Song Lạc
Chương 2
Edit: Yuuki Titan
Tên cậu được gọi là Lạc Thư, nó cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là baba cậu khi điền vào hộ khẩu thì thấy một quyển sách nên thuận miệng lấy. Cậu biết gia đình cậu không giống với những gia đình khác. Cậu không có mẹ, chỉ có một baba. Cậu cũng không có họ hàng, bởi vì nhà cậu không cần họ hàng. Đây là nguyên câu của baba cậu, nguyên nhân cụ thể cậu không có một đống họ hàng như người khác, cậu cũng không biết. Bởi vì baba không nói gì, nên cậu cũng không dám hỏi. Thế nhưng nguyên nhân cậu không có mẹ lại rất rõ, bởi vì thời điểm sinh cậu mẹ cậu khó sinh, hạ sinh cậu xong liền hương tiêu ngọc vẫn ( hương tan ngọc nát, ngắn gọn là qua đời đó). Là cậu hại chết mẹ của mình, bởi vì như thế, baba yêu thương mẹ cậu nên thập phần chán ghét và cũng không muốn gặp cậu.
Baba của cậu – Lạc Dữ Thừa, là CEO của công ty đa quốc gia AT, khuôn mặt tuấn mĩ, dáng người cao to, thân người như hình tam giác ngược cùng với hạ thân thon dài hoàn mỹ kết hợp với nhau đủ để những người làm nghề người mẫu phải tự ti. Baba trong mắt những người khác như thế nào Lạc Thư không biết, nhưng trong mắt cậu baba là lãnh đạm cùng nghiêm nghị. Baba đối với cậu so với người khác còn xa lánh hơn, chưa bao giờ giống như những người baba khác cùng con mình chơi đùa cãi nhau hay thậm chí là đánh con mình. Lạc Thư thậm chí còn nghĩ, baba đánh chửi mình so với luôn luôn xa lánh giống như dùng để đối với cấp dưới không mang theo chút tình cảm nào, chí ít, khi đó còn khiến hắn có cảm giác là con của baba.
Mùng một tết.
Vừa sớm Lạc Thư đã thức dậy, vội vội vàng vàng sau hai tiếng làm những món ăn dinh dưỡng bửa sáng tựa như đơn giản thực chất lại rất khó làm được hoàn thành trước bảy giờ ở phòng bếp.
Đúng bảy giờ, thân ảnh của Lạc Dữ Thừa rất đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn.
“Baba sớm.” Lạc Thư lễ phép tiến lên ân cần thăm hỏi. Nhưng thật sự cậu rất ghét làm như vậy, bởi vì việc này khiến cho cậu nghĩ cậu cùng baba thập phần bất hòa, phảng phất giống như người xa lạ. Nhưng cậu không thể không làm như vậy, bởi vì baba ghét nhất là người vô lễ.
Lạc Dữ Thừa lãnh đạm gật đầu đáp lại, lúc hắn ngồi xuống ở vị trí chủ vị nhìn thấy bữa sáng được bày trên bàn, vùng xung quanh lông mày lập tức nhíu lại.
Lạc Thư cuối cùng giống như đang chuyên tâm dùng cơm, nhưng cậu cũng đang lặng lẽ dùng khóe mắt quan sát vẻ mặt của Lạc Dữ Thừa. Thấy hắn nhíu mày, Lạc thư chán nản rũ mi mắt xuống. Đây là cậu lên mạng tìm rất lấu mới tìm được sách dạy nấu ăn bữa sáng. Bởi vì cách làm rất rắc rối, tư liệu tinh xảo hơn nữa cách phối hợp dinh dưỡng thập phần tốt cho sức khỏe, cho nên rất được kẻ có tiền sùng bái. Phụ thân còn không vui sao? Hay là nói, chỉ cần là món cậu làm phụ thân đều không muốn ăn?! Cái ý nghĩ này lmà cho Lạc Thư không còn muốn ăn uống.
“Ngày hôm nay ta không đi đến công ty.” Lạc Dữ Thừa để đũa xuống, lãnh đạm bỏ lại một câu nói sau đó xoay người lên lầu.
Vốn cho là baba giống như trước đây đi đến công ty, không ngờ lại không đi khiến cho Lạc Thư mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của baba biến mất ở cầu thang.
Chín giờ. Lạc Thư đã dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa.Bởi vì có mở điều hòa nên Lạc Thư chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cổ chữ V cùng quần bó sát người. Cắt chút hoa quả, rót một ly cà phê, Lạc Thư cẩn thận mà mở của thư phòng, rón rén đem hoa quả cùng cà phê đặt cạnh ngọc lưu ly trên bàn đọc sách.
“Ai cho phép ngươi vào?” Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, dọa cho Lạc Thư bị giật mình. Quay đầu lại, nhìn thấy ánh lửa ẩn trong đôi mắt đen của Lạc Dữ Thừa.
“Xin lỗi, con chỉ là …”
“Đem đồ vật của ngươi lập tức rời khỏi đây!” Lạc Thư còn chưa nói xong đã bị trực tiếp cắt đứt, trong thanh âm của Lạc Dữ Thừa mang theo ý không muốn gặp cậu làm cho dạ dày của cậu trừu thống ( co rút đau đớn).
“Xin lỗi baba!” Sau khi cúi đầu Lạc Thư liền nhanh chóng đem hoa quả cùng cà phê rời khỏi thư phòng, sau khi đã chạy trốn tới phòng bếp, Lạc Thư rốt cục nhịn không được nữa mà dựa vào tủ âm tường chậm rãi ngồi xuống dưới đất, cái trán tựa trên đầu gối nhăn lại, mồ hôi một giọt lại một giọt rơi xuống.
Cậu cũng không thích rơi nước mắt, nhưng mỗi lần kỳ vọng có thể tới gần người kia, người kia lại lạnh nhạt không nhìn tới cậu. Dạ dày tựa hồ ngày càng đau, cậu ôm chặt chính mình,đem mình cuộn thành một đoàn.
Cậu chỉ là muốn tới gần baba mà thôi. Cậu không hy vọng baba có thể dùng vẻ mặt ôn hòa đối với cậu, chỉ hy vọng có baba bên cạnh, giúp cậu chút chuyện, nhìn cậu, như thế cũng đã đủ. Cho dù baba thập phần chán ghét cậu, nhưng cậu vẫn rất yên thương baba. Nhớ khi còn nhỏ, baba đã từng xoa đầu cậu, một lần gần đây, nhưng cậu lại nhớ kỹ lòng bàn tay của baba không còn ấm áp như trước nữa.
Baba …..
Tên cậu được gọi là Lạc Thư, nó cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là baba cậu khi điền vào hộ khẩu thì thấy một quyển sách nên thuận miệng lấy. Cậu biết gia đình cậu không giống với những gia đình khác. Cậu không có mẹ, chỉ có một baba. Cậu cũng không có họ hàng, bởi vì nhà cậu không cần họ hàng. Đây là nguyên câu của baba cậu, nguyên nhân cụ thể cậu không có một đống họ hàng như người khác, cậu cũng không biết. Bởi vì baba không nói gì, nên cậu cũng không dám hỏi. Thế nhưng nguyên nhân cậu không có mẹ lại rất rõ, bởi vì thời điểm sinh cậu mẹ cậu khó sinh, hạ sinh cậu xong liền hương tiêu ngọc vẫn ( hương tan ngọc nát, ngắn gọn là qua đời đó). Là cậu hại chết mẹ của mình, bởi vì như thế, baba yêu thương mẹ cậu nên thập phần chán ghét và cũng không muốn gặp cậu.
Baba của cậu – Lạc Dữ Thừa, là CEO của công ty đa quốc gia AT, khuôn mặt tuấn mĩ, dáng người cao to, thân người như hình tam giác ngược cùng với hạ thân thon dài hoàn mỹ kết hợp với nhau đủ để những người làm nghề người mẫu phải tự ti. Baba trong mắt những người khác như thế nào Lạc Thư không biết, nhưng trong mắt cậu baba là lãnh đạm cùng nghiêm nghị. Baba đối với cậu so với người khác còn xa lánh hơn, chưa bao giờ giống như những người baba khác cùng con mình chơi đùa cãi nhau hay thậm chí là đánh con mình. Lạc Thư thậm chí còn nghĩ, baba đánh chửi mình so với luôn luôn xa lánh giống như dùng để đối với cấp dưới không mang theo chút tình cảm nào, chí ít, khi đó còn khiến hắn có cảm giác là con của baba.
Mùng một tết.
Vừa sớm Lạc Thư đã thức dậy, vội vội vàng vàng sau hai tiếng làm những món ăn dinh dưỡng bửa sáng tựa như đơn giản thực chất lại rất khó làm được hoàn thành trước bảy giờ ở phòng bếp.
Đúng bảy giờ, thân ảnh của Lạc Dữ Thừa rất đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn.
“Baba sớm.” Lạc Thư lễ phép tiến lên ân cần thăm hỏi. Nhưng thật sự cậu rất ghét làm như vậy, bởi vì việc này khiến cho cậu nghĩ cậu cùng baba thập phần bất hòa, phảng phất giống như người xa lạ. Nhưng cậu không thể không làm như vậy, bởi vì baba ghét nhất là người vô lễ.
Lạc Dữ Thừa lãnh đạm gật đầu đáp lại, lúc hắn ngồi xuống ở vị trí chủ vị nhìn thấy bữa sáng được bày trên bàn, vùng xung quanh lông mày lập tức nhíu lại.
Lạc Thư cuối cùng giống như đang chuyên tâm dùng cơm, nhưng cậu cũng đang lặng lẽ dùng khóe mắt quan sát vẻ mặt của Lạc Dữ Thừa. Thấy hắn nhíu mày, Lạc thư chán nản rũ mi mắt xuống. Đây là cậu lên mạng tìm rất lấu mới tìm được sách dạy nấu ăn bữa sáng. Bởi vì cách làm rất rắc rối, tư liệu tinh xảo hơn nữa cách phối hợp dinh dưỡng thập phần tốt cho sức khỏe, cho nên rất được kẻ có tiền sùng bái. Phụ thân còn không vui sao? Hay là nói, chỉ cần là món cậu làm phụ thân đều không muốn ăn?! Cái ý nghĩ này lmà cho Lạc Thư không còn muốn ăn uống.
“Ngày hôm nay ta không đi đến công ty.” Lạc Dữ Thừa để đũa xuống, lãnh đạm bỏ lại một câu nói sau đó xoay người lên lầu.
Vốn cho là baba giống như trước đây đi đến công ty, không ngờ lại không đi khiến cho Lạc Thư mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của baba biến mất ở cầu thang.
Chín giờ. Lạc Thư đã dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa.Bởi vì có mở điều hòa nên Lạc Thư chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cổ chữ V cùng quần bó sát người. Cắt chút hoa quả, rót một ly cà phê, Lạc Thư cẩn thận mà mở của thư phòng, rón rén đem hoa quả cùng cà phê đặt cạnh ngọc lưu ly trên bàn đọc sách.
“Ai cho phép ngươi vào?” Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, dọa cho Lạc Thư bị giật mình. Quay đầu lại, nhìn thấy ánh lửa ẩn trong đôi mắt đen của Lạc Dữ Thừa.
“Xin lỗi, con chỉ là …”
“Đem đồ vật của ngươi lập tức rời khỏi đây!” Lạc Thư còn chưa nói xong đã bị trực tiếp cắt đứt, trong thanh âm của Lạc Dữ Thừa mang theo ý không muốn gặp cậu làm cho dạ dày của cậu trừu thống ( co rút đau đớn).
“Xin lỗi baba!” Sau khi cúi đầu Lạc Thư liền nhanh chóng đem hoa quả cùng cà phê rời khỏi thư phòng, sau khi đã chạy trốn tới phòng bếp, Lạc Thư rốt cục nhịn không được nữa mà dựa vào tủ âm tường chậm rãi ngồi xuống dưới đất, cái trán tựa trên đầu gối nhăn lại, mồ hôi một giọt lại một giọt rơi xuống.
Cậu cũng không thích rơi nước mắt, nhưng mỗi lần kỳ vọng có thể tới gần người kia, người kia lại lạnh nhạt không nhìn tới cậu. Dạ dày tựa hồ ngày càng đau, cậu ôm chặt chính mình,đem mình cuộn thành một đoàn.
Cậu chỉ là muốn tới gần baba mà thôi. Cậu không hy vọng baba có thể dùng vẻ mặt ôn hòa đối với cậu, chỉ hy vọng có baba bên cạnh, giúp cậu chút chuyện, nhìn cậu, như thế cũng đã đủ. Cho dù baba thập phần chán ghét cậu, nhưng cậu vẫn rất yên thương baba. Nhớ khi còn nhỏ, baba đã từng xoa đầu cậu, một lần gần đây, nhưng cậu lại nhớ kỹ lòng bàn tay của baba không còn ấm áp như trước nữa.
Baba …..
Bình luận truyện