Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 24: Khiêm tốn thật thà vạn kiếp sang



Trời ơi, Triệu Đình Đình muốn hét lên thật to, cô biết gia tộc họ Sở này có công ty đã trường thọ hàng bao thập kỷ, con người ở đây cũng không ít, đều là nhân tài, không những xinh đẹp lại giỏi giang. Khi thấy Sở Minh Thành bế cô lên như này ắt hẳn trong mắt những cô gái kia cô cũng trở thành kẻ thù, mối lo của cô lại tăng gấp gội rồi, thật tức chết.

Nhưng miệng còn chưa mở cô đã bị Sở Minh Thành nhìn lạnh một cái như cảnh cáo, ẩn chứa bên trong đôi mắt là sự nguy hiểm đáng sợ, đôi mắt như biết nói vậy, trong não cô cứ ong ong phản lại lời nói của Sở Minh Thành ban nãy, có lẽ nào hắn ta đang cảnh cáo nếu hét lên hắn sẽ bán cô vào hộp đêm như cô gái đáng thương vừa rồi không? Đời con gái của cô khác nào càng bị thêm hủy hoại, mới nghĩ tới cô liền nhắm chặt mắt mím chặt môi không dám động đậy.

“Còn chưa chịu xuống?” Tiếng nói khàn đặc của Sở Minh Thành bất chợt làm Triệu Đình Đình mở to đôi mắt, đôi mắt đen láy trong vắt như hồ nước tô điểm cho cả khuôn mặt, quả là đôi mắt có hồn.

Cô nhìn trước mặt liền thấy một chiếc gương lớn, bên dưới là bồn rửa tay, đoán chắc đây chính là nhà vệ sinh công ty hắn rồi. Triệu Đình Đình hắng giọng chút rồi đứng xuống, cô nhìn bồn rửa tay rồi đưa tay về phía trước toan xả nước lên vết bỏng.

Rào rào.

Tiếng nước xả ra, dưới vòi nước là bốn bàn tay ướt đẫm, cô ngạc nhiên nhìn lên, Sở Minh Thành lại đích thân rửa tay cho cô sao? Hắn bị sao vậy? Thật khiến cô khó chịu quá đi mất, có cảm giác cô và hắn ngày một thân mật dù cô chưa từng muốn, cô không hề thích động tay chân vào hắn dù một chút.

Sở Minh Thành hơi nheo mày nhìn xuống bàn tay ửng đỏ của cô, gương mặt rõ ràng là đang khó chịu. Bàn tay này vốn xinh đẹp như thế mà giờ thành ra đáng thương như vậy, có chút không hài lòng, Triệu Đình Đình quá hiền từ mặc để cho đám phụ nữ thối tha kia bắt nạt, cô đúng là chưa trưởng thành dù một lần.

Rửa xong anh để cô tự hong tay cho khô, bản thân anh từ từ lột ra chiếc áo vest của mình, hương thơm nam tính lại phảng phất, không quên đi hương thuốc lá nhàn nhạt. Anh từ từ tháo nút áo của Triệu Đình Đình với gương mặt tỉnh bơ.

“Anh làm cái gì vậy?” Triệu Đình Đình giật nảy mình đưa tay lên che ngực.

Thấy cô lại bày ra vẻ mặt xấu đó Sở Minh Thành trừng mắt cảnh cáo, toàn thân bùng ra bá khí vô cùng lớn.

“Thay chiếc áo đó ra, mặc tạm cái này.” Anh đưa lên chiếc áo vest của mình, thần sắc lạnh lùng vô cảm như ra lệnh cho cô.

Cô nhìn chăm chăm vào chiếc áo trên tay Sở Minh Thành, sau đó lại nhìn lên gương mặt hắn, hắn tốt vậy ư? Có mà nhân cơ hội muốn sàm sỡ cô thì có, tên này vốn là con sói già vô cùng biến thái, một con lợn động dục!

Triệu Đình Đình nhăn mặt giựt chiếc áo từ tay Sở Minh Thành, cô quay lưng đi nói giọng dứt khoát. “Anh đi ra ngoài, tôi tự thay.”

Một lúc sau không nghe thấy tiếng động, Triệu Đình Đình quay lại cô đã không thấy ai, Sở Minh Thành thật sự ra ngoài rồi? Hay nói cách khác hắn đang làm như vốn không muốn đả động gì đến cô, hoặc nói cách khác là có cho cũng chẳng thèm!

Đúng là con người cao ngạo đáng ghét, cô quyết định sau này dù có chết cũng sẽ hận hắn!

Thay chiếc áo xong cô tự ngắm nhìn mình trong gương, mặt ngắn lại không một tia cảm xúc, khóe môi giật giật không nhận ra mình. Cô mặc chiếc áo này vào như thể chui vào chiếc thùng phi vậy, to lớn đến nỗi cô nghĩ mình đang vác một cân đá trên người, Sở Minh Thành thật sự mặc vừa những chiếc áo này ư? Hắn ta đúng không phải con người, nhưng có điều không thể phủ nhận rằng...mùi hương trên áo Sở Minh Thành...dễ chịu thật, cô thích mùi này.

“Mày đúng là điên rồi Đình Đình!” Cô ngớ người ra tự đưa hai tay lên vỗ vào má mình lấy lại tỉnh táo, sau đó cúi xuống vòi vã một dòng nước lạnh vào mặt.

Khi ra khỏi phòng vệ sinh cô mới nhận ra mình đang trong văn phòng làm việc của Sở Minh Thành, thảo nào đến phòng vệ sinh cô cũng thấy sang trọng và sạch sẽ như vậy, chỉ một mùi hương là bạc hà chứ không hề có mùi khó chịu nào, không giống với những nơi khác.

Sở Minh Thành đang ngồi trên ghế trước bàn máy tính, dáng vẻ làm việc rất chú tâm, thần thái tự tại lại điềm tĩnh không hề tỏ ra áp lực, tay cầm quyển tài liệu xem xét, tay còn lại gõ gõ lên bàn đầy khí chất, nhìn anh lúc làm việc thật tri thức, đúng với cái danh xuất sắc mà dân chúng đặt ra.

Phải mất đến chục giây cô mới thôi mơ tưởng, Sở Minh Thành nhìn cô chằm chằm rồi ngoắc tay ra hiệu cô đi tới, gương mặt hắn có vẻ đang rất hứng thú, nhìn bộ dạng cô bây giờ dường như giúp hắn giải tỏa được phần nào tức giận.

Cô như bị một cánh tay có sức hút kéo đi, đôi chân vô thức đi về phía Sở Minh Thành một cách ngoan ngoãn.

“Còn đau không?” Anh nhìn xuống bàn tay cô, giọng nói vẫn như người lạ nói với người lạ, nhưng lại tự nhiên như người thân với người thân.

“Không.” Cô thản nhiên đáp trả, cô không cần hắn quan tâm, mặc dù vẫn còn hơi đau chút.

Anh nhíu chặt mi tâm, đồng thời hỏi lại. “Đỡ đau rồi à?”

“Không đỡ.” Cô hất mặt.

Hết đau, nhưng lại chưa đỡ đau? Sở Minh Thành mặt đen nhìn cô như nhìn sinh vật lạ, sau đó hơi cong khóe miệng lên nụ cười giảo hoạt. “Khiêm tốn quá sẽ không tốt, cô Triệu nhé.”

Gọi cô là cô Triệu ư? Nghe như không quen biết gì nhau vậy, Triệu Đình Đình đột nhiên cảm thấy phẫn nộ nhưng không dám thể hiện ra ngoài.

“Tôi còn chút việc. Chỗ kia dành cho cô.” Anh chỉ tay về phía đối diện, một loạt các hộp bánh cao cấp được xếp đầy mặt bàn, chúng được trang trí tỉ mỉ với hoa quả khiến cô dán chặt mắt vào chúng, cả người bồn chồn như muốn lao đến thật nhanh.

Thấy cô còn lưỡng lự, Sở Minh Thành hơi lắc đầu ngán ngẩm, anh bây giờ không khác nào nuôi một đứa trẻ, Triệu Đình Đình không khác Hựu Hựu là bao.

“Không phụ lòng ngài Sở nữa, đều là những món đắt tiền, bỏ đi thì phí. Xin mạn phép!” Triệu Đình phân vân mãi, cuối cùng vì chiếc bụng đói cô liền vứt hết liêm sỉ chạy đến chiếc ghế đó thật nhanh rồi ngồi xuống, hai tay áp lên mặt tỏ vẻ sung sướng cùng thỏa mãn, cuộc sống của người giàu là đây sao? Sang chảnh chết mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện