Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông
Chương 2
Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ hai: Trong cuộc đời đàn ông có mấy giai đoạn lớn: Quấn cha, muốn làm cha, muốn làm cha hờ. Cho nên dù phụ nữ vừa làm vợ vừa làm tình nhân, vừa làm mẹ hờ vừa làm con hờ cũng không thỏa mãn nổi lòng tham của những người đàn ông. Tìm quả bom nguyên tử tiêu diệt toàn bộ đàn ông trên trái đất có lẽ còn dễ dàng hơn.
***
Celine Từ tuyệt đối là trưởng phòng quan hệ xã hội hoành tráng nhất thành phố này, độ chịu chơi của bữa tiệc sinh nhật không hề thua kém bất cứ vị tai to mặt lớn nào, lại có một quý phu nhân thiện chí cho mượn căn biệt thự dưới chân núi. Đây là cảnh hồ rượu núi thịt, ăn chơi trác táng Từ Chiêu Đễ thích nhất, nhưng để an ủi cô bạn tốt thất tình, Từ Chiêu Đễ đã từ bỏ đám đàn ông đạt tiêu chuẩn người mẫu chỉ mặc quần bơi và quấn khăn, cùng Cố Thắng Nam và một đám chị em tới tụ tập trên chiếc sofa dài bên bể bơi. Tay ôm Cẩu Cẩu, con chó kiểng để đầu kiểu nhóc Ma rư kô, Từ Chiêu Đễ vừa vuốt lông vừa kể lại một lượt cảnh bắt quả tang nam trên nữ dưới ở khách sạn khi đó sinh động như thật, cuối cùng tổng kết: "Loại người có thể buồn nôn đến mức không tiền khoáng hậu như thế này quả thật cũng không hề dễ dàng".
Buổi party sinh nhật đột nhiên trở thành đại hội thảo phạt đàn ông, nhưng hình như các quý bà quý cô ở đây đều rất thích đề tài này, người nào cũng than phiền hết cỡ, chỉ trừ người đàn ông mặc âu phục màu phấn ngồi bên phía Từ Chiêu Đễ.
Từ Chiêu Đễ liếc người đàn ông mặc âu phục màu phấn hồng: "Cao Toàn An, bạn nói xem tại sao đàn ông các bạn đều đáng ghét như vậy?"
Người đàn ông mặc âu phục phấn hồng cầm lấy ly rượu một cách rất lịch thiệp, liếc mắt đưa tình với đám chuẩn người mẫu nam hặc quần bơi quấn khăn tắm cách đó không xa, chạm cốc tượng trưng trên không trung một cái, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Từ Chiêu Đễ, nếu bạn không gọi tôi là Vivian thì tôi sẽ bơ bạn luôn đấy".
Từ Chiêu Đễ từng có một đối tượng săn đuổi bị Vivian dụ dỗ thành công, tuy nhiên chuyện này vẫn không hề ảnh hưởng mảy may đến tình bạn tam giác sắt của Cố Thắng Nam, Từ Chiêu Đễ và Vivian. Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là Từ Chiêu Đễ không bao giờ thiếu nhân vật làm mục tiêu săn đuổi, bị dụ dỗ mất một mà thôi, không có bất cứ vấn đề gì to tát.
Từ Chiêu Đễ nhếch miệng, ăn một miếng bánh ngọt Cố Thắng Nam Cố Thắng Nam, an ủi Cố Thắng Nam vẫn ngồi rầu rĩ không vui bên kia: "Chúc thằng cha bốn lạng kia kiếp sau không ngóc đầu lên được. Yên tâm, tên tiếp theo tuyệt đối sẽ tốt hơn".
Cố Thắng Nam lắc đầu thở dài: "Tớ không muốn yêu đương gì nữa".
Vẫn à ơi đám người mẫu nam từ xa nhưng Vivian lại nghe rõ cuộc đối thoại của hai người phụ nữ này không sót chữ nào. Cố Thắng Nam vữa dứt lời, hắn liền bật cười hê hê: "Béo là một cái cớ rất tốt, như thể nếu gầy sẽ thật sự rất xinh đẹp. Còn trẻ là một cái cớ rất tốt, như thể sau khi trưởng thành sẽ có thể có tiền đồ rạng rỡ. Không muốn yêu là một cái cớ rất tốt, như thể chỉ cần muốn yêu là sẽ thật sự được người ta coi trọng".
Cố Thắng Nam bị mỉa mai không ngóc đầu dậy được: "Bạn đừng có châm chọc tớ nữa".
Từ Chiêu Đễ trợn mắt nhìn Vivian, bàn tay đang vuốt lông cho Cẩu Cẩu chuyển lên vuốt tóc Cố Thắng Nam: "Đừng để ý đến hắn, cái lưỡi hắn đã độc đến mức không có thuốc nào cứu được rồi. Bây giờ việc gấp trước mắt của bạn không phải là suy nghĩ lần sau yêu đương sẽ như thế nào, mà là suy nghĩ sau này nên đối xử thế nào với đôi đồng sự chó má đó. Cùng làm việc trong một khách sạn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chắc chắn bạn sẽ bị ấm ức đến chết".
Lúc này Cố Thắng Nam mới tìm được một chút sức mạnh để nói chuyện: "Mấy tháng trước chẳng phải có khách sạn Tử Kinh muốn gạ tớ sang đó làm sao? Lần này tớ không muốn đổi chỗ làm cũng phải đổi".
Từ Chiêu Đễ nhớ lại thì quả có chuyện đó, nhưng... "Tớ nghe một người bạn nói khách sạn Tử Kinh xuất hiện vấn đề nội bộ rất lớn, một hai năm nay kinh doanh đều lỗ vốn. Không phải trước đây bạn muốn có nhiều thời gian ở bên thằng khốn đó nên đã từ chối lời mời của họ sao? Thế nên tớ cũng không cần nói với bạn tin tức này
"Tin đó có chính xác không?" Cố Thắng Nam nhớ không lâu trước gã săn đầu người đó còn dẫn cô đến tham quan khách sạn Tử Kinh, hết sức tráng lệ, hơn nữa... "Họ sẵn sàng trả tớ lương cao như vậy, không hề giống đang kinh doanh thua lỗ chút nào cả".
Từ Chiêu Đễ suy nghĩ chốc lát rồi cười cười hơi chột dạ: "Người bạn đó của tớ còn nói cô ta đã từng qua đêm với FS đấy".
FS? Gã diễn diên trẻ tuổi đang nổi như cồn thời gian gần đây?
Cố Thắng Nam đành phải gượng cười có lệ: "Ha ha ha..."
***
Nói nghỉ là nghỉ luôn.
Chung Duệ là người lãnh đạo trực tiếp của cô, hắn không hề bất ngờ khi nhận được đơn từ chức của cô, lại còn giả bộ muốn giữ cô lại: "Không suy nghĩ kĩ càng hơn à?"
Cố Thắng Nam cũng giả bộ rất khó xử, đột nhiên đưa tay lên giống như định giật đơn từ chức lại, hành động này làm mặt Chung Duệ lập tức trắng bệch, bàn tay nắm chặt đơn từ chức nhất quyết không buông. Thấy thế, Cố Thắng Nam thu tay lại, dùng chiêu Vivian dạy, nhìn hắn lần cuối cùng với ánh mắt "ta khinh bỉ ngươi, khinh bỉ ngươi cả đời cũng không thể quên được", sau đó xoay người bước đi không thèm quay lại.
Đến lúc phòng nhân sự chính thức phê chuẩn đơn từ chức, Cố Thắng Nam cũng chính thức đến khách sạn Tử Kinh làm việc.
Điểm nổi tiếng nhất của khách sạn Tử Kinh là khách sạn này có một đoạn vùng biển thuộc phạm vi hải cảng, và phòng trên những chiếc du thuyền bỏ neo tại đây thì cũng là những phòng có giá cao nhất. Nhưng Cố Thắng Nam nhanh chóng phát hiện, thứ tuyệt vời nhất của khách sạn Tử Kinh không phải phong cảnh độc đáo, mà là...
Nhân viên bếp sau thật sự là quá khéo mồm khéo miệng.
"Một tháng sau khách sạn chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc rất quan trọng, may là sau khi bếp trưởng bếp Âu trước đây từ chức, rất nhanh chúng tôi đã nhanh chóng có được giáo viên Cố đây. Giáo viên Cố, tất cả trông chờ vào cô hết!"
Đám nhóc con luôn miệng giáo viên Cố, trái tim Cố Thắng Nam dường như sắp bị tan chảy đến nơi rồi.
Chỉ tiếc cái lưỡi độc địa của Vivian vẫn xuyên tạc sự tôn trọng của các nhân viên bếp đối với cô thành một ý tứ khác: "Bọn chúng gọi bạn là giáo viên Cố, điều đó chỉ có thể nói rõ hai điểm. Thứ nhất, bọn chúng chế bạn lớn tuổi. Thứ hai, nếu như một ngày nào đó bọn chúng tự dưng thích bạn, muốn theo đuổi bạn thì điều đó quả thực cũng làm mọi người phản cảm giống như thầy trò loạn luân vậy..."
"..."
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Cố Thắng Nam muốn xé nát cái miệng của Vivian ở đàu bên kia điện thoại...
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện làm người ta cực kỳ không thoải mái này đã có tiếng gọi của một tên nhóc vang lên bên ngoài nhà vệ sinh: "Giáo viên Cố! Giáo viên Cố!"
Cố Thắng Nam giật mình tuột tay, điện thoại di động rơi tõm một tiếng vào bồn cầu. Mặt Cố Thắng Nam lập tức hiện đầy vệt đen, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong bồn cầu, lòng đau như cắt vì xót của.
Nhưng cô còn chưa kịp vớt điện thoại lên thì người ngoài cửa lại bắt đầu thúc giục, Cố Thắng Nam vội kéo quần lên: "Xong rồi xong rồi!"
Cô cũng muốn xem xem có chuyện gấp gì mà một nhân viên nam phải chạy đến nhà vệ sinh nữ tìm người.
"Khách trên Victoria làm khó chúng ta rồi".
Victoria là tên một chiếc du thuyền bỏ neo trên cảng, Cố Thắng Nam vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì: "Nói rõ xem, tóm lại là có
"Vị khách đó gọi một suất sò tươi chiên pa tê gan ngỗng, Tiểu Chu đã làm cho ông ta rồi, nhưng ông ta không hài lòng, trả về bắt làm lại. Đã làm đi làm lại hơn hai mươi lần rồi mà ống ta vẫn không hài lòng lấy một lần, Tiểu Chu sắp bị ép đến mức phát điên rồi!"
Nghe xong Cố Thắng Nam lập tức chạy ra bên ngoài. Xông tới cửa khu vệ sinh đột nhiên nhớ tới một việc, cô đứng lại, quay lại nói với cậu nhóc: "Có thể giúp tôi vớt điện thoại dưới bồn cầu lên được không?"
Việc của Tiểu Chu hết sức khẩn cấp, cậu nhóc đáp không hề nghĩ ngợi: "Được".
Đễn lúc Cố Thắng Nam đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cậu nhóc mới đột nhiên bừng tỉnh. Vừa rồi cô ấy nói gì? Điện thoại? Bồn cầu?
Tuyệt vọng nhìn vào trong bồn cầu, quả nhiên cậu ta nhìn thấy chiếc điện thoại di động màu trắng đang nằm lẳng lặng dưới đáy nước...
***
Không trung trong vắt kéo dài vạn dặm, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ vào khoang thuyền, một người đàn ông đi chân trần dọc theo sàn thuyền hơi lắc lư theo sóng trở lại khoang thuyền.
Anh ta đi vào phòng ngủ, nhân viên phục vụ đã dọn dẹp giường đệm sạch sẽ chỉnh tề từ lâu. Ánh mắt sắc sảo của anh ta liếc qua giường đệm, hơi cau mày.
Anh ta đi tới, nhặt một sợi tóc dài trên ga trải giường lên.
Lúc đi từ phòng ngủ vào phòng ăn, điện thoại di động của anh ta đổ chuông. Anh ta nghe máy, đầu bên kia là giám đốc cửa hàng sửa xe: "Lộ tiên sinh, xe của ngài đã sơn lại xong, hoàn hảo như mới".
"Cảm ơn".
Vừa đi anh ta vừa dùng ngón tay miết lên mặt bàn quầy bar, đưa tay lên nhìn một chút bụi trên đầu ngón tay, hai hàng lông mày hơi nhíu lại vẫn chưa hề giã
Anh ta đi tới bên cạnh bàn ăn, mở chiếc kẹp tài liệu trên bàn ra.
Tiêu đề tài liệu là bốn chữ: Kế hoạch mua lại. Lật đến tờ cuối cùng thì là một bảng chấm điểm, các mục nhân sự, mua hàng, tiền sảnh, bảo an, tiêu thụ, tài vụ đều đã được chấm điểm, toàn bộ không đạt yêu cầu.
Anh ta ngồi xuống, cầm bút.
Vệ sinh: Không đạt yêu cầu.
Phòng nghỉ: Không đạt yêu cầu.
Ăn uống: Không...
"Leng keng!" Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh ta.
Anh ta gấp kẹp tài liệu lại, đứng dậy đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là nhân viên phục vụ đã đưa đồ ăn cho anh ta hai mươi lăm lần: "Lộ tiên sinh, đây là sò tươi chiên pa tê gan ngỗng do bếp trưởng bếp Âu chúng tôi đích thân làm cho ngài!" Vừa nói cậu ta vừa đẩy xe chở đồ ăn vào trong khoang thuyền.
Anh ta hơi lui lại một bước tỏ ý cho phép vào phòng.
Nhân viên phục vụ hết sức thận trọng nhìn lén sắc mặt vị khách, cắn răng đặt khay đựng đồ ăn lên trên bàn. Phải biết toàn bộ hai mươi lăm lần trước vị khách này đều chỉ vừa nếm một miếng đã đặt dĩa xuống, vì vậy lúc này nhìn thấy anh ta cầm dĩa, cậu nhân viên phục vụ không nhịn được cắn chặt răng, hai tay nắm thật chặt.
Chỉ thấy vị khách chỉ nếm nửa miếng đã lạnh lùng đặt dĩa xuống...
Nhân viên lập tức chỉ muốn đâm đầu vào tướng chết quách cho xong.
Đợi đã!
Động tác đặt dịa xuống của vị khách lại dừng lại giữa không trung, sau đó anh ta hơi nhíu mày.
Mặc dù vị khách này là người được giáo dục hoàn hảo nhưng lại tuyệt đối không hề dễ tính. Nhân viên phục vụ đang cố gắng phán đoán xem anh ta cau mày rốt cục có phải vì cảm thấy càng khó ăn hơn hay không...
Còn chưa kịp đưa ra kết quả phán đoán, cậu nhân viên đã thấy vị khách kéo khay lại gần một chút, bắt đầu nếm miếng thứ hai.
Nhân viên phục vụ đang vặn chặt tay bên cạnh âm thầm thở phào một hơi.
***
Trong nháy mắt, suất sò tươi chiên pa tê gan ngỗng đã không còn thừa chút nào.
Vẻ mặt vị khách không có gì không có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt đã làm người khác cảm thấy nhu hòa hơn rất nhiều. Anh ta cầm khăn ăn chấm khóe miệng, hỏi: "Bếp trưởng cơm Tây của các anh vẫn là ngài Pierre à?"
"Không, là Cố Thắng Nam, giáo viên Cố".
Cố Thắng Nam?
Hình như cảm thấy cái tên này hơi quen quen, vị khách bất giác khựng lại một lát.
***
Celine Từ tuyệt đối là trưởng phòng quan hệ xã hội hoành tráng nhất thành phố này, độ chịu chơi của bữa tiệc sinh nhật không hề thua kém bất cứ vị tai to mặt lớn nào, lại có một quý phu nhân thiện chí cho mượn căn biệt thự dưới chân núi. Đây là cảnh hồ rượu núi thịt, ăn chơi trác táng Từ Chiêu Đễ thích nhất, nhưng để an ủi cô bạn tốt thất tình, Từ Chiêu Đễ đã từ bỏ đám đàn ông đạt tiêu chuẩn người mẫu chỉ mặc quần bơi và quấn khăn, cùng Cố Thắng Nam và một đám chị em tới tụ tập trên chiếc sofa dài bên bể bơi. Tay ôm Cẩu Cẩu, con chó kiểng để đầu kiểu nhóc Ma rư kô, Từ Chiêu Đễ vừa vuốt lông vừa kể lại một lượt cảnh bắt quả tang nam trên nữ dưới ở khách sạn khi đó sinh động như thật, cuối cùng tổng kết: "Loại người có thể buồn nôn đến mức không tiền khoáng hậu như thế này quả thật cũng không hề dễ dàng".
Buổi party sinh nhật đột nhiên trở thành đại hội thảo phạt đàn ông, nhưng hình như các quý bà quý cô ở đây đều rất thích đề tài này, người nào cũng than phiền hết cỡ, chỉ trừ người đàn ông mặc âu phục màu phấn ngồi bên phía Từ Chiêu Đễ.
Từ Chiêu Đễ liếc người đàn ông mặc âu phục màu phấn hồng: "Cao Toàn An, bạn nói xem tại sao đàn ông các bạn đều đáng ghét như vậy?"
Người đàn ông mặc âu phục phấn hồng cầm lấy ly rượu một cách rất lịch thiệp, liếc mắt đưa tình với đám chuẩn người mẫu nam hặc quần bơi quấn khăn tắm cách đó không xa, chạm cốc tượng trưng trên không trung một cái, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Từ Chiêu Đễ, nếu bạn không gọi tôi là Vivian thì tôi sẽ bơ bạn luôn đấy".
Từ Chiêu Đễ từng có một đối tượng săn đuổi bị Vivian dụ dỗ thành công, tuy nhiên chuyện này vẫn không hề ảnh hưởng mảy may đến tình bạn tam giác sắt của Cố Thắng Nam, Từ Chiêu Đễ và Vivian. Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là Từ Chiêu Đễ không bao giờ thiếu nhân vật làm mục tiêu săn đuổi, bị dụ dỗ mất một mà thôi, không có bất cứ vấn đề gì to tát.
Từ Chiêu Đễ nhếch miệng, ăn một miếng bánh ngọt Cố Thắng Nam Cố Thắng Nam, an ủi Cố Thắng Nam vẫn ngồi rầu rĩ không vui bên kia: "Chúc thằng cha bốn lạng kia kiếp sau không ngóc đầu lên được. Yên tâm, tên tiếp theo tuyệt đối sẽ tốt hơn".
Cố Thắng Nam lắc đầu thở dài: "Tớ không muốn yêu đương gì nữa".
Vẫn à ơi đám người mẫu nam từ xa nhưng Vivian lại nghe rõ cuộc đối thoại của hai người phụ nữ này không sót chữ nào. Cố Thắng Nam vữa dứt lời, hắn liền bật cười hê hê: "Béo là một cái cớ rất tốt, như thể nếu gầy sẽ thật sự rất xinh đẹp. Còn trẻ là một cái cớ rất tốt, như thể sau khi trưởng thành sẽ có thể có tiền đồ rạng rỡ. Không muốn yêu là một cái cớ rất tốt, như thể chỉ cần muốn yêu là sẽ thật sự được người ta coi trọng".
Cố Thắng Nam bị mỉa mai không ngóc đầu dậy được: "Bạn đừng có châm chọc tớ nữa".
Từ Chiêu Đễ trợn mắt nhìn Vivian, bàn tay đang vuốt lông cho Cẩu Cẩu chuyển lên vuốt tóc Cố Thắng Nam: "Đừng để ý đến hắn, cái lưỡi hắn đã độc đến mức không có thuốc nào cứu được rồi. Bây giờ việc gấp trước mắt của bạn không phải là suy nghĩ lần sau yêu đương sẽ như thế nào, mà là suy nghĩ sau này nên đối xử thế nào với đôi đồng sự chó má đó. Cùng làm việc trong một khách sạn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chắc chắn bạn sẽ bị ấm ức đến chết".
Lúc này Cố Thắng Nam mới tìm được một chút sức mạnh để nói chuyện: "Mấy tháng trước chẳng phải có khách sạn Tử Kinh muốn gạ tớ sang đó làm sao? Lần này tớ không muốn đổi chỗ làm cũng phải đổi".
Từ Chiêu Đễ nhớ lại thì quả có chuyện đó, nhưng... "Tớ nghe một người bạn nói khách sạn Tử Kinh xuất hiện vấn đề nội bộ rất lớn, một hai năm nay kinh doanh đều lỗ vốn. Không phải trước đây bạn muốn có nhiều thời gian ở bên thằng khốn đó nên đã từ chối lời mời của họ sao? Thế nên tớ cũng không cần nói với bạn tin tức này
"Tin đó có chính xác không?" Cố Thắng Nam nhớ không lâu trước gã săn đầu người đó còn dẫn cô đến tham quan khách sạn Tử Kinh, hết sức tráng lệ, hơn nữa... "Họ sẵn sàng trả tớ lương cao như vậy, không hề giống đang kinh doanh thua lỗ chút nào cả".
Từ Chiêu Đễ suy nghĩ chốc lát rồi cười cười hơi chột dạ: "Người bạn đó của tớ còn nói cô ta đã từng qua đêm với FS đấy".
FS? Gã diễn diên trẻ tuổi đang nổi như cồn thời gian gần đây?
Cố Thắng Nam đành phải gượng cười có lệ: "Ha ha ha..."
***
Nói nghỉ là nghỉ luôn.
Chung Duệ là người lãnh đạo trực tiếp của cô, hắn không hề bất ngờ khi nhận được đơn từ chức của cô, lại còn giả bộ muốn giữ cô lại: "Không suy nghĩ kĩ càng hơn à?"
Cố Thắng Nam cũng giả bộ rất khó xử, đột nhiên đưa tay lên giống như định giật đơn từ chức lại, hành động này làm mặt Chung Duệ lập tức trắng bệch, bàn tay nắm chặt đơn từ chức nhất quyết không buông. Thấy thế, Cố Thắng Nam thu tay lại, dùng chiêu Vivian dạy, nhìn hắn lần cuối cùng với ánh mắt "ta khinh bỉ ngươi, khinh bỉ ngươi cả đời cũng không thể quên được", sau đó xoay người bước đi không thèm quay lại.
Đến lúc phòng nhân sự chính thức phê chuẩn đơn từ chức, Cố Thắng Nam cũng chính thức đến khách sạn Tử Kinh làm việc.
Điểm nổi tiếng nhất của khách sạn Tử Kinh là khách sạn này có một đoạn vùng biển thuộc phạm vi hải cảng, và phòng trên những chiếc du thuyền bỏ neo tại đây thì cũng là những phòng có giá cao nhất. Nhưng Cố Thắng Nam nhanh chóng phát hiện, thứ tuyệt vời nhất của khách sạn Tử Kinh không phải phong cảnh độc đáo, mà là...
Nhân viên bếp sau thật sự là quá khéo mồm khéo miệng.
"Một tháng sau khách sạn chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc rất quan trọng, may là sau khi bếp trưởng bếp Âu trước đây từ chức, rất nhanh chúng tôi đã nhanh chóng có được giáo viên Cố đây. Giáo viên Cố, tất cả trông chờ vào cô hết!"
Đám nhóc con luôn miệng giáo viên Cố, trái tim Cố Thắng Nam dường như sắp bị tan chảy đến nơi rồi.
Chỉ tiếc cái lưỡi độc địa của Vivian vẫn xuyên tạc sự tôn trọng của các nhân viên bếp đối với cô thành một ý tứ khác: "Bọn chúng gọi bạn là giáo viên Cố, điều đó chỉ có thể nói rõ hai điểm. Thứ nhất, bọn chúng chế bạn lớn tuổi. Thứ hai, nếu như một ngày nào đó bọn chúng tự dưng thích bạn, muốn theo đuổi bạn thì điều đó quả thực cũng làm mọi người phản cảm giống như thầy trò loạn luân vậy..."
"..."
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Cố Thắng Nam muốn xé nát cái miệng của Vivian ở đàu bên kia điện thoại...
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện làm người ta cực kỳ không thoải mái này đã có tiếng gọi của một tên nhóc vang lên bên ngoài nhà vệ sinh: "Giáo viên Cố! Giáo viên Cố!"
Cố Thắng Nam giật mình tuột tay, điện thoại di động rơi tõm một tiếng vào bồn cầu. Mặt Cố Thắng Nam lập tức hiện đầy vệt đen, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong bồn cầu, lòng đau như cắt vì xót của.
Nhưng cô còn chưa kịp vớt điện thoại lên thì người ngoài cửa lại bắt đầu thúc giục, Cố Thắng Nam vội kéo quần lên: "Xong rồi xong rồi!"
Cô cũng muốn xem xem có chuyện gấp gì mà một nhân viên nam phải chạy đến nhà vệ sinh nữ tìm người.
"Khách trên Victoria làm khó chúng ta rồi".
Victoria là tên một chiếc du thuyền bỏ neo trên cảng, Cố Thắng Nam vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì: "Nói rõ xem, tóm lại là có
"Vị khách đó gọi một suất sò tươi chiên pa tê gan ngỗng, Tiểu Chu đã làm cho ông ta rồi, nhưng ông ta không hài lòng, trả về bắt làm lại. Đã làm đi làm lại hơn hai mươi lần rồi mà ống ta vẫn không hài lòng lấy một lần, Tiểu Chu sắp bị ép đến mức phát điên rồi!"
Nghe xong Cố Thắng Nam lập tức chạy ra bên ngoài. Xông tới cửa khu vệ sinh đột nhiên nhớ tới một việc, cô đứng lại, quay lại nói với cậu nhóc: "Có thể giúp tôi vớt điện thoại dưới bồn cầu lên được không?"
Việc của Tiểu Chu hết sức khẩn cấp, cậu nhóc đáp không hề nghĩ ngợi: "Được".
Đễn lúc Cố Thắng Nam đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cậu nhóc mới đột nhiên bừng tỉnh. Vừa rồi cô ấy nói gì? Điện thoại? Bồn cầu?
Tuyệt vọng nhìn vào trong bồn cầu, quả nhiên cậu ta nhìn thấy chiếc điện thoại di động màu trắng đang nằm lẳng lặng dưới đáy nước...
***
Không trung trong vắt kéo dài vạn dặm, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ vào khoang thuyền, một người đàn ông đi chân trần dọc theo sàn thuyền hơi lắc lư theo sóng trở lại khoang thuyền.
Anh ta đi vào phòng ngủ, nhân viên phục vụ đã dọn dẹp giường đệm sạch sẽ chỉnh tề từ lâu. Ánh mắt sắc sảo của anh ta liếc qua giường đệm, hơi cau mày.
Anh ta đi tới, nhặt một sợi tóc dài trên ga trải giường lên.
Lúc đi từ phòng ngủ vào phòng ăn, điện thoại di động của anh ta đổ chuông. Anh ta nghe máy, đầu bên kia là giám đốc cửa hàng sửa xe: "Lộ tiên sinh, xe của ngài đã sơn lại xong, hoàn hảo như mới".
"Cảm ơn".
Vừa đi anh ta vừa dùng ngón tay miết lên mặt bàn quầy bar, đưa tay lên nhìn một chút bụi trên đầu ngón tay, hai hàng lông mày hơi nhíu lại vẫn chưa hề giã
Anh ta đi tới bên cạnh bàn ăn, mở chiếc kẹp tài liệu trên bàn ra.
Tiêu đề tài liệu là bốn chữ: Kế hoạch mua lại. Lật đến tờ cuối cùng thì là một bảng chấm điểm, các mục nhân sự, mua hàng, tiền sảnh, bảo an, tiêu thụ, tài vụ đều đã được chấm điểm, toàn bộ không đạt yêu cầu.
Anh ta ngồi xuống, cầm bút.
Vệ sinh: Không đạt yêu cầu.
Phòng nghỉ: Không đạt yêu cầu.
Ăn uống: Không...
"Leng keng!" Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh ta.
Anh ta gấp kẹp tài liệu lại, đứng dậy đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là nhân viên phục vụ đã đưa đồ ăn cho anh ta hai mươi lăm lần: "Lộ tiên sinh, đây là sò tươi chiên pa tê gan ngỗng do bếp trưởng bếp Âu chúng tôi đích thân làm cho ngài!" Vừa nói cậu ta vừa đẩy xe chở đồ ăn vào trong khoang thuyền.
Anh ta hơi lui lại một bước tỏ ý cho phép vào phòng.
Nhân viên phục vụ hết sức thận trọng nhìn lén sắc mặt vị khách, cắn răng đặt khay đựng đồ ăn lên trên bàn. Phải biết toàn bộ hai mươi lăm lần trước vị khách này đều chỉ vừa nếm một miếng đã đặt dĩa xuống, vì vậy lúc này nhìn thấy anh ta cầm dĩa, cậu nhân viên phục vụ không nhịn được cắn chặt răng, hai tay nắm thật chặt.
Chỉ thấy vị khách chỉ nếm nửa miếng đã lạnh lùng đặt dĩa xuống...
Nhân viên lập tức chỉ muốn đâm đầu vào tướng chết quách cho xong.
Đợi đã!
Động tác đặt dịa xuống của vị khách lại dừng lại giữa không trung, sau đó anh ta hơi nhíu mày.
Mặc dù vị khách này là người được giáo dục hoàn hảo nhưng lại tuyệt đối không hề dễ tính. Nhân viên phục vụ đang cố gắng phán đoán xem anh ta cau mày rốt cục có phải vì cảm thấy càng khó ăn hơn hay không...
Còn chưa kịp đưa ra kết quả phán đoán, cậu nhân viên đã thấy vị khách kéo khay lại gần một chút, bắt đầu nếm miếng thứ hai.
Nhân viên phục vụ đang vặn chặt tay bên cạnh âm thầm thở phào một hơi.
***
Trong nháy mắt, suất sò tươi chiên pa tê gan ngỗng đã không còn thừa chút nào.
Vẻ mặt vị khách không có gì không có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt đã làm người khác cảm thấy nhu hòa hơn rất nhiều. Anh ta cầm khăn ăn chấm khóe miệng, hỏi: "Bếp trưởng cơm Tây của các anh vẫn là ngài Pierre à?"
"Không, là Cố Thắng Nam, giáo viên Cố".
Cố Thắng Nam?
Hình như cảm thấy cái tên này hơi quen quen, vị khách bất giác khựng lại một lát.
Bình luận truyện