Chương 15: 15: Chương 12
Lưu Sở Họa ở nhà xem hết một bộ phim, Tề Nhiên mới trở về, cô ngồi trên sô pha đáng thương mà ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Tôi sắp chết đói rồi!”
“Xin lỗi, trên đường kẹt xe.” Tề Nhiên cởi giày, mang một túi nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.
Lưu Sở Họa cũng đi theo vào, dạo qua một vòng, nghi hoặc nói: “Tạp dề nhà anh cũng không có sao?”
Tề Nhiên dừng lại, “Tôi thường không nấu cơm ở nhà.”
“Vậy anh mau ra ngoài đi.” Lưu Sở Họa ghét bỏ mà đẩy anh ra ngoài, vén tay áo lên bắt đầu rửa sạch nguyên liệu nấu ăn.
Tề Nhiên ngồi trên sô pha xem TV, anh không thể tập trung được, cảm thấy mình cứ chờ ăn như vậy thì ngại quá.
Anh do dự một lúc, đi đến cửa phòng bếp, định nói muốn tôi vào giúp đỡ không, lại vẫn an an tĩnh tĩnh mà đứng ở chỗ đó, nhìn Lưu Sở Họa xắt rau, xào rau, nấu canh, động tác đâu vào đấy.
“Sao không chờ ở phòng khách?” Lưu Sở Họa quay đầu lại nhìn anh.
Tề Nhiên chỉ cười cười, biểu tình dịu dàng.
“Cắm nồi cơm điện giúp tôi.” Cô xoay người, cười lắc lắc đầu, đám người nhà giàu cao cao tại thượng đều dễ dàng bị cảm động vì cảnh khói lửa nhân gian này sao?
Quả nhiên, Tề Nhiên ngoan ngoãn nghe theo lời Lưu Sở Họa đi cắm nồi cơm điện, sau đó đứng tại chỗ nhìn cô, dường như không có mệnh lệnh tiếp theo của cô thì sẽ không di chuyển.
“Anh mang cái nồi to kia lại đây, đổ nửa nồi nước vào rồi đun sôi đi.”
…
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, bốn món ăn một món canh cuối cùng cũng được bưng lên bàn ăn.
Tề Nhiên trông cực kỳ hưng phấn, Lưu Sở Họa đói đến không chịu được, cầm chén lên đang chuẩn bị duỗi chiếc đũa thì anh hét lớn một tiếng, “Chờ chút.”
Sau đó cô thấy Tề Nhiên lấy điện thoại ra chụp mấy món ăn, sau đó cười tủm tỉm ngồi chỉnh sửa rồi đăng lên Weibo, Lưu Sở Họa duỗi đầu liếc mắt một cái, cảnh cáo nói: “Anh thử nói đồ ăn này là tự anh làm xem?”
Tề Nhiên bất mãn liếc cô một cái, xóa nửa dòng chữ đang đánh đi, sửa lại rồi đăng Weibo.
“Đồ ăn một người bạn của tôi làm, tôi cũng có hỗ trợ.
Thì ra tự tay mình làm lại có cảm giác thành tựu như vậy!”
Câu trào phúng của Lưu Sở Họa đã tới bên miệng, lại nhịn xuống vì nể mặt anh là kim chủ của mình.
Đang ăn cơm, Tề Nhiên đột nhiên mở miệng, “Khi nào có thời gian, đi một chuyến gặp cha mẹ tôi đi, bọn họ muốn gặp cô.”
Động tác Lưu Sở Họa hơi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu, “Ừm, khi nào?”
“Xem thời gian của cô.”
Cô nuốt cơm trong miệng xuống, rút một tờ giấy ăn ra lau miệng, sau đó rót một chén nước uống.
Tốc độ ăn cơm của Tề Nhiên hơi chậm, cô cũng an tĩnh ngồi nhìn anh.
“Trước đây nói muốn bao dưỡng tôi, chính là vì ứng phó cha mẹ anh sao?” Lưu Sở Họa lộ ra một cái mỉm cười, “Chẳng lẽ anh bị cha mẹ ép kết hôn, rồi lấy tôi làm lá chắn? Anh xác định họ sẽ vừa lòng người như tôi làm con dâu họ sao?”
Tề Nhiên không thích giọng điệu khi cô nói lời này, ngẩng đầu nhìn cô, “Vì sao không hài lòng?”
Lưu Sở Họa ngẩn người, nhẹ giọng bật cười, “Cũng đúng, rốt cuộc tôi xinh đẹp như vậy sao có thể không hài lòng chứ.”
Lúc này anh mới gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hai ngày nghỉ ở nhà này Lưu Sở Họa đều phụ trách nấu cơm, Tề Nhiên chỉ vào bếp giúp ngày đầu tiên, về sau lại không biết xấu hổ yên tĩnh ngồi chờ.
Quả nhiên, lần đầu tiên làm thì thấy mới mẻ, để loại con nhà giàu này mỗi ngày vào bếp giúp đỡ là không thể nào.
Thời điểm nhàn rỗi không có việc gì, họ sẽ cùng nhau xem phim.
Khoảng thời gian trống giữa mỗi bộ phim của Tề Nhiên rất dài, nhưng điều này không có nghĩa là trong khoảng thời gian đó anh ăn không ngồi rồi tiêu sái hưởng thụ, ít ra, thông qua hai ngày ngắn ngủn quan sát, Lưu Sở Họa phát hiện lúc anh xem phim luôn ghi chú lại.
Sau khi được đồng ý cho mượn, cô cầm lên lật vài tờ, thấy anh phân tích từng chi tiết như màu sắc, cấu trúc, cảnh quay, lời kịch, thậm chí anh có thể chuyển một đoạn phim ngắn thành kịch bản.
Cuối cùng Lưu Sở Họa nhận ra rằng, trên thế giới này, thiên tài càng phải nỗ lực hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
“Anh có muốn tự làm một bộ phim không?” Những nỗ lực này của anh đã vượt qua phạm vi của một diễn viên.
“Ừm.” Tề Nhiên gật đầu, nghiêm túc nói, “Đạo diễn với các diễn viên không hoàn toàn nhất trí với kịch bản, có đạo diễn sẽ cho diễn viên không gian tự do phát huy, có đạo diễn lại yêu cầu nghiêm khắc phải dựa theo ý tưởng của họ.
Có đôi khi, bởi vì nhiều nguyên nhân, mong muốn làm đạo diễn lại càng trở nên mãnh liệt hơn.”
Lưu Sở Họa cười cười, “Anh mới diễn mấy bộ phim?”
Tề Nhiên có chút bất mãn nhìn cô.
“Tôi sai rồi, anh nói tiếp đi.”
Tề Nhiên cảm thấy mình bị khinh thường, “Không nói nữa, cô còn chưa tốt nghiệp đại học, phim truyền hình cũng chưa diễn hoàn chỉnh một bộ, sẽ không thể hiểu.”
“Đúng vậy, tôi không hiểu lắm.” Lưu Sở Họa cười xin khoan dung, “Tôi tin về sau anh nhất định có thể trở thành một đạo diễn lớn, đến lúc đó đừng quên cho tôi đi cửa sau làm nữ chính nhé?”
“Tôi sẽ suy nghĩ lại, nếu khi đó kỹ thuật diễn của cô có thể làm tôi vừa lòng.”
Tới ngày thứ ba, mặt Lưu Sở Họa đã hoàn toàn hết sưng, cô đến đoàn phim, phát hiện thái độ của nhân viên đoàn phim đối với mình đều nhiệt tình hơn rất nhiều.
Cô cũng không hỏi nhiều, vẫn lễ phép như mọi ngày, kêu Lạc Ức mua không ít đồ uống với đồ ăn vặt đưa cho các vị nhân viên đoàn phim, coi như là biểu đạt xin lỗi vì cô đã trì hoãn hai ngày tiến độ.
Trong lúc quay phim, cô nhận được tin nhắn Thang Chỉ San gửi tới.
“Hôm nay có rảnh không, chúng ta gặp nhau đi, tôi mời.”
Lưu Sở Họa hơi nhướng mày, để điện thoại qua một bên.
“Lạc Ức, Thang Chỉ San đâu, sao không thấy cô ta?” Cô sửa sang lại hoa tai của mình, mở miệng hỏi.
Lạc Ức đắc ý dào dạt mà hừ một tiếng, “Suất diễn của cô ta quay xong rồi.”
Lưu Sở Họa quay đầu lại, nghi hoặc nói: “Nhanh vậy, không phải đến lúc kịch bản kết thúc đều vẫn luôn có suất diễn của cô ta sao?”
“Tôi cũng không rõ lắm, hình như là mấy ngày trước biên kịch sửa lại kịch bản một chút, suất diễn ban đầu của cô ta đã được chia thành hai người, bởi vì sau khi bạn trai cô ta đánh nữ chính một cái, hai người đã thành kẻ thù, hậu kỳ đã sáng tạo một nhân vật mới cho bạn tốt của nữ chính xuất hiện, cũng sẽ giao cho người khác diễn.”
“Vậy à?” Lưu Sở Họa hạ mắt xuống, nhẹ nhàng cười cười, “Cũng đúng, dựa theo tính cách nữ chính, sau khi biết người bạn tốt này có ác ý với mình, tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
Lạc Ức bỗng nhiên vỗ tay một cái, ngây ngô cười nói, “Đúng là như vậy.”
Sau khi hoàn thành xong các cảnh quay, cô đi tìm đạo diễn.
“Thật xin lỗi đạo diễn, tôi đã thêm phiền toái cho ngài.” Cô nhấp môi, biểu tình hơi thấp thỏm, lại có chút tự trách.
“Không có, nào có thêm phiền toái gì.” Đạo diễn không để ý vẫy vẫy tay, “Kỹ thuật diễn của cháu thật sự không giống như một người mới, không biết đã tiết kiệm cho chú biết bao nhiêu thời gian đâu!”
“Chuyện của Thang Chỉ San…”
Đạo diễn vội vàng lắc đầu, “Chuyện đó không liên quan đến cháu, biên kịch đã thảo luận cùng chú, chúng ta vốn dĩ cảm thấy thái độ của cô ta không phù hợp với nhân vật, suy xét một chút vẫn quyết định thêm nhân vật mới, xử lý hoàn hảo hơn một chút.”
Dưới đáy lòng Lưu Sở Họa cười nhạo một tiếng, bởi vì Tề Nhiên suy nghĩ cho cô, ra mặt cho cô, còn vì chiếu cố cảm xúc của cô mà gạt cô, nhưng nói dối như vậy mà cũng nói được, thật sự cho rằng cô là thiếu nữ ngây thơ đơn thuần sao?
Mặt ngoài cô lại giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Thì ra là như vậy?”
Đạo diễn cười tủm tỉm gật gật đầu, cổ vũ mà vỗ vỗ bả vai cô, “Cháu là người mới chú thấy có tiềm lực nhất, cố lên, tương lai nhất định có thể tỏa sáng.”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn.”
Đạo diễn nhìn cô khom lưng rời đi, không khỏi cảm thán dưới đáy lòng một câu, bây giờ khó có được người khiêm tốn như vậy, nếu không phải Chu Nguyên Thiên tìm tới ông, ông cũng không biết nữ chính phim của mình lại có hậu trường lớn như vậy.
Ở đoàn phim, Lưu Sở Họa nghiêm túc chuyên nghiệp hơn bất kỳ ai khác, bị ủy khuất cũng không hề khó chịu.
Xe đi được nửa đường, Lưu Sở Họa đột nhiên mở miệng nói: “Để tôi xuống ở chỗ này đi.”
“Không về nhà sao?” Lạc Ức nghi hoặc hỏi.
Lưu Sở Họa cất di động, “Có hẹn.”
Bình luận truyện