Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 15: Quan nhân
Tửu lâu này có bảng hiệu lâu đời tại kinh thành, khách khứa đông đúc, vô cùng náo nhiệt, lúc mấy người Dận Chân đi vào, đại sảnh đã sớm ngồi đầy, nhưng khoảng cách giữa các bàn thì khá rộng rãi, sắp xếp lại dành ra được khoảng trống nhét cỡ ba bốn bàn cũng không thành vấn đề, nhưng chủ quán cảm thấy vậy thì có vẻ chật chội, khách ngồi cũng không thoải mái, thà rằng kiếm ít mấy đồng tiền nhỏ nhặt, phóng tầm mắt vì đại kế dài lâu.
Sự thật chứng minh ánh mắt của chủ quán đúng là nhìn xa trông rộng, tửu lâu Hà thị này là tửu lâu quyền thế nhất tại kinh thành.
“Mấy vị tiểu gia, dưới lầu đã đầy khách, không biết các vị có muốn lên nhã gian trên lầu, hay ở dưới lầu đợi một lát?” tiểu nhị niềm nở chào đón, mặt đầy tươi cười.
Dận Chân nói: “Lên lầu hai, tìm cho chúng ta một nhã gian sát cửa sổ.”
“Không thành vấn đề, mấy vị gia, mời!” tiểu nhị sát ngôn quan sắc, nhìn ra tuy rằng đằng sau Dận Chân có hai nam tử trưởng thành đi theo, nhưng rõ ràng trong đoàn người này Dận Chân đứng đầu, nên chào hỏi Dận Chân trước tiên, dẫn họ đi lên lầu.
Nói là nhã gian, chẳng qua chỉ dùng bình phong ngăn cách, nhưng nếu muốn nghe bên cạnh nói gì, cũng không dễ, trừ phi đối phương cao giọng hô hào, bên này lại có ý nghe trộm.
Nói vậy, chỗ thế này, không có ai bàn bạc chuyện cơ mật quan trọng gì.
Ba người Dận Chân nhất nhất ngồi xuống, Dận Đường lần đầu đặt chân đến những nơi thế này, ánh mắt giống như nhìn không đủ láo lia láo lịa, không rảnh để mà gây rối.
Dận Tự thấy hai thị vệ vẫn còn đứng yên tại chỗ, thuận miệng nói: “Hai vị thị vệ đại ca cũng ngồi xuống dùng chung đi, đi ra bên ngoài, không cần câu nệ.”
Hai thị vệ này là ngự tiền thị vệ do Khang Hy ủy nhiệm, luận xuất thân đều là từ Mãn Châu, con cháu thân thích quý tộc Mông Cổ, trong đám con cháu tông thất đề bạt lên, nếu để ra ngoài phát triển, danh tiếng nói thế nào cũng có thể chấn động không ít người.
Dận Chân thấy trên mặt hai người lộ vẻ chần chờ, thờ ơ nói: “Nếu Tiểu Bát đã nói, thì dùng chung đi.”
Hai thị vệ lúc này mới hành lễ tạ ơn, chia nhau ngồi xuống.
Dận Tự chú ý tới sau khi mình cùng thiếu nữ kia hàn huyên, Dận Chân vẫn mang vẻ không vui, đột nhiên sinh ra một ý tưởng: hay là tứ ca đã thích vị tứ tẩu tương lai này, thấy mình cùng đối phương nói chuyện, trong lòng mất hứng?
Vậy không ổn rồi, vị tứ ca này, giỏi nhất mang thù, nhỡ đâu thật sự tưởng mình thích tứ tẩu, khó bảo đảm mai sau sẽ không gây khó dễ mình.
Ý nghĩ xoay vòng trong đầu, trên mặt thì mang theo chút ý làm nũng, dán sát người vào Dận Chân, nói nhỏ: “Nhìn tứ ca có vẻ không mấy vui, chẳng lẽ là thích vị Cách cách lúc nãy, không thì lúc về đệ đi hỏi thăm Huệ Phi nương nương thử xem, giúp huynh thăm dò ít thông tin?”
Thấy bộ dạng này của hắn, Dận Chân sao còn giận nổi nữa, vừa bực mình vừa buồn cười, “Tiểu quỷ này, đệ sao lại nghĩ ra loại chủ ý tệ lậu thế hả, vậy chẳng khác nào làm ô danh vị Cách cách kia?”
Xem ra Tiểu Bát cũng không phải thích Cách cách kia, còn xúi giục muốn giới thiệu cho mình. Dận Chân thoáng yên lòng.
Xem ra tứ ca thật sự để tâm đến vị Cách cách kia, vậy để mình làm người tốt đi. Dận Tự cũng hiểu lầm.
“Lời của tứ ca sai rồi, phát hồ tình, chỉ hồ lễ, nào có gì gọi là làm ô danh, trước bắt chuyện, sau có thể nhờ nương nương cùng Hoàng a mã làm chủ, tứ hôn vị Cách cách ấy cho tứ ca.” Dận Tự trêu ghẹo.
(phát hồ tình, chỉ hồ lễ: đại ý, nói chuyện yêu đương thì được, nhưng không được làm những hành vi vượt quá lễ giáo)
Tuy rằng kiếp trước hắn sống hơn bốn mươi năm, hơn nửa đời người, nhưng hiểu biết về tâm tư giữa nam nữ thì lại thật sự không sâu sắc.
Nửa đời trước mãi lo tranh đoạt, trù tính lập kế, sao có thời gian để thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt, đến cả Bát Phúc tấn Dục Tú, nhiều lắm cũng chỉ vì biết xuất thân của nàng nên trực tiếp đi xin Khang Hy ân điển.
Đến cuối đời, lại bị Dục Tú canh chừng chặt chẽ, Bát Phúc tấn ghen tuông, đây là chuyện toàn kinh thành đều biết, đến nỗi về sau Khang Hy thật sự tức giận, kiên quyết cho hắn hai tiểu thiếp, lúc này mới có Hoằng Vượng.
Nên giờ hắn đối với việc phỏng đoán tâm tư của Dận Chân, cũng chỉ là dựa vào kí ức kiếp trước, Dận Chân cùng Ô Lạt Na Lạp thị sau khi thành thân cầm sắt hòa minh, hiện giờ gặp ưng ý, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Dận Chân sa sầm, vờ tức giận nói: “Đủ, đừng tiếp nữa.”
Dận Tự thấy thế, lại càng tin rằng suy nghĩ của mình không sai, cũng không nhiều lời, quay đầu đi đùa giỡn cùng Dận Đường.
Tốc độ bưng thức ăn ở đây rất nhanh, màu sắc thức ăn kém hơn trong cung nhưng cũng xem như hội đủ sắc hương vị, mọi người đi dạo nửa ngày, thấy thế đều ăn uống thoải mái, hai thị vệ vốn là người trẻ trung, cũng dần dần trở nên tự nhiên, cùng họ tán gẫu đôi ba câu.
Lúc này lại chợt nghe thấy từ nhã gian kế bên có người cao giọng nói: “Chẳng lẽ các hạ cảm thấy lão gia nhà ta đối với Sách Tướng chỉ là lấy lệ sao?!”
Dận Chân cùng Dận Tự đưa mắt nhìn nhau, giọng nói bên kia lại nhỏ đi, dường như có người đang khuyên ngăn, nghe không rõ.
“Tứ gia, cho phép nô tài đi nghe thử?” Minh Sâm – một trong hai thị vệ lên tiếng.
Dận Chân biết họ quay về cũng phải bẩm báo hành trình cho Khang Hy, nên gật đầu.
Minh Sâm đứng dậy, đi tới cạnh bình phong, nghe ngóng hồi lâu, thần sắc dần dần trở nên nghiêm trọng.
Dận Đường trước khi xuất cung đã được Dận Tự dặn dò kỹ càng, nhất thiết không được tùy tiện tiết lộ thân phận của mình, giờ tò mò, cũng chỉ nhỏ giọng kề sát tai bát ca thỏ thẻ.
Lát sau, bên kia lại truyền đến tiếng bát bàn va chạm, Minh Sâm vòng về, ngồi trở lại chỗ cũ.
Hắn cũng không nói mình đã nghe được gì, Dận Chân cùng Dận Tự cũng không hỏi, người ta là người của Hoàng a mã, dù nghe được gì, hiển nhiên cũng là nói với Hoàng a mã, tuyệt đối không có khả năng bàn luận cùng đám A ca nít ranh như họ ở đây.
Ở tửu lâu dùng bữa xong, lại đi dạo thêm nửa ngày, thu xếp cho hai người kia ở Đông phủ, Dận Chân về tình về lý cũng nên đi nói một tiếng, người là Dận Tự cứu nên hắn cũng muốn đi xem thử, Dận Đường đương nhiên không chịu hồi cung trước, thế là ba người cùng hướng đến Đông phủ.
Vì không có thông báo trước, trên dưới Đông phủ như gà bay chó sủa, chủ nhân Đông phủ Đông Quốc Duy dẫn đầu đi ra nghênh tiếp, theo sau là con cháu Đông gia cùng Đông phu nhân đại diện nữ quyến.
“Không biết ba vị A ca giá lâm, thỉnh thứ tội.” Đông Quốc Duy quỳ gối dưới đất.
“Mau đứng dậy, là ba người chúng ta mạo muội đến thăm, còn phiền Đông đại nhân nghênh tiếp, thật lấy làm áy náy.” Dận Chân nói, tiến lên nâng ông dậy.
Luận thân phận, Đông Quốc Duy là phụ thân của Đông Hoàng hậu, còn là Thống lĩnh Đại nội thị vệ, Nghị chính đại thần, hoàng thân quốc thích chân chính, do quan hệ giữa Đông Hoàng hậu và Tứ A ca, ông cũng xem như trưởng bối của y, vậy nên Tứ A ca vừa dứt lời, Đông Quốc Duy cũng cười rồi lập tức đứng dậy, vươn tay mời vào trong.
“Ba vị A ca mời vào trong dâng trà.”
Trong mắt ông, ba vị A ca, Dận Chân già dặn, Dận Tự tuy lộ vẻ nhu nhược nhưng không hề mất chững chạc, Dận Đường còn nhỏ, nhìn không ra điều gì, tâm trạng luân phiên thay đổi, tất nhiên là đang tính toán.
Ai nấy tự ngồi xuống, hàn huyên đôi ba câu, Dận Chân nói rõ với Đông Quốc Duy lý do mình đến, đa tạ Đông phủ thay mình thu xếp cho hai người kia, cũng nói sau này họ lập phủ, sẽ đón người về.
Đông Quốc Duy vốn không mấy hài lòng. Gởi ai không gởi, gởi hai nô tài lai lịch bất minh, mà lúc người được đưa tới cũng không thấy các A ca đến đây bái phỏng, nhưng bây giờ Dận Chân giải thích rõ, trong lòng ông cũng thoải mái hơn, nên cười nói: “Còn tưởng là chuyện đại sự gì, Tứ A ca căn dặn một tiếng là được rồi, hà tất phải tự mình đến đây một chuyến.”
Dận Chân thành khẩn nói: “Là chuyện nên làm, Đông ngạc nương đối ta có ân dưỡng dục, suốt đời khó quên, Đông đại nhân là trưởng bối của ta, nên thế.”
Những lời này Đông Quốc Duy nghe vào tai, đương nhiên là rất hưởng thụ, biểu tình của ông không thoát khỏi mắt Dận Tự, lại chỉ cảm thán.
Vị nhạc phụ Hoàng đế này, theo lý quan hệ cùng Tứ A ca thân cận nhất, kết quả kiếp trước không ủng hộ Tứ A ca tranh đoạt mà ngược lại đứng về phía hắn vị Bát A ca này, đến nỗi về sau khi hắn bị Hoàng a mã ruồng bỏ, liên lụy Đông Quốc Duy cũng bị quở mắng theo, nhưng do vẫn nể mặt Đông Hoàng hậu, không xử phạt gì hơn.
Hiện giờ bản thân đã đoạn tuyệt dã tâm khi xưa, vậy vị Đông đại nhân này, sẽ ủng hộ ai?
Do phải vội vàng hồi cung, bọn Dận Chân không dám ở lâu, chỉ nán lại áng chừng nửa nén hương thì đứng dậy cáo từ.
Đợi họ đi cả rồi, một người từ sau bình phong đi ra.
“A mã.”
“Con thấy trong mấy vị A ca, người nào có tiền đồ nhất?” Đông Quốc Duy hớp ngụm trà, thong dong nói.
Long Khoa Đa thoáng suy nghĩ, trả lời: “Con thấy Tứ A ca già dặn nhất, lại là dưỡng tử của tỷ tỷ, cùng Đông gia khá sâu xa.”
Đông Quốc Duy vuốt râu lắc tay. “Vi phụ ngược lại cảm thấy Bát A ca được nhất.”
Long Khoa Đa lấy làm khó hiểu. “Con thấy Bát A ca không có gì đặc biệt.”
“Con có nghe qua Bát A ca ở trong cung từng trả lời Hoàng thượng, điển cố nguyện làm hiền vương?”
“Cái này thì có ý nghĩa gì, biết đâu chừng là có ai dạy nó?”
“Ai có thể dạy nó? Phía mẹ nó địa vị thấp kém, ngoại trừ một Lương Tần nương nương, thì có ai có thể dựa dẫm, Lương Tần được phong tần, không chừng còn là nhờ phúc Bát A ca đối đáp thích đáng, thử hỏi trong các A ca của Hoàng thượng, có ai vào tám tuổi có thể nói ra những lời ‘nguyện làm hiền vương, phò tá minh quân’ hay không?”
“Cái này......” Long Khoa Đa do dự nói, “Nhi tử có điều vẫn không hiểu, hiện tại vị trí thừa kế đã định, dù Thái tử không được, trên còn có Đại A ca, A mã hà tất phải chọn lựa từ trong các A ca nhỏ tuổi?”
Đông Quốc Duy nhìn hắn, lắc đầu thở dài: “Con còn phải tôi luyện thêm nhiều.”
“Ngẫm lại đi, sau lưng Thái tử có Sách Ngạch Đồ, sau lưng Đại A ca có Minh Châu, giờ chúng ta nhảy vào, chẳng qua là thêu hoa trên gấm, sao có thể so với việc đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi khiến người cảm kích? Bát A ca phía mẹ thấp kém, không người có thể dựa dẫm, lôi kéo được, đây là công tòng long bảo giá!”
“Nhưng hiện tại vị trí của Thái tử đang vững chắc, chỉ sợ Hoàng thượng không có tâm tư đó?” Long Khoa Đa vẫn thấy hơi nghi ngờ.
Đông Quốc Duy cười khẩy. “Hoàng thượng trẻ trung khỏe mạnh, Thái tử dần dần trưởng thành, Sách Ngạch Đồ rục rịch, nếu Hoàng thượng ốm đau thì không có gì đáng nói, nhưng xuân thu của người còn rất dài, con nói, Thái tử sẽ cam tâm làm Thái tử mãi sao? Cho dù Thái tử chịu, Sách Ngạch Đồ chịu sao?”
Thấy nhi tử lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, Đông Quốc Duy tiếp tục: “Hiện tại đám A ca bên dưới còn nhỏ, chúng ta không cần gấp gáp đưa ra lựa chọn, chỉ cần tĩnh quan kì biến, nhìn bọn Sách Ngạch Đồ cùng Minh Châu đấu đá, đấu đến Hoàng thượng phiền chán, tự nhiên sẽ là cơ hội của chúng ta, con phải biết rằng, phụ tử gia đình bình thường còn sẽ vì chuyện vụn vặt mà khắc khẩu, huống hồ là gia đình đế vương, từ xưa đến nay, chuyện phụ tử tranh giành ngai vị đẫm máu chẳng nhẽ còn ít sao? Biến Huyền Vũ Môn không phải là tấm gương sao?”
Long Khoa Đa suy diễn lời của phụ thân, không khỏi sợ run, trong lòng lại càng tin thêm tám chín phần.
Nếu Dận Tự có mặt ở đây, nhất định phải thán phục tầm nhìn xa trông rộng của Đông Quốc Duy, mấy năm sau, mối quan hệ giữa hai phụ tử này quả thật phát triển đúng như ông dự đoán, một khi trở mặt thành thù, từ đấy thủy hỏa bất dung.
Bên trong cung, lại là một quang cảnh khác.
Khang Hy buông tấu chương trong tay, nhìn về phía Minh Sâm đang quỳ gối bên dưới.
“Hử? Ngươi nói hắn là người của Từ Càn Học?”
“Nô tài nghe không sót một chữ.”
Khang Hy cười lạnh nói: “Khá lắm, huynh đệ Từ gia, trên triều đình cấu kết Sách Ngạch Đồ, dưới dân gian ức hiếp dân chúng, đúng là có tiền đồ!”
Từ Càn Học, là tiến sĩ năm đầu tiên Khang Hy, sau lại vất vả thăng lên tới chức Hình bộ Thượng thư, năm Khang Hy thứ hai mươi sáu, do dính dáng vụ án Tuần phủ Hồ Quảng ăn hối lộ mà bị bãi chức, gã còn có một người huynh đệ, tên Từ Nguyên Văn, chức quan tới Đại học sĩ, có thể nói là một gia môn hiển hách.
Huynh đệ Từ gia đúng là vận xui, mắt thấy phong ba sắp tới, kiếm một đường thoát, thuận tiện thử thăm dò chiều hướng của Sách Tướng, ai ngờ người phái đi là kẻ không có mắt, chọn ngồi chỗ mà kế bên là Đại nội thị vệ.
Sự việc liên quan triều chính, Minh Sâm không dám nhiều lời, chỉ duy trì tư thế quỳ trên đất.
“Ngươi đứng lên đi.” sau khi cười lạnh, Khang Hy không tỏ biểu tình gì cả.
“Vâng.”
“Kể tỉ mỉ cho trẫm nghe, hôm nay bọn Dận Chân Dận Tự xuất cung đã làm những gì?”
Sự thật chứng minh ánh mắt của chủ quán đúng là nhìn xa trông rộng, tửu lâu Hà thị này là tửu lâu quyền thế nhất tại kinh thành.
“Mấy vị tiểu gia, dưới lầu đã đầy khách, không biết các vị có muốn lên nhã gian trên lầu, hay ở dưới lầu đợi một lát?” tiểu nhị niềm nở chào đón, mặt đầy tươi cười.
Dận Chân nói: “Lên lầu hai, tìm cho chúng ta một nhã gian sát cửa sổ.”
“Không thành vấn đề, mấy vị gia, mời!” tiểu nhị sát ngôn quan sắc, nhìn ra tuy rằng đằng sau Dận Chân có hai nam tử trưởng thành đi theo, nhưng rõ ràng trong đoàn người này Dận Chân đứng đầu, nên chào hỏi Dận Chân trước tiên, dẫn họ đi lên lầu.
Nói là nhã gian, chẳng qua chỉ dùng bình phong ngăn cách, nhưng nếu muốn nghe bên cạnh nói gì, cũng không dễ, trừ phi đối phương cao giọng hô hào, bên này lại có ý nghe trộm.
Nói vậy, chỗ thế này, không có ai bàn bạc chuyện cơ mật quan trọng gì.
Ba người Dận Chân nhất nhất ngồi xuống, Dận Đường lần đầu đặt chân đến những nơi thế này, ánh mắt giống như nhìn không đủ láo lia láo lịa, không rảnh để mà gây rối.
Dận Tự thấy hai thị vệ vẫn còn đứng yên tại chỗ, thuận miệng nói: “Hai vị thị vệ đại ca cũng ngồi xuống dùng chung đi, đi ra bên ngoài, không cần câu nệ.”
Hai thị vệ này là ngự tiền thị vệ do Khang Hy ủy nhiệm, luận xuất thân đều là từ Mãn Châu, con cháu thân thích quý tộc Mông Cổ, trong đám con cháu tông thất đề bạt lên, nếu để ra ngoài phát triển, danh tiếng nói thế nào cũng có thể chấn động không ít người.
Dận Chân thấy trên mặt hai người lộ vẻ chần chờ, thờ ơ nói: “Nếu Tiểu Bát đã nói, thì dùng chung đi.”
Hai thị vệ lúc này mới hành lễ tạ ơn, chia nhau ngồi xuống.
Dận Tự chú ý tới sau khi mình cùng thiếu nữ kia hàn huyên, Dận Chân vẫn mang vẻ không vui, đột nhiên sinh ra một ý tưởng: hay là tứ ca đã thích vị tứ tẩu tương lai này, thấy mình cùng đối phương nói chuyện, trong lòng mất hứng?
Vậy không ổn rồi, vị tứ ca này, giỏi nhất mang thù, nhỡ đâu thật sự tưởng mình thích tứ tẩu, khó bảo đảm mai sau sẽ không gây khó dễ mình.
Ý nghĩ xoay vòng trong đầu, trên mặt thì mang theo chút ý làm nũng, dán sát người vào Dận Chân, nói nhỏ: “Nhìn tứ ca có vẻ không mấy vui, chẳng lẽ là thích vị Cách cách lúc nãy, không thì lúc về đệ đi hỏi thăm Huệ Phi nương nương thử xem, giúp huynh thăm dò ít thông tin?”
Thấy bộ dạng này của hắn, Dận Chân sao còn giận nổi nữa, vừa bực mình vừa buồn cười, “Tiểu quỷ này, đệ sao lại nghĩ ra loại chủ ý tệ lậu thế hả, vậy chẳng khác nào làm ô danh vị Cách cách kia?”
Xem ra Tiểu Bát cũng không phải thích Cách cách kia, còn xúi giục muốn giới thiệu cho mình. Dận Chân thoáng yên lòng.
Xem ra tứ ca thật sự để tâm đến vị Cách cách kia, vậy để mình làm người tốt đi. Dận Tự cũng hiểu lầm.
“Lời của tứ ca sai rồi, phát hồ tình, chỉ hồ lễ, nào có gì gọi là làm ô danh, trước bắt chuyện, sau có thể nhờ nương nương cùng Hoàng a mã làm chủ, tứ hôn vị Cách cách ấy cho tứ ca.” Dận Tự trêu ghẹo.
(phát hồ tình, chỉ hồ lễ: đại ý, nói chuyện yêu đương thì được, nhưng không được làm những hành vi vượt quá lễ giáo)
Tuy rằng kiếp trước hắn sống hơn bốn mươi năm, hơn nửa đời người, nhưng hiểu biết về tâm tư giữa nam nữ thì lại thật sự không sâu sắc.
Nửa đời trước mãi lo tranh đoạt, trù tính lập kế, sao có thời gian để thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt, đến cả Bát Phúc tấn Dục Tú, nhiều lắm cũng chỉ vì biết xuất thân của nàng nên trực tiếp đi xin Khang Hy ân điển.
Đến cuối đời, lại bị Dục Tú canh chừng chặt chẽ, Bát Phúc tấn ghen tuông, đây là chuyện toàn kinh thành đều biết, đến nỗi về sau Khang Hy thật sự tức giận, kiên quyết cho hắn hai tiểu thiếp, lúc này mới có Hoằng Vượng.
Nên giờ hắn đối với việc phỏng đoán tâm tư của Dận Chân, cũng chỉ là dựa vào kí ức kiếp trước, Dận Chân cùng Ô Lạt Na Lạp thị sau khi thành thân cầm sắt hòa minh, hiện giờ gặp ưng ý, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Dận Chân sa sầm, vờ tức giận nói: “Đủ, đừng tiếp nữa.”
Dận Tự thấy thế, lại càng tin rằng suy nghĩ của mình không sai, cũng không nhiều lời, quay đầu đi đùa giỡn cùng Dận Đường.
Tốc độ bưng thức ăn ở đây rất nhanh, màu sắc thức ăn kém hơn trong cung nhưng cũng xem như hội đủ sắc hương vị, mọi người đi dạo nửa ngày, thấy thế đều ăn uống thoải mái, hai thị vệ vốn là người trẻ trung, cũng dần dần trở nên tự nhiên, cùng họ tán gẫu đôi ba câu.
Lúc này lại chợt nghe thấy từ nhã gian kế bên có người cao giọng nói: “Chẳng lẽ các hạ cảm thấy lão gia nhà ta đối với Sách Tướng chỉ là lấy lệ sao?!”
Dận Chân cùng Dận Tự đưa mắt nhìn nhau, giọng nói bên kia lại nhỏ đi, dường như có người đang khuyên ngăn, nghe không rõ.
“Tứ gia, cho phép nô tài đi nghe thử?” Minh Sâm – một trong hai thị vệ lên tiếng.
Dận Chân biết họ quay về cũng phải bẩm báo hành trình cho Khang Hy, nên gật đầu.
Minh Sâm đứng dậy, đi tới cạnh bình phong, nghe ngóng hồi lâu, thần sắc dần dần trở nên nghiêm trọng.
Dận Đường trước khi xuất cung đã được Dận Tự dặn dò kỹ càng, nhất thiết không được tùy tiện tiết lộ thân phận của mình, giờ tò mò, cũng chỉ nhỏ giọng kề sát tai bát ca thỏ thẻ.
Lát sau, bên kia lại truyền đến tiếng bát bàn va chạm, Minh Sâm vòng về, ngồi trở lại chỗ cũ.
Hắn cũng không nói mình đã nghe được gì, Dận Chân cùng Dận Tự cũng không hỏi, người ta là người của Hoàng a mã, dù nghe được gì, hiển nhiên cũng là nói với Hoàng a mã, tuyệt đối không có khả năng bàn luận cùng đám A ca nít ranh như họ ở đây.
Ở tửu lâu dùng bữa xong, lại đi dạo thêm nửa ngày, thu xếp cho hai người kia ở Đông phủ, Dận Chân về tình về lý cũng nên đi nói một tiếng, người là Dận Tự cứu nên hắn cũng muốn đi xem thử, Dận Đường đương nhiên không chịu hồi cung trước, thế là ba người cùng hướng đến Đông phủ.
Vì không có thông báo trước, trên dưới Đông phủ như gà bay chó sủa, chủ nhân Đông phủ Đông Quốc Duy dẫn đầu đi ra nghênh tiếp, theo sau là con cháu Đông gia cùng Đông phu nhân đại diện nữ quyến.
“Không biết ba vị A ca giá lâm, thỉnh thứ tội.” Đông Quốc Duy quỳ gối dưới đất.
“Mau đứng dậy, là ba người chúng ta mạo muội đến thăm, còn phiền Đông đại nhân nghênh tiếp, thật lấy làm áy náy.” Dận Chân nói, tiến lên nâng ông dậy.
Luận thân phận, Đông Quốc Duy là phụ thân của Đông Hoàng hậu, còn là Thống lĩnh Đại nội thị vệ, Nghị chính đại thần, hoàng thân quốc thích chân chính, do quan hệ giữa Đông Hoàng hậu và Tứ A ca, ông cũng xem như trưởng bối của y, vậy nên Tứ A ca vừa dứt lời, Đông Quốc Duy cũng cười rồi lập tức đứng dậy, vươn tay mời vào trong.
“Ba vị A ca mời vào trong dâng trà.”
Trong mắt ông, ba vị A ca, Dận Chân già dặn, Dận Tự tuy lộ vẻ nhu nhược nhưng không hề mất chững chạc, Dận Đường còn nhỏ, nhìn không ra điều gì, tâm trạng luân phiên thay đổi, tất nhiên là đang tính toán.
Ai nấy tự ngồi xuống, hàn huyên đôi ba câu, Dận Chân nói rõ với Đông Quốc Duy lý do mình đến, đa tạ Đông phủ thay mình thu xếp cho hai người kia, cũng nói sau này họ lập phủ, sẽ đón người về.
Đông Quốc Duy vốn không mấy hài lòng. Gởi ai không gởi, gởi hai nô tài lai lịch bất minh, mà lúc người được đưa tới cũng không thấy các A ca đến đây bái phỏng, nhưng bây giờ Dận Chân giải thích rõ, trong lòng ông cũng thoải mái hơn, nên cười nói: “Còn tưởng là chuyện đại sự gì, Tứ A ca căn dặn một tiếng là được rồi, hà tất phải tự mình đến đây một chuyến.”
Dận Chân thành khẩn nói: “Là chuyện nên làm, Đông ngạc nương đối ta có ân dưỡng dục, suốt đời khó quên, Đông đại nhân là trưởng bối của ta, nên thế.”
Những lời này Đông Quốc Duy nghe vào tai, đương nhiên là rất hưởng thụ, biểu tình của ông không thoát khỏi mắt Dận Tự, lại chỉ cảm thán.
Vị nhạc phụ Hoàng đế này, theo lý quan hệ cùng Tứ A ca thân cận nhất, kết quả kiếp trước không ủng hộ Tứ A ca tranh đoạt mà ngược lại đứng về phía hắn vị Bát A ca này, đến nỗi về sau khi hắn bị Hoàng a mã ruồng bỏ, liên lụy Đông Quốc Duy cũng bị quở mắng theo, nhưng do vẫn nể mặt Đông Hoàng hậu, không xử phạt gì hơn.
Hiện giờ bản thân đã đoạn tuyệt dã tâm khi xưa, vậy vị Đông đại nhân này, sẽ ủng hộ ai?
Do phải vội vàng hồi cung, bọn Dận Chân không dám ở lâu, chỉ nán lại áng chừng nửa nén hương thì đứng dậy cáo từ.
Đợi họ đi cả rồi, một người từ sau bình phong đi ra.
“A mã.”
“Con thấy trong mấy vị A ca, người nào có tiền đồ nhất?” Đông Quốc Duy hớp ngụm trà, thong dong nói.
Long Khoa Đa thoáng suy nghĩ, trả lời: “Con thấy Tứ A ca già dặn nhất, lại là dưỡng tử của tỷ tỷ, cùng Đông gia khá sâu xa.”
Đông Quốc Duy vuốt râu lắc tay. “Vi phụ ngược lại cảm thấy Bát A ca được nhất.”
Long Khoa Đa lấy làm khó hiểu. “Con thấy Bát A ca không có gì đặc biệt.”
“Con có nghe qua Bát A ca ở trong cung từng trả lời Hoàng thượng, điển cố nguyện làm hiền vương?”
“Cái này thì có ý nghĩa gì, biết đâu chừng là có ai dạy nó?”
“Ai có thể dạy nó? Phía mẹ nó địa vị thấp kém, ngoại trừ một Lương Tần nương nương, thì có ai có thể dựa dẫm, Lương Tần được phong tần, không chừng còn là nhờ phúc Bát A ca đối đáp thích đáng, thử hỏi trong các A ca của Hoàng thượng, có ai vào tám tuổi có thể nói ra những lời ‘nguyện làm hiền vương, phò tá minh quân’ hay không?”
“Cái này......” Long Khoa Đa do dự nói, “Nhi tử có điều vẫn không hiểu, hiện tại vị trí thừa kế đã định, dù Thái tử không được, trên còn có Đại A ca, A mã hà tất phải chọn lựa từ trong các A ca nhỏ tuổi?”
Đông Quốc Duy nhìn hắn, lắc đầu thở dài: “Con còn phải tôi luyện thêm nhiều.”
“Ngẫm lại đi, sau lưng Thái tử có Sách Ngạch Đồ, sau lưng Đại A ca có Minh Châu, giờ chúng ta nhảy vào, chẳng qua là thêu hoa trên gấm, sao có thể so với việc đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi khiến người cảm kích? Bát A ca phía mẹ thấp kém, không người có thể dựa dẫm, lôi kéo được, đây là công tòng long bảo giá!”
“Nhưng hiện tại vị trí của Thái tử đang vững chắc, chỉ sợ Hoàng thượng không có tâm tư đó?” Long Khoa Đa vẫn thấy hơi nghi ngờ.
Đông Quốc Duy cười khẩy. “Hoàng thượng trẻ trung khỏe mạnh, Thái tử dần dần trưởng thành, Sách Ngạch Đồ rục rịch, nếu Hoàng thượng ốm đau thì không có gì đáng nói, nhưng xuân thu của người còn rất dài, con nói, Thái tử sẽ cam tâm làm Thái tử mãi sao? Cho dù Thái tử chịu, Sách Ngạch Đồ chịu sao?”
Thấy nhi tử lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, Đông Quốc Duy tiếp tục: “Hiện tại đám A ca bên dưới còn nhỏ, chúng ta không cần gấp gáp đưa ra lựa chọn, chỉ cần tĩnh quan kì biến, nhìn bọn Sách Ngạch Đồ cùng Minh Châu đấu đá, đấu đến Hoàng thượng phiền chán, tự nhiên sẽ là cơ hội của chúng ta, con phải biết rằng, phụ tử gia đình bình thường còn sẽ vì chuyện vụn vặt mà khắc khẩu, huống hồ là gia đình đế vương, từ xưa đến nay, chuyện phụ tử tranh giành ngai vị đẫm máu chẳng nhẽ còn ít sao? Biến Huyền Vũ Môn không phải là tấm gương sao?”
Long Khoa Đa suy diễn lời của phụ thân, không khỏi sợ run, trong lòng lại càng tin thêm tám chín phần.
Nếu Dận Tự có mặt ở đây, nhất định phải thán phục tầm nhìn xa trông rộng của Đông Quốc Duy, mấy năm sau, mối quan hệ giữa hai phụ tử này quả thật phát triển đúng như ông dự đoán, một khi trở mặt thành thù, từ đấy thủy hỏa bất dung.
Bên trong cung, lại là một quang cảnh khác.
Khang Hy buông tấu chương trong tay, nhìn về phía Minh Sâm đang quỳ gối bên dưới.
“Hử? Ngươi nói hắn là người của Từ Càn Học?”
“Nô tài nghe không sót một chữ.”
Khang Hy cười lạnh nói: “Khá lắm, huynh đệ Từ gia, trên triều đình cấu kết Sách Ngạch Đồ, dưới dân gian ức hiếp dân chúng, đúng là có tiền đồ!”
Từ Càn Học, là tiến sĩ năm đầu tiên Khang Hy, sau lại vất vả thăng lên tới chức Hình bộ Thượng thư, năm Khang Hy thứ hai mươi sáu, do dính dáng vụ án Tuần phủ Hồ Quảng ăn hối lộ mà bị bãi chức, gã còn có một người huynh đệ, tên Từ Nguyên Văn, chức quan tới Đại học sĩ, có thể nói là một gia môn hiển hách.
Huynh đệ Từ gia đúng là vận xui, mắt thấy phong ba sắp tới, kiếm một đường thoát, thuận tiện thử thăm dò chiều hướng của Sách Tướng, ai ngờ người phái đi là kẻ không có mắt, chọn ngồi chỗ mà kế bên là Đại nội thị vệ.
Sự việc liên quan triều chính, Minh Sâm không dám nhiều lời, chỉ duy trì tư thế quỳ trên đất.
“Ngươi đứng lên đi.” sau khi cười lạnh, Khang Hy không tỏ biểu tình gì cả.
“Vâng.”
“Kể tỉ mỉ cho trẫm nghe, hôm nay bọn Dận Chân Dận Tự xuất cung đã làm những gì?”
Bình luận truyện