Chương 8: chương 15-16
Chương 15
Ném tôi ở đầu ngõ, Lã Vọng Thú lái xe đến với buổi xã giao của mình.
Tuy tôi không trông cậy vào bữa tối dưới ánh nến với loại già mồm cãi láo, cũng không muốn có người đột nhiên xuất hiện cười đến mức khiến cả người tôi run rẩy, cũng không cần vì cái gì mà lạc lối; có chuyện rất hay thế này, nếu không có được khuôn mặt Tây Thi thì cũng nên có dáng người của Monroe, không có dáng người Monroe thì cũng nên có khí chất của Lâm Huy Nhân, nếu không có khi chất thì cũng phải có trí tuệ của Athena, nếu không có trí tuệ thì tốt nhất nên tự biết mình biết người.
May mắn thay, mặc dù tôi không có được bốn cái trước, nhưng thật may tôi có cái cuối cùng, đó là tự biết bản thân thế nào.
Tôi nhìn thấy Hoàng Thư Lãng đã ở cầu thang, tôi còn chưa di chuyển, anh ta đã lao tới.
"Phượng Hoàng! Nửa ngày không gặp, như cách ba thu a..."
Xung quanh chẳng có ai, tôi cũng không cần chú ý đến mặt mũi của anh ta, trực tiếp quát "Anh nói cổ văn một lần nữa xem." Buổi trưa vì có Lã Vọng Thú, tôi cho anh ta chút mặt mũi nên không nói gi, tôi không muốn thấy anh ta vì không muốn nhìn thấy anh ta là nhớ đến những người khác, nhưng dù sao anh ta đối với tôi cũng không tệ mặc dù loại này "quả thật" khiến tôi rất khủng hoảng.
{hana: Chỗ này cần chú thích một chút, chính xác thì bạn chốn xưng là ‘ngô’ và gọi người khác là ‘nhữ’, nhưng mà chẳng hiểu hai chữ này thế nào nên bạn chuyển nó về anh tôi hết nhé. Còn chuyện cổ văn bạn nghĩ là bạn Chồn này chuyên nói thành ngữ tục ngữ gì đó nên bị bạn Gà ghét}
Chồn nhỏ lập tức ngậm miệng, vẻ mặt khổ sở vô cùng, cắn môi nửa ngày mới dám mở miệng nói ".A... anh, anh nói quen rồi."
"Lúc nói chuyện với người lớn anh muốn nói gì tôi không quản, thích nói gì thì nói, có nói lời điểu ngữ cũng không quan tâm, còn khi nói chuyện với tôi làm ơn nói tiếng người cho tôi." Tôi tức giận nói, toàn thân đều cảm thẩy vô cùng mệt mỏi.
"Nhưng giáo sư..." Chồn lại mở miệng, tôi khinh thường đi lướt qua.
"Anh là gián điệp?"
"Không không..." Anh ta nhanh chóng phủ nhận, khuôn mặt thư sinh trắng nõn hiện lên một mảng hồng hồng.
"Chẳng qua tôi chỉ đang phỏng đoán, anh làm gì mà có tật giật mình thế?" Tôi chế nhạo nói.
Anh không nói gì nữa, lặng lẽ cùng tôi lên lầu, trước kia vẫn luôn trốn tránh giờ trốn không thoát, chỉ còn cách đối mặt, tôi bất đắc dĩ nói "Khi nào thì về báo cáo?"
"Phượng Hoàng, em..."
"Gọi tôi là Lục Tiểu Kê." Tôi nghiêng mặt nói "Không phải Phượng Hoàng."
"Anh biết." Anh ta gật đầu. "Được rồi, Tiểu Kê, anh...” anh ta ngập ngừng, một hồi đổi giọng "Anh nấu bữa tối cho em, cùng nhau ăn nhé."
Tôi gật đầu, không cự tuyệt, bởi tôi thật sự cảm thấy mệt. Ở cùng một chỗ với Lã Vọng Thú đúng là mệt chết đi được, tinh thần cũng mệt chết luôn.
Tay nghề của Hoàng Thư Lãng rất tốt, tôi biết rõ, tuy ghét anh ta cũng không có nghĩa là tôi ghét đồ ăn anh ta làm giống như tôi chán ghét mùi ở chuồng heo không có nghĩa là tôi chán ăn thịt heo a.
"Ăn nhiều một chút, buổi chiều anh ra ngoài mới phát hiện, gần đây có một cái chợ a." Hoàng Thư Lãng vừa gắp thức ăn vừa nói.
"Sặc..." Tôi cảm thán nói. "Anh đúng thật là trên có giảng đường, dưới là người dàn ông của bếp núc a..."
Anh ta bới thêm cơm cho tôi. nghe lời này chén cũng không thèm cầm, nắm chặt tay tôi, nhìn thật sâu vào mắt tôi "Phượng Hoàng, không, Tiểu Kê, em cuối cũng cũng phát hiện ra ưu điểm của anh, anh..."
Tôi bỏ tay khỏi tay anh ta, nói tiếp ".. Đáng tiếc, tôi không thích anh."
Hoàng Thư Lãng cúi đầu, lấy từ trong người ra một cuốn sổ nhỏ, cầm lên một chiếc bút, thầm thì nói "Lần bảy trăm lẻ năm."
Tự mình bới thêm cơm, "Trừ lễ tết, anh lần nào cũng thế a."
Anh ta cất kỹ cuốn sổ, "Không sao, giáo sư đã nói rồi, có công mài sắt, có ngày..."
"Khụ khụ" Tôi ho khan một tiêng, đặt bát xuống "Tôi ăn no rồi.”
Hoàng Thư Lãng vội đem những lời đang muốn nói nuốt xuống dưới, đổi giọng nói "Tiểu Kê..."
"Tôi phải về." có đôi khi tôi rõ ràng rất đói, nhưng hoàn toàn không muốn ăn, cảm giác hiện tại của tôi chính là như thế, tôi đứng đậy cầm túi xách bước đi, Hoàng Thư Lãng gọi tôi lại "Anh, anh không phải nói lỡ lời chứ?"
Tôi kéo cửa, đầu không quay lại nói "Anh không có nói gì sai, chỉ là... Tôi mệt mỏi."
Hoàng Thư Lãng không nói gì, tôi đi lên lầu, ở chỗ rẽ, gió vẫn thổi qua cửa sổ, tôi bình tĩnh nói "Cảm ơn cơm của anh."
Sáng ngay thứ hai, tôi tỉnh lại sau cơn mê, gối ẩm ướt, tôi nhanh chóng ném cả gối vào trong máy giặt, lúc ăn sáng nghe được tiếng máy giặt đang quay cuồng, tôi từng miếng từng miếng hăng say nhai bữa sáng. Cũng chỉ vì mấy câu "Phượng Hoàng Phượng Hoàng" anh ta gọi tôỉ, đêm qua tôi may mắn được ác mộng ghé thăm. Lúc ra khỏi nhà xuống lầu tôi cố gắng bước đi thật nhẹ, nhưng không may cho tôi là con Chồn kia mở của đúng lúc làm tôi giật mình, nghĩ đến chuyện chồn rình gà chắc cũng thế này.
Anh ta không nói chuyện, chỉ đưa cho tôi một phong thư.
"Trước kia anh gửi nhiều thư tình vậy còn chưa đủ sao?" Tôi không nói nỗi rồi, quả thật nhìn từ góc độ nào đó tôi rất khâm phục con chồn này, so ra tôi còn kém xa, lần đầu tiên bị đả kích, chuyện chung thân đã không còn có phấn chấn.
"Tiền" Hoàng Thư Lãng nói.
Tôi đưa tay sờ phong bì, khó trách nhìn không giống thứ tôi vẫn chán ghét, hóa ra là có mặt Mao chủ tịch mà tôi tôn kính a. Có điều chuyện này là thế nào? Chồn cho Gà tiền, tôi cũng không dám tin a?
"Anh cho tôi tiền làm gì?" Nói xong lời này tôi cảm thấy mình thật nhảm, thay vì hỏi anh ta lý do không bằng hỏi anh ta trong nầy có bao nhiêu.
Anh ta không nói gì, cúi đầu im lặng.
"Tôi đang hỏi anh đó?" Tiếp tục im lặng.
"Anh có ý gì, có phải mẹ tôi nói tôi không có tiền không?" Vẫn tiếp tục im lặng.
"Anh cho rằng dùng tiền có thể dụ dỗ tôi trở về sao?"
Anh ta hoàn toàn im lặng.
"Con Chồn kia, anh giả chết à!"
Người nào đó ngẩng đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi, nói lắp bắp: "Anh... anh quên những điều muốn nói dịch thành lời nói bình thường thế nào rồi?"
(ách, nói cổ văn với thành ngữ nhiều quá, đến khi nói chuyện bình thường mà ko nói được)
Orz, Tôi bị hạ gục. "Được, lão nhân gia ngài từ từ nghĩ, tôi đi làm."
Đến công ty, vào thang máy, đúng lúc gặp em gái Lã Vọng Thú, quả thật có ít người có lẽ bản thân thường xuyên trông thấy, là do không để ý thấy thôi, nhưng khi cô ta có quan hệ với người mà mình đang chú ý, tự nhiên sẽ trở nên dễ thấy, đúng là dễ dàng nhận ra, cô ta cũng bất ngờ "A, Lục Tiểu Kê."
"Cô..." Tôi lại không biết phải xưng hô thế nào với cô ấy, nói ra một chữ lại không thể tiếp tục.
"Tôi tên là Lã Vọng Nguyệt." Cô gái hào phóng nói "Anh của tôi lại không nói tên tôi cho cô sao?"
"Anh ta nói cô tên là Tiểu Nguyệt... Tôi không thể gọi cô thế a." Tôi xấu hổ nói, tính cách của em gái của Lã Vọng Thú đúng là khác anh cô ấy một trời một vực.
"Chuyện này có gì là không thể." Cô ấy đưa tay nắm cánh tay tôi. "Tôi đã sớm nghe về cô a."
"Ách?" Sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh. "Nghe... Nghe nói gì về tôi?"
"Cô không biết sao?" Cô ta kỳ quái hỏi. "Không phải Tiểu Lý ở phòng cô giờ cơm trưa nào cũng đi khắp nơi buôn chuyện sao? Nói về kỳ tích vĩ đại của cô đó."
Mồ hôi ròng ròng…Tôi vô cùng xấu hổ, đẳng cấp gà mẹ của Tiểu Lý quả nhiên rất cao. "...Phải không?" Tôi còn tưởng Lã Vọng Thú nói với cô ấy, thì ra không phải vậy, trong lòng có chút khó chịu, có điều loại cảm giác cô đơn nhỏ bé này so với sự đả kích của Lã Vọng Thú thì không đáng kể, chỉ như muối bỏ bể thôi.
"Tôi đã sớm biết đến cô." Lã Vọng Nguyệt oa oa tự nói, khóe miệng tôi cong lên, cười xấu hổ cho đến khi có ấy bước ra khỏi thang máy vẫn không quên nói "Buổi trưa tôi mời cô ăn cơm."
Tôi nghe xong nửa ngày vẫn thấy câu này thật êm tai. Tốt, tiền cơm trưa đã có thể tiết kiệm. Lập tức cười đến xuân quang sáng lạng "Được."
Chương 16
Ra khỏi thang máy tôi nhìn ngay thấy Hoàng sóng thần, tôi nhanh chóng đi lên “Anh của cô đến đây.”
“Cái gì!” Hoàng sóng thần lập tức tái mặt, gót giày lanh lảnh chậm dần, cả người lảo đảo “Ở đây, ở đâu?”
Xem ra lực sát thương của con chồn kia đúng là quá mạnh, tôi đỡ lấy Hoàng sóng thần “Ngay dưới tầng nhà tôi.”
Lúc này Hoàng sóng thần mới thở hắt ra một hơi, đẩy tôi ra “Cô muốn hù chết tôi sao, anh ấy có đến đây thì sao, tôi cũng biết nói gì nữa đây.”
“Sao có thể a.” Tôi cười nhạo, “Coi như cô nghĩa khí không nói cho anh ta biết chỗ tôi ở, tìm đến chẳng qua là do vận khí của tôi kém thôi.”
Hoàng sóng thần cười cười “Bởi vì tôi chẳng biết nhà cô ở đâu.”
“..” Tình cảm giữa con gái với nhau đúng là mỏng hơn tờ giấy, chỉ lúc đi toilet mới thấy có tác dụng, dùng hết cũng không hề thương tiếc mà quăng đi, tuy nhiên tôi cùng Hoàng sóng thần trước đến nay có tồn tại loại tình cảm này hay không cũng là chuyện đáng kiểm chứng.
“Cô thật là vị tha.” Hoàng sóng thần vỗ vỗ vai tôi, gót giày lảnh lót lại gõ những âm thanh lanh lảnh trên nền gạch, vì chuyện con chồn ngày hôm qua tôi ăn không được, giờ mới phát hiện, vừa vào làm ba phút tôi đã đói meo.
Cả buổi sáng cũng không thấy Lã Vọng Thú tới công tu, tôi cũng không hỏi nhiều, liếc qua liếc lại chăm chú đánh chữ, Tiểu Lý hôm nay cũng không phát bệnh gà mẹ, không hề nói đến nguyên nhân Lã Vọng Thú hôm nay không đi làm a.
Không lẽ hôm qua đi xã giao đã uống quá chén? Tôi cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy đúng là tự mình đa tình, vì vậy cố gắng quay lại làm việc, Tiểu Lý đi đến vỗ nhẹ vào vai tôi “Tiểu Kê, nhẹ tay một chút, đừng giận cá chém thớt.”
Cuối cùng buổi trưa cũng tới, Lã Vọng Nguyệt quả nhiên chạy đến kéo tôi đi ăn cơm, con gà con tôi đắc ý xoa xoa tay không biết nên chọn món gì a?
“Đi ăn món Nhật nhé.” Lã Vọng Nguyệt không đợi tôi nói đã hỏi, tôi đột nhiên phát hiện hai anh em bọn họ quả nhiên có thuật đọc tâm, đều thuộc loại cao thủ như nhau.
“Món nhật?” Nói thật, tôi đối với món Nhật không yêu thích lắm, tôi không phải kén ăn, chỉ là loại đồ ăn này từ trước đến nay chẳng mấy khi ra vào trong bụng tôi, vấn đề là giá cả, nhìn thấy giá thôi dạ dày tôi đã quặn thắt rồi, đừng nói là ăn một bữa no, chỉ món khai vị thôi cũng đủ giết cái túi tiền của tôi rồi. Vì là được người ta mời cơm, chẳng lẽ tôi lại không có ý tứ mà ăn nhiều, tôi bắt đầu thầm tính toán, xế chiều đến căng tin mua bánh bao ăn thêm vậy.
“Nhà này cá sống ăn rất ngon.” Lã Vọng Nguyệt hình như rất cao hứng, tôi cũng không đành lòng đả kích cô ấy, mọi người sao luôn có thói quen nghĩ rằng, món mình thích cũng là món người khác có thể hưởng thụ a, cảm động trước tấm chân tình của cô ấy, tôi quyết định đến chiều sẽ mua cho cô ấy hai cái bánh bao.
“Phải không?” Tôi phối hợp, bày ra bộ dạng hào hứng không kém, ra khỏi cửa, tôi ngây người, bởi vì tôi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, cùng lúc đó Lã Vọng Nguyệt nói “Anh của tôi mời chúng ta ăn cơm.”
Tôi… Lập tức nghi ngờ, vẫn đề ăn no hay không no giờ không còn quan trọng nữa, vấn đề là bữa cơm này có nuốt trôi hay không a.
Tối qua mới biêt Lã Vọng Nguyệt là em gái anh ta, tôi cũng đã dò hỏi qua Tiểu Bạch để biết tình hình. Câu đầu tiên Tiểu Bạch nói là “Cậu biết Tiểu Nguyệt rồi sao? Tốt lắm. Từ nay về sau vấn đề ăn cơm đã có thể giải quyết.”
Lúc ấy tôi hoàn toàn không hiểu ý của Tiểu Bạch, hiện tại đã hiểu.
Hoặc là nói lên xe nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ. Tiểu Nguyệt nói “Anh, Từ nay về sau đi ăn cơm chúng ta đưa theo con gà con nhé.”
“Phì.” Cô vừa nói xong lập tức nghe được tiếng phì cười của Lã Vọng Thú, Tiểu Nguyệt còn chưa hiểu gì, tôi đã cười xấu hổ “Tiểu Nguyệt, lời cô nói thật là nhiều ẩn ý…”
Lữ Nguyệt đột nhiên hiểu rõ, mặt đỏ ửng “Ý của tôi là mang theo cô, không phải mang theo cái kia…”
“Tôi hiểu.” Tôi nhìn cô nói, quả thật tôi đã quen, con người chẳng phải có tới ba cảnh giới sao, chịu đựng, tiếp nhận và hưởng thụ, tôi bây giờ đối với cuộc sống cũng được coi là đang tiến dần đến cảnh giới hưởng thụ a.
Vào trong nhà hàng, ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu gọi món, tôi đối với món ăn Nhật không có kiến thức gì nên để việc chọn món cho hai anh em bọn họ, tôi cũng đỡ phải nhìn đến giá cả mà đau dạ dày a.
“Tiểu Kê, cô ăn được nhiều không” Lã Vọng Nguyệt quay đầu hỏi tôi.
Quả thật tôi định nói “bình thường”, nhưng là lại nghĩ, đây là ăn món ăn Nhật chứ không phải ăn đồ ăn bình thường, khẩu phần bình thường chắc chắn không đủ no, tôi nghĩ một chút, liếc nhìn Lã Vọng Thú đang dùng tiền để làm vui lòng cô gái mình yêu quý, không bằng tôi ăn đầy cái bụng gà hèn mọn của tôi, đem uất hận ăn vào “bụng gà”, tôi cuối cùng cũng hiểu được thế nào là “ghen ghét”, tôi quyết định nói “Tôi ăn rất nhiều, hẳn là phải gấp đôi hai người đi.”
“Oa..” Lã Vọng Nguyệt nói “Cô có thể ăn là được rồi, tôi hôm nay khẩu vị không tốt lắm, thật chẳng biết phản ăn món gì.”
Nghe xong tôi càng bội phục câu trả lời của mình, khẩu vị của cô ấy hôm nay không tốt, tôi nói ăn gấp đôi cô ấy đến giờ chắc không đủ nhét kẽ răng rồi? Nói gấp hai có vẻ thiếu a.
Có điều trên khuôn mặt Lã Vọng Thú không hiện lên tia bực mình như tôi tưởng tượng, hình như mang theo chút cười quỷ dị, đối với nhân viên phục vụ nói “Những món chúng tôi vừa chọn, tất cả mang lên hai phần.”
Tôi cũng không tìm ra từ nụ cười của anh ta với nhân viên phục vụ đang ngạc nhiên tìm ra manh mối gì, chỉ muốn lợi dụng nữ vương thụ một chút, gọi cũng đã gọi rồi, không ăn chỉ thiệt thòi a.
Lã Vọng Nguyệt và tôi nói chuyện được một lúc thì sushi bắt đầu được mang lên, từng phần từng phần, cái bàn dần dần đầy lên, tôi nhìn lướt qua, đừng nhìn nhiều thế mà hoảng, căn bản cũng chẳng đáng bao nhiêu, đoán chừng ăn không no rồi.
Vị của sushi đúng là rất ngon, hơn nữa cả bữa cơm hôm nay Lã Vọng Thú hoàn toàn im lặng, cũng không có nói gì chanh chua như tôi tưởng tượng, khiến cho không khí bữa ăn này tốt lên không ít.
Lã Vọng Nguyệt hiển nhiên rất thích món Nhật, từng phần từng phần, theo như cô ấy nói chắc là sẽ ăn rất nhanh, cúi đầu ăn những món trước mặt mình, một bàn chén đĩa cũng không khác lắm, tôi cảm thấy mình đã no bảy phần, ngẩng đầu nhìn Lã Vọng Nguyệt vẫn tiếp tục ăn, người phục vụ bên cạnh đang thu lại chén đĩa, động tác nhanh nhẹn, tiếp tục mang thêm đồ ăn lên.
Tôi nghĩ lại, cái phần gấp đôi lúc gọi kia thật sự không chỉ dành ình tôi ăn, có thể suy nghĩ của tôi là thừa thãi, bởi vì người ăn nhiệt tình tuyệt đối không phải mình tôi, Lã Vọng Nguyệt vừa nhai cá sống vừa nói với tôi “Tiểu Kê, cái này ăn rất ngon, cô thử xem…”
Được, bàn thứ hai đã xong, tôi cảm thấy đã no. Người phục vụ tiếp tục thu dọn chén đĩa, tôi thắc mắc không phải anh ta sẽ mang hoá đơn tính tiền lên hay sao? Có điều tôi sai rồi, bởi vì căn bản không tính tiền, bàn ăn thứ ba được dọn lên.
“Còn sao?” Tôi giật mình, Lã Vọng Thú ưu nhã gắp một miếng cá sống lên, nói với tôi “Lục tiểu thư, khẩu vị của cô thật tốt, ăn nhiều một chút, tôi sợ Tiểu Nguyệt ăn không hết.”
Lữ Nguyệt lúc này kẹp một miếng cơm cuốn nhét vào miệng tôi nói “Tiểu Kê, cơm cuốn này tôi ăn hai phần rồi vẫn thấy ngon.”
Lúc này đây tôi vắt đầu cảm thấy khó chịu, trọng dạ dày bắt đầu óc ách, Lữ Nguyệt kéo kéo tay tôi “Tiểu Kê, Tiểu Kê, bạch tuộc này ngon cực kỳ…”
Tôi nấc một cái, “Tiểu Nguyệt, cô ăn nhiều hay ít.”
“Không nhiều lắm…” Lã Vọng Nguyệt nói, “Tôi còn chưa ăn no, hôm qua tôi hơi sốt, hum nay cũng không gọi nhiều lắm, nhưng sợ ăn không hết, thật mau có cô đi cùng, đợi lát nữa cô nhất định phải giúp tôi ăn hết nhé.”
Còn sao?… Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ cảm giác đói bụng, loại cảm giác ục ục trong dạ dày, tôi ngẩng đầu nhìn Lã Vọng Thú ngồi đối diện đang ung dung uống rượu, cuồi cũng cũng biết vì sao anh ta không nói gì, chỉ vì anh ta đang hưởng thụ ngồi xem cuộc vui khi tôi nói ăn phần ăn gấp đôi bọn họ.
Tôi nghĩ tôi lại thua rồi, lúc này đột nhiên điện thoại vang lên, tôi nhìn, là số của con chồn kia, nghĩ muốn tắt đi không nghe, nhưng đột nhiên lại nghĩ, cuộc gọi này không phải chính là lý do cứu được cái mạng tôi sao? Nhanh chóng nhận điện “Có chuyện gì a?”
“Chân của anh bị thương a… Đau quá.” Giọng của chồn già quả thật có vẻ run rẩy.
Thôi, tôi cũng chẳng muốn cùng anh ta đôi co nhiều “Anh đang ở đâu?”
“Anh ở trong nhà, không thể động đậy, vì thế không thể tự mình đến bệnh viện.” Chồn vừa nói vừa hít thở rất gấp gáp.
Vốn định kêu anh ta gọi cấp cưu 120, có điều giờ nhân viên phục vụ lại tiếp tục mang đồ ăn lên, mặt tôi đầu hắc tuyến, lúc này còn muốn cái dạ dày nhỏ bé của tôi chưa hết cái bàn lớn này sao? Tôi nhanh chóng nói “Tôi lập tức đến ngay.”
Lúc cúp máy trong lòng tôi có phần đắc ý nói “Trong nhà có chuyện, tôi phải về gấp.” Để tỏ ra mình rất chân thành, tôi nói với Lã Vọng Thú “Chính là người mà anh đã gặp hôm trước – Hoàng Thư Lãng, chân anh ta bị thương, tôi phải giúp anh ta đi bệnh viện.”
“A…” Lã Vọng Nguyệt nói “Vậy cô đi nhanh đi, ăn no chưa?”
“Ăn chưa no cũng phải đi a.” Tôi bị thương nắm chặt tay nói, ăn nữa đúng là sợ không về được mất.
“Tôi đưa cô đi.” Lã Vọng Thú trầm mặc một lúc lâu, sau đó đứng dậy nói, Lũ Nguyệt cũng hạ đũa nói “Được a, anh đưa cô ấy đi đi, em ăn xong sẽ tự bắt xe về.”
Tôi còn chưa kịp phản bác Lã Vọng Thú đã đem tôi ném ra khỏi cửa. “Còn chưa thanh toán tiền.”
“Tiểu Nguyệt có tiền.” Lã Vọng Thú nói.
“Sao phải đưa tôi về?” Tim tôi đập thật nhanh, rất nhanh, tôi bắt đầu nghĩ, không lẽ Lã Vọng Thú làm nhiều hành động mập mờ thế là cố ý để cho tôi hiểu lầm, hay đơn giản chỉ là sự đả kích trá hình, nhưng quá nhiều lần đáp án của anh ta dành cho tôi luôn là đáp án thứ hai.
“Tôi muốn xách nhận lý do xin nghỉ của cô có phải thật hay không.”
Bình luận truyện