Song Diện Tổng Tài Sủng Thê Chỉ Nam

Chương 6: Náo loạn (2)



Vote trước đi nè

- ----------------------------

Mà Mễ Nhạc cũng từ đám người bước đến, đắc ý nhìn quỳ Lâm Dao cùng Lâm Tuyên, ngoan ngoãn nhìn Lâm lão gia tử: “Lâm gia gia,cháu cũng đến mừng thọ ông, chúc ông càng sống càng tuổi trẻ! Hàng năm như mười tám tuổi!” Nói nàng cũng quỳ trên mặt đất dập đầu lạy ba cái Lâm lão gia tử.

Đột nhiên, áp lực trong phòng nghỉ vừa rồi chuyển biến, Tô Noãn cùng Kiều Bạch đã bị kéo đứng lên, mà Lâm Dao lại còn quỳ.

Thấy gia gia không còn tức giận, đã cười tươi, Lâm Dao ủy khuất không nói được, liền phải đứng lên. Lâm gia lão tử không nhìn đến nàng ta, âm thanh lạnh lùng nói:” Ai cho ngươi đứng lên? Quỳ!”

Mẹ Dao Dao sắc mặt cứng đờ, định dỡ Dao Dao dậy nói:” Cha, Lâm Dao đứa nhỏ này không làm gì sai cả.”

Mễ Nhạc lập tức đoạt lời nói, Lâm lão gia tử thiên vị Tô Noãn nàng cũng biết, giờ phút này không ra mặt hung hăng giáo huấn Lâm Dao một trận, còn chờ đến khi nào: “Ai nói không có làm sai cái gì? Lâm gia gia, Lâm Dao đoạt đồ vật của Tô Noãn, còn xô Tô Noãn ngã!”

Lâm lão gia tử nhìn mắt Tô Noãn, thấy đối phương hốc mắt có chút hồng, trong lòng không đành lòng, vừa muốn mở miệng liền nghe thấy Lâm Dao không cam lòng rống: “Gia gia, cháu không sai, Tô Noãn tới tham gia ngươi tiệc mừng thọ nhưng mang hàng nhái, cái này không phải muốn làm mất thể diện Lâm gia sao, cháu chỉ lấy hàng nhái đi thôi, cháu không sai!”

Mễ Nhạc không thuận theo: “Nhưng cô đẩy ngã Tô Noãn, còn ở bên ngoài chửi bới! Nói tiểu Noãn là con riêng không tư cách tham gia tiệc mừng thọ, còn muốn đuổi tiểu Noãn đi ra ngoài!”

Tam bá mẫu thấy sắc mặt Lâm lão gia tử càng thêm hắc trầm, ánh mắt bất thiện nhìn Mễ Nhạc nói:

“Mễ tiểu thư, đây là chuyện nhà chúng ta, người chỉ là người ngoài không thể ở nơi này lên tiếng như vậy?” Ý ngoài lời chính là Mễ Nhạc lo chuyện bao đồng!

Tô Noãn lôi kéo Mễ Nhạc, muốn cho nàng ấy câm miệng, dù sao mễ bá bá cùng mễ bá mẫu đối nàng khá tốt, vạn nhất Mễ Nhạc đắc tội, không chừng công ty Mễ gia liền sẽ bị chèn ép.

Mễ Nhạc lại không đồng ý với Tô Noãn, ném ra tay nàng, vừa muốn nói chuyện đã bị một người khác ngăn cản, thấy đối phương nhìn mình, ánh mắt tựa hồ lại nói giao cho ta, sức chiến đầu nàng vừa mới tăng lên liền xìu xuống

Đúng vậy! Tô Noãn đã có người lo! Loại chuyện này vẫn là nam nhân của Tô Noãn làm tốt hơn.

“Một khi đã như vậy, tôi nghĩ tôi hẳn là có tư cách nói chuyện đi? là chồng của Tô Noãn, tôi chỉ nói với Lâm Dao tiểu thư một câu!” Kiều Bạch lôi kéo Tô Noãn có chút lạnh tay, ôn hòa cười

“Đem đồ vật còn lại đây, đó là của Tô Noãn, không hỏi tự lấy là trộm! Lâm Dao tiểu thư, cô đã phạm tội!”

Kiều Bạch thanh âm hữu lực trầm thấp tuy rằng lời nói nhẹ nhàng nhưng ngữ khí kia là không thể bỏ qua, đẩy Lâm Dao vào trong cuộc nói chuyện. Lâm Dao núp sau lưng mẹ mình, hai tay nắm lấy áo mẹ, cắn môi không nói câu nào

“Lấy tới!” Lâm lão gia tử thấy thế, đột nhiên lại là một băm quải trượng, gầm nhẹ một tiếng.

Lâm Dao oa a một tiếng khóc, run run rẩy rẩy đem đồ vật ném ở trên mặt đất, “Gia gia, người quá bất công! Từ nhỏ người liền đối với cháu bất công, Tô Noãn cô ta chỉ là thứ con riêng hèn hạ đều không phài là họ Lâm! Người vì cái gì luôn thiên vị Tô Noãn, cháu đều chỉ là vì cô ta mang hàng nhái sẽ làm Lâm gia mất mặt, cho nên mới lấy đi, gia gia…… Người như thế nào có thể……”

Không tưởng bị ném ở trên mặt đất, ở ánh đèn hạ chiếu xuống, ba món nhìn rất đẹp mắt!

“Vô tri!” Lâm lão gia tử lại là một dậm quải trượng, thở phì phì rống lên một câu, lại là khó thở ho khan lên.

“Gia gia!” Tô Noãn cả kinh, vội khom lưng vỗ lưng Lâm lão gia tử thuận khí: “Ngài đừng nóng giận!”

Tam bá mẫu thuận thế trừng mắt nhìn liếc Lâm Dao còn đang khóc nháo, làm nàng ta vội câm miệng!

Lâm lão gia tử phất phất tay làm người khác đừng lo lắng, ho khan vài tiếng lại tiếp nhận ly nước trà nhuận đỡ khát của Kiều Bạch đưa đến, chậm rãi hòa hoãn, nhìn quét một vòng ở đây mọi người.

“Các ngươi đều là nghĩ như thế? Cho rằng ta già rồi hồ đồ? Muốn sủng một người khác họ?” thanh âm truyền đến, tự mang một loại uy nghiêm. Chính là toàn Lâm gia người đều nghĩ như thế, nhưng là cũng không ai dám lúc này ở lão gia tử mặt mũi nói ra!

Cho nên hắn hừ một tiếng: “Nếu như vậy, ta hôm nay còn đang suy xét muốn hay không đem việc này nói ra đi! Hiện tại không cần suy nghĩ, hiện tại liền ngồi vào vị trí đi!”

Lâm gia Nhị bá tam bá tức khắc mặt tối sầm, tựa hồ đã biết Lâm lão gia tử muốn nói gì.

Đúng lúc này,phòng nghỉ cửa mở, từ bên ngoài một người tiến vào, thân xuyên một bộ màu trắng tây trang, khuôn mặt tuấn lãng. Hắn vừa tiến đến liền hắc hắc cười, rồi mới vòng tới rồi mọi người trước mặt: “Hắc, nguyên lai các người đều ở chỗ này a! Bổn thiếu gia tới tìm người!”

- -----------------------

CẦU VOTE

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện