Sơn Hà Biểu Lý
Quyển 1 - Chương 24
Trong rất nhiều câu lạc bộ đều có cả đàn ngựa với các vầng hào quang như ngựa đua, ngựa thuần chủng, dắt ra mua đi bán lại, thậm chí có thể đổi được cả căn nhà. Nhưng nếu để đám quý ông quý bà trong loài ngựa ấy chung chỗ với con bạch mã này, chắc cũng chỉ có thể so mặt con nào dài hơn thôi.
Đây là con ngựa tốt nhất mà đời này Chử Hoàn từng gặp.
Động vật ăn cỏ đơn thương độc mã xuyên qua sương mù và quái vật, sợ hãi là điều hiển nhiên khỏi cần nói. Chử Hoàn cảm thấy, bản năng sinh vật không phải dễ khắc chế, song dù sợ hãi, từ đầu đến cuối nó chưa hề hoảng loạn, nó tuyệt đối không chịu dễ dàng hoảng sợ, luôn luôn duy trì cảnh giác, cẩn thận nghe theo chỉ lệnh của người trên lưng, đồng thời cũng đang dùng cách của mình để cố gắng tìm kiếm lối thoát.
Nhưng ngẫm lại cũng phải thôi, người như Nam Sơn đã đem tặng thì tất nhiên phải là thứ tốt nhất rồi.
Bạch mã vùng thoát khỏi quái vật dở rắn dở thằn lằn dưới nước, phóng đi thêm một đoạn, Chử Hoàn liền nghe thấy sâu trong màn sương mù dày đặc truyền đến tiếng gầm gừ thấp thoáng.
Sương mù trước mắt khiến anh cầm lòng không được nhớ tới các loại ô nhiễm hóa chất trong phim kinh dị, và xuất phát từ thường thức khoa học, cách giải thích duy nhất Chử Hoàn có thể chấp nhận, chính là đám quái vật này đều đã do ô nhiễm hoặc phóng xạ mà trở thành loài biến dị.
Nếu vậy, quái vật thì không hề gì, nhưng Sư Cọ Mốc hít nhiều sương mù liệu có vấn đề gì không?
“Có sợ không?” Chử Hoàn nhẹ giọng hỏi.
Sư Cọ Mốc và con rắn nhỏ liếc nhìn nhau, liền dẹp luôn bộ dáng run bần bật rúc vào nhau vừa nãy, đồng thời ưỡn ngực lên.
Chử Hoàn thở dài: “Ôi cái lũ oắt con…”
Trên thế giới này, chắc cũng chỉ có lũ con nít chẳng hiểu cái đếch gì, khi đối mặt với nguy hiểm khó lường, mới có thể khoác lác ưỡn ngực ngẩng đầu để tỏ vẻ không hề e ngại chi.
Dù sao thì cũng chẳng có ai trông chờ chúng thật sự gánh vác được trách nhiệm gì.
Chử Hoàn: “Hiện giờ thì chú đã hiểu, tại sao bà chị Nụ Hoa kia cứ thích đánh cháu làm vui.”
Bước chân bạch mã hơi chần chừ, trong lòng Chử Hoàn cũng vậy.
Một người một ngựa kinh nghiệm khá phong phú đều đã phán đoán ra, phương hướng tiếng gầm truyền đến rất có thể chính là dân tộc Ly Y ở bờ bên kia, hiện giờ cả nhà Sư Cọ Mốc đều ở đằng đó… À, Nam Sơn cũng vậy.
Vừa nghĩ đến Nam Sơn, trong lòng Chử Hoàn không khỏi hơi lo lắng. Anh cảm thấy mình không cần thiết gặp lại Nam Sơn, chỉ là tốt xấu gì cũng có vài ba câu, cho anh biết Nam Sơn vẫn ổn là được rồi.
Nỗi lo lắng trong lòng như lửa rừng lan mãi không tắt, bởi vậy Chử Hoàn hiếm khi chần chừ.
Lửa rừng đốt ngực anh nhưng không đốt được đầu óc, ngừng một thoáng, Chử Hoàn lại vòng đầu ngựa: “Không, chúng ta nên về bờ bên kia trước.”
Bạch mã hiểu ý, nhưng Sư Cọ Mốc và rắn nhỏ đối với sự thay đổi thất thường của người lớn lại mù mờ không rõ – Anh trấn áp Sư Cọ Mốc gào khóc đòi dẫn chúng về tộc, sao giờ đột nhiên vòng lại?
Bạch mã đuổi theo dòng nước, chạy về hướng ban đầu.
Nam Sơn dù sao cũng là một tộc trưởng, là người trưởng thành, nhưng Sư Cọ Mốc thì khác, chút kỹ năng của thằng nhóc đáng ghét này đều ở leo cây và gây chuyện, Chử Hoàn không thể dẫn nó xông đến nguy hiểm khó lường.
Anh quyết định bằng tốc độ nhanh nhất, đưa Sư Cọ Mốc đi gửi tạm người dân trên ngọn núi dọc đường, sau đó lại tự mình qua sông đến chỗ dân tộc Ly Y tụ cư.
“Lần này tốt nhất là chúng ta đừng lạc đường.” Chử Hoàn bất giác đổi thành tiếng Hán, thấp giọng nói, “Tốt nhất là mình đến kịp.”
Nếu không lỡ như bên kia xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ anh phải chịu trách nhiệm nuôi thằng lỏi đáng ghét này?
Chử Hoàn cúi đầu nhìn Sư Cọ Mốc một cái, trong lòng buồn khổ nghĩ thầm: “Thế mình nên tuẫn tình theo mỹ nam kia cho rồi.”
Tiếc thay, kế hoạch thủy chung không theo kịp biến hóa, sở dĩ “hiện thực” được gọi là “hiện thực”, chính bởi vì nó vĩnh viễn một trời một vực với tưởng tượng.
Bạch mã vốn chạy rất nhanh bất ngờ đá hậu, đau đớn hí lên một tiếng, chân trước khuỵu xuống, bước chân lập tức rối loạn, cơ hồ sẽ ngã nhào, song chắc là nhớ mình còn đang chở người, nên sau khi liên tục lảo đảo, nó rốt cuộc vẫn liều mạng đứng lại.
Chử Hoàn thấy rõ ràng đùi ngựa bị cái gì đó cào một đường, vệt máu nhỏ chảy xuống sông.
Sư Cọ Mốc tròn mắt nhìn, nói một từ mà Chử Hoàn chưa nghe bao giờ, Chử Hoàn bịt miệng nó lại.
“Suỵt…” Chử Hoàn nhìn chằm chằm vết thương trên đùi ngựa, tập trung toàn bộ tinh lực lên tai.
Thời điểm thế này, anh vô cùng hi vọng tay mình không nhanh như vậy, nộp súng đừng tích cực đến thế.
Một bóng đen nhanh đến khó tin đột nhiên vọt lên mặt nước, bạch mã theo bản năng muốn lui bước, bị Chử Hoàn ghì dây cương ghìm lại tại chỗ.
Ngay sau đó, bóng đen đâm vào lưỡi lê của Chử Hoàn, tiếng kim loại ma sát chói tai như cứa trên thủy tinh vang lên sâu trong màn sương, khiến người ta tự nhiên sởn gai ốc.
Va chạm xảy ra trong nháy mắt, vừa đụng đến thì Chử Hoàn đã biết sức mạnh song phương chênh lệch, liền một tay tóm Sư Cọ Mốc, nằm ngửa ra sau, lưng cơ hồ cong thành hình cầu vòm, nếu không phải kỹ xảo giảm lực trong lúc vội vã rất giỏi, Chử Hoàn hoài nghi va chạm bất thình lình sẽ làm gãy cả lưỡi lê lẫn tay anh.
Chử Hoàn đã thấy rõ kẻ lao tới chính là tiểu quái vật đêm ấy xâm nhập chỗ anh ở, bị Nam Sơn vặn gãy cổ.
Toàn thân nó đều là mai cứng và lông như kim thép tua tủa xen nhau, chỉ mỗi cổ có một chỗ thịt mềm. Nếu lúc ấy anh không cao tuổi mờ mắt, thì Chử Hoàn nhớ rõ, Nam Sơn dùng năm ngón tay bóp gáy quái vật trước, sau đó nhờ sức mạnh khi cơ thể xoay tròn, vặn một phát gãy cổ nó.
Chử Hoàn: “Ôm chặt chú!”
Sư Cọ Mốc lập tức rúc đầu vào lòng mà ôm chặt lấy anh, Chử Hoàn rảnh được một tay, chuẩn xác nắm cổ quái vật ngay trong nháy mắt nó đè lên đỉnh đầu.
Anh dùng năm ngón tay bóp mạnh một phát, trong tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi của quái vật, quẳng nó từ giữa không trung xuống nước, chớp mắt khi quái vật rơi xuống, Chử Hoàn giơ thẳng lưỡi lê, đâm cái “phập” vào thịt nó.
Từng vệt máu tròn loang ra như pháo hoa nở rộ lóa mắt, quái vật hấp hối rít lên chói tai, há miệng muốn cắn Chử Hoàn, Chử Hoàn cảm thấy một dòng khí quỷ dị, đột nhiên nhớ đến then cửa tự động đẩy ra đêm đó, chưa kịp nghĩ kỹ thì thân thể đã hành động trước một bước – anh xoay người, dùng tay và vai trái chặn cổ mình với đứa trẻ trong lòng.
Cánh tay anh chợt đau buốt như bị một cây kim dài đâm xuyên, nhưng quần áo hoàn toàn không rách. Chử Hoàn dùng lưỡi lê xoay chém lung tung, song chẳng chạm đến cái gì.
Tưởng như là kim ngưng tụ từ không khí vậy.
Trong vài giây, Chử Hoàn nhìn con quái vật đã chết ngắc và chiếc áo khoác lành nguyên, hoài nghi mình lại xuất hiện ảo giác không hề logic.
Nhưng con rắn quấn trên người Sư Cọ Mốc lại đột nhiên ngóc dậy nhìn cánh tay anh, có vẻ hết sức căng thẳng.
Ngay sau đó, chỗ mới đau đớn bắt đầu vừa lạnh vừa tê, cảm giác tê dại ấy nhanh chóng lan ra từ cánh tay trái. Chử Hoàn chợt thấy không ổn, lập tức xắn tay áo lên, nhìn thấy trên tay mình quả nhiên có một chỗ bị đâm, không chảy bao nhiêu máu, nhưng vết thương đã biến thành màu tím bầm.
Rốt cuộc là vết thương gì, do đâu mà có, cho đến giờ phút này Chử Hoàn vẫn hoàn toàn không thể hiểu nổi, anh sống từng ấy năm, quả thật chưa bao giờ nghe chuyện như vậy, nhưng trước mắt không phải thời điểm để khảo chứng. Anh quyết đoán kịp thời, tay kẹp cán lưỡi lê, tạm thời ngăn máu lưu thông, sau đó rút con dao Nam Sơn tặng, khoét vết thương ra, máu đen thoáng cái trào lên. Nặn xong rồi Chử Hoàn lại dùng miệng hút không ít, đến khi máu chảy biến thành màu đỏ mới thôi.
Chử Hoàn thật sự không mang theo đồ đạc gì khác ngoài một ống trúc đựng rượu Nam Sơn tặng cho, trước mắt anh đành phải chạy chữa bừa, gỡ ống trúc súc miệng, sau đó đổ hết xuống vết thương.
Chử Hoàn không lạ gì cảm giác khi cồn trực tiếp xối lên vết thương.
Đau, đau rát, nhưng tuyệt đối không phải đau như thế này – Đó quả thật là đập vào cốt tủy, trực tiếp đâm vào đầu anh, buốt xương nhói tim, giống hệt cảm giác khi Nam Sơn bôi thuốc cho anh lúc ở trong nhà khách của thị trấn.
Trong ống trúc này chính là rượu thuốc.
Rượu thuốc rốt cuộc có thể uống bừa không, gặp độc tố liệu có sinh ra phản ứng hóa học chết người hơn không? Chử Hoàn đã chẳng còn tâm trạng để sầu lo, anh đau đến vã mồ hôi lạnh, rồi trong sương mù mát rượi, chúng lại nhanh chóng bị gió thổi khô, thảm hại khỏi cần nói.
Tiếng nước chảy ngày càng xiết, bạch mã chần chừ tại chỗ giây lát, đột nhiên tự chủ trương quay đầu lại, lao ngược dòng về hướng tộc Ly Y ở bờ bên kia. Chử Hoàn hơi lảo đảo, nhưng anh không hề ngăn cản.
Đôi lúc bản năng tránh hại tìm lợi của động vật còn nhạy bén hơn con người, nhất định là phía trước có thứ khiến nó cảm thấy đáng sợ.
Đúng là nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm, chính lúc này, Chử Hoàn nghe thấy tiếng nước phía sau bỗng nhiên hung mãnh hơn, quay đầu lại thấy ba bốn con quái vật mai đen lông cứng tua tủa như ban nãy đang đuổi theo.
Đằng xa vẳng đến tiếng ầm ầm như sấm rền, đồng thời, dòng khí quỷ dị lại truyền đến.
Chử Hoàn không nhìn thấy, không nghe thấy, không phân biệt được, chỉ có thể nhờ vào chút trực giác khi đi bên rìa sinh tử để lao về phía trước. Có tiếng vải bị xé rách vang lên, áo khoác của Chử Hoàn bị thủng một lỗ ở đằng sau, cắt dài đến tận cổ áo.
Tay trái dường như vẫn còn sót chất độc, nửa người bên trái bắt đầu lạnh ngắt tê cứng.
Bán thân bất toại ngay vào lúc mấu chốt này tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Ngay sau đó, dòng khí thứ hai, thứ ba nối gót tới, Chử Hoàn hiểm hóc tránh thoát hai lần, đến lần thứ ba, cái con đen sì kia đã đuổi tới, giơ móng vuốt sắc bén chộp thẳng vào mặt anh.
Chử Hoàn đá vào ngực nó một phát, quái vật đau đớn bay ra, đột nhiên há miệng, lộ ra cổ họng đen thui sau hàm răng.
Ơ đù, lại là chiêu này!
Lần này Chử Hoàn đã không thể tránh né, bởi vì góc độ quá xảo quyệt, anh mà né thì luồng khí vô hình kia sẽ bắn vào người Sư Cọ Mốc.
Nhưng đánh thêm chút nữa, Chử Hoàn không biết liệu mình có biến thành một cương thi vẫn còn thở được hay không… Hoặc là cảm giác tê liệt truyền vào tim phổi, đến lúc đó anh sẽ là cương thi không biết thở luôn.
Trong tích tắc, anh đành phải vừa bảo vệ Sư Cọ Mốc, vừa trầy trật giơ dao lên cản.
Chuyện đáng ngạc nhiên đã xảy ra. Chử Hoàn đâm được một nửa, lại có cảm giác như “mình đã chém trúng cái gì”, tay cầm dao đột nhiên siết chặt, ra sức chém xuống, trong hư không vang lên một tiếng sắc bén, như “không khí” bị bổ làm đôi, một đoạn sượt vai Chử Hoàn, đoạn còn lại thì đập vào mặt quái vật, cho nó một cái tát dứt khoát lưu loát, nửa khuôn mặt bị rạch sâu hoắm.
Đây là, là… con dao có thể chém được gió.
Nhưng không đợi Chử Hoàn kịp định thần lại từ nhận thức “mình cầm thần khí trong tay”, bạch mã chợt nhảy vọt qua thi thể cá sấu như biến dị dưới nước – họ hiển nhiên lại về đến nơi ban nãy, và hai con “cá sấu biến dị” đã bị cắt đuôi lại bọc đánh từ hai bên.
Chử Hoàn thậm chí chẳng có thời gian nổi cáu để lôi mẹ nó ra chửi, đành phải kéo lê cơ thể bán thân bất toại nghênh chiến một lần nữa.
Bạch mã hí lên một tiếng, dũng cảm lao qua giữa hai quái vật, Chử Hoàn chém đứt mõm một con quái vật xông ra bằng tốc độ khó lòng thấy rõ, bất chấp chấn động não do tiếng kêu của nó mang đến, bởi vì con khác đã hất cái đầu khổng lồ, lao về phía anh.
Chử Hoàn định liều bỏ nốt cánh tay phải còn sót lại, cầm dao đón đỡ.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra đúng vào lúc này.
Dường như trong sương trắng đột nhiên truyền đến chấn động kỳ lạ, dao của Chử Hoàn xuyên qua người quái vật, mà quái vật thì xuyên qua người anh… giống như nó chỉ là một hình ảnh 3D chân thật lạ thường.
Hoặc là… quỷ ảnh.
Quái thú khổng lồ rơi xuống nước, một chút bọt nước cũng không bắn lên, mà mấy tiểu quái vật bám riết phía sau dường như cũng tan biến vào không khí.
Tình hình này là sao?
Người và động vật chạy một mạch như điên nhất tề dừng lại trong sự nghi hoặc và bất an vô vàn, con rắn nhỏ đột nhiên trườn khỏi người Sư Cọ Mốc, Chử Hoàn không tóm được, nó lao đầu xuống nước, thoắt cái đã mất dạng.
Tiếng gầm gừ đằng xa bất giác đã biến mất.
Mãi đến lúc này Chử Hoàn mới phát hiện, hình như nước ở đây cạn hơn ban nãy rất nhiều.
Thế có nghĩa là… họ sắp lên bờ rồi?
Hết thảy như một giấc mộng, nhưng mồ hôi lạnh trên người còn đó, ống tay áo ướt sũng máu vẫn y nguyên, cảm giác tê cứng ở nửa người bên trái cũng còn đây. Hai mươi phút sau, khi Chử Hoàn đã bắt đầu hơi khó thở, thì vó ngựa đụng phải bờ.
Tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, tai cũng dần dần không còn nghe rõ. Chử Hoàn cảm thấy mình nên lạc quan hơn, thí dụ như hi vọng con rắn đột nhiên bỏ chạy kia kỳ thực là đi gọi người… Nhưng xét từ việc nó dẫn đường cũng làm họ bị lạc, anh lại cảm thấy mình chỉ mơ mộng hão huyền thôi.
Quái vật đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, đã triệt để khuấy tung cái đầu kiên trì theo chủ nghĩa duy vật của anh thành một đống hồ, chính Chử Hoàn cũng không rõ mình còn tỉnh táo hay chăng, chỉ có Sư Cọ Mốc thở mạnh cũng không dám mà rúc trong lòng anh.
Bỗng nhiên, Sư Cọ Mốc thò đầu lên, hình như đã nhìn thấy cái gì. Chử Hoàn trong cơn ù tai loáng thoáng nghe thấy nó gọi một tiếng “ba”, lúc này mới chú ý tới tiếng người từ xa dần lại gần.
Chử Hoàn nheo mắt, trong tầm nhìn mơ hồ cố gắng nhận ra Nam Sơn, Tiểu Phương và ba Sư Cọ Mốc.
Con rắn nhỏ quấn trên tay Nam Sơn, quả thật là đi tìm người – nghiệt súc này sau một vạn lần lừa đảo, vậy mà đã hơi hữu dụng rồi.
Mấy người đàn ông dân tộc Ly Y lập tức vây quanh anh, nhao nhao nói gì thì Chử Hoàn đã không còn nghe thấy, anh dùng nốt chút sức lực cuối cùng từ trên ngựa đưa Sư Cọ Mốc cho ba nó.
Mà khi anh theo bản năng tìm kiếm Nam Sơn, mới phát hiện Nam Sơn không biết đã nắm lấy tay trái của mình từ lúc nào – tay trái của anh hoàn toàn không còn cảm giác.
Chử Hoàn vốn định nhờ sức Nam Sơn để xuống ngựa, nhưng vừa mới cử động, đôi chân mắc trên yên ngựa chợt mềm nhũn, thế là ngã dúi đầu xuống.
Đây là con ngựa tốt nhất mà đời này Chử Hoàn từng gặp.
Động vật ăn cỏ đơn thương độc mã xuyên qua sương mù và quái vật, sợ hãi là điều hiển nhiên khỏi cần nói. Chử Hoàn cảm thấy, bản năng sinh vật không phải dễ khắc chế, song dù sợ hãi, từ đầu đến cuối nó chưa hề hoảng loạn, nó tuyệt đối không chịu dễ dàng hoảng sợ, luôn luôn duy trì cảnh giác, cẩn thận nghe theo chỉ lệnh của người trên lưng, đồng thời cũng đang dùng cách của mình để cố gắng tìm kiếm lối thoát.
Nhưng ngẫm lại cũng phải thôi, người như Nam Sơn đã đem tặng thì tất nhiên phải là thứ tốt nhất rồi.
Bạch mã vùng thoát khỏi quái vật dở rắn dở thằn lằn dưới nước, phóng đi thêm một đoạn, Chử Hoàn liền nghe thấy sâu trong màn sương mù dày đặc truyền đến tiếng gầm gừ thấp thoáng.
Sương mù trước mắt khiến anh cầm lòng không được nhớ tới các loại ô nhiễm hóa chất trong phim kinh dị, và xuất phát từ thường thức khoa học, cách giải thích duy nhất Chử Hoàn có thể chấp nhận, chính là đám quái vật này đều đã do ô nhiễm hoặc phóng xạ mà trở thành loài biến dị.
Nếu vậy, quái vật thì không hề gì, nhưng Sư Cọ Mốc hít nhiều sương mù liệu có vấn đề gì không?
“Có sợ không?” Chử Hoàn nhẹ giọng hỏi.
Sư Cọ Mốc và con rắn nhỏ liếc nhìn nhau, liền dẹp luôn bộ dáng run bần bật rúc vào nhau vừa nãy, đồng thời ưỡn ngực lên.
Chử Hoàn thở dài: “Ôi cái lũ oắt con…”
Trên thế giới này, chắc cũng chỉ có lũ con nít chẳng hiểu cái đếch gì, khi đối mặt với nguy hiểm khó lường, mới có thể khoác lác ưỡn ngực ngẩng đầu để tỏ vẻ không hề e ngại chi.
Dù sao thì cũng chẳng có ai trông chờ chúng thật sự gánh vác được trách nhiệm gì.
Chử Hoàn: “Hiện giờ thì chú đã hiểu, tại sao bà chị Nụ Hoa kia cứ thích đánh cháu làm vui.”
Bước chân bạch mã hơi chần chừ, trong lòng Chử Hoàn cũng vậy.
Một người một ngựa kinh nghiệm khá phong phú đều đã phán đoán ra, phương hướng tiếng gầm truyền đến rất có thể chính là dân tộc Ly Y ở bờ bên kia, hiện giờ cả nhà Sư Cọ Mốc đều ở đằng đó… À, Nam Sơn cũng vậy.
Vừa nghĩ đến Nam Sơn, trong lòng Chử Hoàn không khỏi hơi lo lắng. Anh cảm thấy mình không cần thiết gặp lại Nam Sơn, chỉ là tốt xấu gì cũng có vài ba câu, cho anh biết Nam Sơn vẫn ổn là được rồi.
Nỗi lo lắng trong lòng như lửa rừng lan mãi không tắt, bởi vậy Chử Hoàn hiếm khi chần chừ.
Lửa rừng đốt ngực anh nhưng không đốt được đầu óc, ngừng một thoáng, Chử Hoàn lại vòng đầu ngựa: “Không, chúng ta nên về bờ bên kia trước.”
Bạch mã hiểu ý, nhưng Sư Cọ Mốc và rắn nhỏ đối với sự thay đổi thất thường của người lớn lại mù mờ không rõ – Anh trấn áp Sư Cọ Mốc gào khóc đòi dẫn chúng về tộc, sao giờ đột nhiên vòng lại?
Bạch mã đuổi theo dòng nước, chạy về hướng ban đầu.
Nam Sơn dù sao cũng là một tộc trưởng, là người trưởng thành, nhưng Sư Cọ Mốc thì khác, chút kỹ năng của thằng nhóc đáng ghét này đều ở leo cây và gây chuyện, Chử Hoàn không thể dẫn nó xông đến nguy hiểm khó lường.
Anh quyết định bằng tốc độ nhanh nhất, đưa Sư Cọ Mốc đi gửi tạm người dân trên ngọn núi dọc đường, sau đó lại tự mình qua sông đến chỗ dân tộc Ly Y tụ cư.
“Lần này tốt nhất là chúng ta đừng lạc đường.” Chử Hoàn bất giác đổi thành tiếng Hán, thấp giọng nói, “Tốt nhất là mình đến kịp.”
Nếu không lỡ như bên kia xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ anh phải chịu trách nhiệm nuôi thằng lỏi đáng ghét này?
Chử Hoàn cúi đầu nhìn Sư Cọ Mốc một cái, trong lòng buồn khổ nghĩ thầm: “Thế mình nên tuẫn tình theo mỹ nam kia cho rồi.”
Tiếc thay, kế hoạch thủy chung không theo kịp biến hóa, sở dĩ “hiện thực” được gọi là “hiện thực”, chính bởi vì nó vĩnh viễn một trời một vực với tưởng tượng.
Bạch mã vốn chạy rất nhanh bất ngờ đá hậu, đau đớn hí lên một tiếng, chân trước khuỵu xuống, bước chân lập tức rối loạn, cơ hồ sẽ ngã nhào, song chắc là nhớ mình còn đang chở người, nên sau khi liên tục lảo đảo, nó rốt cuộc vẫn liều mạng đứng lại.
Chử Hoàn thấy rõ ràng đùi ngựa bị cái gì đó cào một đường, vệt máu nhỏ chảy xuống sông.
Sư Cọ Mốc tròn mắt nhìn, nói một từ mà Chử Hoàn chưa nghe bao giờ, Chử Hoàn bịt miệng nó lại.
“Suỵt…” Chử Hoàn nhìn chằm chằm vết thương trên đùi ngựa, tập trung toàn bộ tinh lực lên tai.
Thời điểm thế này, anh vô cùng hi vọng tay mình không nhanh như vậy, nộp súng đừng tích cực đến thế.
Một bóng đen nhanh đến khó tin đột nhiên vọt lên mặt nước, bạch mã theo bản năng muốn lui bước, bị Chử Hoàn ghì dây cương ghìm lại tại chỗ.
Ngay sau đó, bóng đen đâm vào lưỡi lê của Chử Hoàn, tiếng kim loại ma sát chói tai như cứa trên thủy tinh vang lên sâu trong màn sương, khiến người ta tự nhiên sởn gai ốc.
Va chạm xảy ra trong nháy mắt, vừa đụng đến thì Chử Hoàn đã biết sức mạnh song phương chênh lệch, liền một tay tóm Sư Cọ Mốc, nằm ngửa ra sau, lưng cơ hồ cong thành hình cầu vòm, nếu không phải kỹ xảo giảm lực trong lúc vội vã rất giỏi, Chử Hoàn hoài nghi va chạm bất thình lình sẽ làm gãy cả lưỡi lê lẫn tay anh.
Chử Hoàn đã thấy rõ kẻ lao tới chính là tiểu quái vật đêm ấy xâm nhập chỗ anh ở, bị Nam Sơn vặn gãy cổ.
Toàn thân nó đều là mai cứng và lông như kim thép tua tủa xen nhau, chỉ mỗi cổ có một chỗ thịt mềm. Nếu lúc ấy anh không cao tuổi mờ mắt, thì Chử Hoàn nhớ rõ, Nam Sơn dùng năm ngón tay bóp gáy quái vật trước, sau đó nhờ sức mạnh khi cơ thể xoay tròn, vặn một phát gãy cổ nó.
Chử Hoàn: “Ôm chặt chú!”
Sư Cọ Mốc lập tức rúc đầu vào lòng mà ôm chặt lấy anh, Chử Hoàn rảnh được một tay, chuẩn xác nắm cổ quái vật ngay trong nháy mắt nó đè lên đỉnh đầu.
Anh dùng năm ngón tay bóp mạnh một phát, trong tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi của quái vật, quẳng nó từ giữa không trung xuống nước, chớp mắt khi quái vật rơi xuống, Chử Hoàn giơ thẳng lưỡi lê, đâm cái “phập” vào thịt nó.
Từng vệt máu tròn loang ra như pháo hoa nở rộ lóa mắt, quái vật hấp hối rít lên chói tai, há miệng muốn cắn Chử Hoàn, Chử Hoàn cảm thấy một dòng khí quỷ dị, đột nhiên nhớ đến then cửa tự động đẩy ra đêm đó, chưa kịp nghĩ kỹ thì thân thể đã hành động trước một bước – anh xoay người, dùng tay và vai trái chặn cổ mình với đứa trẻ trong lòng.
Cánh tay anh chợt đau buốt như bị một cây kim dài đâm xuyên, nhưng quần áo hoàn toàn không rách. Chử Hoàn dùng lưỡi lê xoay chém lung tung, song chẳng chạm đến cái gì.
Tưởng như là kim ngưng tụ từ không khí vậy.
Trong vài giây, Chử Hoàn nhìn con quái vật đã chết ngắc và chiếc áo khoác lành nguyên, hoài nghi mình lại xuất hiện ảo giác không hề logic.
Nhưng con rắn quấn trên người Sư Cọ Mốc lại đột nhiên ngóc dậy nhìn cánh tay anh, có vẻ hết sức căng thẳng.
Ngay sau đó, chỗ mới đau đớn bắt đầu vừa lạnh vừa tê, cảm giác tê dại ấy nhanh chóng lan ra từ cánh tay trái. Chử Hoàn chợt thấy không ổn, lập tức xắn tay áo lên, nhìn thấy trên tay mình quả nhiên có một chỗ bị đâm, không chảy bao nhiêu máu, nhưng vết thương đã biến thành màu tím bầm.
Rốt cuộc là vết thương gì, do đâu mà có, cho đến giờ phút này Chử Hoàn vẫn hoàn toàn không thể hiểu nổi, anh sống từng ấy năm, quả thật chưa bao giờ nghe chuyện như vậy, nhưng trước mắt không phải thời điểm để khảo chứng. Anh quyết đoán kịp thời, tay kẹp cán lưỡi lê, tạm thời ngăn máu lưu thông, sau đó rút con dao Nam Sơn tặng, khoét vết thương ra, máu đen thoáng cái trào lên. Nặn xong rồi Chử Hoàn lại dùng miệng hút không ít, đến khi máu chảy biến thành màu đỏ mới thôi.
Chử Hoàn thật sự không mang theo đồ đạc gì khác ngoài một ống trúc đựng rượu Nam Sơn tặng cho, trước mắt anh đành phải chạy chữa bừa, gỡ ống trúc súc miệng, sau đó đổ hết xuống vết thương.
Chử Hoàn không lạ gì cảm giác khi cồn trực tiếp xối lên vết thương.
Đau, đau rát, nhưng tuyệt đối không phải đau như thế này – Đó quả thật là đập vào cốt tủy, trực tiếp đâm vào đầu anh, buốt xương nhói tim, giống hệt cảm giác khi Nam Sơn bôi thuốc cho anh lúc ở trong nhà khách của thị trấn.
Trong ống trúc này chính là rượu thuốc.
Rượu thuốc rốt cuộc có thể uống bừa không, gặp độc tố liệu có sinh ra phản ứng hóa học chết người hơn không? Chử Hoàn đã chẳng còn tâm trạng để sầu lo, anh đau đến vã mồ hôi lạnh, rồi trong sương mù mát rượi, chúng lại nhanh chóng bị gió thổi khô, thảm hại khỏi cần nói.
Tiếng nước chảy ngày càng xiết, bạch mã chần chừ tại chỗ giây lát, đột nhiên tự chủ trương quay đầu lại, lao ngược dòng về hướng tộc Ly Y ở bờ bên kia. Chử Hoàn hơi lảo đảo, nhưng anh không hề ngăn cản.
Đôi lúc bản năng tránh hại tìm lợi của động vật còn nhạy bén hơn con người, nhất định là phía trước có thứ khiến nó cảm thấy đáng sợ.
Đúng là nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm, chính lúc này, Chử Hoàn nghe thấy tiếng nước phía sau bỗng nhiên hung mãnh hơn, quay đầu lại thấy ba bốn con quái vật mai đen lông cứng tua tủa như ban nãy đang đuổi theo.
Đằng xa vẳng đến tiếng ầm ầm như sấm rền, đồng thời, dòng khí quỷ dị lại truyền đến.
Chử Hoàn không nhìn thấy, không nghe thấy, không phân biệt được, chỉ có thể nhờ vào chút trực giác khi đi bên rìa sinh tử để lao về phía trước. Có tiếng vải bị xé rách vang lên, áo khoác của Chử Hoàn bị thủng một lỗ ở đằng sau, cắt dài đến tận cổ áo.
Tay trái dường như vẫn còn sót chất độc, nửa người bên trái bắt đầu lạnh ngắt tê cứng.
Bán thân bất toại ngay vào lúc mấu chốt này tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Ngay sau đó, dòng khí thứ hai, thứ ba nối gót tới, Chử Hoàn hiểm hóc tránh thoát hai lần, đến lần thứ ba, cái con đen sì kia đã đuổi tới, giơ móng vuốt sắc bén chộp thẳng vào mặt anh.
Chử Hoàn đá vào ngực nó một phát, quái vật đau đớn bay ra, đột nhiên há miệng, lộ ra cổ họng đen thui sau hàm răng.
Ơ đù, lại là chiêu này!
Lần này Chử Hoàn đã không thể tránh né, bởi vì góc độ quá xảo quyệt, anh mà né thì luồng khí vô hình kia sẽ bắn vào người Sư Cọ Mốc.
Nhưng đánh thêm chút nữa, Chử Hoàn không biết liệu mình có biến thành một cương thi vẫn còn thở được hay không… Hoặc là cảm giác tê liệt truyền vào tim phổi, đến lúc đó anh sẽ là cương thi không biết thở luôn.
Trong tích tắc, anh đành phải vừa bảo vệ Sư Cọ Mốc, vừa trầy trật giơ dao lên cản.
Chuyện đáng ngạc nhiên đã xảy ra. Chử Hoàn đâm được một nửa, lại có cảm giác như “mình đã chém trúng cái gì”, tay cầm dao đột nhiên siết chặt, ra sức chém xuống, trong hư không vang lên một tiếng sắc bén, như “không khí” bị bổ làm đôi, một đoạn sượt vai Chử Hoàn, đoạn còn lại thì đập vào mặt quái vật, cho nó một cái tát dứt khoát lưu loát, nửa khuôn mặt bị rạch sâu hoắm.
Đây là, là… con dao có thể chém được gió.
Nhưng không đợi Chử Hoàn kịp định thần lại từ nhận thức “mình cầm thần khí trong tay”, bạch mã chợt nhảy vọt qua thi thể cá sấu như biến dị dưới nước – họ hiển nhiên lại về đến nơi ban nãy, và hai con “cá sấu biến dị” đã bị cắt đuôi lại bọc đánh từ hai bên.
Chử Hoàn thậm chí chẳng có thời gian nổi cáu để lôi mẹ nó ra chửi, đành phải kéo lê cơ thể bán thân bất toại nghênh chiến một lần nữa.
Bạch mã hí lên một tiếng, dũng cảm lao qua giữa hai quái vật, Chử Hoàn chém đứt mõm một con quái vật xông ra bằng tốc độ khó lòng thấy rõ, bất chấp chấn động não do tiếng kêu của nó mang đến, bởi vì con khác đã hất cái đầu khổng lồ, lao về phía anh.
Chử Hoàn định liều bỏ nốt cánh tay phải còn sót lại, cầm dao đón đỡ.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra đúng vào lúc này.
Dường như trong sương trắng đột nhiên truyền đến chấn động kỳ lạ, dao của Chử Hoàn xuyên qua người quái vật, mà quái vật thì xuyên qua người anh… giống như nó chỉ là một hình ảnh 3D chân thật lạ thường.
Hoặc là… quỷ ảnh.
Quái thú khổng lồ rơi xuống nước, một chút bọt nước cũng không bắn lên, mà mấy tiểu quái vật bám riết phía sau dường như cũng tan biến vào không khí.
Tình hình này là sao?
Người và động vật chạy một mạch như điên nhất tề dừng lại trong sự nghi hoặc và bất an vô vàn, con rắn nhỏ đột nhiên trườn khỏi người Sư Cọ Mốc, Chử Hoàn không tóm được, nó lao đầu xuống nước, thoắt cái đã mất dạng.
Tiếng gầm gừ đằng xa bất giác đã biến mất.
Mãi đến lúc này Chử Hoàn mới phát hiện, hình như nước ở đây cạn hơn ban nãy rất nhiều.
Thế có nghĩa là… họ sắp lên bờ rồi?
Hết thảy như một giấc mộng, nhưng mồ hôi lạnh trên người còn đó, ống tay áo ướt sũng máu vẫn y nguyên, cảm giác tê cứng ở nửa người bên trái cũng còn đây. Hai mươi phút sau, khi Chử Hoàn đã bắt đầu hơi khó thở, thì vó ngựa đụng phải bờ.
Tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, tai cũng dần dần không còn nghe rõ. Chử Hoàn cảm thấy mình nên lạc quan hơn, thí dụ như hi vọng con rắn đột nhiên bỏ chạy kia kỳ thực là đi gọi người… Nhưng xét từ việc nó dẫn đường cũng làm họ bị lạc, anh lại cảm thấy mình chỉ mơ mộng hão huyền thôi.
Quái vật đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, đã triệt để khuấy tung cái đầu kiên trì theo chủ nghĩa duy vật của anh thành một đống hồ, chính Chử Hoàn cũng không rõ mình còn tỉnh táo hay chăng, chỉ có Sư Cọ Mốc thở mạnh cũng không dám mà rúc trong lòng anh.
Bỗng nhiên, Sư Cọ Mốc thò đầu lên, hình như đã nhìn thấy cái gì. Chử Hoàn trong cơn ù tai loáng thoáng nghe thấy nó gọi một tiếng “ba”, lúc này mới chú ý tới tiếng người từ xa dần lại gần.
Chử Hoàn nheo mắt, trong tầm nhìn mơ hồ cố gắng nhận ra Nam Sơn, Tiểu Phương và ba Sư Cọ Mốc.
Con rắn nhỏ quấn trên tay Nam Sơn, quả thật là đi tìm người – nghiệt súc này sau một vạn lần lừa đảo, vậy mà đã hơi hữu dụng rồi.
Mấy người đàn ông dân tộc Ly Y lập tức vây quanh anh, nhao nhao nói gì thì Chử Hoàn đã không còn nghe thấy, anh dùng nốt chút sức lực cuối cùng từ trên ngựa đưa Sư Cọ Mốc cho ba nó.
Mà khi anh theo bản năng tìm kiếm Nam Sơn, mới phát hiện Nam Sơn không biết đã nắm lấy tay trái của mình từ lúc nào – tay trái của anh hoàn toàn không còn cảm giác.
Chử Hoàn vốn định nhờ sức Nam Sơn để xuống ngựa, nhưng vừa mới cử động, đôi chân mắc trên yên ngựa chợt mềm nhũn, thế là ngã dúi đầu xuống.
Bình luận truyện