Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ
Chương 59
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Sơn và Tiểu Kiều, cuối cùng Hạ Quân Bình cũng được tắm rửa. Hắn tắm rửa sạch sẽ, lau khô người xong mới cho Trác Vân vào phòng.
Hạ Quân Bình sợ Trác Vân giận, vừa thấy nàng đã kéo tay, luôn miệng nói lời ngon tiếng ngọt. Trác Vân yên tĩnh nghe một hồi, rốt cuộc bật cười hỏi “Những lời này chàng học từ đâu? Nói có lớp có lang như vậy chẳng lẽ do quen miệng?”
Hạ Quân Bình vội biện minh “Học từ mấy quyển sách Tiểu Sơn mua về lúc ở Ích Châu! Đây là lần đầu tiên ta nói!” Thật ra, nói những lời buồn nôn đó hắn cũng thấy ngượng miệng, nhưng vì Tiểu Sơn cứ một mực cam đoan là nữ nhân rất thích nghe những lời như vậy, hắn mới cố ý tập luyện nhiều lần trong phòng, không ngờ lại khiến Trác Vân hiểu lầm.
Trác Vân tất nhiên biết tính Hạ Quân Bình, cố tình kiếm chuyện chọc hắn thôi, thấy tinh thần hắn đã tốt lên, bèn bàn việc chuẩn bị cho bữa cơm tất niên.
Từ lúc Trác Vân ‘nhặt’ Hạ Quân Bình về từ trên đường, đây là lần đầu tiên hai người ăn tết ở ngoài, nên trông có vẻ đìu hiu. Cũng may trừ hai người còn có Tiểu Sơn và Tiểu Kiều, cộng thêm Lạc đại phu lười phải lên núi, thành ra tổng cộng có năm người, xem như không quá lạnh lẽo.
“Tiểu Sơn nghĩ ra thực đơn! Ta thấy cũng rất phong phú, gà vịt rau cải gì đều có hết! Tiểu Sơn còn nói muốn làm hoành thánh, Lạc đại phu rất vui, luôn miệng kêu muốn ăn hoành thánh nhân cải trắng thịt băm, còn hứa sẽ giúp băm thịt…….” Trác Vân nói một ít chuyện vụn vặt, giọng nhẹ nhàng, trên người lại có chút mùi khói đầu, khiến Hạ Quân Bình có một loại ảo giác, hai người giống như lão phu lão thê.
“Này…..” Trác Vân chợt lên giọng, trừng Hạ Quân Bình, nhưng đôi mắt vẫn đầy ý cười “Nói với chàng đó, nghĩ đi đâu vậy?” Dứt lời, nàng lại gõ một phát mạnh lên đầu hắn. Hai người đang vui đùa ầm ĩ, chợt Hạ Quân Bình bỗng nhìn chằm chằm ra cửa. Trác Vân ngạc nhiên, nhìn theo thì thấy Lạc đại phu nghiêm mặt đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.
Hạ Quân Bình rất kính sợ lão đại phu tính tình kỳ lạ này, lập tức đàng hoàng lại, cười xấu hổ với Lạc đại phu. Trác Vân cũng hơi mất tự nhiên, lập tức đứng lên vái chào Lạc đại phu. Lạc đại phu mặc dù không ưa Hạ Quân Bình, nhưng đối với Trác Vân lại rất ôn hòa, “Sao không gõ mạnh hơn tí nữa!”
Trác Vân sững người một chút, mới hiểu ra Lạc đại phu đang nói chuyện nàng gõ đầu Hạ Quân Bình, bỗng thấy dở khóc dở cười, cho Hạ Quân Bình một ánh mắt ‘tự cầu nhiều phúc’, rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Sau đó, Hạ Quân Bình lại bị Lạc đại phu ghim rất nhiều châm, đau đến mức hắn cứ gào suốt, đến nỗi ăn cơm cũng không được ngon.
Trác Vân và Tiểu Sơn, Tiểu Kiều dán giấy đỏ lên song cửa sổ, rồi xin Lạc đại phu viết một đôi liễn treo lên, khiến căn nhà nhỏ có vẻ rực rỡ lên hẳn.
Mới sáng sớm Trác Vân đã thức dậy chuẩn bị đồ ăn với Tiểu Sơn và Tiểu Kiều, tài nấu nướng của nàng không tốt lắm, chỉ có thể giúp sơ chế nguyên liệu, đốt lửa, thêm củi, những việc còn lại đều giao cho Tiểu Sơn và Tiểu Kiều. Một lát, Lạc đại phu cũng tới, giúp băm thịt làm nhân hoành thánh, băm thịt xong lại muốn cướp việc nấu ăn. Tiểu Sơn cản không được đành để Lạc đại phu làm. Kết quả, Lạc đại phu làm ra dáng ra vẻ, cá hấp, thịt kho tàu gì đều được hết, khiến mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tuy là nơi đất khách tha hương, nhưng có bằng hữu bên cạnh, mọi người cũng không thấy cô đơn lắm. diễn.đàn,l,ê,qu/ý,'/đôưn Hạ Quân Bình đã khỏe hơn nhiều, có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, nên bữa tối nay không ăn trên giường mà vào phòng ăn với mọi người. Mọi người vừa ngồi xuống không bao lâu, bỗng nghe trong sân có tiếng ồn, Trác Vân vội đứng dậy mở cửa thì thấy Thất cô dẫn ba bốn huynh đệ đi vào.
“Thất cô, đây chính là Phương cô nương!” Lão Vũ cười ha hả chen lên trước giới thiệu, “Đây là Thất cô trong trại của chúng ta, nghe nói Phương cô nương ở dưới chân núi, bèn lôi kéo huynh đệ ta xuống núi xem thử. Nói là tết nhất sợ mọi người thấy cô đơn!” Lão Vũ vừa nói vừa ngó dáo dác vào nhà, thấy một bàn ăn lớn, hai mắt sáng rỡ, nói nhỏ “Không ngờ Phương cô nương còn có tài nấu ăn!”
Trác Vân ngượng ngùng cười nói “Không phải ta, là Lạc đại phu nấu! Ta chỉ giúp thêm củi thôi.” Nàng vừa nói vừa nhìn Thất cô mấy lần, thấy Thất cô trẻ hơn trong trí nhớ rất nhiều, mắt bỗng đỏ lên, nhưng ngoài mặt vẫn cố trấn định, cung kính vài chào Thất cô.
Thất cô vừa gặp đã cảm thấy Trác Vân trông rất quen, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ nổi có từng gặp ở đâu chưa, bèn tiến lên kéo tay Trác Vân nhìn kỹ một hồi, mới cười nói “Kỳ lạ, Đại đương gia nói trông Phương cô nương rất quen, ta còn tưởng Đại đương gia lớn tuổi nên hoa mắt, không ngờ ta cũng có cảm giác như vậy! Chẳng lẽ Phương cô nương đã từng tới núi Phương Đầu?”
Nàng đâu chỉ đã tới, thậm chí còn ở nơi này hơn mười năm, từng cọng cây ngọn cỏ trong núi nàng cũng nhớ rõ nữa là! Nhưng những lời này sao có thể nói cho mọi người nghe?
Trác Vân cúi đầu cười cười, đón Thất cô vào nhà. Lạc đại phu có thân phận đặc biệt trong sơn trại, ngay cả Thất cô cũng phải kính nể, chứ đừng nói những huynh đệ khác, vì vậy ai gặp mặt cũng cung kính vái chào.
Thất cô vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình với vẻ dò xét, như phải tìm ra khuyết điểm nào đó từ trên người hắn. Khổ nỗi, tuy hắn bị thương chưa lành, nhưng vẫn đầy khí chất như cũ, vẫn mỉm cười trấn định đối mặt với đôi mắt sắc bén của Thất cô.
Thất cô nhìn hồi lâu, rốt cuộc không tìm ra được khuyết điểm gì, cuối cùng lại gần Trác Vân nói nhỏ “Đối với nam nhân, không được quá nuông chiều, nếu không sẽ bị bọn họ sẽ trèo lên đầu lên cổ! Tiểu tử này rất tuấn tú, e rằng sau này sẽ có phiền toái! Nếu mai này hắn dám làm gì có lỗi với con, đừng cam chịu! Cứ nói ra, Thất cô sẽ làm núi dựa cho con!”
Trác Vân nghe vậy, cảm động đến muốn khóc, mắt đỏ hoe. Hạ Quân Bình thì muốn giải thích đôi câu, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi.
Hành động này của Hạ Quân Bình rõ ràng đã được lòng Thất cô. Thất cô thấy hắn ngồi đàng hoàng một bên nhìn Trác Vân không chớp mắt, ấn tượng lại khá hơn nhiều, truy hỏi gia thế tỉ mỉ. Khi nghe thấy hắn vẫn sống trong nhà cữu cữu, Thất cô lập tức phản đối, “Không được, chẳng lẽ Phương cô nương phải theo tiểu tử ngươi vào ở nhà người khác sao?”
Trác Vân dở khóc dở cười, nói, “Thất cô, con vốn cũng không có ý ở nhà cữu cữu của Thạch Đầu!” Nàng muốn lên núi Phương Đầu làm thổ phỉ! Nếu không do nàng cố ý tham dự vào chuyện nhà họ Thư thì sẽ không hại Hạ Quân Bình bị thương, cũng sẽ không đến nỗi….. dễ dàng đồng ý chuyện hai người…..
“Không được!” Thất cô lại liếc Hạ Quân Bình đang ngồi nghiêm chỉnh một bên, nói “Nhà giàu có rất nhiều quy củ, lại không hề xem trọng dân thường như chúng ta, gả vào cũng chưa chắc được sống vui vẻ! Phương cô nương vừa xinh đẹp, lại giỏi giang, cần gì đến đó để bị họ khinh bỉ!”
Sắc mặt Hạ Quân Bình bỗng trắng bệch, nhìn Thất cô mấy lần, vẻ muốn nói lại thôi. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được giải thích, “Thất cô nhầm rồi, ta và a Vân….. là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, vả lại gia mẫu đã đồng ý, sao lại có chuyện sẽ gây khó dễ cho nàng! Về phần chỗ ở, khi về Nghi Đô, nhất định sẽ không sống nhờ ở Triệu phủ nữa, lại càng không có chuyện sẽ bị người ta nói ra nói vào!”
Thất cô hừ nói “Nói thì hay lắm, nam nhân các ngươi ta thấy nhiều rồi, lúc dụ người ta thì nói toàn lời ngon tiếng ngọt, đến khi thành thân rồi lại giở giọng khác! Đừng cho ta không biết, cuộc sống trong các gia tộc lớn là như thế nào! Nhà nào chẳng lão gia thiếu gia đều ba thê bốn thiếp, cộng thêm một đống nha đầu thông phòng, rồi sinh một đống thứ tử gây chướng mắt!”
Trác Vân biết Thất cô đang nói giúp mình, nghe vậy chỉ cười, nhìn Thất cô với vẻ mặt cảm kích. Hạ Quân Bình thấy vậy, mặt đỏ tới mang tai, gấp đến độ suýt nữa nhảy dựng lên, “Nói bậy…. ta sao lại cưới thiếp? Nếu a Vân chịu gả cho ta….. ta vui mừng còn không kịp nữa là, sao có thể làm loại chuyện sẽ khiến nàng đau lòng đó chứ? Nhà họ Hạ ta luôn có nề có nếp, nếu ta dám phụ bạc a Vân, nương ta nhất đinh sẽ chặt đứt chân ta!” dứt lời, Hạ Quân Bình lại nhìn Trác Vân với vẻ mặt lo lắng, chỉ sợ Thất cô sẽ khiến nàng dao động.
Nếu là trước kia, nói không chừng Trác Vân sẽ nghe theo ý Thất cô chọc Hạ Quân Bình một chút, nhưng kể từ khi hắn thay nàng chắn một đao kia, trong lòng nàng đã xảy ra biến hóa rất lớn, thấy vẻ mặt nóng nảy của hắn lại không nỡ, dịu dàng cười nói “Được rồi, trước mặt mọi người la ó cái gì, không sợ người ta cười cho à?”
Hạ Quân Bình thấy mặt Trác Vân không có vẻ do dự, mới yên lòng lại, suy nghĩ một lát, trịnh trọng nói với Thất cô và mọi người “Kính xin các vị ở đây làm chứng cho ta, ngày sau nếu Hạ Quân Bình ta dám có một chút ý nghĩ phụ bạc Trác Vân, ta sẽ….”
“Hạ Quân Bình!”
Hạ Quân Bình còn chưa dứt lời, đã bị Trác Vân cắt ngang. Thất cô nhíu mày nhìn nàng, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều thì cúi đầu không dám lên tiếng,mấy huynh đệ còn lại cũng bị khí thế của Trác Vân dọa sợ, không dám hé răng.
Trác Vân cũng không biết tại sao mình lại cắt lời Hạ Quân Bình, có lẽ là do không muốn nghe hắn nói về sống chết gì đó. Nàng thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, hơi mất tự nhiên, ho khan hai tiếng, giả bộ thản nhiên nói “Ta cũng không phải là một cô nương bình thường, nếu hắn dám phụ bạc, ta sẽ không đến nổi khóc sướt mướt đòi sống đòi chết, mà có thể sẽ lên núi quầy rấy Thất cô và các huynh đệ! Quan trọng là ta rất thích núi Phương Đầu!”
Thất cô cười khẽ, Lạc đại phu thì vuốt râu không lên tiếng. Tiểu Sơn vàTiểu Kiều lại hận không thể chui xuống bàn.
Bữa cơm này mỗi người đều có tâm sự riêng.
Thất cô ngồi không bao lâu thì lên núi lại, trước khi đi còn kéo Trác Vân dặn dò một lúc lâu. Hạ Quân Bình phiền muộn đi tới đi lui trong phòng, một lát cảm thấy thở không ra hơi, đành lên giường nằm nghỉ, lăn qua lộn lại một hồi, bỗng thấy miệng vết thương đau âm ỉ.
Lúc Trác Vân vào phòng, Hạ Quân Bình đã đau đến mức mặt trắng bệch, cau mày chịu đựng không lên tiếng, mặc cho mồ hôi rớt từng giọt từng giọt xuống gối, nghe tiếng nàng vào, lại vội vàng ngồi dậy, kêu một tiếng “A Vân!”
“Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Trác Vân thấy mặt và cổ Hạ Quân Bình đầy mồ hôi, quýnh lên, bước nhanh lại, ngồi xuống mép giường, đưa tay xoa mồ hôi trên mặt cho hắn, dịu dàng hỏi “Có phải miệng vết thương bị nứt không, để ta xem thử!” Dứt lời, nàng cởi áo khoác của hắn ra, quả nhiên, trên miếng băng thật dày có vết máu đỏ tươi. Nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm rồi đứng dậy định đi tìm Lạc đại phu.
Hạ Quân Bình quýnh lên, vươn tay ôm lấy hông Trác Vân, vội vàng la lên “A Vân, nàng đi đâu?” Mấy năm nay hắn luôn ở bên cạnh nàng, trong tim chỉ có nàng, lúc trước cố gắng hết sức vẫn không thấy nàng có thái độ hòa nhã, dù có tự tin bao nhiêu cũng bị mài mòn hết rồi. di'ơ]ễn,đàljn,llê,quljjý.đlôn Tuy nay nàng đã đồng ý, nhưng hắnlại cứ miên man suy nghĩ, sợ nàng đồng ý là do cảm động là chính chứ không phải vì yêu. Mỗi lần nghĩ như vậy, hắn lại cảm giác ngực như bị nghẹn, thở không ra hơi.
Trác Vân chưa từng thấy dáng vẻ hốt hoảng như vậy của Hạ Quân Bình, dù trước kia nàng có giễu cợt thế nào, có tức giận mắng thế nào, thậm chí lúc nhỏ không vừa ý muốn đuổi hắn đi, hắn vẫn luôn rất thản nhiên. Nàng không hề biết thì ra thiếu niên này cũng sẽ có lúc luống cuống.
“A Vân…..” Hạ Quân Bình lại gọi một tiếng.
Trác Vân vỗ nhẹ mu bàn tay Hạ Quân Bình, chậm rãi xoay người, ngồi đối diện với hắn, nói nhỏ “Chàng làm gì vậy? Cứ như hài tử! Một lát Lạc đại phu thấy vết thương của chàng, không mắng cho một trận mới lạ đó!”
Hạ Quân Bình thấy thái độ Trác Vân biến chuyển, hơi yên tâm, nhưng vẫn không buông tay, nhìn nàng chằm chằm, khàn giọng nói “A Vân, nàng….. nàng yêu ta, đúng không?” Giọng hắn rất nhẹ, đôi tay ôm eo nàng vô thức dù siết chặt hơn, cả hô hấp cũng nặng nề lên.
Hạ Quân Bình đã từng hỏi Trác Vân như vậy rất nhiều lần, nhưng trước kia luôn mang theo sự tự tin mạnh mẽ, còn lúc này, Trác Vân có thể nhận ra sự lo lắng sâu sắc trong mắt hắn.
Trác Vân chợt thấy rất khổ sở, nàng bỗng căm hận chính mình, tại sao tới giờ nàng mới hiểu được trái tim mình chứ, tại sao phải khiến Hạ Quân Bình bất an như vậy?!
“Đúng! Ta cũng yêu chàng!” Rốt cuộcTrác Vân cúi đầu, ghé vào lỗ tai Hạ Quân Bình thì thào mấy chữ này.
Hạ Quân Bình sợ Trác Vân giận, vừa thấy nàng đã kéo tay, luôn miệng nói lời ngon tiếng ngọt. Trác Vân yên tĩnh nghe một hồi, rốt cuộc bật cười hỏi “Những lời này chàng học từ đâu? Nói có lớp có lang như vậy chẳng lẽ do quen miệng?”
Hạ Quân Bình vội biện minh “Học từ mấy quyển sách Tiểu Sơn mua về lúc ở Ích Châu! Đây là lần đầu tiên ta nói!” Thật ra, nói những lời buồn nôn đó hắn cũng thấy ngượng miệng, nhưng vì Tiểu Sơn cứ một mực cam đoan là nữ nhân rất thích nghe những lời như vậy, hắn mới cố ý tập luyện nhiều lần trong phòng, không ngờ lại khiến Trác Vân hiểu lầm.
Trác Vân tất nhiên biết tính Hạ Quân Bình, cố tình kiếm chuyện chọc hắn thôi, thấy tinh thần hắn đã tốt lên, bèn bàn việc chuẩn bị cho bữa cơm tất niên.
Từ lúc Trác Vân ‘nhặt’ Hạ Quân Bình về từ trên đường, đây là lần đầu tiên hai người ăn tết ở ngoài, nên trông có vẻ đìu hiu. Cũng may trừ hai người còn có Tiểu Sơn và Tiểu Kiều, cộng thêm Lạc đại phu lười phải lên núi, thành ra tổng cộng có năm người, xem như không quá lạnh lẽo.
“Tiểu Sơn nghĩ ra thực đơn! Ta thấy cũng rất phong phú, gà vịt rau cải gì đều có hết! Tiểu Sơn còn nói muốn làm hoành thánh, Lạc đại phu rất vui, luôn miệng kêu muốn ăn hoành thánh nhân cải trắng thịt băm, còn hứa sẽ giúp băm thịt…….” Trác Vân nói một ít chuyện vụn vặt, giọng nhẹ nhàng, trên người lại có chút mùi khói đầu, khiến Hạ Quân Bình có một loại ảo giác, hai người giống như lão phu lão thê.
“Này…..” Trác Vân chợt lên giọng, trừng Hạ Quân Bình, nhưng đôi mắt vẫn đầy ý cười “Nói với chàng đó, nghĩ đi đâu vậy?” Dứt lời, nàng lại gõ một phát mạnh lên đầu hắn. Hai người đang vui đùa ầm ĩ, chợt Hạ Quân Bình bỗng nhìn chằm chằm ra cửa. Trác Vân ngạc nhiên, nhìn theo thì thấy Lạc đại phu nghiêm mặt đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.
Hạ Quân Bình rất kính sợ lão đại phu tính tình kỳ lạ này, lập tức đàng hoàng lại, cười xấu hổ với Lạc đại phu. Trác Vân cũng hơi mất tự nhiên, lập tức đứng lên vái chào Lạc đại phu. Lạc đại phu mặc dù không ưa Hạ Quân Bình, nhưng đối với Trác Vân lại rất ôn hòa, “Sao không gõ mạnh hơn tí nữa!”
Trác Vân sững người một chút, mới hiểu ra Lạc đại phu đang nói chuyện nàng gõ đầu Hạ Quân Bình, bỗng thấy dở khóc dở cười, cho Hạ Quân Bình một ánh mắt ‘tự cầu nhiều phúc’, rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Sau đó, Hạ Quân Bình lại bị Lạc đại phu ghim rất nhiều châm, đau đến mức hắn cứ gào suốt, đến nỗi ăn cơm cũng không được ngon.
Trác Vân và Tiểu Sơn, Tiểu Kiều dán giấy đỏ lên song cửa sổ, rồi xin Lạc đại phu viết một đôi liễn treo lên, khiến căn nhà nhỏ có vẻ rực rỡ lên hẳn.
Mới sáng sớm Trác Vân đã thức dậy chuẩn bị đồ ăn với Tiểu Sơn và Tiểu Kiều, tài nấu nướng của nàng không tốt lắm, chỉ có thể giúp sơ chế nguyên liệu, đốt lửa, thêm củi, những việc còn lại đều giao cho Tiểu Sơn và Tiểu Kiều. Một lát, Lạc đại phu cũng tới, giúp băm thịt làm nhân hoành thánh, băm thịt xong lại muốn cướp việc nấu ăn. Tiểu Sơn cản không được đành để Lạc đại phu làm. Kết quả, Lạc đại phu làm ra dáng ra vẻ, cá hấp, thịt kho tàu gì đều được hết, khiến mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tuy là nơi đất khách tha hương, nhưng có bằng hữu bên cạnh, mọi người cũng không thấy cô đơn lắm. diễn.đàn,l,ê,qu/ý,'/đôưn Hạ Quân Bình đã khỏe hơn nhiều, có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, nên bữa tối nay không ăn trên giường mà vào phòng ăn với mọi người. Mọi người vừa ngồi xuống không bao lâu, bỗng nghe trong sân có tiếng ồn, Trác Vân vội đứng dậy mở cửa thì thấy Thất cô dẫn ba bốn huynh đệ đi vào.
“Thất cô, đây chính là Phương cô nương!” Lão Vũ cười ha hả chen lên trước giới thiệu, “Đây là Thất cô trong trại của chúng ta, nghe nói Phương cô nương ở dưới chân núi, bèn lôi kéo huynh đệ ta xuống núi xem thử. Nói là tết nhất sợ mọi người thấy cô đơn!” Lão Vũ vừa nói vừa ngó dáo dác vào nhà, thấy một bàn ăn lớn, hai mắt sáng rỡ, nói nhỏ “Không ngờ Phương cô nương còn có tài nấu ăn!”
Trác Vân ngượng ngùng cười nói “Không phải ta, là Lạc đại phu nấu! Ta chỉ giúp thêm củi thôi.” Nàng vừa nói vừa nhìn Thất cô mấy lần, thấy Thất cô trẻ hơn trong trí nhớ rất nhiều, mắt bỗng đỏ lên, nhưng ngoài mặt vẫn cố trấn định, cung kính vài chào Thất cô.
Thất cô vừa gặp đã cảm thấy Trác Vân trông rất quen, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ nổi có từng gặp ở đâu chưa, bèn tiến lên kéo tay Trác Vân nhìn kỹ một hồi, mới cười nói “Kỳ lạ, Đại đương gia nói trông Phương cô nương rất quen, ta còn tưởng Đại đương gia lớn tuổi nên hoa mắt, không ngờ ta cũng có cảm giác như vậy! Chẳng lẽ Phương cô nương đã từng tới núi Phương Đầu?”
Nàng đâu chỉ đã tới, thậm chí còn ở nơi này hơn mười năm, từng cọng cây ngọn cỏ trong núi nàng cũng nhớ rõ nữa là! Nhưng những lời này sao có thể nói cho mọi người nghe?
Trác Vân cúi đầu cười cười, đón Thất cô vào nhà. Lạc đại phu có thân phận đặc biệt trong sơn trại, ngay cả Thất cô cũng phải kính nể, chứ đừng nói những huynh đệ khác, vì vậy ai gặp mặt cũng cung kính vái chào.
Thất cô vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình với vẻ dò xét, như phải tìm ra khuyết điểm nào đó từ trên người hắn. Khổ nỗi, tuy hắn bị thương chưa lành, nhưng vẫn đầy khí chất như cũ, vẫn mỉm cười trấn định đối mặt với đôi mắt sắc bén của Thất cô.
Thất cô nhìn hồi lâu, rốt cuộc không tìm ra được khuyết điểm gì, cuối cùng lại gần Trác Vân nói nhỏ “Đối với nam nhân, không được quá nuông chiều, nếu không sẽ bị bọn họ sẽ trèo lên đầu lên cổ! Tiểu tử này rất tuấn tú, e rằng sau này sẽ có phiền toái! Nếu mai này hắn dám làm gì có lỗi với con, đừng cam chịu! Cứ nói ra, Thất cô sẽ làm núi dựa cho con!”
Trác Vân nghe vậy, cảm động đến muốn khóc, mắt đỏ hoe. Hạ Quân Bình thì muốn giải thích đôi câu, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi.
Hành động này của Hạ Quân Bình rõ ràng đã được lòng Thất cô. Thất cô thấy hắn ngồi đàng hoàng một bên nhìn Trác Vân không chớp mắt, ấn tượng lại khá hơn nhiều, truy hỏi gia thế tỉ mỉ. Khi nghe thấy hắn vẫn sống trong nhà cữu cữu, Thất cô lập tức phản đối, “Không được, chẳng lẽ Phương cô nương phải theo tiểu tử ngươi vào ở nhà người khác sao?”
Trác Vân dở khóc dở cười, nói, “Thất cô, con vốn cũng không có ý ở nhà cữu cữu của Thạch Đầu!” Nàng muốn lên núi Phương Đầu làm thổ phỉ! Nếu không do nàng cố ý tham dự vào chuyện nhà họ Thư thì sẽ không hại Hạ Quân Bình bị thương, cũng sẽ không đến nỗi….. dễ dàng đồng ý chuyện hai người…..
“Không được!” Thất cô lại liếc Hạ Quân Bình đang ngồi nghiêm chỉnh một bên, nói “Nhà giàu có rất nhiều quy củ, lại không hề xem trọng dân thường như chúng ta, gả vào cũng chưa chắc được sống vui vẻ! Phương cô nương vừa xinh đẹp, lại giỏi giang, cần gì đến đó để bị họ khinh bỉ!”
Sắc mặt Hạ Quân Bình bỗng trắng bệch, nhìn Thất cô mấy lần, vẻ muốn nói lại thôi. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được giải thích, “Thất cô nhầm rồi, ta và a Vân….. là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, vả lại gia mẫu đã đồng ý, sao lại có chuyện sẽ gây khó dễ cho nàng! Về phần chỗ ở, khi về Nghi Đô, nhất định sẽ không sống nhờ ở Triệu phủ nữa, lại càng không có chuyện sẽ bị người ta nói ra nói vào!”
Thất cô hừ nói “Nói thì hay lắm, nam nhân các ngươi ta thấy nhiều rồi, lúc dụ người ta thì nói toàn lời ngon tiếng ngọt, đến khi thành thân rồi lại giở giọng khác! Đừng cho ta không biết, cuộc sống trong các gia tộc lớn là như thế nào! Nhà nào chẳng lão gia thiếu gia đều ba thê bốn thiếp, cộng thêm một đống nha đầu thông phòng, rồi sinh một đống thứ tử gây chướng mắt!”
Trác Vân biết Thất cô đang nói giúp mình, nghe vậy chỉ cười, nhìn Thất cô với vẻ mặt cảm kích. Hạ Quân Bình thấy vậy, mặt đỏ tới mang tai, gấp đến độ suýt nữa nhảy dựng lên, “Nói bậy…. ta sao lại cưới thiếp? Nếu a Vân chịu gả cho ta….. ta vui mừng còn không kịp nữa là, sao có thể làm loại chuyện sẽ khiến nàng đau lòng đó chứ? Nhà họ Hạ ta luôn có nề có nếp, nếu ta dám phụ bạc a Vân, nương ta nhất đinh sẽ chặt đứt chân ta!” dứt lời, Hạ Quân Bình lại nhìn Trác Vân với vẻ mặt lo lắng, chỉ sợ Thất cô sẽ khiến nàng dao động.
Nếu là trước kia, nói không chừng Trác Vân sẽ nghe theo ý Thất cô chọc Hạ Quân Bình một chút, nhưng kể từ khi hắn thay nàng chắn một đao kia, trong lòng nàng đã xảy ra biến hóa rất lớn, thấy vẻ mặt nóng nảy của hắn lại không nỡ, dịu dàng cười nói “Được rồi, trước mặt mọi người la ó cái gì, không sợ người ta cười cho à?”
Hạ Quân Bình thấy mặt Trác Vân không có vẻ do dự, mới yên lòng lại, suy nghĩ một lát, trịnh trọng nói với Thất cô và mọi người “Kính xin các vị ở đây làm chứng cho ta, ngày sau nếu Hạ Quân Bình ta dám có một chút ý nghĩ phụ bạc Trác Vân, ta sẽ….”
“Hạ Quân Bình!”
Hạ Quân Bình còn chưa dứt lời, đã bị Trác Vân cắt ngang. Thất cô nhíu mày nhìn nàng, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều thì cúi đầu không dám lên tiếng,mấy huynh đệ còn lại cũng bị khí thế của Trác Vân dọa sợ, không dám hé răng.
Trác Vân cũng không biết tại sao mình lại cắt lời Hạ Quân Bình, có lẽ là do không muốn nghe hắn nói về sống chết gì đó. Nàng thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, hơi mất tự nhiên, ho khan hai tiếng, giả bộ thản nhiên nói “Ta cũng không phải là một cô nương bình thường, nếu hắn dám phụ bạc, ta sẽ không đến nổi khóc sướt mướt đòi sống đòi chết, mà có thể sẽ lên núi quầy rấy Thất cô và các huynh đệ! Quan trọng là ta rất thích núi Phương Đầu!”
Thất cô cười khẽ, Lạc đại phu thì vuốt râu không lên tiếng. Tiểu Sơn vàTiểu Kiều lại hận không thể chui xuống bàn.
Bữa cơm này mỗi người đều có tâm sự riêng.
Thất cô ngồi không bao lâu thì lên núi lại, trước khi đi còn kéo Trác Vân dặn dò một lúc lâu. Hạ Quân Bình phiền muộn đi tới đi lui trong phòng, một lát cảm thấy thở không ra hơi, đành lên giường nằm nghỉ, lăn qua lộn lại một hồi, bỗng thấy miệng vết thương đau âm ỉ.
Lúc Trác Vân vào phòng, Hạ Quân Bình đã đau đến mức mặt trắng bệch, cau mày chịu đựng không lên tiếng, mặc cho mồ hôi rớt từng giọt từng giọt xuống gối, nghe tiếng nàng vào, lại vội vàng ngồi dậy, kêu một tiếng “A Vân!”
“Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Trác Vân thấy mặt và cổ Hạ Quân Bình đầy mồ hôi, quýnh lên, bước nhanh lại, ngồi xuống mép giường, đưa tay xoa mồ hôi trên mặt cho hắn, dịu dàng hỏi “Có phải miệng vết thương bị nứt không, để ta xem thử!” Dứt lời, nàng cởi áo khoác của hắn ra, quả nhiên, trên miếng băng thật dày có vết máu đỏ tươi. Nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm rồi đứng dậy định đi tìm Lạc đại phu.
Hạ Quân Bình quýnh lên, vươn tay ôm lấy hông Trác Vân, vội vàng la lên “A Vân, nàng đi đâu?” Mấy năm nay hắn luôn ở bên cạnh nàng, trong tim chỉ có nàng, lúc trước cố gắng hết sức vẫn không thấy nàng có thái độ hòa nhã, dù có tự tin bao nhiêu cũng bị mài mòn hết rồi. di'ơ]ễn,đàljn,llê,quljjý.đlôn Tuy nay nàng đã đồng ý, nhưng hắnlại cứ miên man suy nghĩ, sợ nàng đồng ý là do cảm động là chính chứ không phải vì yêu. Mỗi lần nghĩ như vậy, hắn lại cảm giác ngực như bị nghẹn, thở không ra hơi.
Trác Vân chưa từng thấy dáng vẻ hốt hoảng như vậy của Hạ Quân Bình, dù trước kia nàng có giễu cợt thế nào, có tức giận mắng thế nào, thậm chí lúc nhỏ không vừa ý muốn đuổi hắn đi, hắn vẫn luôn rất thản nhiên. Nàng không hề biết thì ra thiếu niên này cũng sẽ có lúc luống cuống.
“A Vân…..” Hạ Quân Bình lại gọi một tiếng.
Trác Vân vỗ nhẹ mu bàn tay Hạ Quân Bình, chậm rãi xoay người, ngồi đối diện với hắn, nói nhỏ “Chàng làm gì vậy? Cứ như hài tử! Một lát Lạc đại phu thấy vết thương của chàng, không mắng cho một trận mới lạ đó!”
Hạ Quân Bình thấy thái độ Trác Vân biến chuyển, hơi yên tâm, nhưng vẫn không buông tay, nhìn nàng chằm chằm, khàn giọng nói “A Vân, nàng….. nàng yêu ta, đúng không?” Giọng hắn rất nhẹ, đôi tay ôm eo nàng vô thức dù siết chặt hơn, cả hô hấp cũng nặng nề lên.
Hạ Quân Bình đã từng hỏi Trác Vân như vậy rất nhiều lần, nhưng trước kia luôn mang theo sự tự tin mạnh mẽ, còn lúc này, Trác Vân có thể nhận ra sự lo lắng sâu sắc trong mắt hắn.
Trác Vân chợt thấy rất khổ sở, nàng bỗng căm hận chính mình, tại sao tới giờ nàng mới hiểu được trái tim mình chứ, tại sao phải khiến Hạ Quân Bình bất an như vậy?!
“Đúng! Ta cũng yêu chàng!” Rốt cuộcTrác Vân cúi đầu, ghé vào lỗ tai Hạ Quân Bình thì thào mấy chữ này.
Bình luận truyện