Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 12: Chợ đêm



Rất nhanh đã đến chín giờ tối, cha Trữ Phong cũng đã về đến nhà. Trữ Đường tuy đối với con trai mình rất nghiêm khắc, nhưng đối với vợ thì yêu thương có thừa, không muốn từ chối vợ bất cứ thứ gì.

"Đã về rồi." Mẹ Trữ nghe động tĩnh bên ngoài liền đi ra, dịu dàng cười tươi mang theo nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành khiến bà trông vô cùng xinh đẹp.

"Em đang làm gì đấy?" Trữ Đường hỏi.

"Đang gọt trái cây, lát nữa đưa cho Trữ Phong và Trữ Nhu ăn." mẹ Trữ cười nói. Trữ Nhu cũng vừa về nhà được một lúc, đang trên phòng tắm rửa.

"Mấy đứa nó muốn ăn thì xuống mà gọt lấy." Cha Trữ là đang thương tiếc vợ mình phải bận rộn.

Mẹ Trữ cười nói: "Đều đã gọt xong rồi. Vừa lúc, anh lên phòng thì tiện đưa luôn cho Trữ Phong đi." Con trai khó mà bắt đầu nỗ lực học tập, dù sao thì cũng phải để chồng mình nhìn thấy mới được, đỡ phải sau này hai cha con suốt ngày đối chọi nhau.

"Được." Cha Trữ cũng không cự tuyệt, cầm đĩa trái cây lên lầu.

Cha Trữ gõ cửa phòng Trữ Phong, bên trong truyền ra tiếng của anh: "Mời vào."

Trữ Đường mở cửa tiến vào, liền nhìn thấy con trai mình đang một bên lật sách, một bên viết bài, dưới chân tức khắc cảm thấy giật mình một chút. Nhưng suy nghĩ lại thì đoán chắc Trữ Phong đang giả vờ làm bài tập, liền làm mặt nghiêm túc như cũ đi qua, đặt đĩa hoa quả lên bàn, sau đó nhìn lướt qua bài làm của anh. Lúc này Trữ Phong đã làm được hơn nửa đề thi, chữ viết rất cẩn thận, trật tự rõ ràng, khác hoàn toàn so với các đề thi lộn xộn trước kia. Chưa cần biết đáp án có đúng hay không, ít nhất là thái độ rất nghiêm túc.

Trữ Phong tưởng mẹ mang nước trái cây lên cho anh, cũng không ngẩng đầu lên. Nhưng rất nhanh sau đó anh ngửi thấy mùi nước hoa nam tính mới biết được là cha mình.

Trữ Phong ngẩng đầu nhìn về phía ông, chỉ thấy ông đang chăm chú nhìn vào tờ đề thi của anh, sau đó lại nhìn anh vài lần, cái gì cũng không nói, buông đĩa hoa quả rồi rời đi, đang đóng cửa thì nói một câu: "Nghỉ sớm một chút, đừng có thức khuya."

Trước kia anh và cha luôn không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều, nói hai câu trở lên cần phải cố gắng. Nhưng thái độ ngày hôm nay của ông khiến anh cảm thấy không hề có chút nào khó khăn.

Cha Trữ tắm xong cũng không đi thu phòng mà xuống lầu tìm mẹ Trữ. Bà Tống Hinh đang ngồi ở phòng khách xem TV, đang cầm dâu tây vừa làm xong, thỉnh thoảng ăn một quả.

Cha Trữ ngồi xuống cạnh bà hỏi: "Trữ Phong làm sao vậy?"

"Cái gì mà làm sao?" mẹ Trữ liếc mắt nhìn ông, hỏi như không có chuyện gì.

Cha Trữ nhíu nhíu mày nói: "Nó tự nhiên lại đang ngồi học, thoạt nhìn còn rất nghiêm túc nữa. Anh nhìn mấy quyển vở trên mặt bàn, chữ trên vở cũng không giống chữ của nó, không biết là mượn hay là thế nào. Nó gặp chuyện gì kích thích à?"

Mẹ Trữ bất mãn mà đánh ông một cái: "Con trai nghiêm túc học hành anh còn không hài lòng à?"

Cha Trữ lại nói: "Không phải không hài lòng, chỉ là cảm thấy khác thường thôi."

Mẹ Trữ bất đắc dĩ cười, đem chuyện hôm nay lúc ăn cơm Trữ Phong nói với bà kể lại cho ông.

"Nó thật sự nói như vậy à?" Cha Trữ rõ ràng không tin.

Mẹ Trữ trừng mắt nói: "Em mà còn phải lừa anh sao?"

"Anh không có ý này." Cha Trữ vẫn cảm thấy có điểm không yên tâm, "Hay chỉ là tốt lên nhất thời thôi. Em gần đây không phải đi đâu hay là quan sát nó nhiều hơn chút đi."

"Dù sao thì em cũng tin tưởng con mình." Mẹ Trữ chắc chắn nói.

Hai người đang nói chuyện, Trữ Nhu xuống tầng lấy sữa bò ấm. Nhìn thấy cha, liền nhanh chóng chạy xuống ôm lấy tay ông lắc lắc. Đối với đứa con gái này, Cha Trữ vô cùng yêu thương, Trữ Nhu cũng không khiến ông phải bận tâm quá nhiều, hơn nữa còn đặc biệt ngoan, cho nên tình cảm cha con luôn rất tốt.

Nũng nịu với cha xong, Trữ Nhu vào phòng bếp đun sữa bò, cha Trữ nói: "Cũng đun cho anh con một ly đi."

"Vâng." Trữ Đường cười dứt khoát đáp ứng, cha đột nhiên quan tâm anh như thế khiến cô cũng rất vui, dù là xuất phát từ nguyên nhân gì thì người một nhà hòa thuận với nhau như vậy mới là quan trọng nhất.

Thứ bảy, Trữ Phong cũng không làm cho cha mẹ mình thất vọng, vẫn ngồi trong phòng làm bài, làm cho tới khi gần tối mới thay quần áo xuống tầng.

"Con ra ngoài à?" Nhìn thấy anh chỉn chu, mẹ Trữ mới hỏi.

"Vâng, con muốn gọi bạn cùng bàn ra ngoài dạo chợ đêm." Trữ Phong nói.

Vừa nghe là ra ngoài với bạn cùng bàn thì mẹ Trữ liền an tâm không ít nói: "Đi đi, ở nhà học cả ngày rồi, ra ngoài thư giãn một chút. Ăn gì thì con chủ động mua một chút, tốt với bạn vào."

"Con biết rồi." Trữ Phong mỉm cười gật đầu.

Cha Trữ ngồi ở phòng khách thấy Trữ Phong ít khi mà không ra ngoài với Quy Hoành, cũng không phản đối, chỉ nói: "Đừng về muộn quá, đủ tiền tiêu không?"

Trữ Phong có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên cha hỏi anh xem có đủ tiền tiêu hay không, còn chuẩn bị rút tiền ra đưa cho anh nữa.

"Con có đủ rồi. Muộn nhất 9 giờ rưỡi con về." Trữ Phong thu liễm bộ dạng phản nghịch của mình nói.

"Được, đi đi." Cha Trữ gật đầu, không nói gì nữa. Hôm nay đúng thật là Trữ Phong học tập cả một ngày, học tập đương nhiên quan trọng nhưng kết hợp hoạt động cũng rất quan trọng. Hơn nữa, Trữ Phong là đi chợ đêm chứ không đi chỗ khác nên ông cũng không quản nữa.

Lúc này gọi taxi đến nhà Dung Tuân là vừa tiện, nếu muộn hơn một chút chắc sẽ bị kẹt xe mất.

Trữ Phong cũng chưa nói với Dung Tuân chuyện này mà định để tới khi đến dưới nhà cậu rồi mới gọi điện thoại.

Dung Tuân thấy có điện thoại liền không quá hai tiếng chuông bắt máy, truyền tới âm thanh mang theo vui sướng của cậu: "Alo, Trữ Phong"

"Ừ, giờ em có rảnh không?" Trữ Phong hỏi. Thực ra anh đến đột ngột như vậy rất có thể là Dung Tuân không có nhà, nhưng dù sao thì anh cũng chỉ muốn gặp cậu, nếu cậu không có nhà thì anh có thể chờ được.

"Có, sao thế?" Dung Tuân hỏi.

Trữ Phong cười khẽ một tiếng, âm thanh mê hoặc của anh khiến cậu cảm thấy trống ngực đập thình thịch...

"Anh đang đứng dưới tầng nhà em." Trữ Phong nói.

Dung Tuân bên kia im lặng một lát, đúng như Trữ Phong đoán trước, không bao lâu sau cậu liền mở cửa sổ nhìn xuống dưới.

Trữ Phong vẫy vẫy tay với cậu, lại nói trong di động: "Thay quần áo đi rồi xuống đây, anh đưa em đi ăn cơm."

Trữ Phong đến đã làm cho Dung Tuân kinh hỉ (niềm vui bất ngờ), hiện tại lại còn muốn dẫn cậu đi ăn cơm, Dung Tuân vui vẻ cười đến không dừng lại được "Vậy anh chờ em một lát."

"Được, không cần vội." Trữ Phong đáp.

Ước chừng khoảng năm phút sau, Dung Tuân thay quần áo xong xuống dưới.

"Sao đột nhiên anh lại tới đây?" Dung Tuân đứng trước mặt anh cười có chút ngượng ngùng.

"Muốn gặp em." Trữ Phong mỉm cười nói. Học suốt một ngày hôm nay, anh cảm thấy rất mệt. Nghĩ buổi tối ra ngoài thư giãn một chút, không nghĩ muốn đi với ai khác, chỉ nghĩ tới tìm Dung Tuân.

Cậu đỏ mặt cười, cũng không nói chuyện.

"Đi thôi, đưa em đi chợ đêm." Trữ Phong nói.

"Được." Dung Tuân đáp lời.

Thành phố C có không ít chợ đêm, vị trí phân bố cũng tương đối cách xa nhau. Mà vừa lúc cách nhà Dung Tuân không xa có một cái, hai người đi bộ chừng khoảng mười năm phút là đến nơi.

Các chủng loại hàng hóa ở chợ đêm rất phong phú, từ quần áo cho đến các vật dụng lớn nhỏ đều có thể tìm thấy, nhưng chủ yếu nhất vẫn là các loại mỹ thực, mùi hương thập phần hấp dẫn con người ta muốn ăn. Dung Tuân giờ đã không cần phải ăn đồ ăn quá thanh đạm như trước nữa, nhưng đột ngột mà ăn nhiều đồ ăn dầu mỡ vào thì lại sợ dạ dày không chịu nổi, cho nên Trữ Phong đưa cậu đi chợ đêm, một là có thể lựa chọn nhiều món ăn một chút, hai là hương vị đều không tồi.

Đi vào chợ đêm, Trữ Phong nói: "Em muốn ăn gì cứ nói, phải ăn thật no rồi mới được về nhà."

"Được." Dung Tuân cười.

Vì thế mà hai người bắt đầu thăm thú hết từ quầy hàng này cho đến quầy hàng nọ, thấy món nào muốn ăn hoặc nhìn có vẻ ngon thì Trữ Phong sẽ liền mua, nhưng mà chỉ mua một phần mà thôi, hai người chia nhau ăn, như vậy thì có thể ăn mỗi thứ một chút, nếu không sợ mới chỉ ăn hai ba món mà đã no rồi, sẽ cảm thấy thiếu thiếu.

Tới lúc mà hai người đã ăn no đến bảy phần thì Trữ Phong liền đi mua hai ly trà sữa, hai người mỗi người một ly, vừa uống vừa đi dạo. Chợ đêm càng lúc càng đông người, bắt đầu xuất hiện tình trạng chen chúc. Trữ Phong lo Dung Tuân và mình dễ bị lạc nhau liền duỗi tay nắm lấy tay cậu.

Tay Dung Tuân hơi lạnh nên nắm thế này thực thoải mái.

Đột nhiên bị dắt tay, mà vẫn là đang ở bên ngoài, Dung Tuân không dám ngẩng đầu,mặt đỏ lên như sốt cà chua, nhìn qua trông đặc biệt đáng yêu.

Trữ Phong cười, nhưng lại không nói gì thêm, siết nắm tay tiếp tục đi dạo chợ đêm.

Hai người đi cho tới khi đều ăn đã no, Trữ Phong liền không đưa Dung Tuân đi đến các quầy ăn vặt nữa mà chuyển qua các hàng quần áo. Quần áo ở đây đều không phải là quần áo hàng hiệu gì cả, chất lượng lẫn với nhau không đồng đều, nhưng nếu cẩn thận mà tìm thì có thể mua được nhiều đồ tốt với giá hời.

Thời tiết chuyển lạnh, Trữ Phong liền mua cho Dung Tuân một cái khăn quàng cổ mùa thu, kẻ caro đen trắng quàng lên cổ cậu khiến cậu trông nhỏ đi vài tuổi.

"Anh đừng tiêu tiền cho em nữa..." Dung Tuân cảm thấy Trữ Phong cứ tiêu pha cho cậu thế này rất không tốt, mặc dù anh tặng đồ vật cậu rất vui vẻ.

Trữ Phong lại nắm tay cậu tiếp tục đi về phía trước, "Đều là đồ em dùng được, đây không hề lãng phí mà."

"Vậy cũng không tốt." Dung Tuân nói

"Không có gì mà không tốt cả, tiêu tiền vì em anh rất vui." Trữ Phong cười nói. Hiện tại anh cũng chưa tự mình kiếm tiền được cho nên lúc này muốn tiêu tiền vẫn cần phải tiết kiệm, chờ về sau khi kiếm được tiền rồi, sẽ mua càng nhiều thứ tốt cho cậu.

Trữ Phong đều nói như vậy khiến cậu cũng không thể phản bác gì được nữa, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng mà vui vẻ.

Đến giờ trở về nhà, Trữ Phong mua cho Dung Tuân mấy thứ mà cậu thoạt nhìn tương đối thích đưa cậu mang về ăn. Anh lại mua thêm cho Trữ Nhu vài thứ, mẹ anh thì vì muốn giữ dáng nên việc ăn uống rất cần chú ý mà cha anh thì lại không thích mấy thứ đồ ăn vặt ven đường thế này vì vậy cũng không cần mua gì nhiều.

Về đến dưới lầu nhà Dung Tuân, Trữ Phong nói: "Ngày mai ăn cơm trưa xong thì anh tới đón em, chúng ta cùng nhau về trường."

"Được." Dung Tuân ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt vẫn đỏ bừng như cũ.

Trữ Phong nhìn cậu, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ một cái.

Dung Tuân mặt càng đỏ hơn, lắp bắp mà nói: "Em...Em lên đến nơi thì...anh cũng mau, mau trở về...đi."

Trữ Phong cười véo má cậu nói; "Ừm, em lên đi."

Dung Tuân cũng không dám ở lại lâu, sợ mình sẽ xấu hổ đến té xỉu mất, liền chạy nhanh lên lầu, vừa chạy vừa hướng Trữ Phong vẫy tay.

Trữ Phong lại nói: "Anh đi rồi thì nhớ phải đóng cửa sổ đấy."

"Vâng." Dung Tuân đáp lời nhưng cũng không lập tức đóng lại. Vừa lúc đó có một chiếc taxi đi qua, Trữ Phong liền bắt xe, rồi quay đầu nhìn Dung Tuân một cái nói câu "Ngày mai gặp" rồi lên xe rời đi.

Dung Tuân lúc này mới đóng cửa sổ lại, giờ tay sờ chiếc khăn trên cổ, giờ quàng khăn thì có hơi sớm nhưng dù vậy thì cái cảm giác âm ấm này lại khiến cậu cảm thấy thực ấm áp, tựa như là tay của Trữ Phong vậy, vừa ấm áp lại vừa mang đến cảm giác an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện