Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết
Chương 61: Ai dám chạm vào Lamborghini của bố?
Hôn lễ Đại Xuân Tử được tổ chức tại khách sạn bình dân dưới chân núi Hương Sơn, hiện trường bố trí hoa lệ khiến các tân khách trầm trồ không ngớt.
Hiện tại toàn trung ương đều tề tựu về đây, ba Đại Xuân Tử ngày thường khá là khiêm tốn, con trai kết hôn đương nhiên không thể quá lãng phí làm tật xấu cho đám nhân viên.
Cô dâu là ai Tần Phi hoàn toàn không quan tâm, ngay cả Đại Xuân Tử cũng không quan tâm.
Lực chú ý quan sát của Tần Phi đều dồn về phía trên, bị người đứng trên đài kia hấp dẫn, hôn lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu, Giang Ninh đang cùng nhà gái bàn bạc điều gì đó.
Ở trong đại sảnh Tần Phi chọn góc tối liền ngồi xuống, yên lặng nhìn trên đài.
Giang Ninh bận tây trang thẳng thớm, đường nét bên hông được quần áo tôn lên cực kỳ hòa hợp, hai chân dài bọc trong quần tây, như cây cọc thẳng đứng. Khuôn mặt tinh xảo mang theo vẻ ôn hòa, khiến người khác cảm thấy thân cận. Cậu đang cùng người nhà nhà gái nói chuyện với nhau, nhìn từ mặt bên, cằm cậu rất nhọn, đường cong từ mũi cho đến cổ vẫn đẹp mê người đến thế, mê người đến nỗi chỉ muốn cắn một cái.
Tần Phi phát hiện, Giang Ninh gầy, gầy đi rất nhiều.
Trừ cái này ra, Giang Ninh thay đổi lớn nhất chính là trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, Tần Phi chưa từng gặp qua nụ cười như thế, anh nhận thức Giang Ninh là người rất ít cười, hay bởi do gánh vác quá nhiều tâm tư, những gánh nặng nặng nề kia khiến Giang Ninh không thể cười nổi.
Nhìn như thế, hiện tại Giang Ninh vẫn bình thường, cùng với những người khác chủ trì hôn lễ không có gì bất thường, chính là có chút quá tuấn tú.
A, đúng rồi, người ta không phải chủ trì hôn lễ sao, là chủ bá của kênh thể thao đấy, Hạ Tranh mời cậu lại đây giữ thể diện cho Đại Xuân Tử.
Tần Phi còn nhớ tới trước đây Giang Ninh ở đài truyền hình thực tập, anh có hỏi qua Giang Ninh có muốn làm chủ bá hay không, lúc đó Giang Ninh không có chút hứng thú nào, nhưng lại không nghĩ tới vòng đến lại vòng đi, cuối cùng cậu vẫn làm chủ bá.
Xem ra thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Đừng tưởng hôn lễ Đại Xuân Tử quy mô bình thường, các nhân vật đến đây chí ít là những chính khách, thành phố Bắc Kinh có những công ty đầu lĩnh nổi danh đều tề tựu về đây, có mấy người trước đây nhận thức Tần Phi, chỉ là lâu rồi không liên lạc, lần này nhìn thấy Tần Phi đều thân thiện lại đây bắt chuyện.
Đây vốn là cơ hội hiếm có giữa thương mại Bắc Kinh cùng mối quan hệ, thế nhưng Tần Phi không có điểm nào hứng thú.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh đều khóa chặt bóng người kiên cường trên chủ đài kia.
Người kia thật sự thay đổi rất nhiều, vung tay nhấc chân khí chất rất chuyên nghiệp, mặc dù là chủ trì hôn lễ, nhưng một điểm đều không theo quy tắc cũ, hơn nữa giọng nói phong nhã, có thể nói là hoàn hảo.
Kết thúc hôn lễ, không biết là ai sắp xếp, Giang Ninh hướng về bàn Tần Phi đi tới.
“Tiểu Ninh, ngồi ở đây.” Hạ Tranh kêu Giang Ninh ngồi vào bên cạnh mình.
Tiểu Ninh…… Hai chữ này tiến vào trong tai Tần Phi nghe quá chói tai!
Giang Ninh ngồi xuống, vừa vặn ngồi ở đối diện Tần Phi, không thể tránh khỏi, ánh mắt hai người lại chạm nhau.
Giang Ninh không có như lần trước vội vã dời ánh mắt đi, nhìn chăm chú Tần Phi, sau đó…… Lộ ra nụ cười mỉm rất chuyên nghiệp, như khi cậu ở trên đài chủ trì lộ ra nụ cười này giống nhau như đúc!
Nhất thời, tâm Tần Phi trầm xuống.
Đây là xem anh như người qua đường A à!
“Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là chủ bá trên kênh thể thao Giang Ninh, hiện nay chủ trì tiết mục đá banh đêm khuya, sau này mong rằng các ông chủ chiếu cố nhiều hơn.” Hạ Tranh bưng ly rượu lên, cười nói. Ngồi ở bàn này là các ông chủ có công ty nổi danh, Hạ Tranh cùng các ông chủ giới thiệu đến Giang Ninh.
Giang Ninh cũng bưng ly rượu lên, cười nhạt nói: “Hi vọng mọi người chiếu cố.” Tư thái nói chuyện rất già dặn, không một chút nào nhăn nhó, như một người đã ra ngoài xã hội từ rất lâu rồi.
Thời khắc này không có ai chú ý, Giang Ninh mới chỉ có hai mươi ba tuổi mà thôi.
Rất nhanh có mấy người cùng Giang Ninh và Hạ Tranh tán gẫu cùng nhau, Giang Ninh vừa mới làm chủ bá không lâu, lại chủ trì tiết mục nửa đêm, có thể nói là người không có tiếng, thế nhưng Hạ Tranh thân là phó trưởng đài truyền hình, trong trường hợp này tự mình hướng về các ông chủ giới thiệu Giang Ninh, đủ để chứng minh Hạ Tranh coi trọng Giang Ninh.
Những người ngồi ở đây đều là hạt giống nổi danh, ai cũng đều thấy được mối quan hệ liên quan giữa Giang Ninh cùng Hạ Tranh.
Hạ Tranh dẫn Giang Ninh đến từng người kính rượu, khi đến chỗ Tần Phi, Hạ Tranh cười nói: “Tần tổng cùng Tiểu Ninh là người quen cũ, vậy chắc không cần tôi phải giới thiệu đi.”
Giang Ninh hơi rũ xuống đôi mắt, tựa hồ đang suy tư gì đó, qua nửa phút mới nhấc đầu lên, hướng về Tần Phi giơ ly rượu lên, khẽ nói: “Có khỏe không?”
Trong nháy mắt, nhịp tim Tần Phi như ngừng đập…… Đây là lần gặp lại giữa hai người đối mặt chính diện lẫn nhau nói ra câu đầu tiên.
Có khỏe không…… Có khỏe không…… Không phải đều giống nhau sao, sao có thể hỏi có khỏe không?!
Tay Tần Phi đặt trên đùi có hơi run rẩy, anh cố gắng kiềm chế, giơ ly rượu lên, đối đầu hai mắt Giang Ninh.
Hai con mắt đen bóng sáng sủa giống y như ký ức, tuy lập lòe nhưng anh lại xem không hiểu trong đôi mắt đó chứa gì.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt Giang Ninh, Tần Phi chậm rãi nói: “Cũng còn khỏe.”
Cũng còn khỏe…… Trừ bỏ từ ngữ đang che dấu này, Tần Phi không nghĩ tới chính mình nên nói cái gì.
Nhìn vào trong ánh mắt lẫn nhau, uống xong ly rượu, Giang Ninh rất lễ phép gật đầu, liền dời mắt nhìn sang vị khách kế tiếp, tiếp tục kính rượu.
Tâm tư Tần Phi chua xót, anh nghĩ đến, Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh ở trên bàn rượu gặp nhau cũng chính là tình cảnh như thế này đi, anh bắt đầu lý giải Đại Xuân Tử, cách một bàn, rất khó tiến lên để nói vài lời.
Bữa cơm kia Tần Phi ăn cực kỳ khó chịu, sau đó Đại Xuân Tử dẫn cô dâu mời rượu xong anh liền kiếm lý do sớm rời đi, lúc đi, anh nhìn thấy Giang Ninh còn ngồi cùng một ông chủ bên cạnh cậu trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Mãi cho đến khi anh rời đi, giữa hai người cũng chỉ đối thoại “Có khỏe không” và “Cũng còn khỏe” chỉ vỏn vẹn sáu từ.
Trở lại khách sạn, nằm trên giường, Tần Phi liền thanh minh, này không phải ý mình muốn sao? Cậu là cậu, mình là mình.
Ba năm trước từ Bắc Kinh hốt hoảng chạy đi, không phải là muốn cùng Giang Ninh rũ sạch sẽ mối quan hệ này à!
Như vậy kỳ thực cũng rất tốt, đã không còn gặp nhau, gặp mặt còn có thể uống rượu mỉm cười, lần sau gặp lại anh sẽ học theo Đại Xuân Tử cùng Giang Ninh bàn chuyện cổ phiếu, đều là người lớn, hà tất còn làm ra vẻ?
Thời gian ba năm thay đổi không chỉ có chính mình, cậu cũng biến đổi.
Ừ, như vậy thật tốt, cứ như thế đi.
Những ngày kế tiếp, thời gian Tần Phi toàn bộ dùng vào chuyện làm ăn, lần này anh trở về Bắc Kinh mục đích chủ yếu là đoạt lại Tần thị từ trong tay Vương Chí Đạt.
Từ khi Vương Chí Đạt tiếp quản Tần thị, mấy hạng mục liên tục xảy ra vấn đề, hơn nữa quản lý có lỗ hỏng, bên trong công ty bắt đầu có hiện tượng tham nhũng trầm trọng, trong vòng ba năm ngắn ngủi không chỉ không có doanh thu, còn nợ tiền lên đến 100 triệu. Nếu như không phải Vương Chí Đạt đem Tần thị làm cho rối tinh rối mù, dựa theo kế hoạch Tần Phi chính mình phải ở Hồng Kông gầy dựng cho thật vững chắc rồi mới trở về, nhưng Vương Chí Đạt tiêu xài quá nhanh, anh không thể không sớm trở về thu thập đống hỗn loạn này.
Nói chuyện làm ăn không tránh được xã giao, Tần Phi xã giao càng ngày càng nhiều, mặc dù anh từ chối rất nhiều lần, nhưng lâu lâu có ngoại lệ phải đi một lần.
Đêm nay anh cùng với những người bạn bàn chuyện làm ăn hẹn ở cổng Đông Trực gần phụ cận Đông Hưng ăn cơm, mọi người bàn chuyện đến hứng khởi, mãi cho đến tận sắp 12 giờ mới giải tán. Tần Phi đưa khách mời chuẩn bị trở về khách sạn, đi qua bãi đậu xe, ánh mắt anh sáng lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở bãi đỗ xe có một chiếc Lamborghini màu cam!
Tần Phi nhất thời ngừng bước, anh nhìn chăm chú chiếc xe đã từng thuộc về chính mình.
Lẽ ra kiểu dáng đồng dạng như Lamborghini ở thành phố Bắc Kinh không phải chỉ có một chiếc này, thế nhưng chiếc xe này anh đã từng cải tạo qua, vì lẽ đó anh nhìn một chút liền nhận ra ngay. Lúc trước đến Hồng Kông gầy dựng sự nghiệp, nếu như không phải tài chính trên tay không đủ, Tần Phi cũng không muốn bán sản nghiệp ở Bắc Kinh quy đổi thành tiền, đặc biệt là chiếc xe anh yêu nhất này, dù sao chiếc xe này cũng trải qua quá nhiều hồi ức liên quan đến Giang Ninh.
Có một ít kỷ niệm được giấu sâu dưới đáy lòng bất giác nhẹ nhàng đi ra, anh nhớ tới thời điểm theo đuổi Giang Ninh, anh chạy chiếc xe này đến trường học Giang Ninh khoe khoang, anh còn nhớ Giang Ninh mỗi lần thấy đều chán ghét chiếc xe anh vì quá chói mắt không thèm lên xe, nhưng dáng vẻ Giang Ninh lái xe thật sự rất đẹp trai, anh vẫn cảm thấy chỉ có chiếc xe thể thao xa hoa này mới xứng đáng để Giang Ninh lái.
Nhưng mà tất cả chỉ còn lại là quá khứ.
Giang Ninh đã là người xa lạ, chiếc xe này cũng đã đổi chủ.
Tần Phi đứng ở bãi đậu xe nhìn lưu luyến một lúc, có người từ trong quán cơm đi ra, âm thanh chào tạm biệt lẫn nhau càng ngày càng gần, Tần Phi cũng nhún vai chuẩn bị đi ra ngoài.
Haizz, cho dù xe có tốt đi nữa cũng đã bán cho người khác.
Anh vừa mới đi không xa, nhìn thấy một người hướng đến bãi đậu xe, trực tiếp hướng về chiếc xe Lamborghini đã từng thuộc về chính mình.
Tần Phi dừng bước, không thể tin nổi vào mắt mình, anh yên lặng nhìn người ngồi vào trong xe —— Không sai, đó là Hạ Tranh!
Mãi cho đến khi chiếc xe khởi động rời khỏi bãi đậu xe, Tần Phi xuyên thấu qua cửa kính xe mơ hồ còn nhìn thấy gò má Hạ Tranh khi lái xe.
Quá shock rồi! Tần Phi không thể tưởng tượng nổi!
Sao Hạ Tranh có thể mua xe của anh? Cái này cũng quá xảo diệu rồi!
Tần Phi nghĩ không ra. Lúc ấy khi bán xe cùng nhà ở đều giao cho trợ lý Trương một tay xử lý, Tần Phi chưa từng hỏi cụ thể người mua là ai, dù sao những sản nghiệp của anh gộp lại cũng không phải là số lượng ít, có thể mua được những món này khẳng định người mua không phải là người bình thường.
Thế nhưng, nếu Hạ Tranh mua xe anh, chí ít anh phải nghe điều tiếng chứ!
Tối thiểu Đại Xuân Tử miệng tiện cũng sẽ uy hiếp bắt nói ra, Đại Xuân Tử đã từng lái qua chiếc Lamborghini không dưới mười lần, khẳng định nhận thức được chiếc xe kia, nếu như Hạ Tranh mua xe, Đại Xuân Tử không dễ gì yên tĩnh như vậy được.
Tần Phi nghĩ mãi không ra, trở lại khách sạn lấy di động gọi cho trợ lý Trương.
“Tần tổng?”
“Ừ, tiểu Trương, cậu còn nhớ lúc giúp tôi bán xe Lamborghini người mua xe đó là ai không?”
Trợ lý Trương suy nghĩ chốc lát nói: “Tôi nhớ tới lúc đó người đứng ra chuyên mua bán này chính là một vị đại lý chuyên mua xe, người mua chân chính không hề được lộ diện.”
“Như vậy cậu có mua được người bán tin tức không? Người mua xe tên là gì?”
“Lúc đó người đại lý kia toàn quyền giải quyết công việc này, tôi có hỏi qua hắn danh tính người mua xe, hắn nói đây là thông tin bảo mật. Có điều nếu như ngài muốn biết, tôi sẽ đi hỏi thăm một chút, dù sao đã qua hơn một năm, người đại lý bên kia có khả năng sẽ tiết lộ ra.”
“Tốt, cậu đi hỏi thăm một chút, có tin tức nhớ nói cho tôi biết.”
Tần Phi cúp máy, trong lòng vẫn nghi ngờ như cũ, không biết vì sao, trực giác nói cho anh biết chuyện này có liên quan đến Giang Ninh.
Hiện tại toàn trung ương đều tề tựu về đây, ba Đại Xuân Tử ngày thường khá là khiêm tốn, con trai kết hôn đương nhiên không thể quá lãng phí làm tật xấu cho đám nhân viên.
Cô dâu là ai Tần Phi hoàn toàn không quan tâm, ngay cả Đại Xuân Tử cũng không quan tâm.
Lực chú ý quan sát của Tần Phi đều dồn về phía trên, bị người đứng trên đài kia hấp dẫn, hôn lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu, Giang Ninh đang cùng nhà gái bàn bạc điều gì đó.
Ở trong đại sảnh Tần Phi chọn góc tối liền ngồi xuống, yên lặng nhìn trên đài.
Giang Ninh bận tây trang thẳng thớm, đường nét bên hông được quần áo tôn lên cực kỳ hòa hợp, hai chân dài bọc trong quần tây, như cây cọc thẳng đứng. Khuôn mặt tinh xảo mang theo vẻ ôn hòa, khiến người khác cảm thấy thân cận. Cậu đang cùng người nhà nhà gái nói chuyện với nhau, nhìn từ mặt bên, cằm cậu rất nhọn, đường cong từ mũi cho đến cổ vẫn đẹp mê người đến thế, mê người đến nỗi chỉ muốn cắn một cái.
Tần Phi phát hiện, Giang Ninh gầy, gầy đi rất nhiều.
Trừ cái này ra, Giang Ninh thay đổi lớn nhất chính là trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, Tần Phi chưa từng gặp qua nụ cười như thế, anh nhận thức Giang Ninh là người rất ít cười, hay bởi do gánh vác quá nhiều tâm tư, những gánh nặng nặng nề kia khiến Giang Ninh không thể cười nổi.
Nhìn như thế, hiện tại Giang Ninh vẫn bình thường, cùng với những người khác chủ trì hôn lễ không có gì bất thường, chính là có chút quá tuấn tú.
A, đúng rồi, người ta không phải chủ trì hôn lễ sao, là chủ bá của kênh thể thao đấy, Hạ Tranh mời cậu lại đây giữ thể diện cho Đại Xuân Tử.
Tần Phi còn nhớ tới trước đây Giang Ninh ở đài truyền hình thực tập, anh có hỏi qua Giang Ninh có muốn làm chủ bá hay không, lúc đó Giang Ninh không có chút hứng thú nào, nhưng lại không nghĩ tới vòng đến lại vòng đi, cuối cùng cậu vẫn làm chủ bá.
Xem ra thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Đừng tưởng hôn lễ Đại Xuân Tử quy mô bình thường, các nhân vật đến đây chí ít là những chính khách, thành phố Bắc Kinh có những công ty đầu lĩnh nổi danh đều tề tựu về đây, có mấy người trước đây nhận thức Tần Phi, chỉ là lâu rồi không liên lạc, lần này nhìn thấy Tần Phi đều thân thiện lại đây bắt chuyện.
Đây vốn là cơ hội hiếm có giữa thương mại Bắc Kinh cùng mối quan hệ, thế nhưng Tần Phi không có điểm nào hứng thú.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh đều khóa chặt bóng người kiên cường trên chủ đài kia.
Người kia thật sự thay đổi rất nhiều, vung tay nhấc chân khí chất rất chuyên nghiệp, mặc dù là chủ trì hôn lễ, nhưng một điểm đều không theo quy tắc cũ, hơn nữa giọng nói phong nhã, có thể nói là hoàn hảo.
Kết thúc hôn lễ, không biết là ai sắp xếp, Giang Ninh hướng về bàn Tần Phi đi tới.
“Tiểu Ninh, ngồi ở đây.” Hạ Tranh kêu Giang Ninh ngồi vào bên cạnh mình.
Tiểu Ninh…… Hai chữ này tiến vào trong tai Tần Phi nghe quá chói tai!
Giang Ninh ngồi xuống, vừa vặn ngồi ở đối diện Tần Phi, không thể tránh khỏi, ánh mắt hai người lại chạm nhau.
Giang Ninh không có như lần trước vội vã dời ánh mắt đi, nhìn chăm chú Tần Phi, sau đó…… Lộ ra nụ cười mỉm rất chuyên nghiệp, như khi cậu ở trên đài chủ trì lộ ra nụ cười này giống nhau như đúc!
Nhất thời, tâm Tần Phi trầm xuống.
Đây là xem anh như người qua đường A à!
“Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là chủ bá trên kênh thể thao Giang Ninh, hiện nay chủ trì tiết mục đá banh đêm khuya, sau này mong rằng các ông chủ chiếu cố nhiều hơn.” Hạ Tranh bưng ly rượu lên, cười nói. Ngồi ở bàn này là các ông chủ có công ty nổi danh, Hạ Tranh cùng các ông chủ giới thiệu đến Giang Ninh.
Giang Ninh cũng bưng ly rượu lên, cười nhạt nói: “Hi vọng mọi người chiếu cố.” Tư thái nói chuyện rất già dặn, không một chút nào nhăn nhó, như một người đã ra ngoài xã hội từ rất lâu rồi.
Thời khắc này không có ai chú ý, Giang Ninh mới chỉ có hai mươi ba tuổi mà thôi.
Rất nhanh có mấy người cùng Giang Ninh và Hạ Tranh tán gẫu cùng nhau, Giang Ninh vừa mới làm chủ bá không lâu, lại chủ trì tiết mục nửa đêm, có thể nói là người không có tiếng, thế nhưng Hạ Tranh thân là phó trưởng đài truyền hình, trong trường hợp này tự mình hướng về các ông chủ giới thiệu Giang Ninh, đủ để chứng minh Hạ Tranh coi trọng Giang Ninh.
Những người ngồi ở đây đều là hạt giống nổi danh, ai cũng đều thấy được mối quan hệ liên quan giữa Giang Ninh cùng Hạ Tranh.
Hạ Tranh dẫn Giang Ninh đến từng người kính rượu, khi đến chỗ Tần Phi, Hạ Tranh cười nói: “Tần tổng cùng Tiểu Ninh là người quen cũ, vậy chắc không cần tôi phải giới thiệu đi.”
Giang Ninh hơi rũ xuống đôi mắt, tựa hồ đang suy tư gì đó, qua nửa phút mới nhấc đầu lên, hướng về Tần Phi giơ ly rượu lên, khẽ nói: “Có khỏe không?”
Trong nháy mắt, nhịp tim Tần Phi như ngừng đập…… Đây là lần gặp lại giữa hai người đối mặt chính diện lẫn nhau nói ra câu đầu tiên.
Có khỏe không…… Có khỏe không…… Không phải đều giống nhau sao, sao có thể hỏi có khỏe không?!
Tay Tần Phi đặt trên đùi có hơi run rẩy, anh cố gắng kiềm chế, giơ ly rượu lên, đối đầu hai mắt Giang Ninh.
Hai con mắt đen bóng sáng sủa giống y như ký ức, tuy lập lòe nhưng anh lại xem không hiểu trong đôi mắt đó chứa gì.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt Giang Ninh, Tần Phi chậm rãi nói: “Cũng còn khỏe.”
Cũng còn khỏe…… Trừ bỏ từ ngữ đang che dấu này, Tần Phi không nghĩ tới chính mình nên nói cái gì.
Nhìn vào trong ánh mắt lẫn nhau, uống xong ly rượu, Giang Ninh rất lễ phép gật đầu, liền dời mắt nhìn sang vị khách kế tiếp, tiếp tục kính rượu.
Tâm tư Tần Phi chua xót, anh nghĩ đến, Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh ở trên bàn rượu gặp nhau cũng chính là tình cảnh như thế này đi, anh bắt đầu lý giải Đại Xuân Tử, cách một bàn, rất khó tiến lên để nói vài lời.
Bữa cơm kia Tần Phi ăn cực kỳ khó chịu, sau đó Đại Xuân Tử dẫn cô dâu mời rượu xong anh liền kiếm lý do sớm rời đi, lúc đi, anh nhìn thấy Giang Ninh còn ngồi cùng một ông chủ bên cạnh cậu trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Mãi cho đến khi anh rời đi, giữa hai người cũng chỉ đối thoại “Có khỏe không” và “Cũng còn khỏe” chỉ vỏn vẹn sáu từ.
Trở lại khách sạn, nằm trên giường, Tần Phi liền thanh minh, này không phải ý mình muốn sao? Cậu là cậu, mình là mình.
Ba năm trước từ Bắc Kinh hốt hoảng chạy đi, không phải là muốn cùng Giang Ninh rũ sạch sẽ mối quan hệ này à!
Như vậy kỳ thực cũng rất tốt, đã không còn gặp nhau, gặp mặt còn có thể uống rượu mỉm cười, lần sau gặp lại anh sẽ học theo Đại Xuân Tử cùng Giang Ninh bàn chuyện cổ phiếu, đều là người lớn, hà tất còn làm ra vẻ?
Thời gian ba năm thay đổi không chỉ có chính mình, cậu cũng biến đổi.
Ừ, như vậy thật tốt, cứ như thế đi.
Những ngày kế tiếp, thời gian Tần Phi toàn bộ dùng vào chuyện làm ăn, lần này anh trở về Bắc Kinh mục đích chủ yếu là đoạt lại Tần thị từ trong tay Vương Chí Đạt.
Từ khi Vương Chí Đạt tiếp quản Tần thị, mấy hạng mục liên tục xảy ra vấn đề, hơn nữa quản lý có lỗ hỏng, bên trong công ty bắt đầu có hiện tượng tham nhũng trầm trọng, trong vòng ba năm ngắn ngủi không chỉ không có doanh thu, còn nợ tiền lên đến 100 triệu. Nếu như không phải Vương Chí Đạt đem Tần thị làm cho rối tinh rối mù, dựa theo kế hoạch Tần Phi chính mình phải ở Hồng Kông gầy dựng cho thật vững chắc rồi mới trở về, nhưng Vương Chí Đạt tiêu xài quá nhanh, anh không thể không sớm trở về thu thập đống hỗn loạn này.
Nói chuyện làm ăn không tránh được xã giao, Tần Phi xã giao càng ngày càng nhiều, mặc dù anh từ chối rất nhiều lần, nhưng lâu lâu có ngoại lệ phải đi một lần.
Đêm nay anh cùng với những người bạn bàn chuyện làm ăn hẹn ở cổng Đông Trực gần phụ cận Đông Hưng ăn cơm, mọi người bàn chuyện đến hứng khởi, mãi cho đến tận sắp 12 giờ mới giải tán. Tần Phi đưa khách mời chuẩn bị trở về khách sạn, đi qua bãi đậu xe, ánh mắt anh sáng lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở bãi đỗ xe có một chiếc Lamborghini màu cam!
Tần Phi nhất thời ngừng bước, anh nhìn chăm chú chiếc xe đã từng thuộc về chính mình.
Lẽ ra kiểu dáng đồng dạng như Lamborghini ở thành phố Bắc Kinh không phải chỉ có một chiếc này, thế nhưng chiếc xe này anh đã từng cải tạo qua, vì lẽ đó anh nhìn một chút liền nhận ra ngay. Lúc trước đến Hồng Kông gầy dựng sự nghiệp, nếu như không phải tài chính trên tay không đủ, Tần Phi cũng không muốn bán sản nghiệp ở Bắc Kinh quy đổi thành tiền, đặc biệt là chiếc xe anh yêu nhất này, dù sao chiếc xe này cũng trải qua quá nhiều hồi ức liên quan đến Giang Ninh.
Có một ít kỷ niệm được giấu sâu dưới đáy lòng bất giác nhẹ nhàng đi ra, anh nhớ tới thời điểm theo đuổi Giang Ninh, anh chạy chiếc xe này đến trường học Giang Ninh khoe khoang, anh còn nhớ Giang Ninh mỗi lần thấy đều chán ghét chiếc xe anh vì quá chói mắt không thèm lên xe, nhưng dáng vẻ Giang Ninh lái xe thật sự rất đẹp trai, anh vẫn cảm thấy chỉ có chiếc xe thể thao xa hoa này mới xứng đáng để Giang Ninh lái.
Nhưng mà tất cả chỉ còn lại là quá khứ.
Giang Ninh đã là người xa lạ, chiếc xe này cũng đã đổi chủ.
Tần Phi đứng ở bãi đậu xe nhìn lưu luyến một lúc, có người từ trong quán cơm đi ra, âm thanh chào tạm biệt lẫn nhau càng ngày càng gần, Tần Phi cũng nhún vai chuẩn bị đi ra ngoài.
Haizz, cho dù xe có tốt đi nữa cũng đã bán cho người khác.
Anh vừa mới đi không xa, nhìn thấy một người hướng đến bãi đậu xe, trực tiếp hướng về chiếc xe Lamborghini đã từng thuộc về chính mình.
Tần Phi dừng bước, không thể tin nổi vào mắt mình, anh yên lặng nhìn người ngồi vào trong xe —— Không sai, đó là Hạ Tranh!
Mãi cho đến khi chiếc xe khởi động rời khỏi bãi đậu xe, Tần Phi xuyên thấu qua cửa kính xe mơ hồ còn nhìn thấy gò má Hạ Tranh khi lái xe.
Quá shock rồi! Tần Phi không thể tưởng tượng nổi!
Sao Hạ Tranh có thể mua xe của anh? Cái này cũng quá xảo diệu rồi!
Tần Phi nghĩ không ra. Lúc ấy khi bán xe cùng nhà ở đều giao cho trợ lý Trương một tay xử lý, Tần Phi chưa từng hỏi cụ thể người mua là ai, dù sao những sản nghiệp của anh gộp lại cũng không phải là số lượng ít, có thể mua được những món này khẳng định người mua không phải là người bình thường.
Thế nhưng, nếu Hạ Tranh mua xe anh, chí ít anh phải nghe điều tiếng chứ!
Tối thiểu Đại Xuân Tử miệng tiện cũng sẽ uy hiếp bắt nói ra, Đại Xuân Tử đã từng lái qua chiếc Lamborghini không dưới mười lần, khẳng định nhận thức được chiếc xe kia, nếu như Hạ Tranh mua xe, Đại Xuân Tử không dễ gì yên tĩnh như vậy được.
Tần Phi nghĩ mãi không ra, trở lại khách sạn lấy di động gọi cho trợ lý Trương.
“Tần tổng?”
“Ừ, tiểu Trương, cậu còn nhớ lúc giúp tôi bán xe Lamborghini người mua xe đó là ai không?”
Trợ lý Trương suy nghĩ chốc lát nói: “Tôi nhớ tới lúc đó người đứng ra chuyên mua bán này chính là một vị đại lý chuyên mua xe, người mua chân chính không hề được lộ diện.”
“Như vậy cậu có mua được người bán tin tức không? Người mua xe tên là gì?”
“Lúc đó người đại lý kia toàn quyền giải quyết công việc này, tôi có hỏi qua hắn danh tính người mua xe, hắn nói đây là thông tin bảo mật. Có điều nếu như ngài muốn biết, tôi sẽ đi hỏi thăm một chút, dù sao đã qua hơn một năm, người đại lý bên kia có khả năng sẽ tiết lộ ra.”
“Tốt, cậu đi hỏi thăm một chút, có tin tức nhớ nói cho tôi biết.”
Tần Phi cúp máy, trong lòng vẫn nghi ngờ như cũ, không biết vì sao, trực giác nói cho anh biết chuyện này có liên quan đến Giang Ninh.
Bình luận truyện