Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 4: Lại là tên đồ tể



Editor: Mai Tuyết Vân

"A Oánh, A Oánh?" Tiếng kêu vội vàng gọi thần trí của cô về, quay sang nhìn gã đàn ông cô đã từng yêu.

"A Nghiêu, sao vậy?" Cô xoay người lại không có sự lớn tiếng, rất bình tĩnh nhìn hắn, nhưng Bạch Nhược Oánh biết rõ hận ý trong lòng cô chỉ có một mình cô biết.

"A Oánh, em làm sao vậy, em bị ốm rồi sao?’’ Lý Hiển Nghiêu nhìn thấy Bạch Nhược Oánh vẫn đang ngẩn ngơ, quan tâm sờ trán của Bạch Nhược Oánh.

Khi Bạch Nhược Oánh đang muốn né tránh sự đụng chạm của hắn thì. . , “Cái gì, ngã bệnh sao, thật đúng là đồ sao chổi, cô đã là gánh nặng rất lớn rồi, còn bị ốm nữa, tôi nói cho cô biết cô nên khỏe mạnh cho tôi, nếu ngã bệnh thì tự mình đi chết đi, đừng truyền nhiễm bệnh cho tôi, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên ném cô đi.” Đột nhiên giọng nói cay nghiệt truyền tới từ sau lưng, đây chính là giọng nói của bà Lý.

Ha ha, còn nhớ rõ đời trước, cô cũng nghe thấy những lời nói này đã không chịu được mà bật khóc, cô luôn luôn là một thiên kim đại tiểu thư chưa từng chịu quá nhiều ủy khuất như vậy, khi đó cô còn nhớ, vì thế mà Lý Hiển Nghiêu lại cãi nhau một trận ầm ĩ với mẹ của hắn, chẳng qua bắt đầu từ bao giờ khi chính cô đang nghe những lời nói cay nghiệt này, đến mặt cũng không thèm đổi sắc cơ chứ?

Nghĩ tới người phụ nữ đã nói câu kia, muốn ném cô đi, rồi nhớ lại hai chân của mình đời trước, trong mắt của Bạch Nhược Oánh lóe lên một tia sáng lạnh.

Bạch Nhược Oánh biết người đàn bà này luôn không thích mình, bởi vì trước đây rất lâu, bà ta đã giới thiệu cho con trai mình một cô bạn gái rất tốt, nhưng Lý Hiển Nghiêu không muốn, chỉ mong hòa hợp tất cả với mình, vì chuyện này mà Lý Hiển Nghiêu lại cãi nhau ầm ĩ một trận với mẹ hắn, khi đó cô đã cảm động rất lâu, sau này mẹ hắn vẫn không thích cô, cộng thêm việc thỉnh thoảng cô lại có tính tình tiểu thư, cho nên mẹ của hắn lại càng chướng mắt cô hơn.

Nhớ tới người kia, sự lạnh lẽo trong mắt Bạch Nhược Oánh càng sâu thêm, nhưng chỉ trong nháy mắt cho nên Lý Hiển Nghiêu cũng không chú ý đến.

"Mẹ, cái gì gọi là khỏe mạnh chứ, bản thân bị ốm có thể không chế được ư, A Oánh cũng không muốn, cô ấy là thiên kim đại tiểu thư, đi theo chịu khổ bị liên lụy theo hai mẹ con chúng ta đã quá vất vả rồi, mẹ, mẹ ít nói bớt đi.’’ Nghe giọng nói của mẹ mình, hắn quay đầu lại, mất hứng nói.

"Cái thằng con bất hiếu, cả ngày chỉ giúp đỡ con đàn bà này, con nhìn cô ta xem, vai không thể khiêng, tay không thể xách, còn thân thể thì yếu ớt, nào có tốt được như A Tuyết. . . ."

"Đủ rồi, mẹ, mẹ nói ở đây như vậy, làm con thật sự tức điên rồi.’’ Nghe thấy mẹ mình huyên thuyên nói A Tuyết tốt thế này, cô ta tốt thế kia, khiến Lý Hiển Nghiêu tức giận.

Nhìn Lý Hiển Nghiêu như vậy, Bạch Nhược Oánh không biết tâm tình của mình là dạng nào đây, nên cười hay nên khóc. Cuối cùng chỉ có thể nói, rất buồn nôn, cô bé A Tuyết kia, hắn sẽ không vứt bỏ mà ném cô bé đi, lại còn kim ốc tàng kiều*, bản thân hắn là kẻ bất lực còn muốn kim ốc tàng kiều, thật sự quá ghê tởm.

*kim ốc tàng kiều: lầu son giấu người đẹp

"A Oánh, em không cần phải tức giận, đừng trách mẹ của anh, mẹ cũng là người nói năng chua ngoa nhưng lòng thì như đậu hũ*.’’

*lòng thì như đậu hũ: ý nói lương thiện.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Hiển Nghiêu, Bạch Nhược Oánh mỉm cười, “Không có chuyện gì, A Nghiêu, anh cũng không cần phải lo lắng, em đều hiểu rõ, nên em sẽ không để ý đâu.” Đúng vậy, lòng như đậu hũ, là lòng như đậu hủ đã mốc meo, đều đen tối, “Đúng rồi, A Nghiêu, mới vừa rồi anh đã nói gì?”

"Đúng vậy, đều do mẹ hết, suýt chút nữa đã quên mất rồi, A Oánh, anh muốn đi mua chút thịt khô ở chỗ của tên đồ tể. . . Thức ăn, trong xe của chúng ta không có thức ăn, còn nữa nhân tiện lấy chút nước đến, em ở đây đợi anh. .anh đi một lát sẽ trở lại ngay.’’ Rốt cuộc cũng nhớ lại mục đích của mình, Lý Hiển Nghiêu cầm lấy mấy cái chai rồi chuẩn bị xuống xe.

"Được, vậy anh tự mình cẩn thận một chút." Nghe lời nói của Lý Hiển Nghiêu, Bạch Nhược Oánh gật đầu một cái, làm trái lương tâm dặn dò cẩn thận, sau đó Lý Hiển Nghiêu xuống xe.

Nhìn bóng lưng của Lý Hiển Nghiêu, Bạch Nhược Oánh cảm giác có chút nghi ngờ, theo lý mà nói tên đồ tể vốn không thể nào thấy được bên trong xe của mình, như vậy tại sao hắn lại có thể nói với Lý Hiển Nghiêu rằng muốn dùng mình ra để trao đổi đây?

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh cũng muốn xuống xe, cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi cô đang mở cửa xe.

"Cô đã ngu ngốc còn không thành thật, lại còn muốn đi làm gì?’’ Giọng nói điêu ngoa của bà Lý vang lên lần nữa, Bạch Nhược Oánh rất muốn lấy một cái bịt tai, bịt chặt tai mình lại, hoặc là một miếng vải rách chặn miệng người đàn bà kia, đã không ăn cơm một ngày bà ta còn có sức lực lớn như vậy, còn bật ra được giọng nói vang dội như thế, xem ra thật sự không hề đói bụng rồi.

"À, bác gái, con muốn đi vệ sinh, bụng của con không được thoải mái." Quay đầu lại, thay bằng khuôn mặt tươi cười, Bạch Nhược Oánh nhìn về phía bà ta.

"Nhanh lên một chút, thiệt là, đúng là đồ thân lừa lười biếng nhiều phân, nhanh đi, rồi mau chóng trở về, không thì sau một hồi con tôi không thấy cô, còn nói bà già như tôi đây không đúng.’’ Trợn mắt nhìn Bạch Nhược Oánh một cái, bà ta quyệt miệng nói.

"Vâng, được ạ." Gật đầu một cái, tạm thời cô không muốn so đó với hạng người như bà ta.

Bạch Nhược Oánh xuống xe, đi tới phía sau của căn nhà, cô lén lút đi vòng qua, ti tới căn nhà của tên đồ tể, cửa sổ không khóa, rất tốt, Bạch Nhược Oánh lặng lẽ đi đến bên dưới cửa sổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện