Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Chương 5-4



Mặc dù cô không phải đang chạy bộ, nhưng cô cũng đột nhiên cảm thấy có chút nóng lên.

Máy chạy bộ đối diện với TV, có lẽ vì vị trí của hắn có thể vừa chạy, vừa xem. Lúc này TV đã tắt, màu kính đen trên mặt TV phản chiếu hình ảnh hai người bọn họ. Cô lén nhìn hắn, vừa lúc bắt gặp ai đó cũng đang lén nhìn lại mình!

Tầm mắt hai người giao nhau, hắn còn bỡn cợt chớp chớp mắt với cô.

"Ngày hôm qua...... không phải anh có một cuộc họp báo hay sao? Vì sao đột nhiên chạy ra ngoài?" Cô nhìn hắn chằm chằm và hỏi.

Mạch Vĩ Triết quay mặt đi, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục chạy.

"Hơn nữa, vì sao anh lại đuổi theo tôi?"

Có người tiếp tục ngậm miệng không đáp, nhưng càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, tiếng bước chân trở nên nặng nề ——

Bíp bíp!

Máy đo nhịp tim gắn ở trước ngực hắn phát ra tiếng vang, bắt đầu phản kháng. Lão Mạch rống ra từ trong phòng bếp xa xa: "Cháu muốn chết hay sao? Duy trì tốc độ!"

Trái tim cô cũng bắt đầu nhảy lên mà không thể hiểu được, càng nhảy càng nhanh.

"Lúc ấy anh không có khả năng biết tôi đã bị đuổi việc, không có chỗ để đi. Hơn nữa cho dù anh biết, anh đuổi theo tôi là muốn nói điều gì?"

Cô hỏi liên tiếp ba câu, nhưng đội trưởng vẫn luôn giỏi ăn nói lại á khẩu không thể trả lời được, tốc độ chạy bộ và nhịp tim đập đều giống như bão táp.

"Hơn nữa......"

"Hỏi đủ chưa?!" Mạch Vĩ Triết rốt cuộc phát điên, hắn kéo máy đo nhịp tim xuống, thở hổn hển nhảy xuống khỏi máy chạy bộ, đút tay vào trong túi. Một lúc sau, cuối cùng hắn lấy ra một vật nho nhỏ. "Tôi chỉ cho rằng cô phải rời đi, vì thế muốn trả lại cho cô cái này!"

Trên tay hắn, rõ ràng là chiếc nhẫn bạc mà cô đang tìm kiếm lâu nay.

"Vì sao nó lại ở đây?" Lê Vĩnh Huyên bị sốc, "Tôi đã tìm nó khắp nơi ——"

"Thật sao? Tôi cho rằng cô căn bản không chú ý tới bất cứ điều gì." Mạch Vĩ Triết cười lạnh, "Buổi tối hôm đó cô chỉ lo......"

Hắn vừa nói vừa tới gần, từng bước tiếp cận cô. Nhưng nói tới đây, hắn đột ngột dừng lại. Bởi vì nếu hắn nói thêm nữa sẽ nhắc tới Lương Văn Hà.

Hắn hít vào một hơi, sắc mặt ửng hồng, cả người đầy mồ hôi, đôi mắt loé lên dữ dội, cả người giống như một con thú hoang vừa chạy như điên ở trên thảo nguyên, nhìn chằm chằm vào cô giống như nhìn con mồi.

Biểu hiện của cô rất mâu thuẫn. Có chút hạnh phúc, nhưng dường như lại có chút phiền muộn.

"Tôi cho rằng mình đã đánh mất nó." Lê Vĩnh Huyên nói một cách bình tĩnh. Cô ngốc nghếch một lát, sau đó mới từ từ mở miệng nói: "Đây là vật duy nhất của gì tôi để lại, cũng là chiếc nhẫn đính hôn năm đó của gì với bạn trai gì ấy. Nhưng ngày đó ——"

Ngày đó, một cặp vợ chồng mang theo con gái nhỏ đến thăm em gái vừa mới bước vào đại học. Sau đó, cả nhà cùng nhau đi du lịch.

Đó là một ngày đầu thu trời trong nắng đẹp, người một nhà cũng chơi thật sự rất vui, nhưng khi họ trở về, một tài xế say rượu đã huỷ hoại hết tất cả.

Vụ tai nạn thảm khốc, người lái xe tử vong tại chỗ. Người vợ được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện nhưng đã chết ngay khi sơ cứu. Chỉ còn lại cô con gái mới chín tuổi Lê Vĩnh Huyên, cùng với người gì của Lê Vĩnh Huyên - Lê Huệ Như.

Năm đó, gì Huệ Như cũng chỉ mới mười chín tuổi, là sinh sinh viên năm thứ nhất đại học, vừa mới có bạn trai. Sau một loạt bất hạnh xảy ra, bạn trai đã rời bỏ gì ấy, anh rể của cô đã mất, cô cháu gái trở thành người thân cuối cùng của gì, nhưng cũng là gánh nặng đối với gì ấy.

Tuy nhiên, gì Huệ Như chưa từng phàn nàn. Gì ấy đã tạm nghỉ học để đi làm, gì còn phải nuôi nấng cả Vĩnh Huyên. Hai người sống nương tựa lẫn nhau, cho đến khi Vĩnh Huyên cũng vào đại học. Đến năm đầu tiên khi Vĩnh Huyên vào đại học, cô mới đột nhiên phát hiện ra rằng, gì cô đã hy sinh toàn bộ tuổi thanh xuân của mình cho cô.

"...... Khi tôi vào năm học thứ ba, gì tôi được chẩn đoán bị mắc bệnh ung thư gan. Trước khi gì ấy vào phòng phẫu thuật, gì ấy trao cho tôi chiếc nhẫn mà gì ấy đã đeo trên tay mình hai mươi năm qua, muốn tôi giữ nó." Lê Vĩnh Huyên nhẹ nhàng thuật lại, "Sau đó, gì tôi trở nên càng ngày càng gầy, rốt cuộc không thể đeo được nhẫn nữa...... Một năm sau đó, gì ấy đã qua đời."

Cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn bạc đã bị oxy hoá. Lúc ấy, cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi khi một mình ngồi bên ngoài phòng bệnh, phảng phất quay về giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Trong nhà lâm vào một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng máy chạy bộ vẫn còn chưa tắt, ồn ào rung động.

"Khi hỏa táng gì ấy, linh mục trong miếu không cho tôi đeo nhẫn cho gì, cùng đi với gì. Ông ấy còn nói chiếc nhẫn này không may mắn, bất cứ người nào đeo chiếc nhẫn này đều chú định cô đơn, muốn tôi vứt bỏ nó ngay lập tức. Nhưng, sao tôi có thể vứt nó đi được?"

Ngay cả khi cô thật sự sẽ cô đơn, cô cũng không nghĩ sẽ quên đi ân tình như núi của gì.

Mạch Vĩ Triết đột nhiên duỗi tay ra, cướp lại chiếc nhẫn trong tay cô.

"Yêu ngôn mê hoặc mọi người, ai dạy cô tin vào những chuyện ma quỷ đó?" Hắn ngạo nghễ nói. Vừa nhét chiếc nhẫn vào trong túi quần vận động viên của mình, vừa xoay người rời đi.

"Tôi vốn dĩ đã đeo nó một thời gian, kết quả cũng bị gầy đi, vì vậy chiếc nhẫn dễ dàng tuột ra, có lẽ vì thế nên mới rơi mất." Cô lau nước mắt đầy mặt—— kỳ lạ, từ khi nào cô đã khóc mà ngay bản thân mình cũng không hề biết —— Cô đứng dậy đi qua, "Anh có thể trả nhẫn lại cho tôi được không? Tôi sẽ cẩn thận, có lẽ nên đeo nó giống như một mặt dây chuyền ——"

"Không, tôi đã nhặt được nó, vì vậy nó là của tôi." Mạch Vĩ Triết bắt đầu chơi trò lưu manh, hắn chỉ ném một chiếc khăn lông dày vào trên mặt cô.

Sau khi cô xoa xoa trên mặt, nắm lấy khăn lông, bất chợt nhìn thấy hắn đã cởi áo trên người ra!

Bả vai, cánh tay, phía sau lưng thậm chí là phần eo thon gầy nổi lên từng đường cong của cơ bắp, rõ ràng ngang bằng với bất kỳ người mẫu nội y nào. Lê Vĩnh Huyên nóng cả lỗ tai, "Anh, sao anh đột nhiên cởi quần áo?"

"Tất cả đều bị ướt rồi, không thể không thay!" Hắn quay đầu lại, cực kỳ gian trá liếc mắt nhìn cô một cái, "Tiếp theo tôi sẽ cởi quần ra."

Lúc này, những ký ức và không khí đau buồn đột nhiên biến đổi, toàn bộ đều bị lạc điệu, hắn đơn giản đã kéo cô trở lại từ trong cô độc thê lương.

Lê Vĩnh Huyên đương nhiên biết hắn đang cố ý dọa mình. Đây là bệnh cũ của hắn, muốn nhìn thấy cô đỏ mặt thẹn thùng, kinh hoảng chạy trốn.

Nhưng lần này không đơn giản như vậy. Cô đỏ mặt, dũng cảm nhìn lại, không hề nhúc nhích.

Muốn cởi nó ra hay sao? Nhanh lên! Ánh mắt của cô đang nói.

Mạch Vĩ Triết có chút kinh ngạc. "Thật sự muốn nhìn thấy tôi cởi quần sao? Được thôi, nếu cô đã muốn......"

Trong khi nói, người vô sỉ nào đó thật sự bắt đầu đặt tay lên lưng quần, giả bộ muốn kéo xuống ——

"Thật đáng tiếc, xem ra cần phải chờ đến lần sau." Hắn chớp chớp mắt với cô, "Cứ hẹn trước như vậy đã nhé."

Lê Vĩnh Huyên cắn chặt môi, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn cười thành tiếng.

"Ngươi à, cũng chỉ có miệng lưỡi lợi hại mà thôi." Biết bản thân mình đã an toàn, cô cố ý nói.

Một đôi mắt màu hổ phách trở nên sâu hơn, biến thành màu sô cô la.

"Tôi lợi hại bao nhiêu, cô vẫn chưa biết được." Hắn đè thấp giọng nói, đây là câu trả lời của hắn.

Trái tim cô đột nhiên đập mạnh.

~~~ Hết chương 5 ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện