Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 57: Quả du
Dận Chân bị hắn lôi theo đi dạo vòng vòng, lúc hai người rời khỏi cung, cũng không ngồi kiệu, hai người cưỡi ngựa thả bước chầm chậm, băng qua hẻm Kim Ngư, thẳng hướng về phía ngoài cổng Sùng Văn, đi thêm khoảng nửa nén hương, mới thấy Dận Tự dừng lại.
Mặc dù Dận Chân cũng đã xuất cung không ít lần, nhưng lại chưa từng tới đây, mắt thấy nơi đây vàng thau lẫn lộn, tiếng người huyên náo, chưa gì đã nhăn mày.
Dận Tự cười nói: “Những thứ độc đáo luôn ẩn mình trong chốn thành thị, ăn nhiều sơn hào hải vị, thỉnh thoảng cũng nên nếm thử cháo trắng dưa cải, bảo đảm sẽ không khiến tứ ca thất vọng đâu.”
Hắn đã nói như vậy, Dận Chân cũng không tiện nhiều lời, nên cứ thế đi theo hắn vào trong, đi thẳng tới một quán mì nhỏ được dựng bằng mấy cây tre lớn.
Nhiều lắm cũng chỉ năm sáu cái bàn, loang lổ cũ kỹ, nhưng lại hết chỗ, đúng vào lúc họ đến, có một bàn trong số đó tính tiền đi, Dận Tự vội kéo Dận Chân ngồi xuống, giống như không hề thấy canh thừa thịt dư đang bày đầy ra bàn.
“Ông chủ, cho hai bát mì quả du!”
“Nghe rồi, đợi chút!”
Ông chủ quán nhìn thấy hai người ăn mặc cẩm y hoa phục, tương phản với bầu không khí xung quanh, không dám chậm trễ, vội vàng cầm giẻ lau qua thu dọn.
“Làm sao đệ lại phát hiện ra những chỗ như thế này?”
Ở trong mắt Dận Chân, đệ đệ này từ nhỏ đã đi theo y gần như một tấc không rời, tuy nói sau khi thành thân thời gian hai người gặp nhau ít hơn trước, ấy vậy mà không phát hiện ra Dận Tự thích đến hòa mình vào những nơi tạp nham này.
“Đệ cũng chỉ vô tình phát hiện ra mà thôi, nghĩ chắc huynh chưa từng nếm thử thứ này đâu, dẫn huynh đến đây giải sầu. Tứ ca nhìn họ kìa.”
Dận Chân nhìn theo hướng chỉ của hắn, bên cạnh quán mì có một cái giếng, không ít phụ nữ xách thùng ra gánh nước về, mấy đứa bé năm sáu tuổi cũng chạy theo sau mấy người lớn, mút ngón cái, nhảy nhót hoạt bát.
Trong đó có hai người phụ nữ, hình như vì có chuyện gì đấy mà cãi nhau, lườm nguýt nhau, ầm ĩ mấy tiếng, xung quanh toàn là hàng xóm, đương nhiên sẽ xen vào khuyên can, lát sau, tiếng mắng mỏ ầm ĩ cũng nhỏ dần, cuối cùng cũng giải tán.
Xung quanh cũng không ít người, có người ăn mì, có người hút thuốc tẩu, đa số là việc ai người nấy làm, không hề liếc mắt nhìn qua hai người phụ nữ ban nãy cãi nhau ỏm tỏi lấy một cái.
“Nhân sinh bách thái, vốn là thế, có người hạnh phúc, ắt cũng có người đau khổ, ngọt bùi cay đắng, tất cả những điều đó cũng chỉ có bản thân chúng ta là người thấu hiểu sâu sắc nhất, người bên ngoài suy cho cùng cũng chỉ là bàng quang đứng nhìn.” Dận Tự cười nói: “Cho nên tứ ca vẫn nên vui vẻ thì tốt hơn, bất luận là đệ, hay là tứ tẩu, khẳng định cũng không ai muốn nhìn thấy huynh buồn bực không vui.”
Chính ngươi là người cả ngày chôn chặt tâm sự trong lòng, trái lại còn dám ở đây mở miệng khuyên giải người khác.
Dận Chân hậm hực trong im lặng, tức thầm trong bụng, nhưng cảm giác bản thân dường như thật sự thuận theo lời hắn nói mà nhẹ nhõm hơn.
Bỗng dưng nhớ lại bệnh mắt trước đấy của hắn vẫn chưa lành, nhưng vì chuyện của y mà phải bôn ba khắp nơi, lại cảm thấy bản thân đúng là người quá mức hẹp hòi, chẳng lẽ đã đến nông nỗi này, mà còn không cho phép người ta than vãn một câu mệt mỏi sao?
Chẳng lẽ mới đấy mà y đã quên lời hứa hẹn ngày nào rằng phải bảo toàn hắn cả một đời sao?
Đường đường là Tứ A ca, tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân là vì hắn nói hết tâm sự trong lòng trước mặt người khác (lời say rượu) mà ghen tuông.
“Tứ tẩu đệ tìm được ít dược cao, chút quay về hỏi thử Thái y xem có thể dùng được không, nếu được thì đệ lấy mà xài.”
Một trong những lợi ích khi có nương tử, chính là có thể đem một số việc rõ ràng do mình làm nhưng lại đẩy lên đầu nương tử.
Dận Tự gật đầu, hắn đối với bệnh mắt của bản thân ngược lại không mấy quan tâm lắm.
Thứ nhất, Thái y đã từng nói, bệnh tình đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ít nhất cũng phải điều dưỡng trường kỳ, tuyệt đối không thể nào thành công trong một sớm một chiều.
Thứ hai, có bệnh vặt như vậy, lại có thể dùng có làm cớ để mà tránh né rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Nhưng Lương Phi – ngạc nương của hắn, lại vì bệnh tình của hắn, ngày ngày âu sầu.
Trong lúc cả hai trò chuyện, thì hai chén mì quả du nóng hôi hổi đã được mang lên.
Sợi mì trắng như tuyết như được khảm lên mình quả du, xanh nhạt như sắc xuân.
Trong mì chắc hẳn được bỏ thêm một số hương liệu khác, lại không làm mất mùi vị tự nhiên của quả du, vừa nhìn đã cảm nhận được mùi thơm xộc thẳng vào mũi, làm người ta muốn ăn ngay.
Nuốt một miếng, mùi hương nhàn nhạt của quả du tỏa ra khắp khoang miệng, vị mặn vừa phải, sợi mì vào miệng trơn tuột mà dai dai.
Đến cả người như Dận Chân, cũng không khỏi lộ ra thần sắc tán thưởng.
“Ăn uống ngoài phố xá, đúng là cũng có chút mới lạ.”
Dận Tự cười nói: “Đó là do tứ ca đã ngán ăn sơn hào hải vị, đương nhiên sẽ cảm thấy nó thanh đạm ngon miệng, không bằng ngày mai bảo đầu bếp của phủ huynh đi học mấy cách nấu ăn dân dã, để đệ còn có cớ mà tới ăn chực chứ.”
Dận Chân lại như chợt nhớ đến điều gì, tay đang gắp mì thoáng khựng lại. “Có một việc, huynh đã quên nói với đệ.”
“Rất có thể Thái tử sắp xếp người ở bên cạnh chúng ta.”
Dận Tự sau giây phút hơi bỡ ngỡ ban đầu, thì cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
Những chuyện kiểu như thế này, năm ấy lúc cuộc chiến tranh giành ngai vị bước vào giai đoạn quyết liệt, huynh đệ bọn họ cũng đã làm không ít —— gắng sức sắp xếp tai mắt vào quý phủ của đối phương. Chỉ là hiện tại mọi người đều còn nhỏ, không ngờ rằng Thái tử đã phòng ngừa chu đáo sớm đến vậy.
Dận Chân quan sát thấy sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ tưởng do hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại, liền đem chuyện ngày ấy sau khi từ Bình Dương quay về, Thái tử gọi riêng một mình y kể sơ lược, cuối cùng nói: “Cụ thể là ai, huynh cũng không biết, nhưng những người bên cạnh huynh, huynh luôn luôn quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, tạm thời còn chưa tìm được sơ hở, bên phía đệ, cũng cần cẩn thận hơn.”
Dận Tự đương nhiên là ưng thuận.
Cái bàn cách chỗ họ ngồi không xa, có hai người, dường như xảy ra mâu thuẫn, một trong hai người đó đứng bật dậy, tức giận nói: “Hay Tử Kiệt huynh cho rằng ta là hạng người ngồi ăn chực, thứ ta không thể phụng bồi, cáo từ!”
Người còn lại vội vàng đứng dậy giữ chặt y, thiện ý khuyên giải, nhưng lại cố ý hạ thấp giọng xuống.
Chưa được mấy câu, người bị giữ chặt lại vùng khỏi đối phương, xoay người muốn đi.
Nhưng do cước bộ quá vội vàng, lại cúi đầu, không cẩn thận đụng trúng cái bàn chỗ Dận Tự đang ngồi.
Cái bàn vốn cũng không chắc chắn gì cho cam, bị va chạm như vậy, nghiêng nghiêng ngã ngã, nước mì nóng đổ hết về phía người bọn Dận Tự.
Dận Chân tinh mắt, kéo tay Dận Tự tránh về phía sau, dù thế, tay áo cũng bị ướt cả mảng lớn.
Người nọ đụng phải cái bàn thì bị vấp, nghiêng ngã một hồi mới đứng vững được, gương mặt đỏ bừng, cuống quít chắp tay xin lỗi bọn Dận Tự.
“Xin lỗi xin lỗi, xiêm y này của huynh đài bao nhiêu, ta đền!”
“Ngươi đền nổi sao?” Từ đằng sau có người chạy đến, người được gọi Tử Kiệt huynh kia cười khẩy thành tiếng.
Trang phục khí phách của hai người Dận Chân hoàn toàn tương phản với nơi này, người kia đương nhiên cũng là người có mắt quan sát, suy nghĩ một lát, thuận thế chắp tay nói: “Tại hạ Trương Hoành, tự Tử Kiệt, y làm ướt xiêm y, tại hạ xin bồi thường theo đúng giá, không biết quý tính đại danh của hai vị?”
Người đụng lật văng cái bàn thì lúng túng đứng một bên, bị câu nói “Ngươi đền nổi sao” chặn họng đến hồi lâu sau vẫn không bật thốt thành tiếng.
Dận Tự đưa mắt nhìn lướt qua bọn họ, thấy Dận Chân không có ý trả lời lấy lệ, Dận Chân đành chắp tay: “Ta là Ứng Bát, đây là huynh trưởng của ta, hai vị chắc là tới để tham gia đại bỉ?”
Đại bỉ hay còn gọi là thi hương, ba năm một lần, phạm vi tổ chức trên cả nước, hiện tại là tháng năm, thi hương thường được tổ chức vào tháng tám, vì vậy còn được gọi là thu vi.
Có rất nhiều người do đường xá xa xôi nên phải đi từ sớm, khi đến một là ở nhờ thân thích trong nhà, không thì trọ lại khách *** lữ quán, nhằm mục đích có thể tĩnh tâm một lòng ôn luyện chuẩn bị cho kỳ thi.
Trương Hoành vốn là cố tình đến bắt chuyện, thấy huynh đệ hai người cẩm y ngọc bào, nếu không phải xuất thân gia đình phú thương, thì cũng là con cháu danh gia vọng tộc quan lại, nhưng nếu là con cháu quan lại, sao lại chạy đến chốn khỉ ho cò gáy này để ăn mì, nghĩ kỹ thì chắc là thuộc diện trước.
Sĩ nông công thương, từ cổ chí kim địa vị của thương nhân là thấp nhất, một cử nhân tương lai như hắn, nói thế nào cũng cao quý hơn con cái thương nhân rất nhiều.
Bên này Trương Hoành đang tính bàn tính như ý, xem phải thế nào kết giao với hai người này, bên kia Dận Tự lại mở miệng hỏi thăm, có thể nào không khiến hắn mừng rỡ.
“Đúng vậy, ta xem hai vị công tử tướng mạo bất phàm, chắc cũng là người tới tham gia thi hương lần này?”
Mặc dù Dận Chân cũng đã xuất cung không ít lần, nhưng lại chưa từng tới đây, mắt thấy nơi đây vàng thau lẫn lộn, tiếng người huyên náo, chưa gì đã nhăn mày.
Dận Tự cười nói: “Những thứ độc đáo luôn ẩn mình trong chốn thành thị, ăn nhiều sơn hào hải vị, thỉnh thoảng cũng nên nếm thử cháo trắng dưa cải, bảo đảm sẽ không khiến tứ ca thất vọng đâu.”
Hắn đã nói như vậy, Dận Chân cũng không tiện nhiều lời, nên cứ thế đi theo hắn vào trong, đi thẳng tới một quán mì nhỏ được dựng bằng mấy cây tre lớn.
Nhiều lắm cũng chỉ năm sáu cái bàn, loang lổ cũ kỹ, nhưng lại hết chỗ, đúng vào lúc họ đến, có một bàn trong số đó tính tiền đi, Dận Tự vội kéo Dận Chân ngồi xuống, giống như không hề thấy canh thừa thịt dư đang bày đầy ra bàn.
“Ông chủ, cho hai bát mì quả du!”
“Nghe rồi, đợi chút!”
Ông chủ quán nhìn thấy hai người ăn mặc cẩm y hoa phục, tương phản với bầu không khí xung quanh, không dám chậm trễ, vội vàng cầm giẻ lau qua thu dọn.
“Làm sao đệ lại phát hiện ra những chỗ như thế này?”
Ở trong mắt Dận Chân, đệ đệ này từ nhỏ đã đi theo y gần như một tấc không rời, tuy nói sau khi thành thân thời gian hai người gặp nhau ít hơn trước, ấy vậy mà không phát hiện ra Dận Tự thích đến hòa mình vào những nơi tạp nham này.
“Đệ cũng chỉ vô tình phát hiện ra mà thôi, nghĩ chắc huynh chưa từng nếm thử thứ này đâu, dẫn huynh đến đây giải sầu. Tứ ca nhìn họ kìa.”
Dận Chân nhìn theo hướng chỉ của hắn, bên cạnh quán mì có một cái giếng, không ít phụ nữ xách thùng ra gánh nước về, mấy đứa bé năm sáu tuổi cũng chạy theo sau mấy người lớn, mút ngón cái, nhảy nhót hoạt bát.
Trong đó có hai người phụ nữ, hình như vì có chuyện gì đấy mà cãi nhau, lườm nguýt nhau, ầm ĩ mấy tiếng, xung quanh toàn là hàng xóm, đương nhiên sẽ xen vào khuyên can, lát sau, tiếng mắng mỏ ầm ĩ cũng nhỏ dần, cuối cùng cũng giải tán.
Xung quanh cũng không ít người, có người ăn mì, có người hút thuốc tẩu, đa số là việc ai người nấy làm, không hề liếc mắt nhìn qua hai người phụ nữ ban nãy cãi nhau ỏm tỏi lấy một cái.
“Nhân sinh bách thái, vốn là thế, có người hạnh phúc, ắt cũng có người đau khổ, ngọt bùi cay đắng, tất cả những điều đó cũng chỉ có bản thân chúng ta là người thấu hiểu sâu sắc nhất, người bên ngoài suy cho cùng cũng chỉ là bàng quang đứng nhìn.” Dận Tự cười nói: “Cho nên tứ ca vẫn nên vui vẻ thì tốt hơn, bất luận là đệ, hay là tứ tẩu, khẳng định cũng không ai muốn nhìn thấy huynh buồn bực không vui.”
Chính ngươi là người cả ngày chôn chặt tâm sự trong lòng, trái lại còn dám ở đây mở miệng khuyên giải người khác.
Dận Chân hậm hực trong im lặng, tức thầm trong bụng, nhưng cảm giác bản thân dường như thật sự thuận theo lời hắn nói mà nhẹ nhõm hơn.
Bỗng dưng nhớ lại bệnh mắt trước đấy của hắn vẫn chưa lành, nhưng vì chuyện của y mà phải bôn ba khắp nơi, lại cảm thấy bản thân đúng là người quá mức hẹp hòi, chẳng lẽ đã đến nông nỗi này, mà còn không cho phép người ta than vãn một câu mệt mỏi sao?
Chẳng lẽ mới đấy mà y đã quên lời hứa hẹn ngày nào rằng phải bảo toàn hắn cả một đời sao?
Đường đường là Tứ A ca, tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân là vì hắn nói hết tâm sự trong lòng trước mặt người khác (lời say rượu) mà ghen tuông.
“Tứ tẩu đệ tìm được ít dược cao, chút quay về hỏi thử Thái y xem có thể dùng được không, nếu được thì đệ lấy mà xài.”
Một trong những lợi ích khi có nương tử, chính là có thể đem một số việc rõ ràng do mình làm nhưng lại đẩy lên đầu nương tử.
Dận Tự gật đầu, hắn đối với bệnh mắt của bản thân ngược lại không mấy quan tâm lắm.
Thứ nhất, Thái y đã từng nói, bệnh tình đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ít nhất cũng phải điều dưỡng trường kỳ, tuyệt đối không thể nào thành công trong một sớm một chiều.
Thứ hai, có bệnh vặt như vậy, lại có thể dùng có làm cớ để mà tránh né rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Nhưng Lương Phi – ngạc nương của hắn, lại vì bệnh tình của hắn, ngày ngày âu sầu.
Trong lúc cả hai trò chuyện, thì hai chén mì quả du nóng hôi hổi đã được mang lên.
Sợi mì trắng như tuyết như được khảm lên mình quả du, xanh nhạt như sắc xuân.
Trong mì chắc hẳn được bỏ thêm một số hương liệu khác, lại không làm mất mùi vị tự nhiên của quả du, vừa nhìn đã cảm nhận được mùi thơm xộc thẳng vào mũi, làm người ta muốn ăn ngay.
Nuốt một miếng, mùi hương nhàn nhạt của quả du tỏa ra khắp khoang miệng, vị mặn vừa phải, sợi mì vào miệng trơn tuột mà dai dai.
Đến cả người như Dận Chân, cũng không khỏi lộ ra thần sắc tán thưởng.
“Ăn uống ngoài phố xá, đúng là cũng có chút mới lạ.”
Dận Tự cười nói: “Đó là do tứ ca đã ngán ăn sơn hào hải vị, đương nhiên sẽ cảm thấy nó thanh đạm ngon miệng, không bằng ngày mai bảo đầu bếp của phủ huynh đi học mấy cách nấu ăn dân dã, để đệ còn có cớ mà tới ăn chực chứ.”
Dận Chân lại như chợt nhớ đến điều gì, tay đang gắp mì thoáng khựng lại. “Có một việc, huynh đã quên nói với đệ.”
“Rất có thể Thái tử sắp xếp người ở bên cạnh chúng ta.”
Dận Tự sau giây phút hơi bỡ ngỡ ban đầu, thì cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
Những chuyện kiểu như thế này, năm ấy lúc cuộc chiến tranh giành ngai vị bước vào giai đoạn quyết liệt, huynh đệ bọn họ cũng đã làm không ít —— gắng sức sắp xếp tai mắt vào quý phủ của đối phương. Chỉ là hiện tại mọi người đều còn nhỏ, không ngờ rằng Thái tử đã phòng ngừa chu đáo sớm đến vậy.
Dận Chân quan sát thấy sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ tưởng do hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại, liền đem chuyện ngày ấy sau khi từ Bình Dương quay về, Thái tử gọi riêng một mình y kể sơ lược, cuối cùng nói: “Cụ thể là ai, huynh cũng không biết, nhưng những người bên cạnh huynh, huynh luôn luôn quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, tạm thời còn chưa tìm được sơ hở, bên phía đệ, cũng cần cẩn thận hơn.”
Dận Tự đương nhiên là ưng thuận.
Cái bàn cách chỗ họ ngồi không xa, có hai người, dường như xảy ra mâu thuẫn, một trong hai người đó đứng bật dậy, tức giận nói: “Hay Tử Kiệt huynh cho rằng ta là hạng người ngồi ăn chực, thứ ta không thể phụng bồi, cáo từ!”
Người còn lại vội vàng đứng dậy giữ chặt y, thiện ý khuyên giải, nhưng lại cố ý hạ thấp giọng xuống.
Chưa được mấy câu, người bị giữ chặt lại vùng khỏi đối phương, xoay người muốn đi.
Nhưng do cước bộ quá vội vàng, lại cúi đầu, không cẩn thận đụng trúng cái bàn chỗ Dận Tự đang ngồi.
Cái bàn vốn cũng không chắc chắn gì cho cam, bị va chạm như vậy, nghiêng nghiêng ngã ngã, nước mì nóng đổ hết về phía người bọn Dận Tự.
Dận Chân tinh mắt, kéo tay Dận Tự tránh về phía sau, dù thế, tay áo cũng bị ướt cả mảng lớn.
Người nọ đụng phải cái bàn thì bị vấp, nghiêng ngã một hồi mới đứng vững được, gương mặt đỏ bừng, cuống quít chắp tay xin lỗi bọn Dận Tự.
“Xin lỗi xin lỗi, xiêm y này của huynh đài bao nhiêu, ta đền!”
“Ngươi đền nổi sao?” Từ đằng sau có người chạy đến, người được gọi Tử Kiệt huynh kia cười khẩy thành tiếng.
Trang phục khí phách của hai người Dận Chân hoàn toàn tương phản với nơi này, người kia đương nhiên cũng là người có mắt quan sát, suy nghĩ một lát, thuận thế chắp tay nói: “Tại hạ Trương Hoành, tự Tử Kiệt, y làm ướt xiêm y, tại hạ xin bồi thường theo đúng giá, không biết quý tính đại danh của hai vị?”
Người đụng lật văng cái bàn thì lúng túng đứng một bên, bị câu nói “Ngươi đền nổi sao” chặn họng đến hồi lâu sau vẫn không bật thốt thành tiếng.
Dận Tự đưa mắt nhìn lướt qua bọn họ, thấy Dận Chân không có ý trả lời lấy lệ, Dận Chân đành chắp tay: “Ta là Ứng Bát, đây là huynh trưởng của ta, hai vị chắc là tới để tham gia đại bỉ?”
Đại bỉ hay còn gọi là thi hương, ba năm một lần, phạm vi tổ chức trên cả nước, hiện tại là tháng năm, thi hương thường được tổ chức vào tháng tám, vì vậy còn được gọi là thu vi.
Có rất nhiều người do đường xá xa xôi nên phải đi từ sớm, khi đến một là ở nhờ thân thích trong nhà, không thì trọ lại khách *** lữ quán, nhằm mục đích có thể tĩnh tâm một lòng ôn luyện chuẩn bị cho kỳ thi.
Trương Hoành vốn là cố tình đến bắt chuyện, thấy huynh đệ hai người cẩm y ngọc bào, nếu không phải xuất thân gia đình phú thương, thì cũng là con cháu danh gia vọng tộc quan lại, nhưng nếu là con cháu quan lại, sao lại chạy đến chốn khỉ ho cò gáy này để ăn mì, nghĩ kỹ thì chắc là thuộc diện trước.
Sĩ nông công thương, từ cổ chí kim địa vị của thương nhân là thấp nhất, một cử nhân tương lai như hắn, nói thế nào cũng cao quý hơn con cái thương nhân rất nhiều.
Bên này Trương Hoành đang tính bàn tính như ý, xem phải thế nào kết giao với hai người này, bên kia Dận Tự lại mở miệng hỏi thăm, có thể nào không khiến hắn mừng rỡ.
“Đúng vậy, ta xem hai vị công tử tướng mạo bất phàm, chắc cũng là người tới tham gia thi hương lần này?”
Bình luận truyện