Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 111: Tôi không biết là cô
Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
……
Hạ Tiểu Nịnh thay đổi lại quần áo của mình từ bệnh viện chuồn ra ngoài, sau khi lên xe taxi, trong lòng vẫn là cảm thấy còn sợ hãi.
Cũng không biết có phải tại câu nói kia trước khi Phong Thanh Ngạn rời đi, không cho phép tùy tiện xuất viện vô cớ hay không, cô cứ cảm thấy đằng sau dường như có người nhìn chằm chằm vào mình, làm cho cô thực sự rất chột dạ.
Đọc địa chỉ, sau đó còn nhanh chóng gọi taxi, chờ sau khi bệnh viện hoàn toàn nhìn không thấy, lúc này mới cảm thấy an lòng một chút.
……
Cái gọi là chỗ cũ, kỳ thật chính là tiệm cà phê dưới nhà Diệp Anh.
Giờ phút này tiệm chưa đầy ba mươi mét vuông đang chật kín người, đều là fans muốn đi tiếp ứng đoàn phim Mộ Đình Tiêu.
Rất nhiều người nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh đã đến, đều không khỏi mà ánh mắt sáng lên.
Có Diệp Anh tuyên truyền, các cô đều đã biết vị này chính là cao thủ nấu ăn, cho nên hôm nay áp lực về các đội tiếp ứng các minh tinh khác hẳn là không có vấn đề gì.
Hạ Tiểu Nịnh cũng không có phụ sự kỳ vọng của các cô, mượn bếp sau tiệm cà phê, dùng một buổi trưa nấu công phu hơn mười loại bánh tráng miệng tinh xảo đi ra, sau đó gói chúng trong một hộp, cả một nhóm người chạy về phía đoàn phim.
Mọi thứ đã chuẩn bị tốt, Diệp Anh xách theo đi ở phía trước, nhưng thật ra Hạ Tiểu Nịnh chính mình không có kích động như vậy.
Nếu là để cho nhóm người này biết hôm nay Mộ Đình Tiêu đã từng xuất hiện ở trong phòng bệnh của cô, khả năng sẽ ghen ghét đến mức đem cô đang sống sờ sờ mà lột da a.
Rất nhanh, bọn họ đã đến trung tâm công viên đế đô.
Nơi đây kiến trúc cổ kính, là địa điểm quay bộ phim mới của Mộ Đình Tiêu.
Anh luôn đối xử với các fan rất tốt, cho nên đoàn đội nhân viên anh cũng đều biết cách đối xử khách khí, lịch sự với họ.
Các cô vừa đến, đã được sắp xếp tới một gian nhà để nghỉ tạm, đồ ăn cũng cầm được đưa đến cho Mộ Đình Tiêu.
Trong nhóm Hạ Tiểu Nịnh đi đến cuối cùng, nhìn đông nhìn tây muốn đi tìm toilet, rốt cuộc vì thế mà một mình đi lạc.
Cách đó không xa có một ngôi nhà giống như phòng ở, môn khép hờ.
Cô chầm chậm đi qua, đẩy cửa ra.
Phát hiện bên trong rất lớn rất sáng rõ, rường cột chạm trổ, bố trí vô cùng giống như cung điện cổ đại, trong không khí tựa hồ còn thoảng mùi gỗ đàn hương.
Đoàn phim thật có tiền, khung cảnh bên trong đều tinh xảo như vậy!
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng muốn lui ra ngoài, lại bỗng nhiên nghe được âm thanh sột sột soạt soạt sau bức bình phong.
“Xin hỏi, bạn có biết toilet ở đâu không?” Cô lễ phép hỏi một chút, miễn cho lát nữa lại đi nhầm.
Nhưng phía sau không có người trả lời.
Có dải lụa mỏng màu trắng từ phía sau bay ra tới, lộ ra một bàn tay trắng nõn thon dài, các đốt ngón tay đặc biệt đẹp mắt.
Hạ Tiểu Nịnh cho rằng đối phương không nghe rõ lời mình nói, lại từ từ mà thẳng bước đi qua, “Xin chào, xin hỏi toilet, a ——”
Phía sau bức bình phong bỗng nhiên có bàn tay vươn tới, kéo cổ tay trắng nõn của cô một cái!
Bùm một tiếng, Hạ Tiểu Nịnh cũng đều còn không có thấy rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cũng đã rớt vào trong hồ nước nóng sau bức bình phong!
“……”
MMP!
Toàn thân cô ướt đẫm, đứng lên, nhìn những cánh hoa đỏ hồng vàng chung quanh, cái này là đang nấu cà chua trứng hoa súp đi!
Đến cùng ai thù cái gì oán cái gì cô thế!
“ Đi ra cho tôi!” Cô cũng tức điên lên rồi, mặc kệ đối phương là ai, trước tiên rống cái đã!
Dưới nước, bong bóng sủi lên, rầm vài tiếng, Mộ Đình Tiêu toàn thân chỉ mặc áo lụa mỏng, giống như thần tiên mà đứng lên.
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Như thế nào lại là anh?
Chẳng lẽ đàn ông đều thích động một chút lại động đem phụ nữ ném trong nước cho ướt ư?
Hơn nữa dựa vào cái gì cô rơi xuống liền chật vật giống như chó rơi xuống nước, anh đứng ở chỗ này liền phiêu dật giống như Long Vương Tam Thái Tử hả?
Không công bằng!
Mộ Đình Tiêu nhẹ nhàng cười, “Tôi nghĩ là nữ diễn viên chơi cùng tôi đã đến, xin lỗi. Không biết là cô.”
Trên người áo lụa, phác hoạ dáng người hoàn mỹ, không có quá nhiều cơ bắp, lại vô cùng cân xứng thon dài.
Năm giác quan đẹp như tranh vẽ, lại hơi dính nước, về sau có vẻ càng thêm trắng nõn quyến rũ mê người……
__________________
Dịch giả: Sâu
_____________
……
Hạ Tiểu Nịnh thay đổi lại quần áo của mình từ bệnh viện chuồn ra ngoài, sau khi lên xe taxi, trong lòng vẫn là cảm thấy còn sợ hãi.
Cũng không biết có phải tại câu nói kia trước khi Phong Thanh Ngạn rời đi, không cho phép tùy tiện xuất viện vô cớ hay không, cô cứ cảm thấy đằng sau dường như có người nhìn chằm chằm vào mình, làm cho cô thực sự rất chột dạ.
Đọc địa chỉ, sau đó còn nhanh chóng gọi taxi, chờ sau khi bệnh viện hoàn toàn nhìn không thấy, lúc này mới cảm thấy an lòng một chút.
……
Cái gọi là chỗ cũ, kỳ thật chính là tiệm cà phê dưới nhà Diệp Anh.
Giờ phút này tiệm chưa đầy ba mươi mét vuông đang chật kín người, đều là fans muốn đi tiếp ứng đoàn phim Mộ Đình Tiêu.
Rất nhiều người nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh đã đến, đều không khỏi mà ánh mắt sáng lên.
Có Diệp Anh tuyên truyền, các cô đều đã biết vị này chính là cao thủ nấu ăn, cho nên hôm nay áp lực về các đội tiếp ứng các minh tinh khác hẳn là không có vấn đề gì.
Hạ Tiểu Nịnh cũng không có phụ sự kỳ vọng của các cô, mượn bếp sau tiệm cà phê, dùng một buổi trưa nấu công phu hơn mười loại bánh tráng miệng tinh xảo đi ra, sau đó gói chúng trong một hộp, cả một nhóm người chạy về phía đoàn phim.
Mọi thứ đã chuẩn bị tốt, Diệp Anh xách theo đi ở phía trước, nhưng thật ra Hạ Tiểu Nịnh chính mình không có kích động như vậy.
Nếu là để cho nhóm người này biết hôm nay Mộ Đình Tiêu đã từng xuất hiện ở trong phòng bệnh của cô, khả năng sẽ ghen ghét đến mức đem cô đang sống sờ sờ mà lột da a.
Rất nhanh, bọn họ đã đến trung tâm công viên đế đô.
Nơi đây kiến trúc cổ kính, là địa điểm quay bộ phim mới của Mộ Đình Tiêu.
Anh luôn đối xử với các fan rất tốt, cho nên đoàn đội nhân viên anh cũng đều biết cách đối xử khách khí, lịch sự với họ.
Các cô vừa đến, đã được sắp xếp tới một gian nhà để nghỉ tạm, đồ ăn cũng cầm được đưa đến cho Mộ Đình Tiêu.
Trong nhóm Hạ Tiểu Nịnh đi đến cuối cùng, nhìn đông nhìn tây muốn đi tìm toilet, rốt cuộc vì thế mà một mình đi lạc.
Cách đó không xa có một ngôi nhà giống như phòng ở, môn khép hờ.
Cô chầm chậm đi qua, đẩy cửa ra.
Phát hiện bên trong rất lớn rất sáng rõ, rường cột chạm trổ, bố trí vô cùng giống như cung điện cổ đại, trong không khí tựa hồ còn thoảng mùi gỗ đàn hương.
Đoàn phim thật có tiền, khung cảnh bên trong đều tinh xảo như vậy!
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng muốn lui ra ngoài, lại bỗng nhiên nghe được âm thanh sột sột soạt soạt sau bức bình phong.
“Xin hỏi, bạn có biết toilet ở đâu không?” Cô lễ phép hỏi một chút, miễn cho lát nữa lại đi nhầm.
Nhưng phía sau không có người trả lời.
Có dải lụa mỏng màu trắng từ phía sau bay ra tới, lộ ra một bàn tay trắng nõn thon dài, các đốt ngón tay đặc biệt đẹp mắt.
Hạ Tiểu Nịnh cho rằng đối phương không nghe rõ lời mình nói, lại từ từ mà thẳng bước đi qua, “Xin chào, xin hỏi toilet, a ——”
Phía sau bức bình phong bỗng nhiên có bàn tay vươn tới, kéo cổ tay trắng nõn của cô một cái!
Bùm một tiếng, Hạ Tiểu Nịnh cũng đều còn không có thấy rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cũng đã rớt vào trong hồ nước nóng sau bức bình phong!
“……”
MMP!
Toàn thân cô ướt đẫm, đứng lên, nhìn những cánh hoa đỏ hồng vàng chung quanh, cái này là đang nấu cà chua trứng hoa súp đi!
Đến cùng ai thù cái gì oán cái gì cô thế!
“ Đi ra cho tôi!” Cô cũng tức điên lên rồi, mặc kệ đối phương là ai, trước tiên rống cái đã!
Dưới nước, bong bóng sủi lên, rầm vài tiếng, Mộ Đình Tiêu toàn thân chỉ mặc áo lụa mỏng, giống như thần tiên mà đứng lên.
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Như thế nào lại là anh?
Chẳng lẽ đàn ông đều thích động một chút lại động đem phụ nữ ném trong nước cho ướt ư?
Hơn nữa dựa vào cái gì cô rơi xuống liền chật vật giống như chó rơi xuống nước, anh đứng ở chỗ này liền phiêu dật giống như Long Vương Tam Thái Tử hả?
Không công bằng!
Mộ Đình Tiêu nhẹ nhàng cười, “Tôi nghĩ là nữ diễn viên chơi cùng tôi đã đến, xin lỗi. Không biết là cô.”
Trên người áo lụa, phác hoạ dáng người hoàn mỹ, không có quá nhiều cơ bắp, lại vô cùng cân xứng thon dài.
Năm giác quan đẹp như tranh vẽ, lại hơi dính nước, về sau có vẻ càng thêm trắng nõn quyến rũ mê người……
__________________
Bình luận truyện