Sống Chung Với Sếp Tổng

Chương 21-2



Hoắc Vũ Chi dẫn theo mấy người bạn, cả nam lẫn nữ. Đỗ Lôi Ty không nhớ rõ ai với ai.

Trong bọn họ có một người đặc biệt khiến Đỗ Lôi Ty chú ý. Người này mặc áo sơ mi màu xanh da trời, thắt một chiếc cravat sọc đen trắng, trông rất thời trang. Anh ta ngồi ở rìa cỏ không nói lời nào.

Đỗ Lôi Ty chú ý tới người này đơn giản là vì đôi mắt hoa đào nửa khép nửa mở của anh ta. Trông có phần lười nhác, lại đậm vẻ bất cần đời. Quan trọng là ánh mắt kia sau khi lướt nhìn về phía cô thì không chịu rời đi.

Bị nhìn chằm chằm thế này thật là khó chịu.

“Sao vậy?” Liêm Tuấn phát hiện cô không chú ý, bèn dịu dàng hỏi.

Đỗ Lôi Ty hoàn hồn, xấu hổ cười: “Không có gì…” Chắc chắn là do vừa rồi đi xe đạp bị hoảng sợ nên sinh ra ảo giác. Một sếp tổng đại nhân để mắt đến cô đã là kỳ tích, còn ai không có mắt lại nhìn cô lâu đến vậy?

Cô ngắt mạch suy nghĩ, tay xoay xoay cánh gà. Cánh gà nướng trên bếp than vàng ruộm, trông rất ngon miệng.

Từ lúc ra ngoài đến giờ Đỗ Lôi Ty vẫn chưa có gì bỏ bụng, nhìn thấy cái cánh gà này cô không kìm được chép chép miệng, lòng thầm thở vắn than dài: Cánh gà ơi cánh gà, mày thật không hổ là cái cánh gà!

Cô cười tủm tỉm cầm lấy cánh gà, đang chuẩn bị cắn một miếng, khóe mắt bỗng liếc sang bên cạnh, Liêm Tuấn đang nhếch miệng nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt kia hàm chứa ý tứ sâu xa, trong con ngươi đen ngòm hình như có gì đó lóe sáng. Ánh mắt trắng trợn thế kia, rõ ràng là đã ngắm trúng cánh gà của cô!

Dùng ánh mắt ép cô vào khuôn khổ, quả nhiên là tác phong muôn thuở của sếp tổng đại nhân!

Đỗ Lôi Ty không cam lòng để cánh gà đến miệng rồi còn vuột mất, bèn cầm lọ hạt tiêu rắc lên, sau đó đưa cho Liêm Tuấn: “Anh ăn đi.”

Liêm Tuấn nhìn hạt tiêu bám trên cánh gà, mày nhíu lại, vươn tay đẩy về phía cô: “Thôi em ăn đi.”

Hạt tiêu rắc rồi, ăn thế nào được nữa? “Anh ăn đi!” Đỗ Lôi Ty nhiệt tình đẩy cánh gà lại.

“Em ăn đi.”

“Anh ăn đi!”

“Em ăn.”

“Anh ăn…”

“Em ăn.”

“…”

Hai người cứ đẩy qua đẩy lại cái cánh gà, cuối cùng cái cánh gà vàng rụm, thơm phưng phức đã nguội nghe nguột ngắt.

Lần này Đỗ Lôi Ty phát hỏa.

Vừa nãy dùng ánh mắt ép cô từ bỏ cái cánh gà sắp sửa vào miệng, khiến cô phải hai tay dâng đi món ăn yêu thích của mình. Vậy mà anh lại cố tình không cần, làm như cô phải năn nỉ anh ăn không bằng.

Sếp tổng đại nhân làm vậy không những có lỗi với cô mà còn có lỗi với cánh gà đại thần! Thật quá đáng!

Dùng sức ngồi bật dậy, Đỗ Lôi Ty lớn tiếng kêu lên: “Anh ăn đi!”

Mọi người đang vui vẻ nấu nướng nói chuyện, nghe thấy tiếng kêu của Đỗ Lôi Ty thì im bặt. Tất cả quay lại nhìn Đỗ Lôi Ty.

Lần này, Đỗ Lôi Ty 囧.

Điều gì quan trọng nhất với đàn ông? Là thể diện!

So với thể diện thì điều gì quan trọng hơn? Thể diện trước bạn bè!

So với thể diện trước bạn bè thì điều gì quan trọng hơn? Thể diện trước rất nhiều bạn bè!

Trước mặt bây nhiêu đây bạn bè, cô không nể mặt sếp tổng mà hét lên với anh. Đúng là tự tìm đường chết rồi! Đỗ Lôi Ty giật mình, tỉnh táo lại. Nhìn thấy sắc mặt sếp tổng đại nhân đang dần dần thay đổi, cái khó ló cái khôn, cô dùng giọng nói buồn nôn nhất trong hai mươi mấy năm sống trên đời mà cất thành lời: “Anh yêu, đừng khách sáo với em! Ăn đi nào…”

Sấm vang chớp giật. Ở đây không ai không bị sét đánh cho nổi da gà, ngay cả cái cánh gà kia cũng không chừa.

Khóe miệng Liêm Tuấn hơi run rẩy, anh nhìn cái cánh gà rắc đầy hạt tiêu đã nguội ngắt, do dự một giây, rồi từ từ vươn tay…

“Cánh gà này trông rất ngon.” Một bàn tay khác đã vươn tới trước mặt anh, cầm lấy cái cánh gà trong tay Đỗ Lôi Ty.

Lúc Đỗ Lôi Ty định thần lại thì cánh gà trong tay cô đã vào tới miệng người ta. Đôi mắt hoa đào hơi khép lại, bộ dạng trông rất hưởng thụ.

Đỗ Lôi Ty cảm thấy buồn nôn.

Bó tay! Cánh gà nguội ngắt mà ăn ngon lành như thế, đúng là một anh chàng cực phẩm!

Không khí lặng im làm mọi người ở đây không quen. Tất cả đều ngơ ngác nhìn anh chàng Cực Phẩm ăn cánh gà. Trước mắt ngần ấy con người, anh chàng Cực Phẩm chầm chậm ăn hết cánh gà, ăn xong giơ ngón trỏ lên liếm, sau đó nhìn Đỗ Lôi Ty cười quyến rũ: “Cảm ơn nhé.”

Bỗng dưng Đỗ Lôi Ty nghĩ tới Hạ Khôn, nước mắt không ngừng chảy đầm đìa.

Hạ Khôn à, tôi không nên gọi anh là hồ ly! Người ở trước mặt này mới đúng là hồ ly Thiên Trúc đã đắc đạo!

“Tiêu Doãn, cậu làm vậy là không được.” Hoắc Thiếu Khải phản ứng nhanh nhất, kéo anh chàng Cực Phẩm đang đứng giữa Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty ra, “Người ta là vợ chồng son anh anh em em, sao cậu lại chen chân vào?”

Thì ra anh chàng Cực Phẩm này tên Tiêu Doãn.

Tiêu Doãn bị kéo ra nhưng không tỏ vẻ giận dữ, mà chỉ quay về phía Đỗ Lôi Ty nháy mắt mấy cái, sau đó bỏ đi.

Đỗ Lôi Ty sửng sốt hồi lâu, cuối cùng bị tiếng ho khan của Liêm Tuấn kéo về.

“Nướng cánh gà cho anh.”

Đỗ Lôi Ty trợn mắt: “Anh bảo không cần cơ mà?”

Vẻ mặt Liêm Tuấn bất lực: “Vừa nãy phu nhân muốn anh ăn trước mặt nhiều người như vậy, anh làm sao mà mặt dày từ chối được?”

“…”

Bởi vì chuyện vừa rồi mà đề tài của mọi người lại nhắm vào Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty.

“Eric, cậu và vợ cậu quen nhau thế nào?” La Giang hỏi.

“Đúng vậy! Kể cho mọi người nghe đi!” Đại Mễ hóng hớt.

Đỗ Lôi Ty cũng vểnh tai lên, muốn nghe xem sếp tổng đại nhân sẽ nói dối như thế nào. Chẳng ngờ trình độ xấu xa của sếp tổng đại nhân đã đến mức thượng thừa! Rõ ràng là hỏi anh, anh lại chỉ vào cô, “Để cô ấy nói cho mọi người.”

Đỗ Lôi Ty khóc không ra nước mắt: Người ta là một phóng viên, người ta chỉ đưa tin có thật thôi!

“Chúng tôi… quen nhau trên đường.” Đỗ Lôi Ty thành thật đáp, vắt óc nhớ lại buổi chiều hôm gặp Liêm Tuấn, nhưng trong đầu chỉ toàn là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

“Trên đường mà cũng quen nhau được sao?” Đại Mễ than thở, “Tình huống lúc ấy thế nào? Chẳng lẽ chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết…”

“Em xem phim thần tượng nhiều quá đó!” La Giang giễu cợt.

Lúc này, La Hạo bỗng nhiên chen vào: “Hỏi vấn đề quen nhau làm gì? Muốn hỏi thì phải hỏi xem Eric theo đuổi người ta như thế nào chứ!”

“Đúng rồi, cậu ấy theo đuổi em thế nào vậy?” Mối quan tâm của mọi người đều dồn về điểm này.

“Điều này…” Đỗ Lôi Ty bỗng á khẩu. Không biết bức hôn có tính là một loại theo đuổi không nhỉ? Chẳng biết làm thế nào, cô đành phải dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Liêm Tuấn.

“Là cô ấy theo đuổi tôi.” Liêm Tuấn thản nhiên nói.

>o< Đỗ Lôi Ty 囧.

Cuối cùng Đỗ Lôi Ty cũng đã hiểu. Hóa ra sếp tổng đại nhân dẫn cô đến đây là để thỏa mãn lòng tự trọng vĩ đại của đàn ông. Trước mặt bạn bè nói rằng mình là người được theo đuổi, quả nhiên rất có thể diện!

Đàn ông đúng là đồ chết vì sĩ diện!

Đỗ Lôi Ty nhớ lại chiều nay dì Ngô nói Liêm Tuấn rất tốt với cô. Cô cảm thấy mình cũng nên báo đáp lại sếp tổng đại nhân. Dù sao cô cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm, không cần phải để ý thể diện.

Thế là Đỗ Lôi Ty nhìn lướt qua đám người đang kinh ngạc, gật đầu: “Là tôi theo đuổi anh ấy!”

“Eric rất khó theo đuổi, cô làm thế nào cưa được anh ấy vậy?” Hoắc Thiếu Khải hào hứng hỏi.

“Thật ra cũng không khó lắm đâu, quan trọng nhất là da mặt phải dày…” Sau đó Đỗ Lôi Ty dựa vào những chi tiết sến rện trong đầu tạo dựng nên quá trình vĩ đại theo đuổi sếp tổng đại nhân của cô.

Nào là xin số điện thoại trên đường, nào là mang đồ ăn sáng đến công ty, nào là buổi sáng cố tình đến nơi Liêm Tuấn hay chạy bộ, rồi thì chạng vạng chờ trên con đường anh về nhà… Tóm lại tất cả các cách thức đều được lấy ra từ một bài báo cô từng viết khi làm phóng viên nhỏ —— “Tự bạch của một kẻ theo đuổi điên cuồng”.

Thao thao bất tuyệt xong, miệng mọi người đều há hốc thành hình chữ O.

Yên lặng một lúc, có người hỏi: “Cô theo đuổi Eric như vậy chắc chắn là rất yêu anh ấy?”

Đỗ Lôi Ty đang bịa rất hăng, tiện miệng bịa luôn cả chuyện này: “Lần đầu nhìn thấy Liêm Tuấn tôi đã thích anh ấy rồi. Anh ấy là bảo bối của tôi, là tất cả của tôi, là người duy nhất của tôi!” Nói xong, cô đắc ý nhìn sếp tổng đại nhân: Anh xem! Tôi khiến anh nở mày nở mặt rồi đấy nhé!

Liêm Tuấn không nói gì, chỉ mỉm cười lơ đãng.

Bỗng nhiên, một giọng nói như chợt tỉnh ngộ vang lên: “Thì ra phải theo đuổi như thế, chả trách tôi theo đuổi lâu vậy mà không thành công…”

Đỗ Lôi Ty nhìn về phía tiếng nói phát ra, thấy Hoắc Vũ Chi đang đăm chiêu suy nghĩ.

“Này, số điện thoại di động của cô là gì? Sau này tôi để ý ai nhờ cô giúp nhé!” Hoắc Vũ Chi hỏi thẳng thừng.

Lời này vừa nói ra, chúng mỹ nữ đều cảm thấy hào hứng, vội vàng vây quanh Đỗ Lôi Ty để nghe “Kinh nghiệm theo đuổi đàn ông”. Ngay cả Đại Mễ, Tiểu Mễ ở trước mặt bạn trai mà cũng dỏng tai nghe.

Trời ạ, Đỗ Lôi Ty hoàn toàn hết nói nổi. Chả trách lúc cô làm phóng viên không có tương lai. Thì ra là vì cô toàn đưa tin đúng sự thật nên người ta không thích xem!

Vậy là Đỗ Lôi Ty từ một người qua đường vô danh bỗng thăng cấp thành nữ nhân vật chính thu hút sự chú ý nhất. Một đám phụ nữ nhìn cô với ánh mắt cực kỳ sùng bái, nghe cô giảng giải. Ngay cả lúc sếp tổng đại nhân và Hoắc Thiếu Khải đánh cầu xong, đám đông vây quanh trung tâm thảo luận Đỗ Lôi Ty vẫn chưa giải tán.

Giảng giải cả đêm, miệng lưỡi khô rát. Chờ đến khi có người đề nghị ra về thì Đỗ Lôi Ty đã khàn cả giọng.

Tất cả mọi người lục tục về hết, Đỗ Lôi Ty cũng theo sếp tổng đại nhân đi lấy xe.

Đến nơi dựng xe, hai người ngớ ra.

Xe đâu?

“Em ở đây, đừng đi đâu. Anh thử tìm quanh đây xem sao.” Liêm Tuấn nói.

Đỗ Lôi Ty gật đầu, nhìn bóng anh đi khỏi.

Liêm Tuấn vừa đi, bỗng nhiên một bóng người đang núp nhảy ra, cúi đầu nói thầm vào tai cô: “Những lời cô nói khi nãy đều là nói dối đúng không?”

Đỗ Lôi Ty hoảng sợ, lùi về phía sau, nhìn rõ người đến là Tiêu Doãn.

“Anh… anh đang nói gì vậy?”

“Tôi nói, vừa rồi cô lừa bọn họ.” Tiêu Doãn nhếch miệng cười, từng bước tiến gần về phía cô.

Không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm, Đỗ Lôi Ty hơi chột dạ, lùi dần về phía sau: “Lừa… gì cơ? Những gì tôi nói… đều là thật…” Gót giầy không cẩn thận vấp vào hòn đá, chân loạng choạng, ngã xuống đất.

Mông đụng vào tảng đá khiến cô rên rỉ kêu đau.

Nghe thấy tiếng cô, Liêm Tuấn vội vàng chạy lại, thấy cô ngã trên mặt đất thì nhíu mày hỏi: “Sao đang đứng mà lại ngã thế?”

“Không phải! Là vì tên kia ——” Đỗ Lôi Ty đang nói bỗng ngẩn người. Bốn phía ngoài sếp tổng, sao không thấy bóng người nào?

Cô xác định, tên này không phải hồ ly, là chồn -_-|||

“Không hiểu nổi em suy nghĩ gì nữa…” Liêm Tuấn thở dài, vươn tay, “Đứng lên đi. Xe bị trộm rồi, anh đã gọi điện cho ông Phương, ông ấy sẽ đón chúng ta ở ngã tư.”

Đỗ Lôi Ty nắm lấy tay anh, vừa đứng lên vừa giải thích: “Vừa rồi tên Tiêu kia… A! Đau đau đau…” Cô nhăn mặt, ngã mạnh vào trong lòng Liêm Tuấn.

Chết thật, trẹo chân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện