Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 63: Đã bao lâu em không để ý đến anh? (II) (H)
Chơi không lâu đã buồn ngủ, Đồng Đồng ngáp một cái, khép máy tính để sang một bên rồi nhắm nghiền mắt, vốn cô muốn ngủ một chút rồi tiếp tục chơi, dù sao buổi trưa cũng đã ngủ rất lâu rồi, nhưng nào ngờ vừa ngủ đã không khống chế được, cho đến khi cảm thấy không thở nổi mới mở mắt ra.
Lúc mở mắt Đồng Đồng vẫn đang mê man, cảm giác như có cái gì đó đè lên người rất khó chịu.
Đồng Đồng thuộc loại người không ngủ thì thôi nhưng đã ngủ thì ngủ như chết, từ việc ở Khổng gia cảm mạo phát sốt cô cũng không muốn tỉnh là đã có thể nhìn ra.
Cô không muốn mở mắt, đánh chết cũng không mở, theo bản năng lăn đến đầu giường bên kia, tưởng tượng sức nặng trên người có thể lập tức biến mất để có thể an ổn ngủ. Nhưng sự thực thì cô không thể lăn đi được, cơ thể mềm nhũn nằm liệt trên giường, giống như có ngọn núi đè lên mình, khó chịu muốn chết.
"Ưm..." Cô nhắm mắt khe khẽ nức nở nhưng vẫn vô dụng.
Thế là Đồng Đồng quất tay lung tung, muốn đẩy trọng lượng trên người ra, nhưng dù làm gì cũng phí công, cô mở miệng, muốn dùng chân đá nhưng không cử động nổi.
Đồng Đồng hết cách, chỉ có thể ủy khuất cố gắng mở mắt.
Đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc, Đồng Đồng không nghĩ nhiều, trực tiếp ôm cổ anh lầm bầm nói buồn ngủ.
Ai ngờ Uy Ương lại vân vê khuôn mặt cô, vân vê đến mức cô muốn ngủ cũng không ngủ được.
Bị xoa nhẹ mặt một hồi, bao nhiêu buồn ngủ của Đồng Đồng đã tiêu biến phân nửa nhưng vẫn còn tức giận, khi đang ngủ mà bị đánh thức cô rất hay cáu kỉnh, giống như bây giờ dưới sự trợ giúp của Úy Ương ngồi dậy, Đồng Đồng bĩu môi hờn dỗi, đẩy tay anh ra, tức giận ngồi xếp bằng đưa lưng về phía Úy Ương.
Trong lỗ mũi còn phát ra tiếng hừ, vừa nghe đã biết là vô cùng mất hứng.
Úy Ương cởi giày leo lên giường, ôm cô từ phía sau, ban đầu Đồng Đồng còn muốn tránh, nhưng tránh không được nên liền tùy anh.
Chỉ là khuôn mặt cô vẫn căng ra, rất kiên trì với lập trường tức giận, không chịu để cho Úy Ương xoay mình lại.
Úy Ương vốn muốn nghiêm khắc trừng phạt cô, bây giờ liền vô dụng mà mềm lòng, dù sao chỉ cần Đồng Đồng không gây ra lỗi quá lớn, vậy thì leo lên đầu anh anh cũng không giận.
Khuya như vậy anh còn đến quấy rầy cô đơn giản là vì... mấy ngày qua cô luôn xem nhẹ anh đến cùng, mỗi ngày đều về rất khuya, hai người hầu như không thấy mặt.
Có phải cô quên quan hệ giữa anh và cô rồi không?
Còn có Đồng Đống, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở khi thấy người gặp họa, thật sự vừa nhìn đã khiến người khác tức điên.
"Bé."
Đồng Đồng hừ một tiếng, không để ý đến anh, nhưng cũng hoàn toàn không buồn ngủ nữa.
"Bé."
Vẫn không để ý.
Úy Ương thở dài, ôm cơ thể bé nhỏ không ngừng lay lay, vốn đang hùng tâm hùng chí liền trở nên ủ rũ, chỉ muốn ôm hôn Đồng Đồng một cái, sau đó vội vàng dỗ cô.
Thật vất vả mới có thời gian ở cùng nhau, dùng để tức giận thì quá lãng phí!
"Là lỗi của anh, anh không nên quấy rầy em ngủ nhưng em thử suy nghĩ lại một chút đi, đã bao lâu em không ở cùng anh rồi?"
Mấy ngày nay cô luôn vui vui vẻ vẻ đi theo Đồng Đống không biết là để làm gì, hai anh em làm bộ thần bí không chịu nói, mà những người khác trong nhà cũng không biết, tâm can phế phổi của anh đều đau.
"Ngoan, đừng tức giận, em nói đi, mỗi ngày đều đi từ sáng sớm, buổi trưa thì không về, lại còn tối nào cũng về muộn, anh muốn thân mật với em cũng không có cơ hội, làm sao mà không nóng nảy được?"
Nghe xong lời này, Đồng Đồng chớp chớp mắt, quay lại nhìn Úy Ương hỏi: "...Anh, anh nói thật không? Không phải anh cố ý đến quấy rầy em ngủ?"
Úy Ương cười khổ, anh hư đốn vậy hả? Bé con sao lại không tin tưởng anh?
Suy nghĩ kỹ một chút, anh là người đáng tin nhất nhà nha, anh chưa từng lừa dối cô lần nào, vì sao cô lại hoài nghi anh cố ý quấy rầy cô?
"Dĩ nhiên không phải, anh quá nhớ em, nếu không sao lại không cho em ngủ?"
Lời này nói ra đúng là hợp lý hợp tình, Đồng Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, cũng đúng, anh Úy Ương chưa bao giờ làm gì không tốt với cô cả.
Nghĩ thông suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn liền thay đổi biểu tình, cô ngọt ngào xoay người ôm cổ Úy Ương, chui vào ngực anh, dịu dàng hỏi: "Vậy là anh nhớ em nên mới đến tìm em?"
Úy Ương gật đầu, có chút ai oán: "Ai bảo mấy ngày nay em cứ đi theo Đồng Đống, không thèm để ý một chút đến anh."
Hơn nữa khi chạy bộ buổi sáng, thời gian để triền miên ôn tồn cô cũng không cho, trực tiếp chạy về thay quần áo đi cùng Đồng Đống, trong lòng anh sao có thể thoải mái?
Mặc dù đối phương là anh ruột của cô, nhưng anh vẫn không khỏi buồn bã.
Ban đầu anh còn cho rằng cô nhóc cũng chỉ hứng trí vài ba ngày, trong công ty nhàm chán vô vị như thế, nhiều lắm là ba ngày cô đã chịu không nổi, đến lúc đó anh nhận lại cô là được.
Ai ngờ mọi chuyện xảy ra ngoài dự tính của anh, cô nhóc kia lại có thể ngoan ngoãn đi theo Đồng Đống, nửa tháng vẫn còn chưa đủ!
"Hì hì, không phải gia cố ý đâu." Con gái thường thích được dỗ ngon dỗ ngọt, đương nhiên Đồng Đồng cũng không phải ngoại lệ.
Cô ôm cổ Úy Ương, ngồi trong ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên môi mỏng một cái thật kêu, ngọt ngào nói: "Vậy người ta bồi thường cho anh nha."
Nói xong, Đồng Đồng cầm lấy một bàn tay Úy Ương cho vào áo ngủ của mình.
Cô không thích mặc nội y, cho nên bước vào phòng mình thì từ đầu đến chân tuyệt đối đều thả rông, chỉ mặc một cái váy ngủ thoải mái.
Dù sao cũng ở một mình, không sợ bị người khác nhìn thấy.
Úy Ương bị hành động của Đồng Đồng làm cho kinh ngạc giật mình, bàn tay to ở bộ ngực mềm mại không biết phải làm sai, một lúc sau mới nhẹ nhàng nhéo hai cái.
Đồng Đồng lập tức mềm thành một bãi nước, đầu lưỡi vươn ra khiêu khích anh, môi lưỡi hai người quấn quít lấy nhau, phát ra những tiếng chậc chậc.
Tâm hồn bị tổn thương của Úy Ương mấy ngày nay cuối cùng cũng có được chút an ủi, không còn đau khổ như trước.
"Lại không mặc áo ngực..." Úy Ương khàn khàn giáo huấn cô, đáng tiếc giọng nói khẽ khàng còn mang dục vọng, một chút thuyết phục cũng không có.
"Ra ngoài không được như vậy, biết chưa?"
Đồng Đồng gật đầu, khi đi ra ngoài đương nhiên phải mặc, cô cũng không ngu, chẳng lẽ còn muốn phơi ra miễn phí cho người ta ăn đậu hũ?
"Ở nhà mặc không thoải mái, cũng rất phiền phức." Cô cầm lấy tay anh đặt lên ngực mình: "Anh không thích em như vậy hả? Như vậy không phải rất thuận lợi hay sao? Anh cũng không cần phải cởi áo ngực cho em."
Hai tai Úy Ương đã hồng hồng, nhưng điều anh am hiểu nhất chính là núi Thái Sơn sập thì mặt cũng không đổi sắc, cho nên biểu tình thoạt nhìn rất bình tĩnh lạnh nhạt, chỉ có hành động là mãnh liệt hôn Đồng Đồng, ngón trỏ bắt đầu di chuyển trên nụ hoa mềm mại non nớt, xúc cảm mềm mại quả thực vô cùng tuyệt vời, khiến cho anh không thể kiềm chế.
"Phải không...vậy thì cảm ơn em." Úy Ương nhịn hơn nửa tháng, bây giờ không thể thư giải một chút thì anh sẽ phát điên.
Úy Ương để Đồng Đồng tách chân ngồi lên thắt lưng mình, cô nhóc không thầy tự hiểu nhẹ nhàng cọ xát, đều cọ xát ở nơi mẫn cảm dưới thân anh, khiến cho anh không khỏi cứng hơn.
Úy Ương thở dốc yêu cầu: "Cởi áo ngủ ra được không, anh muốn nhìn."
Đồng Đồng nhìn anh, có chút xấu hổ nhưng vẫn cởi ra, mái tóc đen mềm mại rũ xuống như thác nước trên đầu vai mượt mà, cộng hưởng với ánh đèn vàng ấm áp tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ.
Úy Ương nuốt nước miếng, không nhịn được nhẹ nhàng cắn một cái.
Đồng Đồng thẹn thùng ôm ngực, khe rãnh giữa ngực dường như càng sâu hơn.
Cô luôn được nâng niu, Đồng phu nhân lại chú trọng đến việc bảo dưỡng và chăm sóc nhan sắc phụ nữ trong nhà, cho nên tuy tuổi Đồng Đồng không lớn nhưng hai con thỏ trước ngực đã có kích thước rất khá. Còn có làn da mềm mại tươi trẻ, quả thực khiến cho ánh mắt người khác vừa thấy là không thể dời đi được.
"Ngoan, lấy tay ra, để anh xem kĩ một chút."
Giọng nói này dường như có ma lực, Đồng Đồng từng chút từng chút buông ra, xấu hổ nhắm mắt lại, để cho thân thể hoàn toàn phơi bày trước mắt Úy ương.
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên, hơn nữa cô đã sớm bị anh nhìn, đâu đâu cũng bị anh chạm qua, nhưng ngay cả vậy cô vẫn xấu hổ.
Cũng là do giọng nói cùng khuôn mặt đẹp trai của anh có sức cuốn hút, so với hình tượng lãnh đạm cấm dục bình thường hoàn toàn khác nhau, vô cùng tương phản, còn tương phản một cách thật quyến rũ!
Thân thể thiếu nữ trước mắt, tinh tế xinh đẹp, nhiều một phần thì béo, thiếu một phần thì gầy, đường cong bờ vai hoàn mỹ, xương quai xanh tinh xảo, độ cung vòng eo mê người, hai con thỏ nhỏ no đủ đàn hồi, toàn thân đều trắng mịn như phấn, cộng với cặp mắt to tròn chớp chớp và cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, trên thế này liệu có người đàn ông nào có thể kháng cự được sự mê hoặc này?
Úy Ương chậm rãi hôn lên môi Đồng Đồng, bàn tay to bóp bóp con thỏ nhỏ, bên trong bộ ngực còn hơi cưng cứng, đây là minh chứng cho thân thể thiếu nữ chưa dậy thì hoàn toàn.
Trong nháy mắt Úy Ương cảm thấy mình phạm tội ác, cô bé mới mười sáu tuổi, anh đây chính là dâm loạn thiếu nữ vị thành niên, không, không phải dâm loạn, phải nói là dụ dỗ gian dâm.
Thế nhưng...Úy Ương cảm thấy rất khoái lạc, cũng rất thỏa mãn, anh thích cảm giác này, dĩ nhiên không phải là luyến đồng, bởi vì anh không hề có bất cứ hứng thú nào với người con gái khác.
Anh chỉ muốn thân mật với cô, tốt nhất là có thể bỏ vào trong túi, đi chỗ nào cũng mang cô theo.
Loại cảm giác tội lỗi này vài giây thì liền biến mất, Úy Ương vẫn có chút lo lắng, dù sao anh cũng hơn cô nhóc tròn mười tuổi.
Ngẫm lại thì khi cô hai mươi anh đã ba mươi, cô ba mươi anh đã bốn mươi, cô bốn mươi, độ tuổi như sói như hổ thì anh đã qua tuổi năm mươi, cho nên anh đương nhiên phải xuống tay sớm một chút, khiến cho cô một lòng với mình, vậy thì sau này dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn còn có một đường sống.
Khác biệt lớn nhất giữa anh và cô bây giờ là cái gì anh cũng biết, còn cô thì cái gì cũng không.
Nếu có thể dùng phương thức tình dục để cô cảm nhận anh thì như vậy cũng rất tốt.
Dù sao anh cũng có tự tin rằng người có thể so sánh với anh không nhiều lắm, chỉ cần suy tính thích đáng thì cô chắc chắn sẽ là vật trong túi của anh.
Đồng Đồng bị sờ rất thoải mái, cô khép mắt không ngừng trầm mê, thật là lạ, tại sao người khác sờ lại không giống mình tự sờ?
Khi cô tắm cũng chạm qua ngực mình, nhưng lại không cảm thấy thoải mái giống bây giờ. "Anh Úy Ương, dùng sức một chút..."
Úy Ương cười, dùng sức như mong muốn của cô, nụ hoa bị khi dễ vô cùng thảm thương lập tức nở rộ, nũng nịu như một con thỏ đang tức giận.
"Bé, em nghĩ nơi này." Anh ước chừng nơi mềm mại nào đó. "Có đủ lớn không?"
Đồng Đồng rất thành thực lắc đầu, lúc này cô mới cỡ C, ít nhất phải E cô mới thỏa mãn.
Hừ, ai hiểu được nỗi đau vì ngực nhỏ của cô kiếp trước?
Có được đáp án mong muốn, Úy Ương cười hỏi: "Anh giúp em làm nó lớn được không? Chỉ cần mỗi ngày anh giúp em xoa xoa thì nó sẽ rất nhanh lớn."
"Được...anh làm rất thoải mái, muốn anh hôn." Đồng Đồng không khách khí, ưỡn ngực khiến hai con thỏ nhỏ run rẩy trước mặt Úy Ương, câu dẫn anh.
Úy Ương cúi đầu cắn một cái, gò đào mềm mại bị anh ngậm vào trong miệng, bộ ngực trắng nõn đâu đâu cũng là dấu hôn.
Đồng Đồng ôm đầu anh, mông nhỏ dưới thân anh không ngừng vặn vẹo, hạ thân vừa ngứa vừa trống rỗng, rất cần được gì đó lấp đầy.
Trước đây khi cùng anh thân mật, anh luôn để cô thỏa mãn đã rồi mới đến lượt mình, dùng miệng hoặc dùng tay, mỗi lần đều khiến cô thỏa mãn triệt để.
"Anh Úy Ương...em khó chịu, bên dưới khó chịu..." Đồng Đồng khóc. Khóc luôn là vũ khí tốt nhất.
Cô nhóc đúng là bị anh nuôi thành giảo hoạt, một chút rụt rè cũng không có. À không, trước đây mỗi lần thế này cô rất hay xấu hổ, bây giờ thì không, vừa phóng khoáng vừa không làm bộ.
"Được được được, anh giúp em thoải mái trước được chưa?" Úy Ương vội vàng vừa ôm vừa dỗ cô.
Đồng Đồng ngừng nức nở, hít mũi một cái, "Được rồi." Nói xong liền tự động mở hai chân ra.
Úy Ương cười khẽ, "Bé con dâm đãng." Bàn tay to từ rãnh ngực chuyển xuống huyệt động ngọt ngào.
Đồng Đồng không thích xưng hô này, bĩu môi nhìn anh.
"Gia không có dâm đãng, tối nay là anh đến tìm em." Vậy chẳng phải anh càng dâm đãng sao?
Gợi lên kích thích rồi lại nói cô dâm đãng, anh tự mình đến đây, anh mới là người dâm đãng!
"Ừ ừ, là anh đến tìm em, anh xin lỗi." Úy Ương ôm Đồng Đồng lấy lòng, ngón tay chạm đến mảnh thịt mềm mại, xấu xa hỏi: "Bảo bối, đây là gì nha?"
Đồng Đồng vùi mặt vào cổ anh, lắc đầu liên tục, không nói lời nào, cả khuôn mặt đều nóng hổi.
Úy Ương ấn ngón tay vài cái, nơi đó đã rất ướt, anh dùng một ngón tay chấm vào, sau đó xoa lên nơi sâu kín, ngón tay vẽ vòng xung quanh.
Cô nhóc nhạy cảm vô cùng, chỉ cần chơi đùa ở đây một chút thì năm phút đã có thể khiến cô cao trào.
Quả nhiên, Đồng Đồng lập tức bắt đầu run rẩy. Cô ôm cổ Úy Ương, mông nhỏ không khỏi muốn trốn tránh.
Đáng tiếc là vô dụng, mặc kệ cô di chuyển thế nào, Úy Ương vẫn có thể tìm được nơi yếu ớt nhất của cô.
Hạt trân châu vô cùng đáng yêu mềm mại, Úy Ương không dám dùng sức, chỉ xoa nhẹ bên trên mà thôi.
Đồng Đồng không chịu nổi kích thích này, hai chân run run nhưng vẫn khăng khăng không dám kêu thành tiếng, cắn môi thở dồn dập.
Chỉ cọ xát thôi còn chưa đủ, Úy Ương thỉnh thoảng còn đâm vào động nhỏ non nớt.
Đồng Đồng rất thích cảm giác thoải mái nhưng cũng vô cùng kích thích này, cho nên mông nhọ bên trên hạ thân Úy Ương không ngừng dịch chuyển.
Khoái cảm tích lũy ngày càng nhiều, cuối cùng, thân thể mềm mại giật giật vài cái, hai chân gắt gao kẹp lấy hông của Úy ương, sau đó Đồng Đồng mềm nhũn tựa vào ngực Úy Ương, không ngừng thở dốc.
Thỉnh thoảng còn run rẩy, tinh thần hoàn toàn không thể khống chế.
Úy Ương thu tay về, đầu ngón tay còn dính lấy vệt nước mờ ám, Đồng Đồng nhìn thoáng qua, xấu hổ không dám nhìn tiếp.
"Em thoải mái rồi, nhưng anh còn khó chịu hơn." Úy Ương nhỏ giọng nói.
Đồng Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh đưa em đi tắm trước, sau đó em giúp anh được không?"
Lúc nói chuyện, cô không ngừng kẹp lại hai chân, nơi nào đó dinh dính không hề dễ chịu.
Nghe vậy, Úy Ương cười: "Anh giúp em làm sạch không được sao?"
"Hả?"Đồng Đồng nhất thời không phản ứng được, cho đến khi Úy Ương áp cô lên giường, tách chân cô ra lần nữa, cô mới hiểu được anh muốn làm gì.
Lúc mở mắt Đồng Đồng vẫn đang mê man, cảm giác như có cái gì đó đè lên người rất khó chịu.
Đồng Đồng thuộc loại người không ngủ thì thôi nhưng đã ngủ thì ngủ như chết, từ việc ở Khổng gia cảm mạo phát sốt cô cũng không muốn tỉnh là đã có thể nhìn ra.
Cô không muốn mở mắt, đánh chết cũng không mở, theo bản năng lăn đến đầu giường bên kia, tưởng tượng sức nặng trên người có thể lập tức biến mất để có thể an ổn ngủ. Nhưng sự thực thì cô không thể lăn đi được, cơ thể mềm nhũn nằm liệt trên giường, giống như có ngọn núi đè lên mình, khó chịu muốn chết.
"Ưm..." Cô nhắm mắt khe khẽ nức nở nhưng vẫn vô dụng.
Thế là Đồng Đồng quất tay lung tung, muốn đẩy trọng lượng trên người ra, nhưng dù làm gì cũng phí công, cô mở miệng, muốn dùng chân đá nhưng không cử động nổi.
Đồng Đồng hết cách, chỉ có thể ủy khuất cố gắng mở mắt.
Đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc, Đồng Đồng không nghĩ nhiều, trực tiếp ôm cổ anh lầm bầm nói buồn ngủ.
Ai ngờ Uy Ương lại vân vê khuôn mặt cô, vân vê đến mức cô muốn ngủ cũng không ngủ được.
Bị xoa nhẹ mặt một hồi, bao nhiêu buồn ngủ của Đồng Đồng đã tiêu biến phân nửa nhưng vẫn còn tức giận, khi đang ngủ mà bị đánh thức cô rất hay cáu kỉnh, giống như bây giờ dưới sự trợ giúp của Úy Ương ngồi dậy, Đồng Đồng bĩu môi hờn dỗi, đẩy tay anh ra, tức giận ngồi xếp bằng đưa lưng về phía Úy Ương.
Trong lỗ mũi còn phát ra tiếng hừ, vừa nghe đã biết là vô cùng mất hứng.
Úy Ương cởi giày leo lên giường, ôm cô từ phía sau, ban đầu Đồng Đồng còn muốn tránh, nhưng tránh không được nên liền tùy anh.
Chỉ là khuôn mặt cô vẫn căng ra, rất kiên trì với lập trường tức giận, không chịu để cho Úy Ương xoay mình lại.
Úy Ương vốn muốn nghiêm khắc trừng phạt cô, bây giờ liền vô dụng mà mềm lòng, dù sao chỉ cần Đồng Đồng không gây ra lỗi quá lớn, vậy thì leo lên đầu anh anh cũng không giận.
Khuya như vậy anh còn đến quấy rầy cô đơn giản là vì... mấy ngày qua cô luôn xem nhẹ anh đến cùng, mỗi ngày đều về rất khuya, hai người hầu như không thấy mặt.
Có phải cô quên quan hệ giữa anh và cô rồi không?
Còn có Đồng Đống, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở khi thấy người gặp họa, thật sự vừa nhìn đã khiến người khác tức điên.
"Bé."
Đồng Đồng hừ một tiếng, không để ý đến anh, nhưng cũng hoàn toàn không buồn ngủ nữa.
"Bé."
Vẫn không để ý.
Úy Ương thở dài, ôm cơ thể bé nhỏ không ngừng lay lay, vốn đang hùng tâm hùng chí liền trở nên ủ rũ, chỉ muốn ôm hôn Đồng Đồng một cái, sau đó vội vàng dỗ cô.
Thật vất vả mới có thời gian ở cùng nhau, dùng để tức giận thì quá lãng phí!
"Là lỗi của anh, anh không nên quấy rầy em ngủ nhưng em thử suy nghĩ lại một chút đi, đã bao lâu em không ở cùng anh rồi?"
Mấy ngày nay cô luôn vui vui vẻ vẻ đi theo Đồng Đống không biết là để làm gì, hai anh em làm bộ thần bí không chịu nói, mà những người khác trong nhà cũng không biết, tâm can phế phổi của anh đều đau.
"Ngoan, đừng tức giận, em nói đi, mỗi ngày đều đi từ sáng sớm, buổi trưa thì không về, lại còn tối nào cũng về muộn, anh muốn thân mật với em cũng không có cơ hội, làm sao mà không nóng nảy được?"
Nghe xong lời này, Đồng Đồng chớp chớp mắt, quay lại nhìn Úy Ương hỏi: "...Anh, anh nói thật không? Không phải anh cố ý đến quấy rầy em ngủ?"
Úy Ương cười khổ, anh hư đốn vậy hả? Bé con sao lại không tin tưởng anh?
Suy nghĩ kỹ một chút, anh là người đáng tin nhất nhà nha, anh chưa từng lừa dối cô lần nào, vì sao cô lại hoài nghi anh cố ý quấy rầy cô?
"Dĩ nhiên không phải, anh quá nhớ em, nếu không sao lại không cho em ngủ?"
Lời này nói ra đúng là hợp lý hợp tình, Đồng Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, cũng đúng, anh Úy Ương chưa bao giờ làm gì không tốt với cô cả.
Nghĩ thông suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn liền thay đổi biểu tình, cô ngọt ngào xoay người ôm cổ Úy Ương, chui vào ngực anh, dịu dàng hỏi: "Vậy là anh nhớ em nên mới đến tìm em?"
Úy Ương gật đầu, có chút ai oán: "Ai bảo mấy ngày nay em cứ đi theo Đồng Đống, không thèm để ý một chút đến anh."
Hơn nữa khi chạy bộ buổi sáng, thời gian để triền miên ôn tồn cô cũng không cho, trực tiếp chạy về thay quần áo đi cùng Đồng Đống, trong lòng anh sao có thể thoải mái?
Mặc dù đối phương là anh ruột của cô, nhưng anh vẫn không khỏi buồn bã.
Ban đầu anh còn cho rằng cô nhóc cũng chỉ hứng trí vài ba ngày, trong công ty nhàm chán vô vị như thế, nhiều lắm là ba ngày cô đã chịu không nổi, đến lúc đó anh nhận lại cô là được.
Ai ngờ mọi chuyện xảy ra ngoài dự tính của anh, cô nhóc kia lại có thể ngoan ngoãn đi theo Đồng Đống, nửa tháng vẫn còn chưa đủ!
"Hì hì, không phải gia cố ý đâu." Con gái thường thích được dỗ ngon dỗ ngọt, đương nhiên Đồng Đồng cũng không phải ngoại lệ.
Cô ôm cổ Úy Ương, ngồi trong ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên môi mỏng một cái thật kêu, ngọt ngào nói: "Vậy người ta bồi thường cho anh nha."
Nói xong, Đồng Đồng cầm lấy một bàn tay Úy Ương cho vào áo ngủ của mình.
Cô không thích mặc nội y, cho nên bước vào phòng mình thì từ đầu đến chân tuyệt đối đều thả rông, chỉ mặc một cái váy ngủ thoải mái.
Dù sao cũng ở một mình, không sợ bị người khác nhìn thấy.
Úy Ương bị hành động của Đồng Đồng làm cho kinh ngạc giật mình, bàn tay to ở bộ ngực mềm mại không biết phải làm sai, một lúc sau mới nhẹ nhàng nhéo hai cái.
Đồng Đồng lập tức mềm thành một bãi nước, đầu lưỡi vươn ra khiêu khích anh, môi lưỡi hai người quấn quít lấy nhau, phát ra những tiếng chậc chậc.
Tâm hồn bị tổn thương của Úy Ương mấy ngày nay cuối cùng cũng có được chút an ủi, không còn đau khổ như trước.
"Lại không mặc áo ngực..." Úy Ương khàn khàn giáo huấn cô, đáng tiếc giọng nói khẽ khàng còn mang dục vọng, một chút thuyết phục cũng không có.
"Ra ngoài không được như vậy, biết chưa?"
Đồng Đồng gật đầu, khi đi ra ngoài đương nhiên phải mặc, cô cũng không ngu, chẳng lẽ còn muốn phơi ra miễn phí cho người ta ăn đậu hũ?
"Ở nhà mặc không thoải mái, cũng rất phiền phức." Cô cầm lấy tay anh đặt lên ngực mình: "Anh không thích em như vậy hả? Như vậy không phải rất thuận lợi hay sao? Anh cũng không cần phải cởi áo ngực cho em."
Hai tai Úy Ương đã hồng hồng, nhưng điều anh am hiểu nhất chính là núi Thái Sơn sập thì mặt cũng không đổi sắc, cho nên biểu tình thoạt nhìn rất bình tĩnh lạnh nhạt, chỉ có hành động là mãnh liệt hôn Đồng Đồng, ngón trỏ bắt đầu di chuyển trên nụ hoa mềm mại non nớt, xúc cảm mềm mại quả thực vô cùng tuyệt vời, khiến cho anh không thể kiềm chế.
"Phải không...vậy thì cảm ơn em." Úy Ương nhịn hơn nửa tháng, bây giờ không thể thư giải một chút thì anh sẽ phát điên.
Úy Ương để Đồng Đồng tách chân ngồi lên thắt lưng mình, cô nhóc không thầy tự hiểu nhẹ nhàng cọ xát, đều cọ xát ở nơi mẫn cảm dưới thân anh, khiến cho anh không khỏi cứng hơn.
Úy Ương thở dốc yêu cầu: "Cởi áo ngủ ra được không, anh muốn nhìn."
Đồng Đồng nhìn anh, có chút xấu hổ nhưng vẫn cởi ra, mái tóc đen mềm mại rũ xuống như thác nước trên đầu vai mượt mà, cộng hưởng với ánh đèn vàng ấm áp tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ.
Úy Ương nuốt nước miếng, không nhịn được nhẹ nhàng cắn một cái.
Đồng Đồng thẹn thùng ôm ngực, khe rãnh giữa ngực dường như càng sâu hơn.
Cô luôn được nâng niu, Đồng phu nhân lại chú trọng đến việc bảo dưỡng và chăm sóc nhan sắc phụ nữ trong nhà, cho nên tuy tuổi Đồng Đồng không lớn nhưng hai con thỏ trước ngực đã có kích thước rất khá. Còn có làn da mềm mại tươi trẻ, quả thực khiến cho ánh mắt người khác vừa thấy là không thể dời đi được.
"Ngoan, lấy tay ra, để anh xem kĩ một chút."
Giọng nói này dường như có ma lực, Đồng Đồng từng chút từng chút buông ra, xấu hổ nhắm mắt lại, để cho thân thể hoàn toàn phơi bày trước mắt Úy ương.
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên, hơn nữa cô đã sớm bị anh nhìn, đâu đâu cũng bị anh chạm qua, nhưng ngay cả vậy cô vẫn xấu hổ.
Cũng là do giọng nói cùng khuôn mặt đẹp trai của anh có sức cuốn hút, so với hình tượng lãnh đạm cấm dục bình thường hoàn toàn khác nhau, vô cùng tương phản, còn tương phản một cách thật quyến rũ!
Thân thể thiếu nữ trước mắt, tinh tế xinh đẹp, nhiều một phần thì béo, thiếu một phần thì gầy, đường cong bờ vai hoàn mỹ, xương quai xanh tinh xảo, độ cung vòng eo mê người, hai con thỏ nhỏ no đủ đàn hồi, toàn thân đều trắng mịn như phấn, cộng với cặp mắt to tròn chớp chớp và cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, trên thế này liệu có người đàn ông nào có thể kháng cự được sự mê hoặc này?
Úy Ương chậm rãi hôn lên môi Đồng Đồng, bàn tay to bóp bóp con thỏ nhỏ, bên trong bộ ngực còn hơi cưng cứng, đây là minh chứng cho thân thể thiếu nữ chưa dậy thì hoàn toàn.
Trong nháy mắt Úy Ương cảm thấy mình phạm tội ác, cô bé mới mười sáu tuổi, anh đây chính là dâm loạn thiếu nữ vị thành niên, không, không phải dâm loạn, phải nói là dụ dỗ gian dâm.
Thế nhưng...Úy Ương cảm thấy rất khoái lạc, cũng rất thỏa mãn, anh thích cảm giác này, dĩ nhiên không phải là luyến đồng, bởi vì anh không hề có bất cứ hứng thú nào với người con gái khác.
Anh chỉ muốn thân mật với cô, tốt nhất là có thể bỏ vào trong túi, đi chỗ nào cũng mang cô theo.
Loại cảm giác tội lỗi này vài giây thì liền biến mất, Úy Ương vẫn có chút lo lắng, dù sao anh cũng hơn cô nhóc tròn mười tuổi.
Ngẫm lại thì khi cô hai mươi anh đã ba mươi, cô ba mươi anh đã bốn mươi, cô bốn mươi, độ tuổi như sói như hổ thì anh đã qua tuổi năm mươi, cho nên anh đương nhiên phải xuống tay sớm một chút, khiến cho cô một lòng với mình, vậy thì sau này dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn còn có một đường sống.
Khác biệt lớn nhất giữa anh và cô bây giờ là cái gì anh cũng biết, còn cô thì cái gì cũng không.
Nếu có thể dùng phương thức tình dục để cô cảm nhận anh thì như vậy cũng rất tốt.
Dù sao anh cũng có tự tin rằng người có thể so sánh với anh không nhiều lắm, chỉ cần suy tính thích đáng thì cô chắc chắn sẽ là vật trong túi của anh.
Đồng Đồng bị sờ rất thoải mái, cô khép mắt không ngừng trầm mê, thật là lạ, tại sao người khác sờ lại không giống mình tự sờ?
Khi cô tắm cũng chạm qua ngực mình, nhưng lại không cảm thấy thoải mái giống bây giờ. "Anh Úy Ương, dùng sức một chút..."
Úy Ương cười, dùng sức như mong muốn của cô, nụ hoa bị khi dễ vô cùng thảm thương lập tức nở rộ, nũng nịu như một con thỏ đang tức giận.
"Bé, em nghĩ nơi này." Anh ước chừng nơi mềm mại nào đó. "Có đủ lớn không?"
Đồng Đồng rất thành thực lắc đầu, lúc này cô mới cỡ C, ít nhất phải E cô mới thỏa mãn.
Hừ, ai hiểu được nỗi đau vì ngực nhỏ của cô kiếp trước?
Có được đáp án mong muốn, Úy Ương cười hỏi: "Anh giúp em làm nó lớn được không? Chỉ cần mỗi ngày anh giúp em xoa xoa thì nó sẽ rất nhanh lớn."
"Được...anh làm rất thoải mái, muốn anh hôn." Đồng Đồng không khách khí, ưỡn ngực khiến hai con thỏ nhỏ run rẩy trước mặt Úy Ương, câu dẫn anh.
Úy Ương cúi đầu cắn một cái, gò đào mềm mại bị anh ngậm vào trong miệng, bộ ngực trắng nõn đâu đâu cũng là dấu hôn.
Đồng Đồng ôm đầu anh, mông nhỏ dưới thân anh không ngừng vặn vẹo, hạ thân vừa ngứa vừa trống rỗng, rất cần được gì đó lấp đầy.
Trước đây khi cùng anh thân mật, anh luôn để cô thỏa mãn đã rồi mới đến lượt mình, dùng miệng hoặc dùng tay, mỗi lần đều khiến cô thỏa mãn triệt để.
"Anh Úy Ương...em khó chịu, bên dưới khó chịu..." Đồng Đồng khóc. Khóc luôn là vũ khí tốt nhất.
Cô nhóc đúng là bị anh nuôi thành giảo hoạt, một chút rụt rè cũng không có. À không, trước đây mỗi lần thế này cô rất hay xấu hổ, bây giờ thì không, vừa phóng khoáng vừa không làm bộ.
"Được được được, anh giúp em thoải mái trước được chưa?" Úy Ương vội vàng vừa ôm vừa dỗ cô.
Đồng Đồng ngừng nức nở, hít mũi một cái, "Được rồi." Nói xong liền tự động mở hai chân ra.
Úy Ương cười khẽ, "Bé con dâm đãng." Bàn tay to từ rãnh ngực chuyển xuống huyệt động ngọt ngào.
Đồng Đồng không thích xưng hô này, bĩu môi nhìn anh.
"Gia không có dâm đãng, tối nay là anh đến tìm em." Vậy chẳng phải anh càng dâm đãng sao?
Gợi lên kích thích rồi lại nói cô dâm đãng, anh tự mình đến đây, anh mới là người dâm đãng!
"Ừ ừ, là anh đến tìm em, anh xin lỗi." Úy Ương ôm Đồng Đồng lấy lòng, ngón tay chạm đến mảnh thịt mềm mại, xấu xa hỏi: "Bảo bối, đây là gì nha?"
Đồng Đồng vùi mặt vào cổ anh, lắc đầu liên tục, không nói lời nào, cả khuôn mặt đều nóng hổi.
Úy Ương ấn ngón tay vài cái, nơi đó đã rất ướt, anh dùng một ngón tay chấm vào, sau đó xoa lên nơi sâu kín, ngón tay vẽ vòng xung quanh.
Cô nhóc nhạy cảm vô cùng, chỉ cần chơi đùa ở đây một chút thì năm phút đã có thể khiến cô cao trào.
Quả nhiên, Đồng Đồng lập tức bắt đầu run rẩy. Cô ôm cổ Úy Ương, mông nhỏ không khỏi muốn trốn tránh.
Đáng tiếc là vô dụng, mặc kệ cô di chuyển thế nào, Úy Ương vẫn có thể tìm được nơi yếu ớt nhất của cô.
Hạt trân châu vô cùng đáng yêu mềm mại, Úy Ương không dám dùng sức, chỉ xoa nhẹ bên trên mà thôi.
Đồng Đồng không chịu nổi kích thích này, hai chân run run nhưng vẫn khăng khăng không dám kêu thành tiếng, cắn môi thở dồn dập.
Chỉ cọ xát thôi còn chưa đủ, Úy Ương thỉnh thoảng còn đâm vào động nhỏ non nớt.
Đồng Đồng rất thích cảm giác thoải mái nhưng cũng vô cùng kích thích này, cho nên mông nhọ bên trên hạ thân Úy Ương không ngừng dịch chuyển.
Khoái cảm tích lũy ngày càng nhiều, cuối cùng, thân thể mềm mại giật giật vài cái, hai chân gắt gao kẹp lấy hông của Úy ương, sau đó Đồng Đồng mềm nhũn tựa vào ngực Úy Ương, không ngừng thở dốc.
Thỉnh thoảng còn run rẩy, tinh thần hoàn toàn không thể khống chế.
Úy Ương thu tay về, đầu ngón tay còn dính lấy vệt nước mờ ám, Đồng Đồng nhìn thoáng qua, xấu hổ không dám nhìn tiếp.
"Em thoải mái rồi, nhưng anh còn khó chịu hơn." Úy Ương nhỏ giọng nói.
Đồng Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh đưa em đi tắm trước, sau đó em giúp anh được không?"
Lúc nói chuyện, cô không ngừng kẹp lại hai chân, nơi nào đó dinh dính không hề dễ chịu.
Nghe vậy, Úy Ương cười: "Anh giúp em làm sạch không được sao?"
"Hả?"Đồng Đồng nhất thời không phản ứng được, cho đến khi Úy Ương áp cô lên giường, tách chân cô ra lần nữa, cô mới hiểu được anh muốn làm gì.
Bình luận truyện