Song Hành

Chương 5: Hồi Ức Của Anh (4)



Lâm Mặc vào phòng thay một bộ áo ngủ rồi ngã người lên giường, thở dài, cô khẽ nheo mắt lại như có điều suy tư.


Lục Tư Bách...


Người đó ư?


Nhưng...


Tại sao lại là con riêng?


Tiếng mở cửa làm cắt ngang suy nghĩ của Lâm Mặc, Khúc Thừa bước vào phòng, tầm mắt nhanh chóng quét đến người đang nằm, anh nhấc chân đi đến bên giường rồi đổ người xuống, thân thể hai người bị ép chặt không một kẽ hở.


Anh chau mày: "Cô uống rất nhiều rượu."


Cô có chút khó thở: "Ừ."


Mày nhíu càng chặt hơn: "Còn hút thuốc?"


Lần này là câu hỏi, anh nhớ cô đã từng nghiện thuốc lá, nhưng khi kết hôn anh có nói qua rất ghét phụ nữ hút thuốc, sau đó cô cũng không còn hút nữa.


Thật ra đó chỉ là một cái cớ, anh không hề ghét phụ nữ hút thuốc, anh chỉ ghét cô hút thuốc.


Vậy mà hôm nay lại đặc biệt nghe ra mùi thuốc lá vương vấn ở nơi cô, anh nhận ra mình rất dễ bộc phát mỗi khi bên cạnh Lâm Mặc.


Cô không cần làm gì nhiều, thậm chí có những khi cô không hề làm gì cũng khiến cho cơn tức của anh vọt đến tận não.


Anh không phải là một người không biết kiềm chế, hơn nữa còn là một người ẩn giấu tâm tình rất tốt, thế mà...


Nếu cơn tức giận của anh là một chai rượu thì Lâm Mặc chắc chắn là đồ khui.


Đưa tay xoa nhẹ mi tâm của anh, đợi đến khi nó giãn ra thì mới nhàn nhạt cất giọng: "Ừm, có hút một chút."


Khúc Thừa: "Cô có nhớ tôi từng nói gì không?"


Lâm Mặc gật đầu: " Anh từng nói rất ghét phụ nữ hút thuốc."


"Vậy mà cô còn hút?" Khúc Thừa giận quá hóa cười.


Tốt lắm, cô còn biết trần thuật lại, hơn nữa còn nói rất trôi chảy.


Lâm Mặc cũng không tiếp lời mà lấy hai tay ghì cổ anh, hôn xuống, Khúc Thừa chỉ cảm nhận được một đôi môi mềm mại đang dáng vào mình, chiếc lưỡi mang theo hương thuốc lá thuần thục tách môi anh ra mà chui tọt vào, tùy ý khuấy động răng môi, luồn lách đến từng ngõ ngách rồi câu lấy lưỡi của anh, nhẹ nhàng mút mát.


Khúc Thừa cũng không thể kiềm chế nổi, anh chủ động xoay người đặt cô lên trên bụng mình, dùng sức đáp lại.


Nụ hôn của cô từ nhẹ nhàng trầm ổn chuyển đến bá đạo ngang ngược, cuối cùng như cuồng phong bão táp mà cuốn anh vào sâu bên trong.


Sau cùng, cô in lên đầu môi anh vài cái hôn khi xa khi gần, anh muốn bắt lại nhưng cô thì chủ động rời xa, rồi cô lại hôn, sau đó lại dời đi nhanh chóng, lặp đi lặp lại như vậy vài lần, cuối cùng nụ hôn của hai người cũng kết thúc.


Cả hai nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở có phần rối loạn, Lâm Mặc đưa ngón tay cái vân vê đôi môi đang sưng đỏ của anh, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào khoảng không.


3 năm? Chỉ còn hơn bốn tháng thôi.


Ngón tay ai đó tùy tiện sượt qua sượt lại trên môi, xúc cảm này làm toàn thân Khúc Thừa trở nên tê dại, nơi nào đó cũng đang sưng lên.


Bàn tay to lớn của anh vẫn đang đặt ở eo cô, nhẹ véo để lực chú ý của cô đặt lên mình, chăm chú hỏi: "Cô đang nghĩ gì?"


Lâm Mặc sờ chiếc nhẫn trên tay, rũ mắt: "Không có gì."


Khúc Thừa nhìn Lâm Mặc một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra: "Chuyện đó...Tiểu Thuần là người tôi yêu. Tôi bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô ấy nên tôi sẽ để cô ấy sống ở đây, cô ấy rất lương thiện và đơn thuần. Lâm Mặc, tôi không mong cô sẽ sống hòa thuận với Tiểu Thuần, nhưng ít nhất đừng gây khó dễ cho cô ấy. Có được không?"


Lâm Mặc không có biểu tình gì, chỉ nhẹ ừ một cái.


Tiểu Thuần là ai cô đương nhiên biết rõ. Nói dài như vậy chủ yếu chỉ để khẩn cầu giúp cô ta không phải sao?


Khúc Thừa nhìn thật lâu vào cô, muốn tìm thấy một biểu hiện khác thường nơi Lâm Mặc nhưng cuối cùng anh đành phải từ bỏ.


Cô không có gì là không chấp nhận được, không có phẫn nộ, không có đau lòng, lại cứ bình thản như vậy.


Trong tim anh chợt dâng lên một cảm xúc hụt hẫng, lần đầu tiên anh hoài nghi.


Cô có thật sự yêu mình không? Yêu như lời cô nói?


Nghĩ đến đây, anh cảm thấy như có ai đang chạm vào vẩy ngược của mình, vừa chuẩn bị nổi giận thì có tiếng chuông vang lên.


Lâm Mặc rời khỏi người anh, đi đến đầu tủ lấy điện thoại nhìn lướt qua.


Tuấn Phong.


Cô bước ra ngoài ban công rồi ấn nút nghe, đầu dây bên kia an tĩnh một lúc, sau đó có tiếng sột soạt, một chất giọng trầm ấm truyền đến: "Tối qua em về công ty à?"


"Ừm."


"Lại hút nhiều như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"


Sáng nay lúc vào phòng chủ tịch thì cửa quầy bar còn đang mở, anh bước vào thì thấy ngay ba chai rượu trên bàn cùng gom về một phía và hai chiếc ly đứng sát bên nhau, xung quanh ghế còn trải đầy vỏ thuốc lá.


Ly rượu của người kế bên đã bị pha loãng với đá, vỏ thuốc lá tích tụ ở dưới chân ghế người còn lại, quầy bar này chỉ có anh và Lâm Mặc biết mật mã, cô lại không bao giờ uống rượu pha cùng những thứ linh tinh, vậy thì chắc chắn người đã hút ngần ấy thuốc chính là cô.


"Không có gì đâu, anh đừng lo lắng." Giọng nói của cô bất giác mềm mại hơn.


"Thật không?" Anh bắt đầu hoài nghi.


"Thật."


"Vậy tại sao em lại đến công ty? Lại còn hút nhiều thuốc như vậy?"


Cô bất đắc dĩ cười cười, sao lại trở về vấn đề cũ rồi: "Tuấn Phong, em nói rồi, không có gì. Chỉ là tự dưng muốn đến công ty sau đó vô tình gặp một người đang tăng ca nên mời anh ta uống vài ly, hút vài điếu thuốc thôi."


Cô khẽ híp mắt: "À, nhân tiện nhờ anh lấy thông tin của Lục Tư Bách ở bộ phận truyền thông giúp em." Cô cần phải điều tra một chút về người này.


"Lục Tư Bách sao? Được, anh sẽ gửi qua cho em." Anh biết tính của em gái mình, cô không muốn nói thì anh cũng sẽ không cố mà hỏi nhiều.


Cuối cùng còn không quên lải nhải đủ điều: "Này, em đừng có hút thuốc nữa, nhìn nguyên đống thuốc đó mà em còn gọi là vài điếu, lừa ai đây hả? Còn nữa, rượu cũng đừng có uống nhiều như vậy, lại toàn là loại mạnh, em chê mình sống quá tốt hay sao hả? Với lại khi nào thì em mới về nhà ăn một bữa cơm gia đình đây? Suốt ngày cứ ru rú ở bên cái tên đó, em..."


Lâm Mặc nhắm mắt hưởng thụ làn gió mát sượt nhẹ qua mặt, bên tai thì nghe anh rầm rì đủ điều, cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc.


Bỏ điện thoại vào túi, Lâm Tuấn Phong thở dài.


Cô em gái này của anh từ nhỏ đã là một người lạnh nhạt, khi lớn thì lại trở nên cường đại, anh biết ở cô có những thứ không nên xâm phạm vào.


Ví như, khoảng thời gian ở London.


Hoặc là...Khúc Thừa.


Nhắc tới cái tên khốn này thì quả đúng là một điều bất ngờ. Sau khi về nước hai tháng thì cô bỗng dưng lôi ở đâu ra một người đàn ông rồi nói là muốn kết hôn. Cả gia đình cứ thế ngơ ngơ dại dại mà đi chuẩn bị hôn lễ.


Cũng may, anh là một người anh sáng suốt. Trước khi kết hôn đã hỏi qua, hỏi hắn có yêu cô hay không. Cô nói, cô đang đánh cược.


Đánh cược? Được thôi! Cuối cùng hai anh em đành cược với nhau, thời hạn là ba năm.


Nói đây là cá cược cũng không hẳn, vì cả hai người đều không định ra hậu quả cho nhau, cứ thế mà quyết định như đang xem ai là người nhanh tay lẹ mắt hơn.


Anh biết trong khoảng thời gian này cô vì hắn mà làm rất nhiều thứ, tỉ như cô đã từ bỏ quyền quản lý tập đoàn, nói tập đoàn Lâm Ngộ là của nhà họ Lâm thì cũng không hẳn, phải nói là của chính cô thì đúng hơn.


Anh vẫn còn nhớ từ năm bảy tuổi thì cô đã gắn liền với những mưu mẹo trên thương trường.


Khi bọn anh còn đang rong chơi nô đùa thì trên tay cô lúc nào cũng là một quyển sách kinh doanh.


Khi bọn anh còn đang mải mê xem những bộ phim hoạt hình thì kênh đài mà cô bắt đó chính là thời sự quốc tế.


Khi bọn anh còn đang lạch cạch PK trên máy tính thì cô lại học tập xem những biến đổi trên sàn chứng khoán...


Thân là người thừa kế của Lâm gia cũng chỉ có vậy.


Nhưng trông cô chẳng có gì là miễn cưỡng, anh không biết cô là thật tâm yêu thích điều này hay chỉ đơn giản là chấp nhận mọi chuyện.


Tâm tư của cô...


Giấu quá sâu.


Học tập và học tập, đến khi Lâm Mặc chính thức quản lý tập đoàn Lâm Ngộ là năm cô 20 tuổi.


Vừa khéo vào lúc cô vừa bước lên chiếc ghế chủ tịch thì ba Lâm ngay lập tức bệnh nặng mà lâm vào hôn mê, những gia tộc muốn làm phản cũng chỉ chờ có giây phút này, sóng gió bắt đầu kéo đến.


Những phe cánh cũng đã chia rõ ra, các doanh nghiệp đứng đầu lần lượt bị thâu tóm.


Một bên phải chống đối với những gia tộc đang lăm le chờ đợi.


Một bên phải giải ngăn chặn những người muốn làm phản trong nội bộ xâu xé nhau.


Lúc này như có hai làn sóng thần đang cùng nhau ập mạnh vào một chỗ, mà tập đoàn Lâm Ngộ chính là vật thể bị ép ở giữa, không khéo sẽ bị nghiền nát bấy.


Các chi của Lâm gia luôn muốn giành lại quyền thừa kế từ trong tay Lâm Mặc, họ liên tục đưa ra quyết định phản đối cho cô đảm nhiệm chức vị chủ tịch, những cuộc họp luôn tan rã trong bầu không khí nặng nề.


Cuộc đấu tranh của nội bộ trong gia tộc...


Đương nhiên có liên quan đến mạng người.


Trong khoảng thời gian đó, những tin đồn về Lâm gia liên tiếp được đưa ra.


Tập đoàn Lâm Ngộ chỉ còn sót lại hai doanh nghiệp, một doanh nghiệp nắm trên tay 40% cổ phần có nguy cơ đảo chính bất cứ lúc nào, doanh nghiệp còn lại chính là trụ sở của tập đoàn đang trên đà bị đánh sập, giá cổ phiếu tuột dốc nhanh chóng.


Liên tục bị bao vây tứ phía, ngay lúc đó thì Lâm Mặc lại không hề xuất hiện, tất cả đều nghĩ cô đã từ bỏ, dù sao theo đánh giá của mọi người thì mới chỉ là một con nhóc hai mươi tuổi đầu.


Chỉ riêng anh biết.


Cô, đang chờ đợi một thời cơ thích hợp để ra tay.


Lúc tập đoàn đang đứng trên đầu ngọn gió, cô chỉ nói nhẹ một câu trách móc: "Lâm Nghiêng, ba quản lý kiểu gì thế này?"


Khi các thế lực tranh đoạt khác nghĩ rằng họ sẽ đắc thắng thì ngay lúc này, Lâm Mặc ra tay.


Cô mượn tay chi thứ ba để thâu tóm lại tất cả quyền lực trong gia tộc, thẳng tay ghép một tội danh cho những kẻ muốn làm phản rồi khai trừ khỏi Lâm gia.


Ít thời gian sau, tất cả...đều chết.


Anh biết, cô là đang bịt miệng bọn họ.


Bằng quyền lực của hắc đạo.


Sau đó cô sáp nhập SK vào Lâm Ngộ để củng cố tài chính, nhanh tay bán đi 40% cổ phần của doanh nghiệp còn lại rồi dần dần thu mua toàn bộ số cổ phần trên tay những thành viên trong Hội đồng quản trị của các tập đoàn có ý định thâu tóm Lâm Ngộ bằng mức giá thấp nhất.


Không đồng ý?


Cô sẽ bức ép họ đến mức không bán thì không thể.


Cuối cùng, cô lần lượt lật đổ từng doanh nghiệp một rồi thu vào tay mình.


Như một dãy domino được xếp chéo lên nhau, liên tiếp ngã nhào.


Lúc này những thế lực khác đều nhao nhao đứng về phía Lâm Ngộ.


Họ đều biết suy nghĩ.


Một nhân vật như thế này...


Bây giờ chìa cành ô liu ra giúp đỡ trong tương lai chắc chắn sẽ thu được một món lợi to lớn.


Lâm Mặc cũng không hề ngần ngại, mượn tay những gia tộc này mà thanh trừ tất cả những thế lực còn đang nhảy nhót trong công ty.


Ngay lúc đó thì lại rò rỉ ra thông tin một trong những cổ đông của Lâm Ngộ, là người của chi hai đã hối lộ cho con gái của tổng thống nhằm có chỗ đứng trong giới chính trị.


Dây vào chính trị là khó nhằn nhất.


Nhưng vào hôm sau, trên khắp các mặt báo lại đăng tin đính chính.


Hắn ta là một trong những người bị khai trừ khỏi Lâm gia, 10% cổ phần dưới tay hắn đã sớm được chuyển đổi cho Lâm Mặc trước đây 1 tuần, giấy tờ rõ ràng, luật sư cũng đã đứng ra đối chứng.


Muốn tìm người?


Haha...đã sớm chết không thấy xác.


Việc đó chỉ như một cục đá nhỏ được ném vào mặt hồ, phút chốc chìm xuống như chưa từng xảy ra.


Công ty nhanh chóng vận hành lại, trở về quỹ đạo ban đầu.


Vật thể ở giữa đã nhanh chóng bay vút lên trời, để hai làn sóng mạnh mẽ đập vào nhau.


Vỡ tan tành.


Đó là một cuộc thanh tẩy trên thương trường.


Còn với Lâm gia, đây lại là huyết tẩy, cô mở một con đường máu để trừng trị những kẻ phản bội, đồng thời nhắc nhở cho mọi người biết. Cô, mới là gia chủ của Lâm gia, chủ tịch tập đoàn Lâm Ngộ.


Aii....


Vậy mà...


Anh nhìn cuốn lịch đặt trên bàn.


Mặc Nhi...chỉ còn hơn bốn tháng thôi.


Em tự tin không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện