Sóng Ngầm - Trường Lê
Chương 92
Cả đại sảnh lập tức xôn xao sau mệnh lệnh đáng sợ của chị Phụng. Hai tên nằm vùng có lẽ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa khi cả hai đã mất quá nhiều máu, mà cũng có thể họ đã chết rồi. Tuy nhiên chị Phụng vẫn ra lệnh chặt đầu cả hai.
Những tên đàn em đứng gần hai cái xác chỉ còn ngớp lên chờ chết, thấy chị Phụng lừ mắt, chúng lạnh sống lưng nhưng vẫn phải nhấc đầu hai kẻ nằm vùng đặt lên trên bục gỗ. Hai thằng cầm dao rựa nhìn nhau mặt tái mét, có lẽ chúng cũng không dám nghĩ đến chuyện kinh hãi đến thế này. Những kẻ có mặt ở đây đều là những tay giang hồ, vào tù, ra tội...Không ít kẻ đã từng gϊếŧ người, thậm chí là gϊếŧ nhiều người...Nhưng, hình thức tra tấn kèm theo ya tưởng điên rồ, dã man đến mức tàn bạo không một chút nhân tính như thế này thì đây là lần đầu tiên chúng được chứng kiến.
Dưới sàn nhà, máu đã chảy thành dòng lênh láng. Trong hai cái chậu inox là cả một vũng máu cùng hai bàn tay đã bị chặt đứt lìa. Chị Phụng đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào hai cái đầu trên bục, chị Phụng quát:
— Chặt đi.
Hai tên cầm dao rựa nuốt nước bọt, bởi chúng biết hai kẻ sắp bị chặt đầu vốn dĩ đã chết rồi. Chặt đầu một người đã chết, cảm giác rùng rợn này khiến cho tất cả những ai đang chứng kiến cũng phải nổi gai ốc vì ớn lạnh.
" Phập.."
Chỉ có một tên duy nhất dám xuống tay, nhưng có lẽ quá run, hoặc nhát chặt ko đủ lực nên con dao dắt ngay ở phần đốt sống cổ. Cái đầu không đứt, vẫn còn dính chút xương và thịt nên nó vật xuống ngay mép chậu. Máu từ phần cổ bị chặt bắn ra ướt đẫm mặt của gã vừa xuống tay. Bất giác cả đại sảnh lùi lại một bước. Những tia máu đen xì phun ra xì xịt, tên còn lại hãi hùng buông con dao rơi xuống sàn nhà. Chúng nhìn chị Phụng đang cau mày, đầy giận dữ....Chị Phụng gào lên:
— Chúng mày sợ à..!? Hãy nhớ rằng đây chính là kết cục của những kẻ dám chơi tao....Hãy nhìn kỹ, kẻ nào làm tổn hại đến Gia Đình, nó phải chết một cách đau đớn nhất....Chặt đứt đầu chúng nó cho tao.
Tất cả những ai đang có mặt ở đại sảnh đều cúi xuống. Bình Bạc định bước ra lên tiếng nhưng Ngoạn đã đứng lên trước. Bước đến gần chị Phụng, Ngoạn nói:
— Nếu được, hãy để tôi làm nốt công việc này.
Từ nãy đến giờ, ngồi theo dõi từng chút một diễn biến sự việc. Ngoạn nhận ra, đây chính là một cơ hội để hắn khiến cho tất cả những kẻ có mặt ở đây phải khiếp sợ. Máu điên trong con người của hắn chưa bao giờ biến mất. 5 năm qua cơn điên của Ngoạn đã phải nhường chỗ cho sự tính toán, mưu mô....Nhưng giờ đây Ngoạn biết, muốn người khác nhớ đến mình thì hắn phải làm cho người ta sợ.
Không còn cơ hội nào tốt hơn khi làm điều đó trước mặt bà trùm và người của ả ta. Chị Phụng vẫn đang ngạc nhiên thì Ngoạn đã chống baton đến gần cái xác còn lại, khẽ cúi xuống nhặt lấy con dao rựa. Ngoạn nhìn xuống tất cả rồi nói:
— Hãy nhìn kỹ, nhìn cho kỹ vào....Kết cục của những kẻ phản bội.
" Phập "
Một nhát chém không thể ngọt hơn, sắc hơn và lạnh lùng hơn. Sau lời nói của Ngoạn, tất cả mọi người còn đang sững sờ thì Ngoạn đã xuống tay. Nhát chém nhanh đến nỗi khi lưỡi dao cắt phăng cái đầu, thu dao lại trên lưỡi dao mới khẽ vương một chút máu. Giọt máu lăn trên lưỡi dao sáng loáng, kèm theo đó là một tiếng " Bịch " cái đầu bị chặt lúc này mới lìa khỏi cổ rồi rơi thẳng xuống chậu.
" Phập "
Bước đi về phía chị Phụng mấy bước, Ngoạn phóng thẳng con dao rựa về phía cái xác ban nãy tên đàn em của chị Phụng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ. Cả con dao rựa cắm phập vào giữa cái đầu người lủng lẳng như muốn chia cái đầu ra làm hai phần. Nhìn chị Phụng, Ngoạn mỉm cười:
— Vừa ý bà trùm rồi chứ..!?
Ánh mắt chị Phụng cũng đã thay đổi khi nhìn Ngoạn. Hai kẻ điên rồ đến mức bệnh hoạn lần đầu tiên đã nhận ra điểm chung của chúng. Một điểm chung đáng sợ, một chị Phụng với những mệnh lệnh ghê rợn đã đủ khiến cho cả tổ chức phải run rẩy. Nhưng nay, gã đàn ông đứng bên cạnh chị Phụng còn khủng khiếp hơn. Hắn gϊếŧ người mà tay không dính máu, hắn gieo rắc một nỗi ám ảnh kinh hoàng vào đầu tất cả những kẻ đang chứng kiến ở đây, và họ đều phải nhớ: Hắn tên là Ngoạn.
[........]
Tại nhà của Vượng, đã trôi qua 2 tiếng đồng hồ....Ông Khải lúc này đã xác nhận chính xác là Trang bị đám người tại ngôi nhà kia bắt cóc. Khi đưa ảnh chúng ra Trang lập tức nhận ra kẻ cầm đầu chính là Nguyễn Phước Thụ, một trong 6 tên bị bắn chết. Ban đầu Trang nói Trang không biết gì về cái chết của 6 người này. Trang cũng không biết tại sao họ lại bắt cóc mình....Nhưng tất cả lời khai đều quá mâu thuẫn. Ông Khải nói với Trang:
— Chú biết cháu đang giấu diếm rất nhiều chuyện. Cháu nói cháu không liên quan đến cái chết của 6 người này nhưng khi chú hỏi làm cách nào cháu thoát được khỏi đó thì cháu không trả lời được. Thời gian mà cháu thoát khỏi đó trùng khớp với thời gian tử vong của nạn nhân. Hãy nói cho chú biết, ai là người đã gϊếŧ bọn bắt cóc.....Và cháu với người đó có quan hệ như thế nào..!? Bởi lẽ nếu không quen biết, chú nghĩ cháu sẽ là cái xác thứ 7. Cháu nên nhớ, chú làm công an đã hơn 20 năm nay...Chú gặp rất nhiều tội phạm, một cô gái như cháu không thể nào ra tay gϊếŧ người được. Nếu cháu không nói ra chú sẽ không thể nào giúp được cháu.
Trang khóc lóc:
— Nhưng...nhưng...bọn chúng là tội phạm...là những kẻ bắt cóc..
Ông Khải khẽ đáp:
— Đúng, chúng là tội phạm, thậm chí là tội phạm nguy hiểm. Nhưng không phải vì thế mà có người được phép gϊếŧ chúng. Pháp luật đặt ra là để bảo vệ mọi người. Chú biết cháu đang nghĩ gì, nhưng đây là chuyện liên quan đến mạng sống của rất nhiều người. Cháu biết đấy, bằng những biện pháp khác nhau, cuối cùng các chú cũng sẽ tìm ra được những người có liên quan, trong đó có cả cháu....Vậy nên trước khi quá muộn, chú muốn cháu thành thật kể hết những gì cháu biết. Chú hứa sẽ tìm cách giúp đỡ cháu, bảo vệ cháu an toàn.
Trang cúi mặt nói lý nhí:
— Cậu ấy...cậu ấy làm vậy cũng chỉ để cứu cháu...Hu hu hu.
Ông Khải khẽ hỏi:
— Cậu ấy..!? Nghĩa là trong ngôi nhà đó ngoài 6 người này và cháu ra thì vẫn còn người khác..!?
Trang gật đầu:
— Dạ...Cậu ấy cũng bị bọn chúng bắt cóc như cháu...Chú Khải, cháu xin thề những lời cháu nói đều là sự thật. Cậu ấy không cố ý gϊếŧ người đâu, tại những người này có ý định làm hại bọn cháu..
" Cộc...Cộc.."
— Báo cáo thủ trưởng, có tin khẩn cấp...
Nhìn Trang lúc này đang rất hoảng loạn, cũng không muốn ép Trang nói ra một cách quá vội vàng. Ông Khải nói:
— Cháu hãy bình tĩnh, uống ngụm nước, thở thật đều...Một lát nữa chú sẽ quay lại.
Ông Khải bước ra khỏi phòng, Cảnh đã đứng đợi bên ngoài, Cảnh nói:
— Thưa thủ trưởng, đã bắt được kẻ gϊếŧ 6 người tại ngôi nhà đó, tang chứng, vật chứng thu được đều trùng khớp với những gì chúng ta xác định tại hiện trường....Chỉ có điều..
Ông Khải hỏi:
— Có điều làm sao..!?
Cảnh đáp:
— Hung thủ tự đến đầu thú....Hắn cũng có xác nhận đã ở cùng một cô gái. Đây là ảnh chụp mà người của chúng ta vừa gửi.
Ông Khải suy nghĩ:
" Hung thủ tự đến đầu thú, chuyện này có chút vấn đề.....Rõ ràng là có vấn đề.."
Cầm lấy điện thoại có lưu hình ảnh của hung thủ, ông Khải quay trở lại trong phòng. Điều đầu tiên ông làm chính là dò xét nét mặt của Trang. Bởi vì với kinh nghiệm của mình, ông Khải nhận thấy sự việc này vẫn còn uẩn khúc. Coi như chưa biết gì, ông Khải ngồi xuống rồi hỏi Trang:
— Cháu nói tiếp đi, người mà cháu nói đó là ai..!? Cậu ta với cháu quen biết như thế nào, hãy tả lại một chút hình dạng của cậu ta....
Trang vẫn còn rất run, nhưng cô không khóc nữa, Trang trả lời:
— Cậu ấy tên Nghĩa, đầu trọc, mắt một mí...Cháu và cậu ấy là bạn quen biết cách đây không lâu trong một vũ trường. Cậu....cậu...ấy đã gϊếŧ chết 6 người kia.
Ông Khải khẽ cau mặt, ông Khải đang mong đợi một câu trả lời khác. Nhưng những gì Trang vừa nói lại hoàn toàn trùng khớp với nhân dạng của tên hung thủ vừa mới ra đầu thú. Rõ ràng trong lời khai của Trang có sạn...Nhưng ông Khải lại không thể phủ nhận điều này. Trang cúi mặt không dám nhìn, cơ thể Trang khẽ run lên từng hồi.
" Cạch "
Cửa phòng mở toang ra, Cảnh vội vã bước vào nói:
— Thủ trưởng, có tin rồi.....Chúng ta đã có được địa điểm....
Ông Khải ra hiệu cho Cảnh dừng lại, cả hai bước ra khỏi phòng. Lúc này Trang mới run run lấy cái điện thoại để trong túi ra rồi mở màn hình. Trên màn hình điện thoại của Trang tin nhắn mới nhất được gửi đến từ một số lạ với nội dung như sau:
" Hãy nói đây là kẻ đã bị bắt cóc cùng với cô, hắn cũng chính là người đã bắn chết 6 tên bắt cóc. Hãy nhớ dù chết cô cũng phải khai đúng như vậy. Nếu không cả nhà cô sẽ phải chết....Cô cũng không muốn thằng nhóc đó vì cứu cô mà bị tử hình phải không."
Tin nhắn gửi kèm một bức ảnh cùng với thông tin của một người mà Trang cũng không biết là ai..!? Nhưng Trang hiểu, lúc này đây mình cần phải nói gì......
Trang chọn: Xoá Tin Nhắn.
Những tên đàn em đứng gần hai cái xác chỉ còn ngớp lên chờ chết, thấy chị Phụng lừ mắt, chúng lạnh sống lưng nhưng vẫn phải nhấc đầu hai kẻ nằm vùng đặt lên trên bục gỗ. Hai thằng cầm dao rựa nhìn nhau mặt tái mét, có lẽ chúng cũng không dám nghĩ đến chuyện kinh hãi đến thế này. Những kẻ có mặt ở đây đều là những tay giang hồ, vào tù, ra tội...Không ít kẻ đã từng gϊếŧ người, thậm chí là gϊếŧ nhiều người...Nhưng, hình thức tra tấn kèm theo ya tưởng điên rồ, dã man đến mức tàn bạo không một chút nhân tính như thế này thì đây là lần đầu tiên chúng được chứng kiến.
Dưới sàn nhà, máu đã chảy thành dòng lênh láng. Trong hai cái chậu inox là cả một vũng máu cùng hai bàn tay đã bị chặt đứt lìa. Chị Phụng đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào hai cái đầu trên bục, chị Phụng quát:
— Chặt đi.
Hai tên cầm dao rựa nuốt nước bọt, bởi chúng biết hai kẻ sắp bị chặt đầu vốn dĩ đã chết rồi. Chặt đầu một người đã chết, cảm giác rùng rợn này khiến cho tất cả những ai đang chứng kiến cũng phải nổi gai ốc vì ớn lạnh.
" Phập.."
Chỉ có một tên duy nhất dám xuống tay, nhưng có lẽ quá run, hoặc nhát chặt ko đủ lực nên con dao dắt ngay ở phần đốt sống cổ. Cái đầu không đứt, vẫn còn dính chút xương và thịt nên nó vật xuống ngay mép chậu. Máu từ phần cổ bị chặt bắn ra ướt đẫm mặt của gã vừa xuống tay. Bất giác cả đại sảnh lùi lại một bước. Những tia máu đen xì phun ra xì xịt, tên còn lại hãi hùng buông con dao rơi xuống sàn nhà. Chúng nhìn chị Phụng đang cau mày, đầy giận dữ....Chị Phụng gào lên:
— Chúng mày sợ à..!? Hãy nhớ rằng đây chính là kết cục của những kẻ dám chơi tao....Hãy nhìn kỹ, kẻ nào làm tổn hại đến Gia Đình, nó phải chết một cách đau đớn nhất....Chặt đứt đầu chúng nó cho tao.
Tất cả những ai đang có mặt ở đại sảnh đều cúi xuống. Bình Bạc định bước ra lên tiếng nhưng Ngoạn đã đứng lên trước. Bước đến gần chị Phụng, Ngoạn nói:
— Nếu được, hãy để tôi làm nốt công việc này.
Từ nãy đến giờ, ngồi theo dõi từng chút một diễn biến sự việc. Ngoạn nhận ra, đây chính là một cơ hội để hắn khiến cho tất cả những kẻ có mặt ở đây phải khiếp sợ. Máu điên trong con người của hắn chưa bao giờ biến mất. 5 năm qua cơn điên của Ngoạn đã phải nhường chỗ cho sự tính toán, mưu mô....Nhưng giờ đây Ngoạn biết, muốn người khác nhớ đến mình thì hắn phải làm cho người ta sợ.
Không còn cơ hội nào tốt hơn khi làm điều đó trước mặt bà trùm và người của ả ta. Chị Phụng vẫn đang ngạc nhiên thì Ngoạn đã chống baton đến gần cái xác còn lại, khẽ cúi xuống nhặt lấy con dao rựa. Ngoạn nhìn xuống tất cả rồi nói:
— Hãy nhìn kỹ, nhìn cho kỹ vào....Kết cục của những kẻ phản bội.
" Phập "
Một nhát chém không thể ngọt hơn, sắc hơn và lạnh lùng hơn. Sau lời nói của Ngoạn, tất cả mọi người còn đang sững sờ thì Ngoạn đã xuống tay. Nhát chém nhanh đến nỗi khi lưỡi dao cắt phăng cái đầu, thu dao lại trên lưỡi dao mới khẽ vương một chút máu. Giọt máu lăn trên lưỡi dao sáng loáng, kèm theo đó là một tiếng " Bịch " cái đầu bị chặt lúc này mới lìa khỏi cổ rồi rơi thẳng xuống chậu.
" Phập "
Bước đi về phía chị Phụng mấy bước, Ngoạn phóng thẳng con dao rựa về phía cái xác ban nãy tên đàn em của chị Phụng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ. Cả con dao rựa cắm phập vào giữa cái đầu người lủng lẳng như muốn chia cái đầu ra làm hai phần. Nhìn chị Phụng, Ngoạn mỉm cười:
— Vừa ý bà trùm rồi chứ..!?
Ánh mắt chị Phụng cũng đã thay đổi khi nhìn Ngoạn. Hai kẻ điên rồ đến mức bệnh hoạn lần đầu tiên đã nhận ra điểm chung của chúng. Một điểm chung đáng sợ, một chị Phụng với những mệnh lệnh ghê rợn đã đủ khiến cho cả tổ chức phải run rẩy. Nhưng nay, gã đàn ông đứng bên cạnh chị Phụng còn khủng khiếp hơn. Hắn gϊếŧ người mà tay không dính máu, hắn gieo rắc một nỗi ám ảnh kinh hoàng vào đầu tất cả những kẻ đang chứng kiến ở đây, và họ đều phải nhớ: Hắn tên là Ngoạn.
[........]
Tại nhà của Vượng, đã trôi qua 2 tiếng đồng hồ....Ông Khải lúc này đã xác nhận chính xác là Trang bị đám người tại ngôi nhà kia bắt cóc. Khi đưa ảnh chúng ra Trang lập tức nhận ra kẻ cầm đầu chính là Nguyễn Phước Thụ, một trong 6 tên bị bắn chết. Ban đầu Trang nói Trang không biết gì về cái chết của 6 người này. Trang cũng không biết tại sao họ lại bắt cóc mình....Nhưng tất cả lời khai đều quá mâu thuẫn. Ông Khải nói với Trang:
— Chú biết cháu đang giấu diếm rất nhiều chuyện. Cháu nói cháu không liên quan đến cái chết của 6 người này nhưng khi chú hỏi làm cách nào cháu thoát được khỏi đó thì cháu không trả lời được. Thời gian mà cháu thoát khỏi đó trùng khớp với thời gian tử vong của nạn nhân. Hãy nói cho chú biết, ai là người đã gϊếŧ bọn bắt cóc.....Và cháu với người đó có quan hệ như thế nào..!? Bởi lẽ nếu không quen biết, chú nghĩ cháu sẽ là cái xác thứ 7. Cháu nên nhớ, chú làm công an đã hơn 20 năm nay...Chú gặp rất nhiều tội phạm, một cô gái như cháu không thể nào ra tay gϊếŧ người được. Nếu cháu không nói ra chú sẽ không thể nào giúp được cháu.
Trang khóc lóc:
— Nhưng...nhưng...bọn chúng là tội phạm...là những kẻ bắt cóc..
Ông Khải khẽ đáp:
— Đúng, chúng là tội phạm, thậm chí là tội phạm nguy hiểm. Nhưng không phải vì thế mà có người được phép gϊếŧ chúng. Pháp luật đặt ra là để bảo vệ mọi người. Chú biết cháu đang nghĩ gì, nhưng đây là chuyện liên quan đến mạng sống của rất nhiều người. Cháu biết đấy, bằng những biện pháp khác nhau, cuối cùng các chú cũng sẽ tìm ra được những người có liên quan, trong đó có cả cháu....Vậy nên trước khi quá muộn, chú muốn cháu thành thật kể hết những gì cháu biết. Chú hứa sẽ tìm cách giúp đỡ cháu, bảo vệ cháu an toàn.
Trang cúi mặt nói lý nhí:
— Cậu ấy...cậu ấy làm vậy cũng chỉ để cứu cháu...Hu hu hu.
Ông Khải khẽ hỏi:
— Cậu ấy..!? Nghĩa là trong ngôi nhà đó ngoài 6 người này và cháu ra thì vẫn còn người khác..!?
Trang gật đầu:
— Dạ...Cậu ấy cũng bị bọn chúng bắt cóc như cháu...Chú Khải, cháu xin thề những lời cháu nói đều là sự thật. Cậu ấy không cố ý gϊếŧ người đâu, tại những người này có ý định làm hại bọn cháu..
" Cộc...Cộc.."
— Báo cáo thủ trưởng, có tin khẩn cấp...
Nhìn Trang lúc này đang rất hoảng loạn, cũng không muốn ép Trang nói ra một cách quá vội vàng. Ông Khải nói:
— Cháu hãy bình tĩnh, uống ngụm nước, thở thật đều...Một lát nữa chú sẽ quay lại.
Ông Khải bước ra khỏi phòng, Cảnh đã đứng đợi bên ngoài, Cảnh nói:
— Thưa thủ trưởng, đã bắt được kẻ gϊếŧ 6 người tại ngôi nhà đó, tang chứng, vật chứng thu được đều trùng khớp với những gì chúng ta xác định tại hiện trường....Chỉ có điều..
Ông Khải hỏi:
— Có điều làm sao..!?
Cảnh đáp:
— Hung thủ tự đến đầu thú....Hắn cũng có xác nhận đã ở cùng một cô gái. Đây là ảnh chụp mà người của chúng ta vừa gửi.
Ông Khải suy nghĩ:
" Hung thủ tự đến đầu thú, chuyện này có chút vấn đề.....Rõ ràng là có vấn đề.."
Cầm lấy điện thoại có lưu hình ảnh của hung thủ, ông Khải quay trở lại trong phòng. Điều đầu tiên ông làm chính là dò xét nét mặt của Trang. Bởi vì với kinh nghiệm của mình, ông Khải nhận thấy sự việc này vẫn còn uẩn khúc. Coi như chưa biết gì, ông Khải ngồi xuống rồi hỏi Trang:
— Cháu nói tiếp đi, người mà cháu nói đó là ai..!? Cậu ta với cháu quen biết như thế nào, hãy tả lại một chút hình dạng của cậu ta....
Trang vẫn còn rất run, nhưng cô không khóc nữa, Trang trả lời:
— Cậu ấy tên Nghĩa, đầu trọc, mắt một mí...Cháu và cậu ấy là bạn quen biết cách đây không lâu trong một vũ trường. Cậu....cậu...ấy đã gϊếŧ chết 6 người kia.
Ông Khải khẽ cau mặt, ông Khải đang mong đợi một câu trả lời khác. Nhưng những gì Trang vừa nói lại hoàn toàn trùng khớp với nhân dạng của tên hung thủ vừa mới ra đầu thú. Rõ ràng trong lời khai của Trang có sạn...Nhưng ông Khải lại không thể phủ nhận điều này. Trang cúi mặt không dám nhìn, cơ thể Trang khẽ run lên từng hồi.
" Cạch "
Cửa phòng mở toang ra, Cảnh vội vã bước vào nói:
— Thủ trưởng, có tin rồi.....Chúng ta đã có được địa điểm....
Ông Khải ra hiệu cho Cảnh dừng lại, cả hai bước ra khỏi phòng. Lúc này Trang mới run run lấy cái điện thoại để trong túi ra rồi mở màn hình. Trên màn hình điện thoại của Trang tin nhắn mới nhất được gửi đến từ một số lạ với nội dung như sau:
" Hãy nói đây là kẻ đã bị bắt cóc cùng với cô, hắn cũng chính là người đã bắn chết 6 tên bắt cóc. Hãy nhớ dù chết cô cũng phải khai đúng như vậy. Nếu không cả nhà cô sẽ phải chết....Cô cũng không muốn thằng nhóc đó vì cứu cô mà bị tử hình phải không."
Tin nhắn gửi kèm một bức ảnh cùng với thông tin của một người mà Trang cũng không biết là ai..!? Nhưng Trang hiểu, lúc này đây mình cần phải nói gì......
Trang chọn: Xoá Tin Nhắn.
Bình luận truyện