Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 16: Hai mảnh tinh ngọc.



Khương Hằng cuối cùng cũng có thể tẩy đi một thân bụi đất, thật sự tâm tình rất tốt. Trong cung Tấn thiên tử xác thật có nơi chuyên dùng để tắm rửa, chính là dùng củi đốt dưới lòng đất trong cung, hơi ấm còn dư lại làm nóng nước. Nơi đây chính là do Mặc Địch ở 60 năm trước chế tác cho thiên tử, trong cung vào mùa đông lấy củi lửa sưởi ấm, củi đốt dưới lòng đất trong hậu cung lưu lại khí nóng quanh quẩn khắp vương cung, có thể cung cấp độ ấm cần thiết trong cung.

Mà bắc cung có một cái hồ lớn, sau hồ có đập, nước trong hồ là nước suối sau núi dẫn tới, có thể dùng van nước điều tiết nhiệt độ trong cung, nấu nước nhiều, trong cung liền lạnh chút; nấu nước ít, trong cung liền ấm chút.

60 năm qua đi, hồ nước ấm do Mặc thánh chế vẫn còn sử dụng, chỉ là lâu ngày không được tu sửa, không ít địa long trong điện phủ khí nóng lưu thông không đều, may mà bế tắm cùng trong điện thiên tử vẫn còn có thể sưởi ấm.


Khương Hằng bước nhanh đi theo Cảnh Thự vào bể tắm, một tiếng hoan hô, cởi hết quần áo liền nhảy vào trong nước, dọc theo đường đi hắn đã chịu đủ rồi, Cảnh Thự sợ hắn cảm lạnh, chưa bao giờ để hắn tắm nước lạnh ở nơi hoang dã. Hiện giờ thật sự là vui sướng không nói nên lời.

Cảnh Thự sau khi cởi sạch cũng đi đến, đem quần áo xếp gọn gàng đặt vào chỗ dòng nước chảy trên đập, mượn dòng nước tới cọ rửa sạch sẽ quần áo, nói: "Còn phải may thêm mấy bộ."

"Tiền ở đâu?" Khương Hằng nói.

"Ta sẽ nghĩ cách," Cảnh Thự nói, "Ngươi không cần lo."

Cảnh Thự ở trong cung một ngày một đêm, quan sát tình hình chung quanh, sáng nay lại nhảy lên đỉnh điện, vượt nóc băng tường, tra xét khắp nơi, biết được trong cung vẫn không có nguy hiểm như mình tưởng tượng, thị vệ người tuy không nhiều lắm, nhưng thay ca trật tự, có thể thấy được Triệu Kiệt cũng nghiêm túc bảo hộ thiên tử, liền hơi yên tâm một chút.


Khương Hằng nói: "Huynh nhưng đừng đi ăn trộm."

"Sẽ không." Cảnh Thự không kiên nhẫn nói, "Tại sao luôn nghĩ ta như vậy?"

Khương Hằng cười ha ha, bảo Cảnh Thự xoay người cho nó kỳ lưng, một thiếu niên lang, một tiểu hài tử đứng ở trong bồn tắm, Cảnh Thự mặc cho Khương Hằng làm, cũng không phản kháng.

So với năm ấy mới tới Khương gia, Cảnh Thự đã không còn giống như trước kia, so với Khương Hằng ước chừng cao hơn một cái đầu.

"Đừng kỳ côn nhi ta ......" Cảnh Thự đột nhiên đầy mặt đỏ bừng, muốn ngăn lại Khương Hằng.

"Rửa sạch sẽ a." Khương Hằng kỳ thân cho hắn, Cảnh Thự vội nói: "Ta tự mình làm."

Khương Hằng lúc này còn ngây thơ mờ mịt, Cảnh Thự lại đại khái đã cảm giác được một chút chuyện không thể đàm luận, tựa như chim non rồi sẽ có một ngày trưởng thành thành diều hâu, ngựa con rồi cũng trong mùa xuân nơi hoang dã lắc mình biến hoá, trở thành tuấn mã thành niên khó thuần.


Hắn cần phải tìm ra một nơi tuyên cáo, tuy rằng hắn cũng chưa minh bạch đó là cái gì.

"Được rồi!" Cảnh Thự trong thanh âm mang theo mấy phần uy nghiêm, nói, "Ta kỳ cho ngươi."

Khương Hằng để Cảnh Thự ngồi xuống, chính mình ngồi ở trên đùi hắn, lộ ra lưng. Cảnh Thự lấy lại bình tĩnh, gội đầu cùng kỳ sạch sẽ phần lưng thon gầy nhỏ yếu của nó.

Bên cạnh ao vang lên tiếng nước, hai người đồng thời hoảng sợ. Trước đó hơi nóng mờ mịt, lại là chưa từng phát hiện còn có người!

"Là ai?" Khương Hằng lập tức nói.

Không có người trả lời, Cảnh Thự theo bản năng mà tìm kiếm, lại nhớ tới Hắc Kiếm không có mang theo bên người.

Trong tiếng nước, một cái thân ảnh cao gầy từ sương trắng đi ra, lại là Triệu Kiệt.

Triệu Kiệt tóc ướt đẫm, thoáng nhìn hai huynh đệ. Khương Hằng nhẹ nhàng thở ra, đang muốn hành lễ, nhưng trong bồn tắm đại gia tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hành cái gì lễ đều có chút xấu hổ.
May mà Triệu Kiệt một tay đè lại bờ vai của hắn, làm hắn như cũ ngồi ở trên người Cảnh Thự.

Gã lại nhìn Cảnh Thự, Khương Hằng tò mò mà nhìn gã, này vẫn là lần đầu hắn thấy thân thể nam nhân thành niên, Triệu Kiệt vai rộng eo thon, khi ăn mặc võ khôi hiện thon gầy, sau khi ở trần lại hiện cơ bắp rõ ràng, vô cùng đẹp.

Gã cùng chính mình khác nhau ở chỗ...... A? Khương Hằng phát hiện, như thế nào Triệu Kiệt còn có lông? Cảnh Thự cùng chính mình lại không có! Nhưng hắn thực mau ý thức được, nhìn chằm chằm người khác như vậy thực thất lễ, vội vàng dời đi ánh mắt.

"Có chuyện gì?" Cảnh Thự cảnh giác hỏi, lại không có đứng dậy.

Triệu Kiệt trầm mặc mà vươn tay, sờ đến trên cổ Cảnh Thự, ngón tay kéo lên sợi dây trên cổ Cảnh Thự, Cảnh Thự lập tức giơ tay muốn ngăn trở, Triệu Kiệt lại hướng hắn ném rới một cái nhìn nguy hiểm.
"Không sao," Khương Hằng nhỏ giọng nói với Cảnh Thự, "Cho gã xem."

Cảnh Thự không vui, lại theo thói quen nghe lời Khương Hằng, không tình nguyện mà đang muốn lấy xuống, Triệu Kiệt lại ngăn lại hành động này của hắn, chỉ đem Ngọc Quyết cầm ở trong tay, nhìn chăm chú vào nó.

Đột nhiên ánh mắt gã thay đổi, lộ ra một chút ôn nhu.

Gã thực mau buông ra Ngọc Quyết, xoay người nhảy ra ngoài hồ, cầm áo choàng, buộc lên bên eo, lộ ra khoan ngực rộng rãi, rời đi bể tắm.

"Gã nhận được nó." Khương Hằng nói với Cảnh Thự.

"Ồ." Cảnh Thự nhàm chán nói, bỗng nhiên nghĩ nghĩ, nói: "Cho ngươi mang đi."

Khương Hằng vội nói: "Không cần, huynh mang đi, ta chỉ là suy nghĩ, gã có phải hay không cũng quen biết cha chúng ta?"

Lời này nhưng thật ra nhắc nhở Cảnh Thự, nhưng mà ngay lập tức nhận thức được, có thể từ một cái người câm hỏi được cái gì đâu? Bỏ đi.
Sau khi tắm xong, Khương Hằng đầu tóc còn chưa khô, Cơ Tuần đã sai người tới truyền bọn họ.

"Cho ta xem Ngọc Quyết của ngươi, không cần lấy xuống." Cơ Tuần hiếm khi nghiêm mặt nói.

Cảnh Thự nghĩ nghĩ, đi tới phía trước, lần này hắn đã không có kháng cự như vậy, biết nếu Triệu Kiệt muốn ra tay đoạt lấy, ở trong bồn tắm liền đã xuống tay cướp đi, hiện giờ hắn ngược lại hào phóng vui vẻ lấy xuống, đưa tới trước mặt Cơ Tuần.

"Là dáng vẻ này a." Cơ Tuần nhẹ nhàng mà nói.

Triệu Kiệt như cũ ngồi ở bên cạnh Cơ Tuần, cùng y như hình với bóng, giờ phút này đang nghiêng đầu cùng Cơ Tuần nhìn nó.

Cơ Tuần xem qua Ngọc Quyết, lại nhìn Cảnh Thự, trên tay hơi hơi phát run, đem nó trả lại cho Cảnh Thự, bất đắc dĩ mà cười cười.

"Vương, ngài quen biết cha chúng ta sao?" Khương Hằng hỏi.
"Không," Cơ Tuần đáp, "Không quen biết, bất quá nghe thấy đại danh y, lòng sinh ngưỡng mộ."

Cảnh Thự có chút thất vọng, nhưng Khương Hằng lại phẩm ra hương vị khác.

"Triệu tướng quân nói, mảnh Ngọc Quyết ngươi giữ này mảnh lưu lạc nhân gian." Cơ Tuần thương cảm cười, nói, "Nói như vậy, lời đồn là sự thật, một khối khác, tự nhiên cũng ở trong tay họ Trấp."

"Họ Trấp?" Khương Hằng nhất thời không nhớ tới là ai.

"Vâng," Cảnh Thự nói, "Trấp Lang đem một nửa này, tự tay tặng cho cha chúng ta."

Khương Hằng lúc này mới nhớ tới, họ Trấp là vương tộc nước Ung, mà Trấp Lang là huynh trưởng của Ung Vương hiện tại Trấp Tông. Từ xưa cha chết con kế, anh chết em kế, Trấp Lang sau khi kế vị mười năm, vì bệnh mà hoăng, Trấp Tông tiếp quản Ung Quốc.

"Ngọc Quyết này, trước kia là từ nơi nào tới?" Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự ngồi trở lại bên người Khương Hằng, thủ Khương Hằng tựa như Triệu Kiệt thủ Cơ Tuần.

Trong điện yên lặng thật lâu thật lâu, cuối cùng, Cơ Tuần mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Là của ta."

Khương Hằng: "......"

"Nhất kim, nhị ngọc, tam kiếm, tứ thần tọa, ngũ quốc, lục chung, thất nhạc, bát xuyên, cửu đỉnh trấn thiên hạ." Cơ Tuần nhàn nhạt nói, "Bài ca dao thật lâu thật lâu trước kia, không nghĩ tới sinh thời, còn có thể thấy tinh ngọc."

"Đó là cái gì?" Khương Hằng tò mò hỏi.

"Nhất kim, là Kim Tỉ truyền quốc. Nhị ngọc, hai mảnh ngọc âm dương. Tam kiếm, chính là Kiếm Liệt Quang, Thiên Nguyệt Kiếm, Hắc Kiếm." Cơ Tuần nhàn nhạt nói, "Tứ thần tọa, là bốn vị thần bảo hộ nhân gian. Lục chung là tiên vương ban chư hầu cho năm nước, cùng với cái chuông cổ được treo ở vương đô thiên hạ."
"Thất nhạc bát xuyên ta biết," Khương Hằng nói, "Chính là bảy tòa núi lớn, cùng với tám con sống lớn ở Thần Châu."

"Cửu đỉnh ngay tại bên trong tông miếu." Cơ Tuần lại nói, "Khối tinh ngọc này của ngươi, tức là một nữa trong hai khối."

Cảnh Thự tựa hồ đã sớm dự đoán được, hỏi: "Bây giờ trả lại ngươi?"

"Không cần," Cơ Tuần cười nói, "Nếu sớm đã đổi chủ, giao cho ngươi bảo quản cũng không sao." Nói, y thong thả đứng dậy, đi đến một bên tấm mành đen dưới ánh mặt trời, khe khẽ thở dài, nói: "Nói là của ta cũng không đúng, hẳn là nói, cổ tinh ngọc giác, thuộc về Cơ gia 600 năm trước."

"Đổi chủ mấy lần, cũng không còn là đồ của Cơ gia nữa." Cơ Tuần lại nhìn Cảnh Thự, nói, "Mảnh ngọc âm quyết này, là cùng mảnh dương quyết tương sinh tương hợp, trên đời này còn có một mảnh dương quyết, có lẽ ở trong tay Trấp Tông. Người nắm giữ hai mảnh âm dương quyết, phải gánh vác thiên mệnh, bảo hộ nhân gian, tựa giống như Ngọc tỷ truyền quốc này. Ta chỉ nghe Thái Phó nói qua thế gian có ngọc này, cũng chưa thấy qua. Trăm năm trước, khi Trấp Thắng bắc phạt mang nó đi, khi đó ta còn chưa có sinh ra."
Khương Hằng minh bạch, đây là nhân gian tượng trưng cho sự truyền thừa, khó trách Triệu Kiệt sẽ đặc biệt chú ý tới.

"Nhưng Triệu tướng quân ở trong sách thấy qua bản vẽ." Cơ Tuần nói, "Nếu tinh ngọc ở trong tay ta, tự nhiên đem âm quyết đưa cho hắn. Bất quá thiên hạ to lớn, từ xưa đến nay biết bao sinh tử thăng trầm, vận khí đến đâu, vương đạo theo đó, cần gì phải câu nệ với hai khối ngọc?"

"Đúng vậy." những lời này, Khương Hằng thiệt tình tán đồng.

"Khoản thời gian chờ nương ngươi trở về này, ngươi nhưng phải ở trong cung tự đọc sách tập võ. Triệu tướng quân nói, Nhϊếp Hải ngươi có tiềm năng tập võ," Cơ Tuần lại cười cười, nói, "Đáng tiếc Thái Phó trước đó đã mất cách đây không lâu, trong cung không có người có thể dạy dỗ các ngươi. Ta lại công việc quấn thân, không rảnh chiếu cố, không bằng mỗi ngày sau giờ ngọ......"
"Ta biết chữ," Khương Hằng vội nói, "Ở nhà liền có đọc sách."

Cảnh Thự nói: "Ta cũng biết."

"Như vậy vừa lúc," Cơ Tuần nói, "Không cần ta tự mình dạy, tàng thư trong cung, các ngươi đều có thể tự đi lấy xem."

Cơ Tuần tựa hồ có chút mệt mỏi, Khương Hằng cùng Cảnh Thự liền tự giác cáo lui.

"Hóa ra là như thế này," Khương Hằng bừng tỉnh đại ngộ, nói, "Cho nên huynh là người bảo hộ thiên tử a."

Cảnh Thự chưa nghĩ kỹ, Khương Hằng lại đã nghe ra được —— Cảnh Thự nắm giữ âm quyết, Triệu Kiệt đem khối ngọc này để lại cho hắn, có phải hay không muốn dạy dỗ hắn, để hắn gánh vác chức trách thủ vệ vương đô?

Nhưng Cảnh Thự đối điều này lại rõ ràng không có bao nhiêu hứng thú, nói: "Thiên tử không liên quan đến ta, đối với ta mà nói, chỉ có ngươi là người quan trọng duy nhất."
Hai người nhìn nhau một chút, Cảnh Thự vén lên quần áo, hôm nay thị vệ quét tước thu dọn trẻ tuổi không có tới, Khương Hằng liền ôm không ít quyển sách lại đây xem, Cảnh Thự lại bắt đầu một mình dọn dẹp trong điện.

"Sách này......" Khương Hằng lẩm bẩm nói.

"Sao vậy?" Cảnh Thự hỏi.

"Cùng ta trước kia đọc đều không giống nhau." Khương Hằng phát hiện, Lạc Dương tàng thư tuy có không ít sách của Chư Tử Bách Gia, nhưng nhiều nhất lại là nhiều đời Thái Sử lưu lại ghi chép, bắt đầu từ khi họ Cơ nhất thống thiên hạ, nhiều đời chư hầu phân phong, chiến sự lớn nhỏ, ngoại giao binh lược cùng dân sinh, đến cả cung đình tranh đấu, gϊếŧ cha sát huynh......

...... Nhân gian vương triều huyết lệ, muôn hình vạn trạn, đều ở trong này, trên từng hàng chữ phảng phất tất cả đều là máu, nhìn thấy ghê người.
"Tại sao lại không giống nhau?" Cảnh Thự lại hỏi.

Khương Hằng đáp: "Không...... Không có gì." Hắn mở ra một quyển "Lương ký", xem xét chuyện cũ nước Lương, nước Lương được phong đã 432 năm, lịch sử kế vị xưa nay đó là một hồi gϊếŧ chóc bày ra trước mắt .

Đây là chuyện mà Khương Hằng từ xưa đến nay chưa bao giờ tiếp xúc đến, vì quyền thế lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn trần trụi như vậy, đối với hắn tạo thành một đòn mạnh mẽ giáng xuống.

Hắn mở ra một quyển khác trong cung, lại nhìn trong chốc lát, liền dừng lại, đi đến bên người Cảnh Thự, Cảnh Thự đang lau sạch bình phong, Khương Hằng trầm mặc nhìn trong chốc lát, cũng ngồi xổm xuống bồi Cảnh Thự cùng nhau làm việc.

"Không đọc nữa?" Cảnh Thự hỏi.

Khương Hằng không nói chuyện, Cảnh Thự cũng không thúc giục hắn, đưa cho hắn một mảnh vải, hai người liền bắt đầu lau bình phong.
"Huynh nói đúng," Khương Hằng bỗng nhiên nói, "Chư hầu đều muốn Cơ Tuần chết."

Cảnh Thự "Ừm" một tiếng, Khương Hằng nói: "Ta biết vì sao, thiên tử còn sống, chư hầu dù là danh hào cũng không dám tự lập, gϊếŧ chất nhi y, là vì làm một mạch vương triều tuyệt hậu, như vậy chỉ cần chờ Cơ Tuần chết, bọn họ liền có thể danh chính ngôn thuận mà tranh đấu."

Cảnh Thự nói: "Ngươi từ đâu biết được?"

Khương Hằng ý bảo đống sách kia.

Cảnh Thự hỏi: "Như vậy vì sao không trực tiếp xuống tay gϊếŧ y? Không phải tới càng mau sao?"

Khương Hằng nói: "Bởi vì ai cũng không dám xuống tay trước, quốc gia nào xuống tay trước, liền sẽ bị bốn nước còn lại phát binh diệt trừ. Đây là quy luật cân bằng."

Cảnh Thự bắt đầu phơi đệm chăn, lại nói: "Cho nên ít nhất ở trước khi y chết, chúng ta là an toàn."
"Cũng không hẳn vậy." Khương Hằng đi theo phía sau Cảnh Thự, nói, "Vạn nhất có người tới ám sát y, lại giá họa cho nước khác làm sao bây giờ đâu?"

Cảnh Thự đập vài cái chăn bông, từ trên đệm thoáng cúi đầu, đệm chăn vừa vặn ngăn trở Khương Hằng, nói: "Cho nên ngươi xem? Ta nói, Lạc Dương cũng không an toàn."

So với chính mình, Khương Hằng rõ ràng càng lo lắng an nguy thiên tử. Nhưng lời nói sau đó của Cảnh Thự làm hắn đánh mất băn khoăn.

"Nhưng cái gã tên Triệu Kiệt kia, võ kỹ thật sự lợi hại," Cảnh Thự nói, "Muốn ám sát Cơ Tuần cũng không dễ dàng."

"Gã rất mạnh sao?" Khương Hằng nói.

Cảnh Thự có chút không tình nguyện, vỗ vỗ chăn bông, từ trong lỗ mũi cao ngạo mà "Ồ" một tiếng.

"So với huynh mạnh hơn sao?" Khương Hằng lại hỏi.

Cảnh Thự giương mày, nói: "Ngươi cảm thấy sao? Ta không biết."
Khương Hằng nói: "Ta cảm thấy huynh so với gã lợi hại hơn một chút." Nói, dùng ngón tay làm hiệu: "Một chút như vậy."

Cảnh Thự không hề cảm thấy chút nào bị thổi phồng, ngược lại làm hắn càng thêm hưởng thụ. Khương Hằng nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng cũng không nhất định, nói không chừng gã so với huynh mạnh hơn đâu?"

Cảnh Thự dừng lại động tác, nhìn Khương Hằng.

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?" Cảnh Thự hỏi.

Khương Hằng mờ mịt nói: "Đương nhiên a, ta khi nào lừa huynh?"

Cảnh Thự phảng phất như có thêm một tia sáng, làm hắn không tự giác mà nghiêm túc lên.

"Tập võ không phải vì tranh cường háo thắng," Cảnh Thự nói, "Tạm thời buông tha gã đi, không cùng gã tỷ thí."

Khương Hằng cười nói: "Đó là dĩ nhiên."

Hắn thấy qua Cảnh Thự gϊếŧ người, chỉ dùng một kiếm, tuy rằng hắn cũng thấy qua cảnh Cảnh Thự bị mẫu thân đánh đến chạy vòng quanh, nhưng ở trong lòng hắn, mẫu thân là thiên hạ đệ nhất, Cảnh Thự tự nhiên là thiên hạ đệ nhị, không được phép nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện