Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 45: No 45



Editor: Mai Tuyết Vân

Cả đêm ngủ ngon, ngày thứ hai, cô và Lưu Minh đến địa điểm tập hợp. Lần này, họ không mang theo xe hàng của mình, để lại cho ba mẹ và ông Hình sử dụng. Địa điểm tập hợp chính là sảnh lớn công hội, bây giờ đã có rất nhiều người đến.

“Bánh bao nhỏ, không ngờ em cũng đi đó.’’ Nghe giọng nói này, Bạch Nhược Oánh biết đó là Nguyên Ưng. Còn Lưu Minh thì trừng mắt nhìn người đàn ông đáng ghét kia một cái, cùng với Bạch Nhược Oánh tiến lên báo cáo, ký tên.

“Cô Bạch, nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ không đơn giản, nên hãy thật cẩn thận.’’ Vừa ký tên xong, Bạch Nhược Oánh đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai. Cô nhìn sang, lại là Tần Thiên, cô và anh ta có quen biết gì à, không nhìn thấy ánh mắt muốn giết người kia sao?

“Cám ơn đội trưởng Tần, anh cũng vậy.’’ Khách sáo nói vài lời, Bạch Nhược Oánh đứng sang một bên. Còn Lưu Minh thì tiến lên vị trí của cô, tất nhiên, cái đuôi Nguyên Ưng cũng lẽo đẽo theo sau.

Lúc này, một người đàn ông kiên nghị lướt qua Bạch Nhược Oánh, cô nhìn anh ta một chút. Toàn thân mặc áo lông đen tuyền, khuôn mặt góc cạnh nam tính, cơ thể cao lớn. Người đàn ông này khiến cô cảm thấy quen thuộc, nhưng anh ta là ai?

“Này, cậu không thấy khuôn mặt của anh ta rất quen sao?’’ Lúc Bạch Nhược Oánh đang suy nghĩ, thì Lưu Minh cũng nói ra những lời giống như vậy. “Bánh bao nhỏ, em thật không ngoan, sao có thể tùy tiện nhìn người đàn ông khác, hắn có đẹp trai hơn anh không?’’ Không để ý đến Nguyên Ưng đang cố tình gây sự chú ý, Lưu Minh vẫn nhìn anh ta chằm chằm.

“Này, bánh bao nhỏ, anh đau lòng rồi đấy, tên Hình Phong đó có đẹp trai hơn anh không, hả?’’ Thấy thiếu niên đáng yêu không để ý đến mình, Nguyên Ưng cảm thấy bị tổn thương.

Nghe Nguyên Ưng nói thế, Bạch Nhược Oánh biết hóa ra anh ta chính là Hình Phong, đội trưởng tiểu đội Như Phong. Phía sau anh ta có một cô gái và ba người đàn ông, cô gái cũng mặc áo lông đen giống Hình Phong. Nhưng trang phục này không khiến cô gái trông mập lên, mà thật ra càng khiến cô giống soái tỷ.

“À, tôi nhớ ra rồi, anh ta giống bác Hình, chẳng lẽ lại là họ hàng với bác Hình. Á, bọn họ cũng họ Hình, không phải là con riêng của bác Hình chứ? Hì hì, không ngờ, bác Hình mặt đen còn có phụ nữ chịu để ý. Ha ha, không ngờ, bác cả Hình cũng có sức hút như thế…’’ Lưu Minh cười gian.

Không để ý đến lời nói của con hàng Lưu Minh, Bạch Nhược Oánh cũng nhận ra, anh ta giống với bác Hình. Nhớ ra từ khi biết ông Hình đến nay, cô cũng cảm thấy ông giấu rất nhiều bí mật. Nhưng, ông không nói, cũng không ai hỏi, cô chỉ biết ông là cực chiến hữu với ba mình, là anh em tốt nhất. Mặc kệ, ai mà không có bí mật chứ, nghĩ làm gì cho mệt thân.

Cảm thấy một ánh mắt luôn nhìn mình, Hình Phong quay đầu lại, đó là một cô gái, còn mặc trang phục lông trắng, lại là màu trắng!

Đây là thế giới nào rồi, còn muốn nổi bật sao, nghĩ như thế, Hình Phong cau mày, cô gái như vậy đến đây làm gì, chẳng lẽ muốn lợi dụng cơ hội lần này đạt được mục đích gì sao. Giống như quyến rũ mấy người lợi hai, lại thấy cô đứng bên cạnh Nguyên Ưng, anh càng cau mày, anh ghét nhất loại phụ nữ này. 

Cô gái bên cạnh Hình Phong cũng cảm thấy anh ta đang nhìn Bạch Nhược Oánh, cau mày, rồi lại nhìn sang cô gái mặc áo lông kia. Chân mày nhíu càng sâu, mạt thế vẫn mặc đồ trắng, nếu như gặp phải zombie, trên người nhiễm máu không biết sẽ bắt mắt thế nào.

Cảm nhận được ánh mắt của hai người, Bạch Nhược Oánh nhìn trang phục của mình, rồi lại nhìn xung quanh. Chỉ có cô mặc đồ trắng, Lưu Minh cũng đã sớm đổi thành màu đen. Nhưng có liên quan gì chứ, đồ điên, Bạch Nhược Oánh không để tâm đến họ.

Sau đó Lý Kim Quang cũng xuất hiện, Lý Kim Quang là một người đàn ông cao gầy, sau lưng hắn là ai? Là người đi cùng với Vương San San và tên cơ bắp, tên là Lâm Hạo, bên cạnh họ cũng có phụ nữ, Vương San San và Phương Di, hả? Ngải Tiểu Vũ đâu? Vừa nhắc đã đến, Thiện Lăng Băng cũng tới, phía sau cô ta có hai nam hai nữ, một người trong số đó không phải là Ngải Tiểu Vũ sao? Ngải Tiểu Vũ nhìn Vương San San và Lâm Hạo, bằng ánh mắt căm hờn.

Gần đến thời gian lên đường, trong công hội liên tục xuất hiện người mới, bên cạnh Nguyên Ưng và Tần Thiên cũng có vài người. Xem ra bên mình chỉ có Lưu Minh, đúng là hơi ít một chút, nhưng, không phải đều là tinh hoa sao?

“Tốt lắm, bây giờ mọi người đã đến đông đủ, tôi sẽ nói qua về nhiệm vụ lần này. Chủ yếu các vị sẽ đến thành phố H đón một vị chuyên gia hóa học, và các trang thiết bị, tài liệu trong tay của anh ta nữa. Lần này, có hai người là dị năng giả không gian đi theo, đây là cô Phương và cô Lãnh. Chức trách của mọi người là bảo vệ hai vị tiểu thư này và chuyên gia hóa học kia trở về an toàn.’’ Lúc này, một sĩ quan nói qua về nhiệm vụ, Phương Di cao ngạo nhìn mọi người, không ngờ cô ta còn thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng không gian hiếm có, đột nhiên, cô ta thấy được Tần Thiên, chính là anh!

Điều này khiến cô ta nhớ đến đoàn người hôm đó đã cứu Tần Thiên, cô nhìn anh ta, rồi lại nhìn Trương Hồng. Cảm thấy Trương Hồng còn không thể so bằng một đầu ngón chân của người ta. Xem ra cô phải tìm phiếu cơm mới thôi, Phương Di nghĩ, dựa vào dị năng không gian đặc biệt và khuôn mặt này, còn không bắt được người đàn ông này sao?

“Sĩ quan Tiêu, tôi không cần đâu, tôi là dị năng song hệ, hỏa hệ và không gian. Cho nên mọi người không cần phải chăm sóc tôi đặc biệt đâu.’’ Lúc này, soái tỷ áo đen lạnh lùng lên tiếng.

Mọi người nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó, thở dài. Bây giờ, dị năng giả không gian đã rất hiếm, huống chi song hệ. Ngay cả Thiện Lăng Băng cũng chỉ có dị năng đơn hệ, cô Lãnh này cũng quá lợi hại rồi.

Nghe mọi người tán thưởng, Lãnh Thanh Thanh kiêu ngạo nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hình Phong. Cô biết Hình Phong ghét nhất phụ nữ yếu đuối, còn cô lại để anh ta nhìn thấy mình là một người phụ nữ kiêu ngạo. Thấy ánh mắt hài lòng của Hình Phong với mình, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy mình có dị năng song hệ thật sự rất may mắn.

“Thôi đi, dị năng song hệ có gì ghê gớm chứ.’’ Nghe cô gái tự kiêu, Lưu Minh bĩu môi khinh thường, nhỏ giọng nói. Bạch Nhược Oánh nghe Lưu Minh nói, lắc đầu một cái, còn Nguyên Ưng cũng cho là Lưu Minh đang ghen tỵ. Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Lưu Minh, thấy thế nào cũng đáng yêu.

“Lần này, chúng ta chia làm các tiểu đội, ngồi trên các xe quân dụng. Thời tiết bên ngoài không tốt, mọi người chịu cực rồi, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ, quốc gia nhất định sẽ không bạc đãi mọi người.’’ Nói xong, mấy chiếc xe quân dụng được lái đến, mọi người lên xe, Bạch Nhược Oánh nhìn những người trên xe của mình, đều là người quen, đúng là trái đất tròn.

“Cô Bạch, đã lâu không gặp, cô Bạch vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.’’ Phương Di ghen tỵ nhìn Bạch Nhược Oánh, tại sao cô lại càng ngày càng xinh đẹp, khuôn mặt trắng như trứng gà mới bóc, còn trời sinh khí chất nữa chứ?                                                                                

Nhìn Phương Di ghen tỵ, rồi lại nhìn Bạch Nhược Oánh một chút, thật giống với đóa sen trắng đang nở. Người trong xe cảm thấy, Phương Di vừa rồi còn xinh đẹp, đã lập tức trở nên xấu xa. “Cô Phương cứ nói đùa, không ngờ ở đây lại gặp được cô, chúng ta đúng là có duyên.’’ Bạch Nhược Oánh nhìn Phương Di, cười rồi nói.

“Đúng rồi, cô Phương, cô là Phương Di đúng không, hèn gì tôi lại thấy cô rất quen, đúng rồi bạn trai cô đâu? Trình Vĩ ấy, thật là tôi nói hai người thật là, làm trực tiếp ở bãi hoang, thật xin lỗi tôi nói sai rồi ngày đó nửa đêm đi vệ sinh, nhất định không thấy cái gì cả, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không có ý gì đâu.’’ Phương Di biến sắc, Lưu Minh thầm mắng không biết xấu hổ, còn dám chọc Bạch Nhược Oánh nhà anh. Hừ xem thiếu gia ta thu thập cô thế nào.

Mặc dù chỉ là bạn học với Bạch Nhược Oánh, nhưng ở chung với người nhà họ Bạch lâu nay, anh đã sớm xem họ như người thân của mình. Còn Bạch Nhược Oánh lại giống như em gái anh, ai dám động vào em gái, hừ, chán sống rồi sao.

Mọi người nghe thấy Lưu Minh nói, chợt hiểu hết mọi chuyện, đột nhiên Phương Di lúng túng, liếc nhìn Tần Thiên một chút, cũng may anh ta không có vẻ khinh bỉ. Hừ, tên Lưu Minh thật đáng ghét, Phương Di trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhìn hai cô gái trò chuyện, Hình Phong cau mày, đúng là chán ghét, vì sao anh ta lại ngồi cùng xe với hai cô gái này chứ. Lãnh Thanh Thanh khinh thường nhìn hai người, rồi lại thấy vẻ mặt chán ghét của đội trưởng nhà mình, yên lòng.

Lúc này, trong xe có Bạch Nhược Oánh, Tần thiên, Nguyên Ưng, Hình Phong, Lý Kim Quang, và Thiện Lăng Băng, mấy đội trưởng tiểu đội cao cấp. Còn có Lưu Minh, Lãnh Thanh Thanh, và Phương Di, Lãnh Thanh Thanh và Phương Di vì là dị năng giả không gian, cho nên được an bày trên xe này, còn Lưu Minh là do Nguyên Ưng mặt dày kéo đến.

Trở lại chỗ của mình, nhìn Tần Thiên cách đó không xa, anh ta rất đẹp trai. Kể từ lần đầu nhìn thấy đã rất thích anh ta, đáng tiếc anh ta đi quá sớm. Không cho cô cơ hội, không ngờ lần này đến thủ đô còn gặp anh ta. Anh ta vẫn mê người như cũ, hơn nữa còn là đội trưởng tiểu đội đứng đầu căn cứ, nghĩ tới đây, Phương Di liếc mắt đưa tình nhìn Tần Thiên.

Tần Thiên cảm thấy có một đôi mắt luôn nhìn mình, anh ta xoay đầu, là Phương Di. Anh ta gật đầu cười một cái, không nói gì.

Nhìn hai người giao tiếp, Thiện Lăng Băng nghiến muốn gãy răng, đáng ghét, một Bạch Nhược Oánh còn không nói, nay lại là Phương Di. Hừ, không ngờ là một dị năng giả không gian, dáng vẻ cũng không có gì đặc biệt, vừa nhìn có chút đê tiện, Thiện Lăng Băng oán hận.

Từ đầu đến cuối, Nguyên Ưng đều trêu chọc Lưu Minh, khiến anh trừng mắt cả lên. Lý Kim Quang nhìn ba cô gái khác trên xe, Phương Di là người đội mình, còn lại ba người kia, ừ đều có phong cách riêng, hắn ta nhìn xong lại suy nghĩ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện