Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 117: Tiễn đưa



Lúc Thập Tam vào, diện mạo vẫn anh tuấn khí phách, chẳng qua thấp thoáng nỗi niềm chán chường không xua tan được.

Việc này cũng khó trách, hắn vốn tuổi trẻ đắc chí, nhận hết mọi sủng ái, bỗng chốc từ trên mây cao rơi xuống, hiển nhiên trong lòng không thể chấp nhận, Dận Tự nhận thấy nhưng không vạch trần, chỉ bắt chuyện bảo hắn ngồi xuống.

“Hôm nay ngọn gió nào thổi đệ tới đây thế?”

Thập Tam miễn cưỡng nhướng mép nặn ra một nụ cười thoải mái: “Nghe nói bát ca sắp đi xa, sao đệ có thể không đến tiễn.”

Dận Tự cười, tự tay châm trà cho hắn.

“Núi cao đường xa, sao bát ca lại muốn đến những nơi như thế?” Thập Tam băn khoăn nửa ngày, cuối cùng không dằn được hỏi ra miệng.

Dận Tự ngậm cười: “Núi cao đường xa, chưa chắc không phải trời cao biển rộng, nghe nói Vân Nam rất đẹp, nhất là Côn Minh, bốn mùa như xuân, hoa tươi dệt gấm, còn đẹp hơn cả kinh thành, không đi xem, sao biết trời đất rộng lớn bao nhiêu.”

Trong mắt Thập Tam hiện lên vẻ mờ mịt, lựa lời nói: “Nghe hay thật, nghe nói gái Miêu đa tình, bát ca đừng để bị mê hoặc mờ mắt, vui đến quên đường về mới được.”

Năm nay hắn mười sáu, chính là độ tuổi trẻ trung phấn chấn, ngồi trên chức vị quan trọng, tuổi trẻ phong lưu, vô hạn phong lưu, nhưng đả kích lúc trước, tựa như tình thiên phích lịch với hắn, khiến hắn cảm giác bản thân như lạc lối.

Dận Chân đã không ít lần an ủi hắn, chẳng qua Thập Tam từ tận đáy lòng không thể tự giải thoát bản thân, hắn không hiểu, rõ ràng Hoàng a mã sủng ái hắn như vậy, sao lại nói chưa đến ba câu đã cách chức hắn, đến cả hắn tiến cung thỉnh an cũng không muốn gặp?

Dận Tự nhìn hắn, đột nhiên gọi: “Thập Tam.”

Dận Tường hơi đờ đẫn. “Dạ?”

“Ông ấy trước hết là Hoàng đế, hơn nữa còn là Hoàng đế nổi danh từ cổ chí kim, tiếp sau mới là Hoàng a mã của chúng ta, hơn nữa trên con đường đời vô thường, lúc trầm lúc bổng, vốn là chuyện thường tình, đệ tuổi còn trẻ, con đường tương lai còn rất dài, không nên gút mắc vì trở ngại trước mắt, phải nhìn xa hơn mới tốt.”

Không thể nói quá trắng trợn, nhưng những điều muốn khuyên đều đã khuyên, có điều đệ đệ này vẫn còn quá trẻ, tính tình xưa nay ngay thẳng, trước nay thuận buồm xuôi gió, bỗng chốc gặp phải biến cố như vậy, hiển nhiên sẽ khó lòng chấp nhận.

Thập Tam cúi đầu, cười khổ nói: “Lời của bát ca, sao đệ có thể không hiểu, chẳng qua, chẳng qua gút mắc trong lòng, vẫn không vượt qua được....”

Giọng càng lúc càng trầm, bất ngờ ngẩng đầu dậy nói: “Bát ca, không bằng đệ đi xin Hoàng a mã, cho đệ đồng hành với huynh.”

Hắn đi một mình, Khang Hy sẽ không nghi ngờ, nếu lôi theo Thập Tam, hai người ở chốn núi cao Hoàng đế xa, động cơ lập tức thay đổi, nhưng lời này, không thể giải thích rõ với Thập Tam được, với tuổi tác hiện tại của hắn, không hiểu được những luẩn quẩn này.

Dận Tự trầm ngâm nói: “Chuyện này, huynh nói không tiện, tốt nhất đệ nên đi hỏi tứ ca, nếu huynh ấy đồng ý, đệ hãy đi nói với Hoàng a mã?”

Dận Chân tất nhiên sẽ không đồng ý.

Tứ ca, đừng trách đệ không niệm tình, mớ rắc rối mang tên Thập Tam này, giao cho huynh. Dận Tự lẩm nhẩm trong đầu, không hề cảm thấy hổ thẹn.

Người nào đó đang ở Ung Vương Phủng đột hiên hắt xì mấy hơi liền, hoài nghi không biết có ai ở sau lưng nhắc tới mình không.

Lần này là đi xa, hơn nữa ngày về chưa định, tất nhiên có rất nhiều chuyện cần an bài.

Trong phủ, Hoằng Vượng còn nhỏ, thể chất Đình Xu cũng không quá năng động, nên dạy Trương thị tiếp quản từ từ việc trong phủ, đồng thời bảo Dận Tự dâng thư lên Tông Nhân Phủ xin lập Trương thị làm Thứ phúc tấn, có vài ma ma xem thường Thứ phúc tấn thân phận thấp kém, lại không thể sinh con như nàng ta, nhưng Đình Xu lại khư khư cố chấp, Dận Tự cũng không phản đối, nên chỉ có thể chỉ trích sau lưng.

Tuy nói còn có Dận Chân, nhưng dù sao y cũng là người ngoài, không tiện xen vào chuyện trong nhà, Dận Tự chỉ có thể căn dặn Cao Minh, đồng thời nhờ cậy Na Lạp thị quan tâm nhiều hơn.

“Gia,” Đình Xu đang cầm y phục mới may xong, ướm lên người Dận Tự, thấy chỗ nào không được thì cho sửa lại trong đêm. “Nghe nói ở Vân Nam chướng khí nặng nề, người nhớ đừng lui tới mấy vùng sơn lâm đồng quê nha.”

“Ta biết.” Dận Tự nhìn nàng cúi thấp đầu, lông mi thỉnh thoảng run nhẹ, thở dài, kéo tay nàng lại. “Gả cho ta, khổ cho nàng.”

“Ai nói vậy!” Đình Xu chớp chớp mắt, để đẩy ngược giọt nướt mắt đã gần tràn mi của nàng, phì cười. “Trong các phủ khác bởi vì đấu đá mà ầm ĩ đến gà bay chó sủa, chưa kể đến chính thất thuốc chết con thị thiếp, loạn thất bát tao, gà chó không yên, gia xem trong số các phủ đệ của hoàng thất đại phú đại quý ở chốn kinh thành, có ai được yên tĩnh như chúng ta không?”

Thấy Dận Tự dịu dàng nhìn nàng, Đình Xu thấy đau xót trong lòng, lại cười nói: “Thật ra thiếp đã thầm cảm thấy may mắn biết bao khi năm xưa a mã ngạc nương đã chọn mối hôn sự này cho thiếp, nếu đổi lại là người khác, e rằng hiện tại thiếp phải lau nước mắt sống qua ngày.”

Lời nàng nói hoàn toàn thật lòng, lúc chưa xuất giá có mấy người bạn thân, hôm nay đều đã làm chính, làm mẹ, nhưng mỗi người một hoàn cảnh, trên thực tế ngày ngày đều nghiến nát răng nuốt máu vào lòng, tình cờ gặp lại, ai nấy cũng thổn thức, cay đắng bên trong, chỉ bản thân mới hiểu, trong số những người được gả vào nhà vương công quý tộc, kết quả người khiến người khác hâm mộ nhất, lại là Đình Xu.

Trượng phu thuộc dòng dõi thiên hoàng, Quận Vương cao quý, nhưng hiếm thấy lạ là người chung tình, thành thân nhiều năm, trong phủ chỉ có một đứa con, vậy mà hắn không rước thêm người vào phủ, kể cả người trong cung chỉ định, đến nay cũng chỉ có mỗi Trương thị, mà nàng ta lại là người hiền lành trầm tính, so với các nữ tử thích làm mưa làm gió, kiếm chuyện sinh sự, không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần.

Chỉ vào lúc hai người ở riêng, Đình Xu mới thỉnh thoảng để lộ tính cách tinh nghịch của bản thân.

“Thiếp biết nam nhân các người ở ngoài, tất nhiên có nhiều chuyện phiền lòng, thiếp chỉ có thể quản lý chuyện trong nhà, không khiến người phải phiền não thêm, tuy Vân Nam xa xôi lại cực khổ, nhưng nghe nói nữ tử ở đấy niềm nở thẳng thắng, gia đừng dẫn theo cả một đoàn nữ tử trở về đấy.”

Dận Tự cười khổ, nàng không phải người đầu tiên nói vậy với hắn, Dận Chân, Thập Tam, Đình Xu, thậm chí Hoàng a mã, chẳng lẽ hắn là một người tính tình phong lưu, lưu tình khắp chốn sao?

“Được, ta chỉ nhìn nam tử, tuyệt đối không liếc mắt nữ tử.”

Lúc nói câu này với người khác, cũng không ai suy nghĩ nhiều, chỉ mỗi người nào đó, vừa dứt lời lập tức đổi lấy một nụ hôn ngang tàng.

“Nam cũng không cho phép!”

Khoảng cách từ kinh thành đến Vân Nam không phải ngắn, sau khi suy xét cũng đã cải trang, đương nhiên không có khả năng trắng trợn đường hoàng, Khang Hy cho ban cho hắn bốn thị vệ, Dận Tự mang theo Thẩm Triết, hành trang đơn giản, nhìn qua chỉ như các công tử nhà giàu đi chu du.

Trời vừa tảng sáng đã xuất phát, đi chầm chậm trên đường, lúc sắp ra khỏi thành, thì thấy có một người một ngựa đứng trước cổng thành.

Dận Tự ngẩn ra: “Thập Tứ?”

Dận Trinh nhìn họ đến gần, mỉm cười chào đón.

“Bát ca, đệ đến tiễn huynh, để đệ tiễn huynh một đoạn.”

Từ lúc Thập Tứ thay Thập Tam tiếp quản Binh Bộ, trên gương mặt anh tuấn như có tỏa ra một cổ thần thái phi dương, đến cả giơ tay nhấc chân cũng từ cao quý tăng lên khí thế, viên minh châu giấu trong hộp cuối cùng cũng dần dần lộ ra hào quang của bản thân, Đại Tướng Quân Vương hiệu lệnh thiên hạ ngày sau, hiện tại chỉ mới bắt đầu ngấp nghé.

Dận Tự gật đầu, xuống ngựa, hai người dắt ngựa tiến thẳng về trước, Thẩm Triết và bọn thị vệ đi theo phía sau, hữu ý vô tình, dần dần rút ra một khoảng cách.

“Bát ca, lần này là vì tứ ca, mới phải tránh đến Nam Cương?” Thập Tứ đột ngột lên tiếng.

Dận Tự không trả lời, chỉ cười nói: “Đợi khi nào về, đem về cho đệ mấy món đồ mới lạ.”

“Đệ không phải con nít.” hắn dừng bước, quay đầu qua, nghiêm túc nói: “Bát ca, tứ ca gầy dựng thế lực bao nhiêu năm qua, lại không thể bảo vệ được một mình huynh, vì sao huynh còn khăng khăng đi theo huynh ấy?”

Không đợi Dận Tự trả lời, hắn nói tiếp: “Bát ca hãy đợi đệ, hai năm nữa, đợi đệ có thể đứng vững, nhất định sẽ đón huynh về.”

Thập Tứ vươn tay, nắm cổ tay Dận Tự, rồi lấy một vật trong áo ra, đặt vào tay y.

Dận Tự cúi đầu nhìn, trong lòng khẽ động, đang định lên tiếng, lại nghe thấy giọng nói mang theo tha thiết của thiếu niên vang lên bên tai: “Bát ca.... Lần này đi xa, huynh, phải bảo trọng!”

Dứt lời, thiếu niên không nhìn lại y một lần, xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa, phi như bay trên con đường quay về.

Móng ngựa đạp bay bụi đất, khiến tấm lưng kia trở nên mờ ảo không rõ.

Dận Tự nhìn cây súng ngắn khéo léo tinh xảo trong tay, thần sắc khó lường, im lặng hồi lâu.

Bắt đầu từ triều Nguyên, Vân Nam đã được thành lập, năm xưa Ngô Tam Quế chiếm cứ một vùng Vân Nam, không chỉ vì ở đấy núi cao Hoàng đế xa, còn vì Vân Nam rất nhiều núi non, chướng khí nặng nề, dễ thủ khó công, lại thêm nhiều người Miêu, khó lòng đồng hóa, nên trước giờ đại đa số mọi người đều xem vùng Vân Quý là thử thách nguy hiểm.

Đại Thanh là người Mãn khai quốc, trước khi nhập quan, họ cũng thuộc về vùng man di thiếu văn minh, vậy nên đối với “man di” vùng Vân Quý cũng không kỳ thị như trước, nhưng sau loạn Tam Phiên, triều đình tuân theo chính sách truyền thống trước giờ “thủ giữa phòng ngoài”, nên nói xem trọng, thì không đến, thành thử Dận Tự được phái đến thăm dò Vân Nam, trong mắt mọi người, đích thực đồng nghĩ với lưu vong.

Trước năm Khang Hy thứ hai mươi sáu, phủ của Tổng Đốc Vân Quý nằm ở Khúc Tĩnh, năm hai mươi sáu, thay đổi đồn đóng quân, nhưng Khúc Tĩnh trước giờ là khu vực sầm uất, phủ Vân Nam tính ra vẫn không bì kịp, nên đoàn người Dận Tự đến Khúc Tĩnh trước.

“Từ xưa đến nay nữ tử Miêu Cương đa tình, không bằng Bát gia nhân chuyến này thể nghiệm phong tình của gái Miêu một lần, bằng không trở về kinh thành, lại ngại nói rằng bản thân từng đến Vân Nam.”

Lúc mọi người đến thành Khúc Tĩnh, tinh thần không tệ, tìm một khách điểm để hành lý, liền đi theo Dận Tự ra ngoài ngao du, Thẩm Triết vừa đi, vừa phe phẩy quạt khoan thai nói.

Y từ sau khi thành thân, tính tình phong lưu vẫn như trước đây không thay đổi, chẳng qua đã bớt đi nhiều, cùng lắm chỉ suồng sã ngoài miệng, Dận Tự nghe vậy cười nói: “Diễm phúc phong lưu cỡ này, vẫn nên để lại cho Tử Thanh, lúc về, ta nhất định sẽ không kể lại cho Giai Doanh đâu.”

Thẩm Triệt mặt mày cứng nhắc, lập tức ngậm miệng.

Lục Cửu thấy thế lập tức cười khẩy nói: “Cứ tưởng Thẩm Gia tuyệt vời cỡ nào, hóa ra là Phòng Huyền Linh sợ vợ!”

Vừa dứt lời lập tức kêu ơi ới, cây quạt của Thẩm Triết đang gõ lên đầu hắn.

“Ngươi đúng là không biết xấu hổ, dạy ngươi đọc sách lâu như vậy, thứ tốt không học, chỉ biết mỗi Phòng Huyền Linh!”

“Cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, sư phụ bất chính, đồ đệ sao ngay!”

“....”

Dận Tự cười tủm tỉm, cũng không để ý bọn họ khoa môi múa mép, tùy nghi đi dạo các sạp bán đồ linh tinh, vừa đi vừa chọn, chẳng bao lâu thì hai tay của đám thị vệ đều xách đầy đồ, sự hào hứng của hắn vẫn tiếp tục duy trì đến tận lúc ghé vào một tiệm mỳ ngồi xuống mới thôi.

Ông chủ tiệm mì là một ông lão đã ngoài sáu mươi, thấy một nhóm người khí độ bất phàm, quần áo sang quý, lập tức tươi cười tiến đến bắt chuyện. “Các vị, muốn ăn gì?”

Dận Tự ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, rồi chỉ vào thứ vàng óng để trên bàn hỏi: “Đó là cái gì?”

Ông lão cười trả lời: “Cách vị chắc từ xa đến, thứ đó gọi là bánh chân giò hun khói, là thức ăn nổi tiếng Vân Nam, gia thử xem?”

Dận Tự gật đầu, gọi mấy phần.

Ít giây sau, chủ tiệm bưng một cái mâm ra, đặt từng dĩa lên bàn.

“Các vị từ từ dùng, trong ấm chính là trà dầu, cũng là đặc sản vùng này mới có.”

“Cụ khoan đi đã, chúng ta mới từ xa đến, đối với nơi này cũng không hiểu biết nhiều, thấy hiện tại khách khứa không đông lắm, không bằng ngồi xuống giới thiệu một ít phong cảnh Vân Nam, sẵn tiện chỉ đường cho chúng ta.” Dận Tự cười nói.

Lục Cửu rất lanh lợi, lập tức móc một thỏi bạc nhỏ đặt vào tay đối phương.

Ông lão thấy họ ra tay hào phóng, diện mạo người dẫn đầu lại thân thiện, không do dự gật đầu, dùng áo lau sạch hai tay, ngồi xuống.

“Trông các vị không giống người làm ăn, có phải là công tử nhà giàu đi du ngoạn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện