Chương 64: Chương 64:
Lúc thức dậy, Giang Nhược Kiều sờ mặt mình, vẫn còn hơi ươn ướt.
Cô chẳng biết tại sao mình lại khóc, "cô" trong mơ khóc, cô cũng không cầm được nước mắt.
Giang Nhược Kiều bần thần nhìn lên mùng thật lâu, mò mẫm dưới gối lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình rồi vào mục tìm kiếm gõ một hàng chữ vào khung tìm kiếm.
[Mơ thấy mình khóc trong mưa, có một người con trai cầm dù đi tới là điềm gì?]
Sau khi nhấn nút tìm kiếm, cô mới muộn màng nhận ra: Đậu má cô đã qua cái tuổi nằm mơ thấy gì là lập tức dậy tra giải mã chiêm bao từ lâu rồi mà!
Sao cô còn làm cái chuyện này nữa?
Á á á á!
Giang Nhược Kiều vừa định bấm nút back đột nhiên nảy sinh suy nghĩ: Tìm thì cũng tìm rồi, cũng đã tốn thời gian, làm hành động khờ khạo này rồi.
Không xem kết quả thì có lỗ quá không nhỉ?
Xem!
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Giang Nhược Kiều thao tác trên màn hình, cô đọc đủ cách giải thích, nhất nào là điềm báo có thai, nào là tháng mười sinh con trai, tháng năm sinh con gái, thật sự làm người ta không dám xem tiếp nữa. Bấy giờ Giang Nhược Kiều mới hoàn toàn tỉnh người, cô vừa làm ra hành động ngu ngốc gì thế này? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Cô xuống giường cầm đồ tắm rửa vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa hồi tưởng lại giấc mộng lúc nãy.
Giấc mơ này khá khác với giấc mơ trước đó của cô.
Những giấc mộng khác sau khi thức dậy sẽ càng lúc càng mơ hồ.
Nhưng giấc mộng này thì ngược lại với cái đầu, ngày một rõ nét hơn.
Giang Nhược Kiều thầm nghĩ, đừng bảo đây cũng là chuyện từng xảy ra trong nguyên tác nhưng tác giả không viết đấy nhé? Cũng có thể lắm! Lúc đánh răng xong chuyển sang rửa mặt, cô vẫn còn nghĩ về giấc mộng kia, không hiểu sao cô lại có cảm giác an tâm lạ thường. Cô xót xa cho "cô" trong giấc mơ, nhưng nếu như "cô" có một người như Lục Dĩ Thành ở bên cạnh... thì mọi thứ sẽ không sụp đổ bởi đã có Lục Dĩ Thành cạnh bên rồi. Có lẽ anh là một người có sức lôi cuốn kỳ lạ như vậy. Anh bung dù che gió che mưa cho cô, trời mưa tầm tã như thế mà vẫn đưa "cô" về nhà, vậy thì nhất định anh cũng sẽ dẫn dắt "cô" thoát khỏi nỗi ám ảnh và bước trên con đường "cô" nên đi nhỉ?
Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Tư Nghiên chính thức vào nhà trẻ.
Tất nhiên một người coi trọng hình thức như Giang Nhược Kiều sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Trong lúc ba người bạn cùng phòng vẫn còn đang say giấc, cô đã vệ sinh cá nhân và trang điểm thật lộng lẫy cho mình, xịt nước hoa rồi mới đi ra ký túc xá trong tâm trạng khoan khoái. Chỉ là, cô không ngờ mình lại nhìn thấy Lục Dĩ Thành ở dưới ký túc xá, trên tay anh là túi đựng bữa sáng, xem ra hôm nay anh vẫn tới đưa bữa sáng cho cô như thường lệ.
???
Giang Nhược Kiều hoang mang đi tới trước mặt anh: "Hôm nay là ngày đầu tiên Tư Nghiên nhập học mà?"
Lục Dĩ Thành cũng ngơ ngác hỏi lại: "Tôi biết, thì sao?"
Giang Nhược Kiều: "Sao hôm nay cậu vẫn đem bữa sáng cho tôi?"
Lục Dĩ Thành im lặng mấy giây rồi trả lời: "Tôi mới đưa có hai ngày mà."
Mới ngày thứ ba đã bỏ ngang rồi à? Không đưa nữa à? Hình như khi theo đuổi không nên làm vậy đâu, hồi xưa Tưởng Diên đem bữa sáng cho cô suốt mấy tháng liền không màng gió mưa kìa.
Sao anh có thể chỉ đưa có hai ngày chứ?
Giang Nhược Kiều: "..."
Cô cạn lời: "Cậu nghe lời thế á? Có phải theo đuổi tôi thật đâu mà."
Ánh mắt Lục Dĩ Thành hơi dao động nhưng anh vẫn không nói gì, đưa túi đựng bữa sáng cho cô.
Giang Nhược Kiều vừa nhận lấy vừa hỏi: "Thế Tư Nghiên đâu? Hình như lớp Lá tám giờ hai mươi vào lớp rồi mà?"
Lục Dĩ Thành trả lời: "Thằng bé vẫn còn ở nhà. Mới bảy rưỡi mà, vẫn kịp."
"À à." Bấy giờ Giang Nhược Kiều mới chú ý tới Lục Dĩ Thành mua ba phần bánh bao và sữa đậu nành, phần của cô là Americano cô thường uống và bánh sừng bò.
Giang Nhược Kiều: "???"
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Sao lại là cái này?"
Lục Dĩ Thành hỏi lại cô với vẻ cực kỳ thản nhiên: "Không phải cậu thích hai món đó sao?"
Giang Nhược Kiều thật chẳng biết phải làm gì mới đúng, muốn đỡ trán nhưng lại không rảnh tay: "Hôm qua cậu còn mua bánh bao và sữa đậu nành mà.”
Anh chàng này có bị ngốc không thế? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Lục Dĩ Thành trả lời một cách đứng đắn: “Hôm trước mua cho cậu thì cậu bảo hôm sau muốn ăn bánh bao và sữa đậu nành, nên hôm qua tôi mua bánh bao và sữa đậu nành.” Anh dừng lại rồi nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng hôm qua cậu không nói hôm nay cậu muốn ăn bánh bao và sữa đậu nành, cho nên tôi mua bữa sáng cậu hay ăn.”
Giang Nhược Kiều: Thần linh ơi!
Sao trên đời lại có tên con trai khờ như thế chứ?
Cô hỏi: “Đừng nói là nếu trước hôm đó tôi không yêu cầu sáng ăn gì thì hôm sau cậu đều mua cà phê và bánh sừng bò đấy nhé?”
Lục Dĩ Thành nhận ra giọng điệu của cô hơi kỳ quặc nên ngập ngừng, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu.
Quả thật suy nghĩ của anh là như thế.
Giang Nhược Kiều đau đớn tự kiểm điểm bản thân: Có phải cô làm việc chưa đủ chăm chỉ không hả trời?
Hai người nhìn qua nhìn lại một hồi thì gượng gạo hướng mắt sang chỗ khác. Cuối cùng Lục Dĩ Thành chịu thua, dò hỏi: “Vậy sau này mỗi ngày tôi đều hỏi cậu muốn ăn gì buổi sáng nhé?”
Giang Nhược Kiều: “Đừng đừng, cứ bánh bao và sữa đậu nành đi.”
Căn tin của trường đại học A là nơi toàn hàng tốt giá rẻ điển hình.
Thức ăn thức uống đa dạng, số lượng nhiều, nguyên liệu nấu ăn bảo đảm chất lượng, quan trọng nhất là giả cả khá rẻ.
Chẳng hạn như bánh bao, không nhiều bột, nhân bánh ăn bao no.
Rồi như sữa đậu nành, cực kỳ đậm đà.
Mấu chốt là rẻ.
Lục Dĩ Thành: “...”
Anh nghĩ ngợi rồi bảo: “Tôi thấy bữa sáng ăn có một món thôi thì không ổn, rồi cũng ngán thôi. Thế này đi, về sau cứ một tuần lại đổi món, tôi sẽ bàn trước với cậu.”
Giang Nhược Kiều: “???”
Cô bị anh chọc cười, lúm đồng tiền lộ rõ dưới ánh ban mai, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo tựa giọt sương còn đọng lúc hừng đông: “Lục Dĩ Thành, cậu đúng là!”
Cô không nói hết câu.
Lòng bàn tay Lục Dĩ Thành hơi nong nóng nhưng anh vẫn nhìn cô: Anh đúng là gì? Người như anh thì sao? Nội dung tiếp theo sẽ là gì nhỉ?
Thế nhưng Giang Nhược Kiều lại chẳng nói ra.
Mọi thứ đều bị chôn vùi thành bí mật, thật ra nụ cười trên khóe môi đã tiết lộ cô sẽ không bật mí rồi.
“Thôi được rồi.” Giang Nhược Kiều lên tiếng: “Cậu về trước đi, tôi mang bữa sáng lên rồi qua chỗ hai người sau. Hôm nay tôi cũng muốn đưa Tư Nghiên đi học.”
Lục Dĩ Thành gật đầu nhưng không đi ngay mà đứng chờ một lát.
Anh dõi theo bóng Giang Nhược Kiều vào ký túc xá rồi mới đi, lúc đi trong đầu anh còn đang nghĩ: Rốt cuộc cô định nói gì về anh thế nhỉ?
Giang Nhược Kiều mang bữa sáng lên phòng thì ba người kia đều đã dậy, họ nằm trên giường thò đầu xuống, lẩm bẩm: “Nam mô a di đà Phật, cảm ơn học bá Lục, cảm ơn học thần Lục.”
...
Giang Nhược Kiều cố ý quét một chiếc xe đạp ở dưới tòa nhà ký túc xá rồi đạp xe đến khu chung cư Lục Dĩ Thành thuê. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Lúc cô đến khu chung cư, Lục Dĩ Thành đã dắt Lục Tư Nghiên đứng chờ được một lát.
Lục Tư Nghiên đang mặc đồng phục của nhà trẻ.
Đồng phục nhà trẻ vô cùng đáng yêu, áo sơ mi tay ngắn phối với quần đùi nhỏ, đi tất và giày, Lục Tư Nghiên đã biến thành nhóc cưng trong tâm trí của cô rồi.
Lục Tư Nghiên lăng xăng chạy tới, Giang Nhược Kiều bèn ngồi xuống ôm lấy cậu nhóc mũm mĩm này và ngửi mùi trên người thằng bé: “Hôm nay con đi học đó.”
Lục Tư Nghiên trề môi, kéo quai cặp: “Mẹ và ba vui lắm đúng không, nhìn hai người kìa, miệng sắp cười tới mang tai luôn rồi.”
“Đâu có!”
Lục Tư Nghiên lên án: “Đúng là vậy mà ạ. Hồi trước cũng thế, hễ tới ngày nhà trẻ cho nghỉ hay nghỉ đông, nghỉ hè là ba mẹ lại thở ngắn than dài, ước gì nhà trẻ không bao giờ nghỉ! Hứ ~ Con còn không hiểu hai người chắc?”
Giang Nhược Kiều: “...”
Lục Dĩ Thành: “...”
À thì, tạm thời họ vẫn chưa thể cảm nhận được sự đau khổ khi con nghỉ lẫn nỗi vui mừng khi con đi học của bậc cha mẹ.
Nhưng họ vẫn rất vui!
Vì họ sẽ không phải lo nghĩ trong khoảng thời gian từ tám giờ hai mươi sáng đến bốn giờ chiều nữa ~
“Con nói trúng tim đen rồi chứ gì?” Lục Tư Nghiên càm ràm: “Mỗi lần khai giảng mẹ lại chả được ăn thêm nửa bát cơm, lúc ba quét dọn nhà cửa lại chả ngâm nga!”
Càng nói, Lục Tư Nghiên càng kích động.
Sao có thể như vậy chứ?
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành chỉ im lặng lắng nghe, chờ Lục Tư Nghiên liến thoắng trút hết bầu tâm sự ra, tâm trạng tốt hơn thì mới dẫn nó ra ngoài.
Tay trái Lục Tư Nghiên nắm tay Giang Nhược Kiều, tay phải nắm tay Lục Dĩ Thành.
Kêu ca một trận xong, Lục Tư Nghiên lại thấy mình quá ư là hạnh phúc. Cậu nhóc dòm dòm ba rồi lại ngó ngó mẹ, cười tít mắt: “Ba mẹ ơi, con muốn đi máy bay.”
Hiển nhiên Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều không bắt sóng kịp, ai nấy đều ngạc nhiên thấy rõ: “Đi máy bay? Nhưng ba mẹ phải đi học, con cũng phải đi học mà, con muốn đi đâu chơi sao?”
Lần này đến lượt Lục Tư Nghiên cạn lời: “Máy bay, máy bay á, ba mẹ không biết hả?”
Lục Tư Nghiên thở dài với trời: “Ba mẹ trẻ ngốc quá đi! Hai người ẵm con lên cho con bay một hồi, thế là đi máy bay đó trời!”
Đây là nghi thức phải làm mỗi khi ba mẹ đưa cậu nhóc đi học hoặc cùng nhau đón cậu về mà .
Bấy giờ Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành mới được thông não. Hai người nhìn nhau, sau đó cùng nhau xách nó lên. Lục Tư Nghiên cũng lấy đà nhảy lên, vừa kêu hây hây hây vừa bay lên khỏi mặt đất, bước qua mấy lát đá một cách vững vàng: “Vui quá, vui quá, nữa đi!”
Giang Nhược Kiều: “...”
Câm nín thật sự, nhưng cô không biết mình đang cười rạng rỡ nhường nào.
Có lẽ đây là khoảnh khắc đứa trẻ hạnh phúc nhất.
Được ba mẹ đưa đến nhà trẻ, được ba mẹ nắm tay đón về, kể cho ba mẹ nghe về buổi học ngày hôm đó.
Thật là tốt đẹp biết bao!
*
Sau khi Lục Tư Nghiên vào nhà trẻ, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều có việc riêng nên tách ra trước cổng nhà trẻ, ai đi đường nấy.
Việc của Giang Nhược Kiều là xác nhận lại những thứ có trong giấc mơ.
Cô nhớ rất rõ một số tòa nhà có đặc điểm nổi bật trong mơ nên thử đăng bài lên mạng hỏi xem thế nào, không ngờ có cư dân mạng nhiệt tình trả lời, hơn nữa còn nói địa điểm cho cô biết. Đó là một nơi nằm gần công viên khoa học công nghệ, nói là hẻo lánh thì không hẳn vì ở đó cũng có công ty lớn, nhưng nếu nói là sầm uất thì không, ít nhất gần đó không có trung tâm thương mại, cách trạm tàu hỏa cũng khá xa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Song, Giang Nhược Kiều vẫn đi.
Lúc tới quán cà phê nọ, cô ngây ra như phỗng.
Giống y đúc trong mơ, chỉ khác một chỗ nội thất của quán cà phê trong mơ có phần cũ kỹ, còn quán cà phê ngoài đời trông như vừa được xây không lâu, trước cửa còn đặt tràng hoa khai trương được người khác tặng.
Giang Nhược Kiều thử tìm góc rồi đi tới mái hiên, đứng ở vị trí đó như “cô” ở trong mơ, ngẩng đầu nhìn lại.
Quang cảnh giống hệt, có điều trong mơ mưa như trút nước, còn bây giờ trời trong xanh.
Giang Nhược Kiều càng chắc chắn hơn đó không chỉ là một giấc mơ, không phải giấc mộng khi thức dậy sẽ quên ngay mà là chuyện từng xảy ra một cách chân thực trong nguyên tác.
Giả sử cô không tỉnh táo, giả sử Lục Tư Nghiên không tới thì mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra theo đúng quỹ đạo của nó.
Lần đầu tiên Giang Nhược Kiều trải qua cảm giác là mơ nhưng không phải mơ.
Rốt cuộc cái gì mới là thật? Tất cả những gì cô đang trải qua lúc này là thật hay mơ? Cô thật sự đã thay đổi kết cục của mình rồi chứ?
Cô đang trầm tư thì dường như cảm nhận được gì, ngoái đầu nhìn về một hướng khác, cô bỗng nhiên sững sờ.
Vì cách đó không xa có một người đang bước về phía cô.
Không khác trong mộng một li.
Lục Dĩ Thành trong mơ cầm dù vững bước đi tới Giang Nhược Kiều trong mơ.
Lục Dĩ Thành ngoài đời phơi mình dưới nắng gắt tiến lại gần cô, cũng cất bước một cách kiên quyết, không chút chần chờ như thế.
Giang Nhược Kiều ngơ ngác nhìn anh.
Lục Dĩ Thành cũng rất bất ngờ, hiện giờ anh đang làm thêm ở công ty của anh Lễ, chức vụ anh đảm nhiệm khá đặc biệt nên anh Lễ xin cho anh một số tài liệu học tập từ một đàn anh, trùng hợp là đàn anh đó lại làm việc tại một nhà máy lớn gần đây. Sau khi xin được tài liệu, Lục Dĩ Thành lên xe buýt định đi về thì thấy Giang Nhược Kiều. Anh còn tưởng mình nhìn nhầm, lúc xe buýt dừng ở trạm kế tiếp, anh hạ quyết tâm chạy chậm một mạch tới đây, quả nhiên thấy cô.
Sao cô lại ở đây?
Dưới đôi mắt mở to của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành đi tới trước mặt cô, ánh mặt trời chói chang làm trán anh rịn chút mồ hôi nhưng anh vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Nắng chói chang thế này, sao cậu lại ở đây?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Bình luận truyện