu anh cho ít nước chanh một chút thì biết đâu món canh này đã ổn rồi"...
Thì Lộ Tấn đã hiểu rõ tất cả.
Lẽ ra ngay từ đâu anh ta phải đoán ra cậu trợ lý ấp úng kéo dài thời gian như vậy chính là vì Cố Thắng Nam không tiện cử động lại ngông cuồng đòi chỉ đạo cậu trợ lý hậu đậu của mình bắt tay thực hiện một bữa tối.
Dưới sự bắn phá bằng ánh mắt của Lộ Tấn, cậu trợ lý xấu hổ cúi đầu, nhân tiện lặng lẽ giấu chiếc muôi lớn trong tay ra sau lưng.
Hoàn toàn không biết đến tình hình này, Cố Thắng Nam vẫn đang đứng trước kệ bếp, nếm thử món canh xong lại quay sang nếm thử món sò mới nướng. Rõ ràng mỗi một bước cô dạy cậu ta đều không thành vấn đề, vì sao thứ làm ra lại khó ăn như vậy? Đang lúc Cố Thắng Nam mải suy nghĩ để tìm nguyên nhân, đột nhiên cô phát hiện phía sau có gì đó không đúng.
Rõ ràng có người đứng sau lưng cô, bóng người đó vừa vặn che kín cả người cô. Cố Thắng Nam đứng như trời trồng, trong tiềm thức đã biết người đứng sau lưng mình là ai rồi.
Nhưng cô không thể quay lại, bởi vì ngay từ lúc cô mới chỉ dẫn Tiểu Mạnh nấu ăn, Tiểu Mạnh đã cực kì căng thẳng nói cho cô hay: Nếu ông chủ cậu ta biết đồ ăn là do cậu ta làm thì cậu ta sẽ chết rất thảm, rất thảm, rất thảm...
Cố Thắng Nam vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ thấy một cánh tay từ phía sau đưa tới cầm lấy một con sò nướng. Ngay sau đó Cố Thắng Nam đã nghe thấy tiếng nhai, nhưng người đó chỉ nhai một miếng đã dừng lại...
Lộ Tấn nhổ miếng sò trong miệng ra: "Giáo viên Cố, cô định cứ quay lưng về phía tôi cả đời à?"
Anh ta đã nói đến nước này, Cố Thắng Nam đành lặng lẽ thở dài xoay người lại.
Ai có thể ngờ được người đàn ông này lại đứng gần như vậy?
Một giây sau khi Cố Thắng Nam xoay người lại, nhìn thấy gương mặt anh ta gần trong gang tấc, cô lui lại một bước theo phản xạ có điều kiện.
Hình như chân cô giẫm vào thứ gì đó...
Ý nghĩ này mới xẹt qua trong đầu Cố Thắng Nam, bên tai cô đã vang lên một tiếng "xoạch".
Cố Thắng Nam trượt chân, ý nghĩ cuối cùng là: Thứ cô giẫm vào chắc là miếng sò Lộ Tấn vừa nhổ ra.
***
Hai ngày trước vừa mới trẹo sống lưng, bây giờ lại thêm trẹo chân, Cố Thắng Nam giữ nguyên tư thế xác chết nằm trên sofa, cả người không hề cử động.
Nhìn Lộ Tấn cầm hộp thuốc của cô từ trong phòng đi ra và trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, Cố Thắng Nam kinh ngạc: "Ngồi gần tôi như vậy, anh không sợ tôi khắc anh nữa à?"
Trong trí nhớ của Cố Thắng Nam, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông này cười như vậy, mơ hồ, ấm áp, không hề có một chút soi mói nào: "Bây giờ cô cần lo lắng cho an nguy của chính cô đi. Bởi vì... bây giờ đến lượt cô cứ gặp tôi là xui xẻo rồi".
"Tôi không phải người mê tín như anh đâu". Cố Thắng Nam vừa dứt lời đã hoảng sợ.
Không ngờ anh ta lại nắm cổ chân cô.
Cố Thắng Nam lập tức co chân lại: "Anh làm gì?"
Lộ Tấn lấy một bình xịt bong gân ra: "Tôi còn không coi cô là phụ nữ, làm sao cô phải xấu hổ?"
Chết tiệt, hắn ta lại cười như vậy!
Cố Thắng Nam nhìn ngây ngốc một giây rồi vội quay mặt qua chỗ khác, để che giấu gì đó, cô cố ý duỗi chân ra hết sức không khách khí.
Tên tiếng Trung của phim Just my luck là "Nụ hôn đổi vận". Bạn nào chú ý sẽ thấy chương trước anh Lộ củ chuối kêu đau mồm, dù chỉ là va chạm bất ngờ trong 1/10 giây nhưng đó cũng được coi là một nụ hôn rồi :D
Bình luận truyện