Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 117: Hẹn hò với con!
Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
______________
“Xuỵt—— câm miệng!” Một hầu gái lớn tuổi một chút lập tức che miệng người kia lại, “Muốn bị đuổi ra khỏi đây sao?”
Đây chính là cấm kỵ trong trang viên, bất cứ lúc nào ở đâu, bất cứ kẻ nào đều không thể nhắc tới!
Những người khác nhanh chóng thè lưỡi, ai cũng không dám lại suy đoán lung tung.
Hạ Tiểu Nịnh đứng một chỗ, ánh mắt như trước đặt ở trên mấy người kia, còn không có tới kịp thu hồi lại.
Hóa ra Phong Thanh Ngạn này có bạn gái rồi.
Nhưng đêm hôm đó vẫn còn hôn trộm cô!
Người đàn ông này thật là…… Lả lơi ong bướm! Quỷ đáng ghét!
Trong lòng cô dừng lại mãnh liệt chửi thầm, thẳng đến lò nướng kêu tích tích tích vài lần, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
Toi rồi! Tôm nướng!
Lại phải làm lại một lần nữa!
Đều do Phong Thanh Ngạn cái người này, từ cửa Phong thị đi ra đều gây ra động tĩnh lớn như vậy! Sợ người khác không biết anh có phụ nữ sao?
Hạ Tiểu Nịnh buồn bực mà đem tôm đen xì lấy ra, đổ vào thùng rác, lại lần nữa bắt đầu làm.
Những người khác xem xong tin tức bát quái liền đi ra ngoài, ở lại phòng bếp hỗ trợ có hai người.
Trong đó có một người gọi là A Tú, rất trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn, người cũng rất lanh lợi.
“Tiểu Nịnh, cô nói Bạch tiểu thư này có thể tới nơi này ở lâu hay không a? Nếu nói như vậy, chúng ta có phải chuẩn bị thêm thức ăn cho một người nữa?” Cô lại gần, cùng với Hạ Tiểu Nịnh xử lý râu tôm, rửa tôm.
“…… Tôi không biết.” Hạ Tiểu Nịnh lại cầm lấy một con tôm, đối với đề tài này không có hứng thú gì.
“Nói thật, cái Bạch tiểu thư kia cùng thiếu gia chúng ta nhìn thật sự xứng đôi, nói không chừng chúng ta ở chỗ này rất nhanh sẽ có phu nhân nha!”
“…… Vậy sao?”
Hạ Tiểu Nịnh thất thần một cái, không cẩn thận bị tôm kìm cắt một chút vào ngón tay, máu thoáng một chút liền chảy ra, một màu đỏ.
A Tú liếc nhìn cô một cái, “Cô như thế nào không tập trung vậy? Có phải mệt mỏi hay không?”
“Khá tốt.” Hạ Tiểu Nịnh nhìn sang bên cạnh, “Cô giúp tôi lột mấy tép tỏi đi, lát nữa tôi cần dùng đến.”
“Ah, được.” A Tú nhất thời cũng đã quên đêm nay căn bản không cần dùng tỏi nấu ăn, rất tự nhiên mà liền đứng ở một bên, bắt đầu nghiêm túc lột tỏi.
Hạ Tiểu Nịnh hít sâu, từ từ thở ra, sau đó mới đem tôm một lần nữa ướp lại, đem toàn bộ lực chú ý trở về bên công việc.
Nhưng một giờ sau, một việc ngoài ý đã xảy ra ——
Phong Thanh Ngạn cũng không có mang Bạch tiểu thư cùng quay về trang viên.
Bữa tối, theo thường lệ là anh mang theo hai đứa nhỏ ăn.
Ai cũng không có mở miệng nói chuyện, ngay cả ngốc nghếch như Phong Mạn Mạn cũng cảm giác được không khí có chút không bình thường.
Cô bé nâng đầu nhỏ lên, nhìn xem ba ba mình, lại nhìn xem Hạ Tiểu Nịnh, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn khoai tây nướng hương thảo trong bát.
Bữa tối gần kết thúc, Phong Thanh Ngạn ánh mắt thậm chí đều không có nhìn sang bên cạnh một chút.
Anh đứng dậy, giúp Mạn Mạn lau tay nhỏ, đang chuẩn bị mang hai đứa nhỏ đi lên tầng, lúc đó bỗng nhiên nhìn thấy quản gia bước vào, phía sau còn mang theo hai người.
Hạ Tiểu Nịnh kinh ngạc không thôi.
Người đến thực sự là Hạ Chí Dũng cùng Cố Lâm Anh.
Giờ này, ba không phải còn ở trong nhà hàng làm việc, mẹ không phải còn đang ở trong nhà nghỉ ngơi hoặc là đi nhảy quảng trường sao?
Như thế nào hai người xa như vậy mà đến tận chỗ này?
“Ba? Mẹ? Hai người sao tới đây vậy?”
“Dĩ nhiên là có việc quan trọng.” Hạ Chí Dũng nhìn thấy Phong Thanh Ngạn, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà gọi một tiếng thiếu gia, sau đó mới nói, “Trong nhà có việc. Tôi muốn xin phép cho Tiểu Nịnh nghỉ hai ngày.”
“Trong nhà xảy ra chuyện gì?” Hạ Tiểu Nịnh trong lòng căng thẳng, đã mở miệng hỏi trước.
Phong Thanh Ngạn đứng ở nơi đó, không có lên tiếng.
Cố Lâm Anh thấy con gái khẩn trương như thế, nhanh chóng bước lên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vào tay cô, trấn an nói, “Không có việc gì to tát, con không cần hoảng sợ. Chính là Chử lão tiên sinh ở Lâm Bắc đã đến, đi cùng ông ấy chính là học trò ông ấy rất tự hào, ông ấy nói là muốn để cho cậu ấy hẹn hò với con!”
_______________
(Bão_5)
Dịch giả: Sâu
______________
“Xuỵt—— câm miệng!” Một hầu gái lớn tuổi một chút lập tức che miệng người kia lại, “Muốn bị đuổi ra khỏi đây sao?”
Đây chính là cấm kỵ trong trang viên, bất cứ lúc nào ở đâu, bất cứ kẻ nào đều không thể nhắc tới!
Những người khác nhanh chóng thè lưỡi, ai cũng không dám lại suy đoán lung tung.
Hạ Tiểu Nịnh đứng một chỗ, ánh mắt như trước đặt ở trên mấy người kia, còn không có tới kịp thu hồi lại.
Hóa ra Phong Thanh Ngạn này có bạn gái rồi.
Nhưng đêm hôm đó vẫn còn hôn trộm cô!
Người đàn ông này thật là…… Lả lơi ong bướm! Quỷ đáng ghét!
Trong lòng cô dừng lại mãnh liệt chửi thầm, thẳng đến lò nướng kêu tích tích tích vài lần, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
Toi rồi! Tôm nướng!
Lại phải làm lại một lần nữa!
Đều do Phong Thanh Ngạn cái người này, từ cửa Phong thị đi ra đều gây ra động tĩnh lớn như vậy! Sợ người khác không biết anh có phụ nữ sao?
Hạ Tiểu Nịnh buồn bực mà đem tôm đen xì lấy ra, đổ vào thùng rác, lại lần nữa bắt đầu làm.
Những người khác xem xong tin tức bát quái liền đi ra ngoài, ở lại phòng bếp hỗ trợ có hai người.
Trong đó có một người gọi là A Tú, rất trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn, người cũng rất lanh lợi.
“Tiểu Nịnh, cô nói Bạch tiểu thư này có thể tới nơi này ở lâu hay không a? Nếu nói như vậy, chúng ta có phải chuẩn bị thêm thức ăn cho một người nữa?” Cô lại gần, cùng với Hạ Tiểu Nịnh xử lý râu tôm, rửa tôm.
“…… Tôi không biết.” Hạ Tiểu Nịnh lại cầm lấy một con tôm, đối với đề tài này không có hứng thú gì.
“Nói thật, cái Bạch tiểu thư kia cùng thiếu gia chúng ta nhìn thật sự xứng đôi, nói không chừng chúng ta ở chỗ này rất nhanh sẽ có phu nhân nha!”
“…… Vậy sao?”
Hạ Tiểu Nịnh thất thần một cái, không cẩn thận bị tôm kìm cắt một chút vào ngón tay, máu thoáng một chút liền chảy ra, một màu đỏ.
A Tú liếc nhìn cô một cái, “Cô như thế nào không tập trung vậy? Có phải mệt mỏi hay không?”
“Khá tốt.” Hạ Tiểu Nịnh nhìn sang bên cạnh, “Cô giúp tôi lột mấy tép tỏi đi, lát nữa tôi cần dùng đến.”
“Ah, được.” A Tú nhất thời cũng đã quên đêm nay căn bản không cần dùng tỏi nấu ăn, rất tự nhiên mà liền đứng ở một bên, bắt đầu nghiêm túc lột tỏi.
Hạ Tiểu Nịnh hít sâu, từ từ thở ra, sau đó mới đem tôm một lần nữa ướp lại, đem toàn bộ lực chú ý trở về bên công việc.
Nhưng một giờ sau, một việc ngoài ý đã xảy ra ——
Phong Thanh Ngạn cũng không có mang Bạch tiểu thư cùng quay về trang viên.
Bữa tối, theo thường lệ là anh mang theo hai đứa nhỏ ăn.
Ai cũng không có mở miệng nói chuyện, ngay cả ngốc nghếch như Phong Mạn Mạn cũng cảm giác được không khí có chút không bình thường.
Cô bé nâng đầu nhỏ lên, nhìn xem ba ba mình, lại nhìn xem Hạ Tiểu Nịnh, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn khoai tây nướng hương thảo trong bát.
Bữa tối gần kết thúc, Phong Thanh Ngạn ánh mắt thậm chí đều không có nhìn sang bên cạnh một chút.
Anh đứng dậy, giúp Mạn Mạn lau tay nhỏ, đang chuẩn bị mang hai đứa nhỏ đi lên tầng, lúc đó bỗng nhiên nhìn thấy quản gia bước vào, phía sau còn mang theo hai người.
Hạ Tiểu Nịnh kinh ngạc không thôi.
Người đến thực sự là Hạ Chí Dũng cùng Cố Lâm Anh.
Giờ này, ba không phải còn ở trong nhà hàng làm việc, mẹ không phải còn đang ở trong nhà nghỉ ngơi hoặc là đi nhảy quảng trường sao?
Như thế nào hai người xa như vậy mà đến tận chỗ này?
“Ba? Mẹ? Hai người sao tới đây vậy?”
“Dĩ nhiên là có việc quan trọng.” Hạ Chí Dũng nhìn thấy Phong Thanh Ngạn, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà gọi một tiếng thiếu gia, sau đó mới nói, “Trong nhà có việc. Tôi muốn xin phép cho Tiểu Nịnh nghỉ hai ngày.”
“Trong nhà xảy ra chuyện gì?” Hạ Tiểu Nịnh trong lòng căng thẳng, đã mở miệng hỏi trước.
Phong Thanh Ngạn đứng ở nơi đó, không có lên tiếng.
Cố Lâm Anh thấy con gái khẩn trương như thế, nhanh chóng bước lên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vào tay cô, trấn an nói, “Không có việc gì to tát, con không cần hoảng sợ. Chính là Chử lão tiên sinh ở Lâm Bắc đã đến, đi cùng ông ấy chính là học trò ông ấy rất tự hào, ông ấy nói là muốn để cho cậu ấy hẹn hò với con!”
_______________
(Bão_5)
Bình luận truyện