[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
Chương 64
“Điện hạ, hài tử sắp ra rồi! Sắp ra rồi!” Vương thái y vừa mừng vừa sợ kêu lên.
Vương cũng không phải là lần đầu tiên sinh sản, thân thể đã muốn thích ứng loại biến hóa này, hơn nữa mấy ngày nay có Yam ở bên người giúp y chậm rãi điều trị, sản trình so với lần trước thuận lợi hơn.
Vừa rồi sản môn của y đã muốn mở ra đến bát chỉ, thai nhi cũng đã nhập bồn.
Nguyên bản Vương thái y nghĩ điện hạ còn phải một hai canh giờ nữa mới có thể sinh, ai ngờ nhanh như vậy liền thấy thai nhi đi ra, không khỏi cực kỳ vui mừng.
Yam nghe vậy sửng sốt. Hắn không nghĩ sẽ nhanh như vậy, lập tức triển khai tinh thần lực trợ giúp tiểu sinh mệnh trong bụng kia.
Vương cố gắng ngồi dạy, nghẹn đỏ mặt, từng ngụm từng ngụm thở dốc, dùng sức xuống phía dưới thôi tễ (rặn:”>).
Bất quá qua thời gian một nén nhang, chỉ cảm thấy một trận xé rách đau đớn, một cự vật hoạt (trượt) ra bên ngoài cơ thể.
Vương suy sụp ngã xuống giường.
Vương thái y đang ôm anh nhi đầy nếp nhăn đỏ rực kia, liên thanh chúc mừng, chuyển cho Hoàng nội cung đi tẩy trừ (tắm rửa).
Yam còn có chút ngẩn người.
Như thế nào liền sinh a? Giống như chính mình không giúp được cái gì a…
Không thể không nói, tố chất thân thể của Vương so với một nửa khác của Ander cùng Rox cường hơn rất nhiều.
Vị kia của Ander tạm thời không đề cập tới, một nửa kia của Rox cũng được xưng là người có võ công thiên hạ đệ nhất Đông Phương Bất Bại (kaka) ở thế giới kia, mức độ cường hãn của võ công cùng tâm trí đều là có một không hai trong thiên hạ.
Nhưng Đông Phương Bất Bại là người phương Nam, dáng người cao gầy, tú trực đĩnh bạt (*), lực uẩn kì trung, thể hình bất hiển (**). Hơn nữa hắn tu luyện <>, chính là một môn võ công cực âm, tuy rằng uy lực rất lớn, nhưng cũng khiến cho tính tình của hắn biến hóa nhu nhuyễn, thiên hướng nữ thái (trạng thái nữ nhân).
Mà Vương Kì sinh ra ở bán đảo Triều Tiên dân phong (người dân) dũng mãnh, người phương Bắc điển hình. Thể trạng cường tráng thon dài, đạn tính (tính co dãn) cực đại, khoan cốt (xương hông) cũng tương đối khoan khoát (rộng lớn), so ra càng thích hợp sinh dục.
Lần trước Vương chính là không có sự trợ giúp của Yam, bằng lực lượng cơ thể của chính mình sinh hạ Vương Duyên, lúc này đây đương nhiên không khó khăn như lần trước.
Cho nên ở thời điểm Yam còn chưa lấy lại tinh thần, đệ nhị tiểu vương tử thuận lợi sinh ra.
Tiểu tử mới sinh kia ở phương diện tinh thần lực so với huynh trưởng hơi yếu hơn một chút, nhưng thân thể cường tráng, tảng âm (giọng nói) to rõ, tiếng khóc ngay cả mọi người ở ngoài đại viện tẩm cung đều có thể nghe thấy.
Vương đại khái là quá mệt mỏi, sau khi nhìn thoáng qua hài tử, thấy hài tử khỏe mạnh, là một nam hài, không khỏi cảm thấy mỹ mãn, dặn dò một câu: “Hồng Lân lưu lại bồi ta, không được rời đi” liền ngủ.
Y một giấc ngủ thằng hừng đông ngày hôm sau, khi tỉnh lại có chút mê mang, lấy một tay sờ bụng, nhớ tới tối hôm qua hài tử đã sinh ra.
Có lẽ là rất thuận lợi, Vương có chút cảm giác bất khả tư nghị. Hơn nữa khiến cho y giật mình chính là, thân thể của chính mình không có chỗ nào không thoải mái, thậm chí ngay cả nơi tối qua bị xé rách đau đớn, cũng không có một tia cảm giác khác thường.
Nếu không phải xác định trí nhớ của mình bình thường, Vương đều phải hoài nghi chính mình có sinh hài tử hay không.
Yam vẫn trông coi y, dùng tinh thần lực giúp y trị liệu, đương nhiên sẽ không lưu lại vết thương nào. Bất quá bởi vì mất máu cùng lực tẫn (hết sức), Vương vẫn là có chút suy yếu, tạm thời nằm trên giường không dậy nổi.
Nội cung bưng tới tảo thiện dinh dưỡng phong phú, Yam thân thủ uy Vương ăn.
Vương thấy Hồng Lân nhu thuận nghe lời, quả nhiên vẫn cùng chính mình, không khỏi cảm thấy mỹ mãn. Lệnh cho nội cung đem nhị vương tử ôm đến, tinh tế ngắm nhìn, phát hiện hài tử này không chỉ có giống chính mình, hơn nữa so với Vương càng thêm tinh xảo xinh đẹp, hiển nhiên là kế thừa phương diện dung mạo của Hồng Lân, không khỏi trong lòng mừng rỡ.
Y lại không biết, thân thể của Hồng Lân quả thật cùng bản thể của Yam có chút tương tự, lại hoàn toàn kém so với dung mạo tinh xảo của chính Yam. Yam là người phương Đông, bản thể đó là tóc đen mắt đen tuấn mỹ thiếu niên, cho nên nhi tử thứ hai này, quả thật có bốn năm phần kế thừa mỹ mạo của hắn. Bây giờ vẫn chưa nhìn ra được, nhưng càng lớn sẽ càng xinh đẹp.
Vương cao hứng cực kỳ, lúc ấy liền đặt tên cho hài tử, kêu Vương Dung.
Yam cảm thấy danh tự này cũng không tệ lắm, người Trung Quốc vốn họ Vương cũng rất nhiều, cảm tạ Triều Tiên là chi nhánh của Trung Hoa, kế thừa truyền thống người Hán, ngay cả dòng họ đều giống nhau.
Len khi ở căn cứ giúp hắn tra xét một chút tư liệu, là một đoạn lịch sử của Minh triều, đại khái ý là Chu Nguyên Chương nói: “Cung Mẫn Vương chết, nói là có nhi tử, thỉnh trẫm lập chi (cho lên ngôi). Sau lại nói không phải, thỉnh lấy Vương Dao vi vương tôn lập chi, trẫm lại duẫn (đồng ý). Nay lại chết đi, Triều Tiên Vương thất không người, thỉnh trẫm lập khác. Triều Tiên luôn mãi sai người đến, bất quá là Lí Thành Quế nghĩ muốn trở thành Triều Tiên Vương mà thôi”
Yam biết mấy tháng trước Vương xử lý án mưu nghịch của Lí tướng quân, Lí tướng quân kia tuy rằng không phải là Triều Tiên Vương tương lai, nhưng hắn có một nhi tử, vừa đúng gọi là Lí Thành Quế, đã bị Vương giết.
Mà hiện tại, Vương có Vương Duyên, Vương Dung hai thân sinh nhi tử, như vậy chuyện tương lai vô tự (ko con) mà vong quốc hẳn sẽ không xảy ra?
Yam cảm thấy mỹ mãn, bộ dáng vui sướng ôm nhi tử làm cho Len nhìn trong lòng có chút cổ quái.
Len hiện tại bị Vương coi là cái đinh trong mắt, chính mình cũng không tự biết, Yam âm thần lấy tinh thần lực cùng hắn nói qua tình huống của Vương, làm cho hắn ở trước mặt Vương tận lực tránh đi chính mình. Nhưng là Len không cách nào hiểu được chuyện này. Hắn mặc dù miệng đáp ứng, trong lòng lại nghĩ muốn có cơ hội quan sát phản ứng của Vương một chút. (ack, bạn Len đùa với lửa…)
Bởi vì nhị vương tử xuất thế (ra đời), Vương không công phu đi tính toán chuyện của Lan. Đảo mắt ở trên giường dưỡng bảy tám ngày, thân thể hồi phục rất tốt.
Y biết công lao này thuộc về Hồng Lân. Bằng không lấy bản lĩnh của đám người Vương thái y, chính mình tuyệt đối không khỏe nhanh như vậy.
Y tinh thần tốt lắm, cũng có thể xuống giường đi lại, liền bắt đầu bắt tay vào an bài một sự tình.
Bởi vì Vương hậu đã hoăng thệ (***), Vương Dung vô luận như thế nào cũng không thể an bài dưới danh nghĩa của Vương hậu. Vương cũng không có thể đối bên ngoài tuyên bố nhi tử là chính mình sinh ra, cho nên biện pháp ổn thỏa nhất chính là tìm một tần phi ở hậu cung, làm “mẫu thân” của Vương Dung.
Yam cảm thấy có chút không vui. Vương hậu cũng liền thôi, dù sao cùng “chính mình” có một đoạn nhân duyên, hơn nữa tuy rằng không thể giữ lại, nhưng Vương hậu dù sao cũng từng sinh hài tử cho tiền thân của thân thể này. Đem Vương Duyên đặt dưới danh nghĩa của nàng, đối nàng, đối hài tử, thậm chí đối Vương cùng chính mình đều là ổn thỏa nhất.
Hiện tại Vương muốn đem Vương Dung đặt dưới danh nghĩa của nữ nhân khác, hơn nữa trên danh nghĩa cùng chính mình hoàn toàn không quan hệ, trong lòng liền có chút khó chịu.
Nhưng hắn cũng nhận thức được đạo lý, cũng biết chỉ có thể xử lý như vậy, liền rầu rĩ đồng ý.
Vương nhìn bộ dáng Hồng Lân ôm hài tử cúi đầu không nói, cũng hiểu được thập phần áy náy, vụng về an ủi nói: “Liễu tần tiến cung bảy tám năm, ngươi cũng biết nàng, là một người ổn trọng, hơn nữa thành thật an phận, sẽ không đòi hỏi quá đáng. Dung nhi tuy rằng đặt ở danh nghĩa của nàng, nhưng vẫn là cùng Duyên nhi ở lại trong cung của ta nuôi nấng, vẫn là nhi tử của chúng ta”
“Ân, ta biết”
Yam tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng càng kiên định phải mau chóng bồi dưỡng hảo tinh thần lực của Vương cùng bọn nhỏ, sau đó nhanh chóng cùng hắn cùng nhau phản hồi (quay về) tương lai thế giới.
Vương thân thể dần dần hảo, Yam yên lòng, liền đi giải quyết một chút công vụ chồng chất, không thể cả ngày bồi tại bên người.
Vương sai người lưu ý, biết Yam không đi tìm Lan. Bất quá Lan người này ở lại trong cung, thủy chung là tâm phúc đại hoạn (họa lớn trong lòng) của y.
Ngày hôm đó Vương thừa dịp Yam không ở, sai người đem Lan triệu đến.
Len đã hiểu quy củ, cố ý dựa theo cung quy của Triều Tiên nghiêm chỉnh hành lễ với Vương.
Vương sản hậu (sau khi sinh) không lâu, tuy rằng thân thể dần dần hảo, khí sắc cũng dưỡng vô cùng tốt, nhưng dáng người vẫn chưa khôi phục, mặc nhất kiện cẩm y trường bào khoan tùng (rộng thùng thình), khoanh chân ngồi trên chủ vị.
Y nhìn Lan tinh tế đánh giá, thấy người này không chỉ có dung sắc (gương mặt khí sắc) vô cùng tốt, dáng người hoàn mỹ, ngay cả phong thái cũng thập phần xuất trần, thật không biết dạng thủy thổ gì mới có thể dưỡng ra diệu nhân (người thần kì) như vậy.
Vương tuy rằng không cam lòng, nhưng không thừa nhận cũng không được, người trước mắt này đối nam nhân cùng nữ nhân đều có lực hấp dẫn cực lớn.
Vương khinh nhu nói: “Lan, trẫm cùng Hồng Lân mấy ngày nay đều bận rộn, lơ là người, không biết ngươi ở trong cung ở có quen không?”
Len biết y nghĩ một đằng nói một nẻo, nói: “Tốt lắm, không có gì không quen cả. Đa tạ điện hạ quan tâm”
“Ngươi là người ở nơi nào? Cùng Hồng Lân là như thế nào nhận thức?”
Len sẽ không nói dối, liền tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chúng ta là lão bằng hữu, nhận thức nhiều năm, chỉ là giao tình vẫn luôn đạm nhiên (nhàn nhạt)”
“Thì ra là thế. Trẫm cùng Hồng Lân chưa từng có bí mật, hắn chưa từng đề cập đến ngươi, chắc là bởi vì quan hệ của các ngươi bình thường, cảm thấy không tất yếu phải nói ra”
Len ân một tiếng.
Vương nói: “Ngày ấy ngươi cứu Hồng Lân, vô cớ biến mất trước mặt trẫm, không biết là nguyên nhân gì?”
Len biết Yam vẫn chưa thẳng thắn nói lai lịch với y, chính mình cũng bất hảo nhiều lời, liền nói: “Chỉ là thủ thuật che mắt bình thường mà thôi, một chút tài mọn, bất tú vi đàm (không cần nói đến)” Tới đây không nhiều ngày lắm nhưng thành ngữ hắn học được không ít.
“Nga? Vậy ngươi còn có bản lĩnh gì khác không? Nếu thực sự là tài học, trẫm có thể bang thưởng chức quan cho người, cũng có thể ở lại trong cung, ngày sau có thể qua lại lâu dài với Hồng Lân”
Len nói: “Ta tay trói gà không chặt, chỉ am hiểu một chút phương pháp trị liệu, không có bản lĩnh nào khác”
“Nga? Võ công cũng không sao?”
“Không” Đây xác thực là lời nói thật, tương lai nhân loại tinh thần thể cường đại, võ công sớm thất truyền, cũng không còn coi trọng sức mạnh cơ thể.
Vương thật sâu nhìn hắn, biết hắn không có nói dối, không khỏi mỉm cười, nói: “Ngươi tướng mạo xuất chúng như thế, không có võ nghệ phòng thân, sẽ gặp bất lợi”
Len sửng sốt một chút, nói: “Hoàn hảo hoàn hảo. Bình thường bình thường” (O_O”) Hắn không hiểu ngôn từ, cũng không hiểu tâm tư của cổ đại nhân loại ở thế giới này, càng nhiều lời càng sai nhiều, nguyên tắc ít sai nhất, hết thảy đều không nói nhiều.
Vương nhẹ nhàng nhíu mi, cảm thấy được Lan người này…giống như thật sự không thông thế sự, ngôn đàm bổn chuyết (lời nói ngốc nghếch), không giỏi cùng người kết giao.
Y lại hàn huyên vài câu cùng Lan, thăm dò tính tình của hắn, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngươi đã ở trong cung thời gian không ngắn, ngày sau có tính toán cái gì không?”
Len không có nghe hiểu được ý tứ ngầm của y chính là muốn đuổi hắn đi, nói thẳng: “Ta không có tính toán gì, ở trong cung rất tốt, tiểu thế tử cùng nhị điện hạ đều thực đáng yêu. Nếu có thể, ta nghĩ sau này cùng Hồng Lân cùng nhau trở về” (ầy, tiêu rồi…)
Vương kinh hãi, nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi cùng Hồng Lân đi đâu?”
Bởi vì Vương vẫn chưa biết lai lịch của Yam, cho nên Len chỉ có thể nói: “Là địa phương nơi ta sống. Muốn mang Hồng Lân đi xem” Nhất định còn phải mang theo ngươi cùng bọn nhỏ, đến lúc đó mọi người cùng nhau quay về tương lai thế giới là tốt nhất.
Len ý nghĩ đơn thuần trực tiếp, Vương cũng không hiểu được.
Y âm thầm nắm tay, thầm nghĩ người này nhìn giống như trích tiên (tiên giáng trần), tâm tự lại sâu như vậy, còn muốn bắt cóc Hồng Lân (=))). Hắn như vậy công khai nói ra, là không sợ hãi hướng trẫm tuyên chiến, hay là thật sự đơn thuần như bạch si (thằng ngốc)?
Bộ dáng của Len vô luận như thế nào đều không thể cùng hai chữ “bạch si” dính liền được, Vương lại luôn luôn không tiếc đem bất luận là người nào ngoại trừ Hồng Lân hướng chỗ ác suy nghĩ, cho nên kết luận tự nhiên là…
Vương mị hí mắt, bất luận như thế nào, người này không thể lưu ——-
—————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau Vương muốn động thủ, nga ha hả a
Mọi người thân ái, phía sau còn có hai chương chính văn nữa là kết thúc.
Thập mỗ hai ngày nay siêu cấp suy sụp tinh thần, vẫn không có linh cảm, đặt hàng sắp đến kỳ, ta vẫn chưa có viết đặc biệt điển, phát điên!!!
Sau khi chính văn kết thúc Thập mỗ dự định viết hai phần phiên ngoại, một phần là Đông Phương GG (ta ko bik, ai bik GG là gì chỉ ta với TT^TT) cùng lão công đi đến Triều Tiên, nga ha hả a
Mặt khác cùng mọi người nói một chút, vốn tính toán để cho Vương ở trong chính văn sinh bốn bảo bảo, đặc biệt điển lại thêm một nữa. Chính là cảm thấy giống như hơi nhiều, cho nên Vương trước mắt chỉ sinh bốn bảo bảo nga. ^^
——————————————————
(*) Tú trực đĩnh bạt: tú = thanh tú, trực = chính trực, đĩnh bạt = mạnh mẽ kiên cường.
(**) lực uẩn kì trung, thể hình bất hiển: sức mạnh nằm ở bên trong, chứ không thể hiện ở hình dáng bên ngoài.
(***) hoăng: thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng.
Vương cũng không phải là lần đầu tiên sinh sản, thân thể đã muốn thích ứng loại biến hóa này, hơn nữa mấy ngày nay có Yam ở bên người giúp y chậm rãi điều trị, sản trình so với lần trước thuận lợi hơn.
Vừa rồi sản môn của y đã muốn mở ra đến bát chỉ, thai nhi cũng đã nhập bồn.
Nguyên bản Vương thái y nghĩ điện hạ còn phải một hai canh giờ nữa mới có thể sinh, ai ngờ nhanh như vậy liền thấy thai nhi đi ra, không khỏi cực kỳ vui mừng.
Yam nghe vậy sửng sốt. Hắn không nghĩ sẽ nhanh như vậy, lập tức triển khai tinh thần lực trợ giúp tiểu sinh mệnh trong bụng kia.
Vương cố gắng ngồi dạy, nghẹn đỏ mặt, từng ngụm từng ngụm thở dốc, dùng sức xuống phía dưới thôi tễ (rặn:”>).
Bất quá qua thời gian một nén nhang, chỉ cảm thấy một trận xé rách đau đớn, một cự vật hoạt (trượt) ra bên ngoài cơ thể.
Vương suy sụp ngã xuống giường.
Vương thái y đang ôm anh nhi đầy nếp nhăn đỏ rực kia, liên thanh chúc mừng, chuyển cho Hoàng nội cung đi tẩy trừ (tắm rửa).
Yam còn có chút ngẩn người.
Như thế nào liền sinh a? Giống như chính mình không giúp được cái gì a…
Không thể không nói, tố chất thân thể của Vương so với một nửa khác của Ander cùng Rox cường hơn rất nhiều.
Vị kia của Ander tạm thời không đề cập tới, một nửa kia của Rox cũng được xưng là người có võ công thiên hạ đệ nhất Đông Phương Bất Bại (kaka) ở thế giới kia, mức độ cường hãn của võ công cùng tâm trí đều là có một không hai trong thiên hạ.
Nhưng Đông Phương Bất Bại là người phương Nam, dáng người cao gầy, tú trực đĩnh bạt (*), lực uẩn kì trung, thể hình bất hiển (**). Hơn nữa hắn tu luyện <>, chính là một môn võ công cực âm, tuy rằng uy lực rất lớn, nhưng cũng khiến cho tính tình của hắn biến hóa nhu nhuyễn, thiên hướng nữ thái (trạng thái nữ nhân).
Mà Vương Kì sinh ra ở bán đảo Triều Tiên dân phong (người dân) dũng mãnh, người phương Bắc điển hình. Thể trạng cường tráng thon dài, đạn tính (tính co dãn) cực đại, khoan cốt (xương hông) cũng tương đối khoan khoát (rộng lớn), so ra càng thích hợp sinh dục.
Lần trước Vương chính là không có sự trợ giúp của Yam, bằng lực lượng cơ thể của chính mình sinh hạ Vương Duyên, lúc này đây đương nhiên không khó khăn như lần trước.
Cho nên ở thời điểm Yam còn chưa lấy lại tinh thần, đệ nhị tiểu vương tử thuận lợi sinh ra.
Tiểu tử mới sinh kia ở phương diện tinh thần lực so với huynh trưởng hơi yếu hơn một chút, nhưng thân thể cường tráng, tảng âm (giọng nói) to rõ, tiếng khóc ngay cả mọi người ở ngoài đại viện tẩm cung đều có thể nghe thấy.
Vương đại khái là quá mệt mỏi, sau khi nhìn thoáng qua hài tử, thấy hài tử khỏe mạnh, là một nam hài, không khỏi cảm thấy mỹ mãn, dặn dò một câu: “Hồng Lân lưu lại bồi ta, không được rời đi” liền ngủ.
Y một giấc ngủ thằng hừng đông ngày hôm sau, khi tỉnh lại có chút mê mang, lấy một tay sờ bụng, nhớ tới tối hôm qua hài tử đã sinh ra.
Có lẽ là rất thuận lợi, Vương có chút cảm giác bất khả tư nghị. Hơn nữa khiến cho y giật mình chính là, thân thể của chính mình không có chỗ nào không thoải mái, thậm chí ngay cả nơi tối qua bị xé rách đau đớn, cũng không có một tia cảm giác khác thường.
Nếu không phải xác định trí nhớ của mình bình thường, Vương đều phải hoài nghi chính mình có sinh hài tử hay không.
Yam vẫn trông coi y, dùng tinh thần lực giúp y trị liệu, đương nhiên sẽ không lưu lại vết thương nào. Bất quá bởi vì mất máu cùng lực tẫn (hết sức), Vương vẫn là có chút suy yếu, tạm thời nằm trên giường không dậy nổi.
Nội cung bưng tới tảo thiện dinh dưỡng phong phú, Yam thân thủ uy Vương ăn.
Vương thấy Hồng Lân nhu thuận nghe lời, quả nhiên vẫn cùng chính mình, không khỏi cảm thấy mỹ mãn. Lệnh cho nội cung đem nhị vương tử ôm đến, tinh tế ngắm nhìn, phát hiện hài tử này không chỉ có giống chính mình, hơn nữa so với Vương càng thêm tinh xảo xinh đẹp, hiển nhiên là kế thừa phương diện dung mạo của Hồng Lân, không khỏi trong lòng mừng rỡ.
Y lại không biết, thân thể của Hồng Lân quả thật cùng bản thể của Yam có chút tương tự, lại hoàn toàn kém so với dung mạo tinh xảo của chính Yam. Yam là người phương Đông, bản thể đó là tóc đen mắt đen tuấn mỹ thiếu niên, cho nên nhi tử thứ hai này, quả thật có bốn năm phần kế thừa mỹ mạo của hắn. Bây giờ vẫn chưa nhìn ra được, nhưng càng lớn sẽ càng xinh đẹp.
Vương cao hứng cực kỳ, lúc ấy liền đặt tên cho hài tử, kêu Vương Dung.
Yam cảm thấy danh tự này cũng không tệ lắm, người Trung Quốc vốn họ Vương cũng rất nhiều, cảm tạ Triều Tiên là chi nhánh của Trung Hoa, kế thừa truyền thống người Hán, ngay cả dòng họ đều giống nhau.
Len khi ở căn cứ giúp hắn tra xét một chút tư liệu, là một đoạn lịch sử của Minh triều, đại khái ý là Chu Nguyên Chương nói: “Cung Mẫn Vương chết, nói là có nhi tử, thỉnh trẫm lập chi (cho lên ngôi). Sau lại nói không phải, thỉnh lấy Vương Dao vi vương tôn lập chi, trẫm lại duẫn (đồng ý). Nay lại chết đi, Triều Tiên Vương thất không người, thỉnh trẫm lập khác. Triều Tiên luôn mãi sai người đến, bất quá là Lí Thành Quế nghĩ muốn trở thành Triều Tiên Vương mà thôi”
Yam biết mấy tháng trước Vương xử lý án mưu nghịch của Lí tướng quân, Lí tướng quân kia tuy rằng không phải là Triều Tiên Vương tương lai, nhưng hắn có một nhi tử, vừa đúng gọi là Lí Thành Quế, đã bị Vương giết.
Mà hiện tại, Vương có Vương Duyên, Vương Dung hai thân sinh nhi tử, như vậy chuyện tương lai vô tự (ko con) mà vong quốc hẳn sẽ không xảy ra?
Yam cảm thấy mỹ mãn, bộ dáng vui sướng ôm nhi tử làm cho Len nhìn trong lòng có chút cổ quái.
Len hiện tại bị Vương coi là cái đinh trong mắt, chính mình cũng không tự biết, Yam âm thần lấy tinh thần lực cùng hắn nói qua tình huống của Vương, làm cho hắn ở trước mặt Vương tận lực tránh đi chính mình. Nhưng là Len không cách nào hiểu được chuyện này. Hắn mặc dù miệng đáp ứng, trong lòng lại nghĩ muốn có cơ hội quan sát phản ứng của Vương một chút. (ack, bạn Len đùa với lửa…)
Bởi vì nhị vương tử xuất thế (ra đời), Vương không công phu đi tính toán chuyện của Lan. Đảo mắt ở trên giường dưỡng bảy tám ngày, thân thể hồi phục rất tốt.
Y biết công lao này thuộc về Hồng Lân. Bằng không lấy bản lĩnh của đám người Vương thái y, chính mình tuyệt đối không khỏe nhanh như vậy.
Y tinh thần tốt lắm, cũng có thể xuống giường đi lại, liền bắt đầu bắt tay vào an bài một sự tình.
Bởi vì Vương hậu đã hoăng thệ (***), Vương Dung vô luận như thế nào cũng không thể an bài dưới danh nghĩa của Vương hậu. Vương cũng không có thể đối bên ngoài tuyên bố nhi tử là chính mình sinh ra, cho nên biện pháp ổn thỏa nhất chính là tìm một tần phi ở hậu cung, làm “mẫu thân” của Vương Dung.
Yam cảm thấy có chút không vui. Vương hậu cũng liền thôi, dù sao cùng “chính mình” có một đoạn nhân duyên, hơn nữa tuy rằng không thể giữ lại, nhưng Vương hậu dù sao cũng từng sinh hài tử cho tiền thân của thân thể này. Đem Vương Duyên đặt dưới danh nghĩa của nàng, đối nàng, đối hài tử, thậm chí đối Vương cùng chính mình đều là ổn thỏa nhất.
Hiện tại Vương muốn đem Vương Dung đặt dưới danh nghĩa của nữ nhân khác, hơn nữa trên danh nghĩa cùng chính mình hoàn toàn không quan hệ, trong lòng liền có chút khó chịu.
Nhưng hắn cũng nhận thức được đạo lý, cũng biết chỉ có thể xử lý như vậy, liền rầu rĩ đồng ý.
Vương nhìn bộ dáng Hồng Lân ôm hài tử cúi đầu không nói, cũng hiểu được thập phần áy náy, vụng về an ủi nói: “Liễu tần tiến cung bảy tám năm, ngươi cũng biết nàng, là một người ổn trọng, hơn nữa thành thật an phận, sẽ không đòi hỏi quá đáng. Dung nhi tuy rằng đặt ở danh nghĩa của nàng, nhưng vẫn là cùng Duyên nhi ở lại trong cung của ta nuôi nấng, vẫn là nhi tử của chúng ta”
“Ân, ta biết”
Yam tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng càng kiên định phải mau chóng bồi dưỡng hảo tinh thần lực của Vương cùng bọn nhỏ, sau đó nhanh chóng cùng hắn cùng nhau phản hồi (quay về) tương lai thế giới.
Vương thân thể dần dần hảo, Yam yên lòng, liền đi giải quyết một chút công vụ chồng chất, không thể cả ngày bồi tại bên người.
Vương sai người lưu ý, biết Yam không đi tìm Lan. Bất quá Lan người này ở lại trong cung, thủy chung là tâm phúc đại hoạn (họa lớn trong lòng) của y.
Ngày hôm đó Vương thừa dịp Yam không ở, sai người đem Lan triệu đến.
Len đã hiểu quy củ, cố ý dựa theo cung quy của Triều Tiên nghiêm chỉnh hành lễ với Vương.
Vương sản hậu (sau khi sinh) không lâu, tuy rằng thân thể dần dần hảo, khí sắc cũng dưỡng vô cùng tốt, nhưng dáng người vẫn chưa khôi phục, mặc nhất kiện cẩm y trường bào khoan tùng (rộng thùng thình), khoanh chân ngồi trên chủ vị.
Y nhìn Lan tinh tế đánh giá, thấy người này không chỉ có dung sắc (gương mặt khí sắc) vô cùng tốt, dáng người hoàn mỹ, ngay cả phong thái cũng thập phần xuất trần, thật không biết dạng thủy thổ gì mới có thể dưỡng ra diệu nhân (người thần kì) như vậy.
Vương tuy rằng không cam lòng, nhưng không thừa nhận cũng không được, người trước mắt này đối nam nhân cùng nữ nhân đều có lực hấp dẫn cực lớn.
Vương khinh nhu nói: “Lan, trẫm cùng Hồng Lân mấy ngày nay đều bận rộn, lơ là người, không biết ngươi ở trong cung ở có quen không?”
Len biết y nghĩ một đằng nói một nẻo, nói: “Tốt lắm, không có gì không quen cả. Đa tạ điện hạ quan tâm”
“Ngươi là người ở nơi nào? Cùng Hồng Lân là như thế nào nhận thức?”
Len sẽ không nói dối, liền tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chúng ta là lão bằng hữu, nhận thức nhiều năm, chỉ là giao tình vẫn luôn đạm nhiên (nhàn nhạt)”
“Thì ra là thế. Trẫm cùng Hồng Lân chưa từng có bí mật, hắn chưa từng đề cập đến ngươi, chắc là bởi vì quan hệ của các ngươi bình thường, cảm thấy không tất yếu phải nói ra”
Len ân một tiếng.
Vương nói: “Ngày ấy ngươi cứu Hồng Lân, vô cớ biến mất trước mặt trẫm, không biết là nguyên nhân gì?”
Len biết Yam vẫn chưa thẳng thắn nói lai lịch với y, chính mình cũng bất hảo nhiều lời, liền nói: “Chỉ là thủ thuật che mắt bình thường mà thôi, một chút tài mọn, bất tú vi đàm (không cần nói đến)” Tới đây không nhiều ngày lắm nhưng thành ngữ hắn học được không ít.
“Nga? Vậy ngươi còn có bản lĩnh gì khác không? Nếu thực sự là tài học, trẫm có thể bang thưởng chức quan cho người, cũng có thể ở lại trong cung, ngày sau có thể qua lại lâu dài với Hồng Lân”
Len nói: “Ta tay trói gà không chặt, chỉ am hiểu một chút phương pháp trị liệu, không có bản lĩnh nào khác”
“Nga? Võ công cũng không sao?”
“Không” Đây xác thực là lời nói thật, tương lai nhân loại tinh thần thể cường đại, võ công sớm thất truyền, cũng không còn coi trọng sức mạnh cơ thể.
Vương thật sâu nhìn hắn, biết hắn không có nói dối, không khỏi mỉm cười, nói: “Ngươi tướng mạo xuất chúng như thế, không có võ nghệ phòng thân, sẽ gặp bất lợi”
Len sửng sốt một chút, nói: “Hoàn hảo hoàn hảo. Bình thường bình thường” (O_O”) Hắn không hiểu ngôn từ, cũng không hiểu tâm tư của cổ đại nhân loại ở thế giới này, càng nhiều lời càng sai nhiều, nguyên tắc ít sai nhất, hết thảy đều không nói nhiều.
Vương nhẹ nhàng nhíu mi, cảm thấy được Lan người này…giống như thật sự không thông thế sự, ngôn đàm bổn chuyết (lời nói ngốc nghếch), không giỏi cùng người kết giao.
Y lại hàn huyên vài câu cùng Lan, thăm dò tính tình của hắn, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngươi đã ở trong cung thời gian không ngắn, ngày sau có tính toán cái gì không?”
Len không có nghe hiểu được ý tứ ngầm của y chính là muốn đuổi hắn đi, nói thẳng: “Ta không có tính toán gì, ở trong cung rất tốt, tiểu thế tử cùng nhị điện hạ đều thực đáng yêu. Nếu có thể, ta nghĩ sau này cùng Hồng Lân cùng nhau trở về” (ầy, tiêu rồi…)
Vương kinh hãi, nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi cùng Hồng Lân đi đâu?”
Bởi vì Vương vẫn chưa biết lai lịch của Yam, cho nên Len chỉ có thể nói: “Là địa phương nơi ta sống. Muốn mang Hồng Lân đi xem” Nhất định còn phải mang theo ngươi cùng bọn nhỏ, đến lúc đó mọi người cùng nhau quay về tương lai thế giới là tốt nhất.
Len ý nghĩ đơn thuần trực tiếp, Vương cũng không hiểu được.
Y âm thầm nắm tay, thầm nghĩ người này nhìn giống như trích tiên (tiên giáng trần), tâm tự lại sâu như vậy, còn muốn bắt cóc Hồng Lân (=))). Hắn như vậy công khai nói ra, là không sợ hãi hướng trẫm tuyên chiến, hay là thật sự đơn thuần như bạch si (thằng ngốc)?
Bộ dáng của Len vô luận như thế nào đều không thể cùng hai chữ “bạch si” dính liền được, Vương lại luôn luôn không tiếc đem bất luận là người nào ngoại trừ Hồng Lân hướng chỗ ác suy nghĩ, cho nên kết luận tự nhiên là…
Vương mị hí mắt, bất luận như thế nào, người này không thể lưu ——-
—————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau Vương muốn động thủ, nga ha hả a
Mọi người thân ái, phía sau còn có hai chương chính văn nữa là kết thúc.
Thập mỗ hai ngày nay siêu cấp suy sụp tinh thần, vẫn không có linh cảm, đặt hàng sắp đến kỳ, ta vẫn chưa có viết đặc biệt điển, phát điên!!!
Sau khi chính văn kết thúc Thập mỗ dự định viết hai phần phiên ngoại, một phần là Đông Phương GG (ta ko bik, ai bik GG là gì chỉ ta với TT^TT) cùng lão công đi đến Triều Tiên, nga ha hả a
Mặt khác cùng mọi người nói một chút, vốn tính toán để cho Vương ở trong chính văn sinh bốn bảo bảo, đặc biệt điển lại thêm một nữa. Chính là cảm thấy giống như hơi nhiều, cho nên Vương trước mắt chỉ sinh bốn bảo bảo nga. ^^
——————————————————
(*) Tú trực đĩnh bạt: tú = thanh tú, trực = chính trực, đĩnh bạt = mạnh mẽ kiên cường.
(**) lực uẩn kì trung, thể hình bất hiển: sức mạnh nằm ở bên trong, chứ không thể hiện ở hình dáng bên ngoài.
(***) hoăng: thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng.
Bình luận truyện