Sớm Tối Say Cùng Rượu Với Thơ

Chương 2: Lão sư



Lúc này Đông Phương Thần Khê nâng cằm ngồi ở ngự hoa viên, ngắm trời đất.

Hắn cố gắng tự hỏi việc xảy ra với mình có phải là thực hay không, bất quá người ở bên ngoài nhìn một nhi đồng làm động tác này quả thực là buồn cười đến cực điểm.

Đúng vậy, hắn đã muốn chín tuổi, chân chính mà nói thì hắn đã muốn hai mươi sáu tuổi, hắn hiện tại có cuộc sống hoàn mỹ, hắn ở trong hoàng cung mỗi người đều sủng ái tiểu hoàng tử, bị phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, bị hoàng huynh sủng ái, bị các đại thần sủng ái, này không phải là cuộc sống mỹ mãn mà hắn hy vọng sao? Nguyên lai chính mình kiếp trước không có cuộc sống hạnh phúc, lại chính nơi này hắn đả có được, quả là cầu được ước thấy a.

Quá khứ của kiếp trước giờ đã cách xa, cái quá khứ thời hiện đại lạnh lẽo như băng, giống như phụ thân hắn.

Phụ thân. Nghĩ cái từ này, Đông Phương Thần Khê khẽ cười cười, đã không nhớ nổi diện mạo của hắn mà, trong đầu chỉ hiện lên diện mạo Đông Phương Hạo kia, cái khí thế uy nghiêm mà khuôn mặt lại hiền lành, hắn là Đông Phương Thần Khê, không phải Liên Khê, phụ thân của hắn cũng chỉ có một mình Đông Phương Hạo. Chỉ có Đông Phương Hạo cho hắn một gia đình hạnh phúc, cho hắn muốn cuộc sống, cho hắn khao khát được yêu thương.

“Thần Khê, Thần Khê.” Một thanh âm đánh gảy suy nghĩ Đông Phương Thần Khê.

Đông Phương Thần Khê ngẩng đầu lên, huynh trưởng hắn, thái tử Đông Phương Ưu đang đứng ở trước mặt của hắn.

“Có việc gì?” Đông Phương Thần Khê nhìn hoàng huynh hắn, tuy rằng mới mười bốn tuổi, nhưng là đã rất có tư thế làm hoàng đế, hài tử hoàng tộc quả nhiên đều trưởng thành sớm a.

“Ân, phụ hoàng kêu ngươi đi ngự thư phòng một chuyến, hắn có chuyện tìm ngươi.”

“Nga, đã biết.” Đông Phương Thần Khê theo ghế thượng đứng lên, vỗ vỗ y phục trên người, theo hoàng huynh hắn hướng ngự thư phòng đi đến.

“Thần Khê vừa mới suy nghĩ cái gì?” Đông Phương Ưu hỏi Đông Phương Thần Khê bên cạnh.

“Không có gì a.” Chẳng lẽ nói hắn lo lắng chuyện kiếp trước? Hắn sợ hoàng huynh hắn lập tức đi tìm ngự y.

Đông Phương Ưu ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thần Khê, tiểu hài tử chín tuổi phấn điêu ngọc mài lại [cảm giác, cảm thấy] có một loại tinh thần vượt qua trần thế, tựa như vừa rồi hắn ngồi ở thạch bàn mà nâng cằm mà suy nghĩ, biểu cảm đó không nên xuất hiện ở một hài nhi chín tuổi, thật giống như là một cao nhân ngoại thế. (em ấy sắp thành phật rùi)

Nghĩ vậy Đông Phương Ưu vẫy vẫy đầu, tưởng cái gì chứ, mặc kệ như thế nào, Thần Khê vẫn là đệ đệ hắn, mặc kệ như thế nào hắn sẽ yêu thương, bảo hộ đệ đệ.

Rất nhanh, hai người đi tới ngự thư phòng.

Đang mải miết lo quốc sự Đông Phương Hạo, thấy hai đứa con trai bật người buông bản tấu chương trong tay ra.

“Ưu nhi, Thần Khê, các ngươi đến đây a.”

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Ân, đến, Thần Khê, đến nơi đây tọa.” Đông Phương Hạo chỉ chỉ chỗ bên cạnh hắn.

Đông Phương Thần Khê ai ya đi lại ngồi, Đông Phương Hạo thừa cơ xoa bóp gương mặt phấn nộn của hắn, quả nhiên lập tức thấy được Đông Phương Thần Khê bộ dáng cau mày, ha ha, hắn chính là thích xem bộ dáng đứa con trai này giận mà không dám nói gì, Thần Khê quá ít lời nói, diễn cảm cũng không có cái gì biến hóa, làm cho hắn cảm thấy được thật sự không thú vị, chỉ phải biến đổi phương pháp chọc hắn.

“Phụ hoàng, có chuyện gì?”

“Đúng rồi, trẫm cho ngươi tìm lão sư.”

“Phụ hoàng, thái phó không phải Trương đại nhân sao?” Đứng ở một bên Đông Phương Ưu nói.

“Đó là thái phó của ngươi, dạy ngươi học tập đế vương chi học, Thần Khê lại không cần làm hoàng đế, nên tìm một lão sư khác.”

“Người kia phụ hoàng tìm là ai?”

“Nghe nói gần đây cháu trai sở Thừa tướng học nghệ trở về, trẫm muốn hắn làm lão sư của Thần Khê.”

“Nếu nhi thần không có nhớ lầm, cháu trai sở Thừa tướng năm nay hẳn là chỉ có mười tám tuổi, cái này tuổi còn rất trẻ chứ.”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thần Khê sẽ thích cái loại cổ lão sao?”

“Chính là tuổi còn rất trẻ sẽ không đủ năng lực, như thế nào mà dạy Thần Khê?”

“Làm sao ngươi biết người ta sẽ không có năng lực?”

“Ngươi lại làm sao biết hắn có năng lực?”

Đông Phương Thần Khê nhìn thấy trước mắt hắn hai phụ tử cãi nhau túi bụi, bất đắc dĩ thở dài, chỉ cần là gặp phải chuyện của hắn, hai người liền xảy ra sự tình này, hoàn toàn xem nhẹ đương sự là hắn.

“Phụ hoàng, phụ hoàng.” Thần Khê túm túm góc áo long bào Đông Phương Hạo.

“Ân? Thần Khê có ý kiến?” Đông Phương Hạo cuối cùng nhớ rõ hắn mới là trung tâm mọi vấn đề.

“Có lẽ, nên nghe một chút – ý kiến củaThần Khê.” Đông Phương Ưu theo nói.

“Cái kia, cháu trai sở Thừa tướng là ai?” Hắn nhớ rõ cái lão Thừa tướng, lão thích trêu chọc hắn, bất quá thật ra lão có học thức rất uyên bác.

“Hắn gọi Sở Ninh Du, bởi vì sinh hạ vào thời điểm thân thể không tốt đã bị đưa đến trên núi học tập, hiện tại hạ sơn.”

“Cái gì?” Nghe được lời nói Đông Phương Hạo, Đông Phương Ưu kêu lên,“Ngươi muốn gọi một người sống trên núi làm lão sư Thần Khê!”

“Cái gì người sống trên núi, người ta chính là đối với học vấn thực tinh thông à, nếu không phải tự mình khảo sát qua ta sẽ yên tâm cho hắn làm lão sư Thần Khê sao?” Đông Phương Hạo giận trừng mắt với Đông Phương Ưu.

Tự động xem nhẹ hiện trường đầy mùi thuốc súng, Đông Phương Thần Khê đối với lão sư này cảm thấy hứng thú.

“Hắn có những năng lực gì?”

“Đối với cầm kỳ thư họa đều thực tinh thông, hơn nữa đối kiếm thuật cùng y thuật phi thường tinh thông.”

“Kiếm thuật? Y thuật?” Đông Phương Thần Khê ngạc nhiên nhìn Đông Phương Hạo, đối với cái này hắn thực cảm thấy hứng thú, bởi vì kiếp trước luôn không duyên cớ mà sinh bệnh, đối với kiếp trước như thế khiến hắn đối với thuốc Đông y chẳng hạn đều thực cảm thấy hứng thú, còn có kiếm thuật, đối với loại sự tình này hắn đều hiểu theo một lẽ, cổ nhân thường dùng kiếm, để làm kế sinh nhai, hành tẩu giang hồ.

Chứng kiến Đông Phương Thần Khê diễn cảm cao hứng, Đông Phương Hạo cũng vui vẻ đứng lên,“Đối với hắn ta, ta đều tự mình kiểm tra qua, không hổ là anh hùng xuất thiếu niên a. Thần Khê thấy như thế nào?”

“Ta đây khi nào thì có thể thấy hắn?”

“Thần Khê có ý muốn gặp, ngày mai liền gặp hắn.” Nói xong, còn phải ý nhìn một chút vẻ mặt bực mình không cam lòng của Đông Phương Ưu.

“Hừ! Chỉ sợ là một gối thêu hoa.” Đông Phương Ưu bĩu môi,“Ta còn có việc, đi trước.”

“Hắn chỉ có thái độ này thôi!” Đông Phương Hạo thở phì phì nhìn chằm chằm bóng lưng Đông Phương Ưu đã đi xa.

Đông Phương Thần Khê hơi hơi cười cười, thật sự một chút cũng không giống cử chỉ nhà đế vương, chính lại làm cho hắn cảm giác thực ấm áp, rất có cảm giác gia đình.

“Thần Khê, cháu trai sở Thừa tướng danh gọi Sở Ninh Du, là một người dịu dàng giống như ngọc đồng, tin tưởng Thần Khê nhất định sẽ thích hắn.”

“Phụ hoàng vì cái gì không để cho ta tìm cái cổ lão?”

Nhìn thấy Đông Phương Thần Khê trên mặt diễn cảm nghi vấn, Đông Phương Hạo đem Thần Khê kéo vào trong lòng,“Bởi vì, con ta, là không thích hợp, học vấn của ngươi hẳn là sẽ không thua kém so với những người kia.”

Nghe thế Đông Phương Thần Khê có chút khẩn trương, chẳng lẽ hắn biết, rõ ràng hắn không biểu lộ ra bất cứ hành vi nào không phù hợp tuổi tác, mấy năm nay hắn cũng chỉ ở tàng thư các đọc sách, theo lý thuyết phụ hoàng sẽ không phát hiện a.

“Con ta, ta còn không biết sao? Thậm chí ngay cả Ưu nhi học đế vương chi học ngươi cũng biết một ít, đúng không?”

Đông Phương Thần Khê nhìn thấy nụ cười gian trá của Đông Phương Hạo, không nói lời nào, cái gọi là đế vương chi học, kỳ thật ở kiếp trước Liên Thần thỉnh lão sư dạy hắn không ít, thương trường như chiến trường, tự nhiên ở nơi nào đều áp dụng. Hắn chỉ biết, có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế không phải chuyện đùa.

“Cho nên, mới khiến cho ngươi học mặt khác của tri thức, mặc kệ như thế nào ta đều hy vọng con ta vui vẻ.”

Đông Phương Thần Khê có chút cảm động nhìn phụ hoàng hắn.

Chứng kiến Đông Phương Thần Khê trong mắt cảm động, Đông Phương Hạo cười hì hì nói,“Nếu Thần Khê như vậy cảm động, khiến cho phụ hoàng thân một chút đi.”

Vì thế, ngự thư phòng thị vệ, cung nhân đều nghe được trong ngự thư phòng tiểu hoàng tử phát ra tiếng kêu thảm thiết:

“A!! Ngươi lộng mặt ta đều là nước miếng!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện