Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 94: Cung biến (1)



Thái tử đi vào.

Một thân y phục màu vàng ánh đỏ, để làm nổi bật ngạo khí độc nhất vô nhị của hắn, ngay cả khi sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, cũng không giấu được phong thái cao quý.

Chẳng lâu trước đây, Khang Hy rất thích phong thái ngạo mạn nổi trội và khác biệt trong chúng huynh đệ, cảm thấy con của mình thì phải như vậy.

Mà này nhìn thấy, lại chỉ cảm thấy chán ghét.

Nhân tâm khó dò, cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Thái tử cứ tựa như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Khang Hy, vẫn hành lễ như thường.

“Nhi thần đến muộn, thỉnh Hoàng a mã thứ tội.”

“Con đã đi đâu vậy?” Khang Hy cố nén cơn giận trong lòng, điềm nhiên nói.

“Lúc Hoàng a mã phái người đến truyền chỉ, nhi thần không ở trong tẩm điện, vì vậy nên đến muộn.”

Khang Hy không để ý tới hắn nữa, rỉa miếng thịt bỏ vào chén của Thập Tam Thập Tứ, hòa ái nói: “Mấy con đang trong tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút.”

“Tạ ơn Hoàng a mã.” hai người cao giọng cảm tạ, lại không cầm được lén lút liếc nhìn Thái tử.

Thái tử bị Khang Hy cố tình làm lơ vẫn tiếp tục đứng yên tại chỗ, tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Dận Tự nhìn thấy vậy cũng không cảm thấy hả hê tí nào, kiếp trước hắn cũng từng được nhận đãi ngộ tương tự, thậm chí chỉ có hơn không kém. Tuy Thái tử có sai, nhưng suy tới cùng thì cũng do tâm tư đế vương khó dò, phận làm con chỉ có thể bị động.

Dận Chân cúi đầu, cứ như có thể làm cho một đóa hoa nở bung trong chén.

Khang Hy lại không hề nhìn tới Thái tử, trái lại cùng mọi người tán gẫu, sắc mặt ôn hòa, như người cha hiền.

Chỉ là dưới tình cảnh này, e rằng không ai có thể tỏ ra thật sự vui vẻ.

Dận Tự thầm rên trong lòng, bữa ăn này đúng là khó trôi.

Những ngày sau đó kỳ thật cũng không gian nan như vậy nữa, tuy Khang Hy đang đi nghỉ, nhưng cũng không bỏ mặt tất cả chính sự, vẫn mang theo mấy vị đại thần quan trọng, thậm chí còn mang theo hai quý nhân chưa vào cung được bao lâu, đang rất được sủng ái, ngày ngày đều có thư từ lui tới với kinh thành, có người chuyên khoái mã truyền đến, ở đây nghiễm nhiên biến thành một Tử Cấm Thành nhỏ.

Dận Chân Dận Tự có công sự, tuy đi tới hành cung, nhàn nhã hơn xưa không ít, mỗi ngày đều phải đi bế kiến nghe chỉ dạy, cũng cảm giác thời gian trôi nhanh, lại nói tới Thập Tâm Thập Tứ, ngoài trừ giờ học, thì có vẻ như khá rảnh rỗi, trái lại cảm thấy buồn tẻ còn hơn khi ở trong cung.

Vào một ngày Dận Tường Dận Trinh đang ở giáo trường bắn cung, Thập Tứ mắt tinh, thấy bóng dáng Dận Tự đi ngang qua, trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy lại cản đường.

“Bát ca!”

“Đang bắn cung?” Dận Tự thấy chúng ai nấy cầm một cây cung, cười hỏi.

Thập Tứ gật đầu, tâm trạng vốn vì trời nóng mà hơi bực bội lập tức như không cánh mà bay. “Bát ca cũng lại thể hiện bản lĩnh đi, chúng em đi học muộn, vẫn chưa có cơ hội chứng kiến thân thủ của bát ca.”

Thập Tam cũng nhảy vào góp vui, “Đúng đó, bát ca, thể hiện bản lĩnh cho tụi đệ đệ chiêm ngưỡng đi!”

Dận Tự tính tình dễ chịu, có quan hệ không tệ với các huynh đệ, nên ai cũng thích gần gũi với hắn, về phần lý do Thập Tứ hết lần này tới lần khác cố ý tỏ ra đáng thương như vậy trước mặt Dận Tự, cũng do ôm một ít tư tâm không thể cho người khác biết.

Dận Tự dở khóc dở cười: “Huynh cũng không phải ba đồ lỗ, có thân thủ gì đáng để thể hiện chứ, chỉ e thầy dạy các đệ cưỡi ngựa bắn cung còn lợi hại hơn huynh!”

Tuy hắn không muốn quá gần gũi với Thập Tứ, nhưng cũng không thể cố ý xa lánh, huống hồ còn có Thập Tam ở bên, tỏ ra lạnh lùng thì không hay.

Thập Tứ nhìn Thập Tam, cười nói: “Bát ca đừng cứ từ chối mãi thế.”

Dận Tự nhìn bia ngắm của chúng, một mũi cắm ngay hồng tâm, một mũi cách đó không xa, liền lắc đầu: “Trong các huynh đệ trưởng thành, tài cưỡi ngựa bắn cung của huynh không thể xem là xuất sắc, có khi còn kém hơn các đệ.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng không từ chối cây cung do Dận Tường đưa.

Ưỡn thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cài tên, kéo cung, bắn.

Tên rời dây, bay vút về trước, cắm thẳng vào bia, mặc dù không trúng ngay hồng tâm, nhưng thành tích xem như không tệ.

Bốp bốp bốp.

Tiếng vỗ tay đứt khoảng vang lên, lại không phải là Thập Tam Thập Tứ.

Dận Tự chưa kịp quay đầu lại, thì đã nghe tiếng tán thưởng không cảm xúc từ phía sau truyền đến: “Trình độ bắn cung của bát đệ, đúng là càng ngày càng giỏi.”

Trong lòng hắn chợt siết lại, buông cung, cùng Dận Tường và Dận Trinh đồng loạt hành lễ.

“Tham kiến Thái tử điện hạ.”

“Miễn lễ.” Dận Nhưng đi về phía họ, hôm nay hắn khoác áo choàng màu xanh, trông có vẻ bình dị gần gũi hơn ngày thường rất nhiều.

Khóe miệng Thái tử lười biếng nhếch lên, lại đến gần hơn, vươn tay ra, ngón tay xẹt ngang qua gương mặt Dận Tự, nhẹ nhàng phất một cái, động tác dịu dàng mà mờ ám.

Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc, có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

“Ở đây dơ.”

Dận Tự bị hành động bất ngờ của hắn làm giật mình, muốn tránh cũng đã muộn, bỗng nhớ đến hành vi năm xưa của đối phương, cơn giận trong lòng không khỏi dâng cao, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt, khẽ gục đầu xuống.

“Tạ ơn Thái tử điện hạ.”

Thật chất, không cần tính toán với một người đã mất đi thánh quyến.

Ngày hắn sa sút, tự có người đến trừng trị hắn, không cần bản thân phải động thủ.

Thái tử cười khẽ, mang ý mập mờ.

Từ sau khi Sách Ngạch Đồ bị ban chết, hành động của hắn càng ngày càng khó đoán, cũng khó trách Khang Hy không muốn nhìn mặt hắn, lúc này đến cả ba người Dận Tự đang đứng, cũng chỉ mong sao hắn mau đi đi.

Thái tử lại khăng khăng phủ quyết mong muốn của họ, thậm chí còn hứng chí giương cung, bản thân cũng tự bắn thử một trận.

“Đại Thanh ta giành được thiên hạ trên lưng ngựa, các đệ phải luyện tập nhiều hơn mới được, đừng nên lười biếng học hành.” lời này là nói với Thập Tam Thập Tứ, chúng hiển nhiên tỏ ra ngoan ngoãn lắng nghe.

Chỉ là khi cúi đầu, trong mắt Thập Tử hiện rõ sự khinh thường.

Hiện tại chúng đang trong độ tuổi thiếu niên, chiều hướng trong cung thế nào, trong lòng cũng đoán được ít nhiều, tình cảnh giống như Thái tử, lại càng tỏ tường, chẳng qua ngại một ngày Khang Hy còn chưa phế truất hắn, thì một ngày không ai dám làm càn.

Hiển nhiên tâm trạng của Thái tử rất tốt, nói thêm mấy câu rồi vỗ vai Dận Tường, lại liếc Dận Tự đầy thâm ý, xong mới ngang nhiên rời đi.

Ánh mắt Dận Tự dời từ bóng lưng của Thái tử tới người thị vệ đi theo hắn, vùng quanh lông mày hơi nhăn lại, không thể nhận ra.

Mấy người này, sao có vẻ lạ mặt?

Dận Tường lại sát bên, giật nhẹ góc áo của Dận Tự, giọng điệu mang hơi hướng ngờ vực: “Bát ca, không phải chúng ta phạm phải lỗi gì chứ?”

Đứa trẻ này từ sau khi ngạc nương là Mẫn Phi qua đời, đã trải qua thứ gọi là nhân tình ấm lạnh trong cung, nên cũng nhạy cảm hơn, không còn tùy tiện như trước, đối với Thái tử, trong lòng nó hiển nhiên cũng nảy sinh không ít sợ hãi.

“Không có gì đâu.” Dận Tự thoải mái cười với nó, đáy lòng lại gợn sóng.

Hành cung vào đêm trái lại khá là oi bức, hơi nóng ngưng tụ thành từng cụm, như mây đen dồn ép tới thở không nỗi, sinh ra cảm xúc ngột ngạt chỉ cầu mong mưa gió ào đến.

Không biết tại sao, Dận Tự nằm lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được, cuối cùng đành phải ngồi dậy xuống giường, cũng không khoác thêm áo, cứ ăn mặc đơn sơ như vậy đẩy cửa sổ ra.

Không có lấy một làn gió mát.

Từ xa đến gần đều là một mảnh tĩnh lặng, yên tĩnh đến khiến lòng người hốt hoảng.

Ngày thường còn thắp một ít đèn, hôm nay đều tắt hết, trời tối đen không nhìn thấy năm ngón tay, trăng sao lặn tanh.

Dận Tự chỉ cảm thấy hơi nôn nao, dường như có gì đó là lạ.

Trong đầu linh quang chợt lóe, lại nhớ đến mấy thị vệ đi theo Thái tử hồi sáng.

Tay run lên, thiếu chút nữa làm rớt cái ly trên tay.

Người từng sống trong đấu đá phân tranh nhiều năm, thường có trực giác nhạy bén với chuyện chốn cung cấm.

Không đủ thời gian để gọi người, hắn vội vã mặc đồ vào đi ra ngoài.

Lục Cửu đang đứng giữ cửa mà ngủ gật, cửa lại bất ngờ mở ra, hù nó nhảy dựng.

“Gia?!”

“Hiện tại là giờ nào?”

“Gia, vừa qua khỏi giờ sửu, người....”

“Theo ta tìm tứ ca.” Dận Tự quẳng lại một câu, vội vàng đi thẳng phía trước.

“Hả?” Lục Cửu hấp tấp đuổi theo, chả hiểu gì ráo. Vào giờ này, phía Tứ gia chắc đã nghỉ ngơi từ đời nào rồi, gia định làm gì chứ?

Hai người đi được một đoạn, đến cả Lục Cửu cũng dần dần thấy khả nghi, không khỏi áp sát lại thấp giọng nói: “Gia, sao không thấy bóng dáng thị vệ nào hết?”

Dận Tự không nói, bước chân đi càng lúc càng gấp.

Đi thêm chừng mười bước, thì thấy ánh lửa thấp thoáng phía trước, Lục Cửu mừng rỡ, gọi một tiếng gia, để nô tài đi qua xem, lập tức muốn chạy đi, nhưng bị Dận Tự giữ lại, kéo núp ra sau một giả sơn kế bên.

Ánh lửa càng lúc càng gần, bước chân người cầm đuốc có vẻ vội vàng, đi về phía tẩm điện của Dận Tự.

“Không biết bên kia sao rồi....”

“Lo chuyện của mình đi, ít nói nhảm, tìm được người trước rồi hãy nói....”

Đoạn đối thoại đứt quãng truyền đến tai, dù Lục Cửu có chậm tiêu, cũng loáng thoáng đoán được chuyện đang diễn ra, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch.

Cung biến, từ trước đến nay chỉ nghe nói đến trong sách sử hoặc xem trong hí khúc, đâu ngờ đến bản thân cũng có ngày tự mình trải nghiệm.

“Chúng ta chia nhau ra, ta đi hướng kia, ngươi đi tìm tứ ca, nếu như nơi huynh ấy cũng không an toàn, ngươi hãy tìm một chỗ kín đáo núp trước đi.” Dận Tự hạ thấp giọng, tay vẫn che miệng Lục Cửu không cho nó nói chuyện.

Lục Cửu cắn răng, nhìn Dận Tự, lắc đầu ngoay ngoảy.

Dận Tự dường như phát hiện nghi hoặc của nó, tiếp tục nói: “Hai người đi chung thì mục tiêu quá lớn, không dễ trốn, nếu chỗ tứ ca bình an, huynh ấy sẽ dẫn người tới tìm ta.”

Nó biết Dận Tự nói rất có lý, đành phải gật đầu, Dận Tự buông tay ra.

Lục Cửu kiềm chế hô hấp, nhưng tim đập như gõ trống, cơ hồ muốn nhảy khỏi cổ họng.

“Gia....” giọng nói khàn khàn.

Nếu nhỡ đâu gia xảy ra chuyện, nó trở về phải làm thế nào ăn nói với Phúc tấn với tổng quản đây, sợ là chết ngàn lần cũng không đền hết tội.

Dận Tự không lên tiếng, chỉ vỗ vỗ vai nó, ý bảo nó đi mau đi.

Lục Cửu không dám tiếp tục chần chờ, liếc mắt nhìn Dận Tự lần sau cùng, không quay đầu lại biến mất trong bóng đêm.

Ánh lửa lại quay vòng trở lại, chắc là không tìm được người trong tẩm điện.

Mặc dù hành cung không thể so sánh với Tử Cấm Thành, nhưng cũng không nhỏ, nơi Dận Tự ở cách Khang Hy cũng một quãng xa, hiện tại trời tối đen, sinh tử không rõ, nhưng đối phương vẫn có thể chia người ra tìm hắn, chứng tỏ tình thế bên kia càng căng thẳng hơn.

Đối phương không tìm được người, cũng không vội vàng bỏ đi, ngược lại chia người ra, lục lọi khắp nơi.

Cây đuốc bùng cháy trong đêm tối, thỉnh thoảng phát ra tiếng tách tách, càng nghe lòng càng hoảng.

Dận Tự lưng dán sát giả sơn, khép chặt mắt.

Một người không đánh lại số đông, dù hắn có thể bắt sói bắn hổ, nhưng cũng không chống lại người đông thế mạnh.

“Ai ở đó?!”

Phía trước vọng đến tiếng thét lớn, nhanh chóng thu hút nhiều người đến.

Dưới ánh lửa dập dìu, Dận Tự không cách nào ẩn núp.

“Bát gia?” một người từ sau đoàn người chen lên.

“Cổ Ứng Tuyển?” Dận Tự lập tức gọi tên của gã, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Cổ Ứng Tuyển cảm thấy hoảng sợ, xong lại lập tức cười giễu chính mình.

“Bát gia, xin mời người đi cùng nô tài một chuyến.”

“Đi đâu? Hoàng a mã đâu?”

“Chuyện đó người không cần biết.” Cổ Ứng Tuyển nhìn hắn, đang định phất tay sai người dẫn Dận Tự đi.

Dận Tự bỗng dưng lạnh lùng mở miệng: “Cẩu nô tài nhà ngươi dám cáo mượn oai hùm! Gia là Bối Lặc, ai cho ngươi có quyền bắt người? Là Hoàng a mã hay là Thái tử! Ngươi định giả truyền thánh chỉ sao!”

Cổ Ứng Tuyển ngoài cười trong không cười: “Ngài sẽ nhanh chóng biết được thôi, mang đi!”

“Các ngươi ai dám đụng vào ta!” Dận Tự cười lạnh, “Bức vua thoái vị, phạm vào tội tạo phản, các ngươi không sợ liên lụy cửu tộc!”

Hắn chắp tay đứng ở đấy, để lộ khí thế uy nghiêm, làm cho đám thị vệ đứng xung quanh đều cảm thấy kiêng dè, vốn định tiến lên bắt người cũng trở nên do dự.

“Lo cái quái gì, còn không mau bắt người!” Cổ Ứng Tuyển cao giọng mắng.

Mấy tên thị vệ tiến lên bẻ tay Dận Tự ra sau, hắn cũng không chống cự, để mặc chúng kéo hắn đi.

Kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chắc cũng đủ để Lục Cửu chạy thoát rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện