Sống Kiếp Zombie Vương
Chương 6: Đây là con người khi ở mặt thế ???
An Uyển vẫn đang loay hoay chưa chìm được vào giấc ngủ thì đột nhiên có 1 tiếng động mạnh làm cô giật mình ngồi dậy. An Uyển hơi nhíu mày nhìn ra phía cửa nhà, nơi phát ra những tiếng động kì lạ.
Nếu đúng như Lục Dật Nhiên đã nói thì Zombie không thể nào có lá gan tiến đến nhà mình. Mà nghĩ đi nghĩ lại thì cô càng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Làm sao Zombie có thể gõ cửa cơ chứ?
“ Cạnh “
Cánh cửa được cô mở ra, kèm theo đó là hàng tá người quần áo bẩn thỉu, hôi thối sồng sộc tiến vào. An Uyển nhìn xung quanh một lượt, nếu như đây là đồng loại của cô, vậy thì Zombie vương cô là người sẽ nhận ra đầu tiên. Vậy, những người này... vừa nghĩ đến đó, trên mặt An Uyển bỗng chốc sáng ngời. Cho dù cô là Zombie nhưng thực tế cô vẫn là con người. Gặp đồng loại của mình, ai có thể không vui vẻ cơ chứ?
“ Này, cô gái, có gì ăn không? “
Một người đàn ông với dáng người cao lớn vạm vỡ đứng ra, khuôn mặt không khỏi lộ ra một chút kiêu ngạo ngẩng cao đầu
“ Có “
“ Đâu, còn không mau mang đồ ăn ra đây, cô không thấy chúng tôi đang chết đói đây à? “
Người đàn bà chanh chua như không chịu được sự lề mề của người đàn ông, bà ta đứng ra lên tiếng
“ Để tôi đi hâm nóng lại đã “
An Uyển hơi nhíu mi cô có chút không ưa những người này, thái độ ra lệnh đó là sao cơ chứ? Nhưng đôi mắt vừa dừng trên bụng nhô cao của người phụ nữ, cô liền vui vẻ thỏa hiệp
Có lẽ tại người phụ nữ đó mang thai nên tính cách mới như vậy thôi. Đó chính là ý nghĩ của An Uyển
Nhìn bộ dạng như chết thèm của hàng tá người, cô bất đắc dĩ nhíu mày. Trân trân nhìn bàn tay đang dơ ra của người đàn ông, cô hơi sững người
“ Đã hết rồi “
“ Cô nói cái gì cơ? Đã hết rồi? Cô đùa chúng tôi đấy à? “
“Đúng vậy, đúng vậy “
“ Ít đồ ăn như vậy sao được chứ? “
....
An Uyển cuối cùng cũng đã hết chịu nổi. Giới hạn của cô...
“ Mấy người muốn ăn thì phải tự đi mà kiếm thức ăn chứ? “
“ Kiếm thức ăn? Con nhãi ranh này, mày dám nói với chúng tao như vậy à? Mày có biết... “
“ aaaaaaaa”
Cổ tay người đàn ông đột nhiên bị vặn lại, cánh tay đã chính thức quay ngược về đằng sau, kèm theo đó là tiếng kêu như lợn bị chọc tiết vang lên
“ Người phụ nữ của tôi, không cần các người phải dạy bảo “
Tất nhiên khi tiếng động lạ vang lên, Lục Dật Nhiên là người đầu tiên nghe thấy. Đáng ra hắn có ý định cứ bơ bọn họ như vậy, vì khi đứng ở rước cửa nhà của bọn họ, bọn người đó đã không có khả năng bị lũ tang thi tấn công, như vậy là tốt lắm rồi... nhưng cô bé này đương nhiên lại...
“ Cậu, cậu đang làm gì vậy? Mau buông tay chồng tôi ra “
Người đàn bà mang bầu sợ hãi nhìn Lục Dật Nhiên. An Uyển đứng một bên sợ hãi nhìn cảnh trước mắt, cô hơi nhíu mày
“ Lục Dật Nhiên, anh mau buông tay “
“ Nha “
Lạnh lùng quăng người đàn ông trung niên cao lớn trước mắt, hắn cầm lấy chiếc khăn tay đang yên vị trước ngực, ghét bỏ lau sạch tay mình. Đôi mắt nhìn xuống người đàn ông đang nhăn nhó dưới chân, hắn chỉ cười.
“ Mấy người rốt cuộc muốn gì đây? “
An Uyển hơi tức giận, cô lạnh giọng nói. Cô như thôi miên mình trong ý nghĩ: Đây là đồng loại của mình... đây là đồng loại của mình...
“ Thứ chúng tôi cần chính là căn nhà này “
Nhìn vẻ mặt hất cằm lên tận trời cùng thái độ khinh khỉnh của người đàn bà, Lục Dật Nhiên cảm thấy mình thật đau mắt
“ Được thôi, vậy chúng tôi đi “
Cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn của An Uyển, Lục Dật Nhiên mỉm cười. Nụ cười này đẹp tựa như ánh mặt trời, nhưng lại khiến người ta sợ hãi đến cực điểm
Mạt thế, là nơi không có tình thương
Nếu đúng như Lục Dật Nhiên đã nói thì Zombie không thể nào có lá gan tiến đến nhà mình. Mà nghĩ đi nghĩ lại thì cô càng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Làm sao Zombie có thể gõ cửa cơ chứ?
“ Cạnh “
Cánh cửa được cô mở ra, kèm theo đó là hàng tá người quần áo bẩn thỉu, hôi thối sồng sộc tiến vào. An Uyển nhìn xung quanh một lượt, nếu như đây là đồng loại của cô, vậy thì Zombie vương cô là người sẽ nhận ra đầu tiên. Vậy, những người này... vừa nghĩ đến đó, trên mặt An Uyển bỗng chốc sáng ngời. Cho dù cô là Zombie nhưng thực tế cô vẫn là con người. Gặp đồng loại của mình, ai có thể không vui vẻ cơ chứ?
“ Này, cô gái, có gì ăn không? “
Một người đàn ông với dáng người cao lớn vạm vỡ đứng ra, khuôn mặt không khỏi lộ ra một chút kiêu ngạo ngẩng cao đầu
“ Có “
“ Đâu, còn không mau mang đồ ăn ra đây, cô không thấy chúng tôi đang chết đói đây à? “
Người đàn bà chanh chua như không chịu được sự lề mề của người đàn ông, bà ta đứng ra lên tiếng
“ Để tôi đi hâm nóng lại đã “
An Uyển hơi nhíu mi cô có chút không ưa những người này, thái độ ra lệnh đó là sao cơ chứ? Nhưng đôi mắt vừa dừng trên bụng nhô cao của người phụ nữ, cô liền vui vẻ thỏa hiệp
Có lẽ tại người phụ nữ đó mang thai nên tính cách mới như vậy thôi. Đó chính là ý nghĩ của An Uyển
Nhìn bộ dạng như chết thèm của hàng tá người, cô bất đắc dĩ nhíu mày. Trân trân nhìn bàn tay đang dơ ra của người đàn ông, cô hơi sững người
“ Đã hết rồi “
“ Cô nói cái gì cơ? Đã hết rồi? Cô đùa chúng tôi đấy à? “
“Đúng vậy, đúng vậy “
“ Ít đồ ăn như vậy sao được chứ? “
....
An Uyển cuối cùng cũng đã hết chịu nổi. Giới hạn của cô...
“ Mấy người muốn ăn thì phải tự đi mà kiếm thức ăn chứ? “
“ Kiếm thức ăn? Con nhãi ranh này, mày dám nói với chúng tao như vậy à? Mày có biết... “
“ aaaaaaaa”
Cổ tay người đàn ông đột nhiên bị vặn lại, cánh tay đã chính thức quay ngược về đằng sau, kèm theo đó là tiếng kêu như lợn bị chọc tiết vang lên
“ Người phụ nữ của tôi, không cần các người phải dạy bảo “
Tất nhiên khi tiếng động lạ vang lên, Lục Dật Nhiên là người đầu tiên nghe thấy. Đáng ra hắn có ý định cứ bơ bọn họ như vậy, vì khi đứng ở rước cửa nhà của bọn họ, bọn người đó đã không có khả năng bị lũ tang thi tấn công, như vậy là tốt lắm rồi... nhưng cô bé này đương nhiên lại...
“ Cậu, cậu đang làm gì vậy? Mau buông tay chồng tôi ra “
Người đàn bà mang bầu sợ hãi nhìn Lục Dật Nhiên. An Uyển đứng một bên sợ hãi nhìn cảnh trước mắt, cô hơi nhíu mày
“ Lục Dật Nhiên, anh mau buông tay “
“ Nha “
Lạnh lùng quăng người đàn ông trung niên cao lớn trước mắt, hắn cầm lấy chiếc khăn tay đang yên vị trước ngực, ghét bỏ lau sạch tay mình. Đôi mắt nhìn xuống người đàn ông đang nhăn nhó dưới chân, hắn chỉ cười.
“ Mấy người rốt cuộc muốn gì đây? “
An Uyển hơi tức giận, cô lạnh giọng nói. Cô như thôi miên mình trong ý nghĩ: Đây là đồng loại của mình... đây là đồng loại của mình...
“ Thứ chúng tôi cần chính là căn nhà này “
Nhìn vẻ mặt hất cằm lên tận trời cùng thái độ khinh khỉnh của người đàn bà, Lục Dật Nhiên cảm thấy mình thật đau mắt
“ Được thôi, vậy chúng tôi đi “
Cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn của An Uyển, Lục Dật Nhiên mỉm cười. Nụ cười này đẹp tựa như ánh mặt trời, nhưng lại khiến người ta sợ hãi đến cực điểm
Mạt thế, là nơi không có tình thương
Bình luận truyện