Sở Tổng, Xin Hãy Tránh Đường!
Chương 31
Đường Hy Hình xuống xe, đi đến trước mặt Đường Phong.
"Đi theo anh."
Hai người đi đến một góc khuất phía sau hoa viên.
"Sao vậy anh hai, em gái chúng ta chết mà anh vẫn bình tĩnh được thế này à." Đường Phong cười một cách châm biếm.
"Xem ra trước giờ tôi đánh giá thấp cậu rồi nhỉ. Dám ra tay với con bé ngay trước lễ đính hôn." Đường Hy Hình giơ tay, siết chặt cổ Đường Phong.
"Chuyện nó làm thì nó phải trả giá. Nó giết Ngải Mộng thì nó phải đền mạng."Đường Phong trọn trừng mắt nhìn Đường Hy Hình.
"Haha, sao mày biết Tiểu Tinh chết rồi? Nhỡ đâu... con bé còn sống thì sao? "Đường Hy Hình dùng mắt mắc sắc như dao lam liếc về phía Đường Phong.
"Chưa chết? Anh đừng làm tôi cười. Tên đó hận Đường Tinh đến tận xương tủy, dùng cả mạng sống của mình để giết nó. Làm gì có chuyện nó còn sống sót chứ. Tôi còn đặc biệt đưa cho nó quả bom đặc chế của quân đội. Tôi bảo kê cho người nhà nó rồi, có gì mà nó không dám làm chứ." Đường Phong cười điên rồ.
"Vậy thì mày ngu rồi. Đường Tinh vẫn còn sống. Gần hai trăm người của mày đều bị con bé giết sạch rồi. Ngày mai con bé sẽ trở về, từ giờ đến lúc đó, mày cứ cầu nguyện cho mình đi."
Nói rồi Đường Hy Hình bỏ đi, để lại Đường Phong vẫn đang bàng hoàng đứng đó.
...
Sáng hôm sau, Đường Tinh tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Như Họa nằm ngủ bên cạnh thì lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Bọn họ báo cho cả anh hai rồi sao?
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa có người bước vào, là Lục Phóng.
Lục Phóng thấy Đường Tinh tỉnh rồi thì kϊƈɦ động, vội chạy ra ngoài gọi An Nhiễm.
Đường Như Họa nghe tiếng huyên náo của Lục Phóng liền tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, thấy em gái đang ngồi trêи giường, Đường Như Họa cũng kϊƈɦ động không kém Lục Phóng.
An Nhiễm liện lạc với Đường Hy Hình trước rồi tiến hành kiểm tra sơ bộ cho Đường Tinh.
Sau khi kiểm tra xong thì Đường Hy Hình cũng đến nơi.
"Con bé có sao không?" Đường Như Họa gấp rút hỏi.
"Không sao, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm chút thời gian là được rồi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."Đường Như Họa thở phào một hơi.
"Sao hôm qua em lại chạy đến nơi nguy hiểm như vậy hả, em có biết mọi người lo lắng cho em như thế nào không?" Đường Hy Hình nghiêm nghị quở trách.
"Xin lỗi, là em sai. "Đường Tinh cúi đầu nhận lỗi.
Nghe câu này, Lục Phóng và An Nhiễm tưởng mình nghe nhầm. Sau năm năm quen biết, đây là lần đầu tiên họ thấy Đường Tinh xin lỗi người khác.
"Lúc em đi có nghĩ đến hậu quả sẽ nhue thế này không? Có đúng không? Vậy tại sao em vẫn đi? Em coi thường mạng sống của mình vậy sao? Muốn lập tức đi đầu thai à?" Đường Hy Hình không hề giấu diếm sự tức giận trong lời nói.
Đường Hy Hình không hề biết, câu nói này của anh đã xé rách vỏ bọc những tâm sự trong lòng Đường Tinh bấy lâu nay.
"Em biết anh lo cho em. Nhưng em cũng không thể nào không đi được. Ngày nào chưa trả được thù cho sư phụ thì ngày đó em vẫn không thể ngủ yên. Việc lần này, em không hề nghĩ tới Đường Phong lại đứng sau. Anh biết không? Đến tận lúc bom sắp nổ, em vẫn không đoán được ai ra lệnh cho hắn. Cho đến khi em nhìn thấy một kí hiệu trêи quả bom. Là kí hiệu riêng của Đường Phong. Lúc đó, ngũ quan em như sụp đổ. Thậm chí ba giây cuối cùng, em còn phân vân, có nên thoát ra hay không? Đúng, em coi thường mạng sống của mình. Nhưng không phải vì muốn đi đầu thai. Chỉ là... em thấy bản thân mình thật vô dụng. Thù của sư phụ chưa báo được, sư huynh mất tích cũng không tìm được, bây giờ bị anh ruột hãm hại cũng vô lực phản kháng. Vui lắm sao? Em chỉ mới 20 tuổi thôi. Bằng tuổi em những người khác đang làm gì chứ? Họ ăn chơi, tận hưởng tuổi thanh xuân của mình. Còn em thì sao? Em cũng muốn được như họ thôi, em không muốn bị cuốn vào bất cứ thứ gì cả. Em chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao người khác mà thôi. Kẻ thù giết sư phụ mình là ai em không biết, sư huynh bỏ đi đâu em cũng không biết, thậm chí bị anh ruột hãm hại em cũng vì hai tiếng anh ruột kia mà không thể ra tay. Vậy em sống có ý nghĩa gì? Em muốn chết đấy, anh có cản được không? Em coi thường mạng sống của mình đấy, anh làm gì được em, anh đánh em đi? Tất cả mọi thứ đều chống lại em cả. Em làm gì sai? Tại sao em phải chịu đựng những thứ này chứ? Anh nói đi... A.N.H N.Ó.I Đ.I? "
Đường Tinh lúc này dường như đã hoàn toàn mất khống chế, cô giống như phát điên vậy.
Nghe được những lời này, An Nhiễm và Đường Như Họa lén lau đi giọt nước đọng ở khóe mi.
"Tiểu Tinh, anh xin lỗi em bình tĩnh lại đi." Đường Hy Hình ôm chầm lấy cô gái nhỏ. "Là anh sai, anh không nên nặng lời với em như vậy, em đừng làm anh sợ."
Đường Tinh hít sâu một hơi, lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của mình. Cô khẽ đẩy Đường Hy Hình ra, quay sang nói với Lục Phóng.
"Cậu chuẩn bị người đi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ba là người đứng đầu bang Ngũ Hổ nhỉ. Nếu muốn chơi, tôi chơi với anh ta đến cùng. Đến mức này mà còn nể hai chữ ruột thịt kia thì tôi không phải là người nữa rồi. Cậu tập kết khoảng năm trăm thành viện tinh anh, huyết tẩy Ngũ Hổ cho tôi. Đến ngày mai, nếu tôi nghe thấy Ngũ Hổ vẫn còn thì cậu chuẩn bị lãnh phạt đi."
"Đi theo anh."
Hai người đi đến một góc khuất phía sau hoa viên.
"Sao vậy anh hai, em gái chúng ta chết mà anh vẫn bình tĩnh được thế này à." Đường Phong cười một cách châm biếm.
"Xem ra trước giờ tôi đánh giá thấp cậu rồi nhỉ. Dám ra tay với con bé ngay trước lễ đính hôn." Đường Hy Hình giơ tay, siết chặt cổ Đường Phong.
"Chuyện nó làm thì nó phải trả giá. Nó giết Ngải Mộng thì nó phải đền mạng."Đường Phong trọn trừng mắt nhìn Đường Hy Hình.
"Haha, sao mày biết Tiểu Tinh chết rồi? Nhỡ đâu... con bé còn sống thì sao? "Đường Hy Hình dùng mắt mắc sắc như dao lam liếc về phía Đường Phong.
"Chưa chết? Anh đừng làm tôi cười. Tên đó hận Đường Tinh đến tận xương tủy, dùng cả mạng sống của mình để giết nó. Làm gì có chuyện nó còn sống sót chứ. Tôi còn đặc biệt đưa cho nó quả bom đặc chế của quân đội. Tôi bảo kê cho người nhà nó rồi, có gì mà nó không dám làm chứ." Đường Phong cười điên rồ.
"Vậy thì mày ngu rồi. Đường Tinh vẫn còn sống. Gần hai trăm người của mày đều bị con bé giết sạch rồi. Ngày mai con bé sẽ trở về, từ giờ đến lúc đó, mày cứ cầu nguyện cho mình đi."
Nói rồi Đường Hy Hình bỏ đi, để lại Đường Phong vẫn đang bàng hoàng đứng đó.
...
Sáng hôm sau, Đường Tinh tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Như Họa nằm ngủ bên cạnh thì lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Bọn họ báo cho cả anh hai rồi sao?
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa có người bước vào, là Lục Phóng.
Lục Phóng thấy Đường Tinh tỉnh rồi thì kϊƈɦ động, vội chạy ra ngoài gọi An Nhiễm.
Đường Như Họa nghe tiếng huyên náo của Lục Phóng liền tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, thấy em gái đang ngồi trêи giường, Đường Như Họa cũng kϊƈɦ động không kém Lục Phóng.
An Nhiễm liện lạc với Đường Hy Hình trước rồi tiến hành kiểm tra sơ bộ cho Đường Tinh.
Sau khi kiểm tra xong thì Đường Hy Hình cũng đến nơi.
"Con bé có sao không?" Đường Như Họa gấp rút hỏi.
"Không sao, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm chút thời gian là được rồi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."Đường Như Họa thở phào một hơi.
"Sao hôm qua em lại chạy đến nơi nguy hiểm như vậy hả, em có biết mọi người lo lắng cho em như thế nào không?" Đường Hy Hình nghiêm nghị quở trách.
"Xin lỗi, là em sai. "Đường Tinh cúi đầu nhận lỗi.
Nghe câu này, Lục Phóng và An Nhiễm tưởng mình nghe nhầm. Sau năm năm quen biết, đây là lần đầu tiên họ thấy Đường Tinh xin lỗi người khác.
"Lúc em đi có nghĩ đến hậu quả sẽ nhue thế này không? Có đúng không? Vậy tại sao em vẫn đi? Em coi thường mạng sống của mình vậy sao? Muốn lập tức đi đầu thai à?" Đường Hy Hình không hề giấu diếm sự tức giận trong lời nói.
Đường Hy Hình không hề biết, câu nói này của anh đã xé rách vỏ bọc những tâm sự trong lòng Đường Tinh bấy lâu nay.
"Em biết anh lo cho em. Nhưng em cũng không thể nào không đi được. Ngày nào chưa trả được thù cho sư phụ thì ngày đó em vẫn không thể ngủ yên. Việc lần này, em không hề nghĩ tới Đường Phong lại đứng sau. Anh biết không? Đến tận lúc bom sắp nổ, em vẫn không đoán được ai ra lệnh cho hắn. Cho đến khi em nhìn thấy một kí hiệu trêи quả bom. Là kí hiệu riêng của Đường Phong. Lúc đó, ngũ quan em như sụp đổ. Thậm chí ba giây cuối cùng, em còn phân vân, có nên thoát ra hay không? Đúng, em coi thường mạng sống của mình. Nhưng không phải vì muốn đi đầu thai. Chỉ là... em thấy bản thân mình thật vô dụng. Thù của sư phụ chưa báo được, sư huynh mất tích cũng không tìm được, bây giờ bị anh ruột hãm hại cũng vô lực phản kháng. Vui lắm sao? Em chỉ mới 20 tuổi thôi. Bằng tuổi em những người khác đang làm gì chứ? Họ ăn chơi, tận hưởng tuổi thanh xuân của mình. Còn em thì sao? Em cũng muốn được như họ thôi, em không muốn bị cuốn vào bất cứ thứ gì cả. Em chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao người khác mà thôi. Kẻ thù giết sư phụ mình là ai em không biết, sư huynh bỏ đi đâu em cũng không biết, thậm chí bị anh ruột hãm hại em cũng vì hai tiếng anh ruột kia mà không thể ra tay. Vậy em sống có ý nghĩa gì? Em muốn chết đấy, anh có cản được không? Em coi thường mạng sống của mình đấy, anh làm gì được em, anh đánh em đi? Tất cả mọi thứ đều chống lại em cả. Em làm gì sai? Tại sao em phải chịu đựng những thứ này chứ? Anh nói đi... A.N.H N.Ó.I Đ.I? "
Đường Tinh lúc này dường như đã hoàn toàn mất khống chế, cô giống như phát điên vậy.
Nghe được những lời này, An Nhiễm và Đường Như Họa lén lau đi giọt nước đọng ở khóe mi.
"Tiểu Tinh, anh xin lỗi em bình tĩnh lại đi." Đường Hy Hình ôm chầm lấy cô gái nhỏ. "Là anh sai, anh không nên nặng lời với em như vậy, em đừng làm anh sợ."
Đường Tinh hít sâu một hơi, lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của mình. Cô khẽ đẩy Đường Hy Hình ra, quay sang nói với Lục Phóng.
"Cậu chuẩn bị người đi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ba là người đứng đầu bang Ngũ Hổ nhỉ. Nếu muốn chơi, tôi chơi với anh ta đến cùng. Đến mức này mà còn nể hai chữ ruột thịt kia thì tôi không phải là người nữa rồi. Cậu tập kết khoảng năm trăm thành viện tinh anh, huyết tẩy Ngũ Hổ cho tôi. Đến ngày mai, nếu tôi nghe thấy Ngũ Hổ vẫn còn thì cậu chuẩn bị lãnh phạt đi."
Bình luận truyện