Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 110: Anh Úy Ương (H)
Đồng Đồng ngây ngô cười, chủ động dính lấy môi anh, nhiệt tình kỳ lạ.
Úy Ương ôm cô nằm xuống, môi mỏng hôn lên mặt cô, nụ hôn càng ngày càng xâm nhập sâu, từ từ chuyển xuống phía dưới, anh cắn cổ và xương quai xanh cô, dừng lại ở hai đóa hoa mềm mại.
Qua nhiều ngày kiên trì của anh, nơi này dường như đã lớn hơn, xúc cảm và mùi vị đều vô cùng tốt.
Úy Ương chậm rãi giày vò hai nụ hoa, khiến Đồng Đồng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ dễ nghe, tứ chi quấn lấy người anh, chẳng khác gì một con bạch tuộc nhỏ.
Úy Ương vô cùng hưởng thụ trạng thái bám người này của Đồng Đồng, anh cúi đầu cười, ngậm lấy một nụ hoa, nụ hoa còn lại cũng được tay anh chăm sóc.
Hai nụ hoa bị dày vò đến đỏ bừng, hoàn toàn nở rộ. Úy Ương quấn lấy môi Đồng Đồng, vào đêm giao thừa, ở trên giường cô giữ lấy cô, giống như... Giống như từ đây về sau, cô đã thực sự thuộc về anh, trừ anh ra thì không ai có thể đối xử với cô như thế.
"Thật muốn cưới em sớm một chút..." Anh thì thào, đáy lòng thật sự hi vọng như thế, anh muốn sớm ngày quang minh chính đại nắm tay cô đi trên đường cái, sớm ngày đúng lý hợp tình nằm trên gường cô, hôn cô ôm cô mà không phải như bây giờ, làm gì cũng lén lén lút lút, khiến anh có cảm giác mình chẳng khác gì tình nhân ==
Nghe vậy, mặt Đồng Đồng đỏ lên, ôm cổ Úy Ương đáp lại nụ hôn của anh, nói: "Người ta cũng muốn sớm gả cho anh... Nhưng em còn chưa trưởng thành, đợi đến khi em trưởng thành, cách tuổi kết hôn mà pháp luật quốc gia quy định còn nhiều năm nữa, anh Úy Ương, anh còn phải chờ rất lâu đấy!" Đúng là đáng thương!
"Hư hỏng!" Lời nói không chịu để tâm của cô thành công chọc giận anh. Úy Ương cắn cô, đến chỗ nào cắn chỗ đó, cho đến khi cô thét chói tai cầu xin tha thứ mới thôi.
Bên ngoài tiếng pháo hoa vang tận trời, người trong nhà lại ngủ hết cho nên không ai biết anh không ở phòng mình mà đến phòng giai nhân trộm cái hương.
"Chưa đến tuổi cũng không sao, anh sẽ trông chừng em, ở trên giường hầu hạ em thoải mái, khiến trong mắt trong lòng em đều chỉ có mình anh."
Đồng Đồng ngây ngô cười, nói, "Trong lòng người ta vốn chỉ có mình anh!" Có anh, lấy một ngàn một vạn mĩ nam cũng không thay thế được.
Trong lòng cô, anh là đặc biệt nhất, chỉ có anh mới là người cô muốn!
Nhớ tới sai lầm kiếp trước, Đồng Đồng không khỏi càng thêm cảm tạ trời xanh, có thể cho cô cơ hội làm lại từ đầu.
Lúc này đây, cuối cùng cô cũng có thể mãi mãi ở cạnh anh, không xa rời nhau.
"Chỉ biết nói ngọt thôi, cứ chọc giận anh rồi lại lấy lòng thế hả?" Úy Ương buồn cười, trong lòng ngọt như mật, không ai có thể phá hỏng tình yêu của anh và cô, thật tốt, mỗi ngày đều thấy cô hào hứng vui vẻ, đáy lòng anh chẳng khác gì uống mật, mặc kệ gặp chuyện gì đều cảm thấy đó chưa phải là điểm mấu chốt.
Đồng Đồng làm nũng ôm tay Úy Ương, nói: "Em chỉ thích anh thôi."
Cô mềm mại cọ cọ vào người anh, hai nụ hoa đo đỏ cọ xát với cơ ngực rắn chắn, cứng rắn và mềm mại có vẻ vô cùng xứng đôi, Úy Ương vốn đã có dục vọng mãnh liệt, tuy bình thường anh mang bộ dạng cấm dục không gần nữ sắc, nhưng vừa đến trước mặt Đồng Đồng liền như uống viên thuốc màu xanh, không thể ngồi yên, đôi khi một ánh mắt câu dẫn của Đồng Đồng cũng đã khiến anh chịu không nổi, đừng nói đến là cô cọ cọ vào người anh như bây giờ, nếu anh có thể nhịn được thì đàn ông trên đời đều là Liễu Hạ Huệ!
Úy Ương đưa tay đỡ cô, để cô tựa vào đầu giường rồi mới xốc chăn lên, từ bộ ngực no đủ hôn xuống, đầu lưỡi tiến vào lỗ rốn đáng yêu càn quấy.
Đồng Đồng thét chói tai, không tự chủ được luồn tay vào tóc anh, hai chân run run, chịu không nổi kích thích thế này, eo nhỏ không có chỗ trốn, nhưng Úy Ương cũng không ở đó lâu mà chuyển xuống giữa hai chân cô, cường hãn xâm lược khiến cô quăng áo giáp đầu hàng, thất bại thảm hại.
"A~ Anh Úy Ương~" Đồng Đồng cắn môi muốn ngăn tiếng rên rỉ nhưng đấu không lại Úy Ương, không đến vài phút đã hai mắt đã đẫm lệ rưng rưng, liên tục cầu xin tha thứ.
"Chỗ đó, a ~" Thật thoải mái, thật thoải mái, thật thoải mái...
Úy Ương từ giữa hai chân cô ngẩng đầu lên, khóe môi còn dính dịch trong suốt khả nghi.
Đồng Đồng nhìn nhìn, đột nhiên ý thức được đó là cái gì, khuôn mặt vốn đỏ nay càng đỏ hơn, cô nức nở một tiếng, che mặt vùi đầu vào gối, học bộ dạng của con đà điểu.
Úy Ương cười cười.
Anh cởi quần áo trên người, nhẹ nhàng cởi quần trong vốn bị anh kéo lệch vừa rồi của Đồng Đồng ra, đào nguyên xinh đẹp hoàn toàn lộ rõ trước mắt anh.
Úy Ương phóng thích bản thân, cọ cọ vài cái ở tiểu huyệt lầy lội, đến khi dính chút dịch yêu mới chậm rãi đi vào.
Bốn phương tám hướng giống như có vô số miệng nhỏ hút lấy anh, vách tường kẹp chặt, khỏi phải nói có bao nhiêu mất hồn.
Bé con của anh đúng là có thể khiến cho đàn ông điên cuồng.
Úy Ương hít vào một hơi, đè nén dục vọng muốn bắn tinh, tách hai chân Đồng Đồng thành hình chữ M, rồi mới luân động, nơi đó của cô vừa mềm mại vừa non nớt, chỉ mới bị anh dạy dỗ một lần nên vô cùng mẫn cảm, mười ngón chân cô co lại, hai tay nắm chặt drap giường, miệng bật ra tiếng rên rỉ, không còn cách nào bận tâm đến thể diện, liền nhắm mắt lại không dám nhìn anh.
Úy Ương cười nhẹ, cùng Đồng Đồng hôn môi, môi lưỡi quấn quít phát ra tiếng chậc chậc, thậm chí anh còn có thể cảm giác được lông mi cô quét qua mặt anh, ngưa ngứa, ấm áp.
Úy Ương càng vào sâu giữ lấy cô, giữ lấy thân mình mềm mại, cô bé anh bế từ nhỏ đến lớn cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về anh, tương lai còn có thể gả cho anh, làm vợ của anh, làm mẹ con anh.
Bé con của anh.
Đồng Đồng toàn thân vô lực nằm trên giường, tùy ý để Úy Ương làm thành đủ mọi tư thế, cô không kìm được tiếng rên rỉ, tìm đôi môi dịu dàng của anh, cả người giống như lọt vào sương mù, chỉ có khoái cảm không ngừng tích lũy trên toàn thân và tiếng thở dốc của anh tồn tại.
"A... Anh Úy Ương..." Đồng Đồng nỉ non gọi Úy Ương, "Anh Úy Ương..."
"Ngoan, anh đây."
"Anh Úy Ương... anh Úy Ương..." Đồng Đồng không ngừng kêu, biết anh ở đây nhưng vẫn muốn gọi.
Úy Ương cũng không ngại phiền mà trả lời, không hề thiếu kiên nhẫn. "Anh đây, anh ở đây..."
Bình thường mỗi khi làm nũng hoặc có ý đồ gì xấu xấu cô sẽ kêu anh như vậy.
Đồng Đồng vô ý lộ ra nụ cười, cảm thấy cả người đã thành nước, cùng anh dây dưa, ở bên cạnh anh, anh không xa cô, cô không xa anh, anh có cô, cô có anh: "Anh Úy Ương..."
"Anh ở đây." Úy Ương vuốt tóc trên trán cô, cúi đầu hôn môi Đồng Đồng, trán và mặt, vô cùng dịu dàng.
- ----
Để cảm ơn mọi người đã ủng hộ Búp Bê Cầu Nắng, đây là quà hôm nay ❤
Úy Ương ôm cô nằm xuống, môi mỏng hôn lên mặt cô, nụ hôn càng ngày càng xâm nhập sâu, từ từ chuyển xuống phía dưới, anh cắn cổ và xương quai xanh cô, dừng lại ở hai đóa hoa mềm mại.
Qua nhiều ngày kiên trì của anh, nơi này dường như đã lớn hơn, xúc cảm và mùi vị đều vô cùng tốt.
Úy Ương chậm rãi giày vò hai nụ hoa, khiến Đồng Đồng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ dễ nghe, tứ chi quấn lấy người anh, chẳng khác gì một con bạch tuộc nhỏ.
Úy Ương vô cùng hưởng thụ trạng thái bám người này của Đồng Đồng, anh cúi đầu cười, ngậm lấy một nụ hoa, nụ hoa còn lại cũng được tay anh chăm sóc.
Hai nụ hoa bị dày vò đến đỏ bừng, hoàn toàn nở rộ. Úy Ương quấn lấy môi Đồng Đồng, vào đêm giao thừa, ở trên giường cô giữ lấy cô, giống như... Giống như từ đây về sau, cô đã thực sự thuộc về anh, trừ anh ra thì không ai có thể đối xử với cô như thế.
"Thật muốn cưới em sớm một chút..." Anh thì thào, đáy lòng thật sự hi vọng như thế, anh muốn sớm ngày quang minh chính đại nắm tay cô đi trên đường cái, sớm ngày đúng lý hợp tình nằm trên gường cô, hôn cô ôm cô mà không phải như bây giờ, làm gì cũng lén lén lút lút, khiến anh có cảm giác mình chẳng khác gì tình nhân ==
Nghe vậy, mặt Đồng Đồng đỏ lên, ôm cổ Úy Ương đáp lại nụ hôn của anh, nói: "Người ta cũng muốn sớm gả cho anh... Nhưng em còn chưa trưởng thành, đợi đến khi em trưởng thành, cách tuổi kết hôn mà pháp luật quốc gia quy định còn nhiều năm nữa, anh Úy Ương, anh còn phải chờ rất lâu đấy!" Đúng là đáng thương!
"Hư hỏng!" Lời nói không chịu để tâm của cô thành công chọc giận anh. Úy Ương cắn cô, đến chỗ nào cắn chỗ đó, cho đến khi cô thét chói tai cầu xin tha thứ mới thôi.
Bên ngoài tiếng pháo hoa vang tận trời, người trong nhà lại ngủ hết cho nên không ai biết anh không ở phòng mình mà đến phòng giai nhân trộm cái hương.
"Chưa đến tuổi cũng không sao, anh sẽ trông chừng em, ở trên giường hầu hạ em thoải mái, khiến trong mắt trong lòng em đều chỉ có mình anh."
Đồng Đồng ngây ngô cười, nói, "Trong lòng người ta vốn chỉ có mình anh!" Có anh, lấy một ngàn một vạn mĩ nam cũng không thay thế được.
Trong lòng cô, anh là đặc biệt nhất, chỉ có anh mới là người cô muốn!
Nhớ tới sai lầm kiếp trước, Đồng Đồng không khỏi càng thêm cảm tạ trời xanh, có thể cho cô cơ hội làm lại từ đầu.
Lúc này đây, cuối cùng cô cũng có thể mãi mãi ở cạnh anh, không xa rời nhau.
"Chỉ biết nói ngọt thôi, cứ chọc giận anh rồi lại lấy lòng thế hả?" Úy Ương buồn cười, trong lòng ngọt như mật, không ai có thể phá hỏng tình yêu của anh và cô, thật tốt, mỗi ngày đều thấy cô hào hứng vui vẻ, đáy lòng anh chẳng khác gì uống mật, mặc kệ gặp chuyện gì đều cảm thấy đó chưa phải là điểm mấu chốt.
Đồng Đồng làm nũng ôm tay Úy Ương, nói: "Em chỉ thích anh thôi."
Cô mềm mại cọ cọ vào người anh, hai nụ hoa đo đỏ cọ xát với cơ ngực rắn chắn, cứng rắn và mềm mại có vẻ vô cùng xứng đôi, Úy Ương vốn đã có dục vọng mãnh liệt, tuy bình thường anh mang bộ dạng cấm dục không gần nữ sắc, nhưng vừa đến trước mặt Đồng Đồng liền như uống viên thuốc màu xanh, không thể ngồi yên, đôi khi một ánh mắt câu dẫn của Đồng Đồng cũng đã khiến anh chịu không nổi, đừng nói đến là cô cọ cọ vào người anh như bây giờ, nếu anh có thể nhịn được thì đàn ông trên đời đều là Liễu Hạ Huệ!
Úy Ương đưa tay đỡ cô, để cô tựa vào đầu giường rồi mới xốc chăn lên, từ bộ ngực no đủ hôn xuống, đầu lưỡi tiến vào lỗ rốn đáng yêu càn quấy.
Đồng Đồng thét chói tai, không tự chủ được luồn tay vào tóc anh, hai chân run run, chịu không nổi kích thích thế này, eo nhỏ không có chỗ trốn, nhưng Úy Ương cũng không ở đó lâu mà chuyển xuống giữa hai chân cô, cường hãn xâm lược khiến cô quăng áo giáp đầu hàng, thất bại thảm hại.
"A~ Anh Úy Ương~" Đồng Đồng cắn môi muốn ngăn tiếng rên rỉ nhưng đấu không lại Úy Ương, không đến vài phút đã hai mắt đã đẫm lệ rưng rưng, liên tục cầu xin tha thứ.
"Chỗ đó, a ~" Thật thoải mái, thật thoải mái, thật thoải mái...
Úy Ương từ giữa hai chân cô ngẩng đầu lên, khóe môi còn dính dịch trong suốt khả nghi.
Đồng Đồng nhìn nhìn, đột nhiên ý thức được đó là cái gì, khuôn mặt vốn đỏ nay càng đỏ hơn, cô nức nở một tiếng, che mặt vùi đầu vào gối, học bộ dạng của con đà điểu.
Úy Ương cười cười.
Anh cởi quần áo trên người, nhẹ nhàng cởi quần trong vốn bị anh kéo lệch vừa rồi của Đồng Đồng ra, đào nguyên xinh đẹp hoàn toàn lộ rõ trước mắt anh.
Úy Ương phóng thích bản thân, cọ cọ vài cái ở tiểu huyệt lầy lội, đến khi dính chút dịch yêu mới chậm rãi đi vào.
Bốn phương tám hướng giống như có vô số miệng nhỏ hút lấy anh, vách tường kẹp chặt, khỏi phải nói có bao nhiêu mất hồn.
Bé con của anh đúng là có thể khiến cho đàn ông điên cuồng.
Úy Ương hít vào một hơi, đè nén dục vọng muốn bắn tinh, tách hai chân Đồng Đồng thành hình chữ M, rồi mới luân động, nơi đó của cô vừa mềm mại vừa non nớt, chỉ mới bị anh dạy dỗ một lần nên vô cùng mẫn cảm, mười ngón chân cô co lại, hai tay nắm chặt drap giường, miệng bật ra tiếng rên rỉ, không còn cách nào bận tâm đến thể diện, liền nhắm mắt lại không dám nhìn anh.
Úy Ương cười nhẹ, cùng Đồng Đồng hôn môi, môi lưỡi quấn quít phát ra tiếng chậc chậc, thậm chí anh còn có thể cảm giác được lông mi cô quét qua mặt anh, ngưa ngứa, ấm áp.
Úy Ương càng vào sâu giữ lấy cô, giữ lấy thân mình mềm mại, cô bé anh bế từ nhỏ đến lớn cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về anh, tương lai còn có thể gả cho anh, làm vợ của anh, làm mẹ con anh.
Bé con của anh.
Đồng Đồng toàn thân vô lực nằm trên giường, tùy ý để Úy Ương làm thành đủ mọi tư thế, cô không kìm được tiếng rên rỉ, tìm đôi môi dịu dàng của anh, cả người giống như lọt vào sương mù, chỉ có khoái cảm không ngừng tích lũy trên toàn thân và tiếng thở dốc của anh tồn tại.
"A... Anh Úy Ương..." Đồng Đồng nỉ non gọi Úy Ương, "Anh Úy Ương..."
"Ngoan, anh đây."
"Anh Úy Ương... anh Úy Ương..." Đồng Đồng không ngừng kêu, biết anh ở đây nhưng vẫn muốn gọi.
Úy Ương cũng không ngại phiền mà trả lời, không hề thiếu kiên nhẫn. "Anh đây, anh ở đây..."
Bình thường mỗi khi làm nũng hoặc có ý đồ gì xấu xấu cô sẽ kêu anh như vậy.
Đồng Đồng vô ý lộ ra nụ cười, cảm thấy cả người đã thành nước, cùng anh dây dưa, ở bên cạnh anh, anh không xa cô, cô không xa anh, anh có cô, cô có anh: "Anh Úy Ương..."
"Anh ở đây." Úy Ương vuốt tóc trên trán cô, cúi đầu hôn môi Đồng Đồng, trán và mặt, vô cùng dịu dàng.
- ----
Để cảm ơn mọi người đã ủng hộ Búp Bê Cầu Nắng, đây là quà hôm nay ❤
Bình luận truyện