Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 2: Trùng sinh
Editor: Mai Tuyết Vân
"A Oánh, A Oánh, có em phải em đói bụng hay không, chúng ta dự trữ thức ăn không nhiều lắm, còn nước uống cũng không có, chỗ này anh còn một ít tiền, tất nhiên lúc quá mức, rất có thể anh sẽ lấy ra, em nhìn xem ở đó có một tên đồ tể bán thịt, chỗ của hắn ta nhất định sẽ có rất nhiều thức ăn, chúng ta hãy đi cầu xin hắn, để hắn cho chúng ta một ít thức ăn, hoặc là chúng ta đi mua của hắn cũng được, nơi này của họ không ngờ lại rất an toàn, chưa từng xảy ra tai họa, hắn cũng có thể bán đồ cho chúng ta, sẵn dịp khi đến nhà hắn lấy ít nước, hắn cũng sẽ không phản đối, em cảm thấy thế nào, A Oánh?’’
Ánh mặt trời chói mắt, chiếu lên hàng mi, cho dù có nhắm mắt lại, Bạch Nhược Oánh vẫn cảm nhận y như cũ, trời đang sáng.
Tiếp theo là một sự quen thuộc, giọng nói đã khiến cô căm hận vạn phần, vang lên bên tai. Bạch Nhược Oánh từ từ mở mắt ra, ánh mặt trời rực rỡ, làm đầu cô choáng váng, vội nhắm mắt lại, rốt cuộc đã tốt hơn một chút, Bạch Nhược Oánh mở mắt ra lần nữa.
Trời xanh thẳm, đất màu vàng, cây xanh tốt, hoa màu hồng, tất cả những thứ trước mắt ấy sao lại thân thuộc đáng yêu đến vậy, đã bao nhiêu năm rồi chưa được thấy qua, ngửi được mùi hương của bùn đất, Bạch Nhược Oánh cảm thấy đầu mũi của mình chua xót, nhưng mà cảnh đẹp như vậy xảy ra vào lúc nào, mà lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.
Cách đó không xa, có một thôn làng nhỏ, sau lưng có mấy chiếc ô tô bất mãn dính đầy bùn đất, vài người đi đường quần áo tả tơi, còn có tên đồ tể óc đầy bụng phệ kia.
Những hình ảnh này?
Không đúng, không phải cô đã chết rồi sao? Làm sao có thể thấy được những thứ này? Nhìn người trước mặt dù mặt lấm bụi nhưng vẫn không mất đi vẻ điển trai đàn ông, là Lý Hiển Nghiêu? Không phải anh ta đã đi rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này, còn nữa bên cạnh hắn có một một người phụ nữ lớn tuổi vẻ mặt chanh chua cay nghiệt, người đó không phải là kẻ đã đập nát hai chân của cô, mẹ của anh ta sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy, cảnh tượng như thế này, chẳng lẽ mình lại nằm mơ ư, nhưng tại sao cho dù là nằm mơ. . . Lý Hiển Nghiêu, anh vẫn như cũ không chịu buông tha cho cô?
"A Oánh, A Oánh?" Tiếng kêu vội vã kéo thần trí của cô trở lại, nhìn về phía người đàn ông mình đã từng yêu, tim cô sớm đã chết rồi, vốn tưởng rằng cho dù mơ thấy chính cô vẫn sẽ đau lòng, vậy mà cuối cùng cô lại đánh giá hắn quá cao, không ngờ bản thân cô giờ phút này chỉ còn dư lại hận ý, không phải vì yêu mà hận mà là sự hận thù muốn giết người.
Nơi đầu mũi truyền đến mùi của xăng dầu, mùi hương ư? Làm sao trong mơ lại có mùi vị được, chẳng lẽ? Bạch Nhược Oánh lén lút cấu mạnh vào cánh tay của mình, đau quá, đau sao? Đó chính là cảm giác, vậy thì lời giải thích rõ ràng nhất là cô không phải đang nằm mơ, là sự thật, mọi thứ trước mắt cô đều là thật, cô đã sống lại!
"A Nghiêu?"
"Làm sao vậy, xem bộ dạng yếu ớt của cô ta kìa, nhìn thế nào cũng thấy không tốt, con thì lại u mê, đúng là đồ sao chổi, này thì tốt rồi, tại sao lại có động đất nhất định đều là do cô ta mang vận xui tới. . ’’
Giọng nói này, đúng rồi không thể sai được, chính giọng nói cay nghiệt này cô đã nghe thấy mấy năm qua, tự cô cũng sinh ra sự miễn dịch đối với giọng nói ấy, người này là mẹ của Lý Hiểu Nghiêu, ha ha, sống lại, thật sự cô đã sống lại rồi.
"A Oánh, em không sao chứ, có phải mệt mỏi lắm hay không?" Nhìn sự quan tâm trong mắt người đàn ông ở trước mặt, đột nhiên Bạch Nhược Oánh cảm thấy rất buồn nôn.
Quang cảnh như thế này, đúng rồi ngay chỗ này là thành phố cô sống cùng với Lý Hiển Nghiêu, xảy ra động đất nhà của Lý Hiển Nghiên bị địa chấn đánh sập, cái gì anh ta cũng không còn, không có cách nào khác, anh ta lái xe đưa cô và mẹ của mình muốn đi nương nhờ cha mẹ của cô.
Nghĩ đến cha mẹ, Bạch Nhược Oánh cảm thấy tim của cô đau quá, cha mẹ thương yêu cô như thế, nhưng cô lại lo việc không đáng, còn vì người đàn ông trước mặt này, bỏ qua người nhà của mình, còn đoạn tuyệt quan hệ với họ, ha ha, cô thật là bất hiếu.
Cô nhớ rất rõ khi đó mình đã nghĩ gì, cho rằng dù cắt đứt quan hệ với cha mẹ, nhưng cô vẫn là con gái ruột thịt duy nhất của bọn họ, cha mẹ nhất định sẽ giúp đỡ cô, vì vậy họ lái xe theo một đám người tị nạn, một đường bôn ba chạy về muốn nương nhờ chỗ cha mẹ cô, dọc đường phiêu bạc rốt cuộc bọn họ lại chạy đến thôn làng này.
Cũng chính ở chỗ này, cô mất đi trinh tiết của mình, mà người kia lại chính là tên đồ tể đáng kinh tởm ấy.
"A Oánh, A Oánh, có em phải em đói bụng hay không, chúng ta dự trữ thức ăn không nhiều lắm, còn nước uống cũng không có, chỗ này anh còn một ít tiền, tất nhiên lúc quá mức, rất có thể anh sẽ lấy ra, em nhìn xem ở đó có một tên đồ tể bán thịt, chỗ của hắn ta nhất định sẽ có rất nhiều thức ăn, chúng ta hãy đi cầu xin hắn, để hắn cho chúng ta một ít thức ăn, hoặc là chúng ta đi mua của hắn cũng được, nơi này của họ không ngờ lại rất an toàn, chưa từng xảy ra tai họa, hắn cũng có thể bán đồ cho chúng ta, sẵn dịp khi đến nhà hắn lấy ít nước, hắn cũng sẽ không phản đối, em cảm thấy thế nào, A Oánh?’’
Ánh mặt trời chói mắt, chiếu lên hàng mi, cho dù có nhắm mắt lại, Bạch Nhược Oánh vẫn cảm nhận y như cũ, trời đang sáng.
Tiếp theo là một sự quen thuộc, giọng nói đã khiến cô căm hận vạn phần, vang lên bên tai. Bạch Nhược Oánh từ từ mở mắt ra, ánh mặt trời rực rỡ, làm đầu cô choáng váng, vội nhắm mắt lại, rốt cuộc đã tốt hơn một chút, Bạch Nhược Oánh mở mắt ra lần nữa.
Trời xanh thẳm, đất màu vàng, cây xanh tốt, hoa màu hồng, tất cả những thứ trước mắt ấy sao lại thân thuộc đáng yêu đến vậy, đã bao nhiêu năm rồi chưa được thấy qua, ngửi được mùi hương của bùn đất, Bạch Nhược Oánh cảm thấy đầu mũi của mình chua xót, nhưng mà cảnh đẹp như vậy xảy ra vào lúc nào, mà lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.
Cách đó không xa, có một thôn làng nhỏ, sau lưng có mấy chiếc ô tô bất mãn dính đầy bùn đất, vài người đi đường quần áo tả tơi, còn có tên đồ tể óc đầy bụng phệ kia.
Những hình ảnh này?
Không đúng, không phải cô đã chết rồi sao? Làm sao có thể thấy được những thứ này? Nhìn người trước mặt dù mặt lấm bụi nhưng vẫn không mất đi vẻ điển trai đàn ông, là Lý Hiển Nghiêu? Không phải anh ta đã đi rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này, còn nữa bên cạnh hắn có một một người phụ nữ lớn tuổi vẻ mặt chanh chua cay nghiệt, người đó không phải là kẻ đã đập nát hai chân của cô, mẹ của anh ta sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy, cảnh tượng như thế này, chẳng lẽ mình lại nằm mơ ư, nhưng tại sao cho dù là nằm mơ. . . Lý Hiển Nghiêu, anh vẫn như cũ không chịu buông tha cho cô?
"A Oánh, A Oánh?" Tiếng kêu vội vã kéo thần trí của cô trở lại, nhìn về phía người đàn ông mình đã từng yêu, tim cô sớm đã chết rồi, vốn tưởng rằng cho dù mơ thấy chính cô vẫn sẽ đau lòng, vậy mà cuối cùng cô lại đánh giá hắn quá cao, không ngờ bản thân cô giờ phút này chỉ còn dư lại hận ý, không phải vì yêu mà hận mà là sự hận thù muốn giết người.
Nơi đầu mũi truyền đến mùi của xăng dầu, mùi hương ư? Làm sao trong mơ lại có mùi vị được, chẳng lẽ? Bạch Nhược Oánh lén lút cấu mạnh vào cánh tay của mình, đau quá, đau sao? Đó chính là cảm giác, vậy thì lời giải thích rõ ràng nhất là cô không phải đang nằm mơ, là sự thật, mọi thứ trước mắt cô đều là thật, cô đã sống lại!
"A Nghiêu?"
"Làm sao vậy, xem bộ dạng yếu ớt của cô ta kìa, nhìn thế nào cũng thấy không tốt, con thì lại u mê, đúng là đồ sao chổi, này thì tốt rồi, tại sao lại có động đất nhất định đều là do cô ta mang vận xui tới. . ’’
Giọng nói này, đúng rồi không thể sai được, chính giọng nói cay nghiệt này cô đã nghe thấy mấy năm qua, tự cô cũng sinh ra sự miễn dịch đối với giọng nói ấy, người này là mẹ của Lý Hiểu Nghiêu, ha ha, sống lại, thật sự cô đã sống lại rồi.
"A Oánh, em không sao chứ, có phải mệt mỏi lắm hay không?" Nhìn sự quan tâm trong mắt người đàn ông ở trước mặt, đột nhiên Bạch Nhược Oánh cảm thấy rất buồn nôn.
Quang cảnh như thế này, đúng rồi ngay chỗ này là thành phố cô sống cùng với Lý Hiển Nghiêu, xảy ra động đất nhà của Lý Hiển Nghiên bị địa chấn đánh sập, cái gì anh ta cũng không còn, không có cách nào khác, anh ta lái xe đưa cô và mẹ của mình muốn đi nương nhờ cha mẹ của cô.
Nghĩ đến cha mẹ, Bạch Nhược Oánh cảm thấy tim của cô đau quá, cha mẹ thương yêu cô như thế, nhưng cô lại lo việc không đáng, còn vì người đàn ông trước mặt này, bỏ qua người nhà của mình, còn đoạn tuyệt quan hệ với họ, ha ha, cô thật là bất hiếu.
Cô nhớ rất rõ khi đó mình đã nghĩ gì, cho rằng dù cắt đứt quan hệ với cha mẹ, nhưng cô vẫn là con gái ruột thịt duy nhất của bọn họ, cha mẹ nhất định sẽ giúp đỡ cô, vì vậy họ lái xe theo một đám người tị nạn, một đường bôn ba chạy về muốn nương nhờ chỗ cha mẹ cô, dọc đường phiêu bạc rốt cuộc bọn họ lại chạy đến thôn làng này.
Cũng chính ở chỗ này, cô mất đi trinh tiết của mình, mà người kia lại chính là tên đồ tể đáng kinh tởm ấy.
Bình luận truyện